Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Nguyên Mẫn hơi cong lưng, rũ mắt, vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu hành lễ. Trong làn khói hương nghi ngút, Vương Triều Loan híp mắt quan sát con người trước mắt này.

Lần gần nhất ả thấy nó là năm năm trước, không biết con lừa trọc ở chùa Khai Nguyên đã nói gì với bệ hạ, mà sau đó, thằng nhãi này được triệu vào trong cung. Ả còn nhớ, khi ấy giữa Đạo Càn Điện rộng lớn, oắt này chỉ là một đứa nhút nhát rụt rè, mặt mày sợ sệt được nội thị nắm tay dẫn vào.

Có lẽ do mấy năm nay thiếu thốn khổ cực, nên thằng nhỏ trông không giống như đã mười ba tuổi. Quần áo nó mặc rộng thùng thình, nom như chỉ đang khoác hờ trên người. Trang phục cũ kỹ nhàu nhĩ, thậm chí nơi cổ tay và cổ áo đã bạc màu, đường thêu có chỗ đã bung chỉ. Có điều, gương mặt kia... Vương Triều Loan nheo mắt, gương mặt nó bợt bạt, đôi môi nhạt nhẽo chẳng có chút hồng hào. Tuy vậy, ả vẫn thấy được thằng này là một cái mầm tốt, chỉ là chưa kịp nẩy nở, lại thêm mặt mày xanh xao, khiến người ta cảm thấy quá ư là gầy yếu bệnh trạng.

Thật là... không có một chút phong thái nào của con cháu hoàng tộc.

Vương Triều Loan bật cười một tiếng, ra vẻ chế nhạo, thậm chí còn chẳng buồn ra vẻ khách sáo: "Hình như bản cung đã từng nói với ngươi rồi, không có chuyện gì thì chớ có đến Chung Túy Cung."

Lý Nguyên Mẫn chắp tay: "Nguyên Mẫn được nương nương chăm sóc đã nhiều năm. Tuy nương nương thương tiếc Nguyên Mẫn, miễn cho phải sớm tối thưa hầu, nhưng bấy nay lúc nào tấm lòng Nguyên Mẫn cũng bất an. Hôm nay đến đây một là vì thăm hỏi nương nương, thỏa mãn tâm nguyện nhiều năm nay của Nguyên Mẫn, hai là... mấy ngày nay Nguyên Mẫn nằm mơ thấy một chuyện, hình ảnh trong mộng thật sự làm Nguyên Mẫn kinh sợ."

"Ồ?" Vương Triều Loan cười cợt, "Giấc mộng gì?"

"Mơ thấy nương nương gặp đại nạn, nên Nguyên Mẫn phải đến đây để giúp cho người."
Lời này quả thật nằm ngoài dự đoán của mọi người, Vương Triều Loan còn chưa kịp quát mắng, Lý Nguyên Lãng đứng bên cạnh ả đã làm ầm lên:

"Được lắm, đồ rác rưởi! Ai cho mày cả gan nguyền rủa mẫu phi! Mày cho rằng mình có chín cái mạng chém hoài không chết hả!"

Lý Nguyên Mẫn chẳng hề tỏ ra sợ hãi, chỉ bình tĩnh nói tiếp: "Nguyên Mẫn biết những lời này vô cùng bất kính, nhưng Nguyên Mẫn đã mơ thấy giấc mơ này ba lần, mỗi lần đều y hệt nhau. Hẳn là thần phật đã báo mộng. May mắn thay, ngày nhỏ Nguyên Mẫn sống ở Khai Nguyên Tự, học được một vài pháp thuật đuổi tà, cho nên không dám chần chờ, mới đến Chung Túy Cung giúp nương nương."

Vương Triều Loan giận đến nỗi bật cười: "Được, vậy mày hãy kể ra là mày nhìn thấy gì trong mộng, rồi làm sao có thể giúp đỡ bản cung. Bản cung cũng có thể nhân lúc này nghĩ xem làm sao để trừng phạt bọn người ăn nói linh tinh, mượn chuyện mê tín để nguyền rủa ta!"
Lý Nguyên Mẫn cúi đầu sâu hơn, lông mi đen nhánh rũ xuống rung động trước mắt, y khẽ mím môi, sau đó hé miệng thưa,

"Nguyên Mẫn mơ thấy có trăm vạn u hồn chết đói từ Chiết Tây tràn vào hoàng thành..."

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng như vậy, đã khiến mặt mũi Vương Triều Loan phút chốc biến sắc, chỉ còn lại sự hãi hùng, ả đập mạnh tay trên án thư bên cạnh.

Tình hình thay đổi bất ngờ làm cho toàn bộ cung nhân trong điện cùng nhau quỳ xuống, Lý Nguyên Lãng không rõ tại sao, nhưng cũng chỉ có thể cùng quỳ, ngoài miệng thì nói mẫu phi bớt giận, nhưng con mắt vẫn quan sát Vương Triều Loan thật kỹ. Gã chưa từng thấy Vương Quý phi thất thố đến vậy bao giờ, cho rằng ả tin lời của đứa ti tiện này, mới vội vàng khuyên can:

"Mẫu phi, những chuyện quỷ thần này thật hoang đường. Kẻ này mang tâm tư khó lường, cố ý bịa đặt để dọa nạt mẫu phi, mẫu phi đừng nghe nó."
"Mày câm miệng!" Vương Triều Loan giận dữ phất tay áo, mắng.

Lý Nguyên Lãng vô duyên vô cớ bị ăn một cái bạt tai, ánh mắt gã lập tức u ám, nhưng chỉ đành cúi đầu, không dám hó hé thêm nữa.

Cả cung điện im phăng phắc.

Lồng ngực Vương Triều Loan liên tục phập phồng, ả nhìn chằm chặp thằng oắt con trước mặt, ánh mắt hết sức dữ tợn.

Ả không phải hạng mù quáng mê tín, đi tin ba cái chuyện quỷ thần, nếu đây chỉ là lời vu vơ ngớ ngẩn thì cũng thôi, nhưng đối phương lại chỉ thẳng ra chuyện "quỷ đói ở Chiết Tây". Điều này làm ả giật thót cả mình.

Chiết Tây... Làm sao có người biết được.

Mặc dù ả là sủng phi cao quý, nhưng nhà mẹ đẻ không quyền không thế, cho nên thứ gì cũng phải tự tay giành lấy. Vây cánh thân tín, tai mắt trong triều, chuyện gì cũng cần vàng ròng bạc trắng để giải quyết. Cung bổng nhỏ nhoi của ả không cách nào lấp đầy cái động không đáy này, cho nên ả rắp tâm nhũng nhiễu lương thực tiền của cứu tế nạn dân. Những tưởng đâu rằng việc cha mình cấu kết với Tri phủ Chiết Tây là chuyện thần quỷ không hay, ai dè có một ngày bị người khác nói toạc ra như thế, làm sao ả không kinh hồn bạt vía cho được!
Vương Triều Loan hít sâu một hơi, tạm thời bình tĩnh lại, đáy mắt ả rét lạnh, đoạn trỏ tay về phía Lý Nguyên Mẫn, nghiến răng nghiến lợi:

"Trừ nó ra, toàn bộ các người đều đi ra ngoài!"

"Vâng!"

Lý Nguyên Lãng hung hăng trừng Lý Nguyên Mẫn một cái rồi mới chắp tay đi theo mọi người lùi ra.

Cung điện lần nữa lặng ngắt như tờ.

Vương Triều Loan nhìn chằm chằm đứa trẻ kia một lúc lâu, sau đó từ từ bước đến gần. Ả chìm nổi trong hậu cung này đã mười mấy năm, sớm học được cách thao túng lòng người, cho nên ả không vội chất vấn. Trong sự im lặng ngột ngạt này, nếu như có kẻ đứng trước mặt ả giở trò quỷ thì nhất định sẽ lòi đuôi.

Song, lần này đối phương chỉ ngây ngốc mà đứng trơ ra đó như một hòn đá, cái gì cũng không biết.

Vương Triều Loan cau mày, nghĩ bụng: "Huynh trưởng ta chưởng quản toàn bộ cung cấm này. Chuyện gì trong cung cũng đều nằm trong mắt ta, đứa con hoang này làm gì có bản lĩnh thông thiên mà biết được đầu đuôi cớ sự, có lẽ là ta lo xa rồi. Có thể là do mấy năm nay đứa ti tiện này sống cực khổ quá, mới bày ra chuyện giật gân hòng tìm cách sống tốt hơn thôi."
Nghĩ đến đây, trong lòng ả an tâm trở lại, cười khẩy một tiếng: "Chốn kinh kỳ vốn là nơi rồng ngự, làm gì có chuyện những thứ nhơ bẩn như thế bay được vào hoàng thành? Hôm nay nếu oắt con nhà mày không nói rõ đầu đuôi ngọn ngành cho bản cung, thì bản cung thiết nghĩ mày không cần về Tây Điện nữa -- Lâu nay sủng vật trong Thú phòng của bản cung không có dịp nếm thử đồ tươi rồi!"

Lý Nguyên Mẫn thở dài một hơi: "Nguyên Mẫn không hề vọng ngôn, thuở nhỏ Nguyên Mẫn sống ở Khai Nguyên Tự, hầu hạ dưới chân thần phật, cho nên hiểu biết về tà pháp hơn người ta đôi chút. Vốn dĩ Nguyên Mẫn không muốn quấy rầy nương nương, nhưng kiếp nạn lần này quả thật rất hung hiểm, nên cho dù có khó khăn đến đâu, Nguyên Mẫn cũng muốn thử một lần."

Lại nói: "Vừa rồi Nguyên Mẫn đã bày trận bên ngoài Chung Túy Cung, hôm nay khi mặt trời lặn, sẽ có tường vân màu tím mang theo Tiên hạc Bồng Lai đến để xua tan quỷ đói, từ đây nương nương sẽ vạn sự hanh thông. Nếu nương nương không tin, vậy người hãy chờ đợi thần tích xuất hiện là được. Nếu Nguyên Mẫn nói sai, vậy ngay sáng mai sẽ đến nhận tội, đến lúc đó, nương nương muốn đánh gϊếŧ hay muốn lăng trì con đều được."
"Tường vân màu tím, tiên hạc..."

Vương Triều Loan đời nào lại tin tưởng những lời y nói, ả cười thầm trong bụng, đoán chừng là oắt con này sống không tốt lắm, cho nên mới bịa đặt ra chuyện hoang đường này để lừa gạt Chung Túy Cung, thật là quá sức nực cười!

Ả có phần hối hận lúc nãy mình phản ứng thái quá, nhất thời không vội xử lý Lý Nguyên Mẫn ngay tại chỗ, mà muốn xem ngày mai y còn có thể giở trò gì -- trong lòng ả đã toan tính không dưới mười phương pháp tra tấn cho người khác sống dở chết dở đây!

"Được! Bản cung sẽ tha cho mày đến ngày mai, ta muốn xem đám mây tím tiên hạc gì đó có kịp tới cứu mày một mạng hay không!"

Ả hít sâu một hơi,

"Cút!"

Lý Nguyên Mẫn lặng lẽ thở ra một hơi, y chào một tiếng rồi chắp tay lui ra ngoài.

***

Bên ngoài Chung Túy Cung là một dãy hành lang quanh co, Lý Nguyên Mẫn chậm rãi dạo bước trên đó.
Phải đến tận ba năm sau, vụ việc tham nhũng lương thực cứu tế ở Chiết Tây mới vỡ lở, chỉ có điều khi đó Minh Đức đế đã gần hấp hối, sự kiện này trở thành vũ khí để các đảng phái công kích lẫn nhau, cuối cùng cũng chẳng có ai đứng ra chịu trách nhiệm. Sau này, khi y được Tư Mã gia đẩy lên ngôi vị hoàng đế, Chiết Tây xảy ra bạo loạn, lưu dân khởi nghĩa khắp nơi, trở thành mầm mống cho sự diệt vong của cả vương triều Bắc An.

Thế nhưng hiện tại, trừ y ra, không một ai biết được mối nguy mất nước đã gần kề, e rằng bây giờ đám quan lại quý tộc của Bắc An hãy còn đắm chìm trong cảnh sênh ca thái bình giả tạo trước mắt.

Bao nhiêu chuyện xưa tích cũ hiện lên trong lòng, trùng điệp như núi non, Lý Nguyên Mẫn không khỏi thở dài, y cũng không biết với sức lực nhỏ bé của bản thân, liệu có thể thay đổi số phận.
Đương lúc thẫn thờ, một bóng người đột nhiên ập đến trước mặt y. Lý Nguyên Mẫn còn chưa kịp định thần lại, khuôn mặt đã hứng phải một cái tát như trời giáng, tiếng vang trầm đục vang lên, y lảo đảo, ngã vào bên lan can hành lang.

Tầm mắt y hóa thành màu đen, ruột gan lộn tùng phèo hết cả lên, nơi cổ họng dâng lên vị máu tanh, nhưng y cố gắng nghẹn lại. Bất chợt, một giọng nói nanh ác vang lên bên tai:

"Đừng tưởng thứ tiện nhân như mày có thể ba hoa vài câu là trèo lên được Chung Túy Cung! Mày mà cũng xứng!"

Lý Nguyên Mẫn không cần liếc nhìn cũng có thể hình dung ra dáng vẻ oán độc của Lý Nguyên Lãng, y ngồi tại chỗ thở dốc một chặp, mãi đến khi đầu óc từ từ tỉnh táo lại thì mới lặng lẽ đứng lên.

Lý Nguyên Lãng là kẻ giỏi về ẩn nhẫn, gã đã khom lưng uốn gối trước Chung Túy Cung nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ tỏ ra mất khống chế trước mặt người khác, chỉ ngoại trừ Lý Nguyên Mẫn.
Trải qua hai đời, Lý Nguyên Mẫn đã hiểu rõ vì sao.

- Một con người đã phải nhịn nhục đến tận cùng, ắt hẳn là cần một con đường để phát tiết, mà Lý Nguyên Mẫn y chính là lựa chọn tốt nhất.

Không quyền không thế, khổ sở mấy cũng phải chịu, không có bất kỳ ai đứng ra bênh vực, cho dù bị bắt nạt thảm thương cũng đành nuốt giận vào bụng, có khác gì gã đâu. Quan trọng nhất là -- thân phận y còn ti tiện thấp hèn hơn cả gã.

Lý Nguyên Lãng loáng thoáng nghe được một tiếng cười, gã lập tức sầm mặt, bóp cằm đối phương, buộc kẻ đó phải nhìn thẳng vào mình. Thế nhưng, đôi mắt to tròn này đã chẳng còn những sợ hãi hay mềm yếu, thậm chí ngay cả một tia cảm xúc cũng không có, chỉ dửng dưng mà nhìn gã.

"Tất cả những gì mà mày sợ hãi... rồi sẽ đến, sớm thôi." Lý Nguyên Mẫn thở hắt ra, nhẹ giọng nỉ non.
"... Cái gì?"

Nhưng Lý Nguyên Mẫn không nói gì nữa, khóe miệng hãy còn vương tơ máu của y khẽ cong lên, lộ ra một cái cười rất nhạt, nhưng lại rực rỡ kỳ lạ.

Lý Nguyên Lãng chưa từng thấy y cười bao giờ, chẳng biết vì sao, nụ cười này như kim đâm vào mắt gã, làm trái tim gã đập loạn lên, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Gã vô thức nới lỏng tay, cả người đứng sững ở đó.

Y là ai? Gã không quen biết người này! Y rốt cuộc là ai?

Trái tim Lý Nguyên Lãng đập thình thịch như trống chầu, cứ bán tín bán nghi một lúc. Mãi đến khi gã định thần lại thì người nọ đã biến mất ở chỗ cuối hành lang. Bóng dáng y phảng phất mơ hồ, dường như chưa từng xuất hiện.

Mặt mày Lý Nguyên Lãng lập tức sa sầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dm