11-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11

Trước đây Ký Tiểu Bắc không thích những ngày có tuyết bởi vì mưa có tiếng còn tuyết thì không, trời mưa cậu còn biết mưa to hay mưa nhỏ, vẫn mưa hay đã ngừng.

Còn tuyết rơi thì cậu lại không nhận ra, cậu không thích cảm giác không biết gì như thế, nó giống như bị cả thế giới gạt ra ngoài vậy.

Nhưng năm nay đã khác, cậu có Trần Trác.

Dự báo thời tiết bảo cuối tuần này có tuyết, cứ khoảng nửa giờ Ký Tiểu Bắc lại hỏi một lần: "Tuyết rơi chưa?" Mỗi lần Trần Trác đều trả lời: "Chưa."

Hỏi từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, Ký Tiểu Bắc tức giận: "Sao dự báo thời tiết lại gạt người ta cơ chứ!"

Buổi tối hai người đang hôn, bên ngoài gió thổi vù vù, Ký Tiểu Bắc quay đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía cửa sổ: "Có phải tuyết rơi rồi không?"

Trần Trác suýt bị cậu chọc điên: "Đang làm chính sự mà em còn lo chuyện riêng hử?"

Ký Tiểu Bắc rướn người hôn chụt một cái lên môi anh: "Anh đi xem đi, xem tuyết rơi chưa."

Trần Trác còn đang ở trong cơ thể Ký Tiểu Bắc, một tay anh vòng lấy eo cậu rồi ôm lên.

Ký Tiểu Bắc hoảng sợ, hoang mang ôm chặt lấy cổ anh: "Anh làm gì thế?"

Anh ôm Ký Tiểu Bắc bằng một tay, xuống giường đi đến bên cửa sổ kéo rèm rồi ấn cậu lên cửa sổ: "Xem tuyết rơi chưa, hình như có tuyết bay bay rồi."

Ký Tiểu Bắc dựa vào cửa sổ lạnh giá không khỏi rùng mình một cái, cố ý co người chui vào lòng Trần Trác: "Ngày mai chúng ta ra ngoài đắp người tuyết."

Trần Trác mỉm cười, anh nâng đùi Ký Tiểu Bắc, cứ thế tiến vào chỗ sâu nhất, Ký Tiểu Bắc không kịp chuẩn bị, bật thốt tiếng kêu sợ hãi, lưng lại đụng phải cửa sổ thủy tinh lạnh như băng.

Tư thế xa lạ khiến cậu không có cảm giác an toàn, cặp đùi thon gầy trắng nõn treo giữa không trung cố gắng cuốn lấy eo Trần Trác. Cậu sợ tới mức ôm chặt lấy lưng anh, thậm chí cào ra mấy vết đỏ lừ.

Cuối cùng Ký Tiểu Bắc mất hết sức lực dựa vào lòng Trần Trác, ngay cả mở mắt cũng khó khăn. Anh đặt một nụ hôn lên trán cậu: "Tuyết rơi rồi bé cưng à."

Ngày hôm sau Ký Tiểu Bắc ngủ đến giữa trưa vẫn chưa tỉnh, Trần Trác lại đến gọi: "Chẳng phải em muốn đắp người tuyết hay sao? Không dậy là tuyết tan đấy!"

Ký Tiểu Bắc còn chưa tỉnh ngủ, loạng choạng đạp anh một cái cách lớp chăn: "Anh đi ra đi, em không đắp người tuyết với anh nữa."

12

Mẹ Trần nói được làm được, tuần thứ hai đã hấp tấp chạy tới. Bà gửi số tàu cho Trần Trác để anh tới đón đồng thời dặn anh đến một mình là được, đừng kéo theo Ký Tiểu Bắc.

Ký Tiểu Bắc chắc chắn không đồng ý, đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của cậu với người nhà Trần Trác nên không thể qua loa. Vì vậy cậu cố ý mặc chiếc áo khoác lông màu vàng kia bởi cậu cho rằng người lớn hẳn là thích tinh thần phấn chấn sáng sủa một chút.

Trần Trác muốn ôm chặt lấy cậu, quả thực cảm động đến lệ nóng tuôn trào. Từ khi Ký Tiểu Bắc biết chiếc áo này không phải màu đen thì không bao giờ chịu mặc nữa, may là mẹ anh đủ quan trọng, lâu lắm rồi anh mới được trông thấy phiên bản Ký Tiểu Bắc đã dừng xuất bản này.

Tám giờ tối hai người đứng ở cửa nhà ga đón người, Trần Trác xúi Ký Tiểu Bắc gửi cho mẹ tin nhắn thoại báo bọn đã tới nơi, bản thân mặc áo lông màu vàng.

Áo khoác mùa đông của mọi người phần lớn đều tối màu, Ký Tiểu Bắc vô cùng nổi bật giữa đám đông, mẹ Trần vừa liếc mắt đã thấy.

Trần Trác nắm tay Ký Tiểu Bắc lắc lắc: "Mẹ anh tới rồi." Ký Tiểu Bắc hơi hoảng: "Dì đến trước mặt thì anh nhớ báo em một tiếng nhé."

Mười mấy giây sau, Trần Trác véo nhẹ vào lòng bàn tay Ký Tiểu Bắc. Ký Tiểu Bắc vốn định gọi mẹ nhưng lại sợ quá đột ngột, tạm dừng vài giây mới căng thẳng chào một tiếng: "Con chào dì."

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía cậu cho là mẹ Trần đang đứng với vẻ mặt chân thành nhưng thật ra không chuẩn lắm, hơi lệch. Mẹ Trần Trác chủ động dịch một bước để đối diện với cậu: "Sao lại gọi dì?" Ký Tiểu Bắc ngượng ngùng cúi đầu mím môi: "... Mẹ ơi?"

Dọc đường đi mẹ Trần vẫn luôn phê bình Trần Trác lôi kéo Ký Tiểu Bắc lăn qua lộn lại. Trần Trác: "Haiz mẹ đừng lo lắng, con nắm chặt lắm, không lạc được đâu." Ký Tiểu Bắc cũng gật đầu phụ họa: "Là tự con muốn tới mà! Hơn nữa con thông minh lắm, con có thể tự mình ra ngoài nữa!"

Mẹ Trần ở phòng ngủ chính. Một là vì có người lớn mà bọn họ ngủ cùng nhau cũng xấu hổ, hai là vì giường phòng cho khách hơi nhỏ nên cuối cùng Ký Tiểu Bắc ngủ phòng cho khách còn Trần Trác ngủ ở ghế sô pha.

Lâu lắm rồi hai bọn họ mới ngủ riêng, Ký Tiểu Bắc thực sự không quen, cậu bao mình trong ổ chăn bắt đầu đếm cừu. Đếm đến một nghìn không trăm linh một con, cửa phòng cho khách đột nhiên mở ra, cậu kinh ngạc nhìn về phía cửa: "Trần Trác?"

Không có tiếng đáp lại, giây tiếp theo nệm giường lún xuống, cậu bị cuốn vào một cái ôm ấm áp. Hôm nay Ký Tiểu Bắc đồng ý khoác áo khoác lông vàng nên bên trong mặc một chiếc áo len cổ lọ. Có lẽ do lâu không mặc, da cổ hơi kích ứng nên để lại một mảng ửng đỏ lớn trên cần cổ trắng ngần.

Trần Trác nhịn không được cúi đầu hôn lên cổ cậu, Ký Tiểu Bắc bị chọc ngứa nhưng lại sợ bị mẹ Trần phát hiện nên không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể ngậm miệng kìm nén thở dốc run rẩy trong lòng anh.

Ký Tiểu Bắc: "Anh... Anh làm gì đấy!"

Trần Trác: "Ngủ với em."

Ký Tiểu Bắc: "Anh ngủ ở đây sẽ bị mẹ phát hiện mất!"

Trần Trác: "Anh đặt đồng hồ báo thức rồi, trước khi mẹ dậy anh sẽ ra phòng khách ngủ."

Ký Tiểu Bắc: "Thế cũng được..."

Ký Tiểu Bắc: "Trời ơi!"

Trần Trác: "Sao thế?"

Ký Tiểu Bắc: "Tại anh hết! Em quên mất đếm được bao nhiêu con cừu rồi! Lại phải đếm từ đầu! A a a a! Tại anh hết!"

Trần Trác: "... Có anh ở đây mà em còn cần đếm cừu hả? Lát nữa là em ngủ được rồi."

Hai người chen chúc trên chiếc giường nhỏ ở phòng cho khách. Có lẽ Ký Tiểu Bắc mềm mụp quá thích hợp để ôm nên Trần Trác ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, chẳng thể bận tâm đến cái gọi là đồng hồ báo thức nữa.

13

Gần đây Ký Tiểu Bắc đang học nấu cơm, bắt đầu từ nấu cháo. Mỗi sáng cậu đều dậy sớm vào phòng bếp bận rộn.

Trần Trác hẳn là không yên tâm, trong bếp nào nồi nào bát nào gáo nào thau, rồi còn cả dao phay, dao gọt hoa quả nữa, sau lại còn khí ga và bệ bếp.

Lúc đầu Trần Trác còn làm cùng nhưng cậu không muốn, hơn nữa còn vô tình đẩy anh ra ngoài: "Em có thể tự làm mà, mỗi ngày anh ngủ thêm được nửa tiếng, tỉnh dậy là có thể ăn sáng rồi."

Vì thế Trần Trác biến giúp đỡ quang minh chính đại biến thành giúp đỡ lén lút. Tai Ký Tiểu Bắc quá thính, có thể phát hiện động tĩnh cho dù nhỏ nhất.

Buổi sáng hôm đó Ký Tiểu Bắc nấu cháo trong phòng bếp, lúc bắc nồi suýt chút nữa thì bỏng tay, Trần Trác vội vàng chạy tới hỗ trợ.

Ký Tiểu Bắc hừ một tiếng: "Anh không nghe lời gì cả! Chẳng phải em bảo anh ngủ thêm nửa giờ hay sao!"

Trần Trác dỗ cậu: "Cháo của em thơm quá, anh đang mơ cũng phải thức dậy."

Ký Tiểu Bắc đắc ý: "Có tôm bóc vỏ và sò khô đấy!"

Trần Trác trêu cậu: "Cháo tôm bóc vỏ sò khô bán bao tiền một bát đây?"

Ký Tiểu Bắc ngẫm nghĩ rồi giơ bốn ngón tay: "Bốn nụ hôn một bát."

Trần Trác: "Đắt thế á?"

Ký Tiểu Bắc: "Đắt chỗ nào chứ, sò khô có rẻ đâu, hơn nữa em dậy sớm như vậy còn không đáng được bốn nụ hôn ư?"

Trần Trác ôm lấy mặt cậu hôn chụt mười cái: "Ông chủ, cho tôi hai bát, không cần trả lại."

Ký Tiểu Bắc nói nghiêm túc: "Không được không được, chúng tôi buôn bán quan trọng nhất là chữ tín, nhất định phải làm ăn sòng phẳng."

Nói xong thì nhón chân hôn anh hai cái.

Trần Trác bị sự đáng yêu của cậu chọc cho nội tâm run lên, sao đành lòng thả cậu ra nữa, anh vòng lấy eo cậu, giam cậu giữa mình và tủ bát, cúi xuống hôn sâu.

Sau đó hai người nhiệt tình quên mình cho đến khi ngửi thấy mùi khét...

Ký Tiểu Bắc: "A a a a anh đền cháo tôm bóc vỏ và sò khô cho em!"

Trần Trác: "Một nồi này có mấy bát?"

Ký Tiểu Bắc: "Chắc tầm năm bát nhỉ?"

Trần Trác chuẩn bị hôn hai mươi cái lại bị Ký Tiểu Bắc vô tình từ chối: "Em không cần anh đền, hôn nữa môi lại sưng lên mất."

14

Hôm nay Trần Trác rất kì lạ, hôn môi thì hời hợt hơn nữa còn không cho cậu ôm. Xét thấy lần trước xảy ra tình trạng này là lúc Trần Trác bị cảm nên Ký Tiểu Bắc rất không yên tâm.

Nhưng cả chiều cao và cân nặng của cậu đều không bằng Trần Trác nên đành phải chờ thời cơ, ví như lúc anh tắm rửa, cậu đẩy cửa tiến vào.

Trần Trác vừa xối nước ướt người: "Gì đấy? Chơi lưu manh à?"

Ký Tiểu Bắc bình tĩnh: "Anh cho em sờ đi!"

Cứ thế Trần Trác bị cậu đẩy xuống bồn tắm sờ soạng từ trên xuống dưới.

Cuối cùng Ký Tiểu Bắc thốt lên: "Trần Trác ơi, sao anh không có tóc!"

Trần Trác chưa kịp trả lời đã nghe cậu nghiêm giọng nói tiếp: "Có phải anh gỡ tóc giả ra không?"

Trần Trác tức giận đến nghiến răng: "... Anh cho em mười giây để tổ chức lại ngôn ngữ."

Ký Tiểu Bắc: "Bọn họ đều bảo lập trình viên không có tóc."

Trần Trác: "... Đó là những lập trình viên bình thường, ông xã của em không phải người bình thường."

Ký Tiểu Bắc: "Ồ, vậy tóc của anh đâu?"

Trần Trác: "Chiều nay anh đến tiệm cắt tóc, một cậu chàng mới vào nghề cắt cho anh bị hỏng nên anh đành để kiểu húi cua này đây."

Ký Tiểu Bắc sờ sờ, hơi đâm tay: "Anh sẽ lạnh lắm cho xem!"

Trần Trác: "Sao không lạnh cho được, thảm thực vật bị phá hủy và sa mạc hóa nghiêm trọng."

Ký Tiểu Bắc vểnh mông dựa vào thành bồn tắm, nửa người chơi vơi trên mặt nước, lý trí Trần Trác sợ cậu ngã xuống nhưng nội tâm lại hi vọng ngược lại.

Vì thế anh chọn một biện pháp trung lập, anh hắng giọng: "Ký Tiểu Bắc, anh nhắc nhở em một chút hiện tại tư thế này của em rất nguy hiểm, em có biết cái gì gọi là dê vào miệng cọp không?"

Ký Tiểu Bắc nhe răng giả bộ hung ác: "Anh sai rồi, em mới là cọp!" Lời còn chưa xong đã bị anh ôm eo kéo vào bồn tắm...

15

Tối nay hai người ra ngoài ăn, đó là một nhà hàng đồ ăn Giang Nam Ký Tiểu Bắc thích nhất. Trần Trác tan làm tương đối trễ, thứ sáu đông khách, lúc bọn họ đến khách đã xếp một hàng dài.

Hai người ngồi ở khu vực chờ đặt bàn, chợt có người gọi tên Trần Trác – là một giọng nữ rất êm tai. Ký Tiểu Bắc nghe thấy Trần Trác đứng lên chào hỏi người ta, cậu bất an đứng dậy theo, Trần Trác tự nhiên nắm lấy tay cậu.

Có lẽ cô gái nhận ra cậu khác thường nên cẩn thận hỏi: "Vị này là?"

Trần Trác véo lòng bàn tay mềm mại của Ký Tiểu Bắc: "Giới thiệu một chút, em ấy tên là Ký Tiểu Bắc, là..."

Ký Tiểu Bắc cướp lời: "Em trai."

Trần Trác bất ngờ, đành nhảy khỏi chủ đề này: "Tiểu Bắc, đây là lớp trưởng lớp đại học của anh."

Hai bên hàn huyên một lát, cô gái đi cùng bạn thân, cũng đặt bàn hai người nên cô đề xuất đặt cùng luôn cho đỡ mất thời gian.

Trong bữa cơm, cô liên tục tìm đề tài gợi lại kí ức hồi đại học, Ký Tiểu Bắc không chen vào được câu nào, trong lòng vô cùng buồn bực.

Cậu không cần Trần Trác rót trà cho cậu, không cần anh gạt rau thơm ra cho cậu, không cần anh bóc tôm, cũng không cần anh xới cơm. Lúc về nhà còn không cho anh đi cùng mà tự mình chọc gậy dẫn đường đi trước.

Về đến nhà, Ký Tiểu Bắc vừa mở khóa đã bị người phía sau ôm eo vớt về nhà.

Trần Trác đặt câu lên ghế sô pha rồi ngồi xổm xuống: "Em không vui à? Anh thấy em không ăn bánh trôi ủ rượu em thích, chẳng phải em đã mong chờ nửa tháng hay sao."

Ký Tiểu Bắc rầu rĩ: "Cô ấy thích anh."

Không phải câu hỏi mà là câu trần thuật.

Trần Trác: "... Em yêu, chuyện từ hồi tốt nghiệp đại học đến bây giờ đã nhiều năm rồi."

Ký Tiểu Bắc tức giận: "Hừ, em biết rồi. Em nghe cô ấy nói chuyện là biết cô ấy thích anh!"

Trần Trác mỉm cười: "Vậy em nói anh nghe người thích anh nói chuyện thế nào đi?"

Ký Tiểu Bắc cho rằng anh không tin nên càng tức giận: "Em không nói với anh, anh không hiểu gì cả! Nhưng mà em nghe ra!"

Trần Trác ôm lấy mặt cậu đặt lên trán một nụ hôn: "Ai bảo anh không hiểu, anh hiểu hơn ai hết có được không? Mỗi ngày anh đều nghe, hiện tại đối phương còn đang nói chuyện với anh đấy, em thử nghe xem?"

Lúc này Ký Tiểu Bắc mới nhận ra mình bị hố: "Không phải, anh nghe nhầm rồi."

~Hết 11-15~

16

Gần đây Trần Trác có một khóa huấn luyện, cuối tuần phải đi học từ sáng đến tối nên không thể dẫn chuyện, Ký Tiểu Bắc đành đến rạp chiếu phim một mình.

Lúc đầu Trần Trác còn cảm thấy Ký Tiểu Bắc không vui nhưng dần dần cậu đã tích cực hẳn lên, hôm đó anh tình cờ hỏi thì cậu đáp có một chị gái mới đến rạp chiếu phim, cậu rất thích nghe chị ấy dẫn chuyện.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Trần Trác vô thức nhớ lại bản lĩnh thu hút tất cả già trẻ gái trai của cậu. Chị gái này là tình nguyện viên mới tham gia vào tháng trước, vừa tốt nghiệp đại học, tính tình dịu dàng, giọng nói dễ nghe.

Hôm đó Trần Trác do dự không biết có nên trốn về sớm không nên gọi điện cho Ký Tiểu Bắc: "Tẹo nữa anh qua đón em nhé?"

Ký Tiểu Bắc: "Không cần đâu, chị bảo tiện đường nên đưa em về luôn!"

Trần Trác thầm nghĩ hôm nay không trốn không được: "Chờ anh đến đón, không cho chạy loạn với người lạ."

Ký Tiểu Bắc: "Có người lạ nào đâu!"

Lúc Trần Trác đến rạp chiếu phim, Ký Tiểu Bắc đang đứng ở cửa với chị gái cậu "vô cùng thích" vừa nói vừa cười.

Ký Tiểu Bắc lon ton chạy tới, câu đầu tiên cậu nói với anh là: "Trần Trác ơi, vậy mà chị còn chưa có bạn trai đâu!"

Trần Trác giận sôi máu: "Em hỏi kỹ thế làm gì, muốn làm bạn trai của người ta đấy à?"

Ký Tiểu Bắc lắc đầu, nghiêm túc trả lời không phải.

Trần Trác cảm thấy một quyền của mình vừa đánh vào bông.

Trần Trác rầu rĩ không vui cả đêm, trước khi ngủ còn lướt vòng bạn bè của nữ sinh kia một lượt. Hôm nay là sinh nhật của quản lý, mọi người mua bánh kem chúc mừng. Nữ sinh đăng rất nhiều ảnh, bức thứ tư là một mình Ký Tiểu Bắc với khóe miệng dính bơ, hẳn là người chụp ảnh gọi tên cậu nên cậu mới ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía phát ra tiếng.

Trần Trác vừa tức giận vừa xấu hổ lưu về máy, đầu óc nóng lên để lại một câu bình luận: "P4 là của nhà tôi."

Không ngờ đối phương trả lời ngay lập tức: "Biết là nhà anh rồi, ngắm thôi cũng không cho à!"

Một lát sau nữ sinh lại nhắn cho anh một tin: "Hôm nay lúc anh đến đón, em ấy hưng phấn báo với tôi bạn trai em ấy đến rồi, tôi mới hỏi em ấy có biết bạn trai của tôi bao giờ mới đến không thì em ấy đáp không biết, tôi mới nói đùa là còn chưa sinh ra ha ha ha. Hai người hẹn nhau cùng phát cơm cún phải không?"

Trái tim Trần Trác run lên, quay đầu nhìn Ký Tiểu Bắc đã ngủ say.

Ký Tiểu Bắc mơ mơ màng màng bị anh hôn tỉnh, giơ tay chặn mặt anh lại: "Anh làm gì đấy?"

Trần Trác nắm lấy tay cậu, hôn vào lòng bàn tay một cái: "Muốn hôn em."

Ký Tiểu Bắc kéo chăn trùm lên đầu: "Thần kinh."

17

Sáng chủ nhật Trần Trác ra ngoài mua bữa sáng, lúc về vừa mở cửa đã thấy Ký Tiểu Bắc cuộn người ngồi xổm trước cửa.

Trần Trác hoảng sợ, ngồi xuống trước mặt cậu hỏi em sao thế?

Không ngờ Ký Tiểu Bắc lại nắm lấy tay anh cắn một cái, Trần Trác kêu oai oái: "Đau đau đau, đói đến choáng váng nên cắn người à?"

Ký Tiểu Bắc buông anh ra, thở phào nhẹ nhõm: Không phải mơ.

Trần Trác kéo cậu dậy: "Mơ thấy ác mộng đúng không?"

Hai tay Ký Tiểu Bắc câu lấy cổ anh, đáng thương dựa vào lòng anh: "Em mơ không thấy anh đâu cả, tỉnh dậy cũng không thấy anh.

Trần Trác vuốt mái tóc rối bời vì nằm lâu của cậu: "Anh ra ngoài mua bữa sáng mà."

Ký Tiểu Bắc sụt sịt: "Anh không nhận điện thoại."

Trần Trác: "Anh xuống ngay dưới nên không cầm điện thoại."

Ký Tiểu Bắc: "Em không mở cửa được."

Trần Trác: "Anh khóa, lúc ra ngoài tiện tay khóa luôn."

Ký Tiểu Bắc: "Làm em sợ chết khiếp..."

Thật ra không chỉ mơ thấy ác mộng mà có lúc vừa mới tỉnh ngủ cậu sẽ cảm thấy mình còn ở trong mộng bởi vì khi mở mắt ra thì mọi thứ xung quanh vẫn tối đen.

Ký Tiểu Bắc rất sợ khoảng thời gian ngắn ngủi đó nhưng vì không muốn Trần Trác lo lắng nên không nói cho anh biết, mỗi lần sợ hãi đều co người chui vào lòng anh. Hôm nay lại mơ không thấy Trần Trác, trùng hợp tỉnh dậy cũng không thấy người đâu nên trong chốc lát không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ, tự dọa mình đến nỗi òa khóc.

Trần Trác không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết vỗ từng nhịp lên lưng cậu đồng thời nhẹ nhàng an ủi như dỗ trẻ con: "Ngoan nào, đừng khóc, chẳng phải hôm qua em đòi ăn bánh trứng hay sao, anh cố ý đi mua đây này, đánh ba quả trứng thêm ba miếng giăm bông, một chiếc bánh suýt nữa không nhét hết, mau ăn nào, đừng để nguội."

Ký Tiểu Bắc lau nước mắt, thút tha thút thít: "Em không khóc! Đó là em trong mơ khóc, không phải em!"

18

Trần Trác tan làm về nhà, Ký Tiểu Bắc đứng chờ ở cửa ôm một hộp giấy hào hứng đưa cho anh: "Tặng anh cái này!"

Trần Trác để mắt đến đôi giày này từ lâu. Sau một thời gian nghiên cứu, cuối cùng Ký Tiểu Bắc cũng mua được nó từ một cửa hàng chuyên dụng.

Trần Trác không nhận mà hỏi lại: "Em đi xếp hàng đúng không? Xếp bao lâu?"

Ký Tiểu Bắc hơi căng thẳng: "Một lát thôi."

Trần Trác không có ý định buông tha: "Một lát là bao lâu?"

Ký Tiểu Bắc cảm thấy không khí hơi sai sai: "Ừm... Chắc khoảng một giờ nhỉ?"

Trần Trác không nén được tức giận: "Dám nói dối, cô nói với anh là em và cô đợi gần một ngày."

Ký Tiểu Bắc lẩm bẩm: "Rõ ràng cô đã đồng ý sẽ giữ bí mật..."

Trần Trác giận sôi máu: "Đây là trọng điểm hả?"

Ký Tiểu Bắc cẩn thận chuyển chủ đề: "Anh có muốn xem giày trước không?"

Trong lòng Trần Trác sốt ruột, giọng điệu không khỏi cao lên: "Ho khù khụ hơn hai tuần mà em còn dám ra ngoài hứng gió lạnh? Em có biết cảm lạnh kéo dài mãi không khỏi có thể dẫn tới viêm phổi hay không?"

Ký Tiểu Bắc bị dọa, từ trước tới nay Trần Trác chưa bao giờ nổi giận với cậu.

Ký Tiểu Bắc ôm hộp giày vừa tủi thân vừa cáu: "Anh phiền quá, em không cần anh lo."

Nói thì hay, kết quả buổi tối cậu sốt tới ba mươi chín độ. Trần Trác thức trắng cả đêm, lúc thì cho cậu uống thuốc, lúc thì đổi khăn ướt. Sáng hôm sau còn còn nghỉ nửa ngày, chờ Ký Tiểu Bắc cắt sốt mới đi làm.

Ký Tiểu Bắc biết trong chuyện này mình là người đuối lý, cậu ngoài sáng trong tối bày tỏ mình chịu thua nhưng anh lại không để ý tới cậu, tức là không nói một lời, câu duy nhất anh mở miệng chính là: "Chẳng phải em chê anh phiền còn gì."

Ký Tiểu Bắc khó chịu muốn chết, cuộc sống của cậu không thể không có âm thanh, không có âm thanh sẽ khiến cậu không có cảm giác an toàn. Trần Trác không nói chuyện với cậu thì cậu không thể biết anh còn tức giận hay không... Liệu có phải Trần Trác hết thích cậu rồi không?

Trần Trác tan là về nhà đã hơn chín giờ, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi cháo hải sản, Ký Tiểu Bắc nước mắt lưng tròng trông mong nhìn anh, Trần Trác không nói gì, đặt đồ xuống rồi ngồi vào bàn ăn.

Ký Tiểu Bắc nghe thấy tiếng bát đũa va chạm, cuối cùng không nhịn được nữa: "Anh ăn cháo của em nhưng chưa trả tiền."

Trần Trác: "Bao nhiêu tiền?"

Ký Tiểu Bắc: "Tám nụ hôn một bát!"

Trần Trác: "Sao lại lên giá rồi? Mới có mấy ngày đã tăng gấp đôi?"

Ký Tiểu Bắc: "Anh không biết bây giờ đang lạm phát à?"

Trần Trác đặt đũa xuống: "Anh không ăn nữa."

Ký Tiểu Bắc: "Không được! Ăn một miếng cũng phải trả tiền!"

Nói xong thì trèo lên đùi anh rồi ôm lấy cổ anh hôn môi.

Trần Trác khẽ thở dài, nắm lấy vòng eo cậu: "Em không chê anh phiền nữa à?"

Ký Tiểu Bắc vừa nghe đã biết anh không tức giận nữa, cằm cậu cọ qua cọ lại cổ anh, mềm giọng: "Anh mau làm phiền em đi, mau lên mau lên, em nhớ anh làm phiền em lắm!"

19

Mấy ngày nay hạ nhiệt độ, cuối tuần hai người ra ngoài ăn lẩu sau đó ghé qua trung tâm thương mại mua quần áo.

Từ khi biết bị cô trang điểm rực rỡ sắc màu thì mỗi lần mua đồ Ký Tiểu Bắc đều rất cẩn thận, không tin ai cả, lần nào cũng phải xác nhận đi xác nhận lại với nhân viên bán hàng quần áo trong tay có màu gì.

Cậu bé ngầu lòi mặc cây đồ đen cầm chiếc hoodie vào phòng thử đồ. Lúc đi ra Trần Trác phát hiện cậu mặc ngược nên giải thích với nhân viên rồi theo cậu vào.

Cổ áo hơi nhỏ, Ký Tiểu Bắc cởi hồi lâu vẫn không chui đầu ra được.

Ký Tiểu Bắc bối rối: "Anh vào để xem diễn đấy à?"

Trần Trác đẩy cậu vào tường: "Anh cởi giúp em, em đừng đụng này đụng kia, đập cửa kêu thùng thùng, người ta lại cho rằng chúng mình đang làm gì..."

Ký Tiểu Bắc khờ dại hỏi: "Làm gì cơ?"

Trần Trác véo eo cậu một cái: "Em yêu, em khờ thật hay giả ngu đấy?"

Ký Tiểu Bắc giơ tay giống trẻ con để Trần Trác mặc áo giúp cậu. Mặc xong Trần Trác lại thấy chiếc quần lấy vào lúc nãy cũng chưa thử.

Trần Trác: "Thay quần luôn đi."

Ký Tiểu Bắc: "Ờ."

Ký Tiểu Bắc bắt đầu cởi quần, Ký Tiểu Bắc bắt đầu mặc quần, Ký Tiểu Bắc dừng lại.

Trần Trác nhìn cậu: "Sao thế?"

Ký Tiểu Bắc xấu hổ: "Khóa kéo, không kéo lên được."

Trần Trác ngồi xổm: "Ồ, để anh xem nào..."

Trần Trác nhìn xem, là vải kẹt vào khóa hơn nữa còn kẹt khá chặt, gỡ hồi lâu vẫn chưa ra.

Trần Trác dán sát vào, chuyên chú gỡ giúp cậu nên không phát hiện then cài cửa không đúng chỗ nên bị tuột, cửa phòng thử đồ từ từ mở ra.

Nhân viên chờ ở ngoài nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Sao rồi? Số đo có... thích hợp không?"

Cùng lúc đó Ký Tiểu Bắc đỏ mặt thúc giục anh: "Nhanh lên nhanh lên, đừng để người ta phát hiện."

Trước ánh mắt muốn nói lại thôi của nhân viên, Trần Trác hóa đá...

20

Buổi chiều Ký Tiểu Bắc gọi cho Trần Trác bảo buổi tối hẹn em gái đi ăn lẩu, dặn anh nhớ đến thanh toán.

Sau khi tan tầm Trần Trác chạy tới nơi đã thấy hai người đứng ở cửa nhà hàng lẩu, em gái vừa thấy anh đã gọi to: "Chị dâu ơi, ở bên này!"

Vì thế Trần Trác không thể không đón nhận ánh nhìn từ bốn phương tám hướng.

Lúc đầu em gái gọi anh là anh Trần Trác, sau đó qthay đổi xưng hô vào ngày em gái kết hôn. Theo tập tục, anh trai sẽ ôm em gái xuất giá nhưng tình huống của Ký Tiểu Bắc tương đối đặc thù nên đổi thành Trần Trác.

Em gái rất cảm động: "Anh Trần Trác, sau này chúng ta là người một nhà rồi, em phải đổi xưng hô thôi."

Trần Trác chờ mong nhìn cô nhưng lại chỉ nghe được giọng nói chứa chan tình cảm của cô bảo rằng: "Chị dâu! Sau này anh chính là chị dâu của em!"

Trần Trác: "..."

Em gái mang thai bốn tháng, đã hơi lộ bụng. Ngày thường trong nhà quản nghiêm, không cho cô ăn cay, thừa dịp mấy hôm nay ông xã đi công tác nên vội gọi anh trai ra giải buồn.

Hai người túm tụm vào nhau chọn món, đánh một tích to đùng lên nồi lẩu cay nhất.

Chờ hai người chọn xong, Trần Trác lấy lại thực đơn: "Không ăn nồi cay."

Ký Tiểu Bắc: "Vì sao?"

Trần Trác: "Em gái không nên ăn cay, em mới vừa khỏi ho cũng không được ăn."

Đương nhiên đó là một mặt, về mặt khác thì là vì cuộc sống tình dục của bọn họ, anh nên quản lý cậu một chút.

Ký Tiểu Bắc: "Em không thích, thế này khác gì dùng nước sôi nấu đồ ăn đâu!"

Trần Trác đánh dấu tích vào nồi lẩu uyên ương: "Anh cho em nửa nồi cà chua."

Ký Tiểu Bắc: "Em không cần nồi cà chua!"

Trần Trác: "Không khác nhau là mấy, đều có màu đỏ."

Ký Tiểu Bắc: "Tóm lại là anh không hiểu thế nào là lẩu."

Em gái tặc lưỡi: "Trời ơi, sao anh thảm thế! Còn thảm hơn cả em nữa!"

Ký Tiểu Bắc hừ một tiếng: "Lần sau không cho anh ấy đi cùng nữa, chúng ta tự ra ngoài ăn."

Em gái: "Em cũng cảm thấy thế, chị dâu quản quá nghiêm, bỏ đi."

Trần Trác: "... Dù sao mấy lời này hai người nên bàn luận khi không có mặt tôi mới đúng chứ."

Trước khi ăn thì ghét bỏ, đến khi đồ ăn lên thì ăn không ít.

Buổi tối Ký Tiểu Bắc nằm trên giường lăn qua lộn lại. No quá.

Trần Trác ôm cậu vào lòng xoa bụng, cả người Ký Tiểu Bắc chỗ nào cũng mềm, ôm đã tay vô cùng.

Trần Trác bỗng bật cười.

Ký Tiểu Bắc ngọ ngoạy: "Anh cười gì thế?"

Trần Trác vuốt cái bụng tròn vo của cậu: "Ba tháng."

Ký Tiểu Bắc đạp anh một cái: "Anh cút đi!"

Trần Trác nắm lấy mắt cá chân của cậu: "Đúng là đầy thịt."

Ký Tiểu Bắc: "Anh chê em béo?"

Trần Trác: "Không phải, trước đây quá gầy mới đúng."

Ký Tiểu Bắc: "Vậy mà anh còn không cho em ăn."

Trần Trác: "Anh không cho em ăn cái gì?"

Ký Tiểu Bắc: "Nồi cay! Em muốn ăn nồi cay!"

Trần Trác: "..."

Ký Tiểu Bắc: "Không cho giả vờ ngủ a a a a! Tên xấu xa! Em muốn bỏ anh!"

~Hết 16-20~

21

Hôm đó em gái kết hôn, sau khi hôn lễ kết thúc về đến nhà trời đã đen sì. Ký Tiểu Bắc uống rất nhiều rượu, uống đến say chuếnh choáng, cả người trở nên ngây ngốc...

Trần Trác nắm tay cậu đi trên đường: "Nhóc hám rượu."

Ký Tiểu Bắc dịu ngoan dựa vào anh: "Em không thể ôm con bé nên chỉ biết kính thật nhiều rượu."

Trần Trác véo hai má mum múp thịt của cậu: "Ừm, uống nhiều thế có khó chịu không?"

Ký Tiểu Bắc lắc đầu thì thầm: "Trần Trác ơi, em gái em tốt lắm nhưng em không tốt, con bé lấy chồng mà em lại không ôm được."

Ai trong mắt Ký Tiểu Bắc cũng tốt lắm, Trần Trác đã nghe cậu nói rất nhiều lần.

Mẹ em tốt lắm.

Ba em tốt lắm.

Cô em tốt lắm.

Nhân viên bán hàng siêu thị tốt lắm.

Bác bảo vệ tốt lắm.

Chị gái dẫn chuyện mới tới rạp chiếu phim cũng tốt lắm.

Có đôi khi Trần Trác cảm thấy Ký Tiểu Bắc được làm từ kẹo bông gòn, nếu không sao lại vừa ngọt vừa mềm như thế cơ chứ.

Vừa lúc đến cầu thang, anh hơi hạ người xuống: "Không phải anh giúp em rồi à, anh và em tính là một."

Ký Tiểu Bắc bò lên lưng anh với tư thái rất tự nhiên, ngẫm nghĩ: "Có đạo lý, dù sao anh cũng là bà xã của em."

Trần Trác vừa cõng cậu đứng dậy, cho rằng mình nghe nhầm: "Anh là... gì cơ?"

Ký Tiểu Bắc ôm chặt cổ anh, lẩm bẩm: "Bà xã, em gái em gọi anh là chị dâu, anh đương nhiên là bà xã của em."

Ký Tiểu Bắc nấc cụt: "Sao anh không để ý đến em?"

Trần Trác xốc cậu lên: "..."

Ký Tiểu Bắc vẹo va vẹo vọ trên lưng anh, lớn tiếng thúc giục: "Vì sao? Vì, vì sao không để ý, để ý tới em?"

Trần Trác tét một cái lên mông cậu: "Lộn xộn nữa thì mặc kệ em đấy!"

Ký Tiểu Bắc mút một cái lên cổ anh: "Bà xã, hehe..."

Trần Trác thiếu chút nữa ngất xỉu, từ đó đến giờ anh còn chưa dỗ được cậu gọi một tiếng bà xã, với Ký Tiểu Bắc anh không bằng ma quỷ.

Lên lầu về đến nhà, Trần Trác mới biết Ký Tiểu Bắc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Anh đặt cậu lên giường sau đó giúp cậu thay đồ ngủ. Xem ra hôm nay không tắm được rồi, Trần Trác xả một chậu nước ấm định lau người cho cậu.

Kết quả vừa bưng chậu ra đã thấy Ký Tiểu Bắc nằm sát mép giường, lăn một vòng rơi rầm xuống đất. Trần Trác bị hù chết khiếp, kết quả Ký Tiểu Bắc còn chưa tỉnh lại, nhắm mắt dùng cả tay cả chân bò lên giường. Trần Trác đặt đồ xuống đi ra, Ký Tiểu Bắc ôm lấy eo anh, tự giác chui vào lòng anh tiếp tục khò khè.

Ngày hôm sau vừa tỉnh lại Ký Tiểu Bắc đã than thở đau đầu.

Trần Trác: "Hôm qua em uống say đâm vào cột điện."

Ký Tiểu Bắc: "Anh lừa em."

22

Hôm nay đông chí, giữa trưa Ký Tiểu Bắc gọi cho Trần Trác hỏi anh muốn ăn sủi cảo hay bánh trôi.

Trần Trác: "Anh tưởng người ta toàn ăn sủi cảo? Sao còn có cả bánh trôi? Không phải em muốn ăn nên nói bừa đấy chứ?"

Ký Tiểu Bắc: "Là thật đó! Ai nói bừa!"

Trần Trác: "Anh vừa gọi cho em một suất sủi cảo nhân trứng gà rau hẹ, chắc sắp giao đến rồi."

Ký Tiểu Bắc: "Thế thì buổi tối ăn bánh trôi! Nhân đậu đỏ!"

Trần Trác: "Thế cũng được, lúc nào về anh ghé siêu thị mua cho."

Ký Tiểu Bắc: "Em muốn tự làm cơ."

Trần Trác: "Cũng được, vậy em nhớ cẩn thận, nếu cần thì video call cho anh."

Ký Tiểu Bắc ngoan ngoãn gật đầu.

Buổi tối về nhà, Trần Trác thấy một nồi mì to trên bếp, bánh trôi đâu?

Trần Trác: "Tuy mì cũng không tồi nhưng anh muốn hỏi bánh trôi của em đâu?"

Ký Tiểu Bắc hắng giọng: "Chuyện là thế này, chiều nay em nghiền đậu đỏ..."

Trần Trác: "Sau đó?"

Ký Tiểu Bắc: "Sau đó em nếm thử thì thấy hơi nhạt nên thêm một thìa đường..."

Trần Trác: "Sau đó?"

Ký Tiểu Bắc: "Sau đó em lại nếm thử thì thấy vẫn nhạt nên thêm một thìa đường nữa..."

Trần Trác: "Rồi thế nào nữa?"

Ký Tiểu Bắc: "Sau đó em nếm thêm một lần thấy vẫn nhạt nên lại thêm một thìa đường nữa..."

Trần Trác: "..."

Ký Tiểu Bắc: "Sau đó không cẩn thận ăn hết nhân luôn nên chỉ đành làm một nồi mì, hehehe..."

Trần Trác: "Ok, vậy em tự nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào đi, anh nhớ thương cả một ngày, cuối cùng lại không được ăn."

Ký Tiểu Bắc: "Ngày mai em làm cho anh được không?"

Trần Trác: "Không được, bây giờ anh muốn ăn luôn."

Ký Tiểu Bắc: "Nhưng không có nhân đậu thì làm thế nào, em có biến ra được đâu!"

Trần Trác đẩy cậu lên sô pha, vén áo chọc cái bụng múp mùm mụp của cậu: "Ai bảo không có, chẳng phải ở đây hết rồi hay sao?"

Ký Tiểu Bắc: "Anh muốn ăn em trước hay ăn cơm trước?"

Trần Trác đặt một nụ hôn lên rốn cậu: "Ồ, bây giờ còn biết cướp lời người ta rồi đấy!"

23

Mùa đông, trong nhà nhiều nhất hai thứ tiếng: Một là tiếng xẹt xẹt xẹt, hai là tiếng kêu sợ hãi của Ký Tiểu Bắc.

Cơ thể Ký Tiểu Bắc mang tĩnh điện, tiếng xẹt xẹt là tiếng tĩnh điện, tiếng kêu sợ hãi là Ký Tiểu Bắc phát ra khi tiếp xúc với tĩnh điện.

Có hôm hai người ra ngoài ăn cơm, ra đến cửa, Ký Tiểu Bắc vừa đụng vào tay nắm cửa thì xẹt một tiếng, xuống lầu sờ cửa chống trộm xẹt một tiếng nữa, lên xe buýt vừa nắm lấy tay vịn lại xẹt thêm một tiếng, cậu sợ tới mức nắm chặt tay lại. Một tay Trần Trác nắm lấy xà ngang, một tay vòng lấy Ký Tiểu Bắc kéo cậu vào lòng.

Ký Tiểu Bắc tủi thân: "Tại sao anh không bị?"

Trần Trác nghiêm túc: "Cái này nhất định là có nguyên nhân."

Ký Tiểu Bắc nhét tay vào túi áo: "Nguyên nhân gì?"

Trần Trác hắng giọng: "Ví như em là... Pikachu?"

Ký Tiểu Bắc: "..."

Buổi tối hai người nằm trên giường, trước khi cởi áo Ký Tiểu Bắc đều phải chuẩn bị tâm lý vững vàng, ngừng thở, một loạt tiếng xẹt xẹt, ánh sáng chớp nháy.

Trần Trác nhìn mái tóc bung xoè của cậu: "Bé cưng, em bây giờ trông giống Vượng Tử ghê!"

Ký Tiểu Bắc quấn chăn quay mông về phía anh: "Hừ hừ..."

Sáng hôm sau, Trần Trác vừa tỉnh dậy thì Ký Tiểu Bắc đã nói có thứ muốn cho anh xem.

Trần Trác chưa tỉnh táo hoàn toàn: "Cái gì vậy?"

Ký Tiểu Bắc hưng phấn: "Anh chìa tay ra, nhanh lên."

Trần Trác vươn tay trái, Ký Tiểu Bắc sờ một cái rồi cất bước chạy.

Ký Tiểu Bắc mặc một chiếc áo len, cậu nhận ra chiếc áo này dễ tĩnh điện nhất, vì muốn tặng Trần Trác một nhát dao hoàn mỹ nên vừa tỉnh dậy đã cởi ra mặc vào mười mấy lần.

Tiếng xẹt này vô cùng lớn, Trần Trác bị doạ tỉnh táo ngay lập tức, chỉ với ba bước đã bắt được Ký Tiểu Bắc ném lại giường.

Ký Tiểu Bắc lộn một lòng trên giường: "Một nam tử anh tuấn bức người lại đối xử với Pikachu ngây thơ đơn thuần như thế!"

Bàn tay Trần Trác nhẹ nhàng vuốt ve cái eo đang ngo ngoe của cậu: "Xem ra em không phải thiếu điện mà là thiếu thứ khác..."

Ký Tiểu Bắc đáng thương xin tha: "Không được! Bây giờ là buổi sáng!"

Mùa đông, trong nhà nhiều nhất hai thứ tiếng: Một là tiếng bạch bạch bạch, hai là tiếng kêu sợ hãi của Ký Tiểu Bắc.

24

Trần Trác vô cùng chờ mong Lễ Giáng Sinh năm nay bởi tuần trước anh phát hiện Ký Tiểu Bắc đang tìm kiếm "Quyến rũ bạn trai trong Lễ Giáng Sinh như thế nào?"

Kết quả đến đêm Bình Anh, Ký Tiểu Bắc vẫn chưa làm ra hành động nào đặc biệt. Trần Trác sốt ruột: Em mau vận dụng những thứ em học được đi chứ?! Mau quyến rũ anh đi?!

Trần Trác buồn bực, Ký Tiểu Bắc đang tắm rửa trong phòng, tắm được một nửa thì gọi với ra: "Trần Trác ơi, em không mang quần áo!"

Trần Trác không biết xấu hổ đáp lại: "Gọi ông xã đi rồi anh lấy cho em!"

Bên trong im lìm ngay lập tức, trời lạnh như thế Trần Trác không đành lòng để cậu trần truồng đi ra, anh cầm đồ ngủ đưa vào: "Muốn em gọi một tiếng ông xã mà khó ghê."

Ký Tiểu Bắc ngồi trong bồn tắm ngoắc tay với Trần Trác: "Anh vào đây."

Trần Trác kích động xoa tay, đây là bắt đầu quyến rũ đấy ư!

Ký Tiểu Bắc vừa nói vừa khua tay múa chân: "Thật ra em muốn chuẩn bị một món quà Giáng sinh bất ngờ cho anh! Em mua rất nhiều dâu tây, em định đặt chỗ này một quả, chỗ kia một quả sau đó để anh ăn chỗ này rồi đến chỗ kia..."

Trần Trác có cảm giác như vừa bỏ lỡ một trăm triệu: "Rồi dâu tây đâu?"

Ký Tiểu Bắc: "Em mua dâu tây về rồi đặt lên sô pha, sau đó đi dạo quanh một vòng..."

Trần Trác: "Rồi sao?"

Ký Tiểu Bắc: "Sau đó em quên mất, bất cẩn ngồi vào dâu tây luôn..."

Trần Trác: "Rồi sao?"

Ký Tiểu Bắc: "Sau đó dâu tây biến thành dâu tây nhão nhoét..."

Trần Trác: "..."

Ký Tiểu Bắc: "Sau đó em tự ăn hết luôn! Cho nên không có dâu tây, chỉ có em!"

Trần Trác: "Em ăn hết dâu tây của anh mà còn nói như thể đúng rồi như thế?"

Ký Tiểu Bắc vớt nước dội lên đầu, túm tóc tạo thành hai cái sừng: "Anh nhìn! Anh nhìn này!"

Trần Trác giả bộ tức giận: "Gì đấy? Trâu à?"

Ký Tiểu Bắc hắt nước vào anh: "... Là tuần lộc."

Trần Trác cân nhắc không được ăndâu tây nhưng cưỡi tuần lộc cũng không lỗ: "Anh là ông già Noel cưỡi tuần lộc à?"

Ký Tiểu Bắc lè lưỡi: "Không phải ông già Noel mà là ông xã Giáng Sinh! Chỉ hôm nay thôi nha!"

25

Buổi tối hôm Giáng Sinh hẹn nhà em gái đi ăn lẩu, Trần Trác dặn Ký Tiểu Bắc chờ ở nhà nhưng cậu lại muốn đón anh "tan học".

Sắp đến giờ tan tầm, mưa không có dấu hiệu ngừng lại, thậm chí càng lúc càng lớn. Trần Trác hơi nôn nóng, đồng hồ vừa điểm đã chạy ngay xuống lầu.

Một lúc lâu sau, anh thấy Ký Tiểu Bắc đứng ở giữa đường, tay cầm ô không dám bước, phía trước phía sau xe cộ đi tới đi lui, xe phóng vèo qua bắn đầy nước lên người cậu.

Trần Trác đợi đèn đổi màu rồi chạy qua nắm lấy tay cậu: "Chẳng phải anh dặn em đứng bên kia đường chờ anh sao?"

Ký Tiểu Bắc mím môi cúi đầu: "Em đi được một nửa thì đèn đột nhiên đổi màu..."

Trần Trác cầm lấy ô: "Bây giờ trông em như cái túi bị bẩn."

Ký Tiểu Bắc gãi tay áo: "... Quần áo của em bẩn hết rồi à?"

Hôm nay cậu cố ý mặc áo khoác đôi màu yến mạch để show ân ái trước mặt em gái đấy!

Trần Trác: "Đúng vậy, y như cún con lăn lộn trong vũng bùn."

Ký Tiểu Bắc: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Trần Trác kéo cậu đến ven đường thì đứng lại, ôm cậu vào lòng cọ qua cọ lại: "Được rồi, giờ vẫn là áo đôi."

Câu nói đầu tiên của em gái khi thấy hai người là: "Hai người vừa lăn qua vũng bùn đấy à? Lăn cùng nhau?"

Buổi tối, Trần Trác chê Ký Tiểu Bắc bẩn thôi rồi nên muốn tắm rửa cho cậu thật sạch.

Tắm được một nửa thì Ký Tiểu Bắc bất ngờ quay ra: "Không đúng! Chẳng phải nên giặt quần áo ư! Sao lại tắm cho em?"

~Hết 21-25~

26

Nhắc lại hôm Trần Trác ngủ quên trong phòng Ký Tiểu Bắc vào lần mẹ Trần đại giá quang lâm đó, vừa đi ra đã bắt gặp mẹ nên anh cũng lười thu liễm.

Ai thích ngủ ở sô pha thì ngủ, riêng anh thì thích ngủ với vợ.

Mỗi ngày Trần Trác đều dày vò Ký Tiểu Bắc đến nửa đêm. Mẹ Trần thì ở ngay bên cạnh, chỉ cách một bức tường, Ký Tiểu Bắc cáu nhưng không dám phát ra tiếng, lần nào cũng nghẹn đến nỗi nước mắt lưng tròng.

Ký Tiểu Bắc bị anh chọc giận: "Anh thử nghẹn không phát ra tiếng nào xem!"

Trần Trác không biết xấu hổ ôm lấy cậu: "Mỗi ngày em đều vây quanh mẹ, hai ta chỉ có chút ít thời gian buổi tối, chẳng lẽ anh không nên quý trọng à?"

Ký Tiểu Bắc khịt mũi coi thường: "Trần Trác anh còn ăn dấm của mẹ nữa, anh có còn là con người không..."

Mẹ Trần ở đây ba ngày, nói muốn dẫn Ký Tiểu Bắc về nhà. Trần Trác hoảng hốt, anh tưởng mẹ nói đùa.

Trần Trác: "Không được, bà xã là của con, mẹ dẫn về làm gì?"

Mẹ Trần: "Con dâu của mẹ chẳng lẽ mẹ không được dẫn về?"

Trần Trác bắt đầu phân tích mọi phương diện từ ăn, mặc, ở, đi lại.

Trần Trác: "Mẹ ơi, quần áo mùa đông nhiều lắm, mẹ một vali, Bối Bối một vali, hai người mang đi không dễ đâu!"

Mẹ Trần: "Thế thì không cần mang quần áo, sang bên kia mẹ dẫn Tiểu Bắc đi mua."

Ký Tiểu Bắc: "Không sao cả! Em có thể tự trông vali của em!"

Trần Trác: "..."

Trần Trác: "Bối Bối thích ăn cay, nhà mình lại ăn thanh đạm, em ấy ăn không quen, gầy đi làm sao bây giờ?"

Mẹ Trần: "Mẹ sẽ làm một phần riêng cho nó, nó thích ăn gì mẹ làm món đấy."

Ký Tiểu Bắc: "Ăn thanh đạm cũng được mà, em cảm thấy thi thoảng ăn cay sẽ đau họng."

Trần Trác: "..."

Trần Trác: "Nhà mình ở tầng cao, Bối Bối đi không tiện."

Mẹ Trần: "Còn có thang máy mà?"

Ký Tiểu Bắc: "Còn có thang máy mà?"

Trần Trác: "..."

Trần Trác: "Em ấy không quen đường nhà chúng ta, ra ngoài không an toàn!"

Mẹ Trần: "Mẹ sẽ đưa nó đi, sao có thể để nó ra ngoài một mình được."

Ký Tiểu Bắc ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, con cảm ơn mẹ!"

Trần Trác véo má cậu: "Em về phe ai đấy?"

Tóm lại Trần Trác thất bại hoàn toàn, tức giận đến đầu bốc khói, ngày hôm sau còn phải đưa mẹ chồng nàng dâu ra nhà ga. Đến cổng soát vé, mẹ Trần kéo vali bảo mẹ về đây.

Trần Trác sửng sốt: "Mẹ về một mình ạ?"

Mẹ Trần: "Tiểu Bắc có mang hành lý đâu, con có ngốc không đấy?"

Trần Trác: "Chẳng phải mẹ bảo mua mới cho con dâu yêu quý sao?"

Mẹ Trần: "Thật ra mẹ muốn dẫn người ta đi thật đấy nhưng người ta không chịu."

Ký Tiểu Bắc hơi ngượng ngùng: "Mẹ ơi, đến tết con nhất định sẽ về..."

Tiễn mẹ Trần đi, Trần Trác búng trán cậu một cái: "Giờ còn biết hợp tác với mẹ bắt nạt anh?"

Ký Tiểu Bắc che trán: "Đây là em làm gương cho binh sĩ, đột nhập vào đồn địch."

Trần Trác kéo tay cậu ra rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn: "Cái gì gọi là đột nhập vào đồn địch chứ, anh thấy là em bị chiêu an rồi thì có..."

27

[Thế giới song song 1]

Tuần này có một nhà sáng lập ứng dụng mang tính công ích tới trường học tuyên truyền, Ký Tiểu Bắc nằm trong ban tổ chức được phân công ra sân bay đón người.

Đàn anh gửi ảnh chụp của đối phương cho cậu, là một lập trình viên hơi béo mặc áo sơ mi hoạ tiết caro.

Cậu đến sân bay từ sớm, giơ bảng đón người, tìm kiếm trang phục caro trong đám đông ở sân bay.

Hồi lâu sau, có một người mặc áo khoác gió bước về phía cậu. Rất cao, rất tuấn tú, Ký Tiểu Bắc căng thẳng nuốt nước miếng, cảm thấy anh chàng đẹp trai này hẳn là tới hỏi đường.

Kết quả chàng trai mặc áo khoác gió dừng ngay trước mặt cậu: "Chào bạn, tôi là người phụ trách bên phía Be Your Eyes, đồng nghiệp của tôi bận việc đột xuất nên tôi đến thay."

Ký Tiểu Bắc mơ mơ màng màng nói chuyện vài câu vài câu, trong lòng hối hận không thôi: Biết sớm thì đã thêm miếng lót giày với tạo hình tóc bồng bềnh hơn, người này cao hơn cậu nhiều quá...

Hai người đi tàu điện ngầm, hiện tại vừa lúc đông người, hai người gần như là chân không chạm đất bị đẩy lên tàu, Ký Tiểu Bắc bị ép tới sát bên trong, vừa ngẩng đầu đã đối diện với... hầu kết Trần Trác, gần đến mức cậu cảm thấy xe vừa di chuyển là cậu có thể dán lên luôn.

Mắt thấy hầu kết lăn một cái: "Đừng dựa vào cửa, không an toàn đâu."

Mặt Ký Tiểu Bắc vô thức ửng hồng, cậu à một tiếng, dịch lên trước một bước nhưng xung quanh không có chỗ để nắm.

Trần Trác nắm tay vịn trên đỉnh đầu rồi kéo Ký Tiểu Bắc lại, bảo cậu vịn lấy cánh tay mình, xem như cấp cho cậu một tay vịn bằng xương bằng thịt.

Ký Tiểu Bắc cảm thấy chiều cao của mình bị xúc phạm...

Hai người tán gẫu một đường, Trần Trác hỏi trước đó cậu đã nghe về ứng dụng của bọn họ hay chưa, Ký Tiểu Bắc gật đầu rồi nói thêm đã đăng ký.

Trần Trác lấy điện thoại ra: "Chúng ta thêm bạn tốt đi, ID của em là?"

Ký Tiểu Bắc hoảng hốt: "Hả?"

Trần Trác: "Anh hỏi ID của em! Chẳng lẽ em không có! Lừa anh à?"

Ký Tiểu Bắc căng da đầu: "Em đăng kí thật rồi, ừm, ID của em là t o i t..."

Trần Trác nghe cậu đọc một chuỗi chữ tiếng Anh, ghép lại thành: toithatsukhongdangyeu, Tôi thật sự không đáng yêu.

... Vị bạn học này đáng yêu ghê!

28

[Thế giới song song 2]

Ký Tiểu Bắc dẫn Trần Trác đến khách sạn bên cạnh trường học rồi vội vàng về học tiết cuối cùng. Vừa lúc đi qua nhà ăn gặp bạn cùng phòng Tiểu Vương nên hai người cùng ăn cơm luôn.

Bạn cùng phòng ngồi đối diện ăn ngấu nghiến, Ký Tiểu Bắc vừa ăn vừa ngó hầu kết của cậu ta.

Ký Tiểu Bắc: "Anh Vương, anh nói một câu đi."

Tiểu Vương: "Hử? Nói cái gì?"

Ký Tiểu Bắc: "Nói vài câu tuỳ ý."

Tiểu Vương là người Thiên Tân, cậu ta hắng giọng: "Vậy để tôi đọc thực đơn cho cậu nhé! Thịt cừu hấp, chân gấu hấp, đuôi nai hấp, vịt quay, gà quay, ngỗng quay, thịt heo kho, vịt om sấu, gà sốt xí muội, thịt kho..."

Ký Tiểu Bắc dán mắt vào hầu kết lên lên xuống xuống của cậu ta, thầm nghĩ chẳng có gì đẹp cả.

Ký Tiểu Bắc: "Thôi thôi, ăn cơm vẫn nên giữ im lặng thì hơn."

Tiểu Vương: "... Cậu thèm ăn đòn hả?"

Hôm nay có tiết "Thực trạng và chính sách", hầu như tiết nào Ký Tiểu Bắc đều ngồi bàn đầu tiên, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Lúc đầu cậu còn vô cùng nghiêm túc nghe giảng, lúc sau nghe giảng dần chuyển sang nhìn chằm chằm hầu kết của giáo sư.

Ký Tiểu Bắc nhớ tới hầu kết nhúc nhích ngay trước mắt, bên tai dường như lại nghe thấy giọng nói êm tai của đối phương: "Đừng dựa vào cửa, không an toàn đâu."

Ký Tiểu Bắc tưởng tượng xong cả người lại tê dại, chống cằm bắt đầu nghiêm túc tự hỏi: Đều là hầu kết, sao lại có sự khác biệt lớn thế nhỉ?

Có lẽ do ánh nhìn không chớp mắt và biểu cảm hết sức chăm chú nên cậu đã thành công hấp dẫn sự chú ý của giáo sư vì thế giáo sư đã dành nhiều lần đối diện (đơn phương) chân thành với cậu.

Giáo sư cảm động: "Hiện tại có rất nhiều bạn học đi học không chú ý nghe giảng, chỉ chăm chăm cúi đầu nghịch điện thoại, lâu lắm rồi thầy mới gặp học sinh nhập tâm như thế."

Ký Tiểu Bắc: Dại ra.jpg

Giáo sư: "Nào, đừng khiêm tốn, đứng lên cho mọi người làm quen. Vấn đề này giao cho em giảng giải với các bạn."

Ký Tiểu Bắc: "???"

Học sinh giỏi lần đầu tiên cảm nhận thế nào là thất bại.

Buổi tối nằm trên giường, bên tai Ký Tiểu Bắc lại là câu nói kia: Đừng dựa vào cửa, không an toàn đâu.

Xong đời, không ngủ được. Cậu sờ điện thoại, khởi động máy, mở Be Your Eyes ấn vào ID của Trần Trác.

cz2046, cz là tên Trần Trác, 2046 là bộ phim điện ảnh kia ư?

Ký Tiểu Bắc ngây người nhìn màn hình điện thoại, điện thoại bỗng nhiên chấn động, cậu sợ tới mức luống cuống tay chân, không biết ấn vào nút nào.

Chỉ nghe thấy một tiếng truyền ra từ loa: "Alo?"

Ký Tiểu Bắc suýt chút nữa ném điện thoại đi: "À, ngại quá! Em không biết ấn nhầm vào nút nào mà nó gọi qua luôn! Xin lỗi xin lỗi, muộn thế rồi còn quấy rầy anh, thật sự ngại quá, em không biết đã ấn vào nút nào..."

Đầu dây bên kia ngắt lời cậu: "Ừm, vị bạn học không đáng yêu này, đương nhiên là em không biết ấn vào nút nào rồi bởi vì đây là anh gọi qua."

Ký Tiểu Bắc ngơ ngác nghẹn ra một từ: "Hả?"

cz2046 nghe thấy bên phía cậu có tiếng: "Em đang chơi game à?"

Ba bạn cùng phòng của cậu đang ghép đội ăn gà: "Là bạn cùng phòng của em, em không chơi."

Trần Trác ồ, hình như hơi tiếc nuối: "Anh đang định hỏi em có muốn chơi cùng không."

Trước kia Ký Tiểu Bắc từng nghe một câu nói thế này: Mười năm tuổi cảm thấy bơi lội khó nên từ bỏ bơi lội, đến mười tám tuổi người bạn thích hẹn bạn đi bơi lội thì bạn chỉ đành nói "em không biết".

Vì thế vị bạn học không đáng yêu mười tám tuổi lớn tiếng tuyên bố: "Em có thể học."

Vừa nói xong đã hối hận, cậu cảm thấy mình bị cz2046 hạ cổ rồi...

29

Quê Trần Trác nổi tiếng là vùng đất màu mỡ, hôm nọ mẹ Trần gửi cho bọn họ một túi tôm khô to.

Ký Tiểu Bắc mới chỉ ăn tôm tươi và tôm bóc vỏ, chưa từng ăn tôm khô, mới ăn thử một miếng đã thích, không thể nào cưỡng lại được. Buổi tối video call với mẹ Trần cậu khen không dứt miệng chọc mẹ Trần vui mừng hớn hở.

Trưa hôm sau lúc Trần Trác video call với cậu lại phát hiện trên mặt trên cổ có mấy nốt sần màu hồng.

Trần Trác: "Cổ em bị muỗi cắn à? Có ngứa không?"

Ký Tiểu Bắc: "Giờ làm gì có muỗi, hơi hơi ngứa."

Trần Trác: "Đừng gãi! Có phải dị ứng không? Hay là tôm khô hỏng rồi?"

Ký Tiểu Bắc: "Hả?"

Trần Trác: "Có phải sáng nay em lại ăn vụng không?"

Ký Tiểu Bắc: "Em không ăn mà!"

Trần Trác: "Nói thật!"

Ký Tiểu Bắc: "Ăn một ít."

Trần Trác: "Rất nhiều đúng không? Không cho ăn nữa nghe chưa, ngứa cũng không được gãi, tan làm về anh đón đi bệnh viện."

Ký Tiểu Bắc: "Ờ..."

Đến khi Trần Trác về nhà, một túi tôm khô to đã vơi hơn nửa. Đầu sỏ gây tội còn bày ra vẻ mặt vô tội nhìn anh với ý đồ lừa gạt sự đồng cảm, mấy nốt sần trên mặt y như chòm sao Bắc Đẩu.

Trần Trác: "Em lại gãi đúng không?"

Ký Tiểu Bắc đánh chết cũng không nhận.

Đến bệnh viện, đúng thật là ban dị ứng, Trần Trác bóp thuốc mỡ, bôi từng nốt trong chòm sao Bắc Đẩu cho cậu.

Ký Tiểu Bắc: "Có bị sẹo không?"

Trần Trác: "Bị hủy dung rồi."

Ký Tiểu Bắc: "Anh lừa em."

Trần Trác tròng hai chiếc vớ lên đôi tay không nghe lời của cậu.

Ký Tiểu Bắc: "Xin hỏi anh làm gì đấy?"

Trần Trác: "Miễn cho em lại gãi lung tung."

Ký Tiểu Bắc: "Xin hỏi có phải tất gấu nhỏ không?"

Trần Trác: "Đến lúc này rồi mà em còn quan tâm là tất gấu, tất heo, tất mèo hay tất chó à?"

Ký Tiểu Bắc: "Em định hỏi anh có thể thay bằng đôi tất mới không, anh không biết là tay chân thụ thụ bất thân à?"

Trần Trác: "Lại còn tự mình ngại tất thúi của mình, thế em không biết tay chân một nhà sao?"

Ký Tiểu Bắc: "..."

30

Hôm nay lạnh vô cùng, Ký Tiểu Bắc chôn mình trong chăn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Đến bốn rưỡi, Trần Trác gọi điện thoại hỏi cậu đang làm gì.

Ký Tiểu Bắc: "Em đang ngủ, sao hôm nay lạnh thế nhỉ?"

Trần Trác: "Anh nói cho em chuyện này, em đừng kích động."

Ký Tiểu Bắc: "Hử?"

Trần Trác: "Thật ra hôm nay có tuyết."

Ký Tiểu Bắc: "Sao anh không nói sớm!!!"

Trần Trác: "Tuyết rơi rất nhiều."

Ký Tiểu Bắc: "Sao anh không nói cho em biết!"

Trần Trác: "Tuyết đọng trên mặt đất rất dày."

Ký Tiểu Bắc: "A a a tại sao không nói với em!!!"

Trần Trác: "Sợ em té ngã, sợ em ham nghịch tuyết đến ướt quần áo lại cảm lạnh."

Ký Tiểu Bắc: "Sao anh lại như thế? Em không chơi với anh nữa!"

Trần Trác: "Chờ anh tan tầm đưa em ra ngoài chơi."

Ký Tiểu Bắc: "Thế thì tuyết tan hết mất!"

Trần Trác: "Không tan đâu, rơi cả một ngày nên rất dày, em nghe lời chờ anh ở nhà, còn nửa tiếng nữa là anh tan làm rồi."

Mọi người đều biết Ký Tiểu Bắc chẳng bao giờ ngoan ngoãn nghe lời. Cậu vừa cúp điện thoại đã nhảy khỏi giường, dọn dẹp một chút rồi chạy xuống lầu.

Vừa ra đến hành lang cậu đã dẫm lên một lớp tuyết. Cậu cẩn thận đi đến mặt cỏ rồi ngồi xuống chọc thử, tuyết chưa tan thậm chí còn hơi đông lại.

Đều tại Trần Trác, bỏ lỡ thời cơ chơi tuyết tốt nhất rồi!

Cậu đứng tại chỗ lần mò lớp tuyết, một lúc lâu sau mới nặn được hai quả cầu tuyết, cậu cẩn thận đặt quả cầu nhỏ lên trên quả cầu lớn.

Bỗng nhiên có tiếng truyền tới từ sau lưng: "Biết ngay là em không nghe lời!"

Một là vì có tật giật mình, hai là vì mặc quần quá dày nên khó cúi, Trần Trác bất ngờ lên tiếng làm cậu lắc lư ngã về phía trước, người tuyết mãi mới đắp được sụp đổ trong nháy mắt.

Ký Tiểu Bắc: "... Em không chơi với anh nữa!"

Hai người chơi đến hơn bảy giờ, cuối cùng Ký Tiểu Bắc bị anh kẹp nách xách về nhà. Trước khi đi Ký Tiểu Bắc để lại kiệt tác của năm, bất cứ ai ra vào tòa nhà đều có thể nhìn thấy bốn chữ lớn viết trên tuyết: "Trần Trác là heo."

Cậu không biết lúc sau Trần Trác xuống lầu vứt rác lại viết thêm mấy chữ: "Bà xã Trần Trác là heo nhưng Trần Trác không chê em ấy."

~Hết 26-30~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro