Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Dù sao khi không có cz2046 thì Ký Tiểu Bắc vẫn tự mình vượt qua năm năm khó khăn kia. Cậu tự nhủ rằng nó sẽ sớm qua thôi nhưng những ngày đầu thực sự rất gian nan.

Trước đây luôn chờ kết nối, chờ trò chuyện, trong lòng có nhung nhớ và hi vọng nên thời gian dường như trôi qua nhanh hơn. Giờ đây mỗi sáng thức dậy không có gì để mong đợi, hồ nước lại trở thành vũng nước đọng, bất động, không gợn sóng.

Be Your Eyes viết liền thành BYE.

Mỗi ngày Ký Tiểu Bắc ngồi trên sô pha, nằm trên giường, nghe tiếng kim giây của đồng hồ để bàn tíc tắc tíc tắc thong thả nhích từng chút một. Có đôi khi cậu sẽ ngây ngẩn cả ngày, có đôi khi sẽ nghĩ đến cz2046.

Nghĩ về việc rõ ràng anh chỉ đang thử nghiệm ứng dụng nhưng mình lại dây dưa với anh lâu như vậy, nghĩ về việc anh xem mình là một người bình thường nhưng mình lại xem lòng tốt và sự dịu dàng của anh là thật, nghĩ về việc cz2046 đã nhận ra mình ở rạp chiếu phim nhưng lại chọn cách im lặng. Vì sao vẫn không nói, có phải là cảm thấy cậu không nhìn thấy cũng không biết gì nên trêu đùa cậu rất vui không?

Cậu lại bắt đầu cô lập mình trong nhà và không chịu ra ngoài. Lần duy nhất ra ngoài là đêm giao thừa, cô đón cậu sang ăn tất niên, ăn xong thì chú đưa cậu về nhà.

Hôm đó Ký Tiểu Bắc bật TV lên xem xuân vãn, sau khi đếm ngược đến 0 giờ, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc vọng vào từ bên ngoài cửa sổ, cậu vươn tay tìm điều khiển tắt TV rồi quấn chăn đi ngủ.

Ngày đầu tiên của năm mới đối với cậu không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là một ngày bình thường không thể bình thường hơn.

Chỉ là Ký Tiểu Bắc không biết có một người đứng dưới lầu rất lâu. Anh cầm điện thoại trên tay, ấn vào ứng dụng có biểu tượng con mắt. Anh cố gắng kết nối với Beibei hết lần này đến lần khác nhưng tất cả những gì anh ấy nhận được là một lời nhắc nhở lạnh như băng: "Bạn tốt đang ngoại tuyến, vui lòng thử lại sau."

Trần Trác ngẩng đầu nhìn những ánh đèn phía trên, không biết cái nào thuộc về Beibei. Anh đứng trong đêm đông gió lạnh, chẳng mấy chốc hai tay đã tê cóng, thêm một lát nữa là không thể cầm được điện thoại mất.

Anh chỉ muốn nói với Beibei một câu: "Chúc mừng năm mới, Bối Bối."

Mãi hai tháng sau, họ mới kết nối lại, khi ấy mùa xuân đã đến và hoa đang độ nở rộ. Em gái dẫn bạn trai về ra mắt, gia đình sẽ tụ tập ăn uống vào ngày hôm đó nên Ký Tiểu Bắc muốn ăn mặc lịch sự một chút. Cô đã đủ bận nên cậu không muốn làm phiền chỉ vì một chuyện đơn giản như chọn trang phục. Sau một lúc do dự, cậu quyết định cài đặt lại Be Your Eyes.

"Mở Be Your Eyes." Giọng Ký Tiểu Bắc không khỏi run rẩy. Cậu nghe thấy tiếng khởi động của ứng dụng sau đó là một giọng nam: "Tôi từng yêu một người nhưng cô ấy đã bỏ đi. Tôi đi đến năm 2046 vì nghĩ rằng cô ấy sẽ ở đó chờ tôi nhưng tôi không thể tìm thấy cô ấy. Tôi thực sự muốn biết liệu cô ấy có thích tôi không nhưng có lẽ sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời. Câu trả lời của cô ấy giống như một bí mật không ai có thể biết được."

Ký Tiểu Bắc cứng người. Cậu biết đây là một đoạn trong "2046".

Cậu lắc đầu và không dám nghĩ nhiều. Sau khi ứng dụng khởi động, cậu yêu cầu hỗ trợ từ cộng đồng và nhanh chóng được kết nối với một cô gái trẻ. Ký Tiểu Bắc hơi thấp thỏm, cậu chưa từng kết nối với ai khác ngoài cz2046.

Cô gái trò chuyện với cậu hơn mười phút sau đó nghiêm túc chọn giúp cậu một bộ quần áo phù hợp cho buổi họp mặt gia đình. Ký Tiểu Bắc cảm ơn cô, trước khi cúp máy, cô gái đột nhiên nói thêm một câu: "Cậu tha thứ cho anh ấy được không?" Ký Tiểu Bắc bối rối, cho rằng mình nghe nhầm.

Kể từ ngày đó, Ký Tiểu Bắc nhận ra mỗi lần mở ứng dụng đều sẽ có một vài câu thoại trong một bộ phim điện ảnh nào đó, tất cả những bộ phim ấy cậu đều đã xem ở rạp chiếu phim dành cho người khiếm thị.

"Tôi không biết mình nên nói gì, chỉ là lúc này tôi thực sự nhớ cô ấy. Tôi luôn tự hỏi liệu người ta có còn khả năng yêu từ cái nhìn đầu tiên ở tuổi hai mươi bảy hay không."

"Đường tình duyên, đường sinh mệnh và đường sự nghiệp trên lòng bàn tay anh đều được hình thành từ tên của em."

"Nếu tôi có dư một vé tàu, em có đi với tôi không?"

"Đừng đối xử với tôi quá tốt. Nếu em đối xử với tôi quá tốt rồi đến một ngày em không đối xử tốt với tôi nữa, tôi sẽ đau lòng."

"Cuộc đời ngắn lắm, đến cuối cùng chúng ta vẫn chết đi. Em đừng ngại dũng cảm, yêu một ai đó giống như chinh phục một ngọn núi hay theo đuổi một ước mơ vậy."

Hơn nữa trước khi các tình nguyện viên kết thúc cuộc gọi thì họ đều tận tình khuyên bảo một câu đại loại như "Cậu tha thứ cho anh ấy đi!", "Anh ấy rất nhớ cậu." hay "Anh ấy muốn xin lỗi cậu".

Cuối cùng Ký Tiểu Bắc chắc chắn mình không nghe nhầm. Một ngày nọ, cậu gom hết can đảm hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Tình nguyện viên đầu dây bên kia là một giáo viên dạy ngữ văn đã nghỉ hưu. Cô ấy đã tán gẫu với Ký Tiểu Bắc được hơn nửa giờ. Cô chia sẻ ứng dụng này do con gái cô cài đặt và cô sẽ lên mạng để giúp đỡ mỗi khi rảnh rỗi, việc này làm cô cảm thấy mình có thể cống hiến một phần sức lực nào đó.

Cô giáo nghe cậu hỏi vậy thì vô cùng kinh ngạc: "Lâu như vậy rồi mà cháu vẫn không biết à? Sau khi mở ứng dụng sẽ có một lời nhắn hiện ra: Nếu bạn tình cờ kết nối với một cậu bé tên Beibei, xin hãy gửi lời xin lỗi của tôi đến cậu ấy."

Ký Tiểu Bắc nghĩ mình đang nằm mơ. Cậu véo cánh tay mình một cái, đau quá, "Cô ơi, cô đang nói đùa đúng không..."

Cô giáo lập tức nóng nảy: "Đương nhiên là thật rồi! Nhóm tình nguyện viên các cô có khoảng hơn năm trăm thành viên, hiện tại không ai không biết cháu! Không tin thì cháu hỏi người khác xem!"

Ký Tiểu Bắc không biết có một người cũng giống cậu – lấy hết can đảm tích góp mấy ngày, cuối cùng ấn yêu cầu kết nối. Điện thoại trên tay lặp đi lặp lại: "Bạn tốt cz2046 đang yêu cầu kết nối, bạn tốt cz2046 đang yêu cầu kết nối..."

Ký Tiểu Bắc nằm trên giường, lấy gối che mặt mình lại. Tim cậu đập nhanh vô cùng, lúc sau ngay cả hô hấp cũng khó khăn, cuối cùng cũng có hai tiếng "Đồng ý..." ồm ồm vang lên.

Trần Trác đã chuẩn bị tâm lý kháng chiến lâu dài nhưng anh không ngờ Beibei lại đồng ý ngay trong cuộc gọi đầu tiên. Nghe tiếng "alo" mềm như bông của cậu, sự chuẩn bị anh dành cả tháng trời để củng cố lập tức tan thành mây khói, nghẹn hồi lâu mới phun ra được một câu: "Em còn tức giận không?"

Lúc đầu Trần Trác thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Beibei bắt đầu phớt lờ anh, không kết nối trên ứng dụng được, cậu cũng không đến rạp chiếu phim nữa. Sau đó anh cẩn thận suy nghĩ lại mới nhận ra sự hiểu lầm giữa bọn họ nhưng anh không biết phải làm sao.

Tất nhiên Trần Trác biết Beibei ở đâu và có thể tiếp cận cậu bất cứ lúc nào nhưng anh không muốn dọa cậu sợ. Anh lựa chọn chờ đợi sự trở lại của Beibei trên Be Your Eyes.

"Bối Bối à, lúc đầu quen em quả thực là anh muốn thử nghiệm ứng dụng."

"Anh đã có nhiều đối tượng thử nghiệm nhưng em thì khác."

"Anh chưa bao giờ kết nối với các đối tượng thử nghiệm khác vào cùng một thời điểm mỗi ngày."

"Anh cũng sẽ không vì ai khác mà phát triển tính năng mới liên hệ với bạn tốt."

"Anh cũng sẽ không tình nguyện đến rạp chiếu phim gần họ chỉ để được gần họ hơn."

"Anh sẽ không vì không liên hệ được với họ mà nhớ nhung, mà đau khổ như thể một phần trái tim bị khoét rỗng."

Trần Trác không ý thức được mình đang nói lung tung cái gì, những lời này dường như vô thức trượt ra khỏi miệng anh. Cuối cùng anh nói: "Bối Bối, nếu em không còn giận nữa thì chúng ta có thể gặp lại nhau không? Nếu em đồng ý, thứ bảy tuần này, anh sẽ đợi em ở rạp chiếu phim."

Trên thực tế hôm ấy Trần Trác không đợi ở rạp chiếu phim mà thay vào đó, anh đã đợi ở dưới nhà, từ mười hai giờ đến hai giờ chiều. Ngay khi anh nghĩ rằng có lẽ Beibei không bao giờ muốn gặp lại anh nữa thì cánh cửa chống trộm đã lạch xạch mở ra.

Trần Trác nhìn đến ngơ ngẩn, một lúc sau, khe cửa xuất hiện cây gậy dẫn đường sau đó là Beibei cẩn thận bước ra ngoài cùng với đôi tất hình chú gấu nhỏ xinh xắn lúc trước. Cậu đi đường rất vội vã, nhiều lúc thiếu chút nữa Trần Trác đã tiến lên giúp đỡ nhưng anh kiềm chế lại.

Ký Tiểu Bắc đứng ở lối vào rạp chiếu phim, tay cầm điện thoại, không có can đảm gọi cho cz2046, cậu bất chợt có ý muốn rút lui.

Ngay lúc cậu định quay lại thì đã có người nắm chặt lấy tay cậu, "Một khi đã đến thì không thể rời đi."

Đó là giọng của thầy Trần cũng là giọng của cz2046. Trái tim Ký Tiểu Bắc lại tê dại như thể có dòng điện xẹt qua, "Anh... Anh đi theo em đúng không?"

Trần Trác nắm chặt lấy tay cầm gậy dẫn đường của cậu, "Anh vẫn luôn đi theo em, tương lai cũng sẽ đi theo em, hơn nữa ở bên em cả đời."

~Hết chính truyện ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro