Chương 1050: Phát hiện ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“…”

Ồ, cách khoe khoang này có hơi kỳ lạ.

Thời Tiểu Niệm yên lặng cắn môi, không thể mở miệng đáp lại, cô vừa đi tới lối vào mạch nước ngầm đã vội vàng nói:

“Đi thôi, chúng ta tới đây rồi, chúng ta đi chơi đi, cẩn thận một chút.”

“Anh còn chưa tàn phế.”

Cung Âu hừ một tiếng, tự mình bước xuống xe lăn.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm liền phiền muộn, không khỏi lườm hắn một cái nói:

“Hôm nay anh làm sao vậy, ăn trúng thuốc nổ sao?”

“…”

Cung Âu mím môi không nói gì, khuôn mặt tuấn tú có chút căng thẳng.

“Em biết anh không có kiên nhẫn chờ đợi, nếu anh muốn dùng cách tàn bạo lúc trước để làm việc, em cũng không nói gì, nhưng anh đem hết sự tức giận kiềm chế trong lòng, cẩn thận tự nổ tung chính mình!”

Thời Tiểu Niệm vừa đẩy xe lăn qua một bên vừa nói, đôi mắt đen láy nghiêm túc nhìn Cung Âu.

Cung Âu đứng ở đó, trong nháy mắt bị lời nói của cô áp chế rất nhiều, chỉ đành hừ lạnh một tiếng

“Ai nói anh muốn quay lại tác phong làm việc trước đây, nói không dùng thì không dùng nữa.”

“Vậy thì anh phải bình tĩnh lại và đừng cáu kỉnh như thế nữa.”

“Anh không cáu kỉnh!”

“Có bao nhiêu đồ đạc trong đại sảnh đã bị thay đổi đi rồi? Em thực sự không biết hết được?”

Thời Tiểu Niệm nói, lúc hắn bất bình tĩnh là lại đập đồ đạc, bởi vì bản thân có tiền nên muốn làm gì thì làm? Vẫn giữ tính khí nóng giận liền đập đồ đạc phải không?

“…”

Cung Âu đột nhiên dừng lại, cũng không nói gì nữa, sau đó hắn xoay người đi về phía mạch nước ngầm, vừa bước lên cầu thang liền nói:

“Không phải em nói chúng ta đi chơi sao? Còn không mau đi? Thời Tiểu Niệm, em thật là dài dòng, anh không phải là con trai Bí Ngô Nhỏ của em, em tính đào tạo anh kiểu gì?”

“Vậy anh có nghe em không? Hôm nay anh định cáu kỉnh đến cùng à?”

Nếu cô không tận tình chữa trị cho hắn, chắc chắn đêm nay hắn sẽ vô cùng cáu bẳn, cả người tràn đầy cảm xúc tiêu cực, như thế không tốt cho quá trình hồi phục vết thương.

“Nghe!”

Cung Âu nghiêm nghị nhìn cô một cái, sau đó lại đi xuống.

Nghe rất đơn giản.

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ lắc đầu, muốn nhấc xe lăn xuống, nhưng khi cô nhấc lên lại rất nặng nề, không kéo nổi.

Cung Âu quay đầu nhìn cô, sau đó gọi:

“Phong Đức!”

“Tiểu Niệm, để ta làm.”

Phong Đức tóc đã trắng xóa lập tức xuất hiện bên cạnh Thời Tiểu Niệm, mỉm cười với cô rồi ra hiệu cho vệ sĩ lập tức mang xuất cho cô.

“…”

Thời Tiểu Niệm đổ mồ hôi hột, Phong Đức suốt ngày đi theo sau lưng bọn họ sao, cãi cọ to nhỏ của bọn họ đều bị nhìn thấy hết à? Cô vụng về bước chầm chậm xuống, quay đầu lại thì xe lăn đã đặt ở bên cạnh, Phong Đức và vệ sĩ đã biến mất.

“Sao bọn họ đi nhanh vậy?”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt.

“Nếu không thì em nói phải làm sao đây, ở đây nghe em huấn luyện chủ nhân của bọn họ như con trai sao?”

Cung Âu nhìn cô chằm chằm nói.

Những người dưới quyền hắn đều không có mắt để nhìn nhận sự việc sao? Muốn nhìn thấy hắn bị Thời Tiểu Niệm mắng? Nằm mơ!

“…”

Thời Tiểu Niệm bĩu môi, bởi vậy, làm sao cô biết đám người Phong Đức đi theo sau từ nãy đến giờ, nếu không cô đã không mở miệng giáo huấn Cung Âu.

“Bây giờ em đã biết em vừa làm mất mặt người đàn ông của mình chưa?”

Cung Âu vươn tay chọc chọc vào đầu cô, Thời Tiểu Niệm xấu hổ nhìn hắn

“Em không biết bọn họ ở phía sau.”

“Em có tin bây giờ chỉ cần anh gọi một tiếng bọn họ liền xuất hiện không?”

Thời Tiểu Niệm tròn xoe mắt, vội vàng nở nụ cười thật tươi, rồi vỗ vỗ vào chiếc xe lăn trước mặt:

“Nào nào, Cung thiếu gia, mời ngồi, em hầu hạ anh!”

Thấy thái độ của cô thay đổi nhanh như vậy, Cung Âu cảm thấy sự bực tức trong lòng không hiểu sao đã tiêu tán đi rất nhiều, hắn nhếch môi, ngồi xuống xe lăn, dùng giọng ra lệnh nói:

“Đẩy mạnh vào.”

Nói xong, hắn đưa tay bấm nút tự động di chuyển, bật đèn trên xe lăn, trong cống ngầm tối om đột nhiên có ​​một tia sáng le lói.

Thời Tiểu Niệm đẩy Cung Âu tiến về phía trước, nhìn những bức tường và mấy cây cột ẩm ướt, cô có chút cảm khái nói:

“Thật không ngờ lần này chúng ta lại có duyên với mạch nước ngầm như vậy, nhưng mà là nghiệt duyên cơ!”

Cung Úc biến mất trong cống ngầm, cô thì bị bắt đi ở đây, hơn nữa cũng suýt mất con, mất mạng tại nơi này. Cô mơ hồ dường như có thể nhìn thấy tình cảnh thảm khốc của cuộc đấu súng ngày hôm đó, cũng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

“Anh cho phép em được buồn bã như vậy rồi sao?”

Cung Âu bất mãn nói:

“Đã nói là ra ngoài chơi thì tâm trạng phải tốt lên một chút cho anh.”

Cho dù tâm trạng của cô tồi tệ như thế nào, liệu có tệ bằng tâm trạng hiện tại của hắn không? Rõ ràng là cô đi cùng hắn để bình ổn tâm trạng.

Thời Tiểu Niệm cười cười, không tiếp tục cùng hắn tranh luận nữa

“Vậy anh nói xem chúng ta nên như thế nào?”

Cung Âu cầm tấm bản đồ đang được cuộn tròn ở bên cạnh lên, sau đó mở nó ra, mượn ánh sáng phát ra từ chiếc xe lăn mà nhìn qua một lượt kiến ​​trúc bên trong, đôi mắt đen tỏa ra ánh sáng sâu thẳm nhàn nhạt

“Thiết kế thật là tinh xảo, khó trách mọi người không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của cánh cửa bí mật.”

Nếu không có tấm bản đồ này, hắn khó có thể nhìn ra toàn cảnh mạch nước ngầm.

“Thật kỳ lạ, Enid biết bản đồ bề mặt của mạch nước ngầm cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Bà ấy có thể đã khám phá nó trong những năm sống này. Nhưng chuyện về cánh cửa bí mật quả thực rất kỳ quái, giống như bà ấy đã tham gia vào toàn bộ quá trình xây dựng. Hơn nữa, tại sao lại phải xây dựng nhiều cửa bí mật như vậy trong một đường nước ngầm? Giống như đang chờ đợi thời cơ để trốn thoát.”

Tay Cung Âu nắm chặt bản đồ, đôi mắt đen thâm thúy chăm chú lắng nghe từng câu chữ của Thời Tiểu Niệm

“Chắc chắn có một bí mật bất ngờ từ người phụ nữ này.”

“Nhưng chúng ta không biết đó là gì.”

Thời Tiểu Niệm khẽ thở dài, biết rằng Enid đã che giấu rất nhiều điều, nhưng bọn họ không thể làm gì được.

Nói xong, Thời Tiểu Niệm lo lắng nhìn Cung Âu, quả nhiên trên mặt Cung Âu lại lộ ra vẻ cực kỳ cáu kỉnh, nhưng cũng không mất bình tĩnh, hắn nhìn bản đồ rồi nói:

“Đi về hướng mười giờ, sau đó cách cánh bửa bí mật tầm 12m, có một cánh cửa dẫn lên mặt đất.”

“Vậy chúng ta đi ra ngoài một chút.”

Thời Tiểu Niệm nhanh chóng nói, không còn đề cập đến vấn đề của Enid để tránh làm hắn cảm thấy khó chịu nữa.

Cô đẩy Cung Âu đi về phía trước, khi đi vào ngõ cụt, bức tường đã bị phong tỏa chặt chẽ, không có dấu vết gì là của một cánh cửa bí mật cả, Thời Tiểu Niệm mở đèn pin trên điện thoại di động ra chiếu sáng, rồi quay đầu nhìn về phía trước.

“Cung Âu, cửa bí mật ở chỗ này sao? Làm sao để mở nó ra?”

Cung Âu lật tấm bản đồ trong tay, mặt sau của tấm bản đồ viết các cách mở cửa, sau đó hắn nói với Thời Tiểu Niệm

“Nhặt một viên đá lên đi.”

“Được.”

Thời Tiểu Niệm chiếu sáng mặt đất bằng đèn pin của điện thoại di động. Cung Âu nhìn thật sâu vào mặt đất mà cô đang chiếu vào

“Em cẩn thận chút, đừng để bản thân bị thương.”

Thời Tiểu Niệm nhặt viên đá lên, làm theo chỉ dẫn của Cung Âu gõ gõ lên tường, rất nhanh sau đó, cánh cửa bí mật ẩm ướt trước mặt cô chuyển động, lộ ra một con đường sâu hơn. Hóa ra vẫn còn một con đường có thể đi ra từ đây

Thời Tiểu Niệm đi vào, ngước mắt nhìn xung quanh, nhưng bên trong không ẩm ướt như bên ngoài, cô nhìn cánh cửa ẩn được cơ quan dời sang một bên, cảm thán nói:

“Lần trước hình như em mơ hồ thấy Enid đã mở cửa như thế này, gõ gõ vào bức tường, sau đó vài giây thì cơ quan chuyển động, rồi từ từ hiện ra lối vào. Thật thần kỳ!”

“Sắp xếp cơ quan theo mật mã định sẵn.”

Cung Âu lật lật tấm bản đồ trong tay rồi nói: “Hơn nữa, hình như anh đã thấy mật mã này ở đâu rồi.”

“Mật mã?”

Thời Tiểu Niệm cười lớn

“Chẳng lẽ nơi này thật sự là thành chiến? Anh thật sự muốn dùng mật mã như vậy truyền đạt tin tức gì sao?”

Lùm xùm quá, đánh nhau kiểu này mệt lắm.

Nói xong, Cung Âu đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nóng rực, như muốn thiêu đốt cô hoàn toàn.

Nụ cười trên môi Thời Tiểu Niệm dần dần nhạt đi, sau đó liền tắt ngấm, cô khó chịu nhìn chính mình vài lần

“Làm sao vậy? Trên người em có gì không đúng sao?”

Tại sao anh lại nhìn cô như vậy.

“Không.”

Cung Âu ngồi trên xe lăn nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt vô cùng căng thẳng nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng.

“Vậy chúng ta lên trên chơi đi? Tìm đường lên.”

Thời Tiểu Niệm đang muốn đi qua đẩy hắn, Cung Âu liền kêu lên:

“Phong Đức, đem bút chì lại đây!”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt, một giây sau liền nhìn thấy Phong Đức từ trong bóng tối đi ra, ông mỉm cười đưa tới một cây bút chì than:

“Thiếu gia, thứ cậu cần.”

Xuất hiện cũng nhanh quá rồi đó, quả nhiên nãy giờ vẫn đi theo bọn họ,

“Cha nuôi, bình thường người cũng mang những thứ như này trong người sao?”

Thời Tiểu Niệm không thể tin được vào mắt mình.

“Dọc đường đi ta sẽ dùng nó đánh dấu để người phía sau biết.”

Phong Đức cười nói, tính mạng của thiếu gia và Tiểu Niệm bây giờ là ưu tiên hàng đầu của bọn họ, đương nhiên phải cẩn thận.

Nói xong, Phong Đức lại biến mất trong mạch nước ngầm tối đen, đến rồi đi không một tiếng động.

Thời Tiểu Niệm tràn ngập hâm mộ, sau đó cô quay đầu nhìn Cung Âu

“Anh muốn bút chì để làm gì?”

Cung Âu không nói nhiều, hắn nhấn nút trên xe lăn, đi về phía trước một đoạn rồi dừng lại trước một bức tường không ẩm ướt, sau đó rút nắp bút chì than rồi nhanh chóng đứng lên viết viết vẽ vẽ lên tường.

Thời Tiểu Niệm khó hiểu đi tới

“Anh đang làm gì vậy?”

“…”

Cung Âu vẫn không nói lời nào, chỉ tập trung viết lên tường, vừa nhìn bản đồ vừa viết, còn vẽ những chấm nhỏ lên tường.

Có vẻ như nó được kết nối với nhau tạo thành một tấm tinh đồ*

Thời Tiểu Niệm nhìn vẻ mặt chuyên chú của hắn, hiểu được chuyện hắn đột nhiên muốn ra ngoài chơi không phải là trọng tâm, mà là có lẽ hắn muốn nghiên cứu cái gì đó. Cô lặng lẽ đứng bên cạnh, không quấy rầy hắn nữa.

Nửa giờ trôi qua nhanh chóng. Hai chân Thời Tiểu Niệm đứng có chút tê dại, đưa tay xoa xoa chân, nhẹ nhàng lui về phía sau vài bước, cô nhìn xung quanh, đường ở đây thật sâu thẳm.

Bất kể có nhìn nó như thế nào, một đường nước ngầm không nên có cấu trúc phức tạp như vậy.

Có phải nó thực sự được xây dựng bởi chính phủ vào thời điểm đó không? Tại sao cô lại cảm thấy nhìn không giống…

Lúc Thời Tiểu Niệm dựa người vào tường, để chân hoạt động tới lui một chút, trong không gian yên ắng đột nhiên vang lên giọng nói của Cung Âu

“Mệt thì ngồi lên đùi anh một lát.”

“A? Em không mệt, em không sao, em dựa người vào đây một chút thôi.”

Thời Tiểu Niệm đột nhiên nhớ ra gì đó rồi vội vàng nói:

“Mệt không? Để em ấn vai cho anh nhé?”

Sau khi nói xong, không gian đột nhiên lại trở nên im lặng, không có bất kỳ phản ứng nào, Cung Âu đang chuyên tâm làm việc của mình, trên bức tường phía trước đã vẽ rất nhiều hình “ngôi sao”.

Thời Tiểu Niệm lúng túng xoa chân, xem ra Cung Âu tạm thời không thể ra khỏi đây, cô phải tự mình tìm việc gì đó để khuây khỏa giết thời gian rồi.

Cô rất muốn ngồi một lúc, nhưng không thể ngồi lên chân của Cung Âu, chân của Cung Âu còn đang bận giúp anh nghiên cứu bản đồ, huống hồ anh bị thương, cho dù anh không bị thương, cô cũng sợ quấy rầy suy nghĩ của anh.

Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, quay đầu lại liền nhìn thấy phía sau có một chiếc ghế dựa, trên đó trải một tấm chăn mỏng, ngẩng đầu liền thấy bóng dáng Phong Đức chợt biến mất trong bóng tối.

“…”

Ngoài việc mang theo bút chì than, ông ấy còn mang theo một chiếc ghế xếp sao? Cha nuôi sao có thể lấy nhiều đồ ra như vậy chứ?

Thời Tiểu Niệm vừa cảm động vừa buồn cười, cô lắc đầu ngồi xuống ghế tựa, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô nhìn Cung Âu đang chuyên tâm viết vẽ trên tường, màu chữ gần như đen kịt, gần giống màu của bức tường. Mặc dù có chút hơi mơ, nhưng hắn nhìn nó rất nghiêm túc.

Chương tiếp >>>

——————————————————————————————————————————————————–

Chú thích:

Tinh đồ* : bản đồ các vì sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh