Siro hạnh nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tìm thấy Bắc – Hạnh Nhân Trà

Editor: Quýt

1

Tan làm về nhà, Trần Trác vừa mở cửa thì Ký Tiểu Bắc đã nhào vào lòng anh làm nũng sau đó kéo anh đến cạnh ghế sô pha: "Trần Trác ơi, anh xem này, xem này!"

Bọn họ mua chiếc ghế sô pha màu kem ở một cửa hàng nội thất. Tháng trước, Ký Tiểu Bắc bất cẩn đổ nước nho lên đó nên để lại một mảng màu tím lau thế nào cũng không sạch.

Ký Tiểu Bắc chỉ vào mảng màu tím kia, Trần Trác không hiểu cậu muốn nói gì, Ký Tiểu Bắc giơ một lọ chất tẩy rửa cho anh xem, "Em đã dùng nó để lau ghế sô pha đó!"

Trần Trác không nhớ nhà mình có thứ này: "Ở đâu ra đấy?"

Ký Tiểu Bắc trả lời: "Một nhân viên bán hàng đến tận nơi quảng cáo nó là một chất tẩy rửa đa năng. Chỉ cần lau vài cái là ghế sô pha sạch bong. Em dành cả buổi trưa để cọ, có phải siêu sạch không?"

Nghe thế là Trần Trác đã hiểu. Đây là một trò lừa bịp cũ kĩ. Đầu tiên nhân viên bán hàng sẽ cho bạn sử dụng chất tẩy rửa của họ, chất này chắc chắn có hiệu quả tốt thế nhưng nếu bạn bỏ tiền mua thì cái chai ấy sẽ toàn là nước. Trần Trác thầm nghĩ liệu có phải khi đến nhà bọn họ thì ngay bước đầu tiên tên lừa đảo kia cũng chẳng cần dùng tới hay không...

Bé cưng nhà anh không biết trên thế giới này có rất nhiều người xấu.

Trần Trác nghiêm giọng: "Giơ tay ra đây."

Ký Tiểu Bắc nghe ra giọng Trần Trác không mấy vui vẻ. Cậu ngây người, hơi bất an hỏi: "Làm gì zợ..."

Trần Trác đánh một cái vào lòng bàn tay cậu: "Đây là trừng phạt, lần sau không được tự tiện mở cửa cho người lạ. Không có anh ở đây người ta bắt em đi thì làm sao bây giờ?"

Sau đó anh lật bàn tay cậu lại, cúi đầu đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cậu, giọng nói trở nên ôn hòa: "Còn đây là phần thưởng, khen thưởng em lau sô pha sạch sẽ."

Ký Tiểu Bắc vui vẻ trở lại ngay lập tức, cậu nhón chân chu môi: "Không muốn ở tay! Muốn hôn ở đây cơ!"

2

Mỗi tối sau khi tắm xong là thời gian đọc sách của bọn họ. Khi Trần Trác bước ra khỏi phòng tắm, Ký Tiểu Bắc đã ôm sách ngồi trên sô pha chờ anh.

Trần Trác vừa ngồi xuống, Ký Tiểu Bắc đã nhét sách vào tay anh đồng thời dùng cả tay cả chân bò lên đùi anh. Trần Trác lật đến trang xem dở ngày hôm trước, ngay khi anh chuẩn bị đọc thì đèn tắt ngúm.

Ký Tiểu Bắc nắm lấy tay Trần Trác lắc nhẹ, "Bắt đầu thôi, bắt đầu thôi."

Trần Trác nhéo lòng bàn tay cậu: "Mất điện rồi."

Đợi hồi lâu vẫn chưa có điện, trước khi xuống lầu hỏi quản lý bất động sản, Trần Trác đã dặn Ký Tiểu Bắc ngoan ngoãn ngồi ở nhà.

Kết quả khi anh vừa ra khỏi ban bất động sản thì đã thấy Ký Tiểu Bắc đứng ở hành lang chờ anh.

Trần Trác: "Chẳng phải anh đã bảo em ở nhà chờ à? Sao lại xuống đây?"

Ký Tiểu Bắc nắm lấy tay anh: "Em sợ tối quá anh sẽ ngã mất, anh đi theo em đi."

