Stranger Lover_Thượng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Ai đó vặn lớn âm lượng, và đám đông như được châm thêm lửa càng trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Mùi nước hoa nồng nặc lẫn với mùi rượu bay loạn xạ khiến Trần Lập Nông có chút khó thở. Cậu theo bản năng lùi lại, eo chạm phải tay người nào đó.

Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là đụng phải chiếc bình hoa vô giá trong nhà Phạm Thừa Thừa. Cậu ngẩng đầu và phát hiện người mặc sơ mi trắng phía sau là một khuôn mặt chưa từng gặp qua.

Người đó ghé sát vào tai Trần Lập Nông thấp giọng nói, “Cậu có biết…”

Trần Lập Nông nghe không rõ, gân cổ lên hỏi lại, “Cái gì?”

Người đó dán bên tai Trần Lập Nông mà nói, hơi thở nhàn nhạt phả lên cổ cậu, “Cậu có biết chàng trai độc thân đẹp trai nào ở đây không?”

“A?” Trần Lập Nông che lại một bên tai, “Tại sao?”

“Tôi đang tìm người 419.” Người đó nhếch khóe miệng cười cười, mặt mày vô tội lại cực kì diễm lệ.

Trần Lập Nông nhón chân nhìn ra ngoài. Ngôi sao của buổi tiệc sinh nhật đang được bao quanh ở bể bơi, trên tay cầm một ly cocktail đầy màu sắc, giống đã uống đến bất tỉnh nhân sự…

“Anh là bạn của Phạm Thừa Thừa?” Cậu nắm lấy tay đối phương, nhẹ nhàng vòng qua cổ tay, “Hay là Justin rủ anh đến?”

Bên kia lắc đầu, “Tôi nghe người ta nói ở đây tổ chức party, thế nên tôi đến.” Người đó cúi đầu nhìn động tác nhỏ của Trần Lập Nông, ý cười càng ngày càng thâm. "Tôi đến đây để tìm khoái lạc.”

Xung quanh nhảy múa điên cuồng, phía sau lại có người đụng phải. Hai người càng lúc càng gần, Trần Lập Nông cúi đầu, bờ môi cơ hồ có thể dán lên huyệt thái dương người kia.

“Theo tôi nhé?” Cậu nói.

***

Đầu đau như búa bổ.

Khi Trần Lập Nông mở mắt, mặt trời đã lên cao. Cậu liếc nhìn thời gian, rồi tức khắc tỉnh táo lại, vội vàng rửa mặt xong liền chạy ra sân bay.

Đợi đến khi ngồi trên máy bay thở hổn hển rồi mới rảnh rỗi chậm rãi hồi tưởng lại chuyện đêm qua.

Tối qua, cậu lôi kéo đưa người kia rời khỏi nhà Phạm Thừa Thừa. Đêm lộng lẫy và xa hoa của LA vừa mới kéo màn che, bọn họ đi ra ngoài, dọc đường đi đụng phải tốp năm tốp ba người trẻ tuổi khác, cảm xúc dâng trào, ở trên đường liền bắt đầu ôm hôn.

Người kia ở phía sau hỏi, cậu muốn đưa tôi đi đâu?

Giống như Trần Lập Nông, người đó nói bằng chất giọng Đài Loan mềm mại.

Trần Lập Nông quay đầu lại đối y cười, "Bây giờ anh sợ đã muộn rồi."

Cậu không muốn đưa người về nhà-------bạn cùng phòng của cậu vẫn đang học cả đêm, nước tăng lực cùng vỏ cơm hộp rải khắp nhà, chướng khí mù mịt. Người phía sau khoác chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, sạch sẽ đến cùng tửu sắc không hợp nhau, cũng không thích hợp chịu thiệt ở đống rác.

Vì vậy, cậu đưa người đến khách sạn.

“Tôi tên Trần Lập Nông.” Lúc làm thủ tục ở quầy lễ tân cậu thuận miệng giới thiệu, theo bản năng muốn bắt tay đối phương, người kia liền nhướng mày.

“Tôi không phải là người bản địa.” Cậu nói tiếp, “Lúc năm tuổi, đi theo cha mẹ di dân tại đây.”

Người kia nói tên mình là Evan.

“Tôi chưa từng thấy anh ở trường.” Trần Lập Nông còn muốn nói tiếp, ngón tay đối phương đã đè lên môi cậu.

Cậu thực thức thời mà không tiếp tục câu chuyện.

Sau khi vào phòng, Evan nói vẫn muốn uống, Trần Lập Nông hỏi anh muốn uống gì? Tôi đi xuống mua.

“Tôi muốn uống ở đây.”

“Chỉ có bia thôi, nhưng đắt chết người.”

“Tôi càng muốn.” Evan nói xong liền mở tủ lạnh nhỏ lấy bia ra, từng ngụm từng ngụm mà uống. Y ngẩng cổ đường cong thật xinh đẹp, uống bia đến gấp, từ khóe miệng chảy xuống vài giọt, đều bị Trần Lập Nông lau đi, đưa vào trong chính miệng mình.

Bọn họ ngồi ở trên giường nói chuyện phiếm, như thể hai người bạn cùng lớp vừa gặp nhau làm quen lúc ban đầu. Đa số là đối phương hỏi, Trần Lập Nông trả lời.

Evan lấy ra một điếu thuốc, Trần Lập Nông vừa muốn ngăn lại, nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của đối phương, liền hiểu được cũng vô dụng, liền đi lấy gạt tàn cho y.

“Cậu đang học cái gì?”

“Sinh học.”

“Ồ.” Người kia thả lỏng mà dựa vào đầu giường, “Muốn thi bác sĩ sao?”

Trần Lập Nông gật đầu, “Người nhà muốn như vậy.”

Evan như suy tư gì mà rũ mắt xuống, “Cậu cũng muốn như vậy?”

“Tôi cảm thấy cũng không có gì không tốt.”

“Thật tốt.” Evan thở ra một hơi thật dài. Nhưng cái gì tốt? Trần Lập Nông không biết.

Điếu thuốc sắp cháy hết, Trần Lập Nông ném tàn thuốc vào lon bia, nắm lấy cằm người kia rồi hôn lên. Mùi khói trên người vẫn chưa tan hết, giống như một tấm lưới mềm mỏng bao phủ quanh Trần Lập Nông. Evan thở dồn dập, tay nắm dây lưng đem cậu kéo xuống giường, lại hướng vào phòng tắm. Vào phòng tắm, Trần Lập Nông ngược lại không gấp, thật cẩn thận cởi từng cúc áo sơ mi của người kia, và cả quần dài. Sau một nụ hôn sâu, Evan đẩy cậu ngồi xuống bồn tắm, tự mình bước ra, quỳ trên thảm, ngậm lấy dương vật nóng bỏng ở trong miệng bắt đầu nuốt vào phun ra.

Trần Lập Nông sướng đến nhắm mắt thở ra một tiếng, lại cảm thấy không thể lãng phí cảnh xuân tươi đẹp này. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tóc Evan, nhìn sống lưng trần trụi cùng hạ thể mượt mà theo động tác trong miệng lúc ẩn lúc hiện. Evan trên tay cũng không ngơi nghỉ, bắt đầu ở trên đùi cậu đánh vòng.

Trần Lập Nông hít một hơi thật sâu, cố nhịn ý muốn bắn ra, nâng người kia lên và ép vào tường, cắn lên xương quai xanh trong khi khuếch trương bên dưới.

Evan bóp eo cậu, nói cậu nhanh nhanh tiến vào, chân cũng thuận thế vòng lên eo Trần Lập Nông.

Trần Lập Nông nhìn người vẻ mặt thiếu kiên nhẫn kia và bắt đầu di chuyển.

“Lạy Chúa.” Cậu ghé vào tai Evan thở hổn hển, “Anh chật quá.”

Evan nghe xong liền đặt chân còn lại lên eo cậu, vòng ra sau bấu lại thật chặt, hoàn toàn đắm chìm trong khoái lạc không ngần ngại rên rỉ.

Trần Lập Nông bắn một lần, rồi kéo người xuống dưới vòi hoa sen súc rửa. Evan như một con rối mặc cậu đùa nghịch, rồi mặc áo choàng tắm ngồi ở đầu giường lại bắt đầu hút thuốc. Trần Lập Nông ngồi quỳ ở phía sau, máy sấy tóc thổi gió ấm, làm khô từng sợi tóc y.

Vừa sấy tóc vừa lặng lẽ quan sát người kia. Ngón tay y đẹp đến tinh tế, động tác khẽ lắc tàn thuốc rớt xuống đều có phong tình, khiêu khích không thua gì đao thật kiếm thật.

Một điếu thuốc hút xong, tóc cũng khô hơn phân nửa. Trần Lập Nông cạy mở đôi môi ấm áp, lại đẩy người xuống nệm mềm mại tiếp tục thao tiến.

Cả đêm vui sướng tràn trề, cho nên nặng nề ngủ đến khi mặt trời lên cao.

Trần Lập Nông nhắm mắt trong đầu nhớ lại tình sự tối qua thêm một lần, mơ hồ cảm thấy mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng.

Rốt cuộc bừng tỉnh, chính là không có lưu lại số điện thoại của Evan.

Chỉ là, Trần Lập Nông nghĩ, theo tác phong sáng sớm liền chuồn mất của người kia, có hỏi nhất định sẽ không cho.

2.

Máy bay đã đến Las Vegas. Trần Lập Nông thuê xe, đến khách sạn check-in, dạo một vòng và bước vào một quán bar.

Cậu ngồi một mình, không lâu sau liền có hai cô gái đến bắt chuyện. Trần Lập Nông cười cười, nói rằng chỉ có một mình, nhưng đối phương dường như không hiểu được tiếng Anh, tự nói gì đó với nhau.

Phía sau có người lên tiếng, các cô gái lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, xoay người đi mất.

“Thật trùng hợp, tiểu soái ca.” Người kia ngồi xuống phía đối diện bàn tròn, tháo kính râm xuống.

Trần Lập Nông ngây ngẩn cả người, tiện đà cũng cười rộ lên. “Anh còn nói được tiếng Hàn?”

“Trình độ chỉ nói được câu ‘Cậu ta có hẹn rồi’ thôi.”

Evan lấy cốc bia của cậu, hớp một ngụm rồi thản nhiên cầm lấy đậu phộng đã bóc vỏ trên tay.

Trần Lập Nông nhìn người kia chằm chằm không chớp mắt.

“Sao vậy, tôi không nên đuổi họ đi?” Evan mỉm cười, “Hay cậu đang định chơi ba?”

“Đúng, cho nên anh làm hỏng chuyện tốt của tôi rồi.”

“Vậy tôi đây nên nhận lỗi.” Evan lại đeo kính lên, "Tôi đã đặt một bữa ăn cho hai người ở nhà hàng xoay, cậu có muốn đi chung không?"

Trần Lập Nông thuận nước đẩy thuyền mà đi, sau khi ăn xong hai người lại thuận theo tự nhiên mà lên giường cùng nhau. Ngày hôm sau tỉnh lại, Evan vẫn còn trên giường cậu.

Trần Lập Nông vuốt tóc người kia, hỏi y kế tiếp có dự định gì. Người buồn ngủ mông lung mà nói, đi khắp nơi tìm khoái lạc.

Trần Lập Nông mỉm cười, anh có muốn đi cùng tôi không? Mọi thứ có thể rẻ hơn một nửa.

Evan nhắm mắt và mỉm cười. Bàn tay dưới chăn nắm lấy mắt cá chân của cậu, nhẹ nhàng gãi lên khiến bàn chân có chút ngứa ngáy.

Hai người cùng nhau lên đài quan sát trên cao. Dưới sàn kính có một hẻm núi, Evan thở nhẹ một hơi, ôm chặt lấy cánh tay cậu. Y giải thích với Trần Lập Nông rằng mình sợ độ cao.

Trần Lập Nông bật cười, ôm sát lấy đối phương rồi từng bước đi về phía trước.

Đi đến thủy cung có một con cá mập bơi ngang qua kính, Trần Lập Nông chăm chú nhìn, dư quang ngó thấy một tia sáng lóe lên, Evan đang cầm di động chụp cậu.

Sau đó tự nhiên cùng nhau đến sòng bạc. Nhưng Trần Lập Nông mỗi lần chỉ tiêu đúng một trăm đô la, thắng thua đều không ham chiến tiếp.

Đa số thời điểm là thắng.

Evan không đặt cược, mỗi lần chỉ ở phía sau cậu xem. Có khi Trần Lập Nông đưa xúc xắc và yêu cầu y đặt cược, chỉ để ngắm động tác tinh tế từ bàn tay.

“Mọi người trong đó đều chơi đến đỏ mắt.” Evan nói, “Cậu lại thật bình tĩnh, giống như một tay già đời.”

“Chuyện đánh cuộc mà không bao giờ thua lỗ, tôi trước nay đều không tin.”

Evan thật sắc liếc cậu một cái, "Tôi còn tưởng cậu là dạng ngoan ngoãn."

Trần Lập Nông mỉm cười. Một trăm người quen biết cậu, một trăm người sẽ đưa ra nhận định giống nhau.

Nhưng chỉ có chính cậu biết, bản thân trước giờ đều sục sôi máu đam mê mạo hiểm. Sinh nhật 21 tuổi, đồng hồ vừa điểm 0 giờ, cậu liền đi mua rượu. Thuốc lá cũng hút, chỉ là chưa từng nghiện. Thậm chí đua xe cùng súng lục, cậu cũng không phải chưa từng thử qua. Chỉ là đều lướt qua liền ngừng, không để mình đắm chìm vào đó.

Evan sau khi nghe xong liền nhận xét, “Cậu thật đáng sợ.”

“Tôi đáng sợ ở chỗ nào?” Cậu đè người lên tường gạch men lạnh lẽo trong phòng tắm, vừa liếm vừa hôn chạy dài xuống đặt câu hỏi.

Evan xoa nắm tóc cậu, cơn cực khoái của y giống hệt một bông hồng đỏ rực nở rộ.

Triền miên lăn trở về trên giường, Evan bị cậu đè nặng khuếch trương, trong miệng còn không ngừng hỏi. “Cậu là sinh viên đại học, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Trần Lập Nông nói mình làm trợ giảng được hai năm, bình thường cũng không tiêu xài mấy, nên tích góp được không ít.

Evan cầm lấy chiếc bao cao su trên ga trải giường, đung đưa nó trước mắt cậu. “Bảo bối của mẹ, mẹ cậu có biết con trai vừa ngoan vừa học giỏi của mình lại tiêu tiền như thế này không?”

Trần Lập Nông không đáp, hạ thân dùng sức thúc vào, Evan chỉ có thể bấu bả vai cậu, rên rỉ thành tiếng.

Evan rất tò mò về cậu, nhưng lại hiếm khi nói về chuyện riêng của mình, Trần Lập Nông cũng thức thời mà không hỏi quá nhiều.

Có một đêm từ phố người Hoa trở về, Evan lại chủ động kể chính mình đã sống ở Hong Kong một thời gian.

Những ngón tay của Trần Lập Nông vuốt ve lưng y, “Hong Kong như thế nào?”

Tất cả những hiểu biết của cậu về thành phố phương nam đó đều đến từ bộ phim của Châu Tinh Trì được Phạm Thừa Thừa kéo đi xem.

Evan vùi đầu vào gối, thanh âm rầu rĩ. Y nói rằng mùa hè ở Hồng Kông rất nóng, nhưng máy điều hòa trong các trung tâm mua sắm vẫn mở lạnh ngắt như không tiếc tiền. Tủ lạnh ở Hong Kong được gọi là tuyết quầy, cách gọi dâu tây là phiên âm của Strawberry. Ở Hong Kong ăn tết Nguyên Đán, đêm giao thừa phải đi dạo phố hoa, vừa có cảnh đẹp vừa được ăn ngon. Đúng 12 giờ đêm đi đến miếu Hoàng Đại Tiên dâng hương, người chen chúc chật như nêm cối.

***

Sau khi mua sắm trong thành phố, hai người liền đánh xe ra ngoại ô. Có hứng liền dừng ở motel thuê một phòng, ở một đêm, rồi lại một đêm.

Mùi vải cũ phảng phất trong căn phòng rẻ tiền, chỉ một khe hở đem ánh hoàng hôn ám trầm lọt vào. Chiếc giường cũ kỹ, mọi động tác đều khiến nó chuyển động cót két.

Evan ngồi trên người cậu, trên dưới phe phẩy eo đến thở hồng hộc. Lại cúi đầu, mân mê gặm cắn môi cậu, “Cậu có biết ở Hong Kong có khách sạn đồng hồ không?”

Trần Lập Nông nắm eo y, nghiêm túc ngắm nhìn thần sắc mê man trong tình dục, “Thì?”

“Không phải, thu phí theo ngày, mà là ——” Y lại dồn dập di chuyển eo, “Thu phí theo giờ. Tình nhân, hoặc là, a ——” Một cú thúc bất ngờ của Trần Lập Nông khiến y hét cao, “Chỉ, chỉ có thể ở lại vài giờ.”

“Nghe có vẻ rất lãng mạn.” Trần Lập Nông chuyển tư thế đem người đè xuống, rồi đột ngột dừng lại. “Suỵt.” Cậu nói, “Nghe này.”

Vách tường bên kia rõ ràng có tiếng hét, cao vút dồn dập. Ngay cả âm thanh đung đưa trên giường, dường như vẫn có thể mơ hồ nghe thấy.

“Anh rên còn giỏi hơn cô ta.” Hai người hạ thân một mảnh lầy lội, Trần Lập Nông không vội thọc vào rút ra, ngược lại càng kích thích trước ngực mẫn cảm của y.

Evan đẩy cậu, năn nỉ nói Trần Lập Nông xin cậu thương xót, mau động một cái.

Trần Lập Nông thong thả mà nghiền nát, “Vậy anh gọi đi. Anh gọi một tiếng, tôi động một cái.”

Evan bị người tra tấn đến sắp khóc đến nơi.

Mấy ngày nay trôi qua một cách mờ ảo. Trần Lập Nông bình thường đồng hồ sinh học cực chuẩn, 7 giờ liền sẽ tự động tỉnh. Thời gian gần đây lại hỗn loạn đến ngày đêm điên đảo, có khi ngủ đến buổi chiều, mở mắt ra đã thấy Evan đi dạo xong một vòng bên ngoài quay trở lại.

Trần Lập Nông dụi mắt ngồi dậy, đưa tay nhấp một ngụm Coca đá.

“Ngủ sắp hết một ngày rồi đấy.” Evan nói, “Mau đứng lên, tôi đưa cậu đi ăn cơm tối.”

“Đều tại anh, hồng nhan họa thủy.” (*)

Evan xoa bóp mặt cậu, “Đừng có ỷ mình lớn lên ở Mỹ thì được loạn dùng thành ngữ.”

Vào đêm cuối cùng ở Las Vegas, họ trở về thành phố và thuê một khách sạn đắt tiền trên đường Strip. Ngồi trên giường, ăn tối uống rượu, không đầu không đuôi mà nói chuyện phiếm. Cho tới khuya, bên ngoài cửa sổ của tòa nhà cao tầng là một thành phố vàng không bao giờ ngủ. Hai người dán ở cửa sổ lớn ôm hôn âu yếm, Trần Lập Nông xoay người y lại, từ phía sau làm y. Evan xiết cậu thật chặt, dương vật ở trên mặt kính cọ xát, lưu lại hai vệt nước dâm mĩ. Trần Lập Nông nhìn đến đỏ mắt, một bên đẩy vào rút ra, một bên duỗi tay an ủi phía trước y. Evan hạ eo xuống, một tay chống kính, một tay ở trên đùi cậu cào lung tung, rên rỉ đến thanh âm đều khàn đi.

Sau nửa đêm, Trần Lập Nông uống thật nhiều thật nhiều rượu, xưa nay chưa từng có tiền lệ mà chuốc say chính mình.

Evan đem cậu nhét vào ổ chăn rồi đắp khăn nóng lên trán.

Cậu nheo mắt nhìn y, nắm lấy mu bàn tay dán lên môi mình.

“Anh có muốn về nhà cùng tôi không?” Trần Lập Nông lẩm bẩm.

Cậu cũng không mong đợi bất kỳ câu đồng ý nào. Đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, ngày hôm sau, người này liền sẽ giống như lần trước, bỏ trốn mất dạng.

Chỉ là, cậu nghe được có người nhẹ nhàng đáp lại, “Được.”

Trần Lập Nông liền lập tức tỉnh rượu.

(*): người đẹp thì như nước mang đến tai họa.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro