18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau khi tôi buông lời tạm biệt, thầy Hayul lại loạt xoạt với đống giấy. Thật ra tôi không có chút vội vàng nào, chỉ do cái bậc cách nhau quá xa và tôi bước hụt một cái. Uỳnh, và tôi ngã lăn ra đất. Nhưng việc đầu tiên tôi làm không phải là kêu đau.

"Em ổn. Thầy hãy cứ tiếp tục đi ạ."

Cú ngã không nặng nhưng đủ làm tôi đau âm ỉ trên những nơi tiếp xúc dưới mặt đất. Cố gắng không cho tiếng rên rỉ nào ra ngoài, thật ghét nếu họ nghĩ tôi vô dụng như vậy. Nhưng thầy Hayul vẫn đến cạnh và đỡ tôi dậy.

"Em ổn. Cảm ơn thầy."

"Là em." Cái tiếng gì đây? "Đi thôi."

Oh, tôi nhớ người này. Cậu trai ở cùng nhà với tôi bởi vì tôi có một quyết định tồi tệ. Chúng tôi hôn nhau vào buổi sáng và có một cuộc cãi nhau cực hấp dẫn vào buổi trưa. Em bế tôi dậy qua nốt mấy cái bậc cuối rồi đặt xuống, kéo tay ra ngoài. Mùi lavender của em làm tôi nhận ra đến ngày tôi đi mua hoa.

"Jungkook, em làm gì ở đây vậy?"

"Chờ anh về. Em hỏi Solyn và cô bảo anh ở đây." Thật ra tôi có nhớ việc giao kèo của tôi cùng em, mặc dù thỉnh thoảng em vẫn quên dùng kính ngữ, nhưng tôi không có ý định về cùng em, chí ít là ngày hôm nay.

"Đáng nhẽ em nên về trước, tôi định đi mua hoa bây giờ."

"Anh mua hoa vào mỗi thứ hai sao?". Ngày này tuần trước tôi gặp em, em nhìn thấy tôi cầm bó hoa đó.

"Hầu như thế."

"Anh bị mắc chứng OCD hay gì vậy? Đừng bảo là em sẽ thấy anh của tuần trước lần nữa nhé?"

"Mới chỉ có một tuần thôi. Nếu em muốn chuyển ra ngoài, tôi sẽ hoàn toàn đồng ý." Như ngày đầu, chúng tôi dành phần lớn thời gian để đá đểu nhau. Giống như thi đấu đo sức chịu đựng xem người nào tức điên lên trước. Người ngoài nhìn vào hẳn nghĩ chúng tôi hoà thuận vì em đang nắm tay tôi và nhét tất cả chúng vào túi áo của em. Trong lòng bàn tay của tôi thì được em điều khiển cầm miếng giữ nhiệt, còn tay em thì bao quanh tay tôi. Em chẳng nói gì đáp trả sự công kích đó, sẽ chẳng đời nào vì một người chủ quái gở mà rời đít ra khỏi căn nhà đẹp đẽ giá thuê đáng yêu đó cả. Bỗng dưng em nhét vào miệng tôi cái gì đó, nó bị chặn lại ở môi, tay em giữ nó ở đấy luôn.

Tôi tròn mắt lên để yêu cầu giải thích. "Hm??"

"Há miệng ra đi." Em ra lệnh. Tôi liền làm theo.

"Cái gì vậy?"

"Kẹo."

Nhìn xem, thứ ngọt ngào duy nhất cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng em dành cho tôi. Sao tôi có cảm giác như rằng em dùng cách này để làm tôi im mồm nhỉ? Thật buồn tôi chẳng có sự lựa chọn khác ngoài ăn.

"Cho cái nữa đi."

"Hết rồi." Em đáp lại tôi cụt ngủn, trống không.

"Chẳng ai ăn M&M's có một cái cả." Tuy không có nhà khoa học nào chứng minh điều đó, nhưng tôi biết mình không hề sai. Em nhét vào miệng tôi thêm một cái nữa. Tôi đoán mình đã bỏ qua cho việc em láo toét vào buổi trưa. Tôi có bao nhiêu dễ dãi đây.

"Tôi nấu ăn cho em và chỉ nhận được lại có vậy thôi sao?"

"Và nụ hôn nữa, số nhiều đó."

Ồ hô, sao em dám nhắc lại việc đó, nó hoàn toàn không có sự chấp thuận của tôi, và chính xác nhất em chẳng bao giờ có sự đồng ý của tôi cho những thứ ngớ ngẩn đấy. Tôi biết ngay sự tận hưởng của bản thân sẽ bị em nhai lại vào một lúc nào đó như bây giờ chẳng hạn.

"Cái đấy không phải là quà."

"Em biết anh thích nó, đừng phủ nhận." Em cười cợt trên sự xấu xí của tôi. "Dù sao thì, anh nên cẩn thận với thầy Hayul."

"Tại sao? Ông ấy là thầy giáo của tôi."

"Ông ấy gay. Anh không biết sao?"

Thật ra có tôi và Solyn từng không biết điều đấy. "Tôi biết. Vậy vấn đề ở đây là gì?"

"Anh cũng biết nó mà."

"Vì ông ấy gay nên tôi phải cẩn thận sao? Oh, vậy sao em không xem chừng với tôi như thế? Tôi đã từng cảnh báo em rồi, và em vẫn làm vài điều ngớ ngẩn, như kiểu sáng nay."

"Tại vì chúng ta là bạn." Em đứng lại. "Đến cổng trường rồi, cửa hàng hoa của anh ở đâu?"

"Số 78, Seogang. Cửa tiệm là Ryo."

"Em biết khu phố đó, ngay gần đây." Chúng tôi tiếp tục đi, tay trong tay. Tôi buông thả mọi tính toán về đường đi như bình thường tôi từng làm. Tay tôi hiện tại đâu thuộc về tôi, nó bị sự ấm áp bắt cóc đi rồi. Jungkook có một kho tàng đồ sộ về sự thô lỗ của mình, nhưng lại cực kì kém tắm trong việc làm vui lòng người khác. Trong ít nhiều, tôi thất bại bởi mọi sự va chạm.

"Tôi biết mình sẽ quá đáng khi nói đều này, nhưng chúng ta nên làm rõ một chuyện. Tôi là một gã kì quặc, nhưng thứ kì quặc nhất ở đây là mối quan hệ giữa chúng ta. Không phải bạn, đúng chứ?"

Tay em căng lại đôi chút, nhưng nó chẳng làm ngừng bước đi của chúng tôi. Trong giây lát, tôi nghĩ mình đã động vào lòng tự trọng của em. "Xin lỗi nếu tôi làm em bực vì việc này."

"Anh phản ứng với em, Jimin. Ngôn ngữ, cơ thể, thậm chí là cả mái tóc." Tôi có sao? Sẽ chẳng đời nào em biết được chuyện đấy. "Nếu anh ghét nó, hãy bảo em."

"Tôi ghét nó." Điều này hoàn toàn không thể chối cãi, nó quá chắc chắn qua việc tôi muốn đánh em mỗi khi em mở miệng trêu đùa tôi. Thậm chí, em đã muốn loại bỏ em trong kế hoạch của mình. Sẽ thật hài hước khi em bảo em đang cố gắng làm tôi quý mến em.

"Anh ghét nó à?"

"Ừ."

"Vậy được thôi. Em sẽ làm anh thích nó." Chắc chắn quá khó để em có thể làm tôi thích những thứ tôi ghét, xét về mặt khác em có một suy nghĩ đẹp. Tuy rằng tôi thấy nó không khác việc em rút thanh Excalibur trong vương quốc tối tăm của tôi, nhưng em thú vị khi nói vậy, oh, cái lý do đầu tôi đưa em vào nhà mình. "74...78. Kia. Ryo."

Chủ động buông tay em và bước vào trước, tôi nở một nụ cười như mọi khi, thật nhạt nhoà. Tất cả mùi hoa tươi xông vào cánh mũi, tôi có thể ngửi thấy cả mùi hoang sơ của nước trên cánh. Tiệm Ryo vẫn đông đúc như mọi khi, tôi không biết điều đặc biệt ở đây là gì. Mép theo bên phải để đến quầy.

"Ji, em lại đến rồi. Dạo này hay muộn nhỉ?"

"Yeah, có vài thứ hỗn độn gần đây."

"May mắn cho em, anh có để lại hoa. Trông hàng nhé." Ryo sẽ luôn để lại cho tôi một bó lavender, kể cả tôi không đến và anh cũng không bán nó. Rất hiếm cửa hàng bán lavender tươi, con người ưu chuộng loại khô hơn, nó giữ được lâu, tuy nhiên tôi thích hoa tươi, vì mùi hương của nó tuyệt vời hơn. Ryo cũng không ngoại lệ, ý tôi nói là cửa tiệm, lúc đầu nó cũng không bán. Tôi đã sắp bỏ cuộc khi đây là cửa hàng thứ tư tôi tìm. Nhưng Ryota lúc đó rất cần khách, anh nói sẽ nhập nếu tôi quay trở lại vào hôm sau, tôi đã gạ gẫm rằng mình sẽ mua vào mọi thứ hai trong tuần. Ryota đã làm vậy, trong suốt bốn năm nay. Về việc có ai mua nó không thì tôi cũng không biết, nhưng tôi biết nó vì tôi mà tồi tại ở nơi này.

"Ở đây bán hoa rất đẹp."

"Em quên tôi như nào đấy."

"Tại sao luôn là lavender?". Tiếng bước chân lộp bộp của Ryo quay lại, tôi không biết anh dùng giày nào nhưng nó cho tôi cảm giác giống với loại chuyên dụng cho tapdance.

"Của em đây. Bạn em sao?". Ryo luôn tươi cười, tôi dám chắc nó không phải chỉ do tính chất công việc.

"Jungkook, bạn của Jimin."

"Tôi là Ryota. Chủ tiệm này. Thật bất ngờ, Ji chưa bao giờ cùng một người bạn tới đấy."

"Oh không, tôi đòi theo đấy. Phát âm của anh thật đặc biệt, anh đến từ đất nước nào vậy?"

"Nhật Bản. Tôi đến được bốn năm nhưng phát âm vẫn thật tệ."

"Đừng bi quan vậy. Tôi rất thích ngữ âm của anh."

"Cảm ơn." Ryo gói bó hoa cho tôi. "Mới nhớ ra, cô gái đó thế nào?"

"Ai cơ?"

"Cô gái em đã tặng hoa đó."

Là Bora, bé con luôn thích nhưng thứ tôi tặng, bất kể thứ gì. "À, tuyệt vời, cả người lẫn cảm xúc."

"Vậy em có mời người ta đi chơi không?"

"Bọn em không phải kiểu đó, cô ấy có bạn trai rồi." Ryo ồ lên thay cho việc hiểu ý của tôi. "Nhưng em có một người bạn mời đi chơi vào tối hôm đó, bó hoa của anh thật kì diệu."

Ryo luôn mong những bông hoa của mình mang ý nghĩa, có thể thay cho một lời tỏ tình, đôi khi lại là một sự kết thúc, nhưng tốt nhất sẽ là thường ngày như tôi.

"Anh rất vui khi nghe điều này. Cô gái đấy hẳn là rất may mắn."

Ryo đưa bó hoa về phía tôi, nhưng Jungkook lại cầm lấy nó. "Để tôi." Vậy nên tôi lục tìm ví tiền của mình. Em giải thích thêm. "Tôi cùng nhà với anh ấy."

Tôi không có tiền mặt vậy nên tôi đưa Ryo thẻ của mình. "Oh, cậu ấy là con trai, với mái tóc xoăn cực đẹp, em đoán vậy. Cậu ấy đã cho em sờ vào tóc."

"Wow, là con trai sao? Ôi Ji, em thật là dân chơi rồi."

"Yeah."

Ryo quẹt thẻ rồi trả lại cho tôi. Phải thật nhanh chóng rời đi, không những chủ đề sẽ tuồn ra và chúng tôi không thể dừng nó được. Một phần tôi cũng đã nghe thấy chuông cửa của anh vang lên khá nhiều, Ryo có công việc còn tôi thì không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro