Thế giới tối tăm, riêng anh là màu hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Đầu năm, một đài truyền hình có bài đưa tin đặc biệt về rạp chiếu phim dành cho người khiếm thị, vì thế rạp chiếu phim nhận được một khoản tài trợ dài hạn cũng như một lượng lớn tình nguyện viên mới.

Nhiều người dễ làm việc, hiện tại ngoài chiếu phim thì rạp đã thành lập thêm một câu lạc bộ đọc sách và các lớp học âm nhạc hay thi thoảng tổ chức các chuyến du xuân.

Học sinh nghỉ hè đến tham gia tình nguyện rất nhiều, vì vậy rạp đã lên kế hoạch tổ chức một chuyến đi ngắn ba ngày đến thành phố lân cận.

Mới ngày đầu tiên Trần Trác đã cảm thấy một ngày dài như một năm nhưng anh phải nhịn, nếu không thì mình trông quá trẻ con.

Đến ngày thứ hai anh không kiềm chế được nữa, chỉ trong một buổi sáng anh đã quấy rầy Ký Tiểu Bắc ba lần.

Ký Tiểu Bắc nghiêm nghị hỏi: "Trần Trác, hôm nay anh không phải đi làm à?"

Trần Trác đáp lại bằng giọng điệu đúng lý hợp tình: "Nhớ em quá, không muốn đi làm."

Mỗi khi nhận được lời bày tỏ thẳng thừng như vậy thì Ký Tiểu Bắc lại cảm thấy ngại ngùng: "À... ngày mai em về rồi nha."

Kết quả Trần Trác vò đầu bứt tai chờ đến ngày thứ ba thì Ký Tiểu Bắc lại báo hoãn một ngày, anh cảm thấy choáng váng: "Thật hay giả vậy? Cái này có thể trì hoãn ư?"

Ký Tiểu Bắc dặn anh tan làm về nhà nghỉ ngơi sớm, Trần Trác khẽ thở dài: "Tối nay anh phải tăng ca. Anh đã định trốn làm để về đón em nhưng em không về thì anh làm xong rồi về sau vậy."

Ký Tiểu Bắc thấp thỏm: "Anh giận à?"

Trần Trác giả vờ giận lẫy: "Giận. Mai về em chờ đấy."

Ký Tiểu Bắc nhẹ nhàng cảm thán "ồ".

Trần Trác bận đến chín giờ tối mới tan làm, vừa bước ra khỏi cửa đã phát hiện một bóng dáng vô cùng quen thuộc đứng bên cạnh bồn hoa, người nọ mặc chiếc áo phông hãng UNIQLO Marvel mà họ xếp một hàng dài mới giành được.

Trần Trác nhận ra mình bị lừa: "Chẳng phải em bảo mai mới về à? Giờ ở đây làm gì?"

Ký Tiểu Bắc bước về phía anh rồi kiễng chân xoa đầu anh, "Đến giờ tan học rồi, em đến đón bạn nhỏ Trần Trác về nhà nha!"

Mỗi khi hết phim và khán giả giải tán, Trần Trác đều thích nói: "Đến giờ tan học rồi, anh đến đón bạn nhỏ Bối Bối về nhà." Cuối cùng cậu đã có cơ hội để nói câu này một lần.

2

Thật ra lúc đầu Ký Tiểu Bắc gọi Trần Trác là thầy Trần. Sau một tuần, Trần Trác quyết định nói chuyện nghiêm túc với cậu: "Chúng ta đã hẹn hò rồi, có phải đã đến lúc em thôi gọi anh bằng thầy không? Gọi như thế hơi kỳ."

Ký Tiểu Bắc cân nhắc: "Vậy em nên gọi anh thế nào?"

Trần Trác dẫn dắt: "Ừm... Thế cô em gọi chú bằng gì?"

Ký Tiểu Bắc câm nín hồi lâu mới nghẹn một mặt đỏ bừng nhả ra hai từ: "... Đồ quỷ."

Trần Trác thiếu chút nữa thì ngất xỉu, là ông xã, ông xã!

3

Về chiếc áo phông kia, trời chuyển mùa nên bọn họ đến trung tâm thương mại mua quần áo mới. Ký Tiểu Bắc cảm thấy cái nào cũng được, Trần Trác bảo cậu thử cái nào thì cậu thử cái đó, sau rồi mới sực nhớ ra gì đó nên hỏi một câu: "Chiếc áo khoác này có màu gì?"

Trần Trác đáp màu xanh lam, Ký Tiểu Bắc mím môi cởi ra, "Em thích màu đen cơ."

Trần Trác cảm thấy khó hiểu: "Nhưng em đã bao giờ mặc màu đen đâu..."

Ký Tiểu Bắc ngạc nhiên: "Quần áo của em toàn là màu đen mà?"

Trần Trác tiết lộ sự thật tàn khốc khiến Ký Tiểu Bắc choáng váng: "Chiếc áo khoác đó màu vàng ư?! Đôi tất có hình đầu gấu? Không thể nào, chắc chắn anh nhầm lẫn rồi. Em toàn mặc đồ đen thôi! Em ngầu lắm!"

Trần Trác nói chậm lại: "Thực ra... em không chỉ có mỗi đôi tất hình đầu gấu mà còn có đầu thỏ, đầu chó, đầu mèo, đầu voi. Có phải cô mua cho em một set vườn bách thú luôn không?"

Ký Tiểu Bắc che mặt tuyệt vọng: "Ahhhhhhh, không phải! Anh đừng nói nữa!"

4

Họ chuyển đến sống cùng nhau vào mùa thu. Đồ đạc của Ký Tiểu Bắc rất ít, chỉ cần hai cái ba lô là chứa được hết. Trần Trác lái xe đến đón cậu, Ký Tiểu Bắc đang ôm ba lô đứng tán gẫu với bác bảo vệ. Bác Bảo vệ rất tận chức tận trách, thẩm vấn Trần Trác hồi lâu cho đến khi xác định được danh tính của anh mới để anh dẫn người đi.

Trên đường đi, Trần Trác hỏi vừa rồi hai người tán gẫu cái gì, Ký Tiểu Bắc mím môi hơi ngượng ngùng: "Em nói với bác ấy em có gia đình rồi."

Thay đổi hoàn cảnh, Ký Tiểu Bắc chưa quen với nhà mới, đi đâu cũng vấp ngã, hết va phải bàn lại đập phải ghế, hết đập phải ghế lại đụng vào tủ, tiếng va chạm vang lên khiến Trần Trác đau lòng không thôi.

Ký Tiểu Bắc vừa đứng dậy, Trần Trác đã vội chạy đến đỡ. Sáng sớm trước khi ra khỏi nhà anh dọn bàn ghế sang một bên để tránh làm cậu vấp ngã.

Điều này khiến Ký Tiểu Bắc không vui: "Có phải anh cảm thấy em như thế rất phiền không?"

Trái tim Trần Trác mềm nhũn: "Sao lại thế được? Bé cưng à, em nói gì thế?"

"Vậy anh đừng làm vậy. Hãy để em tự tìm đường đi. Va chạm một lần là em sẽ nhớ. Hãy cho em một chút thời gian, em thông minh lắm đó!" Ký Tiểu Bắc ôm lấy cổ anh rồi rướn người hôn một cái, "Trần Trác ơi, chúng ta ở bên nhau, không phải chỉ có anh quan tâm em mà em cũng có thể quan tâm anh mà."

Trần Trác còn có thể nói gì nữa? Ngày hôm sau, anh bọc các cạnh sắc của đồ đạc bằng xốp bảo vệ đồng thời xoa bóp tiêu bầm giúp cậu vào mỗi tối trước khi đi ngủ. Ký Tiểu Bắc khá hài lòng với điều này. Cảm giác được xoa bóp thật thoải mái, cậu nép vào ngực Trần Trác như một con thú nhỏ, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Lúc ấy Trần Trác thầm nghĩ khi không có anh thì Bối Bối chỉ cần có thể chăm sóc bản thân thật tốt là đủ rồi.

5

Thế nhưng nói trước bước không qua. Chỉ vài ngày sau, Trần Trác bị cảm lạnh. Anh cảm thấy rất xấu hổ, buổi tối về nhà không dám nói nhiều vì sợ Ký Tiểu Bắc nghe ra.

Kết quả là Ký Tiểu Bắc vây quanh bên anh cả đêm hỏi đến ba lần: "Tại sao anh không hôn em?", "Trần Trác ơi, tại sao hôm nay anh không hôn em?", "Tại sao không hôn?"

Sau đó Trần Trác bị Ký Tiểu Bắc đẩy lên giường, cậu lăn qua vòng nhào vào lòng anh, vuốt ve cổ tay anh, sờ lên xương quai xanh của anh, cảm nhận vành tai của anh, cuối cùng cúi đầu hôn anh.

Trần Trác dùng tay chặn lại: "Hôm nay chúng ta không thể hôn nhau, anh bị cảm rồi."

Ký Tiểu Bắc vội dán sát vào trán anh: "Anh sốt rồi." Sau đó cậu sờ soạng xuống giường, đi ra ngoài rót một cốc nước ấm, ngồi xổm tìm hòm thuốc trong ngăn kéo.

Cậu đã quá quen thuộc với bố trí của căn nhà này.

Ký Tiểu Bắc giúp anh uống thuốc hạ sốt sau đó đỡ anh nằm xuống rồi đắp một, hai, ba, bốn lớp chăn lên.

Trần Trác cạn lời: "... Em yêu ơi, anh chết ngạt mất."

Ký Tiểu Bắc cầm khăn ướt bước về phía Trần Trác rồi mò mẫm đắp lên trán anh: "Mẹ em bảo sốt phải để ra mồ hôi, ngủ một giấc đến hôm sau là khỏi."

Hiếm khi Ký Tiểu Bắc nói về ba mẹ của mình. Nội tâm Trần Trác chấn động, duỗi tay kéo cậu vào ổ chăn.

Ký Tiểu Bắc dựa vào anh, rầu rĩ bảo: "Trần Trác ơi, mẹ của em thực sự rất đẹp."

Trần Trác véo má cậu: "Anh cũng nghĩ thế, nhìn em là biết."

Ký Tiểu Bắc bật cười: "Không phải đâu, mọi người đều bảo em giống ba hơn. Anh gặp cô em rồi đấy, ba em và cô là anh em sinh đôi. Anh tưởng tượng một chút xem, nếu cô để tóc ngắn thì sẽ giống hệt ba em."

Cô của cậu đã kể với anh khi vụ tai nạn xảy ra năm đó, Bối Bối đã được ba mẹ bảo vệ vô cùng cẩn thận.

Trần Trác tắt đèn, anh vỗ từng nhịp vào lưng cậu như dỗ trẻ con.

Hồi lâu sau, Ký Tiểu Bắc dụi vào cổ anh thì thầm: "Trần Trác ơi, tảo mộ vào mùa xuân năm sau em dẫn anh đến thăm ba mẹ nhé?"

Trần Trác đồng ý bằng chất giọng dịu dàng nhất sau đó anh hôn lên vành tai ấm nóng của cậu, "Em ngủ đi."

Ký Tiểu Bắc quay đầu tìm bờ môi của anh nhưng bị ngăn lại: "Ngoan nào, hôm nay chúng ta sẽ không hôn, kẻo lại bị lây bệnh đấy."

6

Be Your Eyes phát triển không tồi, càng ngày càng có nhiều người tham gia vì vậy số lượng tình nguyện viên đã tăng lên gấp mấy lần. Mấy ngày nay, một đơn vị truyền thông có tầm ảnh hưởng tới đây phỏng vấn, Trần Trác là gương mặt đại diện cho công ty tham gia trả lời.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, PD lại gần hỏi Trần Trác: "Chào cậu, tôi có một vấn đề riêng tư muốn hỏi, là hỏi giúp đồng nghiệp của tôi, hiện tại cậu còn độc thân..."

Chuông điện thoại vang lên đúng lúc, Trần Trác bày tỏ xin lỗi: "Ngại quá, bà xã gọi, tôi nhận cuộc gọi trước đã."

"Trần Trác ơi, hôm nay anh tan làm đúng giờ không?" Ký Tiểu Bắc ở đầu dây bên kia đặt câu hỏi.

Trần Trác trả lời: "Có, sao thế?"

Ký Tiểu Bắc: "Em đến đón anh tan học nha!"

Tên Ký Tiểu Bắc được lưu trong danh bạ của Trần Trác là: Của anh.

~Hết NT1~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro