Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ đó, thứ bảy hàng tuần trở thành ngày gặp mặt cố định của bọn họ, chỉ là Ký Tiểu Bắc không biết mà thôi. Cậu chỉ biết hiện tại tối thứ bảy đã trở thành khoảng thời gian cậu mong đợi nhất trong tuần. cz2046 thực sự rất ngầu, rất lợi hại, dường như anh đã xem hết mọi bộ phim, hình tượng cz2046 trong lòng cậu ngày càng lớn.

Về phần Trần Trác, thứ bảy hàng tuần là ngày bận rộn nhất của anh. Nếu hôm ấy được phân công dẫn chuyện thì anh sẽ dậy sớm chuẩn bị bản thảo. Đến buổi trưa, anh sẽ trò chuyện với Beibei ở quán cà phê gần lối vào khu tập thể của cậu bởi vì sau khi cúp máy, anh sẽ "đón" Beibei đến rạp chiếu phim.

Thường thì Trần Trác sẽ đi cách Beibei khoảng năm mét, bất cứ khi nào anh thấy chướng ngại vật cản đường thì sẽ xử lý giúp cậu trước. Cứ như thế anh hộ tống Beibei đến rạp chiếu phim một cách an toàn. Nếu đến phiên anh dẫn truyện thì anh sẽ dẫn chuyện bình thường còn những ngày anh không được phân dẫn chuyện thì anh sẽ lặng lẽ ngồi cách Beibei hai ghế. Beibei xem phim rất nghiêm túc, hơn nữa Trần Trác phát hiện mỗi khi nghiêm túc cậu lại có thói quen cắn ngón tay, giống như trẻ con ấy. Sau khi bộ phim kết thúc, Trần Trác lại đưa Beibei về nhà.

Cứ như vậy, vài tuần trôi qua.

Một đêm nọ, Beibei đột nhiên nghiêm giọng: "Em có chuyện muốn nói với anh."

Trái tim Trần Trác hẫng một nhịp, ý nghĩ đầu tiên của anh là lớp ngụy trang đã bị bại lộ, anh giữ bình tĩnh trả lời: "Có chuyện gì vậy?"

Beibei hắng giọng và đáp lại anh bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Em đã nghe nhiều lần và em thấy giọng của người dẫn chuyện hay hơn anh một chút! Chỉ một chút... Chỉ một chút mà thôi!"

Đợi hồi lâu không thấy cz2046 phản hồi, Ký Tiểu Bắc hơi bối rối. Cậu sợ cz2046 giận lại không để ý đến cậu nữa: "Hửm? Sao anh không nói gì? Những thứ em nói là sự thật."

Trần Trác ở đầu dây bên kia đã che kín bộ phận thu âm, anh sợ mình sẽ bật cười thành tiếng mất... Câu hỏi của anh khá gian xảo và dù câu trả lời của Beibei là gì thì nó cũng đủ khiến anh mỉm cười cả buổi.

Cuối cùng anh không biết xấu hổ hỏi lại: "Anh cảm thấy chủ yếu vẫn là do em chưa nghe thấy giọng thật của anh mà thôi. Đường dẫn truyền có thể làm thay đổi giọng nói mà, sao có thể so sánh được? Em thấy có đúng không?"

Ký Tiểu Bắc còn chưa kịp nghĩ ra nên trả lời thế nào thì đã nghe thấy cz2046 nói tiếp: "Beibei, chúng ta gặp mặt được không?"

Đầu óc Ký Tiểu Bắc trở nên trống rỗng, chưa kịp nghĩ đã phun ra ba từ: "Em không muốn!" Sau đó cậu hoảng loạn cúp máy rồi chui vào chăn.

Ký Tiểu Bắc nghĩ cz2046 sẽ không thích cậu đâu, anh biết cậu không thể nhìn thấy là một chuyện nhưng gặp mặt trực tiếp lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Cậu không muốn cz2046 nhìn thấy cậu ngoài đời, cậu lo cz2046 sẽ sợ hãi sau đó không muốn chơi với cậu nữa.

Chớp mắt đã đến mùa lạnh nhất trong năm, từ đầu tuần cứ thi thoảng lại có tuyết rơi. Lịch chiếu cuối tuần này vốn định hủy bỏ nhưng người dẫn chuyện hôm ấy là một học sinh cấp ba, cô gái nhỏ đã dành thời gian sau mỗi buổi học của mình để chuẩn bị. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tình nguyện lần này, cô sẽ phải toàn tâm toàn ý tập trung cho kỳ thi tuyển sinh đại học và sẽ không thể quay lại trong một khoảng thời gian rất dài.

Để không uổng phí nỗ lực của cô gái nhỏ, ban quản lý quyết định bộ phim vẫn được chiếu như thường lệ vào cuối tuần tới. Họ cũng gửi một thông báo đặc biệt để nhắc nhở mọi người rằng đường sẽ trơn trượt do tuyết, căn cứ vào tình hình thực tế để quyết định xem có tới xem phim hay không, an toàn là trên hết.

Tuần đó Trần Trác đã nói bóng nói gió rất nhiều lần nhắc nhở Beibei không nên ra ngoài, Beibei ngoan ngoãn đồng ý. Vì vậy cuối tuần đó Trần Trác không đến đón cậu mà đi thẳng tới rạp chiếu phim.

Không ngờ đến gần hai giờ, Beibei bất ngờ xuất hiện ở lối vào với cây gậy dẫn đường trên tay. Cậu gói mình thành một cục tròn vo, vẫn là chiếc áo khoác màu vàng sáng ấm áp kia. Phần cánh tay có một mảng ướt và bẩn, hình như cậu bị ngã trên đường đến đây.

Trần Trác đưa cho cậu một cốc nước nóng để làm ấm tay, Beibei nói một tiếng cảm ơn sau đó ôm lấy cốc giấy bằng cả hai tay, miệng nhấm nháp như động vật nhỏ.

Trần Trác nhất thời không nhịn được: "Cẩn thận kẻo nóng!"

Beibei ngẩn người một lát rồi quay về phía anh mỉm cười: "Là thầy Trần đúng không? Tôi có một người bạn có giọng nói rất giống anh."

Trước khi kể chuyện Trần Trác luôn tự giới thiệu mình là Tiểu Trần. Khán giả rất tôn trọng người dẫn chuyện nên luôn gọi họ một tiếng thầy, điều này khiến Trần Trác xấu hổ không thôi.

Đến lúc này Trần Trác không thể giả vờ như người vô hình được nữa, anh lấy vài miếng khăn giấy và bước tới, "Để tôi lau cho em, quần áo của em ướt hết rồi."

Beibei ngoan ngoãn duỗi tay ra: "Hôm nay thầy Trần có dẫn chuyện không?"

Trần Trác lén nắm tay cậu, "Hôm nay không phải là tôi kể, sao tuyết rơi mau thế còn tới? Chúng tôi còn nghĩ hôm nay bộ phim này sẽ không thể diễn ra cơ."

"Bởi vì tôi có một... người bạn dường như rất thích bộ phim này, vì vậy tôi luôn muốn xem nó." Beibei im lặng cúi đầu, Trần Trác thấy mặt cậu dần đỏ lên.

Làn da Beibei rất trắng, hai má trắng trắng mềm mềm y như hai cái bánh nếp. Đầu tiên nó chỉ hơi hồng sau đó loang dần ra đến nỗi nửa mặt đỏ bừng. Vành tai cậu như phát sáng, phấn hồng mềm mềm như tai thỏ.

Trần Trác thầm cảm thán Beibei thật biết cách quyến rũ người ta. Chỉ một lời nói đã có thể chạm đến trái tim anh và khiến anh hạnh phúc trong vài ngày.

Bộ phim hôm nay là "2046".

Đây là lần đầu tiên Trần Trác ngồi bên cạnh Beibei trong suốt một bộ phim. Beibei xem phim rất nghiêm túc, suốt cả buổi giữ nguyên tư thế cắn ngón tay và chưa một lần buông xuống. Sau khi bộ phim kết thúc, thầy hướng dẫn gọi Trần Trác sang hỗ trợ một lát, đến khi anh quay lại, Beibei đã rời đi. Anh đang định đuổi theo thì chuông điện thoại vang lên. Đó là một yêu cầu hỗ trợ qua Be Your Eyes, người gọi là Beibei.

Trần Trác nhận cuộc gọi, hình ảnh trên màn hình rung lắc, hình như đang ở ngay bên ngoài rạp chiếu phim. Không lâu sau anh nghe thấy giọng Beibei: "Xin lỗi vì đã làm phiền anh vào lúc này, ừm... em vô tình làm rơi chiếc ô mất rồi, anh có thể tìm giúp em không? Em đã tìm kiếm rất lâu nhưng không thấy."

Trần Trác bước ra ngoài với điện thoại trên tay, anh nhìn thấy Beibei đang ngồi xổm trên cầu thang ở lối vào. Những bông tuyết lơ lửng trên bầu trời rơi xuống đậu trên đầu và vai cậu. Trần Trác im lặng bước tới nhặt chiếc ô lăn lóc dưới chân cầu thang.

Beibei hơi lo lắng, cầm điện thoại hỏi lại hai lần: "Hửm? Anh có ở đó chứ? Anh có nghe thấy em nói không? "

Trần Trác đến trước mặt Beibei và ngồi xuống. Anh cẩn thận nắm lấy tay cậu, mở lòng bàn tay ra rồi đặt chiếc ô lên đó, "Nó ở đây."

Ký Tiểu Bắc bối rối. Giọng nói rõ ràng đến từ ai đó ngồi trước mặt cậu nhưng tại sao lại có âm thanh phát ra từ điện thoại?

Cậu ngơ ngác gọi một tiếng: "Thầy Trần?"
Trần Trác "Ừ", Ký Tiểu Bắc càng bối rối, sao điện thoại cũng vang lên một tiếng "ừ" nhỉ?

Trần Trác duỗi tay nắm lấy bàn tay đang cầm cây gậy dẫn đường của Beibei, "Bối Bối..."

Hai mắt Ký Tiểu Bắc chớp chớp, não bộ nhất thời không kịp xử lý bất cứ điều gì.

Trần Trác vạch lên mu bàn tay cậu bốn con số 2046, "Bối Bối, là anh."

Ký Tiểu Bắc hốt hoảng, lảo đảo lui về sau một bước, ngã phịch xuống, hai mông truyền đến cảm giác đau đớn.

cz2046, cz, c, Trần.

Đây là lần đầu tiên Trần Trác quang minh chính đại đưa Beibei về nhà. Beibei không cho anh nắm, cậu cầm gậy dẫn đường bước đi chậm rãi. Trần Trác cầm ô đi bên cạnh, phần lớn nghiêng về phía cậu, chẳng mấy chốc người anh đã ướt sũng vì tuyết tan ra.

Nội tâm Trần Trác rất lo lắng vì suốt quãng đường Beibei không nói một lời. Khi họ đến cổng khu tập thể, Beibei đột nhiên dừng lại, ngó nghiêng xung quanh rồi hỏi nhỏ: "Trần...Ừm, anh vẫn ở đây chứ?"

Trần Trác vội dán sát lại, anh mắt mong chờ: "Anh ở đây, ở đây. Sao thế?"

Beibei hơi nhíu mày: "Ừm, còn điều gì mà em không biết không?"

Trần Trác quyết định nói ra sự thật, dù sao thẳng thắn sẽ được khoan hồng: "Anh là người sáng lập của Be Your Eyes, cái này có tính không?"

Nghe thấy lời nói ấy, Ký Tiểu Bắc tạm im lặng, mím môi rồi gian nan mở miệng: "Cho nên em là đối tượng thử nghiệm phải không?"

Buổi tối, Ký Tiểu Bắc không chấp nhận yêu cầu kết nối của cz2046. Thay vào đó cậu thoát khỏi Be Your Eyes, gỡ ứng dụng sau đó chui vào chăn bật khóc.

~Hết chương 4~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro