61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Ma Tôn Mặc Tịch Nhiễm

Trans: Rheni

#suto
#nhamsutothanhlodinh

Mặc Tịch Nhiễm che miệng vết thương lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Thẩm Lưu Ly.

“Lưu Ly, tại sao muội lại muốn giết ta? Ta... Ta cậu chưa bao giờ làm chuyện gì thương thiên hại lý cả.”

Máu tươi dọc theo ngực Mặc Tịch Nhiễm trào ra, chẳng mất bao lâu váy trắng trên người nàng ta đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ thẫm.

“Lưu Ly, ngươi điên rồi sao? Mặc sư tỷ vẫn luôn đối đãi với mọi người vô cùng ôn nhu. Ta thấy ngươi mới là kẻ khả nghi nhất! Từ Trúc Cơ thoắt cái biến thành Kim Đan trung kỳ. Người thường sao có thể tu luyện nhanh đến mức đó chứ.”

Mọi người không Không chỉ không tin Mặc Tịch Nhiễm là con rối, ngược lại còn cầm kiếm muốn đối phó Thẩm Lưu Ly.

Tư Thần khoanh tay trước ngực đứng một bên, thực sự tò mò muốn nhìn xem tiểu lãng oa rốt cuộc sẽ dùng biện pháp gì để chứng minh bản thân mình trong sạch.

Hành động này của nàng nếu không giải thích rõ sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nếu nàng đã dám làm, thì cũng phải có dũng khí để gánh vác hậu quả.

“Mặc sư tỷ đương nhiên sẽ không ra tay thương tổn bất kỳ kẻ nào. Nàng trước nay chẳng qua chỉ là mượn dao giết người mà thôi.”

Thẩm Lưu Ly rút kiếm ra khỏi ngực Mặc Tịch Nhiễm. Mặc Tịch Nhiễm lập tức ngã xuống trên mặt đất, suy yếu như thể sẽ chết ngay lập tức. Nhưng trên thực tế tu sĩ Kim Đan kỳ trúng nhát kiếm này căn bản không chết được. Nhiều nhất cũng chỉ phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian thôi.

“Lưu Ly, ta thật sự không có hại người. Nếu ta chết có thể cứu sống mọi người nói, ta tình nguyện hy sinh mạng sống của mình!”

Khóe mắt Mặc Tịch Nhiễm rỉ ra dòng nước trong suốt, khuất nhục nhìn mọi người.

Mỹ nhân rơi lệ lực sát thương vô cùng cường đại. Những người này cho dù biết nếu con rối không chết nơi này ngày mai sẽ biến thành thiên phạt trận cũng cho phép Thẩm Lưu Ly lại gần nửa bước.

“Các ngươi tránh ra! Linh lực của ta còn chưa khôi phục. Chỉ đâm nàng ta một nhát không thể chết được.”

Thẩm Lưu Ly giơ lên kiếm còn muốn tiếp tục đâm về phía trước.

Nhưng mà mọi người lại hợp lực cùng nhau ngăn cản nàng, tuy kiếm pháp của Thẩm Lưu Ly tinh diệu cũng không có cách nào đụng đến Mặc Tịch Nhiễm.

“Thẩm Lưu Ly, Mặc sư tỷ muốn nhường nhịn. Ngươi càng được nước làm tới. Ta thấy ngươi còn đáng nghi hơn Mặc sư tỷ! Nếu ngươi muốn giết Mặc sư tỷ, phải bước qua xác bọn ta trước!”

Tiểu sư đệ trực tiếp dang tay ra ngăn trước mặt Mặc Tịch Nhiễm.

Nếu Thẩm Lưu Ly muốn giết Mặc Tịch Nhiễm, nhất định phải giết tiểu sư đệ trước. Nhưng nên Thẩm Lưu Ly giết tiểu sư đệ thì không khác gì chứng minh rằng nàng là kẻ lạm sát người vô tội.

Đến lúc đó những người này sẽ càng không tin tưởng nàng! Giết hay là không giết, đối với Thẩm Lưu Ly mà nói đều bất lợi!

“Mọi người phải tin tưởng ta! Mặc Tịch Nhiễm thật sự có vấn đề. Lúc bọn ta còn chưa tiến vào trận pháp này, có phải chính nàng ta đã ám chỉ nói cho mọi người biết rằng chỉ cần giết mười hai người là có thể đi ra ngoài? Sau đó có phải cũng chính nàng ta lại tiết lộ việc có thể thông qua song tu khôi phục linh lực? Mọi người cẩn thận tưởng tượng lại đi, tất cả mọi người tại nơi này đều bị dục vọng khống chế, duy chỉ Mặc Tịch Nhiễm là không có dục vọng.”

Lúc trước Thẩm Lưu Ly cũng không hoài nghi Mặc Tịch Nhiễm. Mãi cho đến khi nàng nhìn thấy tất cả mọi người đều bị dục vọng xấu xí tra tấn, nhưng Mặc Tịch Nhiễm lại không hề chịu ảnh hưởng gì.

“Sư muội, thì ra đây là lý do khiến muội nghi ngờ ta. Ta có thể chứng minh lý do vì sao ta không bị dục vọng ảnh hưởng.”

Mặc Tịch Nhiễm vạch ống tay áo của mình lên, để lộ tên Phương Hiểu Dịch được khắc trên đó.

“Ước mong của ta là muốn cùng Phương sư huynh sống hết đời này kiếp này. Nhưng hiện tại Phương sư huynh đã chết, trái tim của ta cũng đã nguội lạnh. Vì vậy sao ta có thể bị dục vọng ảnh hưởng được chứ?”

Mặc Tịch Nhiễm nói làm mọi người càng thêm tin tưởng kẻ có vấn đề chính là Thẩm Lưu Ly.

“Thẩm Lưu Ly, ta tin ngươi.”

Ngao Thanh Toàn vẫn luôn bị trói ở trên cây đột nhiên mở miệng.

“Ta sớm đã khó chịu nữ nhân kia. Rõ ràng có khuôn mặt khiến người ta đố kỵ, lại cả ngày nói mình cũng như người khác. Dối trá muốn chết, nếu ta có gương mặt của nàng ta, ta chỉ hận không thể đem Huyền Thanh Vân trói đến trước mặt mình bắt huynh ấy ngắm nó mỗi ngày.”

Huyền Thanh Vân đương nhiên cũng đứng về phe Thẩm Lưu Ly. Đệ tử của nhất tông thấy Huyền Thanh Vân theo phe cũng yên lặng mà lùi về phía sau nàng.

Đội ngũ lúc này chia thành hai đám, một bên là tin tưởng Thẩm Lưu Ly. Bên còn lại là tin tưởng Mặc Tịch Nhiễm.

Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, ai cũng đều không muốn tin tưởng ai. Lúc này chân trời bỗng nhiên xuất hiện từng đám mây đỏ tươi. Vô số đám mây hội tụ lại tạo thành hình dạng bộ xương khô.

Bộ xương khô đỏ rực màu máu mở miệng ra, để lộ một cái xoáy nước đen ngòm trông như muốn hút tất cả mọi người vào cổ họng nó.

“Tại sao lại như vậy? Thiên phạt trận không phải mấy cái canh giờ nữa mới khởi động sao?”

Dù Huyền Thanh Vân là người có kinh nghiệm chiến đấu nhất trong đám. Nhưng lúc này chính mắt nhìn thấy thiên phạt trận mở ra cũng cảm thấy hoảng sợ.

“Thời gian bị sai! Tiểu sư đệ  nói sai thời gian khởi động với chúng ta!”

Thẩm Lưu Ly nhìn tiểu sư đệ đang đứng ở phía trước.

Chờ mọi người nhìn về phía tiểu sư đệ, thân thể của hắn sớm đã ngã xuống trên mặt đất. Lúc này bọn họ phát hiện tiểu sư đệ sớm đã chết rồi.

Thiên phạt trận mở ra, mưa bắt đầu rơi xuống. Nhưng dù chỉ là một giọt nước mưa, lại không khác gì một chưởng của tu sĩ Nguyên Anh kỳ hung hăng đánh vào cơ thể bọn họ!

Người có linh lực thấp nhất trực tiếp hộc ra một ngụm máu tươi! Chỉ khoảng nửa khắc đã có mấy chục đệ tử chết oan chết uổng!

Ngay lúc này Mặc Tịch Nhiễm đột nhiên nhảy lên không trung, miệng vết thương trên người nàng ta cũng khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Một thân y phục màu lam cũng biến thành đỏ tươi như máu.

Vô số vong linh tiến vào thân thể của Mặc Tịch Nhiễm, giữa mi tâm nàng ta dần hiện lên vết chu sa hình ngọn lửa đỏ rực.

“Thẩm Lưu Ly, thật là đáng tiếc. Ngươi nói xem nếu ngươi mặc kệ tên ngu xuẩn kia ngăn cản trực tiếp giết ta luôn không phải tốt rồi sao? Hiện tại chờ tiếp thu thiên phạt đi! Tất cả người đều sẽ trở thành tế phẩm của bổn tọa! Có thể giúp Ma Tôn khôi phục chân thân là vinh hạnh của các ngươi.”

Giọng điệu của Mặc Tịch Nhiễm thay đổi, không thể tin nổi mà biến thành giọng nói của nam nhân!

Mọi người lúc này mới phát hiện Mặc Tịch Nhiễm thế nhưng lại là nam nhân! Mấy đệ tử trước đây mê đắm Mặc Tịch Nhiễm lúc này chỉ hận không thể đem nàng ta thiên đao vạn quả*.

(Thiên đao vạn quả: dịch cho dễ hiểu là bằm nát MTN ra ấy =))))) )

Thẩm Lưu Ly cũng tức giận đến hít thở không thông. Mới hôm trước nàng còn bị Mặc Tịch Nhiễm xem hết thân thể, còn cùng Mặc Tịch Nhiễm ngủ trên một cái giường! Kết quả tên trứng thối này thế nhưng lại là nam nhân!

“Mặc Tịch Nhiễm, ta muốn giết ngươi!”

Thẩm Lưu Ly bị nước mưa công kích, lúc này đã không còn sức lực chiến đấu. Mọi người đều bị vây trong thiên phạt trận. Chẳng lẽ hôm nay định trước chính là ngày chết của bọn họ sao?

Ở lúc Thẩm Lưu Ly sắp tuyệt vọng, một đạo sáng màu lam vụt lên trời.

Chỉ thấy Tư Thần cầm Thanh Sương Kiếm trong tay, lao về phía Mặc Tịch Nhiễm.

“Một cái Bồng Lai Thiên Tôn nho nhỏ cũng muốn chống lại bổn tọa sao?”

Mặc Tịch Nhiễm cười lạnh nói. Hắn ngưng tụ ra một ngọn lửa đỏ rực trong lòng bàn tay đánh về phía Tư Thần.

“Thiên Tôn cẩn thận!”

Thẩm Lưu Ly nhìn thấy Tư Thần bị ngọn lửa vây quanh, sốt ruột đến mức cả cơ thể toát ra mồ hôi lạnh.

Nhưng lúc này nàng lại chỉ có thể ở dưới nhìn, hoàn toàn không có biện pháp can thiệp.

Không nghĩ đến ngay sau đó ngọn lửa kia lại ngừng ở trước mặt Tư Thần, Tư Thần vung lên kiếm lên, ngọn lửa kia hoàn toàn bị bắn ngược về.

“Không có khả năng! Trên đời này tuyệt đối không có kẻ nào có thể chống lại đọa thiên thần hỏa của bổn tọa. Trừ khi... Trừ khi ngươi là người kia!”

Mặc Tịch Nhiễm trợn to hai mắt, không tin nổi nhìn về phía  Tư Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nn