Chương 1054: Vạch trần Enid

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“…”

“Sau trận đấu súng lần trước, với tính cách có thù tất báo của George, cho dù có bị thương nặng, lão già đó cũng sẽ liều mạng đánh trả chúng ta, nhưng ông ta đã không làm vậy. Lão già đó lựa chọn đình chiến vì trở ngại đến Enid, hơn nữa George sợ rằng chúng ta sẽ làm tổn thương người đàn bà của hắn.

“…”

“Đó là lý do tại sao George đến đây để gặp bà ấy dù biết rằng nơi này rất nguy hiểm, hơn nữa còn cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.”

Thời Tiểu Niệm nói:

“Mọi thứ đều có lý, Enid đã cố tình nói dối và che giấu điều đó, bởi vì bà ấy biết rằng bà ấy rất quan trọng với George , và là con át chủ bài quan trọng nhất.”

“…”

Thời Tiểu Niệm nói liền một mạch, sau đó vẽ một vòng tròn lên hai cái tên.

Đó là tất cả những gì cô ấy có thể thấy.

Thật ra trong tay Enid không có thứ gì mà bà ấy kiểm soát được, nếu thật sự nói có, thì đó là người, chính là Enid.

Cung Âu ngồi trên xe lăn, xoa cằm nhìn Thời Tiểu Niệm đang phân tích những suy đoán trong đầu mình, con ngươi đen bóng, môi mỏng chậm rãi cong lên.

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn:

“Em nghĩ là như vậy, còn anh thấy thế nào?”

“Trông em thật tuyệt khi em say sưa nói chuyện.”

Cung Âu nhìn cô tán thưởng.

“…”

Thời Tiểu Niệm không nói nên lời, bất lực nói:

“Anh căn bản không nghe em nói chuyện?”

Cô vừa nói rất nhiều thứ.

Thời Tiểu Niệm có tư duy sắc bén như vậy, ít nhất cũng hãy cho cô ấy một vài ý kiến  phản hồi chứ.

“Nghe rồi.”

Cung Âu an ủi cô một chút

“Có điều nhìn nhiều hơn.”

“…”

Thời Tiểu Niệm không còn bất lực nữa, mà là tuyệt vọng, tuyệt vọng đầu hàng cái logic của Cung Âu.

Nhìn dáng vẻ thất vọng của cô, Cung Âu cười cười, ngồi xe lăn đến bên tường, giật lấy cây bút than chì trong tay cô, vẽ một mũi tên xuống hai cái tên trên tường, sau đó viết tên của Peter.

Viết xong, Cung Âu ném cây bút đi, sau đó quay đầu nhìn cô:

“Chuyện này, em giải thích thế nào?”

Thời Tiểu Niệm lập tức sững người ở đó, đương nhiên cô biết Cung Âu ám chỉ điều gì, nếu George yêu sâu đậm một cô hầu gái, vậy thì ông ấy sẽ vì tình yêu với Enid mà đối xử với Peter tốt hơn.

Nhưng trên thực tế, những năm này, Peter đã bị giam lỏng ở biệt viện khu 13 và hơn hết là bị ông ta coi thường, trở thành đứa con trai nhỏ ít được yêu thương nhất trong gia tộc, thậm chí khi tài năng của cậu ấy bộc lộ, Peter đã bị George lợi dụng để đánh vào công ty của Cung Âu.

“Em…”

Thời Tiểu Niệm mấp máy môi, hoàn toàn nản chí

“Em không giải thích được.”

Nếu George yêu Enid sâu đậm, ông ta đã không làm điều đó. Cho dù có hoang tưởng như Cung Âu, anh ấy cũng không vô cảm với con ruột của mình, đàn ông đa số đều làm cha, George vẫn rất thích Mona, vì thế đã không ngại vì cô ta mà đối đầu trực diện với Cung Âu cho đến tận bây giờ.

Thấy cô như vậy, Cung Âu có chút áy náy

“Được rồi được rồi, bình thường em vẽ truyện tranh thiếu nữ nhiều quá, trong đầu đều tràn ngập tình yêu và âm mưu tình ái, suy nghĩ không thấu một chút cũng không sao.”

Thời Tiểu Niệm cắn môi.

“Đừng nghĩ nữa, chúng ta đi lên xem tiểu thiếu gia – Bí Ngô Nhỏ của chúng ta.”

Cung Âu lại nói một lần nữa, hắn đang an ủi cô.

“Nhưng em thực sự nghĩ rằng đó là cách giải thích duy nhất có lý.”

Thời Tiểu Niệm nói, nhưng lần này, sự tự tin của cô giảm đi rất nhiều, và cô không biết phải giải thích chuyện của Peter như thế nào.

” Đám người Phong Đức phát hiện rồi sẽ biết, đi thôi.”

Cung Âu kéo cô ra khỏi cống ngầm.

“Có lẽ George đối với Peter tàn độc như vậy là có nguyên nhân.”

Thời Tiểu Niệm vẫn không muốn từ bỏ suy đoán của mình, cô cũng đã mất công đọc thông tin mất một ngày, sao có thể sai được.

“Thời Tiểu Niệm…”

“Được, em không nói nữa.”

Thời Tiểu Niệm im lặng, đẩy Cung Âu ra

“Ngồi lâu như vậy có mệt không? Đi lên nằm nghỉ một chút đi.”

“Em nằm ở đâu?”

“Trên giường.”

“Anh cùng em nằm trên giường.”

Cung Âu quay đầu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy mờ ám.

“…”

Một câu không hợp liền muốn chiếm tiện nghi của người, rõ ràng là quá đáng mà.

Thời Tiểu Niệm chọc chọc vào vai hắn, Cung Âu nhếch môi, trông có vẻ tâm trạng vô cùng tốt, có lẽ vì hắn cảm thấy bản thân đang nghĩ đúng hướng, và điều mà Enid nắm được sẽ sớm xuất hiện.

Phải chăng cô nghĩ quá xa và vớ vẩn như lời Cung Âu nói? Thời Tiểu Niệm khẽ thở dài, đẩy Cung Âu ra.

Nhưng mấy ngày sau, sắc mặt Cung Âu lại trở nên âm trầm, không phải vì cái gì khác, mà là do Phong Đức mở cửa bí mật dưới cống ngầm mấy lần, nhưng vẫn không có manh mối gì.

Cung Âu không phải là người kiên nhẫn, tính tình lại bắt đầu trở nên cục súc, hắn lại càng ngoan cố tách những lời yêu thương đã được mã hóa ra, lại tách ra một lần nữa, cố gắng tìm ra một mật mã khác từ trong đống kí tự đó.

Khi Thời Tiểu Niệm muốn đưa anh đi thư giãn một lần nữa, Cung Âu đã từ chối bằng mọi giá, hắn hoàn toàn chìm đắm trong thế giới hoang tưởng, cố gắng tìm kiếm câu trả lời.

Lúc này, dưới sự chăm sóc của bác sĩ, Bí Ngô Nhỏ đã có thể được đưa ra khỏi lồng ấp, Thời Tiểu Niệm lần đầu tiên ôm Bí Ngô Nhỏ, cô không nỡ buông ra, ôm Bí Ngô Nhỏ vào trong lòng khiến cô rất ấm áp.

Thời Tiểu Niệm ôm Bí Ngô Nhỏ ngồi dưới gốc cây anh đào, Bí Ngô Nhỏ đang ngủ say sưa, hai mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, lộ ra vẻ cực kỳ đáng yêu.

“Bé con ngủ rồi, chị còn ôm thằng bé không nỡ buông, không mệt sao?”

Giọng nói của một người con trai vang lên bên tai cô.

Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, nhìn thấy Peter đang mỉm cười đi về phía cô, kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô, dùng đôi mắt xanh lam trong veo nhìn cô đầy quan tâm.

“Không mệt, chị chỉ ôm nó một lát thôi.”

Thời Tiểu Niệm nói.

“Chị có chắc là một chút? Đã hai canh giờ rồi.”

Peter nói:

“Tay của chị sẽ mỏi đấy.”

“Hai tiếng rồi sao?”

Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc

“Chị cảm giác mới có mấy phút, em không cảm thấy đứa bé rất đáng yêu sao?”

“Có, rất giống chị.”

Peter cười nói, vươn tay kéo chăn bông trên người Bí Ngô Nhỏ đắp lên cao một chút.

Nghe vậy, hai mắt Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng tỏa sáng, cười nói:

“Chị cảm thấy bé con giống Cung Âu hơn, giống Cung Âu, bé con sẽ đẹp hơn chị, thông minh hơn chị.”

Nghe vậy, ánh mắt Peter tối sầm lại

“Sao cái gì chị cũng nghĩ đến anh ta đầu tiên vậy, anh ta là một kẻ điên.”

Có chút hổ thẹn vì cô ấy tự hào về điều đó như vậy.

“Nhắc đến đứa bé là nghĩ đến cha của đứa bé ngay không phải rất bình thường sao?”

Thời Tiểu Niệm nói, Bí Ngô Nhỏ trong lòng đột nhiên động đậy, đáng yêu đến mức loạn cả lên.

“Không, mẹ em sẽ không nhìn em mà nghĩ về cha em. Bà ấy đã mang em theo khi em còn nhỏ.”

Peter phản bác, với sự căm ghét dành cho George trong lời nói.

Trước kia Peter đối với George là hy vọng cuối cùng, hy vọng George coi trọng mình, nhưng hiện tại đã nhận mẹ con với Enid, trong lòng Peter đối với George càng tràn đầy hận ý.

Thời Tiểu Niệm ôm Bí Ngô Nhỏ, ánh mắt khẽ động, tùy ý hỏi:

“Mẹ em đã từng nói cho em biết về cha em chưa?”

“Chưa từng, bà ấy chỉ nói về thời thơ ấu của em thôi.”

Khi Peter nhắc đến Enid, giọng điệu của cậu không khỏi tràn ngập niềm vui, giống như một đứa trẻ bụi đời cuối cùng cũng tìm được mái nhà của riêng mình.

“Chị biết không, khi còn nhỏ em rất nghịch ngợm, chạy nhảy khắp nơi, bà ấy không thể giữ em ở yên một chỗ.”

“Thật là, hóa ra khi còn bé em lại nghịch ngợm như vậy, cũng đừng dạy hư Bí Ngô Nhỏ của chị, tốt hơn hết là tránh xa ra.”

Thời Tiểu Niệm cười nói.

“Em không dạy hư thằng bé đâu, em sẽ dạy nó thành đứa trẻ ngoan mà.”

Peter có chút sốt sắng

“Mẹ nói từ nhỏ em đã rất thông minh, ba tuổi đã không thích xem truyện tranh. Em thích đọc mấy quyển sách kiến ​​thức phức tạp, bà ấy đọc mãi vẫn không đủ, mẹ em còn nói tìm sách cho em thôi cũng đủ mệt chết rồi.”

“Chị thật sự không nhìn ra em còn là một thiên tài nha.”

“Cho nên em rất tốt.”

Peter đắc ý nói:

“Em ba tuổi đã có thể hiểu rõ lịch sử gia tộc, làm sao có thể dạy con chị không tốt chứ?”

“Gia phả?”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt

“Loại sách này em cũng có thể tùy tiện đọc sao?”

Peter cũng nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu

“Đúng rồi ha, cuốn sách này vẫn luôn nằm trong thư phòng của cha em, hoặc trong khố phòng*, làm sao em có thể nhìn thấy nó khi em mới ba tuổi?”

“…”

Thời Tiểu Niệm sững sờ nhìn cậu, bây giờ cậu mới phát hiện ra vấn đề này sao?

Peter suy nghĩ một chút, đưa tay vò đầu bứt tóc, cuối cùng cũng không hiểu ra,

“Nhất định là mẹ em nhớ sai rồi, mẹ làm sao có thể tùy tiện lấy gia phả ra cho em xem được.”

Peter không nhớ nhiều về những kỷ niệm khi cậu lên 3 tuổi mà Enid nói với cậu ấy.

Thời Tiểu Niệm không khỏi nghĩ đến lỗ hổng trong suy nghĩ của mình, nhẹ giọng nói:

“Có lẽ bà ấy không nhớ sai đâu.”

Nếu George và Enid yêu nhau say đắm, thì việc Enid được cưng chiều và lấy lịch sử gia tộc để cho bọn trẻ xem cũng không phải là không có khả năng.

“Cái gì?”

Peter không nghe rõ những lời của Thời Tiểu Niệm.

“Peter, ta ở trong phòng bếp nướng một ít bánh ngọt, con đi ăn đi.”

Một âm thanh lạnh lùng đột nhiên truyền đến, cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Mẹ.”

Peter đứng lên, hướng người cúi đầu về phía Enid, rồi vui vẻ chạy vào phòng bếp.

Thời Tiểu Niệm không quay đầu, chỉ thấy Enid đang mặc một chiếc áo choàng vải rất cũ đi về phía cô, Enid gật đầu với cô:

“Cung phu nhân.”

Nói xong, Enid kéo mũ lớn trên đầu, lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Thời Tiểu Niệm ôm Bí Ngô Nhỏ, nhẹ nhàng đáp lại, Enid rất lễ độ nói với cô:

“Đứa bé thật dễ thương, Cung phu nhân, cô thật hạnh phúc.”

Thời Tiểu Niệm ngồi đó không trả lời, một bông hoa từ trên cây rơi xuống, cô đưa tay bắt lấy.

Có một chút im lặng trong không khí.

Một lúc sau, Thời Tiểu Niệm gọi bác sĩ tới, đưa Bí Ngô Nhỏ cho bác sĩ mang về phòng.

“Cung phu nhân, vậy ta đi xuống trước.”

Thấy Thời Tiểu Niệm không có ý định nói chuyện với mình, Enid đang định nói lời tạm biệt, nhưng bà vừa quay người, Thời Tiểu Niệm đã từ trên ghế đứng lên, dùng một đôi mắt đen láy nhìn bà

“Có phải bà sợ rằng Peter sẽ tiết lộ quá nhiều điều cho tôi biết?”

Tấm lưng của Enid trông gầy guộc lạ thường trong gió.

Bà chậm rãi quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Thời Tiểu Niệm

“Ta không hiểu cô đang nói cái gì.”

“Tôi biết bà vẫn đứng sau lưng chúng tôi, nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi, nhưng bà đã xuất hiện và cắt ngang Peter khi em ấy đang nói về lịch sử gia tộc của mình.”

Thời Tiểu Niệm cười nhạt

“Bà biết có câu nói rằng ‘Ở đây không có 300 lượng bạc’** không?”

Hành động của Enid chỉ khiến cô tin tưởng hơn vào suy nghĩ của chính mình.

“Lịch sử gia tộc có thể là ký ức của ta.”

Enid bình tĩnh nói, trên mặt không có bất kỳ vẻ áy náy hay chột dạ nào.

“Dù bà có nhớ hay không, tôi đều rất khâm phục bà.”

Thời Tiểu Niệm nói, có một ý nghĩa sâu xa ẩn chứa trong lời nói.

“Ý cô là gì?”

“Tôi ngưỡng mộ việc bà có thể để người đàn ông mình yêu thương ngược đãi đứa con của mình như vậy, mà bà không cần hỏi han đến sự trưởng thành 13 năm nay của con như thế nào.”

Thời Tiểu Niệm nói:

“Đối với Peter, cha của em ấy không phải là người tốt, và em ấy có thể không phải là người mà mẹ em yêu thương sâu đậm nhất!”

Chú thích:

*khố phòng: đại khái là phòng chứ tiền, chứ tài liệu quan trọng như giấy sử dụng nhà đất, sổ đỏ…túm lại là những thứ có giá trị đó mấy bồ.

**Ở đây không có 300 lượng bạc: câu này giống như câu ‘Lạy ông tôi ở bụi này’ của Việt Nam mình á, kiểu không ai đánh mà tự khai ý.

Chương tiếp>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh