Chap 8 : Em muốn mọi thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thứ thật khó xử.

Thật kỳ lạ.

Đây là một trải nghiệm mới cho cả hai. Sabo biết đó là lỗi của cậu đã làm cho mọi chuyện trở lên khó xử, chủ yếu là vì Sabo không biết cần phải thực hiện nhưngc bước nào trước. Gần như chưa từng nghĩ tới trong mối quan hệ của cậu với Ace rằng cậu sẽ là người được kiểm soát, điều đó càng làm tăng thêm sự căng thẳng của cậu. Trước đây Sabo chưa từng phải cố gắng và làm cho ai đó yêu cậu và Sabo không biết chính xác làm thế nào để làm điều đó. Sabo cho rằng cậu đã có một bước nhảy vọt về sự tự tin.Cậu có thể lao ngay vào mà không sợ hãi làm tổn thương cả Ace và chính mình. Trước đây, khi ở bên Ace, Sabo luôn ở dưới đáy vực thẳm của sự khốn khổ, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, bây giờ cậu đang ở giữa chừng của sự khốn khổ hoàn toàn và hạnh phúc thuần khiết. Sabo biết rằng cậu không thể ở đây mãi, cậu phải thực hiện một bước nhảy vọt và làm cho Ace hoàn toàn là của mình. Để tìm hiểu cách tốt nhất để tiến về phía trước, Sabo một lần nữa sử dụng các nhân vật của mình làm mẫu.

Trong Sora: Warrior of the Sea, Sora đang ở giữa trận chiến với anh trai mình, cố gắng khiến anh ta nhìn thế giới qua đôi mắt của mình, cố gắng vượt qua mọi nỗi đau và sự tức giận đã biến Axl thành kẻ xấu để giải phóng con người thật sự của anh .Để mở tâm trí của anh với ánh sáng đẹp đẽ tồn tại ngay cả trong một thế giới tối tăm như của họ.

Đúng vậy, khi Sabo nghĩ về nó như thế không phải là cách để có được thứ cậu mong muốn trong nhiều năm, mà như một cách để cho Ace thấy rằng tình yêu không phải chỉ có đau đớn, đau khổ và bị bỏ rơi, để cho anh thấy rằng tình yêu là một điều tuyệt đẹp điều nếu được chia sẻ với đúng người ... Sabo nhận ra rằng rốt cuộc nó không quá phức tạp.

Sáng hôm sau, Sabo thức dậy sớm hơn bình thường sau khi chạy vào phòng tắm cậu làm bữa sáng cho Ace. Sabo thấy nó dễ dàng, không cần nỗ lực gì cả, bởi vì đây là tất cả những điều cậu muốn làm lại khi cậu ở bên Ace. Bây giờ Sabo ngồi đó trong bếp xem Ace ăn trước khi anh đi làm.

"Sabo." Ace nói, đưa Sabo trở lại với thực tế.

"Hmm? Cái gì, anh cần thêm cà phê?" Sabo hỏi.

"Không, thật khó để ăn với em khi nhìn tôi như vậy." Ace nói với cậu.

Đó là sự thật, Sabo đang nhìn Ace với một tiêu điểm duy nhất, điều mà cậu chưa từng làm trước đây. Dưới cái nhìn đó, Ace cảm thấy dễ bị tổn thương, giống như Sabo có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong anh. Tất cả sự bất an và anh lo lắng như thế nào về mọi thứ ... về việc đặt mình vào đống lửa có nguy cơ bị tổn thương trực tiếp bởi tình yêu của mẹ anh. Ace không muốn Sabo nhìn thấy nó nhưng Ace sợ rằng cậu có thể nhìn thấy mọi thứ.

"Oh,em xin lỗi." Sabo gãi đầu. "Em đang làm cho anh không thoải mái, phải không? Chỉ là ... Em đã giữ lại quá lâu, có lẽ em đang trở nên quá mạnh mẽ?"

"Đừng ngu ngốc, tôi không phải là một đứa trẻ." Ace trả lời. "Nó chỉ gây mất tập trung, bị theo dõi như vậy, nhưng tôi ... tôi ... tôi không ghét nó." Anh lầm bầm và nhanh chóng đứng dậy để che giấu đôi má ửng đỏ của mình khỏi ánh mắt nhận thức của Sabo. Anh ta nhanh chóng lấy chiếc cặp và quay về phía cửa, rời đi.

Nhưng rồi vòng tay của Sabo quấn quanh eo anh từ phía sau và anh có thể cảm nhận được Sabo đang ở phía sau, giữ chặt.

"H-hey ..." Ace bằng cách nào đó nói.

"Điều này có khiến anh khó chịu không?" Sabo thì thầm. "Em xin lỗi nhưng hãy để em được ôm anh. Anh vẫn tàn nhẫn như mọi khi, anh biết đấy ... anh không thể chạy trốn sau khi đã cho em một phản ứng khiến trái tim em loạn nhịp."

Ace có thể cảm nhận được điều đó, nhịp tim của Sabo phía sau anh ta và anh ta không thể cảm nhận được nhịp tim của chính mình. Nó khiến anh tự hỏi liệu mình cũng đang tăng tốc để phù hợp với nhịp đập của Sabo.

Điều này rất nguy hiểm.

Ace muốn đẩy cậu ra và tăng tốc về phía cánh cửa. Nhưng đây là Sabo. Có lẽ cậu đã muốn làm điều này trong nhiều năm, Ace không thể làm tổn thương Sabo. Rốt cuộc, Ace là người đã yêu cầu điều này theo cách mà anh ta nói Sabo nên cho anh ta thấy tình yêu là như thế nào. Anh không thể đẩy cậu ra.

"Hơi khó chịu một chút, nhưng ... tôi nghĩ tôi có thể quen với nó, bởi vì đó là em." Ace nói với Sabo.

Ace có thể cảm thấy Sabo đang mỉm cười phía sau anh.

"Này, Ace anh chỉ làm việc trong các cuộc phỏng vấn vào ngày mai, phải không? Em cũng sẽ cố gắng hoàn thành phần cuối của mình, vì vậy," Sabo hít một hơi thật sâu và nói. "Hãy hẹn hò nào."

Ah, cuối cùng Ace có thể cảm nhận được nhịp tim của mình nhanh hơn quá mức cần thiết. Lần cuối cùng ai đó hỏi anh là khi nào? Ace đã quên cảm giác đó. Anh bước ra khỏi vòng tay của Sabo và quay lại đối mặt với cậu, mỉm cười. "Được rồi, tôi không thể đợi dược."

Khi Sabo nhìn Ace đi làm cậu ngồi xuống ghế gần như không thể thở . Nụ cười của Ace là một vũ khí chết người.

***

"Ace cậu vừa mới đi làm mà đã cau có rồi hả?" Thatch hỏi vào buổi sáng ngày hôm sau.

Ace khịt mũi, khi anh ngồi xuống ghế. "Tại sao anh vẫn ở đây. Giờ đâu phải ca đêm?"

"Cậu đang nói gì vậy? Chúng ta có một cuộc họp nhớ không? Hôm nay chúng ta sẽ thực hiện các cuộc phỏng vấn, nhớ chứ? Để xem ai sẽ đảm nhận vị trí của Teach? Xin chào?" Thatch nói búng ngón tay.

"Ô đúng rồi." Ace nhớ lại. Thành thật mà nói tâm trí của anh đang bận tâm với một cái gì đó khác ngày hôm nay.

"Có chuyện gì với cậu vậy? Nào, Cậu có thể nói với tôi." Thatch hỏi.

Ace ngập ngừng. Một mặt, Thatch rất có thể cho anh lời khuyên chắc chắn vì anh ta có mối quan hệ ổn định hơn Ace, tuy nhiên mặt khác Ace sẽ tự đưa ra lý do để Thatch trêu chọc anh.

"Im đi, chỉ cho tôi danh sách các ứng cử viên, được chứ?" Ace nói và tiến hành giành lấy CV từ Thatch. Anh ta có thêm một cái nhìn tò mò trước khi họ bắt đầu cuộc họp.

Ngay khi cuộc họp kết thúc Thatch đứng dậy rời đi bất chấp chính mình Ace ngăn anh ta lại. "Đợi ... ừm ... chỉ là, theo giả thuyết, điều này chẳng liên quan gì đến tôi ... Nhưng ừm, anh sẽ mang gì đến buổi hẹn hò đầu tiên ... như hoa ... Tôi không biết .. "

Sự ngạc nhiên có thể được nhìn thấy trên khuôn mặt của Thatch. Bất cứ điều gì anh ta mong đợi Ace sẽ hỏi, chứ không phải là điều này. "Ace, cậu cảm thấy ổn chứ?"

"Nếu anh muốn tôi vui thì chỉ cần trả lời." Ace hy vọng rằng anh không đỏ mặt.

"Xin lỗi," Thatch ngồi xuống, "Tôi chỉ hơi ngạc nhien. Nhưng tại sao cậu lại hỏi tôi? Tôi chắc chắn cậu đã hẹn hò nhiều hơn tôi."

"Ừ," Ace gật đầu, "Nhưng với những người đó, tôi đã kéo tất cả họ vào một điểm dừng, đặt một khách sạn đẹp, mang theo quà tặng và thường tiêu rất nhiều tiền vì tôi đã cố gắng hết sức có thể để đưa họ lên giường ... nhưng ... Chà, người này thì khác. "

Thatch quan sát anh một lát. "Ace, cậu có nghiêm túc với người này không?"

Nghiêm túc? Là anh ấy? Ace không biết làm thế nào để trả lời điều đó. "Chà, cậu ấy nghiêm túc với tôi ... Tôi đoán tôi không muốn cậu ấy thất vọng." Ace lầm bầm.

"Wow. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày tôi nghe những từ đó từ miệng cậu."

"Này, đừng làm trò cười nữa-"

"Tôi rất mừng." Thatch nói với Ace. "Những cuộc hẹn hò đầu tiên là về ấn tượng đầu tiên, cậu chỉ cần là chính mình, biết đấy ... hãy cho anh ấy thấy cậu là ai. Cậu nói rằng anh ấy nghiêm túc với cậu vì vậy anh ấy có thể biết cậu là ai và yêu cậu như thế nào ... hãy chỉ là Ace "

Hãy thực tế? Ace suy ngẫm một lát. "Hừm, đó là lời khuyên vô dụng nhất tôi từng nghe."

"Khốn kiếp." Anh khịt mũi. "Dù sao đi nữa, tại sao lần này cậu không làm như những lần trước? Cậu không muốn đưa anh chàng này lên giường?"

"Hah, đưa cậu ta vào ..." Ace nuốt nước bọt.

Nó không giống như Ace đã không nghĩ về nó vì toàn bộ điều này bắt đầu. Ngủ với Sabo. Giống như anh ta không tự hỏi cảm giác sẽ như thế nào khi đưa tay lên cơ thể của Sabo ... Sabo mạnh mẽ và có sức chịu đựng tốt từ việc rèn luyện cơ thể hàng ngày, vì vậy Ace biết rằng cậu có thể theo kịp anh ta. Thỉnh thoảng anh thấy cậu tập thể dục vì vậy Sabo biết cách linh hoạt-

"Trái đất gọi Ace?" Thatch bắt Ace trở lại thực tế.

"Gì?"

"Bất cứ điều gì cậu đang nghĩ về, tôi chắc chắn cậu muốn tự suy nghĩ điều đó một mình." Thatch nhếch mép. "Tôi sẽ đi khỏi đây."

"Ừ."

Phần còn lại của ngày làm việc trôi qua khá nhanh với các cuộc phỏng vấn chiếm rất nhiều thời gian của Ace để anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ về tối nay. Và những gì Sabo đã lên kế hoạch cho họ. Tuy nhiên, khi anh ta có thể lấy được hơi , anh ta không thể không mỉm cười khi Ace nhận ra rằng đã được một thời gian kể từ khi anh ta hào hứng về một cuộc hẹn.

***

Ngay khi Sabo sẵn sàng, (sau khi thay đổi trang phục bốn lần), cậu lấy túi của mình, sẵn sàng để đi. Luffy đang ở trong phòng khách xem TV và thằng nhóc nhìn lên khi Sabo đi ngang qua.

"Này, anh sẽ để bữa tối của em trong tủ lạnh, em có thể hâm nóng lại ... đừng đốt nhà được chứ?" Sabo hướng dẫn .

"Huh? Đừng lo lắng. Em sẽ không làm vậy đâu." Luffy hứa. "Anh có để lại cho Ace?"

"Ừm ... Ace là ... anh ấy về nhà muộn hôm nay .... vì vậy, anh ấy sẽ đi ăn ở nơi khác." Sabo nói, tai bắt đầu ửng đỏ. Sabo không hoàn toàn nói dối nhưng cậu không thực sự chắc chắn liệu mình có nên nói với Luffy rằng cậu và Ace đang thử điều gì đó không.

Có vẻ như Luffy không nhận ra trạng thái lo lắng của Sabo, chỉ gật đầu. Luffy khẽ chớp mắt. "Ồ, Sabo, anh trông rất tuyệt,có phải anh đang hẹn hò không?" Luffy hỏi.

Chà, Sabo cho rằng nói điều này với Luffy sẽ không ảnh hưởng nhiều. "Vâng, anh thực sự có một chút lo lắng."

"Hmm, tốt, em nghĩ rằng anh trông rất tuyệt. Chúc may mắn!" Luffy mỉm cười và đưa tay ra.

"Cảm ơn." Sabo mỉm cười và rời đi bằng một cú đấm.

~

Ace đỗ xe ngay khi đến địa điểm mà Sabo gửi cho anh. Nơi đó khá đẹp nó nằm ở giữa thị trấn được gọi là Royal Arcade. Đó không phải là điều Ace mong đợi cho buổi hẹn hò đầu tiên của họ, nhưng Sabo luôn đầy bất ngờ. Khi Ace thấy Sabo ở nối vào anh chắc chắn rằng mặc dù hôm nay Sabo ăn mặc giản dị nhưng rõ ràng cậu đã nỗ lực cho vẻ bề ngoài của bản thân. Nó chắc chắn đã được đền đáp, theo ý kiến ​​của Ace. Không phải là Sabo cần phải nỗ lực để trông ổn.

Sabo nhìn Ace gương mặt nở nụ cười. Ace tự hỏi tại sao anh không bao giờ nhận thấy Sabo có nụ cười tuyệt đẹp. Có phải bởi vì anh chưa bao giờ thực sự tìm kiếm nó trước đây? Ace bước đến gần Sabo.

"Này xin lỗi, em đã đợi lâu chưa?" Ace hỏi.

Sabo lắc đầu. "Không, em vừa mới đến đây, đi nào chúng ta hãy vào trong."

Nơi này dường như đang trở gió vào buổi tối, khi mọi người đi vào và ra khỏi tòa nhà.

"Em biết đấy, tôi không mong đợi em sẽ chọn một nơi như thế này cho ngày đầu tiên." Ace nói một cách trung thực, khi Sabo dẫn anh qua một khu dành cho việc giải trí.

"Oh?" Sabo liếc nhìn anh. "Vậy anh nghĩ em đã lên kế hoạch gì?"

"Chà, một bữa tối lạ mắt tại một nhà hàng đắt tiền với rượu và đồ ăn em biết đấy, nơi em phải ăn mặc cầu kỳ và trông thật tuyệt." Ace nhún vai.

Sabo không thể không cười trong lúc đó, bởi vì, vâng đó sẽ là nơi cậu muốn đến trong buổi hẹn hò đầu tiên. Trong thực tế Sabo đã có một thời gian khó khăn để không chọn nơi đó.

"Hmm, em nghĩ rằng điều này sẽ thoải mái hơn cho anh và em muốn làm những gì làm cho anh hạnh phúc ngày hôm nay." Sabo nói với Ace.

Mặc dù Ace đã nghi ngờ rằng đây là lý do mà Sabo chọn một nơi lạnh lẽo như thế này với áp lực bằng không đối với anh ta, Ace thấy rằng nó làm ấm trái tim anh vì Sabo nghĩ rằng điều này tốt đối với anh ta.

"Thôi nào, chúng ta ở đây." Sabo dẫn anh vào một khu chơi bowling yên tĩnh trong khu giải trí. "Có rất nhiều điều khác nhau chúng ta có thể làm ở đây vậy chúng ta chơi một lúc trước khi đi ăn thì sao?" Sabo nói điều đó một cách tình cờ, một cách thờ ơ như nó không phải là vấn đề lớn, nhưng Ace có thể nói rằng anh ta lo lắng và điều đó khiến anh muốn trái tim của Sabo thoải mái.

"Ah, bowling, tôi đã không chơi nó một thời gian nhưng tôi chắc chắn rằng tôi vẫn sẽ đánh em. Đừng khóc, được chứ?"

"Hah! Cứ thử đi , Anh là người sẽ khóc sau khi em nhận được mười lần đình công." Sabo đáp ứng với thử thách. "Em sẽ đi thuê một vài đôi giày cho chúng ta."

~

Ace quan sát khi Sabo duyên dáng để bóng rời khỏi tay mình. Nó bắt đầu lăn trên làn đường, không bao giờ cong cho đến khi nó hạ tất cả các trụ trong một lần. Một lần nữa.

"Thật điên rồ, đã có bao nhiêu lần đình công rồi? Năm?" Ace hỏi khi Sabo cười.

"Sáu, thực ra. Bản thân anh không quá tệ, mặc dù em nghĩ anh sẽ giỏi trò này hơn em."

"Yeah? Chà, tôi đang thực hiện lần tiếp theo này trong lần tấn công thứ ba của mình. Chúng ta còn ba trận nữa, tôi vẫn có thể bắt kịp em." Ace cũng bước lên làn đường.

"Thật đen đủi."

Thật không may, Ace đã xoay sở để làm đổ được bảy trên mười trụ trong lượt của mình và anh ta chỉ có thể làm đổ một trụ trong lượt thứ hai.

"Huh, tôi đang nghĩ rằng trò chơi này là gian lận." Ace nói lườm vào các trụ vẫn còn đứng.

Sabo vỗ vai Ace một cách chế giễu. "Đừng lo lắng, lần sau anh sẽ nhận được một cuộc đình công. Anh có thể làm điều đó."

"Em có vui không? Em đang cười và hạnh phúc vì đây là lần đầu tiên em đánh bại được tôi ở bất cứ điều gì." Ace cố tỏ ra giận dữ , nhưng anh cũng không thể không mỉm cười. Bởi vì, Ace đang vui vẻ và anh cảm thấy thoải mái hơn trước đây.

"Điều đó không đúng. em đã đánh bại anh rất nhiều thứ." Sabo chiếm vị trí của mình một lần nữa, lần này làm đổ được 8 chân.

"Ồ vâng, vậy sao?"

"Cờ vua, bowling, học tập-"

"Ồ, em đang lập một danh sách, phải không?" Ace nhướn mày khi Sabo hạ gục hai trụ cuối.

"Ồ vâng, anh có muốn em tiếp tục không? Em có khoảng uh, ba mươi mục nữa để nói ..."

Và như thế, với việc liên tục qua lại, họ kết thúc trò chơi, Sabo đánh bại Ace bằng một tỷ lệ hợp lý.  Ace còn lâu mới cay , mặc dù anh giả vờ hơi nản lòng khi họ đi ăn. Trong thực tế, anh đang tận hưởng bản thân khá nhiều, điều này đáng ngạc nhiên khi xem xét mức độ cạnh tranh của anh ấy.

***

Sabo muốn thực hiện một động thái.

Chắc chắn, mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp, và Sabo đã rất vui về điều này, tuy nhiên, Sabo sợ rằng với tốc độ này sẽ không có gì thay đổi. Nó sẽ chỉ giống như hai người bạn đi chơi, đó chính xác là những gì cậu đang cố gắng vượt qua. Vì vậy, Sabo cần tập trung can đảm và thu hẹp khoảng cách. Sabo hít một hơi thật sâu. Nhưng cậu vẫn quá lo lắng để di chuyển.

Điều này thật nực cười, Sabo chỉ muốn nắm tay Ace, vậy tại sao ngón tay cậu đột nhiên run rẩy? Nó không giống như đây là lần đầu tiên cậu chạm vào Ace. Họ đã hôn nhau, chiến đấu với nhau và chạm vào nhau nhiều lần trước đó vậy tại sao đột nhiên lại khó khăn như vậy để tiếp cận và chạm vào bàn tay đó? Sabo hít một hơi thật sâu và tự mình nắm lấy bàn tay của Ace.

Ace quay lại và nhìn Sabo. Anh có thể cảm thấy tay Sabo đang run rẩy. Ace nhìn cậu. Sabo đang nhìn xuống như thể sợ hãi khi thấy biểu hiện của Ace. Một cảm giác ấm áp xuyên qua trái tim của Ace ngay trước mắt. Đây có thể là lần đầu tiên bất cứ ai từng lo lắng như vậy chỉ vì nắm tay anh ấy. Đây có phải là những gì xảy ra khi một người đang yêu bạn? Cảm giác này bùng cháy trong lồng ngực anh, Ace không ghét nó nhưng đồng thời, anh sợ nó.

"Wow, tôi không biết em có thể dễ thương ..." Ace trêu chọc cậu.

"Im đi ... em không...." Sabo nói, mặt đỏ bừng khi cậu cố rút tay lại.

Nhưng Ace đan xen những ngón tay của họ và không buông tay. Ace không chắc tại sao anh làm điều đó, chỉ có điều đây là điều Sabo muốn ... và anh không ghét cảm giác trẻ con này. Ace không thể quyết định nó là một điều tốt hay không.

Đối với Sabo, khoảnh khắc này thật hoàn hảo và cậu cảm thấy sợ rằng sau khi đến rất gần, Ace có thể tuột khỏi ngón tay của mình. Nó khiến cậu muốn trân trọng khoảnh khắc này khi họ đi bộ đến nhà hàng trong khu chơi bowling. Họ tiếp tục nắm tay nhau cho đến khi họ ngồi ăn. Đó là một bữa ăn đơn giản của mì ống và thịt gà với nhiều phần cho cả hai. Sabo không thể không chú ý đến đôi mắt của Ace đang theo dõi một trong những người phục vụ một đứa trẻ dễ thương với một nụ cười đẹp. Sabo cau mày và quyết định thu hút sự chú ý của Ace về phía mình.

"Vậy buổi phỏng vấn thế nào?" Sabo hỏi, và Ace quay lại với cậu.

"Hmm, oh, chúng tôi đã có một anh chàng. Anh ấy tên là Jesus Burgess, anh ấy có vẻ lười và một chút cơ bắp nhưng anh ấy có vẻ rất nhiệt tình. Tôi nghĩ anh ấy sẽ là một sự bổ sung tốt cho đội của chúng tôi." Ace nói.

"Nếu anh không quá chắc chắn về anh ta, em có thể kiểm tra lý lịch cho anh." Sabo nói, uống một ngụm đồ uống.

"Làm thế nào em - ồ đúng rồi, em có liên hệ với Dragon. Tôi không biết liệu tôi có thoải mái với việc Dragon đào sâu vào quá khứ của nhân viên chúng tôi không." Anh cau mày, cắn vào thức ăn của mình.

"Em chỉ nói, nếu anh muốn đề phòng thêm. Anh biết dữ liệu của họ luôn được cập nhật, dù sao, đó sẽ không phải là cha tìm kiếm, em sẽ làm." Sabo chỉ ra.

"Nah, không sao đâu, Burgess dường như muốn xoay chuyển cuộc sống của mình. Em biết làm thế nào Pops sẽ không bao giờ để bất cứ ai như vậy đi." Ace nhìn lên. "Nhưng dù sao cũng cảm ơn vì đã cống hiến."

"Được rồi, nếu anh chắc chắn." Sabo nói. "Cuối cùng anh đã tìm ra lý do tại sao công ty của mình mất các khách hàng nhỏ hơn chưa?"

"Chưa. Chúng tôi không mất tiền vì vậy đây không phải là vấn đề lớn, nhưng vẫn đáng lo ngại vì Pops thích chúng tôi có thể cung cấp bảo mật với chi phí thấp cho các chủ doanh nghiệp nhỏ không đủ khả năng bảo mật lớn các công ty như chúng ta. "

Thật lạ, Ace nghĩ. Thông thường vào buổi hẹn hò đầu tiên, anh ấy sẽ cố gắng tìm hiểu người đó, nói với họ về bản thân và cố gắng thiết lập kết nối. Nhưng không ai biết về anh hơn Sabo vì vậy cuộc trò chuyện của họ là bình thường, những điều thường ngày mà hai người họ thường nói đến. Đây có phải là cách mà ngày được cho là đầu tiên? Hay chỉ vì đây là Sabo? Anh thấy thư giãn và anh không căng thẳng như thường lệ trong những buổi hẹn hò đầu tiên cố gắng hòa hợp với cuộc hẹn của anh ấy.

"Chà, chúng tôi đang làm việc chăm chỉ với nó vì vậy tôi chắc chắn chúng tôi sẽ sớm tìm ra giải pháp." Ace thở dài, uống cạn ly.

"Chà, em hy vọng anh sẽ giải quyết nó sớm sau đó anh có thể khiến những dòng cau mày đó rời khỏi trán. Anh không nên lo lắng về công việc quá nhiều, thỉnh thoảng hãy hít thở như thế này với em." Sabo nói.

"Ha .." Ace cười khúc khích, "Em nghĩ rằng công việc đó đã làm tôi lo lắng trong vài ngày qua? Không thể nào, thứ duy nhất chiếm không gian suy nghĩ lớn nhất trong đầu tôi là em đồ ngốc."

Có vẻ như Ace chỉ nói bất cứ điều gì trong đầu anh ta, bất cứ điều gì anh ta cảm thấy, thành thật mà không nhận ra ảnh hưởng của lời nói của anh ta đối với Sabo. Nghe rằng Ace đã nghĩ về  cậu suốt thời gian này, cũng lo lắng về ngày này, nó thắp lên một hy vọng cháy bỏng trong trái tim Sabo.

"Đó là một điều tốt, phải không?" Cậu lo lắng hỏi.

Là nó? Ace ngước nhìn cậu cuối cùng cũng ăn xong. "Tôi không biết, Sabo. Nhưng tôi vẫn ở đây, tôi có thể thành thật nói rằng đây là một trong những ngày tuyệt nhất tôi từng có. Tôi đang có khoảng thời gian tuyệt vời với em ..."

Tất cả đều đúng, nhưng thực tế là anh ấy không chắc liệu đó có phải là điều tốt hay không. Theo đuổi điều này hơn nữa, có thể là tuyệt vời, nhưng nếu mọi thứ thay đổi và có gì đó không ổn? Điều gì xảy ra nếu nó không hoạt động? Điều đó có nghĩa là anh cũng sẽ mất tình bạn của Sabo ? Ý nghĩ làm anh sợ.

"Sau đó, điều đó có nghĩa là chúng ta có thể có một ngày khác, phải không?" Sabo hỏi hy vọng.

"Tất nhiên." Ace cố gắng gạt đi những suy nghĩ tồi tệ. "Lần tới tôi sẽ đưa em đến một trong những địa điểm ăn tối cực kỳ đắt đỏ ."

"Em mong đợi nó." Sabo mỉm cười. Cậu khăng khăng trả tiền cho bữa ăn của họ, bất chấp sự miễn cưỡng của Ace và hai người họ bước ra khỏi nhà hàng và quay trở lại khu giải trí.

~

"Anh muốn làm gì bây giờ? Chúng ta có thể về nhà hay chúng ta nên quanh quẩn ở đây lâu hơn một chút?" Sabo hỏi.

"Ồ, đêm vẫn còn dài, chúng ta có thể chơi thứ khác." Ace gật đầu.

"Anh có thể thử vận ​​may tại bể bơi, ai biết được, có lẽ lần này em sẽ để anh chiến thắng." Sabo nói với một nụ cười.

"Cái gì? Tôi không để em thắng." Ace xấu hổ.

"Chắc chắn bất cứ điều gì anh nói." Sabo cười. "Đợi em ở đây, em sẽ vào phòng vệ sinh một chút."

"Được rồi." Ace nói. Một mình một lúc, sự do dự trở lại với trái tim của Ace. Anh có thể cảm thấy những thay đổi bắt đầu xảy ra giữa anh và Sabo. Và điều đó làm anh sợ rằng anh mong chờ họ đến mức nào vì điều đó chỉ có nghĩa là nó sẽ đau hơn nếu mọi chuyện xảy ra. Nếu Sabo rời đi một lần nữa thì sao? Anh ta không biết mình có chịu nổi không. Có lẽ anh nên tạo một khoảng trống nhỏ, đặt thêm một chút khoảng cách giữa anh và Sabo ... để an toàn. Vâng anh ấy đã làm điều đó.

Ace khẽ khàng và ngồi xuống, quan sát những người chơi trong khu chơi bowling. Hai cô gái đang chơi ở làn đường trước mặt anh ta và một trong số họ bước tới.

"Xin lỗi, anh có giỏi chơi bowling không?" Cô ấy hỏi. "Tôi chỉ đưa được bóng xuống máng."

Ace ngước nhìn cô "Tôi trung bình."

Cô mỉm cười và hơi nghiêng đầu lại "Trông anh không giống kiểu người đàn ông trung bình ở bất cứ thứ gì." Cô ấy nói.

Ace chớp mắt và nhìn cô. Cô ấy đủ xinh đẹp, chắc chắn ăn mặc rất đẹp theo cách khoe cơ thể. Cô ấy có vẻ như là một kẻ tán tỉnh như thể cô ấy là kiểu người chỉ muốn có những mối quan hệ vui vẻ, giản dị. Kiểu của anh.

Không. Kiểu cũ của anh.

Tuy nhiên, cô ấy đã đến đây, anh có thể làm cho cô vui vẻ một lúc.

"Đúng." Anh ta nói "Không ai trong số những người đàn ông hay phụ nữ mà tôi từng tham gia đã gọi tôi bất cứ điều gì ngoài sự xuất sắc."

"Vậy thì thôi nào, chỉ cho tôi cách chơi." Trước khi anh có thể phản ứng, cô nắm lấy tay anh kéo anh về phía làn đường, nơi bạn cô đang đợi.

Cô gái cầm quả bóng và cúi xuống ném "Hình thức của tôi có ổn không?" Cô ấy hỏi.

Đây rõ ràng là một loại lời mời, vì vậy Ace đặt nhẹ tay lên hông cô gái và nói với cô ấy, "Cô phải chuyển trọng lượng sang bên này và điều đó sẽ khiến cho cú ném của mình mạnh mẽ hơn nhiều."

"Như thế này?" Cô khẽ di chuyển cơ thể về phía anh.

"Ừ," anh nói với một nụ cười.

"Cảm ơn ." Cô nói "Tôi sẽ thử ngay bây giờ." Cô ấy lùi lại và khi cô ấy ném quả bóng, cô ấy cố gắng làm đổ sáu trụ.

"Chà, nhìn kìa, có vẻ như cơ thể cô biết cách di chuyển vì cô cũng chỉ cao hơn một chút so với mức trung bình." Ace nói nhướng mày.

"Tôi cá là anh nói điều đó với tất cả các cô gái." Cô nói với giọng thấp, tiến lại gần anh hơn.

Ace có thể lùi lại, nhưng anh ta đã không làm vậy. "Không phải tất cả trong số họ, chỉ là một vài lựa chọn."

"Tôi hiểu rồi." Cô ấy nói. "Đưa tôi cái điện thoại của anh."

"Hmm tại sao?"

"Chỉ cần đưa nó, tôi sẽ đặt số của tôi vào đó, anh có thể đến dạy tôi bất cứ lúc nào anh -"

"Ace." Một giọng nói giận dữ nói từ phía sau họ. "Anh đang làm gì vậy?"

"Ah, Sabo, tôi chỉ cho cô ấy cách-" Ace bắt đầu, nhưng Sabo trông rất tức giận.

"Tôi không thể tin anh." Sabo quay đi và đi về phía cửa.

"Này Sabo, đợi đã!" Ace theo sau cậu.

Anh dừng lại đột ngột bên ngoài, quay lưng về Ace. "Anh vừa mới làm gì?"

"Tôi nói với em, tôi chỉ đang dạy cô ấy."

"Anh đã tán tỉnh cô ta."

Khoảng cách . Có phải Ace đã tạo ra quá nhiều? Cách này có tốt hơn không? "Tôi..tôi, cô ấy chỉ ...  Tôi nghĩ, em biết đấy, thật thô lỗ khi cứ để cô ấy như vậy khi cô ấy trông như thế."

Ace nói j? Đó không phải là vấn đề ngay bây giờ, đó không phải là những gì Sabo muốn nghe.

"Anh là một tên khốn chết tiệt, anh nên biết điều đó?" Sabo quay lại đối mặt với anh và Ace nhận ra rằng có lẽ anh ta không nên làm điều đó, rằng có lẽ anh ta không muốn là nguyên nhân của cái nhìn như vậy trên khuôn mặt của Sabo.

"Tôi xin lỗi Sabo, tôi thề tôi sẽ không làm gì với cô ấy cả. Tôi chỉ hướng dẫn cô ấy một lúc thôi. Tôi chỉ làm vậy để giết thời gian thôi." Ace cố gắng để làm cho nó đúng.

"Tán tỉnh ai đó trong khi hẹn hò với người khác để giết thời gian thật thô lỗ và thiếu tôn trọng!" Sabo bắt đầu bước đi một lần nữa.

"Đợi đã, hãy nói chuyện ở nhà đi, hmm, em không mang theo xe phải không? Tôi sẽ lái xe, đi nào." Ace cố nắm lấy cánh tay anh nhưng Sabo giật mạnh nó ra khỏi tay anh.

"Tôi sẽ đi taxi, cảm ơn." Sabo giận dữ bỏ đi một lần nữa.

***

Sabo tự nhốt mình trong phòng làm việc ngay khi về đến nhà. Chết tiệt, những gì cậu mong đợi từ Ace tối nay? Thế còn tất cả thời gian cậu dành cho việc quyết định đi đâu, làm gì và mặc gì? Sabo đã nghiêm túc nghĩ rằng mình sẽ khác với bất kỳ cuộc chinh phạt nào khác của Ace ? Đúng vậy, Ace chỉ mới độc thân được vài tuần và trong thời gian đó anh ta đã không ngủ hoặc đưa bất kỳ ai về nhà, điều này không giống anh ta. Có phải Ace đang lên kế hoạch sử dụng Sabo như một sự phục hồi ... không, không phải vậy. Sabo chắc chắn rằng Ace sẽ không làm điều đó với cậu, vậy vấn đề là gì?

Có một âm thanh đột ngột nặng nề gõ cửa. "Sabo! Mở ra, đi nào!" Ace nói.

Sabo phớt lờ nó và tiếng gõ cửa tiếp tục thêm vài phút nữa. Nó dừng lại một giây và Sabo nghĩ rằng mình nghe thấy giọng nói của Luffy trước giọng của Ace, "Không có gì phải lo lắng, hãy quay lại ngủ đi !"

Sabo đứng dậy và mở cửa, "Này, đừng hét vào Lu-" Nhưng ngay khi cánh cửa mở ra, Ace đẩy cậu vào trong và bất ngờ bắt Sabo, hôn cậu bất ngờ.

Nhanh chóng phục hồi từ sự ngạc nhiên, Sabo đẩy anh ra. "Anh nghĩ anh đang làm cái quái gì thế?" Ace chộp lấy.

"Tôi không biết. Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ phải làm trong lúc này." Ace nhìn xuống.

Sabo chế giễu "Ace anh đang chơi đùa với tôi à? Bây giờ anh biết tôi cảm thấy thế nào, anh nghĩ anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn?"

"Không, tôi thề không phải vậy. Nhìn này, tôi xin lỗi về những gì đã xảy ra tối nay. Đây là điều mới đối với tôi, được rồi, tôi không quen nhìn chỉ một người ... đó là thói quen , hãy cho tôi một chút thời gian. " Ace nói.

"Một thói quen? Thật sao? Một thói quen là ở nhà chơi trò chơi trong khi kiểm tra một vài người đó là thói quen! Nhưng tán tỉnh? Thôi nào, đừng nói với tôi những lời nhảm nhí đó ."

"Tôi nói tôi xin lỗi, còn lý do nào khác có thể có?" Tất nhiên còn có một lý do khác, và anh quá sợ hãi ... một lần nữa thừa nhận điều đó với chính mình, để thừa nhận điều đó với Sabo.

"Tôi sẽ nói với anh. Đó là vì nó đang diễn ra tốt đẹp phải không? Và anh không thể có những điều tốt đẹp Ace, vì anh sợ mất chúng." Cách Sabo nói, khiến Ace tức giận.

"Tất nhiên là tôi! Nếu có gì đó không ổn, em sẽ là người đầu tiên rời đi, phải không? Em có thể thành thật nói rằng em sẽ không bỏ tôi lại phía sau không?" Ace bắn trả.

"Ồ, vậy bây giờ là lỗi của tôi à?"

"Đó không phải là những gì tôi đang nói." Ace nói. Anh ta nên đến gần hơn hay tạo thêm khoảng cách? Điều gì sẽ tốt hơn cho Sabo về lâu dài? "Có lẽ chúng ta chỉ là một sự không phù hợp. Tôi, người đẩy lùi bất cứ ai yêu tôi vì sợ bị bỏ rơi và em, người chạy trốn khi mọi thứ trở nên khó khăn. Em có thực sự nghĩ rằng chúng ta có thể làm việc này không?"

Sabo thở và tiến lại gần Ace, tự mình nắm lấy cả hai tay. "Chúng ta có thể, Ace. Bởi vì tôi đã luôn kìm nén khi đến với anh, tôi đã từng nghĩ sẽ ổn khi chỉ nhìn anh miễn là anh đã chú ý đến tôi bây giờ. Nhưng bây giờ tôi đã thừa nhận cảm xúc của mình và trở nên tham lam hơn. Tôi muốn tất cả sự chú ý của anh, tôi không muốn anh nhìn vào bất cứ ai khác. Tôi muốn mọi thứ của anh cho riêng mình. " Sabo bước lại gần Ace. "Em muốn tất cả mọi thứ, Ace."

Ace lùi lại, "Trong trường hợp đó, em nên chọn một người có thể cho em mọi thứ ... bởi vì tôi ... tôi không có nhiều thứ để cho. Và có một số thứ tôi không thể ..."

"Ace," Sabo nhìn xuống, nói khẽ. "Anh có muốn điều này không? Anh có muốn em không, như thế này?"

Đó là một câu hỏi hợp lệ và Ace không biết câu trả lời nào cho Sabo. "Tôi không biết, nhưng tôi không muốn xa em."

"Điều đó không đủ tốt. Để em vượt qua anh, anh phải sẵn sàng mở lòng mình một chút. Đừng sợ." Sabo thì thầm và cố gắng lại gần Ace hơn.

"TÔI..."

Sabo giữ chặt anh. "Ace, làm ơn."

"Tôi ..." Ace cũng hít một hơi, điều này thực sự khó thực hiện với sự gần gũi của Sabo. "Tôi sẽ cố gắng. Tôi sẽ làm hết sức mình để bỏ thói quen cũ và tôi sẽ không nhìn ai khác khi ở bên em, vậy lần này em có tha thứ cho tôi không?" Ace hỏi, cuối cùng nhìn lên mắt Sabo. Một màu xanh xuyên thấu nhìn chằm chằm lại và một nụ cười nhẹ vẽ lên khuôn mặt đó.

"Chỉ lần này thôi. Em sẽ không tha thứ cho anh lần sau." Sabo thì thầm và cuối cùng buông tay Ace, thay vào đó chạm vào má anh và kéo anh lại gần hơn, đặt một nụ hôn vào môi Ace.

Đôi môi của Sabo có thể đang thể hiện sự tuyệt vọng với Ace, bởi vì cậu không biết liệu cậu có tự đặt mình vào một thế giới bị tổn thương hay không, nhưng bây giờ Sabo sẽ tin vào lời hứa của Ace. Đúng vậy, bây giờ Sabo sẽ để mình lạc vào nụ hôn không trong sáng này, bởi vì chết tiệt, Ace thực sự hôn rất tốt. Sabo có thể cảm thấy một tay của Ace trên tóc cậu, tay kia tìm đường vào bên trong áo cậu, sức nóng của nó chạm vào làn da trần của Sabo khiến anh ta-

Sabo kéo đi ngay lập tức và lùi lại. Phù. "Được rồi, chúng ta đã xong, chúc ngủ ngon." Sabo nói.

"Huh?" Ace hỏi. "Tôi nghĩ rằng nó sẽ đi đâu đó. Chúng ta không nên làm nhiều hơn để ăn mừng sao?" Lần này là Ace, người cố gắng đến gần hơn.

"Không ... không thể nào. Em sẽ không ngủ với anh trong buổi hẹn hò đầu tiên." Sabo từ chối.

"Ngày thứ hai?"

"Không. Không thể nào, trên thực tế ... em hoàn toàn sẽ không ngủ với anh cho đến khi anh yêu em." Sabo tuyên bố.

"Whoa, bây giờ hãy chờ đợi. Hãy thảo luận về điều này." Ace cố gắng một lần nữa. "Tôi nghe nói, tình dục chắc chắn có thể tăng tốc toàn bộ quá trình yêu."

"Tốt thử. Đi. Chúc ngủ ngon." Sabo đẩy anh ra khỏi cửa.

"Ồ thôi nào-"

"Đêm-" Sabo nói đóng cửa lại sau lưng anh. Thành thật mà nói, cậu thậm chí còn ngạc nhiên với lời từ chối đó. Rốt cuộc, cậu đã mơ về nó trong nhiều năm. Nhưng Sabo không muốn chỉ là một khía cạnh khác trong vành đai của Ace. Sabo muốn khác biệt với tất cả những người khác mà Ace đã ngủ trước đó. Đó là lý do tại sao cậu sẵn sàng chờ đợi cho đến khi Ace yêu cậu.

Cho đến khi Ace hoàn toàn là của cậu.

***

Sáng hôm sau, Sabo thức dậy sớm để làm bữa sáng. Sabo đang ngân nga hạnh phúc khi hoàn thành việc đưa thức ăn cho Ace và Luffy, những người đã ở trong bếp,  Đã đến đây bởi mùi thức ăn.

"Sabo, hôm nay chông anh có vẻ hạnh phúc. Cuộc hẹn của anh có suôn sẻ không?" Luffy hỏi.

"Uh huh, nó đã rất tuyệt ❤." Sabo mỉm cười, ngồi xuống ăn đối diện Ace.

"Thật tốt ... Em hy vọng tất cả các cuộc hẹn khác của cũng diễn ra tốt đẹp, để anh tạo ra những món ăn tuyệt vời cho chúng ta như thế này mỗi sáng." Luffy nói, miệng ngập thức ăn.

"Anh cũng hy vọng như vậy." Sabo nói mơ màng và liếc nhìn Ace.

"Hmm, tôi thấy ai đó đang có tâm trạng tốt, mặc dù em thực sự bỏ mặc tôi đêm qua.Em có vui không?" Ace hỏi với giọng hơi khó hiểu.

"Thức ăn thế nào? Có phải theo ý thích của anh không? Anh có muốn thêm cà phê không?" Sabo hỏi Ace một cách thích thú.

"Hừm." Là tất cả những gì Ace nói trước khi trao chiếc cốc của mình cho Sabo, người đã kịp thời đổ đầy nó.

"Đồ ăn rất tuyệt. Nhưng tại sao Ace lại có phần lớn hơn?" Luffy hỏi.

"Ồ, vậy sao?" Sabo nhìn lên. Cậu không có ý thể hiện sự thiên vị. "Anh sẽ cho em một ít của mình, ở đây, em có thể-"

"Không." Ace nói. "Hãy để thằng nhóc ăn, em đã có đủ Luffy."

Luffy bĩu môi, nhưng Sabo không thể không cười nữa trước sự can thiệp của Ace.

Khi Ace cuối cùng cũng xong, Sabo đứng dậy và mang theo chiếc cặp  "Em sẽ đưa anh ra xe ." Sabo nói.

"Hừm. Làm bất cứ điều gì em muốn." Ace lẩm bẩm rời đi. Luffy nhìn hai người họ với vẻ mặt nhăn nhó, nhưng không nói gì.

***

Tuần tiếp theo là một tuần bận rộn cho cả hai, Ace với việc chuyển giao và giám sát việc đào tạo của Burgess trong vài ngày đầu tiên, trong khi Sabo đang lên kế hoạch cho cảnh chiến đấu lớn nhất trong truyện tranh của mình, cậu im lặng trong phòng làm việc trong nhiều ngày. Ace thấy mình khao khát sự chú ý của Sabo một lần nữa.

Một đêm đặc biệt, Ace đi qua một Thatch trông rất vui vẻ, ngay trước khi anh nghỉ làm và đi uống nước với Law tại quán bar của Makino.

"Và sau đó? Đã làm điều gì đó tốt xảy ra?"

"Ồ đúng rồi. Một người bạn cũ đã tìm đến tôi, muốn kết nối lại." Thatch đã mỉm cười.

"Hmm, một cô gái?" Ace hỏi.

"Hah! Đừng có ngốc thế. Chỉ là một người mà tôi chưa từng thấy, tôi sẽ gặp anh ấy vào cuối tuần này. Tôi thực sự rất vui vì anh ấy đã liên lạc với tôi, cậu biết đấy." Thatch nói.

"Được rồi, chúc may mắn với sự kết nối lại và bất cứ điều gì. Tôi rất mệt mỏi, tôi sẽ đi thư giãn vào ban đêm." Ace ngáp.

"Cậu đang đi ra ngoài để uống trong khi một số người trong chúng ta đang bắt đầu làm việc. Cậu là người tệ nhất!" Thatch gọi theo sau anh, khi Ace đi ra xe. Anh thực sự có thể sử dụng một thức uống ngay bây giờ.

~

"Tao chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nói điều này, nhưng chúc mừng mày đã thoát khỏi cuộc sống độc thân." Law nói .

"Cảm ơn, nhưng đừng nói như tao sẽ két hôn như vậy,mày biết đấy." Ace lắc đầu.

"Tuy nhiên, tao tự hào nếu mày đã thực hiện bước đầu tiên."

Ace khịt mũi, "Cảm ơn mẹ."

"Hmm, vậy mọi chuyện thế nào rồi?Mọi chuyện giữa hai người có ổn không?"

"Vâng, mọi thứ đều tốt. Ý tao là những thay đổi trong mối quan hệ của cả hai rất tinh tế và chậm chạp, nhưng có lẽ đó là cách tốt nhất để giải quyết nó, mày biết đấy. Chỉ trong thời gian ngắn này, tao đã quen với một nụ hôn tạm biệt Buổi sáng và dường như luôn mong được trở về nhà, và nhìn thấy em ấy ... Tao cảm thấy như nếu mọi thứ không diễn như vậy thì sẽ không thể quay lại được như trước đây, mày biết đấy. " Ace chậm rãi nói.

Law nhìn anh. "Chà, mày sẽ có những lo lắng và dè dặt rằng hai người đã biết nhau từ khi còn nhỏ, cậu rất quan trọng với mày, vì vậy, tự nhiên mày sợ mất cậu ấy hơn tất cả những người khác." Law nói. "Nếu mày hỏi tao điều đó chỉ có nghĩa là mày nên cố gắng hơn nữa để thực hiện việc này."

"Tch, tao nghĩ mày là một bác sĩ phẫu thuật, từ khi nào mày nói được những thứ như thế ?"

"Bây giờ đó là một công việc tao sẽ không bao giờ làm. Và đừng quên ai gia hạn đơn thuốc của mày sau mỗi sáu tháng, thưa ngài."

"Tuy nhiên, mày lại ở đây, đưa ra lời khuyên miễn phí, mày không phải người tốt như vậy." Ace nói chấp nhận một loại bia khác từ nhân viên pha chế. Cô mỉm cười với họ, chúc họ một buổi tối tốt đẹp. Ace chống lại sự thôi thúc khen ngợi cô về việc bộ đồng phục của cô độc đáo như thế nào. Sabo có lẽ sẽ không thích nó. Thực tế, anh quay lưng lại với cô thật nhanh.Là một người đàn ông việc này không dễ dàng

"Hmm? Chuyện gì vậy?" Law hỏi khi cô gái rời đi.

Ace thở dài, "Ồ, không có gì. Tao chỉ cần hết sức cẩn thận vì giờ tao đã ở trong ổ chuột với Sabo."

"Cái gì? Đã vậy? Hai người đã ở bên nhau cái gì, hai tuần? Đừng nói với tao là mày đã lừa dối cậu ấy?!"

"Không có gì, mày nghĩ tao là ai? Geez. Tao vừa tán tỉnh ai đó trong cuộc hẹn đầu tiên của hai người. Em ấy nói rằng sẽ không tha thứ lần thứ hai. Đó là lý do tại sao bây giờ tao đang thận trọng." Ace thở dài. "Nhưng nó thực sự khó hơn những gì tao mong đợi."

"Chà, điều này đáng được mong đợi. Mày chưa bao giờ có mối quan hệ nghiêm túc trước đây. Sẽ mất thời gian để giữ cho đôi mắt tập trung." Law nhún vai đặt ly rượu xuống.

"Chà, tao cá là sẽ dễ chịu hơn nếu em ấy để tao chạm vào người hơn năm phút." Ace thở dài.

"Đợi đã, chờ đã, mày đang nói với tao rằng Ace-sama vĩ đại đang vật lộn để đưa ai đó lên giường à?" Law cười. "Mày đang trải qua một câu thần chú khô khan ngay bây giờ? Mày có muốn tao giúp không?"

Ace khoanh tay và trừng mắt nhìn Law. "Mày đang cố tình nói điều này phải không? Bởi vì tao đã nói với mày rằng tao không thể nhìn vào ai khác?"

Trò chơi của Law không chấm dứt. "Cậu bé đó đã làm gì với mày vậy? Tao hầu như không thể nhận ra mày là bạn của tao."

Ace lại thở dài, và đứng dậy. "Tao sẽ về nhà."

"Tại sao? Không giống như có ai đang đợi mày trên giường." Law không thể ngăn mình nói.

"Tao ghét mày."

***

Vào cuối tuần, Ace, Sabo và Luffy đến Câu lạc bộ Barto để đi chơi và ăn mừng với Franky và Robin. Mọi người đều ở đó và như thường lệ, nhóm của họ là ồn ào nhất trong toàn bộ câu lạc bộ. Sanji đang cố gắng tán tỉnh Nami và như thường lệ, cô sử dụng điều này để làm lợi thế cho mình, Zoro bằng cách nào đó đã uống lon bia thứ ba của mình và Luffy, Ussop và Chopper đang nghe một câu chuyện mà Brook đang kể.

"Ồ, Franky. Tôi rất vui vì cuối cùng các hai người cũng hẹn hò. Tôi bắt đầu lo lắng liệu đám cưới có xảy ra không." Sabo nói nhìn vào thiệp mời.

"Chà, chúng tôi muốn tìm một thời gian phù hợp với cả hai đủ để chúng tôi có thể tận hưởng nó mà không phải lo lắng về công việc. Và tất nhiên chúng tôi muốn tiết kiệm tiền để tôi có thể có đám cưới và tuần trăng mật mơ ước của mình." Robin mỉm cười.

"Chết tiệt, Franky, anh lãng mạn hơn tôi nghĩ rất nhiều!" Ace nói nâng chai của mình cho anh ta.

"Tất nhiên, nó rất quan trọng để giữ cho người phụ nữ của tôi hạnh phúc, bạn biết đấy." Franky cười toe toét. "Các bạn sẽ đến, phải không?"

"Tôi hiểu rồi, hai người sẽ không phung phí tiền cuae mình. Một đám cưới du lịch? Chết tiệt, điều đó sẽ rất vui, mặc dù chúng tôi phải mua vé riêng của mình ..." Nami càu nhàu.

"Ồ, Nami-swan, tôi sẽ mua vé cho cô để cho cô thấy tình yêu của tôi!" Sanji ngay lập tức cung cấp.

"Ồ thật sao, sẽ rất mong chờ nó." Nami mỉm cười và Sanji dường như rất vui vì đã làm cô hạnh phúc.

"Ngươi thật dễ dãi, tên đầu bếp biến thái ." Zoro nói với anh ta.

"Huh? Ngươi nói gì, đồ khốn, mày có thể thấy tao buồn thế nào khi Robin-chan bây giờ nằm ​​ngoài tầm với của mình không?" Sanji buồn bã nói.

Một cuộc cãi vã giữa hai người nổ ra như thường lệ và Sabo nhìn vào lời mời. Trong một tháng, Robin và Franky cuối cùng cũng kết hôn. Nó sẽ ở trên một hành trình dài một tuần đến Paris, sau đó họ sẽ dành một tuần nữa để hưởng tuần trăng mật. Nghe có vẻ như một đám cưới trong mơ và Sabo không thể không ghen tị với họ.

"Chà, xin chúc mừng các bạn. " Koala nói và mọi người nâng ly cho cặp đôi.

"Ôi trời, một chuyến du thuyền cả tuần! Tôi rất phấn khích. Tôi cá là họ cũng sẽ có đủ loại thức ăn khác nhau. Tôi không thể chờ đợi." Luffy rạng rỡ.

"Vâng, tôi chưa bao giờ đến Paris trước đây, nhưng tôi nghe nói đó là một nơi tuyệt vời." Ussop đồng ý.

"Uh huh, chúng ta sẽ ghé thăm một số địa điểm thú vị và chụp rất nhiều hình ảnh, ồ tôi không thể chờ đợi!" Luffy vui vẻ nói.

"Yohohoho, tôi không thể chờ đợi để biểu diễn trong đám cưới. Tôi cá là nếu tôi gây ấn tượng với các vị khách nữ ở đó, họ sẽ sẵn sàng cho tôi xem-" Brook bắt đầu với vẻ mặt mơ màng.

"Huh, mơ đi, tôi sẽ có tất cả những người phụ nữ ở đó bằng món ăn của mình." Sanji chộp lấy. Tiếng ồn lại leo thang khi mọi người bắt đầu nói chuyện cùng một lúc, thích gặp nhau như thế này.

Một lần nữa, Sabo nhìn vào tấm thiệp mời rồi đến Ace, người đang bận nói chuyện với Franky, và một phần của Sabo cảm thấy một điều ước xuất hiện trong trái tim cậu.

"Quên đi." Koala nói, đứng trước mặt Sabo. "Đừng nghĩ về nó nữa."

"Tớ không nghĩ về bất cứ điều gì ngoại trừ loại cảm giá hào hứng nào mình sẽ có được khi chúng ta ở Paris." Sabo nói dối.

Koala nhìn cậu nghiêm nghị. "Chúng ta biết nhau bao lâu rồi?" Cô hỏi, đưa cho cậu phần bia còn lại. "Hãy nhìn anh ta với đôi mắt đầy hy vọng và tất cả những tiến độ mà hai người đã đạt được trong tuần qua sẽ biến mất. Cậu sẽ sợ anh ta biết đấy."

"Hừm." Sabo lấy một chai khác. "Không phải như thế mà tớ hài lòng với cách mọi thứ đang diễn ra. Tớ không mong đợi gì hơn thế."

"Yeah? Tiếp tục nói với bản thân rằng ... cách cậu nhìn anh ta bây giờ khác với trước đây. Cậu trở lên tệ hơn trong việc che giấu cảm xúc của mình ... Thấy không?" Koala lắc đầu khi Sabo mỉm cười khi Ace quay lại ngồi cạnh cậu.

"Em ổn chứ? Em cố cái nhìn mong muốn trên khuôn mặt mình. em muốn một đồ uống khác không?" Ace hỏi, choàng tay qua vai Sabo. Koala trao cho cậu một cái nhìn tự mãn, 'tôi-đã-nói- gì -nào'.

Luffy nhìn về hai người họ từ phía bên kia cái bàn nơi thằng nhóc đang ngồi với Chopper. "Ồ, em đã quên hỏi một chuyện, nhưng Ace bây giờ anh và Sabo có phải đang hẹn hò không?" Luffy lớn tiếng hỏi, giữa lúc đang nhai thứ gì đó.

Trước khi Sabo có thể xử lý câu hỏi, Ace trả lời: "Có, chúng tôi có."

Sabo đã nghẹn đồ uống của mình.

"Ồ, chúc mừng hai người." Luffy mỉm cười.

Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt của mọi người, khi Ace xoa lưng Sabo khi cậu ho. "Em có ổn không?"

"Tất nhiên em không ... anh vừa nói ... anh chỉ ... với mọi người ..." Sabo nghẹn ngào.

Ace cười, "Tôi không nói dối, chúng ta đang hẹn hò phải không?"

Nụ cười của Ace, cảm giác của tay Ace trên lưng ... sự ấm áp của họ, cùng với khuôn mặt tươi cười của những người bạn đang nhìn họ trong khoảnh khắc này khiến Sabo đỏ mặt vì xấu hổ và hạnh phúc.

"Ừ, nhưng em đã không nghĩ anh sẽ sẵn lòng tiết lộ nó với mọi người như thế này." Sabo lẩm bẩm.

"Chà, chính là em, không có ai trên thế giới không muốn mọi người biết rằng bạn thuộc về họ, phải không?" Ace hỏi, như thể đó là một điều bình thường để nói. Sabo không nói nên lời và cậu chỉ muốn bò đi và biến mất khỏi ánh mắt của mọi người.

"Ha!Cuối cùng thì ! Anh chàng này đã ở phía sau anh không biết từ bao giờ." Nami khịt mũi.

"Hả? Cô biết sao?" Ace hỏi.

Robin gật đầu và Nami nói, "Tất nhiên là như vậy. Bất cứ ai có nửa bộ não đều có thể nói -" Nhưng rồi cô ấy nhìn vào tất cả những khuôn mặt ngạc nhiên xung quanh mình, ngoại trừ Robin và Koala. Cô thở dài, "Tôi đã bị bao vây bởi những kẻ ngốc."

"Wow! Chúc mừng các bạn!" Chopper là người đầu tiên phục hồi.

"Uh, cảm ơn." Sabo nói, vẫn xấu hổ. Mọi người khác cũng chúc mừng họ và Sabo không thể không mỉm cười một lần nữa trong sự bối rối.

"Ace?" Koala nói chọc vào vai anh. "Hãy đi với tôi, chúng ta hãy lấy tequila (một loại rượu) cho mọi người để ăn mừng."

"Huh, tại sao tôi là tất cả-"

"Nào." Cô kéo anh đi, đến quầy bar.

Trong khi họ đang đợi nhân viên pha chế, Koala quay sang Ace và nói. "Nghe này, bên cạnh anh, tôi là người gần gũi nhất với Sabo. Tôi biết rõ hơn anh rằng cậu ấy muốn điều này đến mức nào, vì vậy đừng làm tổn thương cậu ấy, được chứ?"

Ace chớp mắt, và gãi đầu. Vì vậy, đó là lý do tại sao cô muốn nói chuyện với anh ta. "Tôi sẽ không. Cô không phải lo lắng về điều đó."

"Nhưng tôi thì có. Đừng nghĩ rằng tôi đã không chú ý đến đôi mắt của anh khi nhìn xung quanh. Anh rất giỏi trong việc nắm bắt bản thân trước khi cậu ấy làm vậy." Cô nói, lấy đồ uống của họ từ nhân viên pha chế. "Nếu anh làm tổn thương trái tim của Sabo, tôi sẽ giết anh."

"Không cần phải đe dọa tôi. Tôi biết." Ace nhìn xuống.

"Không, anh không. Nếu anh làm cậu ấy khóc, tôi sẽ thiến anh chụp lại và đăng những bức ảnh lên blog của tôi. Anh sẽ không thể đi ra ngoài một lần nữa, được chứ?" Cô mỉm cười và vỗ vai anh trước khi bước đi.

Mối đe dọa cụ thể kỳ lạ gửi cơn ớn lạnh qua xương sống của Ace. Anh ta không được quên rằng mặc dù là một phóng viên, cô cũng làm việc cho Dragon vì vậy mối đe dọa có thể trở thành sự thật.

"Tại sao anh trông sợ hãi vậy?" Sabo hỏi Ace khi anh trở lại bàn. Anh ta lấy một tequila.

"Bạn thân của em thật đáng sợ." Là tất cả những gì Ace nói.

"Koala? Cô ấy rất đáng yêu. Tại sao? Cô ấy có đe dọa anh không?" Sabo cười.

"Uh huh." Ace nói.

"Vậy, hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi?" Robin hỏi và Sabo quay sang nói chuyện với cô.

Phần còn lại của đêm là một buổi tối vui vẻ, nói chuyện và ăn mừng với bạn bè của họ, (mặc dù Ace không giữ một chút khoảng cách với Koala), họ không được làm điều này thường xuyên như họ muốn trong những dịp vui vẻ. Ace bắt đầu uống chậm lại , anh không muốn say vì anh hy vọng sẽ dành thời gian một mình với Sabo tối nay. Mặc dù anh biết Sabo rất vui cho Franky và Robin, nhưng điều đó có thể mang đến một số lo ngại cho cậu về Ace.

Ace vẫn ổn, hạnh phúc khi bạn bè kết hôn, nhưng điều đó không dành cho anh. Ace không thích thực hiện kiểu cam kết đó với bất cứ điều gì, anh ghét bất kỳ áp lực nào. Sabo biết điều này và Ace đột nhiên thấy tiếc vì Sabo thích một người như anh, với tâm lý như thế. Ace thở dài, anh không muốn nghĩ về điều này bây giờ, anh thích mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.

Ace uống hụm cuối cùng và liếc nhìn sàn nhảy. Một thanh niên lọt vào mắt xanh, nhảy nhót gợi cảm ở trung tâm. Ace nhận ra anh ta? Đúng vậy, Ace nhớ anh chàng này, Ace đã tiếp cận anh ta vì anh ta rất đẹp và với điệu nhảy của anh ta, Ace cho rằng cơ thể anh ta sẽ rất vui khi được làm phiền, Ace mỉm cười khi nhớ về nó, ừ, chắc chắn là vậy-

Ace cảm thấy giật mình khi anh cảm nhận được một đôi mắt xanh lạnh lùng đang nhìn anh, và anh quay lại thấy Sabo đang tức giận. Chết tiệt. Anh lại làm vậy rồi. Anh nhìn người khác, ngay cả sau khi hứa với Sabo, anh sẽ không. Tại sao anh không bao giờ nghĩ đến hậu quả đầu tiên nhỉ?

Sabo đứng dậy và lấy áo khoác.

"Ồ? Cậu phải về sao?" Franky hỏi.

"Vâng, muộn rồi, tôi phải thức dậy sớm vào ngày mai, tôi còn nhiều việc phải làm." Sabo nói với một nụ cười. Sabo rất giỏi giả vờ. "Xin lỗi các bạn."

"Ừ, tôi cũng sẽ đi. Hẹn gặp lại." Ace đứng lên đi theo cậu.

"Hả? Tối nay tôi không nên về nhà à?" Luffy trầm ngâm hỏi.

Ace nghiến răng, "Bất cứ điều gì em nghĩ đó không phải là nó, geeze!" Anh ta nói, "Đừng ở lại quá muộn."

Ace chạy và lao ra sau Sabo. Anh ta nghĩ rằng anh nghe thấy nụ cười của Robin và nói "Hai người đó thật dễ thương."

Sabo đang đứng bên ngoài, dựa vào tường của câu lạc bộ, như thể đang đợi anh. Ace sợ hãi, khi anh bước đến gần Sabo. Anh lại như vậy. Sabo nói cậu sẽ không tha thứ lần thứ hai có phải vậy không? Đây có phải là điểm xa nhất họ có thể đến? Ace không muốn nó kết thúc. Chưa hết, anh nghĩ mình biết Sabo, nhưng với tất cả những thay đổi gần đây, anh thấy mình học được nhiều điều hơn về cậu mà anh chưa bao giờ nghĩ tới. Giống như nụ cười tỏa nắng của Sabo khiến thế giới trông như thế nào hay Sabo dễ dàng đỏ mặt khi cậu hạnh phúc hay Ace nhớ Sabo như thế nào khi cậu chìm đắm trong nghệ thuật, không ra khỏi phòng làm việc trong nhiều ngày. Hoặc cậu ngượng ngùng chấp nhận điều đó khi Ace hét lên với cậu đừng làm việc quá sức và chăm sóc bản thân.

Ace thực sự không muốn nó kết thúc.

"Tôi xin lỗi. Tôi không có ý làm điều đó, tôi thực sự muốn giữ lời hứa với em.Ace buột miệng.

Sabo nhìn anh trông cũng không giận hay quá đau. "Anh biết em đã nói với bản thân mình rằng  sẽ cho anh một chút thời gian, hiểu biết nhiều hơn, bởi vì em biết điều này là mới đối với anh, nhưng ... thành thật mà nói, khi em nhìn thấy đôi mắt của anh lang thang, nó làm em thực sự tức giận, mặc dù em nói với bản thân mình rằng không nên như vậy. "

"Sabo ... tôi ... được rồi, tôi hiểu nếu em muốn kết thúc mọi thứ bây giờ. Tôi thực sự ... không chính xác những gì em yêu cầu, huh ..." Ace nhìn xuống.

"Em sẽ không kết thúc bất cứ điều gì Ace. Anh không phải là người duy nhất thích nghi với sự thay đổi. Em luôn tự nhủ rằng mình không mong đợi bất cứ điều gì từ anh, nhưng thành thật mà nói, em có rất nhiều mong muốn và ước mơ ... làm sao có thể không có kỳ vọng? "

"Sabo ..."

"Em đoán cả hai chúng ta vẫn còn nhiều điều để tìm hiểu trong mối quan hệ này, về nhau và về bản thân." Sabo mỉm cười. "Miễn là chúng ta học cùng nhau, cùng nhau phát triển ... Em cảm thấy mối quan hệ của chúng ta sẽ tiến triển tự nhiên và chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau, anh có nghĩ thế không?"

'Sabo, em thật tuyệt vời.' Ace nghĩ.

Ace do dự một giây, nhưng rồi anh kéo Sabo lại gần anh, bằng tay và hôn cậu. Nó khác với những lần trước, đây không còn là một thử nghiệm nữa, để xem nó sẽ khiến cậu cảm thấy như thế nào. Lần này là vì Sabo, cậu hiểu và trưởng thành như thế nào về mọi thứ. Ace vui mừng vì anh đã chọn Sabo để giúp anh trải nghiệm cảm giác yêu đầu tiên. Vì vậy, đó là một nụ hôn của lòng biết ơn, nhưng cũng là một thứ khác mà Ace chưa thể hiểu được, nhưng nó lấp đầy cơ thể anh ta với nhiều sức nóng hơn anh ta sinh ra. Nó khiến anh cảm thấy muốn nhiều hơn, đặc biệt là khi anh thấy khuôn mặt ngạc nhiên nhưng hạnh phúc của Sabo khi anh bắt đầu hôn.

"Cái ... đó là để làm gì?" Sabo hỏi.

"Hừm. Tôi không được phép hôn em à? Rốt cuộc tôi là bạn trai của em." Ace nói với một nụ cười.

Sự nhấn mạnh vào từ bạn trai là quá nhiều đối với trái tim của Sabo. Bởi vì đây là một giấc mơ trở thành sự thật với cậu và thậm chí bây giờ cậu hiếm khi có thể tin rằng đó là sự thật. Sabo hạnh phúc và sợ hãi cùng một lúc vì mất đi thứ gì đó quá tốt.

Mặt Sabo đỏ bừng vì lời nói của Ace. Thật lạ, nhìn thấy ảnh hưởng từ lời nói của anh đối với Sabo, chỉ khiến Ace muốn trêu chọc cậu nhiều hơn. Ace đã biết Sabo trong nhiều năm, nhưng anh mới nhận ra rằng có rất nhiều biểu cảm mà anh chưa từng thấy trên khuôn mặt của Sabo. Ace muốn nhìn thấy tất cả, để thấy những kiểu khuôn mặt khác nhau mà anh ta có thể mang ra từ Sabo.

"Sabo," Ace nói khẽ. "Tôi thực sự rất vui vì đó là em."

"Ý anh là gì?" Sabo nhìn lên.

"Không có gì, chúng ta hãy về nhà." Ace nói, nắm lấy tay cậu.

***

Sabo nằm xuống giường mệt mỏi, suy nghĩ về đám cưới. Cậu hạnh phúc cho Franky và Robin tất nhiên, và Sabo không thể chờ đợi để ăn mừng với họ, nhưng điều đó khiến cậu nghĩ về tương lai của chính mình. Ngay từ khi còn nhỏ, Sabo đã được cha mẹ dạy dỗ khao khát kết hôn, kết hôn với một cô gái từ một gia đình giàu có để củng cố gia đình. Nhưng sau khi cậu được giải thoát khỏi họ, sau khi Sabo biết rằng cậu sẽ không cưới bất kỳ cô gái nào, tất cả những gì cậu muốn là tìm một tình yêu mà cậu có thể giữ và trân trọng, một đám cưới nơi tất cả bạn bè của cậu ăn mừng với cậu nghe thật tuyệt. Có lẽ, Sabo nghĩ, vì mọi thứ sẽ ổn với Ace ... có thể một ngày nào đó, nếu Ace mở lòng với cậu, có lẽ ... Không, đó chỉ là suy nghĩ mơ ước, Ace không tham gia vào bất cứ điều gì, và dù sao,

Suy nghĩ của Sabo bị gián đoạn khi cánh cửa mở ra và ai đó bước vào. Sabo ngồi dậy, bật đèn ngủ, và ngạc nhiên thay, Ace bước vào và nằm xuống giường. Anh trông buồn ngủ.

"Này, anh làm gì ...?"

"Tôi lạnh. Máy sưởi của tôi bị hỏng. Hãy để tôi ngủ ở đây." Ace nói, chui vào chăn.

"Đợi đã," Sabo nói, hơi hoảng hốt. "Em đã nói với anh rằng chúng ta không thể-"

"Tôi hứa tôi sẽ không làm gì cả, vì vậy hãy ngủ thôi nhé?"

Chiếc giường trở nên ấm hơn và hình ảnh Ace trên giường cậu ngoài ra không còn gì trong đầu Sabo nữa. Qua ánh sáng lờ mờ của đèn, Sabo có thể thấy đôi mắt đen của Ace đang nhìn mình  từ trên giường. Đó là một chút say.

"Đó không phải là điều em sợ, với tốc độ này, em có thể làm gì đó." Sabo lẩm bẩm và tắt đèn, nằm xuống giường.

Tim của Sabo đập nhanh hơn bình thường và cậu nghĩ rằng nếu cậu không thể nhìn thấy Ace trong bóng tối thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, nhưng bằng cách nào đó Sabo vẫn có thể cảm nhận được Ace ở đó, có thể ngửi thấy mùi hương của anh rất gần cậu, làm cho cậu khó khăn hơn trong hơi thở. Ace không thử bất cứ điều gì vì vậy Sabo đoán rằng anh đã uống thuốc và sẽ ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào. Như vậy tốt cho cậu.

"Sabo ..." Ace nói khẽ. "Tôi có thể giữ em không?"

Không đợi câu trả lời, Sabo cảm thấy vòng tay của Ace vòng qua eo mình khi Ace tiến lại gần cậu. Sabo đang nằm quay lưng lại với ace, vì vậy cậu có thể cảm thấy toàn bộ cơ thể của Ace đang dựa vào lưng cậu. Nếu Sabo nghĩ rằng thật khó thở trước đây, thì bây giờ cậu thực sự sẽ chết vì sức nóng và cảm giác từ sự gần gũi của Ace đang khiến cậu phát điên trong lúc này.

"Anh muốn giết em phải không?" Sabo khóc.

"Đó là lỗi của em, em nên để tôi chạm vào mình nhiều hơn." Ace ngáp, giọng anh buồn ngủ. Chà, ít nhất một trong số họ sẽ ngủ một chút tối nay. "Này ... Sabo ... em đang nghĩ về những thứ vô dụng, phải không?"

"Gì?"

"Robin và Franky có gì ... em muốn thứ gì đó như vậy phải không? Hôn nhân, gia đình, một tình yêu kéo dài cả đời ..." Ace hỏi. "Em có lo lắng vì tôi không thể cho em điều đó?"

Sabo có thể cảm thấy hơi thở của Ace trên lưng. Có phải Ace đến đây để an ủi cậu vì Ace biết Sabo sẽ nghĩ gì? "Ace..."

"Tôi xin lỗi." Ace ôm cậu chặt hơn, "Nếu em yêu một người khác, em có thể có những thứ đó, nhưng vì là em nên anh không thể-"

"Đó không phải vấn đề." Sabo cắt lời anh. "Hơn tất cả những điều đó, em muốn anh. Nếu em có anh, không có vấn đề gì cả. Anh là tất cả những gì em cần." Không, Ace có đến đây để được an ủi không, vì anh không thể cho Sabo những gì cậu muốn?Sabo có thể cảm thấy Ace đang mỉm cười phía sau cậu, nhưng Sabo không quay lại, cậu sợ những gì có thể xảy ra.

"Tôi rất vui. Tôi hứa với em, tôi hứa. Tôi hy vọng tôi xứng đáng." Bây giờ anh ấy có vẻ thoải mái hơn. Sau đó, hơi thở của Ace ổn định và cơ thể anh cảm thấy bớt căng thẳng hơn.

"Ace ... lò sưởi của anh không bị hỏng, phải không?"

"Không."

"Giường của anh lớn hơn. Lần tới, em sẽ ghé qua." Sabo nói, lặng lẽ.

"Tôi không thể chờ đợi." Ace mỉm cười. Anh ngủ thiếp đi ngay sau đó, nhưng Sabo nói dối, tỉnh táo lâu hơn một chút, được an ủi bởi sự hiện diện của Ace.

~

"Ace ... này ... dậy đi." Sabo đánh thức giấc vào đầu giờ sáng hôm sau.

"Hmm, cái gì ... buổi sáng rồi?" Ace lẩm bẩm.

"Không, đó là điện thoại của anh ... Đó là Marco, anh ấy nói nó khẩn cấp." Sabo nói đưa điện thoại cho Ace.

Đôi mắt anh mở to khi anh cố gắng suy nghĩ rõ ràng, vẫn dưới tác dụng của những viên thuốc ngủ mà anh uống đêm qua.

"Xin chào?"

"Ace, tôi cần cậu đến văn phòng ngay khi có thể, có một vấn đề lớn. Ngân hàng Arlubana đã bị đột nhập vào đêm qua. Có sự hỗn loạn ở đây." Marco nói ngay lập tức.

Ace ngồi thẳng dậy. Arlubana Bank là khách hàng lớn nhất mà Whitebeard Security có. Ai sẽ đủ ngu ngốc để đột nhập vào đó? "Nhưng không có gì xảy ra phải không? Thời gian phản hồi của chúng tôi luôn tốt, Thatch luôn đặc biệt cẩn thận với các khách hàng lớn của chúng tôi, đặc biệt là vào ban đêm vì vậy-"

"Đó là vấn đề khác. Anh ấy không thể gửi đội phản ứng đúng giờ. Ace, Thatch đang ở trong bệnh viện. Có một tai nạn .... không, đúng hơn là một sự cố." Marco giải thích.

Ace cảm thấy sợ hãi và lo lắng đến với anh ta và Sabo lo lắng khi mặt Ace rơi xuống và anh ta trông hoảng loạn. "Ý anh là gì một sự cố? Anh ấy có ổn không?"

" Ace, đó là một câu chuyện dài, tôi cần phải đi đến tận cùng của mọi thứ càng sớm càng tốt. Với cả tôi và Thatch, tôi sẽ để cậu phụ trách điều tra vấn đề tại ngân hàng. Tôi phải đi đến bệnh viện, Thatch hiện đang trong tình trạng nguy kịch. "

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro