Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Trác vào phòng nghỉ pha một ly cà phê rồi trở về chỗ ngồi, anh lấy điện thoại mở Be Your Eyes, chắc hẳn trong vòng ba phút nữa sẽ có một cuộc gọi xin hỗ trợ từ Beibei.

Trần Trác là người sáng lập đầu tiên của Be Your Eyes, lúc đầu dùng chỉ là để thí nghiệm và điều chỉnh tính năng nhưng từ khi gặp gỡ bạn nhỏ Beibei thì dường như mọi thứ trở nên có ý nghĩa hơn.

Thật ra Trần Trác đã nhìn thấy dung mạo của Beibei, trong một lần kết nối với bạn tốt vào ngày nào đó của tháng trước, Beibei bất cẩn đổi chiều camera nên Trần Trác vừa nâng mắt đã thấy gương mặt của cậu.

Bên phía Beibei khá tối, dù sao cuộc sống của cậu không cần đến thứ gọi là đèn điện, chỉ có ánh đèn đường xuyên qua ô cửa sổ hắt vào thế giới của cậu. Trần Trác thấy dáng vẻ cầm điện thoại bằng hai tay của cậu y như hamster ôm hạt dưa vào lòng.

Cậu thoạt nhìn rất trẻ, áng chừng hai mươi tuổi, tóc mái trên trán hơi dài che phủ hàng lông mày, mũi rất cao, cằm thon gọn, lúc này cậu đang bất an cắn môi nên để lộ hai chiếc răng thỏ trăng trắng. Quan trọng nhất là cậu có một đôi mắt vô cùng rung động lòng người, hàng mi không dài nhưng dày, đầu mắt hơi tròn, đuôi mắt hơi xếch, con ngươi màu nâu nhạt.

Đáng tiếc nó u tối.

Cảm nhận đầu tiên của Trần Trác là nuối tiếc, không phải đồng cảm hay thương hại mà chỉ đơn thuần là nuối tiếc. Một cảm giác nuối tiếc như khi thấy một lọ hoa xinh đẹp vỡ tan thành trăm mảnh ngay dưới chân mình nhưng không có cách nào hàn gắn lại như ban đầu được.

Vì vậy anh thoáng thất thần, vài giây sau mới cố ý hắng giọng: "Bối Bối, camera của em ngược rồi."

Dáng vẻ Beibei ngẩn người cũng đáng yêu cực kì, cậu hoang mang nhíu mày, phồng má dán sát vào camera: "Hửm? Là sao cơ?"

Rõ ràng là cách màn hình nhưng Trần Trác lại tưởng như khoảng cách giữa bọn họ được kéo gần lại, gần đến mức anh có thể đếm từng cọng lông mi của Beibei, anh bối rối hắng giọng: "Có thể là bất cẩn ấn phải nút chuyển đổi camera, ừm, nghĩa là... hiện tại anh đang nhìn thấy khuôn mặt của em."

Beibei phát ra một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi như động vật nhỏ, màn hình đột nhiên lảo đảo, ngay sau đó biến thành màu đen sì.

Trần Trác đoán có lẽ cậu úp điện thoại lên bàn, mười mấy giây sau, đầu kia vang lên giọng nói vừa nôn nóng vừa bất lực của Beibei: "Em không biết sửa lại như thế nào..."

Trần Trác cố gắng để giọng mình thật nhẹ nhàng vì không muốn làm Beibei cảm thấy quá xấu hổ: "Ra lệnh bằng giọng nói, em bảo chuyển camera sau là được."

Beibei tạm dừng một lát rồi chợt nghiêm giọng: "Giống như trước khi dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng phải hô to Hàng Long Thập Bát Chưởng ư?"

Hình như đây là lần đầu tiên Beibei nói đùa với anh, Trần Trác nhất thời không phản ứng kịp.

Beibei thấy anh không đáp lại thì lập tức cẩn thận nói nhỏ: "Cái kia không buồn cười ạ? Xin lỗi, sau này em sẽ không nói mấy câu nhàm chán như thế nữa..."

Trần Trác thật sự muốn bảo Beibei lật điện thoại lên để ngắm biểu cảm của cậu lúc này, tại sao trên thế giới này lại có người chỉ bằng lời nói thôi cũng khiến người ta cảm thấy sự đáng yêu của em ấy nhiều tới nỗi sắp tràn ra luôn rồi.

Giờ này khắc này Ký Tiểu Bắc đang ngồi khoanh chân trên giường, hai tay nắm điện thoại ra lệnh kết nối với cz2046 bằng chất giọng hùng hổ như hô Hàng Long Thập Bát Chưởng, sau đó cậu nghe thấy giọng cz2046, anh gọi cậu Bối Bối.

Trái tim Ký Tiểu Bắc như được hồi sinh: "Chúc anh buổi trưa vui vẻ!"

Hôm qua cậu nhờ cô mua cho hai chiếc khăn quàng cổ giống nhau, một chiếc màu xám, một chiếc màu kaki, đây là chủ đề hôm nay cậu muốn hỗ trợ: "Anh có thể xem giúp em trong hai chiếc khăn này cái nào màu xám không?"

"Bên trái màu xám, bên phải màu kaki." Trần Trác ngẫm nghĩ rồi hỏi thêm: "Sao thế, em muốn ra ngoài à?"

Ký Tiểu Bắc tạm dừng rồi mới trả lời bằng chất giọng hơi thiếu tự tin: "Dạ, đúng vậy ạ."

Thực tế là đã rất lâu rồi cậu chưa ra khỏi nhà, cẩn thận nhớ lại thì lần gần nhất vẫn là Tết Trung Thu, cậu dựa vào cây gậy dẫn đường đã lâu không dùng mò mẫm đi tới cổng khu tập thể chờ cô đón sang ăn tết.

Giọng cz2046 ấm áp dịu dàng như đang dỗ trẻ con: "Em muốn đi đâu thế? Có ai đi cùng không?"

Ký Tiểu Bắc đành phải tiếp tục nói dối: "Em muốn tới quảng trường trung tâm, rất gần, đi bộ một lát là tới, em tự đi một mình."

Quen biết nhau lâu như vậy Trần Trác đại khái đoán được không có ai chăm sóc Beibei nhưng hiện tại anh chỉ là một người bạn qua mạng bình thường trên Be Your Eyes nên dù lo lắng đến cỡ nào thì anh cũng chỉ có thể khắc chế và nói: "Em đi đường nhớ chú ý an toàn, nếu cần thì gọi cho anh luôn nhé?"

"Vâng, em cảm ơn anh! Giờ em đi đây!" Ký Tiểu Bắc cố gắng làm giọng mình trông có vẻ nhẹ nhàng hưng phấn một chút, cậu nghĩ có lẽ cz2046 không thích một người quá nặng nề và nhàm chán đâu.

Kết thúc cuộc gọi Ký Tiểu Bắc nhận ra mình hoàn toàn không chú ý cz2046 nói chiếc khăn nào màu xám. Thế nhưng cũng không sao cả, cậu đâu có thực sự muốn ra ngoài. Ký Tiểu Bắc tùy ý quàng một cái lên người rồi chôn mình trong chăn.

Chán quá, muốn ngủ một giấc thật dài, một giấc ngủ trưa thật dài đến tận trưa mai là có thể liên hệ với cz2046 tiếp rồi... Thật ra ngay cả buổi sáng hay buổi tối Beibei đều muốn gọi cho cz2046 nhưng cậu không muốn anh ngại cậu phiền.

Sáu giờ tối, nhân viên giao đồ ăn tới đúng giờ. Ký Tiểu Bắc không có hứng ăn uống, ăn được một nửa là bỏ. Hình như có tiếng chuông phát ra từ phòng ngủ, cậu đi vào, mất một hồi lâu mới sờ được điện thoại nhét dưới gối đầu, nó nói: "Bạn tốt cz2046 yêu cầu kết nối..."

Ký Tiểu Bắc cho rằng mình nghe nhầm, cậu không biết Be Your Eyes còn có thể gọi ngược lại, cậu mò mép giường ngồi xuống, nói với giọng điệu không quá chắc chắn: "Đồng ý?"

Cuộc gọi video được kết nối, đầu kia quả thật là giọng của cz2046: "Bối Bối, em nghe rõ không?"

Ký Tiểu Bắc hơi hoảng loạn: "Sao... Sao anh lại gọi cho em được?"

Bởi vì đây là tính năng mới được tạo ra vì em, đương nhiên Trần Trác không thể nói điều này ra, đó là tâm tư và bí mật của anh, "Hình như là tính năng mới, anh vừa mở ứng dụng thì thấy có thêm một biểu tượng nên ấn vào thử."

Ký Tiểu Bắc nghĩ không ra, điều này liệu có phải cho thấy Trần Trác đôi khi cũng muốn trò chuyện với cậu hay không, cậu lấy hết can đảm hỏi một vấn đề tương tự: "Tính năng này dùng để làm gì?"

"Dùng để nói chuyện phiếm mỗi khi rảnh rỗi chăng?" Trần Trác không nhịn được muốn trêu cậu: "Hay là khi không cần đến anh thì em không muốn nói chuyện với anh nữa?"

"Không phải!" Ký Tiểu Bắc lắc đầu trong vô thức.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện phiếm, Ký Tiểu Bắc muốn thể hiện mình hoạt bát một chút, nếu không thú vị thì ngày mai cz2046 sẽ không tìm cậu chơi nữa. Cậu chủ động kể chuyện hôm nay cậu tới quảng trường trung tâm nhưng thật ra đó đều là tưởng tượng của cậu, lần cuối cùng cậu đến đã là năm năm trước.

Ký Tiểu Bắc không biết quảng trường kia đã bị dỡ bỏ từ mấy năm trước rồi, Trần Trác chỉ nghe, không vạch trần lời nói dối của cậu.

Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày bọn họ sẽ trò chuyện hai lần, một lần là giữa trưa Ký Tiểu Bắc gọi tới, một lần là buổi tối cz2046 gọi qua. Có một hôm bọn họ tám đến username của mỗi người, Ký Tiểu Bắc bất lực than thở: "Thật sự em không phải Bối Bối..."

Trần Trác mỉm cười: "Hết cách rồi, quen miệng giờ không đổi được. Em có biết tên của anh có ý nghĩa gì không?"

Ký Tiểu Bắc tò mò về chuyện này đã lâu, đến bây giờ cậu vẫn không biết gọi cz2046 thế nào, "Hai chữ đầu hẳn là viết tắt của tên còn 2046... 2046 là bộ phim điện ảnh kia ư?"

Trần Trác ừ một tiếng: "Chính là bộ phim của Vương Gia Vệ."

Thật ra Ký Tiểu Bắc tò mò mọi thứ về cz2046, hiện tại lá gan lớn hơn, nói cái gì cũng không lo trước sợ sau nữa: "Bộ phim ấy nói về cái gì vậy?"

Muốn kể chi tiết bộ phim điện ảnh này thì hơi khó, Trần Trác kể lại bằng kí ức của mình, Ký Tiểu Bắc nghe mà như lọt vào sương mù: "Hai Tô Lệ Trân thật ra là hai người ư? Lulu chết thật rồi à? Chu Mộ Vân có thích Vương Tĩnh Văn không? Chu Mộ Vân từng yêu Bạch Linh á? Sau đó lại thích Vương Tĩnh Văn? Cuối cùng bọn họ có ở bên nhau không? Vậy Tô Lệ Trân làm sao bây giờ? Hắn không thích Tô Lệ Trân ư? Thế 2046 nghĩa là gì nhỉ? Tại sao Vương Tĩnh Văn lại biến thành người máy?"

Trần Trác bị chuỗi vấn đề như bắn pháo liên thanh của Beibei làm cho choáng váng: "Từ từ, để anh suy nghĩ đã..."

Ký Tiểu Bắc cảm thấy uể oải, cậu nghĩ nếu năm năm trước cậu đi xem bộ phim điện ảnh này thì hay rồi, như thế thì bây giờ cậu có thể tán gẫu với cz2046 chứ không phải hỏi anh cái này hỏi anh cái kia, thật là ngốc nghếch. Cậu ủ rũ cúi đầu, không cẩn thận bộc lộ suy nghĩ ra lời nói.

Bên phía cz2046 im lặng một lát rồi hỏi: "Bối Bối muốn xem phim không?"

Hàng mi Ký Tiểu Bắc khẽ run, quen biết nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác bị mạo phạm, im lặng hồi lâu cậu mới nhả ra một câu: "... Anh biết em không thể."

Cảm xúc của Ký Tiểu Bắc không che giấu được, tất cả đều được bộc lộ qua lời nói. Bình thường khi cực kỳ vui sướng thì âm cuối như cao lên, khi căng thẳng thì lặp đi lặp lại mấy từ "cái kia", lúc mất mát thì trầm thấp đôi khi còn mang theo giọng mũi, hiện tại rõ ràng là mất mát đến cực điểm. Trần Trác ý thức được mình nói sai: "Xin lỗi, ý anh không phải như thế! Ý của anh là em đã từng nghe thấy rạp chiếu phim dành cho người khiếm thị chưa?"

~Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro