Đêm giao thừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm giao thừa – Ăn Bối Bối

Vào ngày sinh nhật thứ 21 của Ký Tiểu Bắc, Trần Trác đã phải nhận một sự khinh bỉ chưa từng có. Đôi mắt Ký Tiểu Bắc đảo quanh anh đầy khiêu khích, "Trần Trác, anh không biết gì khác ngoài hôn à?" Lúc ấy anh đang ghì cậu lên cánh cửa, gặm cắn đôi môi mọng nước của cậu.

Hồi tưởng về quá khứ, Ký Tiểu Bắc vừa trong sáng vừa ngốc nghếch. Lần đầu tiên Trần Trác luồn lưỡi vào, Ký Tiểu Bắc bị dọa chết khiếp: "Ao anh ại uồn ưỡi ào!" (Sao anh lại luồn lưỡi vào)

Trần Trác mặc kệ cậu, thậm chí còn cắn nhẹ chiếc lưỡi nào đó đang lộn xộn. Ký Tiểu Bắc đau nên rụt lưỡi lại, Trần Trác nhân cơ hội thăm dò sâu hơn. Ký Tiểu Bắc bực bội, không cam lòng yếu thế đẩy anh ra.

Sau vài hiệp, Ký Tiểu Bắc mới ngộ ra chân lý: Ồ, hóa ra đây mới là nụ hôn thật sự!

Từ đó mỗi ngày mỗi đêm Ký đều dốc lòng khổ luyện. Chỉ trong vòng vài ngày, từ một nhóc đầu gỗ lúc nào cũng chỉ biết chảy nước miếng, cậu trở thành một cao thủ trong nghề hôn môi. Lợi hại đến nỗi vượt qua người bình thường.

Trần Trác cảm thấy vô cùng nhục nhã, giận từ trong lòng giận ra nghiến răng nghiến lợi ném xuống một câu "Em đợi đấy" rồi vội vàng xuống lầu đến cửa hàng tiện lợi 24h ở cổng khu tập thể mua cái này và cái kia.

Khi anh quay lại, Ký Tiểu Bắc đang nằm sấp chổng mông trên ghế sô pha, hai chân quấn vào nhau đung đưa. Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu quay đầu lại và hỏi: "Anh đi đâu thế?"

Trần Trác không nói một lời, ném cái này và cái kia lên bàn sau đó nhanh nhẹn cởi quần ngủ của Ký Tiểu Bắc. Ký Tiểu Bắc vội xoay người muốn kéo chiếc quần đã bị tụt đến đầu gối lên nhưng Trần Trác lại nhanh tay hơn kéo thẳng xuống rồi ném ra xa.

Dưới háng lạnh lẽo, Ký Tiểu Bắc bắt đầu luống cuống: "Anh làm gì thế! Lạnh chết mất!" Một mắt cá chân của cậu bị khuỷu tay Trần Trác kẹp lấy, mắt cá còn lại nằm trong tay anh. Ký Tiểu Bắc chổng mông bò về phía trước, bò được một thước lại bị kéo về hai thước.

Trần Trác véo bờ mông căng tròn của cậu, trắng trắng mềm mềm, mới véo một cái đã để lại vết màu hồng, tét một cái còn tạo ra gợn sóng. Trần Trác chơi vui vô cùng, tét nhẹ lên hai quả đào căng mọng, "Tự em nói thì đừng có mà hối hận."

Đầu tiên Ký Tiểu Bắc nghe thấy tiếng "bặc" – hình như là tiếng mở nắp sau đó là tiếng nhóp nhép như nặn chất lỏng ra, kế tiếp có thứ gì đó dán lên bông hoa nhỏ của cậu. Ký Tiểu Bắc sợ hãi tột cùng, bắt đầu kêu la gọi bậy. Tuy nhiên kêu một lúc mới phát hiện hình như chưa có gì xảy ra.

Trần Trác đợi cậu gào xong mới phun ra một câu lạnh như băng: "Còn chưa bắt đầu đâu." Giây tiếp theo, ngón trỏ ướt át nhấn vào cúc hoa rồi tiến sâu vào trong.

Ký Tiểu Bắc kêu gào thảm thiết một cách khoa trương, cậu nắm lấy gối ôm trườn về phía trước. Dù rất cố gắng nhưng cậu vẫn bị Trần Trác nắm lấy cổ chân kéo về, "Chạy đi đâu?"

Ký Tiểu Bắc rên rỉ giả vờ khóc: "Em không muốn chơi nữa!"

"Quá muộn rồi." Một tay Trần Trác nâng eo cậu lên, tay còn lại âm thầm tăng thêm một ngón. Vì ngoại vật xâm nhập nên nên bông hoa nhỏ căng thẳng mấp máy, miệng nhỏ nuốt ngón tay Trần Trác từng chút một.

Ký Tiểu Bắc tưởng tượng cảnh tượng mình đang trải qua, cảm thấy mình giống như một con chuột bạch đang chờ bị làm thịt, càng nghĩ lại càng cảm thấy đáng thương, cuối cùng cậu tủi thân gào thét:

"Mẹ ơi cứu con!"

"Ba ơi cứu con!"

"Cô ơi cứu con!"

"Em gái ơi cứu anh! À quên, em gái đừng cứu anh, mất mặt lắm..."

"..." Trần Trác nhức óc vì tiếng hét của cậu vì vậy anh cúi đầu xuống bịt miệng. Sau một hồi hôn nhau, Ký Tiểu Bắc lấy lại tự tin: Ồ, hôn ư, em biết cái này! Cậu quấn lấy lưỡi anh cố gắng nào liếm nào mút nào hút, tất cả những điều này cậu đều học từ Trần Trác.

Ký Tiểu Bắc trầm mê trong niềm tự hào về kỹ thuật hôn của mình mà không nhận ra Trần Trác đã chuẩn bị xong. Nếp nhăn trên miệng huyệt được Trần Trác làm căng ra, anh từ từ rút ngón tay rồi thay thế bằng một bộ phận nóng như lửa đốt.

Tuy không nhìn thấy nhưng Ký Tiểu Bắc biết đó là cái gì. Xúc cảm xa lạ khiến cậu rùng mình giống như một bé mèo con nhút nhát.

Trần Trác cúi đầu hôn một đường từ thắt lưng lên trên rồi dừng lại ở xương vai như hai chiếc cánh nhỏ của cậu, dùng giọng điệu dịu dàng đến cực điểm an ủi: "Đừng sợ."

Luồng khí ấm áp phả vào tai làm Ký Tiểu Bắc run lên. Bằng mắt thường có thể thấy vành tai cậu dần đỏ lên, không lâu sau, toàn thân cậu đã biến thành màu hồng phấn.

Giống như một bé heo con, bé heo con khịt mũi không hài lòng: "Hừ!"

Trần Trác ôm lấy eo Ký Tiểu Bắc bằng cả hai tay, chen vào giữa hai chân cậu, nhẫn nại đẩy từng chút một, vừa mới nhấn vào đã bị huyệt mềm cắn chặt.

"Xong... xong chưa?" Hai tay Ký Tiểu Bắc nắm chặt gối ôm lắp bắp.

"... Sắp rồi." Trần Trác không có mặt mũi để nói bé cưng ơi, anh còn chưa vào đâu.

Trần Trác vừa nhẹ nhàng an ủi cậu vừa nắn bóp đào mềm, khó khăn lắm mới nhét vào nguyên cây sau đó từ từ đung đưa hai nhịp. Ký Tiểu Bắc cứng người, không biết là vì sợ hay vì đau mà run rẩy toát mồ hôi toàn thân, nội tâm mắng Trần Trác một lượt từ đầu đến chân.

Tên lừa đảo! Lừa đảo! Sắp rồi là cái quái gì chứ, cái sắp rồi này cũng quá quá quá quá dài rồi đấy!

Trần Trác thong thả chọc vào rút ra, cuối cùng cơ thể cậu cũng thả lỏng, thành ruột ấm nóng mềm mại bao lấy anh, nơi kết hợp giữa bọn họ không một khe hở. Trong lòng Trần Trác dâng lên một nỗi hưng phấn và thỏa mãn khó tả.

—— Nói như thế nào nhỉ? Giống như cạy được lớp vỏ cứng của con sò để chạm đến phần thịt mềm mại bên trong.

Anh vươn tay gạt mồ hôi thấm ướt trán cậu, "Có đau không?" Ký Tiểu Bắc lại tức giận hừ hừ như heo con: "Anh còn mặt mũi để hỏi à!"

Ồ, lúc này ai còn cần mặt mũi nữa. Trần Trác không biết xấu hổ mở rộng cặp giò trắng mềm thẳng tắp của cậu ra, không biết xấu hổ gia tăng tốc độ va chạm.

Ký Tiểu Bắc nhỏ giọng gọi tên Trần Trác, xen vào đó là những tiếng rên rỉ và thở dốc đứt quãng. Nghe tiếng cậu gọi mà trái tim Trần Trác nhũn ra thành vũng nước. Cảm thấy bầu không khí khá thích hợp, vành mắt anh nóng lên, đang định thốt lên lời yêu vĩnh cửu của mình lại nghe thấy Ký vừa thút thít vừa nhả ra một câu: "Trần Trác ơi, em cảm thấy hiện tại mình giống như một con ếch."

Trần Trác: "..." Không được, anh không cho phép em nói bản thân như thế.

Anh lật con ếch lại để cậu đối mặt với mình, bàn tay nắm lấy vật giữa hai chân đẩy vào một lần nữa trong khi tay còn lại nắm lấy bảo bối của Ký Tiểu Bắc vuốt ve. Mặt trước và mặt sau cùng bị kích thích, chẳng mấy chốc cả hai đều trở nên nhớp nháp.

Tất cả những gì Ký Tiểu Bắc có thể nghĩ lúc này là cậu đã được Trần Trác lấp đầy hoàn toàn. Mỗi lần Trần Trác rút ra một chút thì cậu lại cảm thấy trống rỗng rồi một khi anh đẩy vào, cậu lại cảm thấy linh hồn của mình như bị đánh bật ra khỏi cơ thể.

—— Nói rõ hơn nghĩa là Ký Tiểu Bắc cảm thấy mình không còn cô đơn trong bóng tối nữa. Ngày thường ngay cả khi có Trần Trác ở bên thì cậu cũng phải sờ một chút nắn một chút mới cảm nhận được nhưng bây giờ đã khác.

Bọn họ quá gần, gần đến nỗi tưởng như là một. Cậu có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thơm mùi muối biển trên người Trần Trác, có thể cảm nhận được những giọt mồ hôi nhỏ xuống ngực, có thể hôn lên đôi môi hơi nứt nẻ của anh, có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Trần Trác gọi cậu là Bối Bối, bé cưng, hỏi cậu có khó chịu không, có đau không.

Còn muốn gần hơn một chút, gần hơn một chút, hai tay cậu vòng lên cổ anh, đón ý nói hùa theo động tác của anh, không cần thầy dạy cũng hiểu phải đong đưa vòng eo. Lúc đầu còn có thể nhẫn nhịn mím môi không phát ra tiếng, chẳng mấy chốc đã không ngăn được tiếng nức nở và rên rỉ truyền ra.

Trần Trác bị sự nhiệt tình của cậu làm thần hồn điên đảo từ đó càng hưng phấn kịch liệt. Ngay khi Ký Tiểu Bắc cảm thấy lưng mình sắp gãy đến nơi thì cuối cùng Trần Trác mới tước vũ khí.

Ký Tiểu Bắc cũng sắp lên đỉnh trong tay anh thế nhưng ngón cái Trần Trác lại di chuyển chặn lỗ nhỏ lại.

Ký Tiểu Bắc: "..."

Trần Trác: "Gọi anh."

Ký Tiểu Bắc: "Trần Trác ơi."

Trần Trác: "Không đúng, nghĩ lại đi."

Ký Tiểu Bắc: "Huhu..."

Trần Trác: "Gọi mau!"

Ký Tiểu Bắc: "Không!"

Ký Tiểu Bắc: "Huhu..."

Ký Tiểu Bắc: "Huhuhu..."

Ký Tiểu Bắc: "Ông xã ơi!"

Trần Trác: "Không nghe rõ."

Ký Tiểu Bắc: "Ông xã! Ông! Xã! Huhuhu cầu xin ông xã, em muốn bắn..."

Trần Trác: "Ngoan, chúc bé cưng sinh nhật vui vẻ."

Mười hai giờ trưa hôm sau Ký Tiểu Bắc vẫn chưa rời giường. Trần Trác đã vào phòng rất nhiều lần. Cậu đã tỉnh từ lâu nhưng có lẽ vì quá xấu hổ nên cứ vùi đầu vào chăn mãi.

Khi Trần Trác đào cậu ra, mái tóc bồng bềnh mềm mượt của Ký Tiểu Bắc bị tĩnh điện nên xõa tung trông như một bông bồ công anh. Hình ảnh này quá buồn cười, Trần Trác tiến lại gần thổi nhẹ lên trán cậu.

Ký Tiểu Bắc cảm thấy anh có bệnh: "Anh đang cười cái gì vậy! Em không bao giờ đối xử tốt với anh nữa!" Nói xong lại muốn đạp anh một cước nhưng vừa mới nhấc chân thì mông lại truyền tới cảm giác đau đớn như vừa bị sét đánh, cậu hít vào một hơi.

Mông đau, lưng đau, chỗ nào cũng đau. Từ giờ mình sẽ không đối xử tốt với Trần Trác nữa. Hừ!

~Hết NT2~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro