31-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

31

Ngày mùng một tháng Giêng là một ngày thích hợp để ngủ nướng. Nhưng trưa nay cô mời bọn họ sang ăn cơm, cả nhà quây quần bên nhau cho vui.

Từ chín giờ Trần Trác đã gọi Ký Tiểu Bắc rời giường, cậu nằm trong phòng điều hoà ngủ đến nỗi mặt mũi ửng hồng như heo con.

Trần Trác gọi mà cậu còn giả vờ không biết, cuối cùng Trần Trác nằm xuống bên cạnh dỗ dành đến mệt nhoài cũng ngủ thiếp đi luôn, lúc mở mắt ra xem đồng hồ đã là mười một giờ.

Ký Tiểu Bắc còn không chịu dậy, Trần Trác xách cậu vào phòng vệ sinh, hầu hạ cậu đánh răng rửa mặt, đôi mắt Ký Tiểu Bắc vẫn lười không mở ra lấy một lần. Cơ thể cậu đã thức dậy nhưng linh hồn còn đang ngủ, để mặc Trần Trác giúp cậu mặc áo, mặc quần, đi tất, đi giày.

Trần Trác khoá cửa, vừa liếc Ký Tiểu Bắc đã biết cậu muốn gì.

Trần Trác: "Ôm?"

Ký Tiểu Bắc: "Ôm!"

Sau đó cậu quấn lấy anh như nhóc koala.

Trần Trác: "Đây là bé heo nhà ai thế này? Ngày đầu năm mới đã lười như vậy rồi!"

Ký Tiểu Bắc: "Hung thủ lại dám nói với người bị hại như thế, hừ!"

Trần Trác: "Em bị hại chỗ nào?"

Ký Tiểu Bắc: "Mông!"

Trần Trác: "Chỗ nào? Chỗ này á!"

Ký Tiểu Bắc: "Anh phiền quá! Không được chạm vào em!"

Trần Trác: "Vậy em xuống đi!"

Ký Tiểu Bắc: "A tên xấu xa tên xấu xa, ông chủ Trần Trác hãm hại lừa gạt, lôi kéo người ta làm nguyên một năm, ngày hôm sau đã trở mặt nói không quen biết."

Trần Trác bắt chước giọng điệu của cậu: "Hôm qua lúc ở trên giường em có nói thế đâu, "Trần Trác ơi anh đừng ra ngoài, cứ như vậy đến không giờ là chúng ta làm nguyên một năm rồi!""

Ký Tiểu Bắc thẹn quá hoá giận: "Đấy không phải em nói!"

Trần Trác: "Ồ, đó là Ký Tiểu Nam Ký Tiểu Tây Ký Tiểu Đông nói."

Hai người cọ tới cọ lui đi xuống dưới lầu, Trần Trác vừa mở cửa chống trộm đã thấy cô ở ngay bên ngoài.

Gương mặt già của Trần Trác đỏ lên: "Chúc cô năm mới vui vẻ, cháu tưởng cô đợi ở cổng."

Ký Tiểu Bắc sợ tới mức nhảy khỏi người Trần Trác: "Chúc cô năm mới vui vẻ."

Cô xấu hổ cười ha hả: "Cô không biết, xem ra hai đứa ở chung khá hoà hợp."

Vì thế Ký Tiểu Bắc rối rắm cả ngày, rốt cuộc cô nghe thấy từ câu nào?

32

Ký Tiểu Bắc có một giấc mơ, trong mơ có một Ký Tiểu Nam, một Ký Tiểu Đông, một Ký Tiểu Tây nhưng lại chỉ có một Trần Trác.

Ký Tiểu Bắc ôm sách đi tìm Trần Trác để anh đọc sách cho mình nghe, bọn họ đã hẹn trước rồi, tắm xong sẽ ra đọc sách.

Trần Trác: "Nhưng tối nay anh có hẹn xem phim với Nam Nam rồi, em muốn xem chung không?"

Ký Tiểu Bắc lắc đầu: "Em không muốn."

Ngày hôm sau tuyết rơi, cậu muốn xuống lầu đắp người tuyết nên tung ta tung tăng đi tìm Trần Trác.

Trần Trác: "Cả ngày hôm nay là của Tiểu Tây, mai anh lại chơi với em được không?"

Ký Tiểu Bắc: "Nhưng... nhưng ngày mai tuyết tan mất..."

Buổi tối Ký Tiểu Bắc nằm một mình trên giường, cứ nghĩ đến việc Trần Trác đang chơi với Ký Tiểu Đông ở phòng bên cạnh là cậu lại trằn trọc không ngủ được, cậu bò dậy, quyết tâm sang cướp Trần Trác về.

Bên này Trần Trác đang ngủ ngon lại bị Ký Tiểu Bắc tay đấm chân đá đánh thức.

Trần Trác mơ mơ màng màng vuốt mái tóc mềm mượt của cậu: "Mơ thấy ác mộng à?"

Ký Tiểu Bắc xoa mắt, một lúc sau mới hừ hừ hai tiếng: "Tại anh hết!"

Trần Trác ôm cậu vào lòng: "Trách anh cái gì?"

Ký Tiểu Bắc cho anh thêm một quyền: "Tại anh ban ngày nói cái gì mà Ký Tiểu Đông Tây Nam Bắc ý!"

Trần Trác: "Em mơ thấy bốn người quây thành một bàn chơi mạt chược à?"

Ký Tiểu Bắc: "... Em mơ thấy bọn họ đều tranh giành anh với em."

Trần Trác: "Giấc mơ tốt như thế cũng cho anh hưởng một lần đi."

Ký Tiểu Bắc: "Anh còn nói thế! Anh không thích em, không đọc sách cho em nghe, không chơi đắp người tuyết với em rồi còn xem phim với người khác, ôm người khác ngủ nữa!"

Trần Trác vội vàng nhận sai: "Sao có thể, anh có một bé cưng như em là đủ rồi, chắc chắn chỉ yêu một mình em!"

Ký Tiểu Bắc: "Hừ!"

Trần Trác: "Ngoan nào, tối mai đền cho em bốn lần!"

Ký Tiểu Bắc: "Em đây tha thứ cho anh, lừa gạt là... Hử? Anh vừa mới nói gì cơ?"

33

Sau tôm khô, mẹ Trần lại gửi cho bọn họ một thùng cua sống. Lúc bên vận chuyển giao đồ tới, Ký Tiểu Bắc vô cùng hoảng sợ vì nghe thấy tiếng sột soạt trong thùng.

Cậu gọi điện cho Trần Trác: "Có một thùng hàng rất kì lạ!"

Trần Trác nhớ mẹ Trần bảo gửi đồ cho bọn họ: "Chắc là cua đấy, em cứ để đấy đừng đụng vào, tí nữa anh về thì xử lý sau."

Ký Tiểu Bắc gật đầu đồng ý, cúp xong ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cắt băng dính dán thùng, xả nước cho cua bơi rồi mới về phòng.

Năm giờ hơn, cậu đi ngang qua phòng bếp thì nghe được tiếng bò sột soạt trong nước của đám cua. Cậu chợt có dự cảm xấu bèn sờ soạng đếm số cua... 1234567... Cậu nhớ rõ ràng là có tám. Ký Tiểu Bắc cho rằng mình đếm nhầm nên đếm lại, vẫn là bảy, có một con bò ra rồi ư?

Nửa giờ tiếp theo cậu lần mò trong phòng bếp tìm con cua vượt ngục. Trần Trác vừa về đã thấy Ký Tiểu Bắc ngồi xổm trên sàn nhà, trong tay gắp một con cua.

Trần Trác: "... Em làm gì đấy?"

Ký Tiểu Bắc: "Em bị cua kẹp!"

Trần Trác: "Xong rồi, em trúng độc cua rồi!"

Ký Tiểu Bắc: "Hả? Độc cua là cái gì?"

Trần Trác nói với vẻ nghiêm túc: "Ngày mai tỉnh dậy bốn ngón tay của em sẽ dính vào nhau còn ngón cái phình to giống như cái kìm, hơn nữa sau này em chỉ có thể đi ngang thôi."

Ký Tiểu Bắc thả con cua vượt ngục vào thùng: "... Anh trẻ con thế!"

Bởi vì vết thương dài một centimet này mà Ký Tiểu Bắc không phải nhúng tay, Trần Trác giúp cậu bóc cua rồi đút thịt cua thơm ngon vào miệng cậu.

Ký Tiểu Bắc hạnh phúc: "Em cảm thấy lần bị kẹp này thật sự có giá trị! Ngày mai Tiểu Trần cứ phát huy nha!"

Trần Trác nhét thịt cua vào miệng cậu: "Ồ, độc cua phát tác rồi ư? Đây là bắt đầu đi ngang rồi hả?"

34

Ăn cơm tối xong Ký Tiểu Bắc trịnh trọng tuyên bố tối nay không đọc sách, thay vào đó là xem phim có tựa "Nỗi hận", Trần Trác vừa rửa bát vừa giả vờ không nghe thấy gì.

Ký Tiểu Bắc vòng quanh anh mấy vòng, cuối cùng thở dài thườn thượt: "Haiz, được thôi, ngày mai em bảo chị xem cùng em."

Chị chính là chị gái cậu "vô cùng thích" ở rạp chiếu phim, chuông cảnh báo trong lòng Trần Trác lập tức kêu vang: "Em dùng chiêu khích tướng đấy à?"

Ký Tiểu Bắc cười he he: "Vậy anh có xem không?"

Trần Trác nghẹn ra một chữ: "Xem."

Trần Trác chậm chạp rửa bát xong đi ra, Ký Tiểu Bắc đã bật máy tính tìm được phim, kéo anh ngồi xuống, nói với vẻ mặt chờ mong: "Bắt đầu thôi!"

Trần Trác cầm điện thoại bắt đầu kể chuyện.

Ký Tiểu Bắc nghe được một lát: "Không đúng, anh đang đọc tóm tắt trên mạng!"

Trần Trác đổi trang web khác rồi đọc lại.

Ký Tiểu Bắc lập tức phát hiện ra: "Cái này vẫn là trên mạng! Anh là người dẫn truyện sao lại không có trách nhiệm như thế!"

Trần Trác: "... Em đọc hết review đánh giá trên mạng một lượt rồi đấy à?"

Ký Tiểu Bắc: "Được thôi, ngày mai em rủ chị cùng xem."

Trần Trác: "Rồi rồi rồi, anh kể cho em nghe."

Thảm quá, cậu lớn ngần này rồi còn chưa xem phim kinh dị lần nào.

Đến đoạn gay cấn ngay cả âm thanh cũng khủng bố. Ký Tiểu Bắc co người, sợ tới mức muốn nắm lấy tay Trần Trác nhưng không sờ thấy.

Cậu lần theo cánh tay anh, bàn tay của anh đang che lại đôi mắt.

Ký Tiểu Bắc: "Oa anh xem phim qua kẽ ngón tay đấy à? Trần Trác ơi, anh sợ à?"

Trần Trác: "... Lạy em, xem phim kinh dị còn không cho người ta sợ sao!"

Ký Tiểu Bắc: "Anh đừng sợ! Em sẽ bảo vệ anh!"

Trần Trác: "Không có trao đổi thì không có tổn thương, biện pháp bảo vệ tốt nhất là chúng ta không xem nữa!"

Ký Tiểu Bắc: "Nhưng em vẫn muốn xem."

Nội tâm Trần Trác muốn đánh cậu một trận, buổi tối thứ sáu đẹp trời thế này làm cái gì không làm lại đi xem phim kinh dị.

Xem phim xong, Ký Tiểu Bắc cảm thấy mỹ mãn ngủ thiếp đi. Trần Trác lại không ngủ được, mắt mở thao láo cả đêm, hãi hùng khiếp vía ra ngoài đi vệ sinh.

Lúc về giường, Ký Tiểu Bắc lập tức lăn qua ôm chặt lấy cánh tay anh, nói mơ bằng chất giọng mềm mại ngọt ngào: "Trần Trác ơi, em sẽ bảo vệ anh!"

35

Hai người cùng nhau xem phim kinh dị ba ngày rốt cuộc Ký Tiểu Bắc cũng phát hiện ra một điều.

Khi phim điện ảnh phát ra ca khúc chủ đề cuối phim, Ký Tiểu Bắc chân thành nắm lấy tay Trần Trác giống như lãnh đạo xuống nông thôn thăm hỏi quần chúng nhân dân: "Đồng chí Trần Trác vất vả rồi, em cảm thấy có lẽ công việc này không phù hợp với anh đâu!"

Ngày hôm sau Ký Tiểu Bắc rủ chị gái cậu vô cùng thích xem phim kinh dị, Trần Trác cạn lời, vậy ba ngày kia có ý nghĩa gì cơ chứ!

Trần Trác xem trong mắt, để trong lòng, chẳng được bao lâu lại đứng ngồi không yên, đầu giờ chiều không có việc gì gấp nên anh quyết định xin nghỉ nửa buổi chạy qua xem thế nào.

Ký Tiểu Bắc từng đề cập đến tiệm bánh ngọt kia, Trần Trác đến rất sớm, tuỳ ý gọi một ly đồ uống, một lát sau quả nhiên thấy Ký Tiểu Bắc và chị gái bước vào.

Trần Trác vội cầm tờ tạp chí che trước mặt, âm thầm quan sát động thái của hai người. Dù sao tiệm cà phê cũng là nơi công cộng nên bọn họ không thể bàn luận lớn tiếng, họ dán mắt vào máy tính bảng phía trước, đầu tựa sát đầu.

Trần Trác ngồi trong góc nhìn, im lặng nhấm nuốt một cân dấm..

Một giờ sau, nhân viên phục vụ đưa cho anh một chiếc bánh kem.

Trần Trác: "Nhầm rồi? Tôi không gọi thứ này."

Nhân viên phục vụ: "Là chị gái ngồi bàn đằng kia gọi cho anh."

Thì ra bị phát hiện mất rồi, thảm quá.

Trần Trác thử một thìa: "Hử, đây là bánh gì vậy? Hương vị thật đặc biệt!"

Nhân viên phục vụ: "Là bánh bông lan chiffon chanh. Chị gái nhấn mạnh ngài thích ăn chua nên dặn chúng tôi bỏ nhiều chanh một chút."

Trần Trác dằn dĩa xuống chia bánh thành hai nửa.

Trần Trác thầm nghĩ chuyện này thật mất mặt, đang định rút lui thì cô gái kia lại gọi: "Trần Trác! Trùng hợp thật đấy, anh cũng ở đây à?"

Ký Tiểu Bắc quay đầu: "Trần Trác?"

Trần Trác xấu hổ hắng giọng.

Ký Tiểu Bắc: "Chẳng phải giờ anh đang đi làm sao?"

Trần Trác: "Ừm ừm... công ty anh mất điện... nên tan làm sớm."

Ký Tiểu Bắc: "Thế sao anh lại ở chỗ này?"

Trần Trác: "Ừm, là ...trùng hợp, trùng hợp."

Cô gái nhìn anh làm mặt quỷ: "Vậy anh muốn xem phim cùng không, đang đến đoạn cao trào."

Ký Tiểu Bắc chu đáo từ chối giúp anh: "Đừng đừng, Trần Trác không dám xem phim kinh dị đâu!"

Trần Trác thầm nghĩ cuộc sống này khổ quá, khổ quá mà!

~Hết 31-35~

36

Hôm nay Trần Trác vừa về đến nhà đã thấy Ký Tiểu Bắc tranh công, cậu bảo có kẻ lừa đảo đến nhà nhưng cậu đã cưỡng ép rời đi.

Trên bàn cơm, Ký Tiểu Bắc kiêu ngạo: "Sau lần bị nhân viên bán chất tẩy rửa lừa là em sẽ không bị lừa nữa! Lần này cửa cũng chưa mở luôn!"

Trần Trác xoa đầu cậu: "Em bắt hắn ta rời đi như thế nào?"

Ký Tiểu Bắc minh họa sinh động y như thật: "Em bảo em xem thấu hắn rồi! Hắn đừng hòng dụ em mở cửa để tiến vào! Sau đó hắn không thừa nhận, gõ cửa hồi lâu mới rời đi. Anh mau khen em!"

Trần Trác tưởng tượng hình ảnh kia: "Ừ ừ khen em."

Ký Tiểu Bắc không vui: "Cứ thế là xong? Chỉ nói miệng thôi?"

Trần Trác: "Vậy em muốn khen thế nào?"

Ký Tiểu Bắc: "Muốn hôn!"

Trần Trác: "Không hôn! Miệng toàn dầu mỡ!"

Ký Tiểu Bắc: "Phải hôn! Miệng anh cũng đầy dầu nhưng em có chê đâu!"

Hai người đang náo loạn thì chuông cửa vang lên. Trần Trác đứng dậy đi ra mở cửa.

Trần Trác: "Ai vậy?"

Ngoài cửa: "Nhân viên kiểm tra ống dẫn khí!"

Ký Tiểu Bắc: "Chính là tên lừa đảo gõ cửa cả buổi chiều!"

Ngoài cửa: "Chúng tôi thật sự không phải lừa đảo, là công ty khí thiên nhiên, cuối năm đến hạn kiểm tra định kỳ hàng năm."

Trần Trác kiểm tra giấy tờ của đối phương, quả thật là nhân viên công tác.

Hai người tiến vào kiểm tra đường dẫn khí, trước khi đi còn tán gẫu với Trần Trác đôi câu.

Nhân viên công tác: "Hiện tại sắp nghỉ đông, mấy ngày nay chúng tôi đến nhiều nhà chỉ có con nhỏ ở một mình nên không thể mở cửa, vì vậy đành chờ đến giờ tan tầm phụ huynh về lại sang một chuyến. Bạn nhỏ nhà cậu có tính cảnh giác cao đấy!"

Sau khi tiễn người ra cửa, Trần Trác vừa quay đầu đã thấy vẻ mặt không thể tin được của Ký Tiểu Bắc.

Ký Tiểu Bắc: "Người ta gọi em là bạn nhỏ??"

Trần Trác: "À..."

Ký Tiểu Bắc: "Người ta gọi em là bạn nhỏ?!"

Trần Trác: "Người ta khen em đấy!"

Ký Tiểu Bắc: "Em cảm thấy mình bị vũ nhục!"

37

Ký Tiểu Bắc cảm thấy gần đây Trần Trác rất kì lạ, trên người luôn có hương hoa ngọt ngào, hình như là nước hoa.

Chuyện này cậu lấn cấn trong lòng nhưng không dám hỏi, chỉ nói với chị gái khi cùng xem phim kinh dị: "Mùi ấy rất ngọt, hình như là hương hoa, là nước hoa của con gái ư?"

Chị gái: "Cái này phải ngửi mới biết được, hơn nữa cũng có nước hoa dành cho đàn ông mà, sao thế?"

Ký Tiểu Bắc vội đáp: "Không có gì, không có gì ạ."

Nhưng Trần Trác không quen dùng nước hoa mà...

Thật ra mấy ngày nay trong đầu óc của Ký Tiểu Bắc đã trình diễn vô số tiết mục, trong đó nhạc nền đều là "Trên người anh có mùi nước hoa của cô ấy/ Là em đã phạm sai lầm/ Không nên ngửi thấy mùi hương đó/ Gạt đi tất cả để được bên anh".

Tối hôm đó cậu ghé vào lòng anh lại ngửi thấy mùi hương kia, nước hoa này có nhãn hiệu gì vậy, tắm rửa rồi vẫn không hết!

Ký Tiểu Bắc xoa mũi: "Trần Trác ơi, dạo này anh thơm ghê!"

Trần Trác: "Cuối cùng em cũng đoán ra rồi à?"

Ký Tiểu Bắc: "Hả?"

Trần Trác: "Là lọ sữa tắm nhập khẩu em mua từ lâu rồi, dùng một lần sau không chịu dùng nữa bởi nó quá thơm. Mấy hôm trước anh dọn tủ mới thấy, sắp hết hạn luôn rồi. Thật sự là quá thơm, anh còn đoán xem bao giờ em mới nhận ra, liệu có dẫn ra được chút xíu áy náy nào từ em không."

Ký Tiểu Bắc: "... Ồ!"

Trần Trác: "Biểu cảm kia của em có ý gì?"

Ký Tiểu Bắc: "Ý là áy náy nha!"

Trần Trác: "Sao anh không cảm nhận được, cái đầu nhỏ của em nghĩ gì vậy?"

Ký Tiểu Bắc: "Ừm... Em tưởng là mùi nước hoa."

Trần Trác: "Tự giác đi, giơ mông ra đây chịu đòn nào."

38

Hôm đó đắp người tuyết xong về nhà, Ký Tiểu Bắc không hề hấn gì nhưng Trần Trác lại bị cảm nặng.

Vì thế Ký Tiểu Bắc bắt chước anh lải nhải: "Đã bảo không cho anh nghịch tuyết anh lại cương quyết muốn chơi, anh xem đi, bị cảm rồi đây này! Ai bảo anh không nghe lời em!"

Trần Trác véo gáy cậu: "Đắc ý đến thế cơ à!"

Trần Trác tắm xong đi ra đã thấy Ký Tiểu Bắc video call với mẹ Trần, bọn họ kẻ xướng người họa buôn chuyện hăng say.

Trần Trác: "Hai người lại túm tụm vào nói xấu gì anh đấy!"

Ký Tiểu Bắc không để ý đến anh: "Mẹ ơi, con đảm bảo sẽ đốc thúc anh ấy uống thuốc đúng giờ! Đốc thúc anh ấy mặc áo giữ nhiệt quần giữ nhiệt, đeo khăn quàng cổ và đội mũ len!"

Trần Trác: "..."

Trần Trác sợ lây bệnh cho cậu nên buổi tối mỗi người đắp một cái chăn nhưng mới được mười phút Ký Tiểu Bắc đã chui vào ổ chăn của anh.

Trần Trác: "Làm gì đấy?"

Ký Tiểu Bắc: "Ngủ một mình lạnh lắm!"

Trần Trác: "Được thôi, giao cho em một nhiệm vụ, đó là ngày mai gọi anh dậy đúng giờ, thuốc cảm gây buồn ngủ quá."

Ký Tiểu Bắc: "Tuân lệnh."

Sáng hôm sau Ký Tiểu Bắc dậy sớm chuẩn bị bữa sáng trước sau đó chạy bình bịch về, nhảy lên giường, ghé vào bên cạnh chọc cánh tay anh.

Ký Tiểu Bắc: "Dậy thôi Trần Trác ơi!"

Trần Trác không có động tĩnh, Ký Tiểu Bắc tiến lại gần đặt lên môi anh một nụ hôn: "Hoàng tử hôn công chúa Bạch Tuyết, công chúa nôn miếng táo độc ra sau đó lấy thân báo đáp hoàng tử."

Trần Trác vẫn không nhúc nhích, Ký Tiểu Bắc hôn thêm cái nữa: "Hoàng tử hôn công chúa ngủ trong rừng, dùng chân ái hóa giải lời nguyền ngủ say, công chúa quyết định lấy thân báo đáp!"

Trần Trác vẫn bất động, Ký Tiểu Bắc duỗi chân cưỡi lên eo anh, lại hôn chụt một cái nữa: "Hoàng tử hôn ếch xanh..."

Chưa dứt lời, giây tiếp theo cậu đã bị ai đó đè lên giường không thể động đậy.

Trần Trác: "Nhóc con xấu xa bảo ai là ếch xanh đấy?"

Ký Tiểu Bắc: "Ai bảo anh giả vờ ngủ! Hừ!"

39

Lần đầu tiên hai người bọn họ ngủ chung dưới một tấm chăn tán gẫu mới phát hiện văn hóa ngủ giữa bọn họ khác nhau thật nhiều.

Lúc ngủ Ký Tiểu Bắc phải đi tất, Trần Trác khiếp sợ, anh cảm thấy trên thế giới này chẳng có ai khi ngủ phải đi tất cả.

Trần Trác: "Anh không thể đi tất lúc ngủ!"

Ký Tiểu Bắc: "Tại sao không? Lúc ngủ cơ thể còn phải mặc quần áo thì tại sao chân không thể?"

Đây là lần đầu tiên Trần Trác nghe thấy có người bảo đi tất là "chân mặc quần áo" mỗi ngày cái đầu nhỏ này suy nghĩ những gì vậy?

Trần Trác: "Ừm, không lừa em đâu, hiện tại anh cũng không mặc quần áo..."

Ký Tiểu Bắc: "Thật hay giả vậy?"

Trần Trác: "Thật mà, không tin em sờ thử xem."

Ký Tiểu Bắc vội lăn hai vòng đến mép giường bên kia: "Không cần, em không muốn sờ."

Cuối cùng hai người quyết định vì yêu mà thỏa hiệp, mỗi người lùi một bước, Trần Trác mặc quần áo, Ký Tiểu Bắc cởi tất. Ký Tiểu Bắc ngủ say lại lăn về, hai chân lạnh như băng tìm nguồn nhiệt ấm nóng dán vào, khó trách muốn đi tất lúc ngủ.

Sau đó Ký Tiểu Bắc không đi tất lúc ngủ nữa bởi trời lạnh đã có người che chở, lúc ngủ Trần Trác cũng không mặc quần áo nữa bởi sau đó bọn họ chẳng có mấy ngày quấn chăn tán gẫu đơn thuần.

40

Cuối tuần hai người ra ngoài chơi cả ngày, đi đến mức chân mềm nhũn.

Tới cổng khu tập thể Ký Tiểu Bắc bắt đầu chơi xấu: "Em không muốn đi nữa..."

Trần Trác: "Còn vài bước nữa là đến nhà rồi em yêu à."

Ký Tiểu Bắc: "Đi không nổi!"

Trần Trác: "Muốn ôm hay cõng?"

Ký Tiểu Bắc: "Cõng!"

Nói xong thì vòng lấy cổ nhảy lên lưng anh, Trần Trác véo mông cậu một cái, Ký Tiểu Bắc khoa trương kêu gào thảm thiết.

Đi đến dưới lầu, Trần Trác bỗng dừng lại.

Ký Tiểu Bắc: "Sao thế?"

Trần Trác: "Đèn hành lang không sáng, anh không nhìn thấy đường, em lấy điện thoại bật đèn pin đi."

Ký Tiểu Bắc: "Sao đèn lại không sáng? Nó không phải cảm ứng tiếng động à?"

Trần Trác: "Vậy em thử đi."

Ký Tiểu Bắc hắng giọng: "Lumos."

Hai tay cậu vung lên phía trước.

Trần Trác: "Tiếng động của em được tặng kèm hành động đấy à?"

Ký Tiểu Bắc: "Đây là câu thần chú phát quang trong Harry Potter đấy! Sáng chưa?"

Trần Trác: "Chưa."

Ký Tiểu Bắc: "Để em đổi... Hạt vừng ơi mở ra! Sáng chưa?"

Trần Trác: "Chưa."

Ký Tiểu Bắc: "Đoàn kết là sức mạnh, đoàn kết là sức mạnh. Sáng chưa?"

Trần Trác: "Em nên lấy điện thoại bật đèn pin đi."

Hai người đang ồn ào bỗng có tiếng nói chuyện truyền tới từ bên cạnh, Ký Tiểu Bắc nghe ra là dì Từ sống ở tầng dưới.

Dì Từ: "Hôm nay tâm trạng Tiểu Ký tốt ghê, lên lầu còn ca hát nữa."

Mặt Ký Tiểu Bắc đỏ lên, xấu hổ chào hỏi dì Từ, chờ người ta đi xa mới thu tay lại bóp chặt cổ chồng.

Ký Tiểu Bắc: "Tên lừa đảo! Nhất định là đèn sáng từ lâu rồi."

~Hết 36-40~

41

Về dì Từ cũng có chuyện để nói. Chồng và con gái dì đều làm việc ở xa, dì ở một mình nên thi thoảng thay bóng đèn hay dọn đồ gì đó đều không tiện. Đôi khi Trần Trác sẽ chủ động sang giúp đỡ, thường xuyên qua lại nên dì Từ cũng để ý đến anh.

Có lần Ký Tiểu Bắc đi ra gặp phải dì Từ thì bị ngăn lại.

Dì Từ: "Tiểu Ký này, dì có chuyện muốn hỏi cháu, là về vấn đề riêng tư của anh cháu ấy..."

Dì Từ luôn cho rằng bọn họ là anh em bà con xa, hai người cũng không giải thích, một là thấy không cần thiết, hai là sợ phiền toái.

Ký Tiểu Bắc sửng sốt: "Dạ?"

Dì Từ: "Là vấn đề riêng tư của anh cháu ấy! Nó hẳn là chưa có bạn gái đúng không? Dì chưa thấy nó dẫn bạn nữ nào về cả."

Ký Tiểu Bắc: "Anh ấy... không có bạn gái."

Dì Từ: "May quá! Con gái dì kém nó một hai tuổi, tháng sáu năm sau sẽ chuyển về đây làm việc! Dì thấy bề ngoài, tính cách, bằng cấp của chúng nó đều xứng đôi, xem khi nào anh cháu rảnh thì hẹn gặp mặt một lần nhé."

Ký Tiểu Bắc vội la lên: "Không được đâu ạ!"

Dì Từ: "Sao không được? Chẳng phải cháu vừa nói nó không có bạn gái ư?"

Ký Tiểu Bắc: "Anh ấy... Anh ấy không có bạn gái nhưng anh ấy có vợ rồi! Vợ anh ấy ở quê!"

Dì Từ: "Ở quê hả? Thảo nào chưa từng thấy mặt."

Ký Tiểu Bắc ra sức gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa chị dâu cháu hung dữ lắm, anh cháu là ông chồng sợ vợ! Hơn nữa con của bọn họ còn chạy đi mua nước tương được rồi cơ!"

Nói xong lại bồi thêm một câu: "Chính xác trăm phần trăm! Cháu không lừa dì đâu!"

Trần Trác tan tầm về nhà lại đụng phải dì Từ ở dưới lầu.

Dì Từ: "Tiểu Trần à, thật sự không nhìn ra cháu đã kết hôn rồi đấy, con cũng ở quê à? Bao lớn rồi? Con trai hay con gái? Cháu nó đi học chưa?"

Trần Trác: "?"

Trần Trác về nhà: "Nghe nói có người cho anh một người vợ với một đứa con ở dưới quê?"

Ký Tiểu Bắc: "Em còn chưa truy cứu đâu! Đổi bóng đèn cho người ta suýt chút nữa đổi thành con rể người ta luôn! Hừ!"

42

Định luật thu hút già trẻ gái trai của Ký Tiểu Bắc lần đầu tiên xuất hiện một lỗ hổng, đó là cháu gái Trần Trác.

Trước đó đã nói cô bé cũng tên là Bối Bối, nhóc con trắng trẻo mập mạp, cánh tay tròn ủm như củ sen, ôm vào lòng mềm mại vô cùng.

Ký Tiểu Bắc rất thích cô bé nhưng bé lại không chịu gọi cậu.

Ký Tiểu Bắc: "Sao bé không gọi em?"

Trần Trác: "Hay là Bối Bối tương khắc?"

Ký Tiểu Bắc: "Hả?"

Tuy thế nhưng Ký Tiểu Bắc không từ bỏ, trả giá bằng nhiều nỗ lực vì muốn giành được ưu ái của cô bé.

Cậu điều tra nhóc con thích một bộ phim hoạt hình tên là "Đội quân dưới đáy biển" vì thế quấn lấy Trần Trác xem hơn một trăm tập, hiểu rõ từng nhân vật bên trong. Sau đó còn mua một bộ đồ chơi đầy đủ, ở nhà nghiên cứu một tuần, vừa sờ là biết ai với ai. Cuối tuần sang chơi với cô bé nhưng không có kết quả.

Cậu cam tâm tình nguyện làm người mẫu cho cô bé, nào thì đeo tai thỏ, nào thì đeo cánh bướm rồi lại cầm gậy tiên nữ màu hồng phấn, phối hợp biểu diễn cả buổi cuối cùng vẫn không có kết quả.

Cậu còn chủ động thay Trần Trác làm ngựa cho cô bé cưỡi, chỉ phía đông không dám đi phía tây, lao động cực khổ cả một đêm nhưng không vẫn hoàn không.

Ký Tiểu Bắc không cam lòng, cậu hỏi Trần Trác với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Anh hỏi giúp em đi, tại sao Bối Bối không gọi em? Rõ ràng bé rất thích em mà!"

Trần Trác: "Công chúa nhỏ ơi, sao con không gọi chú? Chú Tiểu Bắc đau lòng lắm đó!"

Bối Bối: "Chú lừa con! Có phải chú đâu, là anh trai mới đúng!"

Trần Trác: "..."

Ký Tiểu Bắc: "Hử?"

43

Cuối tuần hai người du lịch ở thành phố bên cạnh, buổi tối đi tắm suối nước nóng. Ở một nơi xa lạ nên Ký Tiểu Bắc vẫn hơi sợ, nắm chặt tay Trần Trác đi theo phía sau.

Trần Trác đi xuống trước thử nước: "Được rồi, không nóng lắm, em xuống thích ứng dần đi."

Ký Tiểu Bắc ngồi bên cạnh, cẩn thận thả chân xuống trước.

Trần Trác thấy cặp chân trắng nõn của cậu dần bị nước nóng nhuộm ửng hồng: "Chân này chín bảy phần rồi, có thể ăn..."

Ký Tiểu Bắc quơ chân cho anh một đạp: "Đừng nhìn em mãi!"

Trần Trác ồ, giả vờ tránh ra: "Ừ ừ ừ, không nhìn nữa."

Ký Tiểu Bắc ngồi một lát thì thấy lạnh, hai tay chống thành duỗi chân xuống nhưng lại rụt về ngay lập tức. Cậu không biết nước sâu bao nhiêu, muốn xuống lại không dám.

Ký Tiểu Bắc: "Trần Trác..."

Không ai trả lời.

Ký Tiểu Bắc gọi lại: "Trần Trác ơi, anh đâu rồi?"

Vẫn không ai trả lời.

Ký Tiểu Bắc hơi hoảng sợ, giây tiếp theo có người ôm lấy eo cậu kéo xuống nước. Ký Tiểu Bắc hoảng loạn ôm lấy cổ người kia, sợ tới mức trái tim đập loạn nhịp.

Trần Trác ôm cậu bằng một tay lại cố tình ôm không chặt nên cậu chỉ đành ôm chặt lấy cổ anh để mình không ngã nhưng cơ thể vẫn từ từ tụt dần xuống.

Trần Trác còn cố ý nói: "Sao em trơn tuột như con cá trạch thế!"

Ký Tiểu Bắc cắn một cái lên cổ anh: "Anh giống cá trạch thì có!"

Cậu ngẫm lại chắc chắn Trần Trác không để mặc cậu ngã nên từ bỏ giãy dụa, trượt hẳn xuống chỉ lộ đầu trên mặt nước. Một lát sau mặt cậu bị nước nóng hấp đến đỏ bừng.

Trần Trác: "Chín thật rồi, ăn thôi!"

44

Ký Tiểu Bắc bị nhiệt miệng, cậu tài cao gan cũng lớn, dám nhân cơ hội Trần Trác tăng ca mà chuồn ra hẹn em gái ăn lẩu, kia hẳn là một nồi cay, vô cùng cay, đỏ tưởng chừng như sắp biến thành màu đen.

Vì thế lúc Trần Trác trở về, cậu cảm thấy nuốt nước miếng thôi cũng đau, không dám nói câu nào, chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.

Lúc đầu cậu còn không thừa nhận, Trần Trác chỉ vào áo khoác treo trên móc: "Tự em thử ngửi đi, cách xa mười dặm cũng ngửi thấy nữa là!"

Ký Tiểu Bắc nhảy lại gần, uốn lưỡi: "Thật hay giả vậy? Để em thử... thơm ghê!"

Trần Trác nắm cằm bảo cậu mở miệng: "Muốn chọc tức anh đấy à? Cho anh xem mau!"

Ký Tiểu Bắc hít một hơi khí lạnh: "Anh nhẹ thôi! Đau!"

Trần Trác trừng mắt: "Lúc ăn lẩu sao không biết đau đi?"

Ký Tiểu Bắc: "Thật ra lúc đầu em chỉ định ăn mỗi món một miếng."

Trần Trác: "Sau đó thì sao?"

Ký Tiểu Bắc: "Sau, sau đó em cảm thấy không thể lãng phí lương thực! Đều là bỏ tiền ra mua! Nên em đặt miếng cá viên lên lá rau xà lách ăn luôn! Không lãng phí bất cứ thứ gì!"

Trần Trác: "Ồ, còn muốn anh khen em à?"

Ký Tiểu Bắc: "Hơn nữa lúc ăn lẩu em ăn rất nhiều rau, anh bảo phải bổ sung vitamin C, em siêu nghe lời luôn!"

Trần Trác: "Lại ngụy biện cái gì đấy!"

Trước khi ngủ, Trần Trác phun thuốc vào miệng cho Ký Tiểu Bắc, cậu vặn vẹo muốn trốn nhưng cuối cùng vẫn bị anh dùng vũ lực trấn áp.

Phun thuốc xong, Ký Tiểu Bắc cau mày: "Đắng quá..."

Trần Trác búng trán cậu: "Em nói xem có đáng không? Giờ còn thấy thơm không?"

Ký Tiểu Bắc: "Đắng thật đấy, anh cho em một nụ hôn ngọt ngào được không?"

Trần Trác: "Không được, bạn nhỏ không nghe lời thì chịu đắng đi ngủ đi."

Ký Tiểu Bắc: "Ờ."

45

Trần Trác phải đi công tác ba ngày, sáng sớm anh vừa tỉnh dậy đã nhận ra Ký Tiểu Bắc dậy trước rồi, cậu đang ôm một đống quần áo của anh ngồi trước lò sưởi.

Trần Trác đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống: "Em dậy sớm thế làm gì?"

Ký Tiểu Bắc lấy một chiếc áo trong lòng ra: "Cho anh áo giữ nhiệt ấm áp."

Trần Trác nhận lấy.

Cậu lại rút một cái khác: "Quần giữ nhiệt cũng ấm rồi, cho anh này."

Trần Trác lại nhận lấy.

Ký Tiểu Bắc rút từng cái ra đưa cho anh: "Cho anh áo lông ấm áp! Cho anh áo khoác ấm áp! Khăn quàng cổ cũng ấm rồi, anh nhớ đeo đấy! Không được cất trong túi!"

Trần Trác: "Biết rồi, anh sẽ đeo."

Ký Tiểu Bắc chớp mắt: "Còn có em cũng ấm rồi này, anh có thể mặc em luôn không..."

Lúc Trần Trác ăn bữa sáng, Ký Tiểu Bắc ngồi đối diện ôm má lẩm bẩm: "Em cũng chín rồi nè, hay là anh ăn em rồi mang đi luôn được không?"

Trần Trác dọn dẹp xong đi ra thì thấy Ký Tiểu Bắc ngồi trên vali của anh: "Hành lý của anh sắp xếp xong rồi, mau mang đi thôi!"

Trần Trác cúi xuống, một tay đỡ eo cậu, một tay vòng qua đầu gối rồi ôm cậu lên: "Nghe lời nào, ba ngày nữa anh về rồi, nhanh thôi!"

Ký Tiểu Bắc ôm cổ anh, giọng nói uể oải: "Nhưng ba ngày dài lắm, hiện tại em đã bắt đầu nhớ anh rồi..."

~Hết 41-45~

46

Trần Trác làm việc đến tám giờ tối, lúc trở lại khách sạn thì thấy tin nhắn Ký Tiểu Bắc gửi cho anh từ lúc sáu giờ: "Còn hai tiếng nữa là tan học!"

"Còn một tiếng bốn mươi lăm phút nữa là tan học!"

"Còn một tiếng hai mươi tám phút nữa là tan học!"

"Còn năm mươi bảy phút nữa là tan học!"

...

"Còn một phút!"

"Tan học! Tan học! Tan học!"

"Tan học chưa?"

"Mau để ý đến em!"

"Để ý đến em!"

"Để ý đến em!"

"Hừ!"

Trần Trác gọi cho cậu: "Vừa về, em đang làm gì thế?"

Ký Tiểu Bắc trả lời nghiêm túc: "Em đang chờ anh..."

Trần Trác cảm động: "Ngoan nào, anh sẽ về sớm thôi."

Ký Tiểu Bắc nói nốt nửa câu còn lại: "Chờ anh đọc sách! Anh nhanh lên, nhanh lên!"

Dạo này bọn họ đang đọc "Harry Potter", từ khi Ký Tiểu Bắc phát hiện Trần Trác không biết Lumos, cậu quyết định bảo anh đọc "Harry Potter".

Nguyên văn là thế này: "Ba năm một thế hệ, chúng ta cách nhau hai thế hệ đó, anh còn không mau thu hẹp khoảng cách đi."

Đọc được hơn một giờ, Trần Trác đột nhiên hỏi: "Có phải em chưa tắm không?"

Ký Tiểu Bắc: "Lát nữa tắm, đọc xong cái đã."

Trần Trác: "Không được, bây giờ em đi tắm đi, tắm xong làm tổ trong chăn rồi anh lại đọc cho nghe."

Ký Tiểu Bắc: "Em không muốn..."

Nhõng nhẽo hồi lâu không có kết quả, Ký Tiểu Bắc đành giận dỗi đi tắm, lúc tắm còn hơi thất thần.

Ngượng ngùng đi ra khỏi phòng tắm thì thấy điện thoại đang rung, cậu cầm lên đi thẳng vào vấn đề: "Em tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường cơ khát khó nhịn chờ anh rồi đây nè!"

Đối phương không đáp lời, Ký Tiểu Bắc chớp mắt, cho là tín hiệu không tốt: "Alo?"

Điện thoại truyền ra tiếng mẹ Trần: "... Tiểu Bắc, là mẹ đây."

Ký Tiểu Bắc xấu hổ đến bốc hơi: "A? Mẹ ạ! Con còn tưởng Trần Trác..."

Mẹ Trác: "Mẹ nghĩ Trần Trác không có ở nhà, con ở một mình lại buồn chán nên mẹ gọi tới tâm sự."

Ký Tiểu Bắc thẹn thùng mỉm cười: "Haha buồn chán thật đấy ạ! Con cũng đang định tìm mẹ tâm sự!"

Bên kia Trần Trác liên lạc hồi lâu toàn bị báo thuê bao đang bận, vất vả lắm mới kết nối được thì hỏi luôn: "Em vừa nói chuyện với ai mà lâu thế!"

Ký Tiểu Bắc hồi ức toàn bộ quá trình mất mặt vừa rồi: "Mẹ anh!"

Ồ, sao bạn nhỏ lại mắng người thế kia!

47

Buổi sáng hôm sinh nhật Trần Trác, Ký Tiểu Bắc ghé tiệm bánh ngọt đặt một chiếc bánh kem vị dâu tây. Chị gái nhân viên hỏi cậu muốn viết gì lên bánh, Ký Tiểu Bắc ngẫm nghĩ, mình lại không thể tự viết nên đành nói lại với người ta, nói xong thì mặt đã ửng hồng.

Tới bốn rưỡi, cậu đến tiệm lấy bánh kem. Trùng hợp có một vị khách khác cũng đến lấy bánh sinh nhật, hai người không cẩn thận lấy nhầm nhưng Ký Tiểu Bắc không biết, hoan hỉ cầm bánh về đặt lên bàn cơm rồi đi chuẩn bị bữa tối.

Trần Trác vừa về đã thấy một bàn ăn phong phú, Ký Tiểu Bắc đeo tạp dề nhào vào lòng anh: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ!"

Hai người ngồi xuống, Ký Tiểu Bắc háo hức mở hộp cho Trần Trác xem chiếc bánh kem màu hồng phấn trong tưởng tượng của cậu: "Tóm lại là... những lời em muốn nói đều viết hết trên bánh rồi!"

Trần Trác nhìn bánh kem trước mặt, trên quả đào là con số tám mươi, chính giữa là một chữ thọ to đùng, hai bên là hai hàng chữ màu đỏ rực: Phúc như Đông Hải, Thọ tỷ Nam Sơn.

Trần Trác: "?"

Trần Trác tự hỏi có phải chiếc bánh kem này sai sai chỗ nào rồi không nhưng anh không muốn để Ký Tiểu Bắc biết nên không nói. Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn muốn biết trên chiếc bánh kem thực sự đã viết những gì. Vì thế trong lúc vận động trên giường, anh quyết định hỏi một câu.

Trần Trác: "Em yêu, anh muốn nghe chính miệng em nói ra câu em viết trên chiếc bánh kem kia."

Ký Tiểu Bắc: "Không muốn!"

Trần Trác: "Nói đi, anh muốn nghe!"

Ký Tiểu Bắc: "Em không muốn.."

Sau một phen lăn lộn, Ký Tiểu Bắc không dám nói từ bỏ, rầm rì nức nở đọc lại lời tỏ tình viết trên bánh kem: "Thích anh thật tuyệt, em muốn thích anh mãi mãi."

48

Thời tiết chuyển mùa, hai người trở về căn nhà của Ký Tiểu Bắc lấy quần áo mùa xuân. Ký Tiểu Bắc ngồi trên giường, Trần Trác mở tủ quần áo lấy ra từng cái một.

Trần Trác: "Có mang áo hoodie màu xanh nhạt này không?"

Ký Tiểu Bắc: "Màu xanh nhạt? Em làm gì có áo hoodie màu xanh nhạt? Không phải màu xám à?"

Trần Trác: "Áo sơ mi, vải cotton, màu trắng."

Ký Tiểu Bắc: "Hả? Em tưởng màu đen?"

Trần Trác: "Áo khoác có mũ, ừm, màu hồng phấn..."

Ký Tiểu Bắc: "Màu hồng phấn?! Em mặc màu hồng phấn rồi á?!"

Trần Trác véo má cậu: "Chẳng phải rất đáng yêu hay sao!"

Ký Tiểu Bắc nổi giận: "Em không cần đáng yêu!"

Sau đó Trần Trác sờ thấy thứ gì đó dưới đáy tủ quần áo, vừa kéo ra thì thấy là một quyển album. Trần Trác mở trang thứ nhất, ảnh chụp là người phụ nữ trẻ ôm một đứa bé.

Tuy Ký Tiểu Bắc từng khen mẹ cậu đẹp rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên Trần Trác trông thấy chân nhân. Quả thật vừa xinh đẹp vừa thời thượng, giống ngôi sao nữ Hongkong.

Mặt trái mỗi bức ảnh đều có mấy câu, ví như mặt sau bức này có viết: "Bắc Bắc ra đời, nằm trong tã trông như một hạt đậu nhỏ."

Lật thêm mấy trang có một bức Ký Tiểu Bắc ba bốn tuổi cười rất tươi, đôi mắt sáng ngời, mặt sau viết: "Hình như Bắc Bắc rất thích người khác sờ vành tai của mình, mỗi lần được sờ đều cười rạng rỡ như thế."

Có một bức Ký Tiểu Bắc đeo một chiếc ba lô nho nhỏ, bĩu môi khóc rất xấu, mặt sau viết: "Hôm nay Bắc Bắc đi nhà trẻ, khóc tưởng như trời sụp đến nơi."

Lật tiếp là ảnh chụp Ký Tiểu Bắc dần lớn lên, có một bức cậu mặc áo lông màu hồng phấn, nắm lấy tay áo với vẻ mặt không tình nguyện, mặt sau viết: "Thật ra Bắc Bắc thích màu hồng phấn nhưng không chịu nhận, bé nói con trai không thể thích màu hồng phấn."

Ký Tiểu Bắc chọc eo anh: "Trần Trác ơi, anh đang làm gì thế?"

Trần Trác đặt album xuống, quay ra ôm cậu vào lòng, đặt một nụ hôn lên vành tai cậu: "Mặc màu hồng phấn rất đáng yêu."

Ký Tiểu Bắc cho anh một cào: "Không đáng yêu chút nào hết!"

49

Ký Tiểu Bắc bảo điều khiển điều hoà hết pin rồi, trong nhà cũng không có pin dự trữ, buổi tối phải đi siêu thị mua pin.

Vì thế ăn cơm tối xong hai người tản bộ tới siêu thị, Ký Tiểu Bắc đẩy xe đẩy hướng vào bên trong.

Trần Trác: "Đưa xe cho anh, anh đẩy."

Ký Tiểu Bắc: "Không cần!"

Sự thật chứng minh Trần Trác lo lắng vô ích, Ký Tiểu Bắc thuộc nằm lòng cấu tạo siêu thị này, đặc biệt là khu bán đồ ăn, kệ nào bán cái gì cậu đều rõ hơn ai hết.

Hai người dừng lại trước kệ thực phẩm khô.

Ký Tiểu Bắc: "Em muốn khoai lát, vị nguyên bản và vị cà chua."

Trần Trác lấy mỗi vị một bịch.

Ký Tiểu Bắc nghe tiếng đã biết mới có hai bịch: "Quá ít..."

Trần Trác: "Ăn hết lại mua, mua nhiều em lại ăn nhiều rồi chỉ ăn vặt không ăn cơm."

Ký Tiểu Bắc: "Không đâu! Mỗi lần em chỉ ăn một bịch thôi!"

Trần Trác: "Lấy tôm khô làm chứng, anh chọn không tin em."

Ký Tiểu Bắc: "..."

Đi đến kệ bánh kẹo.

Ký Tiểu Bắc: "Em muốn cái kia, một túi to, không phải loại kẹo trái cây trong suốt!"

Trần Trác: "Sữa chua?"

Ký Tiểu Bắc: "Ừm ừm."

Trần Trác ném một túi vào xe đẩy.

Ký Tiểu Bắc: "Em muốn hai túi!"

Trần Trác: "Ừ ừ ừ, hai túi, mỗi ngày chỉ được ăn ba cái nghe chưa?"

Ký Tiểu Bắc: "Cả kẹo dẻo vị xoài nữa!"

Dạo một vòng quanh khu đồ ăn vặt, xe đẩy đã sắp đầy.

Ký Tiểu Bắc: "Em muốn đi xem sữa bò."

Trần Trác: "Sữa bò nguyên chất ư? Hôm qua anh vừa mua rồi."

Ký Tiểu Bắc: "Không phải sữa bò nguyên chất."

Trần Trác: "Sữa chua?"

Ký Tiểu Bắc hơi ngượng ngùng: "Không phải... ý em là loại hôm nọ uống ở nhà Bối Bối ấy, anh có biết đó là loại gì không?"

Trần Trác nhìn lại đồ ăn vặt trong xe, hình như đều là các loại Bối Bối từng ăn. Thì ra nửa tháng trôi qua Ký Tiểu Bắc vẫn còn nhớ mãi không quên đồ ăn vặt của bạn nhỏ ba tuổi rưỡi...

Thanh toán xong, một tay Trần Trác xách ba túi đồ ăn to đùng, một tay nắm lấy bé heo nhà anh.

Trần Trác: "Em có biết loại sữa em muốn uống là gì không?"

Ký Tiểu Bắc: "Em không biết."

Trần Trác: "QQstar, sữa – tăng trưởng – dành cho trẻ em."

Ký Tiểu Bắc: "... Ồ!"

Về đến nhà Trần Trác mới nhớ tới mục đích ban đầu của việc đi siêu thị – chưa mua pin, Ký Tiểu Bắc tỏ vẻ không sao cả, dù sao những thứ cậu muốn mua đều mua được rồi.

50

Vì có thể dẫn Ký Tiểu Bắc về nhà mà Trần Trác cần chuẩn bị rất nhiều, cứ nghĩ đến tình hình dòng người tấp nập ở nhà ga vào dịp cuối năm là anh lại không yên tâm. Anh mua một chiếc dây chống lạc dành cho trẻ em trên mạng, là loại một lò xo ở giữa nối hai cái vòng tay.

Lúc nhận hàng Ký Tiểu Bắc không biết đây là loại đồ chơi gì nhưng cậu không muốn hỏi Trần Trác nên lên Be Your Eyes tìm hỗ trợ, người ta bảo đây là dành cho trẻ con, sợ trẻ con đi tới nơi đông người sẽ bị lạc.

Ký Tiểu Bắc không vui, bày tỏ kháng nghị vào lúc ăn cơm tối: "Em không muốn đeo cái này, dựa vào cái gì mà anh bắt em đeo? Em cảm thấy anh đang nhục nhã em! Em muốn mách mẹ!"

Trần Trác linh hoạt: "Là thế này, hiệu quả cho cả hai phía, không hẳn là anh trông em, cũng có thể là em trông anh mà!"

Ký Tiểu Bắc ngẫm nghĩ, hình như cũng đúng.

Sắp mười giờ, ngoài trời đã đen sì, Ký Tiểu Bắc đột nhiên nói muốn ra ngoài tản bộ.

Trần Trác: "???"

Sau đó Ký Tiểu Bắc lôi dây chống lạc ra đeo cho hai người rồi kéo Trần Trác ra cửa. Tuy trên đường có đèn nhưng xung quanh chỉ lờ mờ, Trần Trác đi không mau bị Ký Tiểu Bắc lôi kéo một đường.

Liên tiếp như thế ba ngày, Trần Trác cả giận: "Em có thể dừng việc nhục nhã anh lại không?"

Ký Tiểu Bắc kiêu ngạo: "Mua cũng đã mua rồi, dù sao cũng phải làm nó phát huy tác dụng chứ, nếu không lãng phí lắm đó!"

Trần Trác: "Em nói đấy! Nhớ lời em nói!"

Sau đó Trần Trác cởi vòng ở tay mình ra đeo vào cột đầu giường.

Ký Tiểu Bắc choáng váng: "Em sai rồi... ông xã ơi!"

Trần Trác: "Vô dụng thôi, hôm nay em kêu thế nào cũng không có tác dụng đâu."

~Hết 46-50~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro