62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62: Trong lúc cưỡi côn thịt cao trào, ‘thi thể’ tỉnh! (Thân phận sư tổ hấp thụ ánh sáng)

Edit: Julianne

#suto
#nhamsutothanhlodinh

Tư Thần dùng trận pháp phong bế mọi người phía dưới, sau đó liền dùng Thanh Sương Kiếm đâm về phía Mặc Tịch Nhiễm.

“Ta nói như thế nào vừa tiến vào trận pháp đã nghe được mùi tanh hôi của hồ ly. Thì ra là Đồ Sơn Hồ tộc.”

Trên mặt Tư Thần hiện lên vẻ ghét bỏ.
Sau khi nghe được Tư Thần nói, Mặc Tịch Nhiễm không chỉ không tức giận, ngược lại còn cười lên ha hả.

“Trời xanh có mắt! Nhiều năm nay bổn toạ vẫn luôn thực tịch mịch. Vẫn luôn suy nghĩ vì cái gì ngươi chết. Ngươi đi rồi, bổn toạ lại tra tấn ngươi như thế nào? Thực may ngươi hiện tại đã sống lại. Bổn toạ có thể dùng một ngàn một vạn phương pháp khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!”

Đôi tay Mặc Tịch Nhiễm kết ấn khôi phục chân thân hồ ly. Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một con Cửu Vĩ Hồ thật lớn màu đỏ tươi.

Cả thân thể hồ ly đều thiêu cháy lên, có ngọn lửa rơi xuống mặt đất cùng kết giới Tư Thần tạo ra, đâm đến từng tiếng vang lớn.

Tuy trận pháp có thể hoá giải uy lực của hồ hoả, nhưng lại không thể hoá giải nhiệt độ của nó. Cách bởi một tầng kết giới, mọi người đều cảm giác được sự nóng bỏng.

Nếu hồ hoả trực tiếp rơi trúng trên người bọn họ, không cần nghĩ cũng biết được hậu quả sẽ ra sao.

Trên không trung một người một hồ ly vẫn đang đánh. Tuy rằng linh lực của Tư Thần còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng cũng may Mặc Tịch Nhiễm chỉ là phân thân. Cuối cùng, móng vuốt Cửu Vĩ Hồ bị một kiếm của hắn chặt đứt.

Mất đi móng vuốt bén nhọn, sức chiến đấu của Mặc Tịch Nhiễm giảm đi một nửa.

“Tư Thần, hôm nay là bổn toạ tha ngươi! Ngươi đừng đắc ý quá sớm, một ngày nào đó chuyện của bổn toạ với ngươi sẽ được giải quyết."

Dù Mặc Tịch Nhiễm đào tẩu, Thiên phạt trận vẫn còn tiếp tục.

Tư Thần dùng đến linh lực cuối cùng phong ấn lại trận pháp, chỉ là bản thân cũng từ bầu trời rơi xuống dưới.

Lúc này trận pháp bảo hộ cũng được giải trừ, Thẩm Lưu Ly lập tức tiếp được hắn.

Không hiểu sao khi nhìn thấy Tư Thần bị thương, trái tim nàng sẽ đau như thắt. Nàng vội vàng tìm tiểu Bạch đến cứu hắn, nhưng không biết vì cái gì, nàng lại không cảm nhận được phương hướng của tiểu Bạch.

Trận pháp được giải trừ, cảnh tượng trước mắt biến ảo, tất cả mọi người ra khỏi Hắc Thuỷ Uyên.

Thẩm Lưu Ly chỉ có thể ôm Tư Thần trở về tìm các Thiên Tôn khác, lúc sau lại tìm rắn nhỏ.

Sau khi ra khỏi Hắc Thuỷ Uyên, mọi người về chữa thương. Mười mấy người đã chết ở Thiên phạt trận, còn lại cũng không hề tốt hơn, tất cả đều gặp trọng thương. Tuy Thẩm Lưu Ly bị không nặng, nhưng linh lực lại âm thầm có dấu hiệu lùi về sau.

Thẩm Lưu Ly mang Tư Thần đi Phiêu Miểu Các tìm các vị Thiên Tôn. Trừ những người đang bế quan, còn lại nhờ vậy mới biết được sự tình xảy ra bên trong trận pháp. Ma Tôn lẻn vào Bồng Lai, lập tức gõ lên chuông phong toả sơn môn không để Ma Tôn chạy đi.
Bạch Trưởng lão nhìn thấy Thẩm Lưu Ly đầy người là máu liền vội vàng cho nàng về trước nghỉ ngơi, hắn phụ trách chăm sóc Tư Thần.

Chờ Thẩm Lưu Ly trở về, Bạch Trưởng lão lập tức dùng hết linh lực chữa thương cho Tư Thần. Cuối cùng, ý thức hắn mới thoáng khôi phục lại.

“Sư tổ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”

Bạch Trưởng lão cung kính nói.

“Đồ Sơn Hồ tộc nguyên lai không bị diệt, vẫn còn lại một cái dư nghiệt.”

“Đồ Sơn Hồ tộc không phải ngã xuống cùng ngài sao? Vậy mà còn tồn tại?”
Bạch Trưởng lão khiếp sợ nói không nên lời.

Năm đó Hồ tộc khơi mào phân tranh giữa tam giới. Cuối cùng bị trời phạt, nghe nói toàn tộc đều bị diệt.

“Bản tôn cũng không hiểu rõ nguyên do cụ thể. Nhưng sau khi hắn sống lại nhất định sẽ tìm bản tôn.”

Tư Thần nặng nề ho khan vài tiếng, một lượng lớn máu tươi lập tức trào ra từ trong miệng.

“Sư tổ, ngài mau mau đi bế quan. Còn tiếp tục như vậy, sợ rằng ngài mới sống lại sẽ lại ngã xuống.”

Bạch Trưởng lão lo lắng mà nói.
Khi Tư Thần chiến đấu cùng Cửu Vĩ Hồ đã bị nội thương, hiện tại toàn dựa một hơi chống đỡ nguyên hình.

“Không cần phải xen vào ta. Ta tự có biện pháp khôi phục.”

Tư Thần nói xong liền hoá thành một luồng ánh sáng lam bay đi. Hiện tại, biện pháp khôi phục chỉ có thể song tu cùng tiểu lãng oa. Các phương pháp khác đều không hiệu quả bằng cách này.

---

Bên này, Thẩm Lưu Ly trở lại chỗ ở của mình, nàng cũng cần thiết phải chữa thương.

Hiện tại bên người không có tiểu Bạch, chỉ có thể dùng phương pháp khác.
Thẩm Lưu Ly lấy ra thân thể Tư Thần từ trong nhẫn Linh Lung.

Cũng may Tư Thần đã trở về, nhập vào nhẫn Linh Lung của của nàng trước một bước.

Lần này, sau khi nhìn đến gương mặt Tư Thần, trái tim Lưu Ly bang bang nhảy lên.

Trong lòng âm thầm biết lần song tu này khác với trước kia.

Hình ảnh Tư Thần bay lên bầu trời chiến đấu cùng Mặc Tịch Nhiễm để bảo vệ mọi người khắc thật sâu vào trong óc nàng.

Chỉ cần tưởng tượng đến đó, trái tim nàng liền có cảm giác nóng lên.      
        
Nàng cởi quần của hắn, thả ra côn thịt lớn.

Thẩm Lưu Ly nắm côn thịt loát trong một chốc, thế mà trong lòng cảm thấy có chút khác khác, nhưng lại không thể nói ra được khác biệt ở chỗ nào.

Sau khi côn thịt Tư Thần cương cứng, Thẩm Lưu Ly mở ra hai chân cưỡi lên.

“A…”

Quy đầu chỉ cọ xát một chút ở miệng huyệt, bên trong liền bắt đầu chảy nước. Nàng cũng không biết huyệt nhỏ của mình mẫn cảm đến như thế!

Có vẻ như sau khi tiến vào trận pháp, không cẩn thận để bị dục vọng khống chế, thân thể nàng liền trở nên nhạy cảm hơn trước.

Thẩm Lưu Ly nào có biết rằng sở dĩ thân thể trở nên như vậy đều do trong bụng nàng đã có một quả trứng.

Quy đầu cắm vào trong, tiểu huyệt liền ướt át bởi nước chảy không ngừng.
Nhạy cảm đến nỗi nàng không nhịn được mà hành động nhanh hơn, làm gân xanh trên côn thịt cọ xát càng mau với huyệt thịt.

“Đạo hữu, đây là lần song tu cuối cùng của chúng ta. Hiện tại ta đã là Kim Đan trung kỳ, hơn nữa đã có kiếm pháp của Thiên Tôn. Ngao Thanh Toàn đã đánh không lại ta. Chờ sau khi ta chữa thương xong liền tìm một nơi phong thuỷ tốt mà chôn ngươi.”

Nàng hạ quyết tâm muốn chôn thân thể của đạo hữu.

Nhưng khi Thẩm Lưu Ly vừa dứt lời, liền thấy hai mắt vốn nhắm nghiền của đạo hữu mở ra.

“Ăn bản tôn thời gian dài như vậy, còn muốn chôn bản tôn?”

Tư Thần lạnh lùng nói.

“Thiên, Thiên Tôn?”

Thẩm Lưu Ly khiếp sợ đến nỗi quên động đậy.

Tư Thần vốn còn muốn giả chết thêm một thời gian nữa. Nhưng là từ khi cùng Thẩm Lưu Ly ký linh khế hắn liền biết nàng thật sự muốn đem hắn đi nhập thổ.

“Bản tôn vốn hôn mê ở bên trong Huyết Sát động. Chính là ngươi dùng cấm thuật mạnh mẽ đánh thức bản tôn. Thẩm Lưu Ly, khinh nhờn Thiên Tôn là tội gì?”

Tư Thần duỗi tay bắt lấy vú nàng.
Ngón tay hắn kẹp lấy đầu núm phấn nộn, dùng sức lôi kéo.

“Đệ, đệ tử liền đứng lên bồi tội với Thiên Tôn… A”

Tư Thần nắm chặt eo nàng, đột nhiên hung hăng mà đỉnh lên trên.

Thẩm Lưu Ly đau đến mức miệng nhỏ phát ra từng tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Thân thể nàng vốn thật sự mẫn cảm, lúc này lại bị Tư Thần mạnh mẽ đỉnh đến hoa tâm, tiểu huyệt lập tức bị thao đến cao trào.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nn