☀️1 2 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Trong nhóm ba người, Cố Khê không cần nói, mẹ mất sớm, cha nghiêm khắc, mẹ kế tuy rằng hiền lành, đối xử với con riêng của chồng rất tốt, thế nhưng chung quy vẫn không phải mẹ ruột, trên phương diện tình cảm dù ít dù nhiều vẫn là có thành kiến, cho nên anh ta quả thực không biết mùi vị được nuông chiều từ bé là gì.

Dạ Sâm thì mặc dù là đại bảo bối nhà họ Dạ, nhưng trong nhà từ ông nội Dạ cho đến mẹ Dạ, ai ai cũng đều không phải tuýp người cưng chiều con trẻ một cách mù quáng, cho nên, Dạ Sâm cũng không phải loại này.

Có điều, Dụ Tinh Triết thì khác. Ông nội Dụ là chiến hữu của cậu Dạ Sâm, đi ra từ những năm tháng tàn khốc, ngày nay quyền cao chức trọng. Ba Dụ chức vị thiết yếu, không cần đi sâu.

Theo lí mà nói, lớn lên trong một gia đình có hoàn cảnh như vậy, lão Cá đáng lẽ phải bị bồi dưỡng để trở thành tinh anh của xã hội, chỉ là số mệnh cậu ta hết sức may mắn!

Đó là cậu ta có một người anh ruột vừa sinh ra đã là thiên tài. Sau khi tốt nghiệp đại học năm mười một tuổi, Dụ Tinh Triết không còn biết thêm điều gì về những việc anh mình làm, nhưng kiểu gì cũng là mấy chuyện hết sức khốc khốc khốc!

Không chỉ thế, cậu ta còn có một người chị, tuy thân nữ nhi nhưng chí khí không hề thua kém bất kì đấng mày râu nào, tuổi trẻ đã lên đến hàng thiếu tá, khiến ông nội hết sức vừa lòng, định sẵn làm người nối nghiệp.

Có hai người đi trước gánh vác, thân làm con út trong nhà, Dụ Tinh Triết nghiễm nhiên trở thành đối tượng được cưng chiều hết mực.

Nhất là khi còn bé, Dụ Tinh Triết môi hồng răng trắng, tính cách hiếu động, khác xa Dụ Tinh Hải sâu xa khó dò cùng Dụ Tinh Dung trầm ổn, yên tĩnh. Ngoài ra, Dụ Tinh Triết còn biết giận hờn, biết làm nũng, biết cười đùa như một đứa trẻ bình thường, cho nên, chỉ cần ông nội Dụ vừa nhìn thấy cậu ta là lại muốn trêu đùa, còn ba Dụ mẹ Dụ thì cưng nựng đủ điều.

Dụ Tinh Hải và Dụ Tinh Dung cũng rất thương em.

Cho nên mới nói, trong ba người, người chân chính được nuông chiều từ bé đến lớn chỉ có mỗi mình lão Cá.

Đời này, nhấp nhô lớn nhất mà cậu ta vấp phải, có lẽ là khi cậu ta phát hiện ra mình yêu phải người anh em tốt Dạ Sâm năm lớp mười một.

Đối với một đứa trẻ đang tuổi vị thành niên mà nói, đồng tính luyến giống như một cái gông xiềng nặng trĩu.

Năm ấy, Dụ Tinh Triết sống khổ sống sở, sau đó thì lựa chọn chạy trốn sang tận nước Pháp xa xôi.

Ra nước ngoài rồi, hoàn cảnh cùng lối sống khác biệt thực không phải vấn đề mà tiền tài có thể giải quyết được.

Đã thế, Dụ Tinh Triết lại còn là một kẻ xoi mói đến mức ngay cả công chúa Hạt Đậu nhìn thấy còn phải hổ thẹn...

Nhà họ Dụ chủ yếu tập trung phát triển trong quốc nội, đương nhiên sẽ chẳng ai rảnh mà chạy sang bên này. Dụ Tinh Triết sau khi rời khỏi vòng tay cha mẹ mới sâu sắc ý thức được trước đây mình sống sung sướng thế nào.

Chỉ là cậu ta không thể quay về, không thể gặp Dạ Sâm, tuyệt đối không thể!

Lão Cá nỗ lực thích ứng với cuộc sống ngoại quốc, với những thứ khiến cậu ta khó chịu được hơn nửa năm, người đã sụt tròn mười kí.

Mười tám tuổi mà gầy rộc đi như vậy, có thể thấy lão Cá sống thực không dễ dàng.

Cuối năm, Dụ Tinh Hải tiện đường qua Pháp đến thăm em trai, thiếu chút thì nhầm cậu ta thành dân chạy nạn Châu Phi.

Dụ Tinh Triết vì quá nhớ giường ở nhà, nhớ đồ ăn ở bếp, nhớ mùi vị quê hương, cho nên mới đem mình biến thành bộ dạng như thế.

Dụ Tinh Hải vỗ gáy cậu ta "Mau về đi!"

Dụ Tinh Triết chết cũng không chịu "Không!"

Nếu như Dụ Tinh Hải muốn ép em trai về nước, anh ta chẳng thiếu gì cách, chỉ là anh ta cũng hiểu cái khó mà em mình gặp phải...

Dụ Tinh Triết thích Dạ Sâm, nhưng Dạ Sâm lại không hề có tí tình cảm gì với Dụ Tinh Triết, thậm chí đến cả làm bạn cũng chưa chắc đã làm được, thôi thì tránh mặt một thời gian cũng tốt.

Trái lo phải nghĩ một phen, Dụ Tinh Hải quyết định tìm ít chuyện cho cậu ta làm.

Bởi vì con người mà, khi bận rộn thì sẽ không còn suy nghĩ miên man nữa, đồ ăn có ngon hay không, lúc sắp chết đói cái gì cũng đều có thể đút vào mồm!

Thế nhưng, Dụ Tinh Hải đâu phải người thường? Người ta tìm việc cho em trai, đa số đều là tìm mấy chuyện bình thường, nhưng Dụ Tinh Hải vừa ra tay, anh ta đã đưa ngay cho Dụ Tinh Triết chấp chưởng một công ty phân phối đồ xa xỉ phẩm trên toàn thế giới!

Dụ Tinh Triết nghệt mặt "Anh để em quản lí cái này á? Anh điên à!!!"

Dụ Tinh Hải "Lúc lớn bằng cậu, anh đây đã..."

Không đợi anh ta nói xong, Dụ Tinh Triết đã đảo mắt nói "Anh không phải người, còn em là người, biết chưa!" Ai mà so nổi với cái thằng anh mà đến cả nhân vật trong tiểu thuyết Marry Sue cũng không so được cơ chứ!

Dụ Tinh Hải gõ gõ mặt bàn "Cứ quyết định thế đi, có chuyện gì gọi lại cho anh."

Ha! Gọi cái rắm chứ gọi! Đây vốn dĩ không phải điểm mấu chốt có được không!

Dụ Tinh Triết kêu gào bảy tám tiếng "anh", Dụ Tinh Hải mới ngẫm nghĩ nói "Ừm... Để anh tìm cho cậu một trợ thủ..." Nói xong, anh ta lại lẩm bẩm "Cũng coi như cho nghỉ vậy, vừa hay cậu ta đang bị thương."

Sau đó, Dụ Tinh Triết và Sun gặp nhau.

Lúc đầu, Dụ Tinh Triết cũng không có ấn tượng gì quá đỗi sâu sắc với Sun.

Sun là một người con lai, đường nét Âu Mĩ thâm thúy kết hợp với khí độ Á Châu, người không tệ, cười rộ lên rất đẹp trai, giống như mang theo độ ấm, rất xứng với tên người.

Dụ Tinh Triết dốt đặc cán mai trong chuyện quản lí công ty. Sun lại là "trợ lí" mà anh trai tìm tới, cho nên Dụ Tinh Triết hoàn toàn tín nhiệm anh ta, vung tay ủy nhiệm hết thảy quyền lực cho đối phương.

Hơn nửa tháng qua đi, công ty không xảy ra bất kì nhiễu loạn nào. Dụ Tinh Triết tuy chẳng hiểu gì mấy tài liệu Sun đưa, nhưng cậu ta thầm nghĩ, ông anh chưa đến đánh mình, chứng tỏ công ty còn chưa đến ngày đóng cửa.

Sau khi yên tâm, Dụ Tinh Triết lại bắt đầu trải qua những tháng ngày "ăn không ngon ngủ không yên, chỗ này khó chịu chỗ kia không thoải mái."

Mỗi tuần cậu ta lại chỉ giáp mặt trợ lí của mình đúng một lần trong buổi hội nghị.

Khi ấy, Sun là người chủ trì, còn cậu ta là người ngồi nghe.

Hội nghị lần nào cũng kéo dài rất lâu. Do mùi vị của bánh sừng trâu trong bữa sáng quá dở, Dụ Tinh Triết hầu như không động đến mà chỉ uống một cốc sữa bò, lúc này đói đến váng đầu hoa mắt.

Khó khăn lắm hội nghị mới kết thúc, Dụ Tinh Triết lảo đảo đứng lên, bị cái ghế ngáng cho suýt ngã.

Sun vừa hay đứng cạnh đỡ lấy cậu ta.

Dụ Tinh Triết cảm kích nói "Cảm ơn."

Sun dùng thứ tiếng Trung lưu loát mà êm tai hỏi lại "Cậu không khỏe ở đâu sao? Tôi thấy sắc mặt cậu rất kém."

Dụ Tinh Triết chỉ là đói hoa cả mắt, cười nói "Không sao đâu, tại sáng nay tôi chưa ăn gì thôi."

Hóa ra là đói bụng... Sun nở nụ cười đề nghị "Vậy chúng ta cùng đi ăn trưa nhé?"

Dụ Tinh Triết cảm thấy mình cũng nên khao cái vị "cánh tay phải" này một bữa, cho nên đồng ý nói "Được, để tôi mời khách cho."

Sun "Thế cảm ơn cậu trước vậy."

Dụ Tinh Triết khoát tay "Không cần khách khí, thời gian này anh cũng vất vả nhiều rồi."

Vất vả? Không phải đâu, nói thật, nó giống như một kì nghỉ phép với Sun vậy.

Lúc ngồi trên xe, thói quen xoi mói của lão Cá lại tái phát. Cậu ta vừa lật chọn nhà hàng vừa lẩm bẩm: Thiết kế của nhà hàng này xấu mù cả mắt, đồng phục của nhà hàng kia không thể nhìn nổi... Cuối cùng, đến cả hình dáng dao dĩa của người ta cũng bị cậu ta ghét bỏ một phen!

Người hay xoi mói kỳ thực rất dễ khiến người ghét, nhưng bù lại Dụ Tinh Triết lại có một khuôn mặt xinh đẹp, tuổi nhỏ tính trẻ con, lúc nhíu mày đánh giá, bộ dạng đích thực ngây ngô.

Sun nhìn cậu ta, thầm nghĩ thật thú vị.

Hai anh em nhà họ Dụ ngũ quan tuy giống nhau, nhưng khí chất thì lại hoàn toàn đối lập.

Sun quen với Dụ Tinh Hải lâu hơn, đương nhiên là quen thuộc hơn, cho nên đối với khuôn mặt này, anh ta thường nghĩ ngay đến những thứ mang chiều hướng giảo hoạt, âm hiểm (tất nhiên là với thái độ tán thưởng), tỷ như đứng sau màn sai sử.

Nhưng Dụ Tinh Triết đã hoàn toàn phá vỡ tư tưởng cũ kĩ của anh ta.

Dụ Tinh Triết ngây thơ, non nớt, không hề biết cái gọi là khôn ngoan lừa lọc, đã thế còn hơi yếu ớt.

Theo lí, người ta sẽ cho là Dụ Tinh Hải mạnh hơn em trai mình vô số lần, nhưng Sun lại cảm thấy, Dụ Tinh Triết mới là người mạnh hơn tên Dụ hồ li kia cả tỷ lần.

Đại khá là do quá thông minh, cho nên khi thấy một người quá dễ đoán, trái lại lại sinh ra cảm giác ưa thích đi?

Dụ Tinh Triết thì thào một đường, cuối cùng không những không chọn được nhà hàng nào mà còn cường điệu nói "Chết đói luôn cũng được."

Sun nén cười hỏi "Cậu có muốn về nhà ăn không?"

Dụ Tinh Triết trợn trắng mắt "Đồ tôi làm đến chó còn chả muốn ăn!"

Sun "Tôi làm."

"Anh biết làm á?"

"Biết."

Dụ Tinh Triết nghĩ nghĩ, tâm quả nhiên bị đánh động.

Cái bệnh soi mói của cậu ta nếu như về nhà sẽ giảm đi rất nhiều, dù sao ở nhà cũng là ở trong không gian mà cậu ta thích, dùng bộ đồ ăn mà cậu ta yêu quý... Ngoại trừ mùi vị của món ăn, những cái khác miễn cưỡng cũng coi như đạt được tám mươi điểm.

Thế nhưng, rất nhanh, Dụ Tinh Triết đã nhận ra vấn đề "Ơ nhưng thế thì đâu có được? Hôm nay là tôi mời khách cơ mà?"

Sun đáp "Không sao đâu, tôi cũng không hay ăn ở ngoài."

Dụ Tinh Triết do dự một chút rồi quyết định bồi thường sau "Vậy được, chúng ta về nhà ăn, tháng này tôi tăng lương gấp đôi cho anh!"

Sun nở nụ cười, nhẹ giọng nói "Cảm ơn cậu."

Lão Cá nghe thế liền an tâm.

Kỳ thực lúc ấy, Dụ Tinh Triết cũng không kì vọng lắm vào tay nghề của Sun. Bởi vì chuyện làm cơm này, học thì dễ, nhưng để mà thành thạo thì rất khó. Chưa kể, nó còn rất kén người làm. Tỷ như một vị đầu bếp nổi tiếng, món ăn làm ra được đánh giá rất cao, nhưng chung quy vẫn sẽ có người cảm thấy không thích.

Dụ Tinh Triết đời này sau khi ăn qua món ăn do lão Trần đầu bếp trong nhà làm, thì đồ ăn của người khác, gần như không thể khơi gợi lên được hứng thú của cậu ta.

Nhìn bộ dáng trẻ tuổi của Sun, Dụ Tinh Triết chỉ coi như anh ta thuận miệng nói cho có.

Kết quả, Dụ Tinh Triết được nếm một bữa cơm ngon nhất trong suốt một năm qua!

Màu sắc, hương vị đều đầy đủ... Thậm chí đến cả cách phối hợp giữa món ăn và đĩa bày cũng rất hợp ý cậu ta!

Dụ Tinh Triết không thèm che giấu sự vui vẻ trong đáy mắt. Sun nhìn bộ dáng này của đối phương, trong lòng cũng thấy vui lây, quả là một người ruột để ngoài da!

Dụ Tinh Triết ngồi xuống bàn ăn, Sun đem dao dĩa đặt trước mặt cho cậu ta, vị trí đúng là vị trí mà Dụ Tinh Triết thích nhất cũng như quen thuộc nhất.

Lão Cá kinh ngạc "Anh... Giỏi thật đấy!"

Sun biết rõ còn cố hỏi "Cậu còn chưa nếm thử mà đã khen giỏi rồi sao?"


2.

Dụ Tinh Triết đâu thể nói là do thói quen từ nhỏ của mình được "thỏa mãn", nên đành sửa lời nói "Nhìn qua đã thấy giỏi rồi."

Sun lấy thêm cho cậu ta một cốc nước ấm đặt bên tay trái.

Dụ Tinh Triết hít sâu.

Sun lên tiếng khen ngợi "Cái cốc này đẹp thật."

Dụ Tinh Triết bật cười, mang theo một chút hài lòng của trẻ con hỏi "Anh cũng thích nó sao?"

Sun đáp "Lần đầu tiên nhìn thấy đã có cảm giác rất đặc biệt."

Dụ Tinh Triết nhẹ nhàng ma sát quai cầm trắng tinh "Lần đầu tiên thấy nó, tôi đã thích nó rồi."

Cái cốc này là do Dụ Tinh Triết ngẫu nhiên mua được, tuy giá cả không đắt, nhưng Dụ Tinh Triết lại cực kì cực kì thích nó, quý trọng đến mức chỉ dùng nó để đựng nước nóng chứ không đựng bất kì một thứ nào khác do sợ nó bị "vấy bẩn".

Lúc ở nhà, trước mỗi bữa ăn, Dụ Tinh Triết thường đổ đầy nước ấm rồi đặt nó bên phía tay trái. Bởi vì vị trí này rất tốt, dễ nhìn thấy, mà cũng dễ uống nước.

Có thể nói, hành động này của Sun thực sự đã chạm đến tim của Dụ Tinh Triết, khiến cậu ta cực độ hài lòng.

Đương nhiên, Dụ Tinh Triết không cho là Sun điều tra mình, mà chỉ cho rằng đây chẳng qua là ngẫu nhiên, bởi mấy thói quen này, đến cả anh trai cậu ta cũng chưa chắc đã để ý đến.

"Chúng ta hợp nhau thật đấy." Dụ Tinh Triết ngẩng đầu nhìn Sun, đôi mắt hẹp dài nheo lại đầy xinh đẹp.

Sun cười "Đúng là rất hợp."

Hợp thật sao? Hay là Sun đã điều tra qua Dụ Tinh Triết?

Không phải vế trước cũng chẳng phải vế sau, lí do chỉ đơn giản là Sun rất giỏi quan sát người khác mà thôi.

Hoàn cảnh sống trước đây đã khiến anh ta trở lên nhạy cảm như thế.

Giống như Holmes trong tiểu thuyết, chỉ cần liếc mắt là có thể nghĩ tới những thứ mà người thường không thể nghĩ.

Lần đầu tiên bước chân vào nhà, anh ta chỉ cần nhìn sơ qua đã có thể liệt kê được vô số thói quen của chủ nhà.

Cái cốc ưa thích được đặt ở nơi dễ thấy, trong cốc không có vết tích của bất kì loại đồ uống nào, cho thấy nó đa phần chỉ dùng để đựng nước ấm. Khăn trải bàn có một vị trí nhạt màu hơn so với các chỗ khác, mà vừa hay vị trí này lại trùng hợp với đáy đĩa ăn...

Phân tích một chút là có thể có ngay đáp án.

Sun có thể khiến Dụ Tinh Triết thoải mái, hoàn toàn là bởi vì Dụ Tinh Triết là người dễ bị nhìn thấu!

Những chi tiết nhỏ này không những không khiến Sun cảm thấy chán ghét mà trái lại còn thấy đối phương thực dễ thương.

Anh ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dáng cố chấp khi cố gắng kiên trì thói quen và bộ dáng đáng thương khi phải chấp nhận thỏa hiệp của Dụ Tinh Triết.

Thật không muốn cậu ấy buồn, mà chỉ muốn thấy cậu ấy lộ ra dáng vẻ thoái mái của một con mèo giống như lúc này.

Chứng ép buộc được thỏa mãn, Dụ Tinh Triết ăn cơm hết sức vui vẻ.

Bữa trưa nhanh chóng qua đi, Sun hỏi "Cậu có muốn đọc sách không?"

Hai mắt Dụ Tinh Triết sáng lên "Có."

Sun đi vào phòng sách, liếc mắt đã thấy quyển sách mà đối phương muốn. Sau khi cầm ra, quả nhiên thấy Dụ Tinh Triết tâm phục khẩu phục khen "Anh thật là giỏi."

Sun cười, đáy lòng vì bộ dáng này của cậu ta mà dấy lên cảm giác thỏa mãn.

Thú vị thật đấy.

Dụ Tinh Triết quả là một đứa trẻ đáng yêu.

Khi Sun muốn thân thiết với một người, thời gian ngắn nhất mà anh ta dùng chính là thời gian dành cho một câu nói!

Dụ Tinh Triết thân làm sư phụ của công chúa Hạt Đậu, vậy mà chưa đến một ngày cũng đã bị Sun "thu thập".

Sáng hôm sau tỉnh lại, Sun đương nhiên đã rời đi.

Dụ Tinh Triết tỉnh giấc, tâm trạng sảng khoái rời giường. Lúc vừa bước chân vào phòng rửa mặt, cậu ta liền hài lòng đến mức muốn bạo tạc!

Tất cả đều được sắp xếp theo đúng trật tự vốn có, tư thế vị trí cũng vượt qua cả yêu cầu thường nhật của Dụ Tinh Triết!

Ba câu dùng ba dấu chấm than không phải là do tác giả thích dùng, mà là để biểu thị lão Cá lúc này đang rất rất vui!

Phòng thay đồ cũng khiến Dụ Tinh Triết hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt.

Quần áo được phân chuẩn theo từng mùa, từng màu, từng kiểu dáng, chỉnh tề khiến cho người ta luyến tiếc phá hỏng!

Tóm lại, hôm nay Dụ Tinh Triết rất vui!

Thói xoi mói là triệu chứng cuối cùng trong chứng bệnh ép buộc của Dụ Tinh Triết, nhưng do hoàn cảnh gia đình cho nên đại thiếu gia mười ngón tay không phải dính nước có chút... Lười.

Lười mà kết hợp với chứng ép buộc... Quả là muốn ép chết người.

Một năm này, Dụ Tinh Triết sống sót hết sức khổ sở.

Bởi vì quá kén chọn, cho nên những người giúp việc chưa qua huấn luyện căn bản không thể khiến Dụ Tinh Triết hài lòng, mà trái lại còn càng ngày càng khiến cậu ta khó chịu.

Sau khi giằng co một thời gian, Dụ Tinh Triết rốt cuộc hết chịu nổi, đem người đuổi hết, tình nguyện tự mình làm còn hơn để người khác đến xâm lấn lãnh địa của bản thân.

Hôm nay, sự xuất hiện của Sun chẳng khác nào "cây cỏ cứu mạng" cậu ta.

Rối rắm một hồi lâu, Dụ Tinh Triết vẫn là nhấc điện thoại lên ấn số.

"Cái đó, mặc dù hơi mạo muội..." Lão Cá ấp úng.

Sun đã ngồi chờ sẵn, không ngờ thời gian lại chuẩn xác đến không hơn không kém một phút đồng hồ.

"Cậu có chuyện gì sao?" Sun hỏi.

Dụ Tinh Triết nói "Cái đó, anh xem, anh có thể kiêm luôn trợ lí sinh hoạt cho tôi không? Tôi sẽ tăng lương cho anh!" Tùy ý định giá đi, bao nhiêu tiền tôi cũng bao!

Sun cong cong khóe môi, hỏi "Mấy tiếng?"

Dụ Tinh Triết có chút tham lam "Trong trường hợp mà không ảnh hưởng tới sinh hoạt cá nhân của anh thì càng dài càng tốt?"

Sun "Tôi ở một mình, nên nếu tiện tôi có thể dọn qua ở cùng cậu."

"A?" Dụ Tinh Triết tròn mắt.

Sun lại làm như vội nói "Còn nếu cậu không tiện..."

Dụ Tinh Triết cắt ngang "Vậy thì tốt quá ấy chứ! Gấp ba lương thế nào? Tôi có thể thương lượng với anh tôi, cho anh xxx cổ phần công ty!"

Đáy mắt Sun tràn đầy ý cười "Cổ phần công ty tôi không cần, chỉ là, tôi có một yêu cầu nhỏ."

Dụ Tinh Triết "nóng lòng chiêu mộ nhân tài" giục "Anh mau nói đi!"

"Tôi hi vọng cậu có thể tham gia vào nghiệp vụ công ty nhiều một chút."

Dụ Tinh Triết "..."

"Tôi sẽ sắp xếp lịch trình hợp lí cho cậu, đảm bảo không làm lỡ sinh hoạt cá nhân cũng như bài tập của cậu."

Dụ Tinh Triết cố lên tinh thần đáp "Đây là việc tôi nên làm, tôi sẽ làm tốt!"

Sun ngậm ý cười, âm thanh phát ra hoàn toàn bình tĩnh "Thế chúng ta thử đi."

Chẳng ngờ một lần thử này lại kéo dài đến tận một năm.

Lão Cá từ một con cá ngấp ngoải chết khô lật mình biến thành "Hoàng tử Hạt đậu."

Cậu ta thề, một năm này cậu ta sống thỏa mãn hơn cả mười chín năm trước gộp lại.

Sun đúng là một trợ lí hoàn mĩ không góc chết.

Y như lời đã nói, anh ta sắp xếp lịch trình sinh hoạt, học tập, làm việc cho Dụ Tinh Triết cực kì hợp lí, không chỉ giúp cậu thuận lợi sáp nhập công ty, học cách xử lí chính vụ mà còn giúp cậu nâng cao thành tích học tập.

Cuối năm quay về, Dụ Tinh Triết một thân hãnh diện.

Đương nhiên, một năm này, điều khiến Sun quan tâm nhất vẫn là thân thể của Dụ Tinh Triết.

Dụ Tinh Triết lần trước sụt hơn mười kí rất nhanh đã được nuôi trở lại, cả trạng thái tinh thần và thân thể đâu đâu cũng tốt.

Hai mươi tuổi phổng phao xinh đẹp đến chết người.

Chỉ là... Dụ Tinh Triết vừa về nước, lòng dạ đã rối bời không yên.

Ở nước ngoài không thấy người còn đỡ, về nước rồi...

Nghĩ đến việc ngày mai hai nhà Dạ Dụ gặp nhau, Dụ Tinh Triết trắng đêm mất ngủ.

Sun đương nhiên nhận ra, hỏi "Cậu có tâm sự gì sao?"

Một năm này, lão Cá đã sớm coi Sun như người một nhà, cho nên không giấu giếm nói "Cái đó... Tôi có lẽ đã thích một người."

Sun, từ trước đến nay luôn ấm áp như ánh mặt trời, lúc này nụ cười bên khóe môi lại có phần nhạt màu. Anh ta im lặng một lúc rồi bình thản hỏi "Là cô gái nào?"

Dụ Tinh Triết hãm mình trong sofa, vỗ vỗ cái gối ôm hình mèo con, cúi đầu "Không phải con gái..."

Sun hơi nhíu mày "Vậy là ai?"

Dụ Tinh Triết không nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của Sun, đầy đầu đều là tâm sự của bản thân. Cậu ta lặng tiếng mãi mới thốt lên "Là bạn từ nhỏ."

Trong đầu Sun nhanh chóng lướt qua một vài gương mặt.

Nhưng Dụ Tinh Triết đã đi trước một bước đem tên người nói ra "Là Dạ Sâm, mai tôi sẽ gặp cậu ấy."

Sun giật mình, tập trung nhớ tới cậu nhóc mềm mại kia.

Dụ Tinh Triết trước giờ chưa từng nói ra chuyện này. Thế nhưng cậu ta không coi Sun là người ngoài, cho nên đã nói liền nói nhiều mấy câu "Tôi thích cậu ấy từ cấp ba... Nhưng tôi vẫn luôn không dám nói ra, tôi..."

Sun hỏi "Cậu chạy tới Paris là vì thế?"

Dụ Tinh Triết đỏ mặt. Dựa theo cái tính hay mất tự nhiên của cậu, Sun đáng ra không nên hỏi trắng ra như thế.

Bởi vì anh ta so với bất kì ai đều rõ nếu hỏi như thế thì câu chuyện sẽ đi ngay tới hồi kết, thế nhưng anh ta vẫn hỏi.

Kỳ thực Dụ Tinh Triết không cần trả lời, đáp án cũng đã rất rõ rồi.


3.

Không ngoài dự liệu, Dụ Tinh Triết kiên trì nói "Tôi tự muốn sang Paris phát triển thôi, liên quan gì chứ, tôi mà là loại người nhát gan như thế sao? Lại chạy trốn chỉ vì chuyện này? Đùa à!"

Sun nghe hiểu.

Dụ Tinh Triết là tuýp người không thích hợp để thay đổi hoàn cảnh sống.

Cậu ta giống như một con mèo lười, đáng được hưởng thụ thiên cưng vạn ái, cuộn mình trong một lĩnh vực quen thuộc, đón nhận sự thoải mái và thích ý.

Đột nhiên rời nhà ra đi, một thân một mình đến nơi xa lạ, nếu như không phải đụng tới cái gì quá độ kích thích, cậu ta chắc chắn sẽ không làm thế.

Cho nên, Dụ Tinh Triết là thích Dạ Sâm thật lòng. Cậu ta vì sợ thương tổn đến đối phương cho nên mới lựa chọn từ bỏ cuộc sống của mình để đi đến một nơi không quen thuộc.

Quyết định rời Trung Quốc, đối với Dụ Tinh Triết mà nói, đau khổ hơn gấp vạn lần so với những người khác.

Nhưng cậu ta vẫn dứt khoát rời đi.

Tâm trạng Sun có phần trùng xuống. Anh ta dặn dò "Cậu nghỉ sớm đi, tôi về đây."

Dụ Tinh Triết buồn buồn ứng thanh.

Sun nói "Ngủ ngon."

Tuy rằng tâm trạng không tốt, nhưng thói quen là một thứ hết sức đáng sợ, chỉ nghe Dụ Tinh Triết thành thật đáp "Ngủ ngon."

Sun nghe vậy liền mềm lòng hơn nửa. Anh ta chỉnh lại đèn và điều hòa cẩn thận rồi mới xoay người rời đi.

Lần này về nhà, Dụ Tinh Triết trước sau đều được người khen không ngớt lời.

Ví dụ như...

"Tiểu Triết đúng là càng lớn càng đẹp trai!"

"Thân thể cũng đẹp nữa, có phải bình thường rất chăm luyện tập không?"

"Nghe đâu thành tích cũng rất xuất sắc hả?"

"Ôi nhỏ vậy mà đã tham gia quản lí công ty rồi cơ à?"

Mẹ Dụ là bạn thân của mẹ Dạ, về phần tính cách, hai người tương đối giống nhau, đó chính là cực kì cưng con.

Mẹ Dụ khiêm tốn đáp "Thanh niên ấy mà, sửa sang một chút đứa nào mà không đẹp." Chỉ là Triết Triết nhà tôi có hơi nhỉnh hơn chút thôi.

"Thằng nhóc này trước nay đều rất thích vận động." Triết Triết biết rèn luyện thân thể? Paris đúng là một nơi tuyệt vời.

"Học hành thì có gì đâu, thằng nhóc này cũng gọi là đầu óc linh hoạt hơn người tí thôi." Không phải rất xuất sắc! Mà là cực kì xuất sắc có được không? Triết Triết nhà tôi giành được học bổng loại một đấy nhé!

"Tham gia quản lí đâu mà tham gia quản lí? Là do anh trai nó sắp xếp cho một cái chức nhàn rỗi để tập làm quen thôi ấy mà." Hừ, tham gia á? No no, là trực tiếp quản lí! Triết Triết là giám đốc trực tiếp quản lí đó, biết chưa!

Mẹ Dụ hài lòng không để đâu cho hết. Trên thực tế, bọn họ vốn không hề có yêu cầu gì đối với Dụ Tinh Triết, chỉ thầm mong cậu ta có thể sống qua một đời an nhàn là đủ. Thế nhưng có lẽ là do huyết mạch nhà họ Dụ quá đỗi khí phách, Dụ Tinh Triết trước năm mười tám tuổi tự nhiên đùng đùng đòi xuất ngoại, sau đó bất ngờ "công thành danh toại" quay về, khiến cho tất cả mọi người không phục không được!

Nếu là trước đây, Dụ Tinh Triết chắc chắn sẽ rất phổng mũi.

Được nhiều người khen ngợi như thế, e là đến cả đuôi cũng cong vút lên trời ấy chứ.

Thế nhưng bây giờ, Dụ Tinh Triết chỉ khẽ cười, rồi lễ phép nhìn quanh. Thái độ mặc dù khéo léo, trong lòng lại trống rỗng.

Nhà họ Dạ đến. Khuôn mặt trắng trẻo nộn nộn của Dạ Sâm vừa xuất hiện, tim Dụ Tinh Triết đã chệch mất nửa nhịp.

Sun đứng ở vòng vây bên ngoài khẽ liếc qua.

Hai nhà gặp nhau, sau khi chào hỏi đâu ra đấy, mẹ Dạ đương nhiên là không keo kiệt chút nào mà khen Dụ Tinh Triết một lượt từ đầu đến đuôi.

Người khác không thấy, nhưng Sun thì lại thấy rất rõ vẻ căng thẳng trên mặt Dụ Tinh Triết. Cậu ta đứng thẳng tắp, nụ cười nơi khóe miệng rất gượng ngùng, ánh mắt có đôi khi còn lảng tránh, một vẻ muốn nhìn nhưng không dám nhìn Dạ Sâm.

Dạ Sâm chủ động tới bắt chuyện "Anh Triết, đã lâu không gặp."

Một tiếng anh Triết khiến vành tai Dụ Tinh Triết đỏ ứng. Cậu ta rõ ràng ngây ra một lúc mới cất tiếng đáp lại, ngữ khí thì không thể tính là hòa hảo "Ừm, đã lâu không gặp."

Lúc nói, Dụ Tinh Triết chưa từng nhìn vào mắt Dạ Sâm. Dạ Sâm giống như có chút thất vọng, muốn nói thêm mấy câu, nhưng Dụ Tinh Triết đã chịu không nổi mà xoay người đi trước.

Cậu ta đi đến chỗ của ba Dạ và ba Dụ.

Ba Dạ và ba Dụ đang bàn chuyện kinh tế chính trị. Dụ Tinh Triết được Sun chăm sóc (dạy dỗ) một năm, mưa dần thấm đất, đối với mấy cái này cũng coi như là có chính kiến của bản thân... Thôi được rồi, là của Sun.

Hai ông bố nghe cậu ta nói thấy cũng hay hay, liền vui vẻ kéo người nhập hội, ba người chuyện trò khí thế ngất trời.

Đáng tiếc, Dạ Sâm đối với mấy cái này dốt đặc cán mai, hoàn toàn không chen vào nổi, cho nên tội nghiệp ra đứng một góc.

Thật ra Dụ Tinh Triết cũng không quá hứng thú với vấn đề này. Nhưng thứ nhất, cậu ta không dám nói chuyện quá nhiều với Dạ Sâm, thứ hai, con người mà, trong tiềm thức ai mà chả muốn bản thân mình đẹp đẽ trước mặt "người trong lòng". Trước đây Dụ Tinh Triết cũng là gà mờ trong lĩnh vực này, nhưng giờ bản thân đã là "tinh anh về nước", phô bày tài năng trước Dạ Sâm, hình như cũng không quá tệ.

Vì thế, cậu ta chậm rãi chuyện trò với hai ông bố. Dạ Sâm ngồi nghe mà như đi lạc trong sương mù, mặt mũi phờ phạc từ đầu tới đuôi.

Sun từ xa nhìn lại, có thể thấy rất rõ là Dạ Sâm không thích Dụ Tinh Triết, đồng thời hai người bọn họ còn không thích hợp để ở bên nhau.

Kết thúc buổi liên hoan, Dụ Tinh Triết liền hết cơ hội gặp Dạ Sâm.

Sun hỏi cậu ta "Có cần tôi sắp xếp một buổi gặp mặt cho cậu với cậu Dạ không?"

Anh ta không hỏi còn đỡ, vừa hỏi, Dụ Tinh Triết đã vội vã từ chối "Đừng đừng đừng! Tôi không gặp cậu ấy đâu!"

Sun "Hiếm khi mới về, thân là bạn bè gặp nhau nói chuyện cũng là điều bình thường mà."

Dụ Tinh Triết khoát tay "Không gặp không gặp."

Sun muốn nói lại thôi, bộ dáng có vẻ như rất muốn khuyên bảo cậu ta.

Dụ Tinh Triết sợ mình bị khuyên phục, vội lên tiếng chặn trước "Nói không gặp là không gặp, cho dù anh có sắp xếp tôi cũng không đi đâu."

Sun thở dài, không thể làm gì khác hơn là "cố" mà đồng ý.

Thật ra nếu như muốn sắp xếp cho hai người gặp mặt thật, Sun đã chẳng lên tiếng đánh động trước như vậy.

Nói khoa trương hơn chút nữa thì là, nếu như Sun thật sự muốn giúp Dụ Tinh Triết theo đuổi Dạ Sâm, chuyện chưa chắc đã là chuyện không thể.

Dụ Tinh Triết ở nhà ngây người nửa tháng, tâm tình vừa thấp thỏm vừa lo âu, phức tạp vô cùng.

Cậu ta muốn gặp Dạ Sâm, nhưng đồng thời cũng không dám gặp Dạ Sâm.

Luôn hi vọng có thể vô tình gặp Dạ Sâm, đáng tiếc có Sun ở đó, cho dù có vô tình gặp được thật thì cũng sẽ biến thành ngẫu nhiên không nhìn thấy.

Trước ngày quay về Paris, Dụ Tinh Triết lôi điện thoại ra nhìn mãi.

Sun hỏi "Tôi hẹn cậu Dạ giúp cậu nhé?"

Nếu như anh ta không hỏi câu này, Dụ Tinh Triết có lẽ đã ấn gọi cho Dạ Sâm.

Thế nhưng...

Lão Cá giật bắn mình như một con mèo nhỏ. Cậu ta vội vàng tắt máy nói "Hẹn cái gì mà hẹn? Tôi đã nói là tôi không gặp cậu ấy rồi!"

Sun cực kì chu đáo hỏi lại "Thật sự không cần ư?"

Dụ Tinh Triết "Không cần!!!"

Đúng lúc này, trà bánh được đưa tới, Sun thuận lí thành chương đổi mới vấn đề.

Về đến Paris, Dụ Tinh Triết thở dài đầy nuối tiếc, thầm nghĩ hành trình về nước lần này thực thảm hại.

Sau đó, cậu ta không kiềm chế được mà tiếp tục chìm đắm trong cảm giác bi thảm của việc thầm mến.

Đương nhiên, điều đó cũng chỉ kéo dài hai ba ngày. Hai ba ngày sau, Dụ Tinh Triết rất nhanh đã lại vùi đầu vào cuộc sống no đủ trước mắt.

Lúc này, Sun rất hay nhân cơ hội đối phương đang vui mà truyền tải một số nhận thức sai lệch.

Tỷ như, một người mà thích một người khác thì sẽ có dáng vẻ như thế nào – ý là muốn ngầm ám chỉ cho Dụ Tinh Triết biết Dạ Sâm thật ra không thích cậu.

Hay ví dụ như thi thoảng anh ta sẽ vô ý truyền ra mấy chuyện như kiểu "sau khi thổ lộ, anh em tốt trở mặt thành thù".

Thậm chí anh ta còn lợi dụng cả chuyện nhà họ Dạ, như kiểu sức khỏe ông nội Dạ không tốt, nếu như biết chuyện cháu trai mình hẹn hò với đàn ông, có khi lại tức đến chết.

Nói chung là âm thầm cải tiến quan niệm của Dụ Tinh Triết trên khắp các mặt trận.

Mọi người hỏi có hiệu quả không ư?

Đương nhiên là cực kì hiệu quả!

Ước chừng một năm sau, có một ngày, Dụ Tinh Triết bỗng nhiên nói với Sun "Tôi thấy tôi không thể tiếp tục yêu như vậy nữa."

Sun làm bộ như không hiểu, nhưng nụ cười lại phá lệ ấm áp "Hửm?"

Dụ Tinh Triết "Tôi muốn hoàn toàn quên đi Dạ Sâm, tôi muốn thoát khỏi đoạn tình cảm này, tôi không thể hủy hoại Dạ Sâm được!"

Nét mặt tươi cười của Sun hòa vào đến tận đáy mắt, khiến cho đôi con ngươi màu xanh kia trở nên trong suốt như bầu trời.

Dụ Tinh Triết thấy thế thì sửng sốt, thiếu chút nữa thì quên cả lời mình muốn nói.

Sun ấm giọng dỗ dành "Cậu không cần gấp gáp quá, cứ từ từ rồi đến."

Dụ Tinh Triết không hiểu sao tim nhói lên một cái, quay đầu nói "Dù sao chuyện cũng là như thế, tôi nhất định sẽ làm được!"

Sun không nói gì, chỉ cúi người sáp đến gần cậu ta.

Dụ Tinh Triết không nhịn được co rụt người về sau.

Sun với lấy chiếc điện thoại bên chân đối phương, nhỏ giọng "Hết pin rồi, tôi cắm sạc cho cậu."

Hóa ra là lấy điện thoại... Mà cũng đúng, không lấy điện thoại, hai người bọn họ còn có thể làm gì?

Lão Cá thật sự thông nhanh thế sao?

Kế hoạch của Sun tiến hành thuận lợi thế sao?

Ha ha ha ha...

Một tháng sau, Dụ Tinh Triết nhận được lời tỏ tình của một em gái ngoại quốc nóng bỏng.

Dụ Tinh Triết: Làm sao để nhanh chóng thoát khỏi một đoạn tình cảm?

Sun đáp: Bắt đầu một đoạn tình cảm mới!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#it