Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tìm thấy Bắc – Hạnh Nhân Trà

Editor: Quýt

Chương 1

Đồng hồ báo thức trong phòng khách vang lên mười một tiếng, Ký Tiểu Bắc vội vàng nhảy khỏi sô pha rồi vọt vào phòng bếp kéo cửa tủ lạnh, sờ đến ngăn thứ hai thì duỗi tay lấy hộp sữa được đặt trong cùng ra.

Đây là loại sữa bò tốt nhất cô mua cho cậu, hạn sử dụng chỉ có bảy ngày, cậu cố ý giữ lại không uống.

Ký Tiểu Bắc cầm sữa bò vào phòng ăn ngồi xuống, mò mẫm xé vỏ rồi đổ vào chiếc cốc thuỷ tinh đã chuẩn bị sẵn sau đó lấy điện thoại, mở khoá bằng vân tay và nói: "Mở Be Your Eyes."

Điện thoại nhận lệnh lập tức mở ứng dụng có biểu tượng hình con mắt. Ký Tiểu Bắc nắm chặt điện thoại, bàn tay đổ mồ hôi, tuy mối quan hệ này đã duy trì được gần hai tháng nhưng mỗi lần cầm điện thoại cậu đều cảm thấy căng thẳng không thôi: "Yêu cầu hỗ trợ."

Một giọng nữ máy móc đọc từng từ rõ ràng: "Ngài có thể lựa chọn yêu cầu hỗ trợ từ bạn tốt hoặc từ cộng đồng."

Ký Tiểu Bắc mấp máy đôi môi hơi khô: "Yêu cầu hỗ trợ từ bạn tốt, giúp tôi liên hệ với cz2046."

Đây là một ứng dụng được thiết kế riêng cho người khiếm thị, người khiếm thị có thể thông qua ứng dụng này để yêu cầu hỗ trợ từ những người tình nguyện.

Tai nạn giao thông kia xảy ra tính đến nay đã được năm năm, ngày ấy cậu mất đi cha mẹ đồng thời mất đi cơ hội được ngắm nhìn thế giới này. Lúc mới xuất viện cậu ở nhà cô một khoảng thời gian, cô và chú đều đối xử với cậu rất tốt nhưng quấy rầy người ta mãi cũng không phải biện pháp hay.

Sau đó cậu dần quen với cuộc sống trong bóng tối và tự dọn về nhà. Hiện tại cậu ở nhà một mình, mỗi cuối tuần cô sẽ đến thăm cậu, mua cho cậu một ít đồ dùng, ứng dụng này cũng là cô cài đặt cho cậu.

cz2048 là người đầu tiên cậu quen ở Be Your Eyes. Lúc đầu cậu chẳng có hứng thú gì với ứng dụng này đâu, lần đầu tiên cũng là do cô bắt dùng thử. Cô đưa cho cậu hai hộp thuốc thường dùng rồi bật tính năng "yêu cầu hỗ trợ từ cộng đồng" sau đó một giọng nói nhắc nhở vang lên: "Đang tìm kiếm, chờ một lát..."

Chẳng mấy chốc đã kết nối được cuộc gọi video, giọng nam êm tai truyền ra: "Xin chào."

Ký Tiểu Bắc ngây người, mấy năm nay gần như cậu không ra khỏi nhà, chỉ tiếp xúc với cô, chú và em gái, cậu không nói chuyện với người xa lạ đã lâu lắm rồi.

Đầu dây bên kia lặp lại một lần: "Đằng ấy nghe rõ chứ?"

Giọng Ký Tiểu Bắc không khỏi run rẩy: "Ừm... Nghe rõ, xin chào."

Đối phương nói nhẹ nhàng: "Bạn cần giúp gì đúng không?"

Ký Tiểu Bắc luống cuống cầm hai hộp thuốc giơ lên trước mặt, "Ngại quá, phiền anh xem giúp tôi đâu là thuốc trị cảm được không?"

cz2046: "Được, bạn cầm điện thoại chắc một chút, hiện tại tôi không thấy rõ."

"Ôi ngại quá!" Tay Ký Tiểu Bắc nắm chặt hơn, "Thế này được chưa?"

"Để tôi xem nào, bên trái là thuốc trị cảm, bên phải là Amoxicilin." cz2046 nói tiếp, "Bạn xoay hộp bên trái một chút, tôi xem giúp bạn cách dùng."

Ký Tiểu Bắc căng thẳng đến nỗi đầu lưỡi như xoắn lại: "À... Đây! Tôi xoay đây!"

"Một ngày ba lần, mỗi lần một viên." cz2046 trả lời.

Ký Tiểu Bắc dần bình tĩnh trong vô thức: "Ừm, tôi đã biết, làm phiền anh rồi!"

Dường như cz2046 mỉm cười: "Việc nhỏ thôi, đừng khách sáo, bạn còn cần tôi giúp gì không?"

Ký Tiểu Bắc: "Không còn nữa, cảm ơn anh!"

cz2046: "Vậy nhớ uống nhiều nước ấm và uống thuốc đúng giờ, tôi... cúp nhé?"

Cô ngồi bên cạnh bày ra vẻ mặt vui mừng: "Sau này con cần gì thì bật ứng dụng này lên yêu cầu hỗ trợ, con nên nói chuyện với người ta nhiều hơn, kết thêm được vài người bạn nữa đó."

Ký Tiểu Bắc biết mọi việc cô làm đều là vì muốn tốt cho cậu nên đáp lại nhỏ nhẹ: "Vậy để con thử xem..."

Sau đó mấy ngày, cậu yêu cầu hỗ trợ từ cộng đồng đều được kết nối với cz2046.

Lần đầu tiên là cậu đánh rơi bàn chải đánh răng, sờ soạng hồi lâu vẫn không tìm được.

Lần thứ hai là nhiệt độ không khí hạ thấp, cậu mở tủ muốn tìm một chiếc áo khoác.

Lần thứ ba là ngân hàng gửi cho cậu vài loại giấy tờ, cậu muốn nhờ người ta xem giúp trên đó viết những gì.

Lần thứ tư lại kết nối với cz2046, Ký Tiểu Bắc đã nhớ giọng nói ôn hoà lại trầm ổn này, ngơ ngác hỏi một câu: "Sao vẫn là anh nhỉ?"

Câu này quả thật hơi mất lịch sự nhưng cz2046 không hề tức giận: "Đằng ấy không hy vọng là tôi à?"

Lúc này Ký Tiểu Bắc mới nhận ra mình nói sai nên bối rối giải thích: "Xin lỗi, xin lỗi, ý tôi không phải thế."

cz2046 còn an ủi ngược lại: "Không sao cả, có lẽ ứng dụng còn chưa phổ biến nên người tình nguyện tương đối ít. Hôm nay tôi có thể giúp gì cho bạn nào?"

Trước khi kết thúc cz2046 nói với cậu: "Hiện tại có thêm tính năng thêm bạn tốt, lát nữa tôi sẽ gửi lời mời, sau này nếu cần thì bạn có thể yêu cầu hỗ trợ từ bạn tốt. Đương nhiên nếu không muốn tìm tôi thì vẫn có thể tìm kiếm kết nối từ cộng đồng."

Gương mặt Ký Tiểu Bắc ửng hồng, lẩm bẩm: "Tôi không hề không muốn tìm anh mà..."

Hơn nửa tháng cứ thế trôi qua, Ký Tiểu Bắc đã dần tìm ra quy luật online của cz2046, từ mười một rưỡi đến một rưỡi là giờ nghỉ trưa của anh, hiện tại Ký Tiểu Bắc đều canh đúng giờ "quấy rầy" anh.

Cậu ngồi xuống nghe giọng nói nhắc nhở: "Đang kết nối, chờ một lát..."

Một lát sau, loa truyền ra giọng nói quen thuộc của cz2046: "Bối Bối?"

Trái tim Ký Tiểu Bắc đập thình thịch như có con thỏ đang nhảy loạn trong lồng ngực: "Chúc anh buổi trưa vui vẻ!"

Username của cậu là Beibei, đây là tên cô đăng ký giúp cậu. Lần đầu tiên cz2046 gọi cậu như vậy, trái tim của cậu như bị kim châm của con ong chọt phải, sợ tới mức nói năng không lưu loát: "Không... Không phải Bối Bối đâu mà là Bắc... Bắc trong đông tây nam bắc."(1)

(1)Bối Bối: 贝贝 [Bèi bèi]
Bắc Bắc: 北北 [běi běi]

Đều là hai từ nhưng "Bối Bối" và "Bắc Bắc" khi gọi lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau, "Bối Bối" là một cách gọi khá thân mật.

Nhưng cz2046 vẫn khăng khăng gọi cậu là Bối Bối, mỗi lần Ký Tiểu Bắc nghe thấy xưng hô này thì trái tim lại tê rần như có dòng điện chạy qua.

"Ừm... Anh có thể xem giúp em hạn sử dụng của hộp sữa bò này không?" Ký Tiểu Bắc đẩy chiếc hộp rỗng ra trước camera, "Anh thấy rõ chưa?"

Giọng cz2046 hôm nay hơi khác mọi hôm: "Gần quá, camera không lấy nét được, em đẩy ra xa một chút... Ok để anh xem nào, ngày mùng ba tháng mười một, bảy ngày tức là ngày mười tháng mười một? Hôm nay là ngày mấy, quá hạn vài ngày rồi."

Ký Tiểu Bắc giả vờ như vừa phát hiện ra: "Hửm? Quá hạn rồi ư..."

cz2046 lập tức căng thẳng, vội hỏi lại: "Em chưa uống chứ hả?"

Ký Tiểu Bắc nói dối: "Em uống một ngụm rồi nhưng cảm thấy hương vị hơi lạ nên mới gọi cho anh."

cz2046 quan tâm: "Chắc không đau bụng đâu nhỉ? Mau đổ đi. Lần sau trước khi uống mấy thứ này thì phải hỏi anh đã."

Ký Tiểu Bắc đồng ý, vấn đề hôm nay đã hỏi xong nhưng cậu vẫn muốn nói chuyện với cz2046: "Anh... bị cảm à?"

cz2046 ảo não: "Hơi hơi, em nghe ra à? Rõ lắm ư?"

Ký Tiểu Bắc mím đôi môi khô khốc: "Hơi có giọng mũi, ừm, trời lạnh rồi anh phải mặc nhiều quần áo vào nha."

"Anh biết rồi. Em ăn cơm chưa?" Hình như cz2046 lại cười, Ký Tiểu Bắc không chắc lắm.

Cô đặt dịch vụ gọi cơm ở khu tập thể giúp cậu, mỗi ngày đến giờ cơm đều có nhân viên giao đồ ăn tới. Vì muốn nói chuyện thêm với cz2046 nên Ký Tiểu Bắc đã ghi nhớ hai món thịt một món canh hôm nay để giờ có thể miêu tả lại tỉ mỉ: "Hôm nay có ba món, gà Cung Bảo quá cay, đậu đỗ xào thịt tạm được, khoai tây xào dấm ăn ngon nhưng cơm hơi nguội, em đã cho vào lò vi sóng hâm nóng lại."

cz2046 chỉ nghe mà không nói, Ký Tiểu Bắc thấp thỏm: "Xin lỗi, có phải em nói nhiều quá không? Quấy rầy giờ nghỉ trưa của anh rồi ư?"

cz2046 vội đáp: "Không phải đâu, anh đang cảm nhận bằng cả trái tim đó, anh đang ở văn phòng, bụng đói kêu vang chờ cơm trưa đây này."

"Vậy lát nữa anh ăn nhiều một chút nha." Ký Tiểu Bắc nói xong lại cảm thấy câu này hơi kỳ lạ nhưng bản thân lại không biết nói gì.

cz2046 luôn bao dung sự nhàm chán, vô vị, vô lý và vô lễ của cậu: "Anh biết rồi, nghe lời em, vậy không còn gì nữa thì anh cúp máy nhé?"

"Ừm..." Ký Tiểu Bắc lưu luyến nghe giọng nói ôn hoà ở đầu dây bên kia biến thành tiếng máy móc lạnh lùng.

Một ngày có hai mươi tư giờ, hai mươi ba giờ năm mươi phút khác đều như phế thải không có ý nghĩa, chỉ có mười phút ngắn ngủi kia làm cậu sống lại một cách chân thực.

Ký Tiểu Bắc đặt điện thoại xuống, nội tâm cảm thấy trống rỗng. Cậu từ từ ngả người ra sô pha, bắt đầu tự hỏi một cách nghiêm túc ngày mai nên lấy cớ gì để gọi cho cz2046.

Căn phòng trống trải vừa tối tăm vừa yên tĩnh chỉ có tiếng hô hấp nhẹ nhàng của cậu và tiếng tíc tắc tíc tắc khi kim giây đồng hồ di chuyển.

Cách lần kết nối tiếp theo còn hai mươi ba giờ bốn mươi bảy phút.

~Hết chương 1~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro