Chương 1076: Buổi sáng của Cung gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gì cơ...

Thời Tiểu Niệm bối rối, nhưng nhìn vào biểu cảm cùng giọng điệu quái dị của anh, cô nhanh chóng hiểu ra và phản ứng lại, không nhịn được đưa tay đánh anh:

"Anh có thể đừng nghĩ tới chuyện đó được không?"

"Anh đang nghĩ chuyện gì?"

Cung Âu trưng ra bộ mặt ngờ nghệch hỏi.

"Em..."

Thời Tiểu Niệm phẫn uất, căm hận trừng mắt nhìn anh, sau đó đơn giản quay đầu không để ý tới anh, nhưng Cung Âu vẫn bám chặt lấy cô, bàn tay không ngừng nắm chặt tay cô, đôi môi mỏng cọ vào tóc và mặt cô, khiến tóc gáy cô dựng lên, mái tóc vào nếp đã bị anh làm cho rối tung rối mù.

Thời Tiểu Niệm rút tay ra, sau đó anh ôm cô vào lòng, cô lại rút ra, anh lại ôm cô vào lòng.

Cuối cùng, Thời Tiểu Niệm tức giận cười một tiếng, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Bỏ đi, hiếm khi nào anh ấy có tâm trạng tốt.

...

Ngày hôm sau, Thời Tiểu Niệm bận rộn trong bếp cả buổi sáng, mùi thơm từ cửa sổ bay ra, ánh nắng chiếu vào dụng cụ nhà bếp cạnh cửa sổ, khiến bát đĩa sáng bóng.

Cung Âu vừa bước vào đã cảm thấy đói, đôi mắt đen của anh nhìn thẳng vào người phụ nữ bận rộn trước quầy bếp, đôi chân dài đi tới, ôm cô từ phía sau, anh nồng nàn ngửi mái tóc dài của cô, cùng giọng nói của anh. Vẫn là với cảm giác lười biếng như vừa mới ngủ dậy, anh nói:

"Tối qua tha cho em không có nghĩ là bắt em dậy chuẩn bị bữa sáng cho anh!"

Đối với Thời Tiểu Niệm, Cung Âu đã nhẫn nhịn tới cực hạn rồi.

Cô sinh non, tuy thân thể được bảo dưỡng tốt nhưng anh vẫn không thể chạm vào cô, dù có ăn bao nhiêu đậu hũ trên người cô, anh cũng chưa bao giờ thực sự chạm vào cô một lần.

Đợi thêm một thời gian nữa rồi tính.

"Em sợ đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị của anh nên em đã làm cho anh một ít."

Thời Tiểu Niệm tắt bếp, nhẹ nhàng nói, để anh ôm cô.

Cô thích được ôm như thế này.

"Ngoại trừ món em làm, không ai có thể làm hợp khẩu vị của anh."

Cung Âu ủ rũ nói, đôi môi mỏng in lên mái tóc đen của cô.

"Vậy trước đây anh đã vượt qua nó bằng cách nào?"

"Cho nên em phải đối xử tốt với anh hơn, Thời Tiểu Niệm, anh đã thay em ăn những món không ngon miệng hơn 20 năm rồi. Em có biết anh đã phải chờ đợi em vất vả thế nào không?"

Cung Âu ôm cô chặt hơn

"Em làm cho anh cả đời chắc cũng không thiệt thòi cho em lắm đâu nhỉ."

"..."

Mặt anh phải dày tới mức nào mới thốt ra được những lời không biết xấu hổ đó vậy...

Đợi cô? Cung Âu chắc chắn biết sẽ gặp được cô sau hai mươi năm sao?

Cung Âu liếc nhìn bữa sáng toàn món Trung Quốc, còn có cả tiểu long bao trong xửng hấp bốc khói nghi ngút, khóe môi liền vui vẻ cong lên:

"Cái này cũng là chuẩn bị cho anh à?"

"Còn có mẹ với các con nữa."

Thời Tiểu Niệm nói rồi múc canh ra bát.

"Để mọi người ăn đồ ăn của nhà bếp chuẩn bị là được rồi, chỉ có bấy nhiêu đây món, anh ăn còn không đủ!"

Anh ấy sợ mọi người ăn hết phần của anh ấy được chắc.

"Không được."

Thời Tiểu Niệm đẩy tay anh ra, quay người nghiêm túc nhìn anh:

"Anh không được ăn quá nhiều, không tốt cho dạ dày của anh, có nghe thấy không? Nếu không em sẽ không nấu ăn cho anh nữa."

"Vậy thì anh sẽ đói chết mất."

Cung Âu không hề bị cô đe dọa, anh cầm nĩa lên định lấy đồ ăn nhưng lại bị Thời Tiểu Niệm kéo lại:

"Anh có thể đợi mang đến nhà ăn rồi chúng ta cùng nhau ăn có được không? Cần gì mà phải gấp vậy?"

Nói nhảm, đem ra ngoài sẽ bị chia phần cho mọi người, cô có thể bảo hắn không gấp được sao.

Cung Âu còn muốn ăn, lại bị Thời Tiểu Niệm kéo ra.

Anh chỉ có thể ngồi trên bàn ăn, u ám nhìn Thời Tiểu Niệm đưa từng món điểm tâm lên, Cung Qùy miệng đã chảy nước miếng, con bé dùng đũa xiên một cái bánh bao đưa lên miệng nhai chóp chép.

Ăn được một lúc, Cung Qùy nhận ra có điều gì đó không ổn.

Không khí trong nhà ăn có phần áp lực.

Cung Quỳ nhìn La Kỳ bất động, lại nhìn Thời Tiểu Niệm cũng không động tĩnh, lại nhìn Cung Diệu nhắm mắt làm ngơ, cuối cùng nhìn sắc mặt u ám của Cung Âu, bất tri bất giác hỏi:

"Sao dady không ăn? Có phải dady ăn no rồi không, nếu vậy có thể cho con 1 bát cháo ngô trước mặt dady không?"

Nói rồi, Cung Qùy đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, định với lấy chén cháo ngô trước mặt Cung Âu

"Không được phép cử động!"

Cung Âu lập tức gầm lên một tiếng, khiến những người ngồi trong bàn giật mình.

Cung Qùy sợ hãi, lập tức lùi về phía Cung Diệu, yếu ớt nhìn Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm và La Kỳ nhìn nhau bất đắc dĩ, đang muốn nói chuyện, Cung Âu vẻ mặt lạnh lùng nhìn người hầu ở một bên:

"Lập tức đi nấu cháo ngô cho Tiểu Qùy."

"Vâng."

Người hầu cúi đầu rồi quay người rời đi.

Cung Âu lại nhìn Cung Qùy, Cung Qùy rụt vai, Cung Âu thấy thế, khó chịu ho khan một tiếng:

"Sao thế, dọa con sợ rồi sao?"

Những gì anh vừa làm hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.

"Không."

Cung Qùy lắc lắc cái đầu nhỏ, trâm cài tua rua nhỏ cũng động đậy theo cử động của cô bé, nghĩ tới đây, nhóc con cảm thấy nói dối không tốt, liền gật đầu như gà mổ thóc:

"Vâng ạ."

"..."

Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, xem hắn sẽ giải quyết thế nào.

Cung Âu liếc nhìn đồ ăn trước mặt, chỉ có một bát cháo, liền cầm đũa gắp hai cái bánh bao vào đĩa Cung Qùy, nghĩ thế nào liền lấy lại một cái bỏ vào chén của mình, thấp giọng nói:

"Con ăn đi."

"..."

Lạc Kỳ ngồi đó vuốt trán, không xem nổi cảnh tượng trước mắt, đứa con trai thông minh của mình đang cân đo đong đếm từng cái bánh bao với con gái nó.

Quá mất mặt rồi! Làm sao bà có thể sinh ra một đứa con trai như vậy chứ.

Cung Qùy chớp chớp đôi mắt khó hiểu, nhẹ giọng nói:

"Cảm ơn dady."

"Được rồi, mọi người đều ăn sáng đi."

Thời Tiểu Niệm vỗ tay, mỉm cười nói với hai đứa trẻ.

Cung Qùy tính tình vui vẻ, nhanh chóng quên đi giây phút vừa rồi, vui vẻ ăn bánh bao.

"Tiểu Niệm, ở nhà có nhiều người làm, con không cần tự nấu ăn đâu"

La Kỳ nhắc nhở Thời Tiểu Niệm rằng điều này sẽ dễ gây ra mâu thuẫn trong gia đình, đặc biệt nếu có khách, con trai bà không ngại xấu hổ trước mặt người ngoài chút nào.

"..."

Thời Tiểu Niệm cười rất xấu hổ, cầm thìa lên bắt đầu ăn cháo.

Phong Đức từ bên ngoài bước vào trong ánh nắng ban mai, tràn đầy sinh lực, trong tay cầm một chiếc hộp phẳng

"Phu nhân, thiếu gia, thiếu phu nhân."

"Ừ."

Lạc Kỳ nhẹ nhàng gật đầu.

Cung Âu chuyên tâm ăn bữa sáng, không hề để ý tới.

Thời Tiểu Niệm cùng hai đứa nhỏ chào hỏi Phong Đức. Phong Đức đến đứng bên cạnh Thời Tiểu Niệm nói:

"Tiểu Niệm, thư ký Quan Đức Lâm, nhờ ta tặng quà cho con."

"Quà?"

Thời Tiểu Niệm sửng sốt một lát, sau đó quay đầu nhìn Cung Âu, ánh mắt Cung Âu lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, không nói gì.

"Đúng vậy, vốn là ta từ chối, nhưng cô ấy nói con nhất định sẽ nhận."

Phong Đức nói:

"Cho nên ta không có cách nào quyết định, liền mang tới cho con xem."

"Thật sao?"

Thời Tiểu Niệm cười khúc khích.

Cô chắc chắn sẽ nhận nó? Quan Đức Lâm là một người phụ nữ thực sự biết cách đạt được mục đích mà bản thân muốn.

Phong Đức mở chiếc hộp trước mặt Thời Tiểu Niệm và nhìn thấy bên trong có một cặp kim cương chói lóa, bề mặt của viên kim cương dường như có thể phản chiếu ánh sáng từ hàng nghìn góc độ, viên kim cương được cắt thành hình chữ Y, rất độc đáo.

"Huyết kim cương."

La Kỳ nhìn thoáng qua rồi nói:

"Người này khá khéo léo."

Có được một viên kim cương máu để làm quà gặp mặt thực sự không tệ, ở đây còn tận 2 viên.

Cung Âu lạnh lùng nhìn nó. Trong hộp còn có một tấm thiệp nhỏ, Thời Tiểu Niệm cầm lên nhìn, không khỏi mỉm cười, nội dung trên đó rất chân thành, chân thành mong cô sẽ nhận quà, trong đó còn đặc biệt nói rõ rằng đó là một dôi khuyên tai kim cương được làm lại và chắc chắn không phải là đôi mà cô ta đeo.

"Tại sao em lại cười?"

Cung Âu nhìn cô chằm chằm hỏi.

"Vốn dĩ em đang nghĩ cách thông qua cô ấy để tìm được anh trai, nhưng bây giờ cơ hội đã đến với em thật quá bất ngờ."

Thời Tiểu Niệm cười nói:

"Thư ký Quan này đặc biệt muốn kết bạn với em."

Nghe vậy, La Kỳ cũng khẩn trương nói:

"Con có thể tìm thấy Cung Úc không?"

"Con thấy nó giống tin nhắn của anh trai gửi tới chúng ta hơn."

Thời Tiểu Niệm cầm tấm thiệp nói:

"Lại là kim cương máu, là lời nhắc chữ Y, thư ký Quan lại bám theo con, con nghĩ mình nên kết bạn." ."

Không biết có phải Quan Đức Lâm đã biết về Cung Úc và cố tình đến gặp cô ấy không?

"Em vốn không thích kết bạn."

Cung Âu cau mày, lạnh lùng nói:

"Chuyện này cứ giao cho anh, em không cần lo lắng."

Cô đã làm đủ rồi, việc cùng anh ra ngoài chỉ khiến cô có thêm gánh nặng.

"Trong lễ kỷ niệm, anh còn bận việc khác, mọi hành động của anh đều bị theo dõi, không tiện hành động bằng em."

Thời Tiểu Niệm lắc lắc tấm thiệp trong tay

"Em đã nhận món quà hào phóng thế này, việc kết bạn với cô ta rồi cùng nhau trò chuyện không phải cũng là hiển nhiên sao?

Lông mày Cung Âu nhíu chặt.

Thời Tiểu Niệm đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay của anh

"Được rồi, em sẽ làm theo lời Quan Đức Lâm. Anh cứ theo kế hoạch của mình đi tìm người. Có tiến triển gì em sẽ báo cho anh, được không?"

Lông mày Cung Âu chưa bao giờ giãn ra.

"Nó sợ con quá mệt mỏi, cũng quá nhân từ, lỡ như rơi vào cái bẫy nguy hiểm cũng không biết."

Lạc Kỳ liếc mắt nhìn thấu Cung Âu đang chau mày suy nghĩ, cũng có chút lo lắng.

"Có thể có nguy hiểm gì? Chúng ta chính là tới tìm người."

Thời Tiểu Niệm cười nói, vỗ vỗ tay Cung Âu:

"Anh để em đi đi."

Đối mặt với sự kiên quyết của Thời Tiểu Niệm, Cung Âu cuối cùng cũng thỏa hiệp:

"Em chỉ có thể gặp cô ta ở khu Đông hoặc trong tầm mắt của vệ sĩ Cung gia."

Nghe có vẻ như thật sự có mối nguy hiểm đang tiềm ẩn.

"Được, em biết rồi."

Thời Tiểu Niệm gật đầu

"Ăn sáng đi, không thì sẽ nguội."

Lúc này Cung Âu mới động đũa.

Ăn sáng xong, Cung Âu lại được mời đi đánh golf, nói là đánh golf nhưng thực chất là đang nói chuyện lớn, không có cô gái nào tham gia, nên Thời Tiểu Niệm ở trong biệt thự nhìn đôi hoa tai kim cương máu có hình chữ Y trên tay.

"Thiếu phu nhân, nước của cô."

Lý Thanh Nghiên mặc trang phục công sở, bước đến chỗ Thời Tiểu Niệm và ngồi xuống, đưa một ly nước tới cho cô.

"Cảm ơn."

Thời Tiểu Niệm đặt chiếc hộp trong tay xuống, cầm cốc nước lên, uống một ngụm nước rồi nói:

"Thanh Nghiên, gọi thư ký Quan giúp tôi, bảo cô ấy ra ngoài phòng khách đợi tôi, nói tôi mời cô ta tới cảm ơn cô ấy vì món quà."

"Đợi đến tối rồi hẵng gọi cô ta tới sẽ tốt hơn."

Lý Thanh Nghiên nói:

Thời Tiểu Niệm bối rối nhìn cô.

"Cô thư ký này thực sự rất thông minh. Tôi không nghĩ rằng cô ấy biết bạn của mình chính là đại thiếu gia. Việc đại thiếu gia lẻn vào đây có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai gia đình, và Cung gia hiện đang cực kỳ cẩn thận xử lý vấn đề này. Cô ta quả là một người thâm trầm, có kinh nghiệm, càng sẽ không bao giờ để bản thân gặp bất lợi."

Lý Thanh Nghiên phân tích.

"Nếu cô vừa nhận được quà rồi lại gặp cô ấy ngay, cô ấy chắc chắn có thể nghĩ ra có vấn đề ẩn trong đó. Thay vào đó, hãy để cô ta chờ một chút, điều này cũng có thể làm nổi bật địa vị và tư cách của cô."

Thời Tiểu Niệm kể cho Lý Thanh Nghiên mọi chuyện, Lý Thanh Nghiên biết cô đang nghĩ gì.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm không khỏi nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ

"Cô nói đúng, chuyện này tôi cũng không để ý tới, Cung Âu nhờ cô đến làm quân sư cho tôi quả là một quyết định sáng suốt."

Sẽ rắc rối nếu Quan Đức Lâm nhận ra điều gì đó.

Lý Thanh khiêm tốn cười nói:

"Thiếu phu nhân là họa sĩ truyện tranh, chưa trải qua những quy tắc cũng như khuôn mẫu trong môi trường công việc, cho nên không quan tâm đến cũng là chuyện bình thường."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh