[_Thân phận thật_]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thành Lâm, mẹ nghĩ cũng đến lúc nên cho con biết một số chuyện về thân phận của con rồi"
"Thân phận của con sao? Mẹ nói gì vậy?"
"Mẹ đoán con cũng nhận ra được"
"???"
"Con và Tư Đình không cùng nhóm máu, dù là hai đứa sinh cùng một ngày, con không thấy lạ sao?"
"Có"
"Ừm, hai đứa không phải anh em. Nói đúng hơn, con không phải con của ba mẹ sinh ra."
"Mẹ, mẹ đang nói gì..."
"Năm đó, khi mẹ mang thai tháng thứ 8 thì bất ngờ ba con nhận nhiệm vụ đặc biệt, khi trở về thì dẫn theo một thai phụ, nhưng cô ấy không còn ý nghĩa muốn sống nữa rồi. Tối hôm đó cô ấy muốn tự sát thì mẹ nhìn thấy nhưng mẹ không thể ngăn được cô ấy, cô ấy đã tự đâm 1 nhát dao vào bụng, mẹ sau đó đã cố gọi ba cứu người, nhưng chỉ cứu được con, mẹ cũng bị động thai phải sinh non... Năm ấy, ba đi làm nhiệm vụ nhưng đã khiến cho rất nhiều đồng đội phải hy sinh, trong số đó có chồng cô gái kia, cũng là ba ruột của con, cô ấy khi biết tin đã rất sốc vì mẹ con chỉ còn có ba con là chỗ dựa duy nhất, cô ấy đang có một người chồng bảo bọc sau những biến cố của cuộc đời. Trước lúc ba con mất, ba con đã cầu xin các đồng đội hãy chăm sóc cho ấy, nhưng xin lỗi, ba mẹ không làm được điều đó, năm đó là do ba sai sót khiến mọi người phải chịu rất nhiều mất mác, đó cũng là lý do khiến ba con luôn tự trách và luôn xin đi đầu cho các công việc nguy hiểm sau này, ông ấy không dám lơ là một phút giây nào trong các nhiệm vụ sau này để không phải hy sinh thêm ai nữa. Ông ấy cũng phải trả giá cho chính hành động của bản thân mình."

Người mẹ nằm trên giường bệnh kia dường như đang trút hết nỗi lòng của mình cho cậu con trai đang đứng lặng người ở đó. Căn phòng không một tiếng động, chỉ có tiếng nói thỏ thẻ của bà ấy.
"Xin lỗi con, mẹ rất xin lỗi con..."
"Mẹ không biết cách nào có thể bù đắp cho con, chỉ biết dùng tình cảm của một người mẹ để bù đắp cho con một gia đình mới, thương con là thật, mọi thứ dành cho con cũng từ tận đáy lòng này, không phải là giả tạo đâu, cũng không phải là vì cảm thấy tội lỗi mới phải bù đắp, mà chính là mẹ đã coi con là khúc ruột của mẹ, mẹ đã ôm con từ ngày con chào đời, nhìn con lớn lên từng ngày, có lúc mẹ sẽ thiên vị em gái nhưng mẹ rất thương con, mẹ không cố ý đến bây giờ khi con nghi ngờ mới nói với con mọi chuyện."
"Thành Lâm, mẹ biết con không thể chấp nhận mọi chuyện ngay được, nhưng mẹ xin con một điều trước khi rời khỏi thế giới này được không! Xin con hãy chăm sóc Tư Đình, không cần phải yêu thương nhưng xin con hãy để con bé cứ vô tư như thế, đừng nói gì với nó cả, con bé không có lỗi, Thành Lâm, Tư Đình không có lỗi..."

Bà ấy mất. Theo di chúc để lại, toàn bộ tài sản đều được chuyển cho anh, chỉ riêng căn nhà cũ thì có thêm một điều kiện, khi nào cô em gái lấy chồng hoặc không muốn sống ở đó nữa thì sẽ được chuyển hoàn toàn lại cho anh. Diệp Tư Đình không có bất kỳ ý kiến gì với nó, cô còn ký tên giấy tờ chuyển nhượng luôn căn nhà cho anh mà không cần phải đợi thời gian sau này. Anh lạnh nhạt nhìn cô ký tên, không nói lời nào.
"Em có thể sống ở đây cho đến khi nào anh bán nó không?"
Một hồi lâu không nhận được câu trả lời, cô mỉm cười nhẹ một cái "Em chỉ đùa thôi, em đi dọn đồ đây."
"Không cần, em cứ ở đi, nơi này là nhà em."
Sau đó anh rời đi. Hiện tại anh cũng đang rất bất mãn với thái độ của mình, anh cũng biết cô không có lỗi gì với anh, nhưng anh vẫn chưa chấp nhận nổi những chuyện vừa mới xảy ra. Thân phận từ con ruột thành con nuôi, ba mẹ hiện tại lại hại chết ba mẹ ruột. Tình cảm bấy lâu nay anh nhận được là gì, là bù đắp tội lỗi sao. Những thứ này là cho anh để chuộc tội sao. Anh phải đối mặt với em gái mình như thế nào đây, họ để lại cho anh mọi thứ, còn cô thì không nhận được gì cả, giờ đây, nhà cô cũng cho anh luôn rồi, anh phải nói gì với cô đây. Mẹ muốn anh chăm sóc cô, anh có thể không... Cuối cùng, anh đã chọn rời đi, tha thứ cho lỗi lầm cho những người kia, anh cho là anh không đủ tư cách đó, đối diện với em gái như trước đây, anh cũng không làm được, chi bằng kéo dài khoảng cách, thỉnh thoảng ghé thăm rồi rời đi sẽ khiến cả hai dần xa lạ, như vậy những quá khứ kia sẽ không còn quan hệ với hai người họ nữa.
Anh bắt đầu tham gia quân đội, có lẽ dòng máu anh mang và tư tưởng của người ba kia đã đưa anh tiếp bước con đường của họ. Trong một nhiệm vụ, anh làm mật thám nhưng bị lộ thân phận, bị bắn bị thương, một cô gái đã vô tình cứu anh. Chăm sóc, quan tâm nhau, dần dần họ lại yêu nhau. Nhưng cô ấy lại mất bệnh nan y cần thay tủy, sự sống của cô ấy không kéo dài được bao lâu.
Anh dùng quan hệ tìm người hiến tủy giúp cô. Ngày anh trở về nhà cũ để xem em gái có sống tốt không thì nhận được tin em gái mình có thể là người có nguồn tủy phù hợp với bạn gái anh, anh định mở lời nhờ cô nhưng khi nhìn những thứ trên bàn ăn lại thôi không nói. "Anh hai, em không biết anh có về hay không nên không có nấu được nhiều món, anh ăn tạm nhé, em nấu cũng không ngon lắm", Cô mỉm cười nhìn anh vừa nói. Anh chưa kịp nói gì thì điện thoại réo lên, sau đó anh liền rời đi, cô gái lẳng lặng thu dọn bàn ăn, rồi từ tủ lấy ra một chiếc bánh kem, tự đốt nến, "Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you"
"Chúc mừng sinh nhật, anh hai!
Chúc mừng sinh nhật, Tư Đình!"

Nếu anh biết đó là lần cuối cô em gái nhỏ của anh đón sinh nhật, nếu anh biết đó là lần cuối... Nhưng không kịp nữa rồi, cô gái nhỏ ấy ngay cả lúc nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo kia cũng không cho anh biết cô ấy sắp rời khỏi thế giới này. Người con gái vô tội nhất trong số phận của anh có lẽ là cô em gái nhỏ này, tình cảm gia đình chia cho anh một nửa, tài sản gia đình cho anh toàn bộ, mạng sống của người anh yêu cũng là cô gái ấy cho, nhưng cô gái nhỏ ấy nhận được gì từ anh đây, là sự xa cách, là người nói sẽ chăm sóc, bảo vệ cô ấy nhưng không làm được, là người bỏ lại cô ấy một mình đối mặt với thế giới khi cô ấy chỉ còn có anh... Một trò đùa của tạo hoá hay một vở bi kịch. Thế giới này có tàn nhẫn với anh thì cô gái bên anh tới khi trưởng thành luôn mỉm cười chia sẻ mọi thứ với anh, kể cả cái ơn cứu mạng trước đây anh nợ bạn gái mình cô cũng thay anh trả, anh trả được một món nợ lại có một món nợ không bao giờ trả được.

[End.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đoản