73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 73. Một ngày không ăn tinh dịch, huyệt nhỏ liền bắt đầu ngứa

Quả nhiên những yểm thi này không thể nhìn thấu thủ thuật che mắt của Tư Thần. Chúng tán loạn khắp nơi để tìm ba người, nhưng chúng nào biết rằng bọn họ vẫn đang ở tại trước mặt chúng.
“Thủ thuật che mắt của Thiên Tôn quá lợi hại! Yểm thi nhiều như vậy nhưng không có một con nhìn thấu.”
Diêu Tề nhìn Tư Thần đầy sùng bái.
Tư Thần nhàn nhạt nói: “Ẩn thân thuật của ta còn lợi hại hơn.”
“Thiên Tôn, người còn biết ẩn thân thuật? Cái này không phải cần có linh khí ẩn thân mới thực hiện được hay sao?”
Diêu Tề tò mò hỏi.
“Đương nhiên, thuật ẩn thân của ta …”
Thẩm Lưu Ly vội vàng nhón mũi chân che lại miệng hắn. Nếu hắn nói nói nữa, chỉ sợ lại nói đến sự tình trên đại điện ngày đó.

Nàng xem như một người duy nhất kiến thức được thuật ẩn thân của hắn. Nhưng chuyện kia nàng không muốn nhớ tới thêm lần nào nữa.

Một lần lại một lần bị Tư Thần thao đến cao trào trước mặt nhiều sư huynh như vậy, thật sự quá xấu hổ!

“Sư muội, sao muội lại vô lễ với Thiên Tôn như vậy! Chờ sau khi trở về sư phụ nhất định sẽ giáo huấn muội.”

Diêu Tề nhìn thấy Thẩm Lưu Ly che miệng Tư Thần Thiên Tôn lại, sợ tới mức mồ hôi lạnh đều chảy ra.

Tư Thần Thiên Tôn là có thể trêu chọc sao! Trước kia trong lúc tu học, ngài ấy truyền thụ kiếm pháp cho mọi người, chỉ thực hiện một lần, nghiêm khắc đến mức có người muốn hỏi lần thứ hai mà không được.

Bây giờ Diêu Tề chỉ sợ Thẩm Lưu Ly đắc tội với Tư Thần Thiên Tôn, khiến ngài thu hồi thủ thuật che mắt rồi ném hai người họ vào trong bầy yểm thi.

Kết quả Tư Thần không chỉ không có dấu hiệu tức giận, ngược lại giữa mày lại lộ ra ý cười vài phần.

Diêu Tề chỉ cảm thấy mình hoa mắt. Nếu không thì sao sẽ nhìn thấy tiên nhân tu vô tình đạo cười rộ lên!
Bỗng nhiên nơi xa bỗng truyền đến âm thanh một trận đánh nhau kịch liệt.

Ba người lập tức ngự kiếm đi qua. Chỉ thấy trên một con đường khác, hơn mười người hộ vệ đang bảo hộ một người nữ nhân ăn mặc khôi giáp trước cửa y quán.

Rất nhiều yểm thi đều vây quanh lại đây. Kiếm của những hộ vệ này đều chém đến sứt mẻ, nhưng không thể ngăn cản được vây công của chúng.

Thấy một người hộ vệ trong đó sắp bị yểm thi kéo đi, Thẩm Lưu Ly lập tức ném kiếm ra chém đứt tay của nó. Sau đó nàng triển khai trận phòng hộ che chắn yểm thi ở bên ngoài.

Nhưng linh lực của nàng có hạn, tất cả yểm thi đều như không muốn sống mà nhào đến, trận pháp của nàng cũng không thể ngăn cản được lâu.

Sau khi nữ nhân nhìn đến ba người liền cảnh giác nói: “Các ngươi là ai?”

“Chúng ta là tu sĩ ở Bồng Lai, theo lời cầu của thành chủ đến cứu người. Đây là sư muội của ta Thẩm Lưu Ly, vị áo trắng đầu bạc kia là Tư Thần Thiên Tôn, sư thúc của chúng ta.”

Diêu Tề lấy thẻ bài chứng minh thân phận từ trong tay áo ra. Tư Thần vẫn chưa công khai thân phận của mình rộng rãi, nên trong mắt người ngoài hắn chỉ lại một trong những vị Thiên Tôn ở Bồng Lai.
Sau khi ba người chứng minh thân phận, tất cả hộ vệ lập tức quỳ xuống.
“Thỉnh ba vị thần tiên hãy cứu đi thiếu thành chủ, không cần phải để ý đến chúng tôi!”
Hơn mười người thị vệ trung thành và tận tâm, đã chuẩn bị để hy sinh.
“Các ngươi không cần lo lắng, mọi người đều có thể đi.”
Diêu Tề vuốt cái ót, cộc lốc mà cười.
“Ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy con chim ngốc của bản tôn có thể mang được nhiều người như vậy?”
Tư Thần lạnh lùng mà nói.
Tiểu Lam: “Pi pi pi!” Ngươi lễ phép đi!
Thiếu thành chủ lấy tay nải trên lưng xuống dưới, “Còn mong tiên nhân mang thuốc này về cho gia phụ. Những người này đối với ta trung thành và tận tâm. Sao ta có thể tham sống sợ chết. Nếu là chết rồi, ta sẽ chết cùng bọn họ! Kiếm Vô Tâm ta tuyệt đối không bỏ rơi một người nào sống tạm!”
“Thật soái!”
Thẩm Lưu Ly nhịn không được mà tán thưởng. Nếu sư phụ giao cho nàng nhiệm vụ bảo hộ Minh Nguyệt Thành, tất nhiên nàng sẽ che chở những người này trở về.
Lúc này Tư Thần lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Lưu Ly một cái, cho nàng một ánh mắt cảnh cáo tự nàng hiểu lấy.
Thẩm Lưu Ly bị ánh mắt quét đến liền rụt cổ lại ngay lập tức.
“Bản tôn sẽ mở ra nột trận pháp truyền tống mang các ngươi đi vào nội thành. Nơi đó trước mắt có còn an toàn?”

Tư Thần lành lạnh hỏi lại.

Kiếm Vô Tâm lập tức gật đầu nói: “Nội thành tường cao có thể ngăn cản được những yểm thi này. Bá tánh ở đó cũng tạm thời chưa bị chúng khống chế.”

“Vậy được. Sau khi Bản tôn mở trận, các ngươi đứng vào.”

Tư Thần dùng linh lực mở ta trận pháp truyền tống. Chỉ thấy dưới bầu trời có một vệt sáng màu vàng.

“Mọi người mau vào thôi.”

Thẩm Lưu Ly lập tức làm mọi người đứng ở bên trong vòng sáng. Lúc này nàng không khỏi hoài nghi  thân phận cuối cùng của Tư Thần.

Loại trận pháp này cực kỳ hao tốn linh lực, sư phụ nàng từng cùng vài vị Thiên Tôn khác hợp lực mới có thể truyền tống các đệ tử. Nhưng Tư Thần có thể triển khai nó một mình, hơn nữa là truyền tống nhiều người như vậy trở về.

Rốt cuộc hắn có thân phận như thế nào?

Khi mọi người đều đứng ở Truyền Tống Trận, Tư Thần còn ở bên ngoài thi pháp.
“Chúng ta đi rồi, Thiên Tôn làm sao bây giờ?”

Thẩm Lưu Ly lo lắng nói.

Đây là lần đầu tiên Tư Thần nhìn thấy Thẩm Lưu Ly lo lắng cho mình, hắn nhẹ giọng cười nói: “Bản tôn không cần ngươi lo lắng. Trong chốc lát bản tôn sẽ lại đây cùng.”

Nghe được Tư Thần nói, Thẩm Lưu Ly mới thoáng yên tâm, theo sau mọi người mà biến mất ở bên trong pháp trận. Chờ nàng đứng vững mới phát hiện bản thân mình đã tới bên trong đại điện ở nội thành.

“Chúng ta đã trở lại!”

Bọn thị vệ không nghĩ tới chính mình có thể sống sót chạy thoát, có người kích động đến khóc.

Nhưng mà Thẩm Lưu Ly vẫn còn lo lắng nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Trận pháp truyền tống cực kỳ hao tổn linh lực, không biết khi nào hắn mới có thể trở về.

Lỡ như linh lực của hắn không đủ để ngự kiếm, chẵng phải là bị vây ở ngoại thành?

“Sư muội không cần lo lắng quá nhiều. Tư Thần Thiên Tôn linh lực cao thâm. Người nhất định sẽ trở về.”

Diêu Tề thấy Thẩm Lưu Ly lo lắng như vậy liền mở miệng trấn an.

“Nhưng trận pháp này ngay cả sư phụ đều làm không được.”

Thẩm Lưu Ly lo lắng nói.

Đột nhiên bầu trời xuất hiện một luồng ánh sáng màu lam, chỉ thấy Tư Thần một thân bạch y đầu bạc phiêu nhiên rơi xuống từ trên bầu trời.

Thẩm Lưu Ly nhìn đến hình ảnh này của hắn, trong lòng có chút loạn loạn. Nhưng lại nói không nên lời là cảm giác gì.

Sau khi Tư Thần trở về, Kiếm Vô Tâm cùng mọi người lập tức cung kính mà quỳ gối trước mặt hắn.

“Kiếm Vô Tâm có thể cùng đông đảo các tướng sĩ trở về, toàn dựa vào Tư Thần Thiên Tôn! Thỉnh Tư Thần Thiên Tôn nhận một lạy này của chúng ta!”

“Bản tôn nhận một lạy này chẳng lẽ có thể sống lâu thêm một ngày sao? Loại đồ vật hư vô mờ mịt này vô dụng đối với Bản tôn.”

Tư Thần lạnh lùng nói.

Khóe miệng Thẩm Lưu Ly trừu trừu, nam nhân này quả thật là thật sự cao lãnh.

Nhưng nàng lại không chú ý đến ánh mắt lập loè của Kiếm Vô Tâm khi nhìn Tư Thần, cùng với vài phần ngượng ngùng ửng đỏ trên mặt nàng ta.

Ba người vốn định đi gặp thành chủ một lầm, nhưng hắn bị bệnh quá nghiêm trọng. Chỉ có thể tĩnh dưỡng, tạm thời không thể gặp khách.

Nếu tình trạng của thành chủ như vậy. Tư Thần liền mang theo Thẩm Lưu Ly đi tuần tra nội thành.
Muốn hiểu biết tình huống tự nhiên cần phải cẩn thận điều tra từng chỗ. Thiếu thành chủ liền chuẩn bị một chiếc xe ngựa cho Tư Thần cùng với Thẩm Lưu Ly.

Vốn là Diêu Tề cũng muốn đi cùng, nhưng Tư Thần lại yên lặng mà liếc nhìn hắn một cái.

Diêu Tề lập tức ngoan ngoãn ở lại phủ Thành chủ kiểm tra thân thể cho mười mấy tướng sĩ.

Vừa đến trên xe ngựa, Thẩm Lưu Ly liền phát hiện bản thân mình có chút không thích hợp. Huyệt nhỏ đột nhiên ngứa lên. Mà Tư Thần chỉ yên lặng ngồi ở bên người nàng, nàng liền cảm nhận được khô nóng.

Tư Thần thấy khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ lên liền biết được là tình huống gì. Ở trên lưng chim loan bay một ngày, huyệt nhỏ không được ăn tinh dịch, lúc này đương nhiên ngứa lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nn