66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66: Bị sư tổ thao huyệt trước mặt sư phụ

Edit: Julianne + Rheni

#suto
#nhamsutothanhlodinh

“Quả nhiên Lưu Ly trưởng thành rồi. Trước kia con thích nhất được sư phụ xoa đầu như vậy.”

Minh Uyên Thiên Tôn ngẩn người, trên mặt nở ra một nụ cười.

Kỳ thực Thẩm Lưu Ly muốn gào to lên, nàng không phải không muốn! Đều bởi vì tay sư tôn sắp đụng tới Tư Thần Thiên Tôn!

Tuy rằng Tư Thần ẩn thân, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được long thân của hắn. Nếu sư tôn sờ đến đầu rồng, chẳng phải là bị bại lộ?

Ở trong mắt sư tôn, nàng vẫn chỉ là một tiểu hài tử thôi!

Kết quả sau nhiều năm không gặp, nếu nàng lại khiến cho ngài ấy nhìn đến hình ảnh dâm loạn như vậy vào lúc này, thật sự rất xấu hổ!

“Thời điểm sư tôn bế quan, Lưu Ly còn chưa lớn lên đâu.”

Thẩm Lưu Ly cúi đầu cắn răng nói.

Tuy bây giờ nàng đã kéo ra khoảng cách với Minh Uyên Thiên Tôn, Tư Thần vẫn không có tính toán buông tha nàng.

Một cây gậy thịt thô to khác đã để ở miệng cúc huyệt, quy đầu cố ý khiêu khích mà hoạt động.

Cúc huyệt Thẩm Lưu Ly liền bắt đầu ngứa, khát vọng được gậy thịt lớn cắm vào.

Nàng vội vàng kẹp hai chân, cầu xin mà nhìn hắn. Chỉ mong hắn có thể buông tha nàng.

“Lưu Ly, con làm sao vậy? Lâu thật lâu mới được nhìn thấy sư phụ, mặt đỏ đến thế?”

Sau khi Minh Uyên Thiên Tôn nhìn đến dáng vẻ thẹn thùng của Thẩm Lưu Ly, nhịn không được mà hỏi.

“Không, không có gì. Người mau an bài nhiệm vụ cho Lưu Ly. Lưu Ly sẽ dễ dàng giúp người.”

Thẩm Lưu Ly gắt gao nắm chặt lòng bàn tay. Nàng chưa bao giờ biết nhẫn nại dục vọng lại khó đến như vậy.

Cây gậy thịt thứ hai chỉ khiêu khích ở sau cúc huyệt một chút, sau đó thế nhưng lại dời đi. Hiện tại miệng cúc huyệt quá ngứa, giống như muốn được gậy thịt cắm vào.

“Con giúp sư phụ kiểm tra một chút thương thế của các vị sư huynh. Nếu thương thế nhẹ, con liền dùng chim sơn ca giúp bọn hắn chữa thương trước. Nếu thương thế nặng, vi sư tự mình đến giải quyết.”

Minh Uyên Thiên Tôn triệu hồi ra bản mạng linh thú.

Một con chim sơn ca màu lam liền bay đến bên người Thẩm Lưu Ly.

“Tiểu Lưu Ly thật đáng yêu! Đã lâu không gặp! Rất nhớ rất nhớ!”

Chim sơn ca có linh tính từ lâu nên có thể nói chuyện. Lúc này nhìn đến Thẩm Lưu Ly lại nhịn không được mà không ngừng kêu pi pi.

Lúc này chim sơn ca nhìn đến bạn tốt liền lập tức bay đến trên người Thẩm Lưu Ly.

“Đừng…”

Thẩm Lưu Ly còn chưa kịp nói đừng tới đây, chim sơn ca đã bay đến. Nó vốn muốn đậu ở trên vai nàng. Kết quả móng vuốt của nó đụng phải thân rồng của Tư Thần trước.

Nháy mắt chim sơn ca liền giống như thấy quỷ, liền lời cũng không dám nói, chỉ ở không trung kêu pi pi pi.

Nếu Thẩm Lưu Ly có thể nghe hiểu được điểu ngữ thì sẽ phát hiện nó đang liều mạng mà gọi: Đáng sợ, đáng sợ, có rồng muốn ăn chim!

Nhưng mà trong toàn bộ đại điện không có ai nghe hiểu được điểu ngữ.

Thẩm Lưu Ly thấy chim sơn ca phịch phịch mà bay không dừng, nàng vội vàng vươn tay bắt lấy nó.

“Tiểu Lam, không được lại bay lộn xộn. Mọi người còn cần được ngươi chữa thương.”

Lúc này nàng dùng một chút lực lại làm gậy thịt lớn lại hung ác mà cọ bên trong huyệt nhỏ.

Thẩm Lưu Ly gần như bị khoái cảm mãnh liệt khiến cho cao trào.

Nàng chỉ có thể cầu mong chim sơn ca đừng nghịch ngợm mà bay loạn nữa! Nếu nó lại bay lung tung, thật sự nàng liền tới cao trào. Đến lúc đó liền không có cách nào bắt nó lại.

“Pi pi pi!”

Chim sơn ca vùng vẫy cánh thét chói tai.

Ăn chim rồi! Đại bạch long sắp ăn chim rồi!

Khóe miệng Tư Thần nhếch lên, hắn dùng thuật ẩn thân che chắn mọi người nhưng lại quên mất cần phải che chắn linh thú.

Con chim nhỏ thật có thể nhìn thấy hắn. Nếu nói hắn muốn ăn linh thú, bản thân nó quả thực không đủ tắc kẽ răng.

Tư Thần dùng linh lực truyền âm uy hiếp nó: “Nếu ngươi không ngoan ngoãn phối hợp Thẩm Lưu Ly. Một lát bản tôn liền rút lông ngươi, ăn sạch ngươi.”

Tiểu Lam sợ tới mức rụt đầu vào trong lông chim trong nháy mắt.

Thật đáng sợ! Rồng thật đáng sợ!

Chim nhỏ đáng yêu như vậy, sao lại ăn chim nhỏ?

Tuy rằng Thẩm Lưu Ly không nghe được lời của Tư Thần, nhưng quả trứng trong bụng nàng lại nghe hiểu được những gì hắn nói.

Bài thai giáo đầu tiên của trứng nhỏ chính là biết được chim nhỏ ăn rất ngon. Trong đó chim sơn ca càng ngon hơn nữa!

Cha hắn đã sớm tích cốc rất nhiều năm, kết quả khi nhìn đến chim sơn ca vẫn còn muốn ăn. Cho nên thịt chim sơn ca chắc chắn là rất hấp dẫn.

Về sau Tiểu Lam vì không bị rồng lớn ăn, đành phải đi qua những ngày tháng bị rồng nhỏ ức hiếp, đương nhiên đó là chuyện của sau này.

Thẩm Lưu Ly ôm chim sơn ca đến bên các sư huynh để kiểm tra từng người.

Việc kiểm tra thân thể chắc chắn không tránh được phải tiếp xúc tứ chi. Vào thời điểm tay nàng vừa sắp đụng đến các sư huynh, Tư Thần liền hung hăng mà nghiền áp trong huyệt nhỏ của nàng một lần.

Bị gậy thịt lớn thao tới mức cả người run rẩy, Thẩm Lưu Ly vừa mới vươn tay ra liền ngừng lại.

Nàng sợ chính mình bị Tư Thần hung hăng thao làm như vậy, không chịu nổi bẻ gãy tay người ta.

Thẩm Lưu Ly không còn cách nào đành phải vận dụng linh lực đến kiểm tra tình huống thân thể các sư huynh. Nếu phát hiện chỉ là vết thương nhẹ thì giao cho chim sơn ca cứu người.

Ngày thường lúc nào chim sơn ca cũng ra vẻ kiêu căng, chẳng bao giờ chịu nghe lời ai. Nhưng lần này Thẩm Lưu Ly mới vừa mở miệng, chim sơn ca liền ngoan ngoãn bay tới chữa bệnh.

Tiểu Lam vừa pi pi pi khóc lóc vừa chữa bệnh.

Đúng là con rồng hư chỉ biết bắt nạt chim nhỏ! Không làm việc cần mẫn một chút thì sẽ con rồng hư ăn!

Vì thế trứng nhỏ ở trong bụng lại học được rằng, ức hiếp Tiểu Lam rất vui! Hơn nữa càng ức hiếp nó sẽ càng nghe lời!

Bình thường để trị liệu một vết thương nhẹ cần mất khoảng một canh giờ, nhưng lần này vậy mà không đến nửa canh giờ liền trị hết!

Thẩm Lưu Ly quả thực trợn mắt há hốc mồm! Trước kia khi Tiểu Lam chữa bệnh không phải như thế này! Nó hôm nay cần mẫn quá mức rồi!

Rất nhanh, một vài đệ tử bị thương nhẹ trong đại điện đã được trị hết.

Thẩm Lưu Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng nàng cũng có thể đi làm chuyện khác. Ở đại điện có nhiều người nhìn nàng như vậy, huyệt nhỏ nàng càng thêm mẫn cảm, càng thêm không thể khống chế mà kẹp chặt gậy thịt lớn.

“Sư tôn, con đã hoàn thành nhiệm vụ của ngài.”

Thẩm Lưu Ly nói xong liền trả chim sơn ca lại cho Minh Uyên Thiên Tôn.

Minh Uyên Thiên Tôn nhìn Tiểu Lam uể oải ỉu xìu trên tay nàng, nhịn không được hỏi: “Hôm nay nó bị sao vậy?”

“Con cũng không biết. Hồi trước Tiểu Lam dù có cứu một trăm người cũng không kêu mệt. Chẳng lẽ dạo này sư tôn ngài không cho nó ăn?”

Thẩm Lưu Ly vươn tay đến vuốt đầu Tiểu Lam.

Nhưng khi nàng duỗi tay, ngón tay không cẩn thận đụng phải tay của Minh Uyên Thiên Tôn.

Lúc này ánh mắt Tư Thần tối sầm lại, từ phía sau trực tiếp cắm gậy thịt lớn cắm vào sâu trong cúc huyệt của nàng!

Trong nháy mắt cả hai cái lỗ nhỏ dưới thân Thẩm Lưu Ly đều bị nhét đầy! Hai cây côn thịt lớn chen chúc không để lộ ra một khe hở nào!

“A…”

Thẩm Lưu Ly cắn răng, cố nén tiếng rên trong cổ họng. Thật sự quá kích thích! Nàng thực sự nhịn không được muốn thét chói tai.

Nhưng mà Tư Thần cũng không định buông tha nàng, mà càng tiếp tục hướng vào sâu trong tiểu huyệt vận động ra vào!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

---

Điểu ngữ: ngôn ngữ của loài chim

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nn