Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy Lý Nguyên Mẫn đã ráng chạy thật nhanh, nhưng y vẫn nghe được tiếng leng keng lanh lảnh từ nơi khúc quanh truyền đến. Nhịp thở của y thoáng chững lại, thấy một tên nội thị của Chung Túy Cung đang lại gần, tay gã cầm một sợi xích sắt, phía sau dẫn theo một 'người'.

Nếu quan sát kỹ, sẽ thấy đầu kia của sợi xích đang tròng vào cổ 'người' đó. Con người khốn khổ ấy quỳ bò, tứ chi chấm đất, bị tay nội thị lôi đi như loài súc sinh. Đầu gối và cùi chỏ của nó đã trầy xước te tua, rớm máu hết cả, nhưng nó không để ý, chỉ biết ngơ ngác bò theo người ta, ánh mắt nó trống rỗng, đờ đẫn.

Cổ họng Lý Nguyên Mẫn nghẹn đắng, y nắm chặt tay, vượt qua hai người họ.

Nội thị kia cũng thấy Lý Nguyên Mẫn đứng đó, nhưng ai trong cung mà chả biết y là đứa xui xẻo bất tường, thành ra gã chẳng thèm chào hỏi, cứ thế đi lướt qua y như thường lệ.

Không lâu sau, từ cửa cung phía xa vang lên tiếng ầm ầm, hai lồng sắt khác được đẩy vào, bên trong đó là hai con hổ báo to lớn đang gầm gừ lẫn nhau.

Đứa bé kia cúi đầu, rũ mắt, cầm lấy thứ đồ ăn bẩn thỉu mà nội thị vừa vứt dưới đất lên nhai nuốt, giống như một con thú thật sự.

Lý Nguyên Mẫn ngẩn ngơ trở về Tây Điện, trong đêm ấy mơ thấy ác mộng, sau nửa đêm, y đột ngột sốt cao. Y cảm thấy bản thân đang ở trong một ác mộng mãi mãi không thể trốn thoát, trong mộng có một chiếc lồng sắt màu đỏ tươi.

Khi Thu Thiền đi tiểu đêm thì phát hiện Lý Nguyên Mẫn đã bắt đầu nói mê sảng. Ả khinh bỉ xì một tiếng, đang định xoay người giả vờ như không thấy, thì bỗng nhiên nhanh trí nghĩ đến một chuyện, đoạn, ả lập tức về phòng, thay một bộ cung trang vàng nhạt mà ả thích nhất, sau đó vội vã chạy đến Thái Y Viện.
"Thái y!" Thu Thiền vừa chạy vào cửa đã bắt đầu nỉ non khóc lóc, ra vẻ nũng nịu, "Thái y! Mau cứu chủ nhân nhà ta!"

Người trực đêm hôm ấy là một thái y trung niên xa lạ, tuy lão hãy còn đang nhập nhèm, nhưng vẫn đứng lên dịu giọng hỏi:

"Là vị chủ nhân cung nào?"

Thu Thiền cho rằng Hạ thái y trẻ trung như thế, lẽ ra phải thường xuyên trực đêm, không ngờ rằng hôm nay vồ hụt. Ả rất thất vọng, bực bội trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn lễ phép cúi người đáp, "Nô tỳ là người của Tây Điện, điện hạ của nô tỳ đang yên đang lành bỗng dưng phát sốt, chúng nô tỳ cũng không biết làm sao."

Thái y nghe vậy thì hơi chần chờ, Thu Thiền biết tỏng là vì sao, trong hoàng cung này, ai mà muốn dính líu đến cái ngữ xúi quẩy trong Tây Điện chứ. Nếu không có quý nhân khác nhờ vả, làm gì có thái y nào muốn đi? Ả thầm oán số phận mình hẩm hiu, phải làm người hầu ở Tây Điện; đương khi ả muốn tìm cớ thoái thác, phòng trong có tiếng rèm vén lên, một người bước ra, khuôn mặt người ấy đoan chính như ngọc, dáng vẻ kiên cường. Thu Thiền thấy hắn thì khấp khởi mừng thầm, đây chẳng phải là Hạ thái y đó ư?
Mặt mày hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường, nhưng động tác lại có vẻ vội vàng. Hắn tiện tay khoác một tấm áo khoác, sau đó ôm hòm thuốc, khom người chào lão thái y, "Phụ thân, để con đi cho."

Lão thái y nhíu mày, nhưng không ngăn cản, "Cũng được, con xử lý cho ổn thoả, đi nhanh về nhanh."

"Vâng."

Trái tim Thu Thiền đập loạn, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vẻ sầu khổ, viền mắt hồng hồng, trông vừa xinh đẹp vừa tội nghiệp.

"Hạ thái y, vất vả cho ngài rồi."

Hạ Vân Dật khoát tay: "Không sao."

Dứt lời, hắn nhanh nhẹn đi ra cửa, Thu Thiền vội vã chạy theo.

Vừa vào Tây Điện, Hạ Vân Dật đã cảm thấy trong điện thật lạnh, trên bếp lò đốt than sưởi ấm chỉ có một lớp tro bụi dày, lạnh cắt da cắt thịt.

"Sao không đốt than?"

Thu Thiền sững sờ, chỉ đành cắn môi, bắt đầu kể khổ, trông đến là thương: "Điện hạ của chúng ta vốn không được thánh sủng, bấy nhiêu đây than là phần than vụn còn thừa lại, các cung khác đã giành giật bóc lột cả rồi. Tuy chỉ là mớ than vụn, nhưng khi về đến điện của chúng ta cũng chỉ còn lại một, hai phần mười thôi. Nô tỳ vun vén thì còn có thể đốt hai ngày một lần... Mỗi khi vào đông, ngón tay của nô tỳ đều phồng rộp lên, cứ đụng đến nước là rát..."
Thu Thiền cẩn thận quan sát Hạ Vân Dật, thấy trên mặt hắn tỏ vẻ thương tiếc thì mừng thầm, đương lúc ả định kể lể thêm vài câu, Hạ Vân Dật đã bước vào cửa.

Không ngờ rằng bên trong phòng lại càng lạnh thấu xương, Tây Điện quanh năm âm u thiếu ánh sáng mặt trời, ban đêm lại càng thêm lạnh lẽo.

Người nằm trên giường đắp kín chăn, gương mặt đỏ bừng, lông mày cau chặt, đang vô thức nói gì đó.

Hạ Vân Dật vừa đặt hòm thuốc xuống, người nọ đã bất chợt cầm lấy cổ tay hắn, hắn chỉ nghe đối phương cắn răng, đau khổ thì thào,

"Cứu em ấy... Mau cứu em ấy..."

Hạn Vân Dật định gỡ tay y ra, nhưng người kia dùng hết sức bình sinh níu chặt hắn, hắn do dự một lát, sau đó không giãy giụa nữa, chỉ dùng một tay bốc thuốc.

Sau khi châm cứu xong, Lý Nguyên Mẫn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chân mày giãn ra. Hạ Vân Dật quan sát một lúc, gỡ bàn tay y nhét vào trong chăn, rồi ra ngoài phòng gọi Thu Thiền lại.
"Phiền cô sớm mai đến Thái Y Viện lấy thuốc." Hạ Vân Dật nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của Tây Điện, mới nhẹ giọng nói thêm, "Yên tâm, ta sẽ dặn trước, sẽ không có ai làm khó cô."

Thu Thiền thấy hắn quan tâm mình như vậy, hai má ửng đỏ, trái tim vui khôn xiết: "Đa tạ thái y."

Hạ Vân Dật lại suy ngẫm một chút, đoạn lấy một cái hộp ngọc từ trong ngực ra, "Đây là thuốc bồi bổ thân thể, cô hãy cho điện hạ uống mỗi ngày."

Hắn đang muốn dặn thêm mấy câu, thì chợt nghe bên trong phòng có tiếng gọi khàn khàn, "Hạ thái y."

Hạ Vân Dật ngừng lời, đưa thuốc viên cho Thu Thiền rồi vén rèm đi vào.

Một cánh tay gầy gò trắng nõn vén màn lên, gương mặt người kia trông còn nhợt nhạt hơn ngày trước, nhưng con ngươi vẫn như làn thu thủy, sóng mắt mơ màng như sương khói xa xăm, khiến người nhìn không thấu.
Hạ Vân Dật không rõ cảm giác xa lạ trong lòng mình là gì, hắn ho nhẹ một cái, hỏi,

"Điện hạ gọi ta có chuyện gì?"

"Ngươi... có thể tiện tay cho ta một ít thuốc trị thương?"

Hạ Vân Dật sững sờ: "Điện hạ bị thương ở đâu ư?"

Lý Nguyên Mẫn lắc đầu, hàng mi khẽ rung động: "Không có, nhưng mà..."

Y ngừng một chặp: "Để an tâm mà thôi, không biết có tiện không?"

Tuy đây không phải việc lớn, nhưng Tây Điện là nơi người người xa lánh, nếu bị cha biết được, cha nhất định sẽ mắng hắn vài câu.

Nhưng Hạ Vân Dật chỉ thoáng suy tư một chút, liền đồng ý.

"Ngày mai, sau giờ Ngọ thần tan ca, sẽ mang thuốc phối sẵn qua cho điện hạ."

Lý Nguyên Mẫn nhìn Hạ Vân Dật. Con người này từng là bạn tri kỷ của y trong kiếp trước. Đời này, tuy hai người họ chỉ mới có duyên gặp mặt đôi lần, chưa quen biết là bao, nhưng người ấy vẫn giúp đỡ y mà không cầu đáp lại. Nhớ đến kết cục của Hạ Vân Dật trong kiếp trước, Lý Nguyên Mẫn đau xót, âm thầm nắm chặt tay,
"Đa tạ Hạ thái y."

Tri Hạc, đời này, ta sẽ dốc toàn lực để ngươi không chết thảm, chỉ mong người được thanh thản, an yên suốt đời.

***

Thu Tuyển gần kề, các hoàng tử bắt đầu bận túi bụi, nào là đưa thiếp mời, nào là tìm phụ tá, nào là đi chào hỏi xoay sở khắp nơi để chuẩn bị cho con đường phía trước.

Nhất là Vương Quý phi, Tứ Hoàng tử con của ả không có người cậu ruột là Nguyên lão tam triều, môn sinh khắp nơi như Đại hoàng tử, thành thử ả càng thêm lưu tâm. Ả được sủng ái suốt mười mấy năm, cũng nuôi được một ít tai mắt trong triều đình. Chỉ hai tháng nữa là đến Thu Tuyển, hầu hết đám con cháu của quan lại, quý tộc trong triều đã bày tỏ thái độ, chỉ có Thế tử Trấn Bắc Hầu Tư Mã Dục còn ba phải không rõ. Trấn Bắc Hầu thậm chí còn cáo ốm đóng cửa, không tiếp bất kỳ ai.
Điều này làm cho Vương Quý phi hết sức nóng lòng —— Một nửa binh quyền của vương triều Bắc An này đang nằm trong tay của Trấn Bắc Hầu! Nếu được gia tộc này ủng hộ, vậy thì phần thắng sẽ vô cùng lớn. Thế nhưng bái thiếp của Tứ hoàng tử đã đưa đi bảy, tám lần, đều bị người ta lấy đủ loại lý do để khước từ. Vương Quý phi rất sốt ruột, nhưng nghe nói tình hình của Đại hoàng tử cũng tương tự thì mới an tâm một chút. Ả vừa cho tay chân theo dõi động tĩnh của phủ Trấn Bắc Hầu, vừa dành thời gian cấu kết bè phái.

Tóm lại là bận sức đầu mẻ trán.

Ở Tây Điện, Lý Nguyên Mẫn nhìn Đông Nguyệt đang quỳ trên mặt đất, khóe miệng thoáng ý cười lạnh lùng. Không ai ngờ được, nàng cung nữ nhìn như hiền lành ngu dại này chính là quân cờ mà Tư Mã gia sắp đặt bên cạnh y. Lúc này, trong tay nàng cầm một phong thư, Lý Nguyên Mẫn không cần mở tra cũng biết bên trong viết nội dung gì.
Kiếp trước, chính vì những hứa hẹn trong bức thư này, y mới vướng phải mối nghiệt duyên với Tư Mã Dục.

Mà giờ đây, y đã chẳng còn những hoang mang và vui mừng như lúc trước, chỉ cảm thấy rét lạnh.

Đông Nguyệt thấy ánh mắt y sâu thẳm, tưởng rằng lòng y còn sầu lo, mới dịu dàng an ủi:

"Điện hạ xin chớ lo, hãy giao tất cả mọi chuyện cho thế tử, người chỉ cần chờ đến lúc Thu Tuyển."

Sau khi đưa thư cho Lý Nguyên Mẫn, Đông Nguyệt cúi người lui ra, biểu cảm trên gương mặt nàng thay đổi, nàng lại trở thành cô cung nữ chất phác, khờ khạo của Tây Điện.

—— "Thế gian hỗn loạn, chỉ do lòng người, có những thứ không cần nói rõ."

Mãi đến sau này, Lý Nguyên Mẫn đã từng hỏi nguyên do vì sao, nhưng người đó chỉ nhẹ giọng đáp lại một câu như vậy, trong đôi mắt gã tràn ngập dịu dàng.
Từ nhỏ đến lớn, y bị người đời coi là kẻ bất tường, ngay cả tạp dịch trong cung cũng không muốn đến gần, sợ vô tình dây dưa với y. Y cô độc côi cút đến năm mười ba tuổi, sinh mệnh vốn dĩ thiếu thốn nghèo nàn của y đã tăm tối đến cực hạn, bỗng dưng lại nhận được ánh sáng, dù y biết phía trước là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng vẫn không thể quay đầu.

Lý Nguyên Mẫn cười khẽ, chậm rãi khép mắt.

Lá thư đó, Lý Nguyên Mẫn chẳng hề mở ra, y không do dự mà đưa nó lại gần ngọn nến; chốc sau, một làn khói lam đục bay lên, tan vào không gian lạnh lẽo của Tây Điện.

***

Cuối năm, kinh thành đón nhận trận tuyết rơi đầu tiên, trên bờ tường của cung điện nhuộm một tầng sắc trắng. Gió bắc thổi ào ạt, cái lạnh thấm vào xương. Các cung nhân rảo bước đi đi lại lại, chẳng ai muốn đứng lâu ngoài trời dù chỉ một khắc.
Khác với khung cảnh trời lạnh đất đông bên ngoài, trong Chung Túy Cung là một bức hoạ xa hoa tráng lệ. Lò sưởi âm dưới nền đất ấm áp cả ngày, khói trắng tỏa ra từ lư hương chạm đầu thú bằng vàng ròng, mang hương thơm rất dễ chịu.

Trong điện, các cung nữ hầu hạ đều khép nép, thở nhẹ, không dám gây ra một tiếng động nào.

Vương Quý phi nghiêng người dựa vào tháp, ả vừa qua tuổi nhi lập không lâu, gương mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ muôn phần xinh đẹp, ăn vận cung trang hoa mỹ tinh xảo, phong tư cao quý không tả xiết. Ả cầm trên tay một chiếc lò sưởi cầm tay bằng gấm thêu chỉ bạc, lạnh lùng nhìn Lý Nguyên Lãng đang quỳ trên mặt đất.

"Cái đồ vô dụng!"

Ả ném lò sưởi trong tay, tiếng động nặng nề vang lên, lò sưởi đụng trúng trán của Lý Nguyên Lãng. Cú va đập không hề nhẹ, nước nóng giội đầy mặt, nhưng gã nào dám tránh né, lập tức cúi đầu.
"Mẫu phi bớt giận!"

"Bớt giận? Làm sao bổn cung có thể không giận? Hậu cung này sắp không còn vị trí cho bổn cung nữa rồi. Bổn cung nuôi mày nhiều năm như vậy, còn không bằng nuôi một con chó!"

Đáy mắt Lý Nguyên Lãng chợt lóe một tia oán giận, nhưng thái độ ngoài mặt càng thêm khiêm nhường,

"Hài nhi vô năng, làm mẫu phi thất vọng, mẫu phi muốn đánh muốn phạt gì chỉ cần nói một câu. Nhưng mong mẫu phi chớ vì hài nhi mà giận quá, kẻo ảnh hưởng thân thể. Chỉ cần mẫu phi khoẻ mạnh, hài nhi chết cũng cam lòng."

Nhìn gã khúm núm như vậy, lửa giận của Vương Quý phi nguôi đi không ít. Ả hít sâu một hơi, quát lên:

"Chưa đến hai tháng nữa là tới Thu Tuyển rồi, nếu như bị Lý Nguyên Càn hớt tay trên, thuyết phục được phủ Trấn Bắc Hầu, lúc ấy mày cũng đừng gọi Bổn cung là mẫu phi nữa."
"Hài nhi nhớ kỹ!"

Lý Nguyên Lãng nuốt nước miếng, lấy ống tay áo lau đi vệt nước trên trán, đoạn cười nói: "Vài ngày trước, Tổng đốc Giang Nam có dâng lên một phần huyết yến, hài nhi nhớ rằng mấy ngày nay mẫu phi thường hay mệt mỏi, cần phải bồi bổ, nên hôm qua có đi qua Phủ Nội Vụ dặn dò giữ lại một phần bổ dưỡng nhất cho mẫu phi. Bây giờ đang lệnh cho Nguyệt Hương hầm, hay là mẫu phi nếm thử?"

Vương Quý phi cười khẩy: "Xem như nhà mày còn chút lương tâm, đứng lên đi."

Lý Nguyên Lãng thưa vâng một tiếng, kính cẩn đứng lên, gã khoanh tay đi ra phía sau lưng Vương Quý phi, giúp ả xoa ấn huyệt thái dương, làm như thể cuộc trò chuyện gay gắt vừa rồi không tồn tại.

Từ nhỏ, gã đã biết học cách lấy lòng Vương Triều Loan, biết ả xưa nay có bệnh đau đầu, bèn dốc lòng học lấy phương pháp xoa đầu. Từ năm này qua tháng nọ, gã cũng học ra một đôi tay điêu luyện. Quả nhiên, chỉ trong giây lát ngắn ngủi, Vương Quý phi đã khép hờ mắt, khoé miệng vốn đanh lại cũng giãn ra.
"May nhờ đứa oắt nhà mày còn biết điều, ít nhiều được việc, nếu không thì mày làm gì được như hôm nay? Nhìn thằng nhãi ở Tây Cung thì biết, bổn cung đối xử với chú mày không tồi chút nào."

Lý Nguyên Lãng cũng cười theo, càng ra vẻ dịu ngoan: "Mẫu phi trước giờ đều đối xử với hài nhi như ruột thịt, e là ngay cả mẹ đẻ của thần cũng không bằng. Ân đức của người to lớn như vậy, hài nhi đương nhiên ghi lòng tạc dạ."

Vương Quý phi cười, liếc xéo gã một cái: "Hôm nay mày chớ có trách Bổn cung nặng lời. Tứ đệ của mày bình thường vốn vô tâm vô phế, Bổn cung đành phải thay nó trông trước ngó sau. Mày thân là huynh trưởng, thì cũng phải giúp đỡ nó một chút. Nếu như cái gì cũng không làm được, thì bổn cung giữ lại hạng người vô dụng ấy làm gì?"

"Nhi tử nhớ rồi."
Lực xoa bóp trên trán rất vừa phải, Vương Triều Loan hừ một tiếng, cảm thấy rất dễ chịu, khen rằng, "Tay nghề càng lúc càng tiến bộ."

Ánh mắt ả rơi trên tấm gương đồng chạm hoa văn chim cỏ, trông thấy bóng hình người đàn bà trong gương, tuy đã qua tuổi xuân thì, nhưng nhờ được yêu chiều sủng ái nên trên gương mặt ả gần như không hằn dấu vết tháng năm, dung nhan này quả thật xứng danh "đệ nhất mỹ nhân Giang Nam" năm đó. Vương Triều Loan ả trước đây chẳng qua chỉ là con gái của một tên quan thông phán Hồ Châu. Kinh đô này có vô số tiểu thư quý nữ, nếu không nhờ tâm kế và dung sắc, làm sao ả có thể đi đến vị trí hôm nay?

Ả luôn tự tin tuyệt đối vào nhan sắc của mình. Trên phương diện sắc đẹp, ả gần như chưa bao giờ gặp được đối thủ... Vương Triều Loan vừa nghĩ tới đây, bỗng dưng một khuôn mặt xa xôi, mông lung chợt hiện lên trong đầu ả, ánh mắt ả trở nên lạnh lẽo, móng tay bấu vào lòng bàn tay.
Một lúc sau, ả chậm rãi thả lỏng, cong môi cười khẩy.

—— Vậy thì đã sao, ả cơ nữ ti tiện kia có mệnh cách hèn hạ, dù cho năm ấy được bệ hạ độc sủng, nhưng cuối cùng cũng rong huyết mà chết, còn sinh ra cái thứ bất nam bất nữ làm ô uế huyết thống hoàng gia. Có khi bây giờ mỗi lần bệ hạ nhớ tới ả ta đều cảm thấy ghê tởm chết đi được.

Mụ đàn bà Tư Mã Ngạc kia còn muốn lợi dụng thứ tiện tì đó để tranh sủng, thật là nực cười! Dù cho mụ ta xuất thân từ phủ Trấn Bắc Hầu lẫy lừng thì đã sao? Cũng không đẻ ra được đứa con trai nào! Tuy bây giờ Tư Mã gia nắm quyền cao chức trọng là thế, nhưng cũng chỉ có nước chọn lựa giữa Đại hoàng tử và con trai Tứ hoàng tử của ả. Chẳng qua ả Vương Triều Loan không có nhà ngoại một tay che trời, nếu không thì ả đã chẳng thèm nịnh nọt Tư Mã gia, cũng chẳng phải chịu đựng Tư Mã Ngạc chèn ép ả, không cho ả ngồi lên ngôi vị hoàng hậu. Cứ nghĩ tới việc ngày nào cũng phải tới Dung Hoa Cung giả lả lấy lòng, Vương Triều Loan uất ức muốn nghẹt thở.
Không vội nhất thời.

Đương lúc ả dựa vào gối thiu thiu ngủ, người hầu bên ngoài rón rén vào báo tin, "Nương nương, Tam hoàng tử tới thỉnh an."

"Ai cơ?" Vương Triều Loan nhất thời không rõ.

Người hầu bẩm: "Là cái người bên Tây Điện..."

Vương Triều Loan cau mày, từ năm năm trước, khi ả cầm ấn tỷ chưởng quản hậu cung đã miễn cho thứ xúi quẩy này tới thỉnh an, sao hôm nay nó lại đến đây.

Trong nháy mắt đó, thoáng nhớ đến khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân năm xưa, Vương Triều Loan bỗng cảm thấy có phần hứng thú, ả đăm chiêu một chốc, rồi giơ tay lên,

"Cho nó vào đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dm