Ash Rut 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(tr 290) Có phải mong muốn của Ash đã thành hiện thực không? Căn nhà cuối cùng
anh ấy đi xem rất hoàn hảo, không có điểm nào để chê. Cũng có thể anh ấy thấy vậy vì
không có Ash đi cùng để xem xét kỹ nó.
Karlyle đi về phía trước chầm chậm, mắt cụp xuống. Tiếng giày vang vọng trên nền
đá cẩm thạch. Anh ấy không nhớ được họ đã từng cãi nhau từ khi bắt đầu hẹn hò
chưa. Ash đối xử với Karlyle rất cẩn thận. Anh ấy rất chịu khó thuận theo nhu cầu của
Karlyle.
Nhưng Karlyle lại làm Ash phiền lòng với lý do là vì tình dục khiến anh ấy cảm thấy
quá khoái lạc. Rimming là cái gì vậy chứ? Cũng không phải là chỗ đó chưa từng bị
liếm, đã thế anh ấy còn từng làm điều tồi tệ hơn.
Trái tim Karlyle ngày càng trùng xuống. Tâm trạng nặng nề trào ra không kiểm soát.
Lời Ash nói rằng sẽ thật tốt nếu có một ngôi nhà Karlyle thích cứ vang vọng trong
đầu.
Ash chắc hẳn cũng muốn anh ấy ra khỏi nhà mình. Vì Karlyle muốn chuyện tình cảm
giữa họ sẽ tốt đẹp, nên Ash bảo vậy thì cũng phải thôi.
Bất kể đã xem xét bao lần rồi, cũng không tìm ra được lý do không nên mua ngôi nhà
này. Giá cả cũng hợp lý. Bể bơi kích cỡ phù hợp, căn nhà có 4 tầng lầu bao gồm cả
tầng hầm.
Kích cỡ, thiết kế, địa điểm, tất cả đều hoàn hảo. Mất 20 phút nếu đi bộ đến nhà Ash,
nhưng nếu lái xe thì chỉ mất 5 phút. Khi thư ký hỏi ý kiến anh ấy, Karlyle chỉ bảo rằng
thư ký đã làm rất tốt và hãy cho nó vào danh sách. Chuyển vào sống ngay thì cũng
được thôi, nhưng trong lòng vẫn vương vấn chút tiếc nuối man mác.
Buồn thay, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Từ chiều đến giờ Ash vẫn không liên lạc
lại. Như thể đang chờ đợi tin tức gì đó nóng hổi, Karlyle bồn chồn liên tục suốt buổi.
Thấy anh ấy vô thức nhìn điện thoại, Alice cuối cùng cũng lên tiếng.
- Có chuyện gì vậy con?
- Không có gì đâu ạ.
Dù đã được nghe tiếng lòng của Alice, nhưng với Karlyle, mẹ vẫn là một người khó
để tiếp xúc. Anh ấy liền ngồi thẳng lưng và lắc đầu. Nhưng khi tin nhắn đến kêu lên,
Karlyle liền giật mình mò mẫm lấy điện thoại.
- Có vẻ là cuộc gọi con đang chờ đấy, con nhận đi.
- … Con xin phép.
Đúng ra là phải nói không, nhưng quá nóng vội nên Karlyle ngay lập tức thò tay vào
trong áo suit check tin nhắn. Là từ Ash. Nhưng nội dung của nó lại khác với điều anh
ấy mong đợi.
- “Xin lỗi em, Karlyle. Em có thể ngủ ở nhà mình hôm nay không? Em có thể
làm vậy đến hết ngày kia được không?”
Tưởng như bầu trời đang sụp đổ. Lông mày Karlyle nhăn lại. Lông mi run rẩy một
cách lo lắng. Chắc hẳn là Ash nổi giận rồi. Karlyle chẳng hiểu chuyện và để ý gì cả.Nếu Ash nói thế, tức ý ám chỉ rút cục Karlyle đã không chăm sóc và chấp nhận anh
ấy. Aiden nói đúng.
- Karlyle.
Đôi tay Alice chạm vào vai anh ấy. Karlyle thở dài và nhìn xuống. Alice đang nhìn
anh ấy. Đôi mắt xanh lạnh lùng thoáng vẻ lo âu.
- Mẹ không biết đang có chuyện gì… nhưng con có thể về.
- Không sao đâu ạ.
Karlyle đáp, tông giọng chắc nịch. Alice lắc đầu.
- Con lại đây.
Ta nói chuyện hẳn hoi. Con tim như bị xé nát thành trăm mảnh. Anh ấy không chỉ làm
Ash phiền lòng, mà còn làm mẹ lo lắng. Lòng tràn đầy buồn bã. Giờ bản thân đã phạm
sai lầm tày đình, cứ ngỡ điều duy nhất có thể làm là phải ngoi lên đối mặt, nhưng lại
chẳng thể làm được, vô lý làm sao.
- Người ta bảo mai là Valentine đấy.
Những lời không ngờ đến phát ra từ miệng Alice. Tâm trạng đang tuột dốc không
phanh của Karlyle thoáng dịu lại.
- … Mẹ nói gì ạ?
- Tận hưởng thời gian với cậu Jones nhé. Tuần này cứ nghỉ ngơi đi, không sao
đâu.
Thật là điều bất ngờ từ mẹ. Karlyle bối rối. Không phải từ ai khác, anh ấy không
muốn để chính cha mẹ nói những điều này với mình. Dường như mẹ Alice đang tò mò
kia cũng vậy, bà nhăn một bên mắt nhìn Karlyle, rồi quay người đi trước.
Phải đến khi nhìn thấy chiếc xe đang chờ trước mặt đã khởi hành, Karlyle mới bắt đầu
suy nghĩ những lời mẹ nói.
Anh ấy chưa từng làm gì kỉ niệm vào ngày này. Nhưng anh ấy biết đại khái nên làm
gì. Nhưng vấn đề là, liệu Ash có thích không? Anh ấy sẽ ở nhà mình đến tận ngày kia.
Nên làm gì để tâm trạng Ash tốt hơn đây?...
Chẳng nghĩ ra được gì hay ho cả. Món quà đắt đỏ quá sẽ không phải thứ Ash muốn.
Dòng suy nghĩ của Karlyle cứ chảy trôi, chạm đến người quen duy nhất mà anh ấy có
thể hỏi về mấy thứ kiểu này.
- “Làm tình đi.”
Chỉ có đúng một việc Karlyle buộc phải hỏi Aiden. Đó là nên làm gì vào ngày
Valentine. Và Aiden chỉ đáp lại đúng một câu thô tục. Karlyle nhăn mặt.
- “Cậu đang đùa tôi đúng không?”
- “Thế là tuyệt nhất đấy. Phải làm gì đó mà thường ngày cậu không làm chứ.”
Karlyle không hề có ý định hỏi chuyện riêng tư thế này với anh em trong nhà. Thấy
Karlyle không phản hồi, Aiden tự nói tiếp.
- Tuy có hơi sáo rỗng và trẻ con, nhưng phủ socola lên người mình dễ lắm đấy.
Cơ mà ai trong hai người làm việc này đây?”
Còn không đáng để trả lời lại nữa.“Nhìn hai người thì có vẻ để cậu làm sẽ hợp hơn đấy, nhưng nếu cậu làm điều
gì mà người kia luôn muốn nhưng không nói ra, thì đó là quà Valentine rồi. Ghi
nhớ lời khuyên quý giá này nhé.”
Karlyle siết điện thoại trong lòng bàn tay. Sau đó hình như có thêm 1-2 tin nhắn nữa,
nhưng Karlyle không phản hồi. Giống như tin trước, rõ ràng là Aiden đang nói nhăng
cuội.
Suy nghĩ cả nửa ngày, nhưng ý tưởng quà tặng đưa ra vẫn không hài lòng. Bỏ qua lời
khuyên nên làm tình đáng quên đi kia của Aiden, Karlyle nghĩ đến 34 bông hồng, một
chiếc đồng hồ và một bữa tối tại nhà hàng mới nổi được ưa chuộng ở Chelsea.
Nó có vẻ ổn, cũng không kỳ quặc lắm. Tuy nhiên, năm nay làm vậy có lẽ là ổn nhất.
Thực sự sau này phải nghiên cứu nhiều thêm rồi.
Nhưng nếu Karlyle đã tự mình lên kế hoạch thế này, thì phải xem xem liệu Ash có bận
vào ngày mai không. Anh ấy có việc quan trọng gì mà, nên nếu hẹn ngay thì không
nên.
Sau tin nhắn nói rằng mình đã hiểu của Karlyle, Ash không liên lạc gì thêm đến tận
khi màn đêm buông xuống. Sự sợ hãi và lo lắng đan xen. Anh ấy không thể chợp mắt
nổi.
Mười giờ đêm, Karlyle cố gắng đi tắm và lên giường nằm. Nhưng vô ích. Không được
nghe giọng nói chúc ngủ ngon của Ash thế này, sao có thể ngủ được chứ. Tưởng như
bản thân đang mắc chứng mất ngủ vậy.
Càng căng thẳng, bụng càng nhức. Như thể mọi dây thần kinh đang căng như dây đàn.
Nhẫn nại nhìn thời gian chầm chậm trôi thật đau đớn. Cũng chẳng phải hai người họ
cãi nhau, nhưng cứ như chuyện gì đó kinh khủng đã xảy ra vậy.
Karlyle đành đi thay quần áo. Chỉ mặc một chiếc áo len đơn giản, quần tây lịch sự và
một chiếc áo khoác. Trước khi ghé nhà Ash, Karlyle đã gọi 3 cuộc.
Nhưng Ash không hề nhấc máy. Bây giờ, thậm chí anh ấy còn đã nghĩ đến trường hợp
chuyện gì đó đáng quan ngại đã xảy ra. Đã thế, Ash còn chưa từng tự ý cắt đứt liên lạc
với Karlyle. Trước đây, lần anh ấy không bắt máy là có lý do, lúc đó họ còn chưa hẹn
hò nhau.
Tuy thật bất lịch sự khi đến nhà người yêu vào đêm muộn. Ash thường ngủ sâu giấc
vào trước bình minh, nên điều này có thể khiến anh ấy khó chịu. Nhưng kể cả có bị
Ash ghét, thì Karlyle vẫn phải biết chắc rằng anh ấy ổn. Không thì bản thân sẽ phát
điên lên mất.
Sự lo lắng đã chiến thắng nỗi sợ. Nói trắng ra là sự lo lắng đã biến thành nỗi sợ.
Karlyle quyết tâm, rồi lái xe đến nhà Ash.
Đèn trong nhà Ash đều tắt. Chỉ có đúng ngọn đèn ánh cam ở vườn. Không có tiếng
động nào cả. Những cơn gió lạnh thổi qua mạnh mẽ làm bay tà áo khoác. Vì anh ấy
không ăn mặc đủ ấm, nên làn gió len vào quần áo lạnh buốt da.Karlyle nhập mật khẩu cửa trước. Tuy nhiên, muốn vào trong nhà thì cần một chiếc
chìa khóa. Ở UK, vẫn còn rất nhiều nhà dùng chìa khóa cửa. Anh ấy không biết đó có
phải một dạng sở thích cổ điển hay không, nhưng có nhiều ngôi nhà vẫn giữ loại cửa
này dù đã được cải tạo.
Ash để chìa khóa cửa bên dưới một viên đá lát tường ở trong vườn cho Karlyle. Thôi
thì, để vào vườn thì vẫn cần nhập mật khẩu nên cũng không nguy hiểm lắm. Đây là
lần đầu tiên Karlyle trao đổi chìa khóa theo cách này, nên anh ấy phấn khích một cách
khác thường khi làm điều này.
Karlyle quay ra, nhặt viên đá lớn nhất nằm giữa hàng đá tròn trông giông giống nhau.
Nhưng không có chiếc chìa khóa nào đặt dưới đó. Bên dưới nó nhìn thật trống rỗng và
tối tăm.
Có khi thế này lại tốt.
Anh ấy cảm thấy bản thân đã mắc lỗi gì đó. Karlyle nhìn viên đá một lúc lâu, ánh mắt
run rẩy. Có lẽ Ash không muốn anh ấy vào nhà lúc này? Anh ấy buồn đến mức lặng
người đi mất vài phút.
Sự can đảm suy yếu. Dù vậy, đã đến đây rồi thì phải kiểm tra xem tình trạng của Ash
thế nào. Gió ngày càng mạnh, tóc rối bù lên. Hai má đỏ bừng, lạnh ngắt.
Đứng trước nhà, Karlyle nhẹ nhàng gõ cửa. Bấm chuông, anh ấy bất an khi thấy trong
nhà tối om. Nếu họ sống cùng nhau thì sẽ không có chuyện này.
Không lẽ mất tận một năm mới có thể trở thành người phù hợp với Ash ư? Điều gì sẽ
xảy ra nếu anh ấy không thể trở thành người như vậy ngay cả sau một năm? Nhỡ anh
ấy và Ash chia tay? Một giả định tồi tệ mà anh ấy đã không nghĩ đến trong một thời
gian bất chợt lại trồi lên.
Sau khi lịch sự gõ cửa ba lần, Karlyle ủ rũ hạ tay xuống. Nhỡ Ash bị ốm thì sao, hay
là gọi xe cấp cứu? Phải chi anh ấy biết chuyện quái gì đang diễn ra thì bản thân sẽ
không mất phương hướng như thế này.
Khi họ gặp lại nhau, Ash đã yêu mình, nhưng khi quen nhau rồi, mình lại làm phiền
anh ấy và quá ích kỉ, thật buồn. Không kìm được, bàn tay anh ấy xoa xoa cánh cửa.
5 phút sau, cửa mở ra. Karlyle đang phân vân có nên bấm chuông cửa không. Nhiệt độ
ngày càng giảm, tai giờ đây đã tê đi. Đúng lúc tay định bấm chuông thì cánh cửa mở
ra.
- … Lyle?
Giọng nói trầm khàn vang lên. Có thể cảm thấy làn không khí ấm, cùng với đó là
luồng pheromone quay cuồng. Karlyle thoáng lùi lại.
- A, em xin lỗi.
Anh ấy xin lỗi trước. Khuôn mặt chìm trong bóng tối của Ash rất khó nhìn, nên rất
khó để thấy được biểu cảm của anh ấy.
- Em đứng đó bao lâu rồi?
Giọng Ash to hơn. Cánh tay vươn ra từ bóng tối, nắm lấy cổ tay Karlyle. Karlyle bị
kéo vào. Làn da lạnh cứng ngay lập tức tan chảy, và trái tim cũng vậy. Cửa đóng lại,
Karlyle nằm gọn trong vòng tay Ash.
- Sao em lạnh thế này?
Ash nói với giọng trầm. Chớp mắt, Karlyle cố gắng nhìn mặt Ash. Bàn tay ấm áp
chạm vào má. Nhưng có chút bất ngờ. Không phải vì anh ấy vừa mới từ ngoài vào,
nhưng tay Ash chạm vào lại nóng bỏng.
- Ash, tay anh nóng quá. Anh vẫn ổn chứ?
- Vấn đề không phải anh. Em đứng ngoài bao lâu rồi?
- Tầm… năm phút.
Bàn tay nóng hổi áp vào đôi má. Môi chạm nhau. Đôi môi Ash cũng nóng như tay anh
ấy vậy. Cả hơi thở khẽ phả ra cũng nóng y như làn khí nóng bỏng.
- Em mà cảm lạnh thì anh biết làm sao?
Cứ như có mình Karlyle bị ốm vậy, nhưng kể cả trong tình hình này mà anh ấy vẫn lo
lắng cho mình, thật là một người đẹp đẽ. Ash lại nhẹ nhàng chà đôi môi hé mở.
- Nhưng em lo lắng vì không thấy anh nghe máy.
Karlyle thủ thì chân thành. Bàn tay đang áp vào má dường như có lực mạnh hơn. Cứ
như anh ấy muốn làm với Karlyle thế này luôn vậy, hành động ấy chứa đầy ham
muốn.
Ash khẽ thở ra rồi nắm lấy Karlyle. Đôi mắt quen dần với bóng tối bắt gặp bóng người
của Ash. Cả hai bắt đầu đi lên cầu thang. Ash chỉ đang mặc quần đùi. Các cơ lưng vẽ
thành đường cong hiện lên rõ ràng.
Cả căn nhà tràn ngập pheromone như bị phủ bởi một lớp dày. Cứ như đang chứng kiến
kỳ động dục của Kyle vậy. Kyle động dục 3 tháng một lần, nhưng trước khi quay lại
với Nick thì em ấy phải chịu đựng thuốc ức chế hầu như mọi lần.
Cũng vì thế, cơn động dục với Kyle tựa như một căn bệnh vậy. Ash còn không phải
alpha trội mà lượng pheromone bủa vây căn nhà cũng dày đặc như vậy.
Karlyle chớp mắt trước từ “kỳ động dục”. Nghĩ mới thấy, anh ấy chưa từng thấy Ash
động dục. Đây là vấn đề anh ấy hoàn toàn có thể nghĩ đến, nhưng thật thảm hại khi
giờ anh ấy mới nhận ra.
Rồi, dần dần, những lời Ash đã nói lướt qua. Lúc ấy, biểu cảm rằng lúc nào anh ấy
cũng gặp tình trạng này, nói rằng anh ấy mất trí, và những hành vi khác lạ so với
thường ngày…
- Ash, lẽ nào… anh đến kỳ động dục rồi sao?
Lên đến lầu, Ash khựng lại.
- Ừ. Nó đến sớm hơn anh nghĩ.
Có thể thấy anh ấy giật mình.
- Giờ cũng muộn rồi. Anh sẽ ở tầng một. Em vào ngủ phòng anh đi.Nhưng Ash lại đẩy Karlyle đi mặc dù anh ấy đang động dục. Cảm giác có gì đó xa
cách. Dường như Ash đang giữ khoảng cách. Bằng cách đẩy anh ấy đi, giảm thời gian
bên nhau. Nỗi bất an rằng họ sẽ xa nhau lại càng lớn dần.
- Mình có thể ngủ cùng nhau mà. Không thì, em…
Karlyle nói khẩn khoản như đang van nài. Nhưng Ash liền gay gắt.
- Đừng đi xuống chỗ anh. Nếu anh đi lên, tuyệt đối không được để anh vào
phòng. Cửa phải luôn khóa.
Tựa như giọng nói lách qua khe hở hẹp vậy. Như thể anh ấy đang tức giận.
- Ash, em đã làm gì sai sao…?
Nếu hỏi vậy, anh ấy sợ rằng Ash sẽ thực sự nói ra điều Karlyle đã làm sai. Nhưng anh
ấy vẫn phải hỏi. Nếu đúng thì anh ấy phải sửa chữa nó.
- Lyle…
Giọng nói cất lên như đang thở dài.
- Bây giờ… vì anh đang kiềm chế lại điều mà mình muốn làm…
Âm thanh rên rỉ như đang gầm gừ. Pheromone giờ đây điên cuồng bao quanh Karlyle.
Không chỉ phổi, pheromone thô bạo cũng làm xáo trộn pheromone của Karlyle. Bụng
cồn lên. Thứ gì đó đang chèn cổ họng anh ấy, không rõ là hưng phấn hay cơn say sóng
nữa.
- Hãy nghe anh.
Là giọng ra lệnh. Ash chưa từng nói giọng này. Cơn rùng mình nổi da gà chạy dọc
mạnh xương sống.
- Em, không muốn.
Karlyle phản đối. Thở ra khô khốc, Ash tóm lấy eo Karlyle thô bạo. Mặt tiến lại gần.
Cuối cùng anh ấy cũng nhìn thấy khuôn mặt Ash. Ash có đôi mắt đục ngầu như thể
không còn thần trí.
- Anh nghiêm túc đấy. Kỳ động dục của anh khác với người khác. Sẽ rất khó
khăn cho em.
Tại mọi nơi tiếp xúc da thịt, cơn nóng truyền sang mạnh mẽ. Bàn tay thô ráp đẩy áo
len lên. Bàn tay còn lại luồn vào quần. Karlyle lùi lại. Ash cứ thể đẩy anh ấy vào
tường. Tấm lưng va vào tường.
- Anh không thể… nó không như thông thường đâu. Nguy hiểm lắm rồi. Kể cả
bây giờ, không thể…
Ha, Ash hít sâu một hơi tựa như đang đau đớn. Bàn tay làm loạn trong quần áo trượt
ra. Ash lớn giọng.
- Đừng đi xuống.
Thấy anh ấy quay người định đi xuống, Karlyle liền túm lại.
- Em không sao đâu.
- Không sao ư?
Ash hỏi, quay lại đầy gay gắt.Chỉ liếm lỗ sau thôi mà em đã ghét như vậy rồi? Em có biết anh sẽ làm gì
không hả?
Có thể thấy anh ấy lắc đầu một cách lo lắng và căng thẳng.
- … Chết tiệt. Xin lỗi em. Anh sắp không chịu được nữa rồi. Thuốc ức chế sắp
hết tác dụng rồi… đừng đi xuống, được không?
Giọng nói bật ra từ kẽ răng nghe đầy bất an. Anh ấy không nói sai. Giờ đây Karlyle
đang vô cùng tỉnh táo, và anh ấy không thể chịu được thân thể mình bị làm loạn trong
trạng thái còn không phải đang động dục. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy
ghét nó.
- Không phải là em ghét nó.
Ash làm anh ấy thành như vậy, sao mà ghét được chứ.
- Việc anh, liếm em, không phải là… em ghét nó.
Tựa như hơi thở ngưng đọng. Ash đứng yên không cử động. Có thể nhìn thấy đôi môi
hé mở qua hình bóng xanh xanh trong bóng tối kia. Rồi, như khi anh ấy kéo Karlyle
vào nhà, Ash vươn tay ra. Cằm Karlyle bị nắm lấy. Ash nuốt lấy môi Karlyle như một
con thú săn mồi.
Môi dưới nhanh chóng bị cắn căng ra. Hé môi một cách ngạc nhiên, cánh lưỡi kia
ngay lập tức len vào. Lưỡi bị chà xát mạnh. Không một giây ngơi nghỉ, chuyển động
như thể sắp phát điên.
Cơ thể Karlyle bị đẩy lại. Siết chặt chân để giữ mình không ngã, anh ấy loạng choạng
lùi lại. Đôi chân bị vướng vào bàn một lần, rồi lại bị đẩy lại. Trong lúc đó, lưỡi liên
tục quyện vào nhau. Lưỡi trộn lẫn nhanh chóng phát ra âm thanh ướt át. Nước bọt
chảy ròng ròng xuống cằm.
A, hức, Karlyle thở hổn hển, Ash thậm chí không cho anh ấy thở. Lưng chạm vào cửa.
Khi Karlyle bị ép vào cửa và khóa chặt trong vòng tay, Ash nghiêng đầu và thưởng
thức anh ấy thật sâu. Cơ thể Karlyle run lên khi lưỡi liếm qua phần mềm mại phía sau
khuôn miệng vì nó không thể liếm được vòm miệng anh ấy. Khó thở quá. Anh ấy gắng
gượng giơ tay lên đẩy vào ngực Ash. Đầu óc quay cuồng vì thiếu oxy.
Ash gầm gừ rồi mở cửa. Ash nắm lấy phần eo suýt thì ngã xuống của Karlyle rồi đẩy
anh ấy xuống giường. Thao tác nhanh lẹ và gấp gáp, Ash trèo lên người anh ấy. Quần
bị tụt ngay xuống. Chiếc dương vật chạm vào mặt Karlyle. Khúc thịt nặng chà mạnh
vào môi anh ấy.
- Miệng.
Tông giọng phát ra từ Ash, nhưng cứ ngỡ là người khác. Chỉ bật ra đúng một từ. Ash
vỗ cái ấy vào má Karlyle. Nhiệt độ cơ thể nhanh chóng dâng cao.
- Há ra.
Ash ra lệnh, cọ đầu dương vật vào hàng môi nhợt nhạt của anh ấy. Có thể nghe thấy
tiếng tim đập thình thịch bên tai. Dường như cũng đang cố làm Karlyle phát điên theo,
pheromone kia ngấm dần vào người anh ấy.
Karlyle từ từ mở miệng. Ash đẩy nó vào khe hở, tựa như đang đâm vào một chiếc lỗ.Cằm dần há ra. Dương vật lấp đầy khuôn miệng khi nó đè áp xuống lưỡi. Karlyle rên
rỉ vì cảm giác khó thở. Nước bọt chảy xuống phần cằm đang mở ra hết cỡ. Chỉ mới
cho vào miệng, mà nó đã cướp sạch hơi thở của anh ấy.
- Hưm, ức, ư, hư… ự.
- Ừm… cứ như thế.
Giọng nói nhỏ như đang hài lòng. Bàn tay đưa ra dịu dàng vuốt tóc anh ấy như đang
khen ngợi, rồi nắm chặt lấy.
Âm thanh bật ra. Cái ấy bị đẩy sâu xuống họng. Mắt mở lớn, Karlyle nắm lấy cổ tay
Ash.
- Hư, ự, ưm… ha.. ức.
Nước bọt dồn về họng khi lưỡi bị đè mạnh xuống. Ash bắt đầu động hông. Phần hông
từ từ rút ra, rồi lại thúc sâu vào họng, liên tục.
Hư, ưm, a, cứ mỗi khi dương vật chui ra là lại không kịp thở, Karlyle cố gắng theo kịp
và đẩy cái của Ash vào. Thân dưới Karlyle cũng căng cứng vì bị thúc vào thô bạo. Do
ban nãy đồ đã bị cởi ra đôi chút, nên phía trước cương lên lấp ló lộ ra giữa lớp quần
lót xộc xệch. Dịch nhờn làm ướt bụng. Mông run lên.
Ash xuất nhanh hơn thường lệ. Karlyle không thể tỉnh táo vì lượng pheromone đổ ụp
vào người như tắm. Anh ấy nuốt tinh dịch thẳng xuống họng.
Khụ, tiếng họ cất lên. Đầu mũi nghẹt lại, nước mắt chảy ra, như thể chất lỏng đã đi
qua đường thở vậy. Miệng nhưng nhức. Môi hơi rách, có vị tanh của máu.
Dù đã xuất rồi, nhưng Ash vẫn thúc vào và đưa đẩy. Sau khi đã giũ sạch không còn
một giọt nào, Ash chầm chậm lấy nó ra. Nước bọt căng ra như một sợi chỉ, nối môi
Karlyle và cậu nhỏ của Ash.
Phía trước của Ash vẫn co giật dù anh ấy vừa xuất tinh. Ash vươn mình dài ra như
một kẻ đi săn tóm lấy con mồi của mình. Chỉ kịp làm dịu hơi thở ngột ngạt, Karlyle từ
từ lùi người lại.
Lòng bàn tay sờ soạng đẩy vào ga giường. Mình muốn nhìn rõ Ash hơn. Trong tư thế
hiện tại, anh ấy chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng.
Tuy nhiên, lầm tưởng bóng hình lùi lại của Karlyle là đang chạy trốn, Ash đuổi theo
ngay tức khắc.
- Em đi đâu?
Quần bị lột ra. Chân bị nâng lên, quần lót cũng bị kéo xuống. Dương vật cương cứng
nóng bỏng chạm vào giữa hai chân trần đang lộ ra ngoài. Cái ấy ướt đẫm nước bọt,
chẳng hề suy giảm kích cỡ tách xoạc khe mông ra.
- Giờ em không thể chạy trốn được.
- Ash, không phải thế đâu…
Đang định nói rằng em chỉ định nhìn mặt anh, thì những lời ấy liền bị đẩy lại vì hành
động cố gắng chui vào chiếc lỗ còn đang khép chặt. Lưng toát mồ hôi lạnh. Có lẽ Ash
nói đúng.
Lỗ hậu thường vẫn được giãn mở đến mức tuôn trào gel, giờ không được chăm sóc
nên cứ ngoan cố đóng chặt. Cứ đâm vào thế này thì sẽ rách mất.
- Lyle là của anh.
Đôi mắt Karlyle mở lớn khi nghe thấy những lời theo sau. Là bởi đây là lần đầu tiên
Ash bộc lộ rõ sự chiếm hữu như vậy. Con tim đập liên hồi. Một câu nói của Ash đã
làm nguôi sự phản kháng bản năng rằng phía sau có thể sẽ bị rách.
- Lẽ ra, em phải đi ngay khi anh bảo. Không phải sao?
Anh ấy thúc, thúc vào lỗ. Phía bên trong không hề dễ dàng mở ra kể cả khi đâm vào
như muốn xé toạc những nếp nhăn. Karlyle cố gắng lấy lại sức lực bằng một cách nào
đó.
- Ash, không vào, được đâu…
Nhưng bị rách không phải vấn đề. Chỉ là nó sẽ không vào được. Karlyle bối rối nhìn
quanh. Ánh mắt bắt gặp tủ đầu giường nơi có gel bôi trơn.
Tuy không biết chính xác tình trạng, nhưng anh ấy biết Ash không thể kiềm chế được
nữa. Nên anh ấy mới đâm vào luôn thay vì nới lỏng phía sau trước.
- Ha…
Chết tiệt. Ash bật ra vài tiếng chửi rủa, rồi thô bạo đứng dậy. Cánh tay dang rộng lướt
qua Karlyle và mở ngăn kéo. Lạch cạch, ngăn tủ mở ra. Lọc xọc tìm khắp ngăn, Ash
lấy gel ra.
- Mỗi ngày đều cho vào mà vẫn chật thế này… anh phải làm gì bây giờ?
Nắp bật ra, cảm giác lành lạnh chạy lên từ bên dưới. Có thể nghe thấy tiếng nuốt nước
bọt. Một lượng chất lỏng bị bóp ra, chảy lan khắp mông. Dương vật cương cứng lại
chạm vào. Đỉnh quy đầu chà xát mạnh vào lỗ hậu trơn trượt.
Nhưng dường như nó vẫn sẽ không vào được. Karlyle liếm môi lo lắng. Đây là lần
đầu tiên Ash không nới lỏng, đến ngón tay cũng không dùng. Trong tình trạng này,
việc cho vào là không thể nào. Kể cả có nới một chút rồi mới cho thì cũng khó khăn.
- A, ha… ư, hức, ưm… a!
Nhưng bất ngờ thay, dương vật bắt đầu chui vào trong lỗ từng chút một. Gel bôi trơn
trượt vào chiếc lỗ khẽ hé mở. Khi đầu dương vật dày cộp tách mở khe hở chật hẹp, gel
bôi trơn chảy ra và làm ướt bên trong bằng áp lực mạnh mẽ.
- A-Ash, hự, đợi đã, đợi đã… ha, ư.
Không thở nổi. Kể cả có nới lỏng đủ như mọi khi, đường thở vẫn như bị thu hẹp lại
khi anh ấy tiếp nhận vật kia, thứ đè ép rất nhiều áp lực khi mới đâm vào.
Nước mắt bắt đầu rơi. Các cơ căng cứng như thể mọi oxy trong cơ thể đã bay biến.
Thật khó tin bình thường anh ấy vẫn tiếp nhận được vật kia.
- Sức, thả lỏng ra.
- Em, không… thể, ưm, a, hức…
Thành vách bên trong run rẩy để đẩy dương vật không ngừng đi vào. Karlyle tự cảm
nhận được bên trong đang co thắt dữ dội bám lấy vật kia. Gắng gượng hô hấp, nhưng
không được, chỉ có thể đẩy hơi qua đường thở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#01