Part 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân vật chính: Ta sẽ nắm chặt ngươi

Editor: Lệ Cung Chủ

Đỗ Trạch ôm Tu lê bước trên vùng đất màu đỏ sậm, cậu đã đi rất lâu rồi, nhưng đập vào mắt vẫn như trước là đất đai hoang vắng nhìn không thấy giới hạn, hoàn toàn không có bóng dáng sinh vật nào khác.

Bầu trời tím âm u, nặng nề giống như sắp sập xuống, không khí cũng buồn đến khó hiểu, không có lấy một cơn gió, khiến cho một tên ngốc manh ý định sử dụng phương pháp cũ để tìm kiếm đường ra, thất vọng vô cùng. Mỗi một đoạn đường, Đỗ Trạch đều phải dừng lại nghỉ tạm nửa ngày, tuy nói nhân vật chính trong hình thái Chu nho không nặng, nhưng đây cũng được xem như là sức nặng của một đứa trẻ đi.

Khi giá trị chiến đấu đạt đến mức âm, kẻ vặt vãnh lại một lần nữa thở gấp (? ) ngồi xuống hồi phục giá trị thể lực, cậu nghe thấy một tiếng thở mỏng manh . Đỗ Trạch cúi đầu, thiếu niên trong lồng ngực mí mắt rung rung, cuối cùng có chút ngọ nguậy cố mở hàng mi, lộ ra một đôi mắt xinh đẹp tựa hổ phách. Tu mới vừa tỉnh lại tựa hồ có chút đờ đẫn và mơ hồ, chỉ ngây thơ mê mang nhìn cằm của Đỗ Trạch như là hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì.

"... Đỗ Trạch?"

Giọng nói nho nhỏ mềm mại kia đã không còn sự khàn khàn trầm thấp của Vong Linh nữa, người không có thói quen gọi tính danh (tên họ) mang một tia không tự nhiên và vụng về. Đỗ Trạch phút chốc đã bị sự dễ thương đó giết chết —— manh chủ của tiểu sinh không thể nào đáng yêu như vậy!

Dưới ánh mắt rạo rực của Đỗ Trạch, Tu rất nhanh kịp phản ứng, hắn nhìn thân thể bị teo lại của mình, trong đôi mắt to tròn hiện lên một tia thất thố cùng bối rối. Không biết có phải là vì vấn đề bề ngoài hay không, Đỗ Trạch luôn cảm thấy được Tu hiện tại quả thực giống như một đứa trẻ bị khi dễ, nhõng nhẽo quan sát chờ đợi người lớn tới an ủi.

Nhất Diệp Tri Khâu ở trong một lần "Tác giả có lời muốn nói" nào đó từng kể, tính cách và bề ngoài nhân vật chính trong《 Hỗn Huyết 》đều sẽ phải chịu ảnh hưởng từ huyết mạch các loại tộc, nếu như biến thành Tinh Linh sẽ rất lạnh lùng, biến thành Thiên tộc sẽ rất cao ngạo vân vân, đối với điều này, 80% bình luận của độc giả đều tỏ ý muốn phun máu kinh (*) đầy mặt tác giả: Chết tiệt! chúng tôi từ đầu tới cuối chỉ thấy hắc! Nhân vật chính từ đầu tới cuối đều sa đọa! Lạnh lùng cao ngạo con mẹ gì chứ!

(*hơi gớm chút nhưng thật sự nguyên văn nó là máu kinh nguyệt đấy =]] )

Lúc trước có một thành viên tên Đỗ Trạch tỏ ý muốn phun máu kinh vào mặt tác giả, nhưng rõ ràng so với khuôn mặt hãm tài của Vong Linh thì Chu Nho shota có nhiều biểu cảm hơn, cho nên cậu lặng lẽ rời khỏi đoàn phun máu kinh: mặc kệ các người tin hay không, dù sao tôi vẫn tin.

Nghe nói Chu Nho tộc rất mẫn cảm, tò mò và cố chấp...

Nhưng không đợi Đỗ Trạch phá vỡ chướng ngại xã giao chết tiệt kia để nói một vài lời an ủi khí phách, Tu đã thu dọn xong kinh ngạc của mình, quét mắt liếc nhìn chung quanh, hỏi: "Đây là nơi nào?"

Cứng nhắc bỏ qua một cơ hội tăng độ hảo cảm, Đỗ Trạch trưng ra bộ mặt lạnh: "Đại lục phản diện."

Tựa hồ để làm nổi bật lời nói của Đỗ Trạch, một trận cuồng phong gào thét từ phương xa kéo đến, thổi mạnh đến mức khiến hai người đều không thể mở mắt ra được. Không khí phiền muộn nháy mắt bị xé tan, bầu trời tím bị gió thổi nứt ra để lộ mảng nền màu đỏ tươi, giống như mạch máu trong cơ thể người giăng kín cả bầu trời, chẳng khác gì địa ngục.

Đỗ Trạch ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cảnh tượng tận thế này, đột nhiên cảm thấy trên mặt chợt lạnh, có giọt nước nhỏ xuống trên mặt —— trời mưa?

Không chỉ có khuôn mặt, tâm Đỗ Trạch cũng phút chốc lạnh ngắt. Ở đại lục phản diện, không có bốn mùa, không có thời tiết, trời mưa chỉ đại diện cho một sự kiện, đó chính là "nguyên tố lốc". Nguyên tố lốc là đặc sản bậc nhất của đại lục phản diện, bởi vì nguyên nhân đại lục phản diện có từ trường đặc thù, nguyên tố nơi này sẽ tùy lúc thực thể hóa, hình thành gió lốc tàn phá đại địa —— tại sao đại lục phản diện cằn cỗi hoang vu, tài nguyên thiếu thốn, bởi vì nguyên tố lốc; tại sao đại lục phản diện có nguyên tố loãng, đó là do nguyên tố lốc đã tiêu hao hết các nguyên tố tự do; tại sao đại lục phản diện chỉ có thành mà không có thôn không có trấn, vì chỉ có kiến trúc chủ thành mới có thể phòng ngự được nguyên tố lốc.

Mưa chính là nguyên tố nước hình thành từ nguyên tố lốc, không biết có phải ảo giác hay không, Đỗ Trạch cảm thấy những nơi trên mặt bị mưa nhỏ trúng bắt đầu ngứa ngáy và đau đớn. Lại một giọt mưa vừa rơi xuống, lần này rơi ở trên tay Tu, có thể thấy rõ giọt mưa màu đen để lại một dấu đỏ ở trên làn da trắng noản. Tu cau mày, trong không khí bốc lên mùi khét như có như không. Hai người đều không nói lời nào, nháy mắt hiểu được điều này đại biểu cho cái gì.

Trong số toàn bộ nguyên tố ma pháp, đặc tính của nguyên tố hắc ám chính là, ăn mòn.

Đỗ Trạch cảm thấy nếu mình có thể viết một bộ truyện mang tên 《nhân sinh bi thảm 》, cấp bậc may mắn của cậu nhất định là E: lúc đi vào dị thế, nhân vật chính đã hắc hóa xong; rời khỏi miền thất lạc, gặp phải tổ ba người truy lùng; sau khi đến đại lục phản diện, nguyên tố lốc đã chờ đợi lâu ngày —— nhất định là khi cậu xuyên qua, xúc xắc thuộc tính nhân vật xoay không được số tốt!

Mới bắt đầu chỉ một "giọt mưa", dần dần càng lúc càng nhiều. Đỗ Trạch đưa mắt nhìn lại, chung quanh đừng nói thành trấn, ngay cả một khe hở để cho bọn họ trú "mưa" cũng không có, tất cả đều là vùng đất hoang dã màu đỏ tươi cứng nhắc. Tu cũng phát hiện đây là một màn tuyệt cảnh, Chu Nho tóc màu sợi đay kinh ngạc nhìn hạt mưa đen rơi xuống từ bầu trời, vết thương trên người hắn vẫn rất nặng, hơi dùng lực một chút thì bụng đã đau đớn như rách ra, căn bản không có sức thoát khỏi bữa tiệc tử vong này.

Hiện tại duy nhất có sức hoạt động chính là...

Tầm mắt Tu bỗng nhiên nhoáng lên, hắn bị đặt xuống, người duy nhất có sức hoạt động đang ngồi chồm hổm đưa lưng về phía hắn: "Lên đi."

Chu Nho ngẩn ngơ, hắn nghe thấy giọng điệu luôn có chút kỳ quái kia nói: "Nắm chặt tôi."

Đỗ Trạch chờ sau khi Tu trèo trên lưng cậu thì đem đồng nhân văn tùy tiện nhét vào giữa thắt lưng, trải áo choàng đen ra che phủ hai người rồi đứng lên bắt đầu chạy. Mưa cứ thế tạt thẳng vào trên làn da Đỗ Trạch, nóng rát và đau đớn, Đỗ Trạch cảm thấy bản thân chưa từng bi tráng như vậy, cậu hiện tại đang dùng cả tánh mạng chạy bộ. Những chỗ trên người bị mưa tạt phát ra tiếng xèo xèo thật nhỏ, Đỗ Trạch hoảng hốt ngửi thấy mùi thịt nướng, ba phần giòn, bảy phần mềm, cắn một miếng giòn tan...

Tiểu sinh năm ngoái mua cái đồng hồ. (đ* con mẹ nó =.=)

Mưa đen càng lúc càng lớn, Đỗ Trạch chật vật chạy trốn trong mưa, nhưng cho dù cậu có liều mạng thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật rằng tố chất thân thể của cậu không tốt. Đỗ Trạch thở dốc bắt đầu trầm trọng, bước đi càng lúc càng chậm, cậu cảm thấy toàn thân cao thấp giống như đang treo mấy cái bàn ủi nặng trăm cân, không chỉ có đau đớn, còn nặng nề đến mức khiến cậu nhấc không nổi chân, vận không ra khí lực. Cũng không rõ cậu đã chạy bao lâu, cả bốn phía đều là màn mưa do mưa đen hình thành, liên tục mà tàn nhẫn bao vây người ở bên trong nó, từng chút từng chút ăn mòn và hòa tan.

Mệt mỏi quá, nặng nề quá, đau quá.

Áo choàng đen bị hủy, tóc rụng, da thịt đang hòa tan.

Từ chạy nhanh đến chạy chậm, đi nhanh đến đi chậm, cuối cùng, thanh niên tóc đen quả thực đang ở trong mưa to lê từng bước, đi một bước thở dốc một hơi. Cậu dường như ý thức được điều gì đó, sau đó đem bóng dáng nho nhỏ trên lưng ôm vào trong ngực, giảm bớt diện tích bị mưa tạt đến.

Tại sao phải liều mạng che chở nhân vật chính như vậy? Dù nhân vật chính ngược cậu trăm ngàn lần, cậu đối với nhân vật chính vẫn yêu mến như thuở ban đầu —— cậu rốt cuộc thánh mẫu cỡ nào. Cho dù bởi vì nguyên nhân huyết khế, cậu phải phòng ngừa việc nhân vật chính tử vong, nhưng thật cẩn thận che chở người trong lồng ngực để không bị mưa tạt đến như bây giờ, cho dù bởi vì có 0 giờ hoàn nguyên đi chăng nữa, như thế cũng quá coi thường bản thân đi?

... Bởi vì rất đau.

Chỉ là ăn mòn ngoài da đã đau đến mức này, vậy lúc toàn bộ máu thịt bị hòa tan, người kia làm sao chấp nhận được cái loại tuyệt vọng còn đau khổ hơn cả cái chết?

Đỗ Trạch hơi khom thắt lưng ôm chặt bóng dáng nho nhỏ trong lòng—— người này là nhân vật chính của thế giới này, đáng lẽ có được tiền đồ tốt đẹp, được mọi người yêu thích, lại vì một câu của một vị độc giả ở thế giới bên ngoài mà bị đục đi hết máu thịt, bị chúng bạn xa lánh.

Trên văn viết một người rất đau, người ngoài văn chỉ lưu lại ấn tượng "À, người này đang đau". Bọn họ biết nhân vật chính của《 Hỗn Huyết 》bị khoét đi máu thịt rất đau, bị phản bội rất đau, lại hoàn toàn không ý thức được đau đớn đó sâu đậm khắc cốt cỡ nào, bởi vì không cảm nhận chân thực. Chỉ có trải qua đau khổ đó, Đỗ Trạch mới chân chân thật thật ý thức được, bọn họ ở thế giới bên ngoài tàn nhẫn cỡ nào, cậu đã phạm một chuyện quá mức ngu xuẩn ra sao.

Sự áy náy và chột dạ bao trùm Đỗ Trạch, khiến tim cậu chua xót đến phát đau, Đỗ Trạch thậm chí có chút nản lòng: nhân vật chính đã từng trải qua tổn thương như vậy, liệu còn có thể manh hóa sao?

"... Buông ta xuống, ngươi đi đi."

Dọc đường Tu vẫn rất im lặng nằm trên lưng Đỗ Trạch, cho dù vết thương vì xóc nảy mà rách ra nhưng cũng không rên một tiếng. Thời điểm Đỗ Trạch ôm hắn vào trong lồng ngực, hắn đột nhiên cúi đầu mở miệng.

"Ta sẽ hủy bỏ huyết khế, ngươi sẽ không vì ta mà chết."

Huyết khế là khế ước cưỡng chế đơn phương, chủ khế ước có quyền chủ đạo tuyệt đối, giải trừ huyết khế hay không hoàn toàn là do chủ khế ước quyết định.

Đỗ Trạch sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng, là Tu đang nói chuyện với cậu. Tên đầu óc ngốc manh phút chốc sáng tỏ, nhân vật chính cư nhiên để cho cậu đi? Không lợi dụng sạch sẽ giá trị của cậu, nhân vật chính chỉ coi trọng bản thân cư nhiên cam nguyện ở đây chờ chết mà bảo cậu đi đi?

Đỗ Trạch khóc, cậu thực sự khóc: Mẹ nó! manh chủ đã trở về, chiếu rọi ánh sáng thánh mẫu xuống dưới. Thân là đầu sỏ hại anh đến nông nỗi này, nhất thời lại tin tưởng vào tình yêu.

Tiểu sinh dùng tánh mạng thề, nhất định phải đưa anh lên ngai Thần.

Đỗ Trạch há mồm vừa định bày tỏ tấm lòng với nhân vật chính rốt cục cũng manh hóa, tai phone của người nào đó lại trở bệnh, lần này không phải hết pin, mà là bị đứt dây do mưa đen trực tiếp ăn mòn.

Đỗ Trạch... Đỗ Trạch hít sâu một hơi: không sao cả, tiểu sinh quen rồi, ha hả, a, a... a...

——Mày chính là gián điệp mà Nhất Diệp Tri Khâu phái tới đúng không! ! ! Tao chẳng qua chỉ muốn tăng độ hảo cảm một chút cũng không được sao hả! ! ! WTF! ! !

Tu chỉ cảm thấy hắn bị Đỗ Trạch dùng sức ôm vào trong ngực, thanh niên tóc đen trưng ra bộ mặt lạnh, khom lưng che chở người trong lòng rồi lại ở dưới mưa đen ăn mòn tiếp tục đi về trước. Dưới mắt kính đã bị tan một nửa, con ngươi màu đen lạnh lùng hừng hực lửa giận. Đây là lần đầu tiên Tu nhìn thấy biểu cảm của Đỗ Trạch rõ ràng đến thế, cái người luôn bất cẩu ngôn tiếu kia...Đang tức giận? (bất cẩu ngôn tiếu: ăn nói cẩn trọng)

Tu cúi đầu, mái tóc màu sợi đay mềm mại rũ xuống, che mất đi vẻ mặt.

Không biết có phải do vận may của manh chủ lại quay trở về hay không, Đỗ Trạch đi chưa được mấy bước thì rốt cục thấy được một nơi ẩn thân. Đó là một khe hở trong núi đá, cỡ chừng một thước, bên trong cũng không rộng, với hình thể của Đỗ Trạch và Tu hiện tại thì miễn cưỡng vẫn có thể chui lọt, Đỗ Trạch không chần chờ nhét Tu vào, sau đó chính mình cũng cố gắng luồn vào trong.

Đỗ Trạch ngồi ở bên ngoài, tuy rằng vẫn bị mưa đen tạt đến, nhưng tình hình hiện tại đã đỡ hơn trước rất nhiều, Đỗ Trạch tin tưởng bản thân nhất định có thể chống đỡ đến 0 giờ hoàn nguyên —— quả nhiên có điểm lưu trữ hoàn nguyên, giới hạn của con người cũng được kéo đến vô tận, dám dũng cảm khiêu chiến với cả cái chết. Hiện tại bọn họ đã an toàn, manh chủ đã trở về, một tương lai tươi sáng tốt đẹp đang chờ bọn họ.

Thời điểm Đỗ Trạch đang nhìn về tương lai tốt đẹp của mình khi đi theo manh chủ, Tu thoáng nghiêng thân, bàn tay nho nhỏ bắt được ngón trỏ của Đỗ Trạch, dùng sức cầm. Đỗ Trạch cúi đầu nhìn Tu, sắc mặt thiếu niên trắng bệch, thậm chí không giống như Chu Nho mà lại giống Vong Linh hơn, nhưng đôi mắt màu hổ phách kia lại dị thường thông thấu và xinh đẹp, Đỗ Trạch thậm chí có thể từ đôi mắt đó nhìn thấy bộ dạng hiện tại giống hệt tang thi của mình: tóc bị ăn mòn đến thất linh bát lạc (bảy lẻ tám thiếu – lởm chởm), làn da cũng bị thiêu cháy một tầng lộ ra cả cơ thịt.

... 0 giờ hoàn nguyên là một kỹ năng tuyệt vời, đúng không.

Sau đó, Đỗ Trạch liền thấy khóe miệng Tu cong lên, không phải nụ cười lạnh của Vong Linh, trên khuôn mặt nho nhỏ của Chu Nho xuất hiện một đôi má lúng đồng tiền phi thường đáng yêu.

Hắn nói: "..."

Trước ánh mắt trông như thấu hiểu nhưng kì thực lại mờ mịt của Đỗ Trạch, Tu thỏa mãn nhắm nghiền hai mắt, giấu đi sự u ám bên trong.

******

******

Hắn sẽ không nói cho người kia biết hắn đã sớm phát hiện một khe hở.

Hắn chỉ nói với cậu: Buông ta xuống, ngươi đi đi.

Hắn sẽ không nói cho người kia biết khoảnh khắc cậu vứt bỏ hắn, hắn sẽ giết chết cậu.

Hắn chỉ nói với cậu: Ta sẽ hủy bỏ huyết khế, ngươi sẽ không vì ta mà chết.

Hắn sẽ không nói cho người kia biết hắn đã không còn muốn buông tay.

Hắn chỉ nói với cậu: Ta sẽ nắm chặt ngươi.

Bóng dáng khom lưng che chở người trong lồng ngực dưới màn mưa đen đầy trời, nắm chặt, sẽ không bao giờ buông ra nữa.

——【 Hộp đen 】

Tác giả có lời muốn nói:

Nhân vật chính: Ta sẽ nắm chặt ngươi.

Độc giả: Cầu, cầu buông tha.

Tác giả: Chu Nho khá mẫn cảm, tò mò, và rất cố chấp.

Độc giả: Mẹ nó, không phải cố chấp kiểu đó! Thà cứ âm trầm như lúc đầu đi *lau mồ hồi*! Cầu cả đoàn phun máu kinh vào mặt người trên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammi