Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ký Tiểu Bắc nghiêm túc dành ra một tuần làm công tác tư tưởng cuối cùng hạ quyết tâm đến xem thử rạp chiếu phim cz2046 đề cử. Khoa học kĩ thuật thay đổi cuộc sống, hiện tại dùng giọng nói là có thể tìm kiếm mọi thông tin cần thiết.

Hóa ra thành phố A thật sự có rạp chiếu phim dành cho người khiếm thị, hơn nữa còn ở trong khu này, cách khu tập thể của cậu khoảng bốn trạm dừng xe. Chỉ là từ trước tới nay Ký Tiểu Bắc không hề quan tâm, cậu đã không còn hứng thú với thế giới này cho tới khi gặp được cz2046.

Nếu mặt nước trơn nhẵn như gương, không có một gợn sóng nào thì đó hẳn là một vũng nước đọng. Chính cz2046 đã phá vỡ sự yên lặng trong suốt năm năm làm mạch nước ngầm dưới đáy lòng Ký Tiểu Bắc dậy sóng một lần nữa.

Trên mạng bảo hai giờ chiều thứ bảy hàng tuần rạp chiếu phim sẽ chiếu một bộ phim, miễn phí hoàn toàn, không cần mua vé hay đặt chỗ trước, đến đúng giờ là được.

Buổi tối hôm trước, Ký Tiểu Bắc trằn trọc mãi không ngủ được, chỉ cần nghĩ đến việc một mình ra ngoài rồi nói chuyện với người lạ là cậu lại vô cùng căng thẳng. Hai ba giờ sáng cậu mới thiếp đi, hơn bảy giờ đã tỉnh.

Sau khi ăn cơm sáng, cậu quay về phòng ngủ, chui cả người vào tủ quần áo tìm chiếc áo khoác dày chưa mặc được mấy lần.

Đây là chiếc áo cô mua cho cậu từ tết năm ngoái, vải sờ rất thoải mái hơn nữa còn có mũ lông xù. Ký Tiểu Bắc cho rằng chiếc áo này hẳn là rất đắt, cả ngày cậu ngơ ngẩn trong nhà không ra khỏi cửa nên không nỡ mặc.

Cô lừa cậu đây là một chiếc áo lông vũ màu đen nhưng thật ra nó mang một màu vàng ấm áp. Thứ nhất là bởi sau khi chuyện không may xảy ra, Ký Tiểu Bắc không chịu mặc quần áo có màu sắc tươi sáng nữa mà chỉ thích màu xám hay màu đen. Thứ hai là bởi mặc màu sáng ra đường sẽ dễ hấp dẫn sự chú ý, như vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn.

Giữa trưa Ký Tiểu Bắc xem như không có chuyện gì mà nói chuyện với cz2046 như thường, không đề cập đến chuyện hôm nay cậu muốn tới rạp chiếu phim, cậu sợ nếu mình không tìm được đến nơi thì cz2046 sẽ cười nhạo cậu mất.

Lúc kết thúc cuộc gọi còn chưa tới mười hai giờ. Chỉ dẫn bảo rạp chiếu phim cách khu tập thể khoảng hai mươi phút đi bộ nhưng đó không phải tốc độ của cậu nên cậu quyết định xuất phát sớm một chút.

Gậy dẫn đường đặt sau cánh cửa đã lâu không dùng nên phủ một lớp bụi, Ký Tiểu Bắc lấy khăn mềm lau sạch rồi cầm chìa khóa cửa đi ra ngoài.

Đoạn đường từ nhà đến cổng khu tập thể là đơn giản nhất, sau mười phút cậu đã đến được phòng bảo vệ, tiến thêm một bước là cậu có thể ra khỏi khu tập thể.

Ký Tiểu Bắc hít sâu vài cái, cầm gậy dẫn đường cẩn thận thăm dò phía trước.

"Nhóc con, bác đưa cháu ra lối đi dành cho người khiếm thị nhé."

Tiếng nói truyền ra từ phòng bảo vệ, Ký Tiểu Bắc quay đầu về phía đó, một lát sau tay trái được một người nắm lấy, cậu vội nói một tiếng cảm ơn: "Cháu có thể phiền bác đưa cháu sang đường không ạ? Cháu muốn sang bên kia đường."

Bác bảo vệ rất nhiệt tình: "Được chứ, bác dẫn cháu sang, vừa lúc đang đèn xanh."

Khó khăn nhất là sang đường đã giải quyết xong, Ký Tiểu Bắc thở phào nhẹ nhõm. Một tay cậu cầm điện thoại, một tay cầm gậy dẫn đường, nghe lời chỉ dẫn bước từ từ trên lối đi dành cho người khiếm thị.

Lúc ở nhà cậu xác định thời gian bằng đồng hồ, đi ra ngoài thì đánh mất khái niệm hoàn toàn. Tập trung đi nên không biết đi được bao lâu rồi, cuối cùng nghe thấy tiếng nhắc nhở: "Đã tới gần điểm đích."

Ký Tiểu Bắc hoảng hốt đứng tại chỗ, gần là gần thế nào nhỉ, nếu không tìm ra thì làm sao bây giờ?

May là rất nhanh sau đó đã có người bước tới nói chuyện với cậu, là một giọng nữ trẻ: "Đây là lần đầu tiên em tới đúng không?"

Ký Tiểu Bắc ngây ngốc gật đầu, cô gái nhiệt tình đón cậu vào: "Đi nào, chị dẫn em vào."

Ký Tiểu Bắc hơi xấu hổ cúi đầu: "Cảm ơn, xin... xin hỏi hôm nay chiếu phim gì vậy?"

"Cẩn thận chỗ này có bậc thang." Cô gái nhắc nhở cậu chú ý dưới chân, "Hôm nay chiếu "Chiến dịch sông Mekong", đây là bộ phim được công chiếu vào tháng chín, tập trung vào mục tiêu kiểm soát ma tuý. Đó là một bộ phim tuyệt vời."

Trong lòng Ký Tiểu Bắc trào dâng niềm hưng phấn khó tả. Mới hôm qua cz2046 nói với cậu rằng gần đây anh đang xem bộ phim này. Cậu thầm nghĩ lát nữa phải xem thật chăm chú để buổi tối có cái thảo luận với cz2046 mới được.

Trần Trác ngồi ở hàng đầu tiên, đọc lướt bản thuyết minh lại một lần nữa. Anh là tình nguyện viên của rạp chiếu phim này được một thời gian rồi nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh đảm nhận vai trò người dẫn chuyện.

Mục đích của việc đến đây trước hết là để hiểu rõ về tình hình và nhu cầu của người dùng ứng dụng, thứ hai là... Beibei ở gần đây. Tuy trong lòng anh chỉ có một ít hy vọng nhưng cuối cùng vẫn thất bại, anh chưa từng thấy Beibei tới đây.

Lúc đầu Trần Trác còn nghĩ chỉ là thuyết minh phim thôi mà, anh đã xem bình luận về các trận bóng đá hay bóng rổ từ thời thơ ấu và cho rằng nó rất đơn giản. Tuy nhiên khi thực sự bắt tay vào làm thì anh mới nhận ra hoàn toàn không phải như vậy.

Vì khán giả không nhìn thấy hình ảnh nên người dẫn chuyện phải mô tả chi tiết các cảnh quan trọng cũng như tên nhân vật liên quan đến cuộc trò chuyện đang diễn ra trong phim, yêu cầu phải giống như tường thuật lại cốt truyện cùng với dòng thời gian một cách rõ ràng.

Một số khán giả không giống như Beibei bị mất thị lực do tai nạn mà là họ bị mất thị lực bẩm sinh, kiến thức về thế giới xung quanh của họ cũng bị hạn chế.

Trần Trác đã tìm rất nhiều tư liệu trên Internet. Những người dẫn chuyện có kinh nghiệm thường sẽ tận dụng những vật dụng hàng ngày để giải thích, chẳng hạn như tòa nhà chọc trời trông như một chiếc cốc uống nước khổng lồ úp ngược, hay là so sánh máy bay trực thăng với chiếc thìa úp ngược kết hợp với chiếc lá xoay tròn phía trên. Điều này có thể giúp khán giả liên tưởng và hình dung về chúng dễ dàng hơn.

Người quản lý đã giao cho anh bộ phim này bởi vì bộ phim này tường thuật bằng giọng nam có thể nâng cao trải nghiệm cho khán giả. Thành thật mà nói, dù xem đi xem lại bộ phim rất nhiều lần, thậm chí dừng lại ở từng khung hình để phân tích nhưng Trần Trác vẫn không tự tin về bản thân. Sau giờ làm việc của cả tuần vừa qua, anh đã dành phần lớn thời gian để chỉnh sửa lời thuyết minh. Giấy A4 xếp thành một chồng, không biết liệu "buổi trình diễn đầu tiên" của mình có thành công hay không.

Sắp đến giờ nên khán giả lần lượt tiến vào rạp. Trần Trác đứng dậy vươn vai. Anh muốn đi lấy một cốc nước ấm để làm ẩm cổ họng nhưng vừa ra đến cửa, anh đã bắt gặp...

Nói thế nào nhỉ? Đó hẳn là một gương mặt xa lạ với anh. Trần Trác làm tình nguyện viên ở đây đã lâu và đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu nhưng Trần Trác lại cảm thấy quen thuộc bởi vì anh đã tình cờ trông thấy Bối Bối vào cái lần cậu đổi chiều camera.

Có lẽ vì hiếm khi đi dưới ánh nắng mặt trời nên làn da của Beibei trắng tới loá mắt. Cậu mặc một chiếc áo len cổ lọ màu be, bên ngoài khoác chiếc áo khoác lông xù màu vàng ấm áp.

Tình nguyện viên đưa cậu đến một chỗ ngồi ở giữa hàng thứ ba. Beibei hẳn là rất lo lắng. Cậu gập cây gậy dẫn đường của mình lại và đặt nó sang một bên. Lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, trông cậu ngoan ngoãn như một bạn nhỏ mẫu giáo chờ đợi giờ học bắt đầu.

Trần Trác đứng ở bậc thềm, ánh mắt cứ dõi theo Beibei, ngẩn người hồi lâu vẫn chưa định thần lại. Sau đó thầy của anh bước tới vỗ vai, "Ngẩn người gì thế, mau chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi!"

Trần Trác cảm thấy trong cuộc đời này mình chưa bao giờ căng thẳng đến như vậy, anh lại có thể toát mồ hôi giữa mùa đông lạnh giá. Trong quá trình nếu có cơ hội, anh lại không nhịn được ngẩng đầu tìm kiếm Beibei. Beibei hơi cau mày, tay nâng má tập trung lắng nghe. Hết phim, trong thính phòng vang lên tràng pháo tay nhiệt liệt. Cuối cùng Trần Trác cũng thở phào nhẹ nhõm, buổi kể chuyện không hẳn là hoàn hảo nhưng ít nhất anh đã không mắc bất kỳ sai lầm nghiêm trọng nào.

Sau khi bộ phim kết thúc, hội trường nhộn nhịp hẳn lên tựa như trường mẫu giáo vào giờ tan học, mọi người xếp thành hàng đến đón người thân của mình. Ký Tiểu Bắc ngồi tại chỗ thêm một lúc nữa, đợi đám đông giải tán gần hết mới sửa soạn rồi bước về phía cửa – cậu là đứa trẻ không có ai đón.

Khi Trần Trác chuẩn bị đi qua lại bị thầy ngăn lại, "Hôm nay Tiểu Trần làm rất tốt, xem ra đã nghiên cứu kỹ càng rồi! Tối nay đi ăn bữa cơm với mọi người nhé!"

Trần Trác viện cớ buổi tối cần phải trở lại công ty, sau khi thu dọn đồ đạc thì vội vàng đuổi theo Beibei, may là cậu chưa đi xa. Cậu đội mũ lông xù của áo khoác, tay cầm gậy dẫn đường vừa thăm dò vừa tiến về phía trước.

Trần Trác phát hiện Beibei đang đi hai chiếc tất khác nhau – bên trái là chiếc tất đen tuyền trong khi bên phải là chiếc tất in hình hoạt hình, là một bé gấu dễ thương với cái đầu tròn tròn. Tất nhiên là Ký Tiểu Bắc không biết trong ngăn kéo của mình có mấy đôi tất hoạt hình, tất cả đều là công lao của cô...

Trần Trác bắt kịp tốc độ rồi vọt lên trước Beibei, anh giúp cậu di chuyển chiếc xe đạp đang cản đường rồi ngăn cản chiếc minibus đang lùi ở ngã tư phía trước, sau lại đá văng vài viên đá trên mặt đất. Anh hộ tống Beibei an toàn suốt một đoạn đường cho đến khi phải sang đường.

Ký Tiểu Bắc hơi bối rối, bên cạnh hình như không có ai đi cùng cậu. Cậu nghe thấy tiếng xe cộ qua lại, bây giờ hẳn là đèn đỏ đúng không? Một lát sau hình như yên tĩnh hơn một chút, điều này có nghĩa là được qua đường rồi ư?

Ký Tiểu Bắc giơ cây gậy dẫn đường dò xét phía trước. Vừa định tiến lên một bước thì bị một lực kéo lại, sợ tới mức đánh rơi gậy xuống đất. Người tốt bụng bên cạnh nhặt đồ giúp cậu sau đó nắm lấy tay dẫn cậu sang đường.

Ký Tiểu Bắc nói cảm ơn mấy lần nhưng người nọ không đáp lại. Sau khi đưa cậu đến cổng khu tập thể thì im lặng rời đi.

Trần Trác đứng từ xa nhìn Beibei mở cửa đi lên lầu, cuối cùng mới cảm thấy nhẹ nhõm. Chuyện vừa rồi quá đáng sợ. Beibei phán đoán không sai, lúc đó đèn dành cho người đi bộ quả thực đã chuyển sang màu xanh nhưng bất ngờ có một chiếc ô tô tăng tốc và vượt đèn đỏ. May là anh đứng bên cạnh nên ngăn cản kịp thời.

Lòng bàn tay của Beibei thực sự rất lạnh, Trần Trác thật sự rất muốn nắm lấy tay cậu nhét vào túi áo sưởi ấm.

Sau khi ăn tối, Ký Tiểu Bắc lại nắm điện thoại với vẻ chuyên chú và chờ cz2046 gọi cho mình. Cậu nói với cz2046 rằng hôm nay cậu đã ghé qua rạp chiếu phim, tuy cố ý giả vờ thờ ơ nhưng giọng nói của cậu không thể che giấu sự kiêu ngạo.

Trần Trác choáng váng, trong điện thoại là bé cưng đáng yêu nào đang thổi bong bóng thế kia...

Cuối cùng Beibei phấn khích thốt lên: "Giọng của người dẫn chuyện ở rạp chiếu phim hôm nay rất giống anh! Cực kỳ giống!"

Trần Trác lại nhịn không được trêu chọc cậu, cố ý hỏi: "Thật hả? Vậy thì giọng của anh hay của người kia dễ nghe hơn?"

Beibei nghiêm túc suy ngẫm: "Tuần sau em chú ý nghe rồi trả lời anh sau nha."

~Hết chương 3~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro