72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 72. Sư tổ dấm tinh, dục vọng chiếm hữu siêu cường

“Đệ tử đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Đây là lần đầu tiên nàng chấp hành nhiệm vụ sau khi đạt đến Kim Đan kỳ.

“Cấp bậc của ma tu cũng không thấp, nhiệm vụ hung hiểm. Cho nên trong lần này không chỉ có con, còn có tam sư huynh của con cùng với Tư Thần Thiên Tôn đi cùng.”

“Tư Thần Thiên Tôn không ở lại Bồng Lai sao?”

Khi Thẩm Lưu Ly nhìn đến Tư Thần liền vội vàng kẹp chặt hai chân.

Tội lỗi tội lỗi. Bây giờ khi nhìn đến Thiên Tôn hai chân nàng liền nhũn ra.

“Gần nhất Bản tôn không có việc gì, vừa lúc có thể cùng hai đệ tử các ngươi xuống núi một chuyến.”

Tư Thần xoa xoa đầu Tiểu Lam.

Tiểu Lam nghiêng đầu tiếp tục giả chết. Thật đáng sợ, nó muốn về nhà.

Pi pi pi ——

Tiểu Lam đáng thương cực kỳ mà nhìn Minh Uyên Thiên Tôn, nhưng Minh Uyên Thiên Tôn hoàn toàn không có ý muốn cứu nó.

“Chẳng qua là ma tu quấy rầy phàm nhân. Loại này cho dù cấp cao nhất cũng sẽ không vượt qua Trúc Cơ đỉnh. Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu. Thiên Tôn vẫn nên ở Bồng Lai nghỉ ngơi tốt là được.”

Thẩm Lưu Ly vẫn chưa từ bỏ ý định mà phản bác.

“Bản tôn đi cùng ngươi có thể mau một chút mà kết thúc nhiệm vụ. Hay là ngươi cảm thấy Bản tôn vướng bận, ảnh hưởng đến ngươi phát huy?”

Trong thanh âm Tư Thần mang theo vài phần hơi thở nguy hiểm.

Đang trong lòng bàn tay của Tư Thần, Tiểu Lam cảm thấy bản thân mình sắp rụng lông. Là bị doạ sợ đến mức rụng lông!

“Đương nhiên đệ tử không có ý này! Tư Thần Thiên Tôn có thể đi cùng, đó là vinh hạnh của đệ tử!”

Thẩm Lưu Ly cũng bị sắc mặt của hắn doạ đến run bần bật. Trong ánh mắt kia như đang nói nếu nàng dám không đồng ý nữa thì chờ chết đi!

Cuối cùng, ba người Thẩm Lưu Ly, tam sư huynh Diêu Tề và Tư Thần cùng nhau xuống núi.

Vốn là ba người đều ngự kiếm đi xuống, nhưng Tư Thần lại ghét bỏ nàng và Diêu Tề bay quá chậm.

Hắn đơn giản triệu hồi ra một con chim loan màu lam thật lớn.

Ba người liền cùng nhau ngồi lên trên người nó.

“Thiên Tôn, đây là linh thú của người sao? Thật là lợi hại! Thoạt nhìn nó ít nhất là địa giai a!”

Diêu Tề lần đầu tiên được nhìn đến một con chim loan với linh lực cường đại đến như vậy, nhịn không được ngồi trên người nó nhìn đông nhìn tây.

Lúc này Thẩm Lưu Ly đột nhiên phát hiện con chim loan này nhìn có chút quen mắt. Đặc biệt là lông trên đuôi nó, có một ít điểm xuyết mau vàng kim.

“Không phải linh thú của Bản tôn. Nó là của Minh Uyên Thiên Tôn, Bản tôn nhìn thích nên mượn lại chơi hai ngày. Chẳng qua linh thú của hắn cấp bậc quá thấp, Bản tôn liền độ một ít linh khí cho nó.”

Tư Thần nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Nhưng Thẩm Lưu Ly lại trừng lớn hai mắt, này là không có việc gì độ một chút linh khí?

Trước kia Tiểu Lam chỉ là một con linh thú nho nhỏ ở Huyền cấp. Bây giờ nó trở nên lớn như vậy, đây chỉ là một chút?

“Tiểu Lưu Ly! Ta bây giờ đã là linh thú Thiên cấp!”

Đột nhiên chim loan mở miệng nói chuyện.

“Linh thú Thiên cấp! Tiểu Lam, vậy chẳng phải ngươi hiện tại có thể biến thành người!”

Nàng nhịn không được ghé vào trên người nó nhìn nhìn.

“Còn không được. Cần phải tu luyện một thời gian. Chẳng qua về sau nếu ta biến thành người, ta liền có thể chơi cùng tiểu Lưu Ly!”

Tiểu Lam nào biết rằng sau khi nàng biến thành người chính là lúc xui xẻo bắt đầu. Sở dĩ Tư Thần độ linh khí cho nàng là vì nàng bị một cái trứng trứng nhỏ nhìn trúng.

Khi ba người đến Minh Nguyệt thành liền đi xuống từ trên người Tiểu Lam.

Tiểu Lam cũng biến thành hình dáng một con chim sơn ca nhỏ. Nó vẫn thích Thẩm Lưu Ly nhất, vốn đang định đậu trên đầu nàng.

Kết quả chỉ một giây sau đó ánh mắt tử vong của Tư Thần liền nhìn đến.

Tiểu Lam kêu rên một tiếng, cuối cùng bay đến trên đầu của Diêu Tề sư huynh.

Lần đầu tiên Diêu Tề được Tiểu Lam sủng hạnh như vậy, vui vẻ không ngừng mà đút thú lương cho nó.

Ba người một chim cứ như vậy liền đi về hướng Minh Nguyệt thành.

“Tại sao nơi này lại nhiều chướng khí như vậy? Trước kia ta đã từng đến nơi này, đây có Bồng Lai phù hộ, vẫn luôn dư thừa linh lực. Nhưng hiện tại lại như một cái luyện ngục.”

Lần trước khi nàng đến nơi này, khắp nơi một mảnh phồn vinh, tiểu thương rao hàng tấp nập.

Nhưng bây giờ lại không nhìn thấy một bóng người.

“Nơi đây có quá nhiều người chết, oán niệm của họ tụ tập lại khiến linh lực dần dần trở nên suy kiệt.”

Ánh mắt của Tư Thần cũng trở nên u ám lại.

“Quá nhiều người chết? Hiện tại là thời đại hoà bình. Ta tính được lần chiến tranh trước phải cách đây vài thập niên.”

Diêu Tề cũng có chút kinh ngạc.

“Sư huynh, không phải huynh cũng biết bói toán ư? Huynh có thể tính tính một chút nơi này trước kia có sự tình gì xảy ra không?”

“Không cần tính. Bản tôn đã biết.”

Sau khi vừa dứt lười, Tư Thần liền trực tiếp bảo hộ Thẩm Lưu Ly cùng với Diêu Tề ở sau người.

Chỉ thấy một đám người ăn mặc quần áo bá tánh vây đổ lại từ hai đầu đường phố.

Nói đúng ra bọn họ căn bản không xem như là người! Làn da của những bá tánh này đều biến thành màu tím, đôi mắt màu đỏ tươi. Toàn thân bốc ra hương vị tanh tưởi.

Còn chưa tới gần Thẩm Lưu Ly, nàng đã sắp phun.

“Thật đói!”

“Có ăn!”

Những người này sau khi nhìn đến bọn họ liền hưng phấn hai mắt, trong miệng càng là phát ra âm thanh như dã thú gào rống.

“Thiên Tôn, họ rốt cuộc là người sống hay người chết? Ta cảm giác chúng ta như là con mồi trong mắt họ.”

Tuy Diêu Tề là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng là gan lại nhỏ nhất, hắn nhìn thấy tang thi tụ tập lại liền bắt đầu nhũn hết cả chân.

“Đương nhiên không phải người sống, nhưng cũng không là người chết.

Người chết sẽ không di chuyển. Bọn họ là yểm thi. Chỉ là không giống với yểm thi bình thường, chúng không thể ra vào ban ngày, nhưng bọn họ lại có thể tự do hành động. Hơn nữa, so với yểm thi, bọn họ thông minh hơn, họ biết được trốn đi trước, chờ chúng ta vào bên trong này liền ào ra bao vây chúng ta lại.”

Tư Thần nói liền tế ra Thanh Sương kiếm.

“Những yểm thi này nguyên bản đều là dân chúng bình thường. Tại sao họ lại biến thành như vậy?”

Thẩm Lưu Ly nói cũng lấy ra vũ khí cũng chính mình.

“Trong Minh Nguyệt thành này sợ là có một tên ma tu lai lịch không nhỏ đến.”

Đối mặt yểm thi, Tư Thần chuyển động Thanh Sương kiếm đánh ra.

Nhưng chúng đã đói bụng không biết bao nhiêu ngày ở đây, con mồi vất vả mới tìm đến sao lại có thể buông ra.

Vì thế càng có nhiều yểm thi vây lại, giống như thuỷ triều, tầng trước bị đánh ngã tầng sau lại tiến lên.

Linh lực của Diêu Tề dần dần tiêu hao xong, nhưng yểm thi vẫn đang tiếp tục vây công.

“Tại sao chúng lại nhiều thế này? Đánh mãi không xong!”

Tuy rằng ma khi trên người của chúng ít, nhưng tiêu hao hết một lần lại một lần, linh khí trên người hắn sơm muôn gì cũng đi hết.

Thẩm Lưu Ly giải thích: “Trước kia Minh Nguyệt thành có tám mươi vạn bá tánh! Cũng có nghĩa nơi này dù ít cũng có mấy chục vạn yểm thi!”

Minh Nguyệt thành trong quá khứ càng phồn vinh, yểm thi công kích bọn họ bây giờ cũng càng nhiều.

“Tám mươi vạn! Trời ạ! Tiểu sư muội, bây giờ ta muốn trở về Bồng Lai.” Tam sư huynh khổ bức hô.

“Trước đừng gáp, ma khí trên yểm thi không đủ để nhìn thấu thuật che mắt, các ngươi đứng yên.”

Tư Thần niệm khẩu quyết, trong nháy mắt chúng như ruồi nhặng không đầu, tán loạn khắp nơi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nn