Thật ra điện thoại Trần Trác có đèn pin nhưng Ký Tiểu Bắc không biết, cậu lo lắng nếu không có đèn Trần Trác sẽ không nhìn rõ đường. Trần Trác im lặng tắt đèn pin, giao bản thân cho Ký Tiểu Bắc, họ cùng nhau bước đi chậm rãi trong bóng tối.

Ký Tiểu Bắc: "Bên phía bất động sản nói thế nào?"

Trần Trác: "Hình như đoạn nào đó bị đứt. Lúc này họ đang gấp rút sửa chữa."

Ký Tiểu Bắc: "Thế là tối nay không đọc sách được rồi."

"Ngày mai anh sẽ bù cho em. Đêm nay ngủ sớm đi." Trần Trác an ủi.

Ký Tiểu Bắc cảm thấy rất vui vẻ, ngày thường đều là Trần Trác dắt cậu đi đường, cậu quen thuộc với bóng tối nhất, lần này đến lượt cậu dắt anh đi.

Tới cửa nhà, Ký Tiểu Bắc thuần thục móc chìa khóa ra, thuần thục nhét chìa khóa vào ổ, đến khi vào trong nhà, cậu lại thuần thục chuẩn bị nước súc miệng cho Trần Trác, thậm chí còn bóp kem đánh răng lên bàn chải đánh răng giúp anh. Cuối cùng cậu nắm tay Trần Trác dắt anh vào phòng ngủ. Cậu đẩy anh lên giường, trong bóng tối, cậu thuần thục hôn lên chóp mũi và đôi môi anh.

Ký Tiểu Bắc bày ra biểu cảm tà ác: "Trần Trác, anh xong rồi, hôm nay không có điện, anh phải mặc em xứ lý thôi."

3

Gần đây Ký Tiểu Bắc không vui nhưng lại không thể bày tỏ với Trần Trác – bởi vì bên cạnh anh xuất hiện thêm một Bối Bối.

Chị của Trần Trác sinh một bé gái cũng gọi là Bối Bối – cũng không thể nói là "cũng" bởi thật ra Ký Tiểu Bắc đâu phải Bối Bối.

Ký Tiểu Bắc biết bản thân như thế là cố ý gây chuyện nhưng cậu không ngăn được mình suy nghĩ như thế.

Có một buổi tối hai người nằm trên giường tán gẫu.

Trần Trác: "Em yêu, gần đây em có tâm sự đúng không?"

Ký Tiểu Bắc: "Không, em có đâu!"

Trần Trác: "Chỗ nào cũng có."

Ký Tiểu Bắc: "Em nói ra nhưng anh không được cười đâu."

Trần Trác: "Em nói đi rồi anh sẽ quyết định cười hay không."

Ký Tiểu Bắc hừ một tiếng, quay lưng lại không để ý tới anh.

Trần Trác vội nắm lấy vai cậu quay người lại: "Anh bảo đảm không cười, em nói đi."

Ký Tiểu Bắc: "Thì là... con gái của chị anh cũng tên là Bối Bối..."

Trần Trác mỉm cười: "Vì cái này ư? Trước kia em còn không cho anh gọi là Bối Bối, "Em không phải Bối Bối, đúng phải là Bắc trong đông tây nam bắc.""

Ký Tiểu Bắc bịt miệng anh lại: "Rõ ràng anh đồng ý với em sẽ không cười cơ mà!"

Trần Trác: "Anh sẽ không gọi cô bé là Bối Bối nữa."

Ký Tiểu Bắc: "Như vậy sao được, ý em không phải thế..."

Trần Trác: "Sau này anh gọi cô bé là công chúa nhỏ."

Ký Tiểu Bắc: "Oa, vậy còn em?"

Trần Trác: "Em cái gì hả?"

Ký Tiểu Bắc: "Hoàng tử bé!"

Trần Trác: "Không được, em không được làm hoàng tử bé!"

Ký Tiểu Bắc: "Sao lại thế?!"

Trần Trác: "Bởi vì em là cô của công chúa nhỏ."

Ký Tiểu Bắc: "..."

4

Trần Trác mua một hộp sầu riêng bỏ vào tủ lạnh, dự định làm món tráng miệng sau bữa ăn.

Kết quả vừa lấy ra thì Ký Tiểu Bắc ngửi thấy mùi chạy đến, không cho anh ăn trong phòng, kiên quyết đẩy anh ra ngoài ban công, "Không ăn xong thì không cho vào!" Nói xong còn đóng cửa thật chặt.

Trần Trác thầm nghĩ được thôi, nghe lời bà xã ăn xong thì vào. Bên ngoài đang mùa gió bắc, anh bèn đẩy nhanh tốc độ nhấm nuốt.

Ký Tiểu Bắc dạo quanh nhà một vòng thấy rét căm căm nên vào phòng ngủ bật điều hoà trước, cậu khoá cửa ban công theo thói quen, nghĩ tắm rửa xong về phòng là vừa lúc ấm áp.

Ký Tiểu Bắc vui vẻ tắm rửa xong mới nhận ra mình quên quần áo, cậu đứng ở bên trong gọi Trần Trác hồi lâu mới chợt nhận ra... hình như mình... vô ý nhốt Trần Trác... ngoài ban công rồi...

Cậu khoác áo choàng tắm chạy lon ton ra ban công, tay chân luống cuống mở cửa, gọi Trần Trác bằng giọng điệu vô cùng rụt rè.

Không ai trả lời cậu, cậu bước ra phía ngoài giơ hai tay tìm kiếm: "Trần Trác ơi, anh giận à?"

Cậu đi một vòng quanh ban công, Trần Trác không nói gì cũng không để cậu sờ thấy. Ký Tiểu Bắc hơi nôn nóng: "Có phải em cố ý đâu, lúc nãy bất cẩn quên mất, anh đừng tức giận được không?"

Giây tiếp theo cậu được ôm chầm lấy: "Ký Tiểu Bắc em muốn mưu sát chồng đấy à? Đông chết anh rồi!"

Ký Tiểu Bắc vừa tắm xong, cả người ấm nóng mềm như bông, tay Trần Trác lại lạnh như đá, cứ thế len vào bên trong áo tắm: "Sưởi ấm cho anh mau."

Ký Tiểu Bắc lạnh đến co người lại, miệng kêu không muốn nhưng không kịp nữa, Trần Trác đã nhận ra sự trơn mượt bên trong áo tắm: "Chơi lưu manh đấy à?"

Gương mặt Ký Tiểu Bắc ửng hồng: "Anh chơi lưu manh thì có, lúc nãy tắm em quên không lấy quần!"

Trần Trác nâng mông cậu ôm về phòng ngủ: "Là do em nói đấy, anh bắt đầu chơi đây."

Đó là một đêm đông ấm áp dễ chịu.

5

Giữa trưa Trần Trác nhận được một cuộc gọi của Ký Tiểu Bắc, cậu bảo trong nhà có một con chim.

Trần Trác còn tưởng rằng mình nghe nhầm: "Có cái gì?"

Ký Tiểu Bắc: "Có con chim!"

Trần Trác cảm thấy không thể tin được: "Sao lại có chim?"

Ký Tiểu Bắc đáng thương than thở: "Làm sao em biết được, nhưng có chim thật đấy, nó cứ bay khắp nơi..."

Trần Trác hỏi: "Bây giờ còn bay không?"

Ký Tiểu Bắc lúng túng sắp khóc đến nơi: "Ừm, em đang trốn trong phòng tắm, nó bay ở bên ngoài."

Trần Trác vừa sốt ruột vừa buồn cười: "Sợ đến thế cơ à, vậy em sang nhà cô một ngày được không, chiều tan làm anh đến đón."

Ký Tiểu Bắc ngẫm nghĩ hồi lâu mới phun ra một câu: "... Nhưng em không dám ra khỏi phòng tắm."

Tới buổi chiều Trần Trác gọi điện thoại về: "Em yêu, em không ở trong phòng tắm cả ngày đấy chứ!"

Ký Tiểu Bắc hừ một tiếng: "Em ra rồi! Em nhốt chim trong phòng làm việc!"

Trần Trác: "Lợi hại thế hử, vậy đợi anh về bắt cho em."

Ký Tiểu Bắc: "Đừng bắt, thả nó đi... Làm sao bây giờ, nó lại bắt đầu tông cửa a a a!

Trần Trác: "Đừng sợ, anh lên ngựa phi nước đại về cứu em đây!"

Lúc Trần Trác về Ký Tiểu Bắc đang đứng ở cầu thang chờ anh, Trần Trác chạy tới ôm cậu vào lòng, động viên khen ngợi một lượt.

Về nhà mở cửa phòng làm việc, chim ở đâu ra, là một con dơi, có lẽ nửa đêm hôm qua nó chui vào từ ban công, Trần Trác dựng tóc gáy căng da đầu tốn hơn nửa giờ mới đuổi được nó ra ngoài cửa sổ.

Ký Tiểu Bắc vẫn nắm lấy góc áo của anh nép ở đằng sau, cuối cùng không nghe thấy tiếng phành phạch nữa mới hỏi: "Chim bay đi rồi à?"

Trần Trác sợ cậu bị doạ nên không bảo là con dơi: "Ừ, bay đi rồi."

Ký Tiểu Bắc: "Nó có bị thương không? Hôm nay nó cứ đâm lung tung khắp nơi, nhất định là bị thương rồi."

Trần Trác: "Chắc là không đâu, anh thấy nó bay nhanh lắm."

Ký Tiểu Bắc: "Em sợ nhốt nó trong phòng thì nó sẽ đói nên em thả một nắm gạo lên bàn, không biết nó có ăn không."

Trần Trác ôm cậu hôn một cái: "Anh đói rồi, em cũng cho anh ăn đi."

~Hết 01-05~

6

Mấy ngày nay nhiệt độ giảm sâu, dự báo thời tiết còn bảo cuối tuần sẽ có tuyết rơi, mỗi lần Trần Trác tan tầm về nhà đều đông lạnh như đá.

Ký Tiểu Bắc duỗi tay ôm lấy anh, xoa xoa quần áo cho anh, một lớp áo khoác, một lớp áo lông, một lớp... hửm hết rồi?

Ký Tiểu Bắc đau lòng cảm thán: "Trần Trác ơi, anh đáng thương quá! Ngay cả một chiếc quần giữ nhiệt cũng không có!"

Hôm sau cậu nhờ cô dẫn cậu đến trung tâm thương mại mua hai cái cộng thêm một chiếc khăn quàng cổ.

Ngay từ nhỏ Trần Trác đã không thích mặc mấy cái này, cảm thấy quá mất mặt đấng nam nhi, mấy người hiểu không, chính là cảm giác ngượng ngùng của con trai khi bung ô giữa trời nắng chang chang ấy.

Ký Tiểu Bắc cưỡng ép anh mặc quần giữ nhiệt, mỗi ngày đều tự kiểm tra xem anh có nhét áo vào trong quần, nhét quần vào trong tất hay không.

Trần Trác kháng nghị: "Em yêu à, anh thật sự không lạnh mà!"

Ký Tiểu Bắc: "Sau này anh già rồi sẽ không được mất!"

Trần Trác: "... Lời này không thể nói lung tung đâu, cái gì gọi là anh không được, bây giờ anh cho em cảm thụ một chút nhé!"

Ký Tiểu Bắc: "Hừ!"

Ngoài cái này Ký Tiểu Bắc còn bắt anh quàng khăn quàng cổ, không cho anh tháo xuống giữa đường, Trần Trác ngoài miệng thì đồng ý nhưng vừa ra khỏi cửa đã cởi ra.

Có ngày Trần Trác tan làm về nhà, Ký Tiểu Bắc đã đứng ở cửa chờ sẵn, nhón chân, hai tay nóng hầm hập len vào bên trong khăn quàng cổ của anh, vừa sờ đã nhận ra lạnh như băng: "Tên lừa đảo này! Lên cầu thang anh mới quàng khăn vào có đúng không?"

Trần Trác không ngờ mình lại bị vạch trần như thế này, hơi xấu hổ sờ mũi.

Ngày đó tắm xong, Ký Tiểu Bắc vô cùng nhiệt tình nhào lên người anh bắt đầu gặm cắn.

Trần Trác bị cậu chọc ngứa, cứng cổ bật cười: "Em làm gì thế?"

Ký Tiểu Bắc nghiêm túc: "Trồng dâu tây, trồng nguyên cả cổ, ngày mai anh chỉ có thể quàng khăn quàng cổ đi làm!"

Trần Trác buồn cười: "Đây là biện pháp của em đấy hả nhóc quỷ sứ?"

Ký Tiểu Bắc bày ra vẻ mặt vô cùng hung dữ: "Em là ma quỷ!"

Trần Trác nghẹn cười: "Em mau trồng đi, trồng thật nhiều vào, ngày mai anh cứ để như thế ra cửa thì mọi người sẽ biết anh đã có chủ, anh cảm thấy như vậy cũng tốt đấy chứ."

Ký Tiểu Bắc lau miệng: "Trần Trác, anh mới là ma quỷ đúng không?"

7

Buổi sáng Trần Trác vẫn đang mơ màng thì thấy Ký Tiểu Bắc chọc anh: "Trần Trác ơi, lấy giúp em tờ giấy."

Trần Trác duỗi tay rút hai tờ khăn giấy, nghe thấy tiếng xì mũi bên cạnh: "Em bị cảm à?"

Ký Tiểu Bắc: "Không biết, em bị chảy nước mũi."

Trần Trác vươn vai, quay đầu thấy khăn giấy đỏ một mảng, hoảng sợ: "Trời ơi, không phải em bị chảy nước mũi đâu, là chảy máu mũi đấy..."

Trần Trác bảo Ký Tiểu Bắc bóp cánh mũi rồi xuống giường lấy bông và khăn lông ướt, vừa luống cuống cầm máu cho cậu vừa lải nhải: "Chắc chắn là quá nóng, đêm qua điều hoà để nhiệt độ cao như thế, mỗi ngày em lại tiêu thụ tí tẹo nước như xương rồng, em tự xem lại đi!"

Ký Tiểu Bắc ngửa đầu buồn bã: "Em đã thảm như thế anh còn trách em, còn hung dữ với em, quá đáng hơn là còn muốn đi công tác."

Trần Trác: "Trọng điểm là ý cuối cùng đúng không?"

Ký Tiểu Bắc: "Hừ!"

Trước khi đi Trần Trác còn hơi không yên tâm sờ trán cậu: "Anh đi tận ba ngày đấy, em có đến nhà cô không? Anh dặn cô giám sát em uống nước."

Ký Tiểu Bắc kiên quyết từ chối: "Em không đi! Em đâu còn là trẻ con nữa!"

Trần Trác: "Vậy thì anh tự giám sát, một ngày tám cốc nước, mỗi lần uống thì video call cho anh."

Ký Tiểu Bắc: "... Em không muốn."

Cậu quả thật nhịn cả một ngày, nhịn một ngày không gọi cho Trần Trác, đến tối thì thật sự không nhịn được nữa.

Ký Tiểu Bắc: "Cả một ngày anh không gọi cho em!"

Trần Trác: "Cho nên hiện tại em định livestream uống nước cho anh xem đấy hả?"

Ký Tiểu Bắc uống ùng ục hết sạch hai cốc nước: "Em quá đáng thương!"

Trần Trác: "Đáng thương chỗ nào?"

Ký Tiểu Bắc tủi thân: "Em bị chảy máu mũi lại còn phải ở nhà một mình trong đêm đông giá rét thế này, người em thích còn hung dữ với em, không cho em gọi điện thoại, không cho em bật điều hoà, trong chăn lạnh lẽo lắm luôn á!"

Trần Trác: "Lạnh đến thế cơ à? Nếu không thì em bật một lát đi, chỉ được bật một lát thôi, buồn ngủ thì tắt đi, đừng để phát hỏa nữa."

Ký Tiểu Bắc: "Thôi, em tự nghĩ cách, chẳng trông cậy được gì vào anh hết."

Trần Trác: "Em có biện pháp gì?"

Ký Tiểu Bắc: "Ừm... tưởng tượng bây giờ anh đang ôm em thì sẽ không lạnh nữa."

Trần Trác: "Đấy không là trông cậy vào anh à?"

Ký Tiểu Bắc: "Hẹn gặp lại, em cúp đây."

8

Lần đầu tiên Trần Trác gặp cô của Ký Tiểu Bắc có thể nói là không có sự chuẩn bị trước. Khi đó là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt của bọn họ, buổi tối cuối tuần hẹn hò xong thì Trần Trác sẽ đưa Ký Tiểu Bắc về nhà, bọn họ ở dưới lầu hôn nhau triền miên.

Trần Trác đã thấy một người bước tới từ xa nhưng chỉ cho là một hộ gia đình nào đó trong khu tập thể thôi, còn Ký Tiểu Bắc thì không để ý, cứ ôm lấy cổ anh làm nũng. Cô dừng trước mặt hai người bọn họ nhìn chằm chằm, Trần Trác cảm thấy không thích hợp nhưng cô đã mở miệng trước: "Tay không tê à?"

Ký Tiểu Bắc sợ tới mức suýt chút nữa thì ngồi thụp xuống đất, vội thu tay lại đứng nghiêm: "Cô ạ? Sao cô lại tới đây?"

Trần Trác mất tự nhiên sửa sang lại cổ áo rồi cung kính chào hỏi: "Cháu chào cô."

Hai người luống cuống tay chân giống như các cặp đôi bị giáo viên bắt gặp yêu sớm khi còn ngồi trên ghế nhà trường.

Cô xách bao lớn bao nhỏ dán mắt vào Trần Trác: "Trong nhà làm hoành thánh nên mang đến cho con một ít, đi lên thôi, cậu cũng lên."

Trần Trác cứ mơ mơ màng màng tiến vào nhà Ký Tiểu Bắc lần đầu tiên, không dám giấu giếm thật ra mấy tháng qua Ký Tiểu Bắc chưa một lần mời anh lên nhà uống nước.

Ký Tiểu Bắc cẩn thận thăm dò: "Cô ơi, cái kia..."

Cô ngăn lại nửa câu sau của cậu ngay lập tức: "Con ngồi im ở phòng khách, cô và..."

Trần Trác nhạy bén tự giới thiệu: "Cô ơi, châu tên là Trần Trác."

Cô: "Cô và Trần Trác vào trong phòng nói mấy câu, con không được vào."

Ký Tiểu Bắc: "Dạ."

Cậu ngoài miệng thì đồng ý nhưng bước chân không ngừng đi theo hai người về phía cửa phòng, kết quả cô nhanh tay đóng cửa phòng lại nhốt cậu bên ngoài.

Cô: "Cô nghe Tiểu Bắc nhắc tới cháu vài lần rồi, còn tưởng là một cô gái thiện tâm nào đó."

Trần Trác hơi hồi hộp: "Là cháu vô ý, hẳn là cháu nên đến thăm nhà mình trước."

Cô không hề vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: "Đầu tiên cô nên cảm ơn cháu, trước khi cháu xuất hiện cô đã sử dụng rất nhiều biện pháp nhưng nó đều không muốn ra khỏi cửa."

Trần Trác chưa kịp nghĩ ra nên đáp lại thế nào.

Cô nói tiếp: "Sau đó là cô muốn khẩn cầu cháu, nếu sau này cháu cảm thấy không còn mới mẻ gì nữa thì cô hy vọng cháu nói với nó từ từ, hãy cho nó thời gian để chấp nhận và thích nghi, đừng làm nó đau lòng."

Trần Trác: "Cô ơi, cháu không phải cảm thấy mới mẻ, cháu rất nghiêm túc, Bối... Tiểu Bắc cũng nghiêm túc."

Cô: "Không phải cô không tin cháu nhưng..."

Trần Trác: "Cô yên tâm, cháu là người dẫn em ấy ra cũng là đưa em ấy về nhà."

Ký Tiểu Bắc áp tai vào cánh cửa nghe lén nhưng cửa gỗ cách âm quá tốt, không nghe được một chữ nào cả. Thế là cậu dán cả người lên nhưng lại đúng lúc Trần Trác mở cửa, cậu không giữ được trọng tâm nên nhào luôn vào lòng anh.

Ký Tiểu Bắc vuốt tóc, hít một hơi: "Hai người nói thì thế? Cô em có hung dữ không? Cô có giáo huấn anh không?"

Trần Trác mỉm cười: "Có lẽ là thông qua phỏng vấn tiến vào thời kì thực tập?"

Cô ở ngay phía sau: "Bảo ai hung dữ đấy?"

Ký Tiểu Bắc xấu hổ, ôm cánh tay Trần Trác cười ngây ngô: "Không ai cả, không ai cả, cô nghe nhầm rồi!"

9

Lần đầu tiên hai bọn họ hôn môi là ở trong nhà Ký Tiểu Bắc, nhờ phúc của cô nên cuối cùng Trần Trác cũng được tiến vào thế giới của cậu, có lần thứ nhất thì có lần thứ hai, có lần thứ hai thì có lần thứ ba.

Hôm đó ăn cơm tối xong hai người cuộn tròn trên sô pha, TV đang chiếu phim máu cún tám giờ, nam nữ chính đang khắc khẩu bỗng hôn lấy nhau.

Ký Tiểu Bắc ngây thơ hỏi Trần Trác: "Sao bọn họ không ầm ĩ nữa?"

Trần Trác hơi ngượng, từ khi biết Ký Tiểu Bắc nhỏ hơn anh bảy tuổi thì anh luôn có cảm giác mình dạy hư trẻ nhỏ, nhìn hình ảnh này thiếu chút nữa hô một tiếng không phù hợp trẻ em, TV truyền ra âm thanh kì lạ.

Trần Trác hắng giọng: "Bọn họ... ừm... ờ... đang ăn cái gì đó."

Ký Tiểu Bắc liếm kẹo que: "Lừa người ta, nhất định là bọn họ đang hôn môi, ăn cái gì chứ, môi đối phương à?"

Trần Trác: "..."

Một lát sau Ký Tiểu Bắc cũng dán lên: "Trần Trác, em muốn ăn môi của anh."

Trần Trác: "..."

Hai tay Ký Tiểu Bắc ôm lấy mặt anh nhưng lại sợ mình hôn không đúng vị trí, ngẫm nghĩ rồi nhắm mắt lại đồng thời chu mỏ: "Nếu không anh ăn em cũng được."

Trần Trác giữ gáy cậu, không chỉ cắn bờ môi mà còn nếm đầu lưỡi cậu. Ký Tiểu Bắc vừa ăn cây kẹo que vị vải, đó là một nụ hôn thơm ngọt hương vải.

Lần đầu tiên XXOO cũng là ở nhà Ký Tiểu Bắc, vào chính sinh nhật của cậu.

Lời lẽ của cậu tỏ vẻ chính đáng: "Trần Trác anh chỉ biết hôn môi thôi à?"

Cậu thành công chọc giận Trần Trác: "Đây là em nói đấy, lát nữa đừng có mà khóc."

Ký Tiểu Bắc: "Em không..."

Lời còn chưa nói xong đã bị đôi môi ấm nóng của anh chặn lại.

Kết quả là Ký Tiểu Bắc nước mắt lưng tròng vượt qua tuổi hai mươi mốt, trước khi mơ mơ màng màng thiếp đi còn thì thào một câu: "Em không bao giờ muốn để ý đến anh nữa!"

10

Trần Trác muốn mang Ký Tiểu Bắc về ra mắt ba mẹ nhưng cô không đồng ý. Tuy cảm kích Trần Trác nhưng cô không tin anh có thể làm được cả đời.

Cô nói: "Tiểu Bắc nhà cô là đứa trẻ ngoan, nó chưa từng thua thiệt người khác, cô không thể mặc nó bị nhà người ta khinh bỉ."

Lời này nói thì đơn giản nhưng làm thì khó. Lần đầu tiên mẹ Trần nghe anh nói thì cảm thấy anh điên rồi, khuyên anh mau chia tay.

Trần Trác dùng nửa năm mới làm mẹ Trác tạm thời không phản đối. Trần Trác rèn sắt khi còn nóng, bảo tối nay video call thử xem?

Đây là lần "gặp mặt" đầu tiên của mẹ Trần và Ký Tiểu Bắc, Ký Tiểu Bắc căng thẳng muốn chết, toàn bộ quá trình không nói được mấy câu, cười đến nỗi gương mặt cứng đờ, tay ở dưới lén nắm chặt tay Trần Trác, nói chuyện xong thì tay Trần Trác cũng bầm tím.

Sau khi kết thúc, Ký Tiểu Bắc thở phào: "Haiz, lúc nãy căng thẳng quá em không nói được gì, không biết dì có thích em không!"

Trần Trác: "Đừng nghĩ nhiều, anh xử lý được, tin tưởng anh được không?"

Ký Tiểu Bắc: "Không được, làm dì thích là chuyện của em, không phải chuyện của anh, anh đừng nhúng tay."

Trần Trác: "Năm đó comeout nhà anh cũng náo loạn một hồi, anh có kinh nghiệm."

Ký Tiểu Bắc: "Kinh nghiệm của anh là náo loạn một hồi nữa? Như thế không đúng đâu Trần Trác. Nếu mẹ em còn sống thì em cũng luyến tiếc cãi nhau với mẹ."

Nội tâm Trần Trác run lên, vuốt tóc cậu không biết đáp lại thế nào.

Ký Tiểu Bắc: "Cho nên anh đừng cãi nhau với dì, dì chỉ muốn tốt cho anh thôi. Anh xem trên thế giới này đâu có ai hoàn hảo, con người luôn có khuyết điểm, khuyết điểm của em có lẽ hơi lớn nhưng em sẽ nỗ lực ở những chỗ còn lại, lấy chỗ này bù chỗ kia, em sẽ khiến dì từ từ thích em, anh cũng phải tin tưởng em được không?"

Qua một hồi đối thoại, Trần Trác cảm thấy bản thân mình còn ngây thơ hơn Ký Tiểu Bắc. Hai bọn họ còn chưa nhận ra cuộc video kia chưa ấn tắt hoàn toàn, những lời kia đã truyền hết vào tai mẹ Trần.

Từ ngày đó mỗi tuần Ký Tiểu Bắc đều video call cho mẹ Trần, còn tích cực hơn người con trai là Trần Trác.

Từ đầu tháng thứ hai, cậu đã tra mạng tìm tòi từ địa phương nơi Trần Trác sinh ra, mỗi lần gọi điện đều nghiêm túc nói mấy câu sứt sẹo chọc mẹ Trần cười ngặt nghẽo.

Đến tháng thứ ba, cậu đã thuần thục bán manh với mẹ Trần. Cậu kể lần trước mua lọ chất tẩy rửa đến chiêu trò quảng cáo trên TV, cậu nói với mẹ Trần cậu rất tức giận, không phải bởi vì bị lừa tiền mà là bởi bị lừa tình cảm, cậu còn tưởng mình đã lau sạch sô pha rồi cơ!

Đến tháng thứ năm, mẹ Trần mua cho cậu một bộ đồ ngủ màu lam, Ký Tiểu Bắc xem nó như bảo bối, mỗi lần video call đều mặc hơn nữa còn nói cậu thích màu lam, từ đó cậu đã bắt đầu đổi xưng hô gọi mẹ.

Có hôm Trần Trác tăng ca xong về nhà thấy Ký Tiểu Bắc đang khoe chiến công ép được anh mặc quần giữ nhiệt, lúc này hai người tán gẫu đã không cần anh xen vào nữa.

Trần Trác đứng ở cửa hắng giọng, Ký Tiểu Bắc quay đầu: "Anh về rồi, hai người nói chuyện đi."

Mẹ Trần: "Mẹ không có gì muốn nói."

Trần Trác nhận điện thoại: "... Sao đến lượt con lại không muốn nói? Mẹ có phải mẹ ruột của con không?"

Mẹ Trần: "À đúng rồi, tết bao giờ con về?"

Trần Trác: "Chắc là đêm giao thừa, con còn phải đi làm nữa."

Mẹ Trần: "Mẹ muốn gặp con dâu của mẹ sớm một chút, nhóc con đáng thương lại không ngồi xe một mình được, nếu không mẹ đã bảo nó về trước rồi."

Trần Trác: "Hai người còn hẹn nhau mấy cái này ư?"

Mẹ Trần: "Nếu không để mẹ sang đón đi."

Trần Trác: "... Đừng mẹ ơi, mẹ dẫn em ấy đi thì con làm sao bây giờ?"

Mẹ Trần giả vờ không nghe thấy: "Mẹ đặt vé tàu cao tốc tuần sau đến chỗ con đây, cúp nhé."

Trần Trác: "... Alo Alo?"

~Hết 06-10~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro