Hehe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả những gì tui viết là trải nghiệm ngoài đời, và nó có thể mang đến những cảm xúc tiêu cực nếu bạn có lỡ đọc trúng (sorry for that hic). Tui muốn viết xuống những dòng tâm sự này, kiểu nói ra cho nhẹ lòng thôi ấy. Sự ẩn danh trên MXH làm tui cảm thấy an toàn ghê, tất nhiên là tui không ủng hộ việc dùng ẩn danh để công kích, bôi nhọ ngừ khác hay đăng tin giật gân nhưng những lúc muốn có người lắng nghe thì cái ẩn danh này xịn xò thật á.

Mà tại sao Wattpad hổng có căn đều v tr??

.

Tui vẫn nhớ khoảnh khắc khi bố mẹ lôi nhau ra toà và mẹ hỏi tui muốn ở với bố hay mẹ, và tui ghét việc mình vẫn nhớ về khoảnh khắc đó. Cảm tưởng như những khoảnh khắc đau buồn sẽ ở lại với con người ta mãi, còn cảm giác hạnh phúc như một cơn mộng mị chóng qua. Nó có liên quan đến fact khoa học nào không nhỉ, hay do tui có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân?

.

13/12 đi tiệc gặp mấy người tốt nice xừ the mim ghê wa' đã. bạn Phương dẫn ra nguyễn hữu cảnh luôn. dù t hỏi vô tri nhưng bạn vẫn trả lời iu bạn
Dì nói, lời khen hay lời chê thì mình cũng xin nhận hết.
Buồn chi, những lời người ta gieo buồn đau. Họ nói xong rồi, họ có bao giờ sống thay mình đâu. bài Bậu ơi đừng khóc hay ghê
21/12 biết ơn vì đi làm gặp được chị Nhi nice vãi chỉ quá tr chỉ, dc ún cà phê sữa với nước ép ăn xúc xích heo bacon yummy. nhưng bà rửa chén hơi nhiều chuyện nhé.
22/12 ngoo ngok đi số 4 lên dốc được bạn kia đẩy xe hộ, cảm ơn b gấc nhiều kk. đi tiệc gặp toàn ngừ nice. về mù đường mà hên có bạn kia chạy xe cái cùng đường 1 đoạn dài luôn, xincam
26/12 hôm nay cơm chay do mua lúc dọn hàng chuẩn bị đi dề nên dc thêm cái chiên chiên ngọt ngọt, dui heêh. Tôi yêu cái chiên ngọt ngọt của cơm chayyyyyyyyyy

5/1 tự dưng mơ có anh bồ ngon nghẻ vãi, do thèm quá hay sao v tr =)) bồ nhìn như ngừ trung đông, kiểu chấp nhận mình vl wa' khoái

Ngoài làm trợ giảng ra thì lâu lâu tui có đi phục vụ tiệc nữa do mấy cái đó trả lương liền (Cũng không liền lắm, tui đi tuần trước thì tầm thứ ba tuần sau nó mới trả). Nay bị xù kèo phục vụ tiệc nên tui lên trường giải quyết giấy tờ. Cũng không thuận đường lắm, trường cách chỗ làm tầm 8km nhưng sắp tới deadline rồi, tui phải giải quyết lẹ thì mới ra trường đúng hạn được huhuuhuhuh, đợt tốt nghiệp tháng 7 thì mới có tổ chức lễ, còn tháng khác là bái bai luôn.

Tình cờ thấy có event hiến máu ở trường cái tui ghé vô hiến luôn, hehe. Lúc hiến gần xong thì đột nhiên tui thấy choáng vãi, kiểu mọi thứ quay cuồng trong mơ hồ ấy. Và khoảnh khắc đó thì tui kiểu, âu nu mình sẽ chết hả trời. Thực sự thì tui không có nhiều tiếc nuối, nhưng tui yêu mấy con mèo của tui. Trong lúc cố gắng hồi tỉnh lại thì tui đã uống cái chai ice xừ vị táo mua để gửi xe free chỗ family mart (và nó dở vcl ai xừ đào tình iu đời tui nhưng táo thì nó lạ lắm). Nhưng lúc đó tui yếu lắm, tui cứ vặn cái nắp hoài mà nó không ra ấy, tui thấy bất lực vãi. Vào giây phút đó cuối cùng thì tui đã hiểu cảm giác của bố tui - ổng bị đột quỵ và vì vậy mà không thể thực hiện những cử động tinh ở bàn tay phải. Tự nhiên tui thấy thông cảm cho ổng hơn những lần ổng đổ quạu khi tui hỏi thăm ổng. Nhưng tui vẫn giận bố tui nha.

Chắc đây là tính ambivalent trong một mối quan hệ mà cô tui hay nhắc. Cũng như khi con mèo của tui bắt gián và cắn xé con gián ra thành một đống hổ lốn làm tui phải quét rồi lau dọn qtqd thì tui rất bực, nhưng khi nó cuộn người nằm ngủ trên bàn tay tui thì tui lại thấy thương nó kinh khủng. Con mèo nịnh thần,đụng tới a như cái máycày mini dậy (rừ to vải!!). À nó là mèo tầm 3 tháng nên bé tí ti, ăn nhiều nên béo bụng. Cũng nên xổ giun cho nó rồi.

Không hiểu sao nhưng dòng suy nghĩ của tui có vẻ lung tung ghê, như kiểu tư duy phi tán mà nhẹ hơn xí vậy. kiểu tui có rất nhiều fantasy luôn á và có thể nhảy từ cái này qua cái kia siêu lẹ

02:31 20/01

Sắp thi thống kê rồi. Tui thấy hồi hộp ghê. Toán thống kê thực sự khó hiểu, tui vẫn không hiểu vì sao biến định tính là chữ mà định lượng là số nữa. Mệc mỏi dới thống kê (update ngày 24/3 thì tui thi dc 8.5 điểm nha kkk bạn tui ôn cho tui 4 tiếng lận trời đấc quá sức tâm huyết). 

Hem thích chỗ làm 😭😭😭😭😭😭😭😭 Ý là thích mấy bé học sinh. Nma đồng nghiệp thì k, ngại vải (tui hơi có nét sợ xã hội á, tui sợ bị phán xét đánh giá). Tại sao lúc nào bà leader cũng cọc dới mình dị tr (sau này tui nhận ra là với ai bả cũng cọc vậy hết =)) cái thấy bình thường lại rồi). Tui cảm giác mình là một chiếc lá vàng mục nát trôi dập dềnh trên mặt hồ. Không biết khi nào bản thân sẽ rữa ra hay khi nào sẽ dạt vào bờ. Cứ khuya là tui cảm thấy cực kì khó ngủ. Cứ nằm xuống là những suy nghĩ cứ bộn bề quanh quẩn.

Hiện tại, tui đang làm trợ giảng. Tui khá thích tụi nhỏ, cảm thấy tụi nhỏ vô tri sao á cưng :3 

Đau họng đau răng khó chịu vcl. Muốn bẻ quách cái răng đi. tại răng hơi thưa nên ăn hay dính răng á, xong có mấy cái dính đánh răng nó hỏng ra xài chỉ nha khoa cũng hỏng ra mà phải đợi mấy hôm cho nó tự rớt ra, eo ôi. tự dưng t nhớ tới c đồng nghiệp joke là mấy cái thức ăn thừa trong miệng sẽ thành món tráng miệng của bạn =))))))))) tr ơi cứu

3:30

Vẫn không ngủ được, quá nhiều thứ trong đầu tui muốn viết ra. Mệt mỏi, bất lực, trống rỗng là những cảm xúc thường trực. Tui ước mình thấy đủ, tui ước mình thực sự "đủ", đủ tốt, đủ cố gắng, đủ thấu hiểu. Tui thấy rất cảm động và dễ rơi nước mắt trước những bài về chó mèo (foster, bị bỏ rơi, trung thành,...) và về gia đình (bị đối xử tệ hoặc được đối xử tốt). Về gia đình thì tui hiểu, nhưng về chó mèo thì không. Nó đang gợi lên cảm xúc sâu kín nào trong tôi, để tôi phải xúc động đến vậy nhỉ? Áy náy, thương cảm? Không biết nữa. Hiện giờ mấy mèo ngoô là động lực sống của tui. Tụi nó chỉ cần zô tri và kêu meo meo mỗi ngày là được. Nếu được thì bắt gián rồi tui quét ra thôi chứ đừng xé gián nữa, dọn gấc là mệt và ew. Không cần ăn ít lại đâu, ăn nhiều lên cho béo nhá.

Yêu tụi bây

27/01

Bé HS lớp tui không làm bài, mẹ bắt dậy từ 4h30 để làm đến 6h đề có bài nộp cô. Dạy con rất nghiêm. 

28/01

Hỏi tiệm để in ảnh mèo. Sẽ in ảnh + lồng khung bé mèo mẹ, bé khoai lang, bé nhọ nồi, bé lem, bé sóc bông và bé bánh mì. Chưa biết gì về sie hết, để nhắn hỏi shop. Update ngày 24/03 là tui đã in và đóng khung rồi nha. Cũng muốn in ảnh mấy cục cưng yêu để nhét ví hay treo cặp nữa (ảnh bé hơn thì t chưa in, đợi sale này chắc in luôn). Đã hiểu vì sao fandom ra goods bán chạy dữ vậy, ai mà chẳng muốn đem tình yêu hay điều mình trân quý bên người. Nhớ là lấy ra xem ngay được.

à ngoài ra còn cái dây chuyền / móc khóa in ảnh nữa á, nhìn quáo vãi. tui sẽ làm một cái in hình bánh mì ngoo.

Chỉ cần tôi không quên đi thì em sẽ mãi tồn tại, đúng không? "I won't forget you for as long as I live."

If we were able to remember everything that happens to us throughout our lives, it would likely have both positive and negative effects. On the positive side, we would have a wealth of experiences to draw upon, potentially leading to greater wisdom and insight. However, the sheer volume of memories could also become overwhelming and make it difficult to focus on the present moment. Additionally, some memories may be painful or traumatic, and constantly reliving them could have negative effects on mental health. Our ability to forget certain things is an important part of how we process and cope with our experiences.

Tôi vẫn tiếc khi chưa bế hẳn em vào mùng rồi ôm em vào lòng ngủ

Khi phát hiện chân mẻ dính cứt gà :) tôi đã bưng mẻ đi tắm. Tắm nước ấm, lau sạch, sấy, xong chui lên gác trốn rồi hắt xì. Hài vl.

Bánh mì hay lườm liếc háy đồ lắm, nhìn hấy ghék.

5/2 chị chủ dth.

Hôm nay t chuyển lộn 2m8 cho người này do ấn lộn số 3 dới số 2 😭 hoảng quá khum biết nên làm gì cái t dùng momo chuyển qua stk này 2k nhắn là em xin lỗi vì chuyển nhầm, có gì anh cho em xin lại nha stk em là bruhbruhlmao. Cái lúc chuyển nhầm t không khóc mà cái lúc nhận lại đầy đủ tiền tự dưng t rưng rưng. Không nghĩ là may dữ vậy á híc. Ngoài số tiền ban đầu thì ảnh / chú còn gửi lại 2k momo nữa chèn ơi người đâu mà tử tế quá tr quá đất luôn ạ huhu xứng đáng được hưởng hào quang của 10 phương chư Phật luôn ạ 😭🙏✨
Nhờ những lúc như vậy mà t cảm thấy dù có nhiều lúc xu cà na gặp mấy ngừ như l hay vướng vào mấy cái dramu chấm hỏi thì đời vẫn đáng sống biết bao 💙✨

7/2

I should write this more often.

Idk if im being too mean, cause when this girl ask me a thing then i answer, and she was like: "are you sure that <info A>?", i feel kind of pissed tho. dùng ngừ thì phải tin người, k tin thì nghỉ hỏi đi. Tự dưng tui nhớ tới hai ngừ bạn. S is kinda dishonest, she covered a part of her story then she toldme like 7/10 of it, and the missing part was an (super) important one. I stood on her side and when she carelessly let me know the other part, i thought that it was a waste when standing agaisnt her parents, well some thing would not happen unless a valid reason though.

F was like are u sure about that too, i ate that (looking back at this one, i suddenly didnt remember what i thought about either, but i still dont feel like talking to her until now, haiya). I feel like shes ignoring my message so i just dont start to pick up the conversation anymore. I feel like i live apart from people, lol. 

Why is it not possible for some people to live apart from the rest of society? Well we need the connection right, i dont want it, its not like im introvert or something, i just wanna be alone and i enjoyed myself alone. I can talk to 10 people whole day or no one at all and feel totally fine with it, i dont expect message from anyone specifically (maybe used to be). Have a lot of friends but feel like theres no one i can talk to, is that the mutual feeling for people nowadays?

Đọc được một bài post trên facebook có một comment như thế này: Như Ý có nói với Hương Kiến rằng: "Tình cảm trước sau gì cũng sẽ thay đổi. Chỉ là tình cảm của một số người trở nên sâu đậm hơn. Tình cảm của một số người thì nhạt nhoà đi."

Cá nhân t cảm thấy, t thuộc tuýp thứ 2. Dù có trải qua bao nhiêu năm thì t cũng chán cả. Tình cảm sâu sắc mà t có là với những bé mèo của t. Còn lại, dù là bố mẹ thì t vẫn thấy nó làm sao ấy, có phải do t có vấn đề về cảm xúc hay quá xét nét không nhỉ? Tức là dù t có phải rời phải thế giới này, thì "người" sau cùng t nghĩ đến có lẽ sẽ chỉ là mấy em mèo méo meo mà thôi, ngoài ra t chẳng thấy luyến tiếc gì cả. T cũng nghĩ là t đã có khoảng thời gian vui vẻ trong đời, cũng được thấy một số cảnh đẹp, ăn những thứ ngon miệng, đọc những thứ thú vị, cảm nhận được tình thân, tình bạn, tình yêu dù trong thoáng chốc. Gần đây t đang đọc Jin, thú vị phết. Có điều mấy thuật ngữ y khoa tiếng anh khó hiểu thực sự ấy wtf. Chòi oi t mún đọc phần tiếp theo!!!

Game sky tự dưng chúc happy chinese new year :) cảm thấy thời gian và tiền bạc bỏ ra hơn 3 năm qua (từ 24/2/2020) thực sự vô nghĩa. Lý do t muốn học tâm lý học một phần khá cảm tính một phần do sky, t gặp một người bạn cũ trong game này và t muốn giúp họ. Học đã xong mới biết bạn bè không trị liệu cho nhau được (do vỡ khung, tiêu chuẩn đạo đức không cho phép điều đó).

8/2

00:03

Có lẽ bé nên đi ngủ

Tui iu đá phong thủy nhưng giờ tui mới biết mấy cái đá phong thủy là đồ gia công và chúng hỏng được chắc chắn lắm mà khá dễ vỡ. Tui có coi mấy clip đá nát bét trên youtube mà t nghĩ là mẻ mua phải hàng giả.

Well mẹ cứ càm ràm mỗi khi làm gì không vừa ý, cho tới khi làm đúng ý bả thì thôi. U rlly gotta learn that the world is not spinning around you, im sick of your moral standard tbh.

8/2

29 tết, đường vắng. Gần nhà bắn pháo om sòm, mấy bé mèo chui rúc hết. Nếu bánh mì còn ở gần đây chắc em sợ lắm. Wish u were here my loved one.

9/2

t nói mẹ t mai t k đi lễ cái mẹ t kêu bố t đã du di t cả năm k đi lễ rồi. cái t kiểu ủa du di là sao? đi lễ đâu phải nghĩa vụ của t ?? 

Con yêu bố nhưng bố cần hiểu là tình yêu hay sự tôn trọng con dành cho bố không đồng nghĩa với việc con phải phục tùng mọi điều theo ý muốn của bố cho dù nó không hợp với con. Bố có nhận ra là con đi lễ chỉ để làm hài lòng của bố chứ đó không phải ý muốn của con không? Con nghĩ bố đã đủ trưởng thành để hiểu việc tôn giáo không phải là thước đo cho tình yêu gia đình hay phẩm giá của một người đúng không bố?
Đạo là chỗ ký thác về tinh thần của bố chứ không phải của con.Tôn giáo là một điều huyền diệu mà mình phải thành tâm tin tưởng. Nếu bố thực sự tin tưởng vào sức mạnh của đạo, vậy từ góc độ của bố, bố nghĩ việc ép buộc con đi tôn thờ vào những đấng con không tin, không yêu thì nó có giúp ích được gì cho cả bố cả con hay không? 

10/2

Bố t kêu k dậy di lễ thig sau kiếm tiền tự xài không cho nữa :)

Mốt bố có sống cô độc tuổi xế chiều thì cũng không có gì lạ, thực sự 

15/2

Dì nói con nhen nhanh hơn con sóc

16/2

Kể với bạn, bạn bảo đó là con nhan chứ không phải con nhen. Đúng là thế giới động vật kì thú

17/2

Tự dưng thấy bùi ngùi. Không biết những khoảnh khắc với dì như thế này sẽ còn được bao lâu. Dì kêu giờ lớn quá hồi đó nhỏ như trái bắp.

Chân té bị bầm, mà kiểu bầm vàng nâu á nhìn lạ vãi. H gần hết r mà nó vẫn còn vết vàng vàng cái dì t kêu giống dính cứt heo =)))

Dì kể hồi đó xuống chùa mấy bà phật tử kia có bong bóng mà dì không có, cái t hích hích dì t lại gần cái ông lấy bong bóng để ổng đưa cho dì t. Xong lúc dì t k có ghế ngồi cái t đi kiếm ghế r kiểu giành giành ghế với mấy đứa khác cho dì t ngồi. Phần nào hiểu tình cảm không có trong thoáng chốc hay ngày một ngày hai, mà nó phải được bồi đắp lên từ từ.

4/3

Nch đi làm cũng vui. Đang cọc mấy đứa nhỏ tại nó quá sức quậy đi cái có khứa kêu cô ơi cô cười lên đi cô. Sao tự dưng dễ thương ngang dẩy bé.

5/3

Những niềm vui nằm ở phía xa, những nơi xa lạ. 

giờ t thấy t qua giai đoạn đó rồi á. nhiều chuyện xảy ra quá, tự dưng cảm thấy giai đoạn để t trưởng thành bị rút ngắn lại.

Dù có chuyện gì xảy ra thì cũng có gia đình ở phía sau, t cảm thấy đó là một điều may mắn.

mèo biết dc cưng cái láo vl. đợt con bánh mì bịnh, nó bỏ ăn, tđút nó từng miếng pate lun, xong á hả toàn trèo lên đùi ngồi.

Trước hôm đen mất một ngày có cảm giác là em sẽ mất, vội đi kiếm thì thấy em đang nằm với ốp la, kêu cái ngoắc ngoắc đuôi nè. Chụp bức ảnh cuối lúc 19:29 25/02.

Hôm em mất nhận xác em lúc 06:01, người vẫn còn ấm lắm, nhưng bắt đầu cứng lại rồi, đồng tử vẫn còn rõ ràng. vẫn không kiềm đượ nước mắt mỗi khi thấy bức ảnh cuối cùng của em. Chưa nghĩ là em đi rồi. Hôm sau thức dậy 04:03 sáng. Em đang gọi tôi chăng? kiểu chị ơi em mất giờ này nè chị, đừng quên em nhé. Hôm sau cũng thức dậy lúc 04:03 luôn. Tôi đã thiêu và giữ tro em, để kế bên khung ảnh rồi. Thương em nhiều lắm.

Đọc được 1 post trên facebook quá hợp tâm trạng: "...tao sẽ không lăn đùng ra chết vì sự mất mát này, nhưng tao sẽ sống rất khác với sự thiếu hụt ấy."

Mất mát vẫn là một cái gì đó rất khó mà vượt qua. Nhưng tận sâu trong thâm tâm, tôi đã quyết định rằng mình sẽ không bao giờ quên em, và chỉ cần tôi không quên đi thì em sẽ sống mãi. Vì tôi có đọc được một câu nói rằng người ta chỉ thực sự chết đi khi không còn ai nhớ tới mà thôi.

"I have loved you your whole life, i will miss you till the rest of mine." tôi đã thương em suốt quãng thời gian em ở cạnh tôi, và sẽ nhớ thương em đến hết phần đời còn lại của tôi. Nên tôi thiêu em, lấy cốt. Nó làm tôi cảm thấy em vẫn còn ở cạnh, chỉ là đổi một phương thức khác mà thôi.

hạnh phúc vĩnh sinh có tồn tại nơi thiên đường? mà thiên đường hay địa ngục có thực sự tồn tại hay không. hay chỉ là cách nói để người ta cảm thấy bình tâm hơn thôi

14/03

Giờ cũng không khóc nổi với gia đình như vậy nữa, chỉ thấy mệt mỏi và bất lực thôi. Tự dưng đang ok, công việc đang ổn định, đồng nghiệp dễ thương, đang lên 1 đống plan xong bùm mẹ t phá hỏng hết luôn. Giờ tự dưng đang vui vẻ yêu đời cái giờ t phải sống trong lo sợ mỗi ngày. Ngủ trưa một chút để chuẩn bị chiều đi thực tập cũng giật mình thức giấc mấy lần do sợ bị xã hội đen đến đập đồ đòi nợ.

Thực sự mấy hôm nay t chỉ muốn chết quách cho rảnh nợ, khỏi phải vướng vào ưu phiền thế gian. Tự dưng nhớ hồi năm lớp 9, bố mẹ cứ cự lộn nhau, chỗ dựa tinh thần duy nhất là dì thì bị bố ĐUỔI về quê :) đó là một trong những điều t sẽ KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ cho bố t. Xong còn bị xã hội đen tới nhà đòi nợ các thứ nữa. Life could get even worse lol (đúng là không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn). Tất cả là tại mẹ t, vậy mà mẹ t không tỉnh ngộ mà còn trách ngược lại t là chưa làm ra NHIỀU tiền để phụng dưỡng mẹ t, còn ăn bám bố t. Wtf. 

Hồi đó những đồng đầu tiên ít ỏi t đi làm partime cskh là t đưa mẹ t á, tầm 500k tháng xong trả tiền điện thoại trả sau viettel 200k nữa (dhs gọi gì nhiều dữ tháng 200), không dám cho nhiều do sợ mẹ phá. Kết quả là cho ít cho nhiều cũng phá hết thôi haha. Chả thể hiểu nổi mẹ t đang nghĩ gì luôn. Giờ t phải tiếp tục sống trong cái bầu không khí căng thẳng đó và t thực sự sợ mẹ t sẽ đem đồ đạc hay máy tính hay xe của t đi cầm lấy tiền xài cmnl. Mẹ t đã cầm cái xe lead 69tr bố mua tặng sinh nhật mẹ năm trước và cả laptop xài, cầm cả cái xe vàng (quên hiệu r), xe exciter xong h cả xe xanh dương đang chạy. Wtf is wrong with you. Tiền t đưa mẹ t đều đặn, không nhiều không ít, thêm bố t cho nữa, từ tết tới giờ là đưa 45 triệu kêu là trả dứt điểm hết nợ rồi xong đầu tháng 3 đòi thêm 6 triệu cái giờ cầm xe lấy thêm tiền nữa. Đổ hết đống đó vào chứng khoán, tiền ảo, xong còn dụ dỗ người này người kia "chơi tiền ảo" với mình. Quá sức thất vọng. Chưa kể mẹ t còn tự ý "mượn" tiền t để dưới hộp bánh xong lúc t hỏi là mẹ mượn hả thì cọc chừi t nữa. Đm cái gì vậy tr hồi đó t thấy có lỗi giờ nghĩ lại chỉ thấy wtf dhs dính vô người mẹ tồi tệ vậy luôn. Chả hiểu tại sao ở nhà của mình mà phải đề phòng vậy luôn. T thực sự cảm thấy mẹ t đang phá hỏng tương lai của t. Mẹ t đã từng là một người rất tốt đẹp. Tình cảm mẹ con là một cái gì đó rất là khó dứt bỏ. kiểu có những khoảnh khắc mẹ t rất tốt, nhưng cũng có những khoảnh khắc mẹ t làm những chuyện khiến t không thể chấp nhận được. má cảm giác thực sự kinh dị khi mở điện thoại mẹ ra toàn là tin nhắn vay tiền, vay nóng, rồi 1 đống group lừa đảo telegram. ớn thật chứ. i knew this was coming.

Để so sánh thì giống như hạt mưa tưới xuống đất ươm mầm cho chồi non lớn lên, chồi non lớn thành cây hoa hồng. Cây hoa hồng được mặt trời và mưa và đất nuôi dưỡng trưởng thành, sau đó mưa gió tưới cây hoa hồng dập nát. những thứ đã từng nuôi dưỡng cây hoa hồng giờ lại trở thành nhân tố khiến cây lụi tàn.

Bắt t dùng cmnd của tao mở thẻ tín dụng lấy 50 triệu ra cho mẹ xài. t từ chối thì chửi t bất hiếu, chửi không ngơi một đường từ nhà về trường, gằn giọng hỏi t là công tao nuôi mày bộ không xứng 50 triệu đó hay sao, cái lúc t chất vấn mẹ về việc này mẹ t kêu t đem đi hỏi bạn đi xem ai đúng ai sai. Lúc t nói là bạn con thấy mẹ sai cái mẹ t bắt đầu miệt thị t và bạn t kêu vật họp theo loài? tức vãi. Hay cái lúc mẹ t dắt tình nhân về nhà, xong thằng l đó đưa t 500k, tao khinh khó chịu không lấy cái mẹ t tát t bắt lấy chẳng hạn. nhiều khi t cũng không hiểu sao t có thể kiên trì như vậy sau một đống chuyện mà vẫn chưa phát điên.

tao thấy bình thường về việc bố mẹ t ly dị. thực sự. cái t muốn là họ giải thoát cho nhau chứ đừng có cãi nhau đã rồi quay qua đổ lỗi cho t là tại t mà bây giờ hai người dù ly dị phải ở chung với t để con có đủ cha đủ mẹ. Câu bố giờ chỉ sống vì con thôi nghe nặng nề thực sự. ý là cảm động cũng có cảm động, nhưng t không cần ai sống vì t hết. ngay cả t, t chỉ muốn trả hết nợ ân tình cho những "chủ nợ" của t rồi sống vì chính t thôi.  bố mẹ t đối xử với t như hạch thì là vấn đề cũ rồi, i mean i dont really mind it tho lol. Vì t nhận ra là nếu t không yêu họ, thì t sẽ không cảm thấy tổn thương vì những gì họ làm. nếu họ tốt với t thì t cảm ơn, còn họ hổng tốt thì thôi mình lo thân mình. 

t nghĩ là t nên thấy buồn, thấy giận, nên khóc mà giờ t chỉ thấy trơ và thấy bất lực thôi á, chả khóc nổi luôn. Nói chung là t biết bố t mất bố của mình (ông nội t) từ nhỏ nên ổng cũng hỏng biết cách làm một người bố tốt lắm, nhưng t cảm nhận được là ổng đang cố gắng cho t những gì ổng có rồi.

15.03

Cũng không tốt lắm. Sẵn sàng bỏ 10tr mua máy tính cho nhà thờ mỗi tuần donate đều đặn 1,2 tr nhưng xin 1250k đóng thực tập thì không cho. Rất ghét việc bố coi gia đình cũng có ra gì đâu. Thôi thì ổng bị mẹ bào v cũng đáng :))

16.03

Ghét cái nhà này vãi. Bố mẹ thì cứ người đi chơi người đi làm chuyện tào lao suốt ngày, con cái thì kệ :)

17.03

Kêu con là con nít ranh k biết gì mà làm như khôn lắm. Làm con thì lo làm con đi. Đừng có lanh chanh lách chách làm như mày khôn hơn ai. Haha con đào lại cái chuyện 50 triệu thẻ tín dụng. Mẹ kêu đưa tao xài thì có gì sai. ? vẫn không biết là mình sai gì luôn. ? vẫn không biết là mình sai gì luôn. con kêu con kể cho bạn hay người lớn thì ai cũng kêu mẹ thối nát. cái mẹ kêu con nồi nào úp vung nấy. mẹ cứ nghĩ là giờ vì không có tiền nên ai cũng coi khinh. nhưng vấn đề không phải là không có tiền mà là vấn đề hành vi mượn nợ khắp nơi của mẹ. Mượn tiền xài cho người ngoài xong về báo chồng báo con bắt ép trả nợ dùm. cứ mạnh mồm kêu là không có bắt bố trả tiền mà chỉ mượn thôi. Mượn mà không có khả năng trả là bắt ép người ta trả dùm chứ gì nữa trời. rồi kêu là tại con nên đi mượn nợ????????

giờ dàng lớn rồi nên mấy lời mẹ nói cũng không ảnh hưởng nhiều tới dàng lắm, k đau k ngứa =))) chứ hồi nhỏ sợ rồi cảm thấy có lỗi đồ đó. hồi dó mẹ còn dắt tình nhân về nhà. thằng đó cho dàng 500k dàng ghét k lấy. xong mẹ tát dàng. hồi đó dàng nghĩ là dàng làm sai nên bị đánh thôi, giờ lớn rồi thì dàng nhìn nhận chuyện nó khác. do mẹ sống thối nát nên mẹ mới hành xử vậy, giờ mẹ phải trả giá nè. Sao mình lại có người mẹ như vậy nhỉ?

18.03

Đôi khi nhớ nhung là đột nhiên không tiếng động như vậy, một hôm tiết trời hơi trở lạnh nhớ tiếng em đen kêu chào mỗi khi về nhà vô cùng. Đen sẽ meo cho tới khi có người nhìn vào mắt ẻm và chào lại ẻm. 

Tôi yêu em biết mấy, em ơi.

19.3

Tại sao những điều đối lập nhau, tươi tắn và thối nát, tốt đẹp và xấu xa có thể cùng tồn tại trong nội tâm con người được nhỉ?

Nhiều người có những cái lỡ lời rất thú vị. Nay đi public school hỏi ông thầy kiểu do u want me to be strict or just let them chill like that? Xong ổng kêu i just want to make money cái t kiểu oh t k nghe rõ lắm xong ổng nói lại cái j đó mà t k nhớ =)) nghĩ lại thấy thú dị vãi.

.

rất tức

.

làm việc tay chân để trải nghiệm cũng ok á. kiểu t cảm thấy là mình làm cực thì m sẽ để ý việc xài tiền hơn t nghĩ v quý đồng tiền mình sử dụng hơn. hồi t đi làm phục vụ á m. được có 24k/h mà làm cực ẻ lun. rồi sau đó nghĩ lại việc t tiêu hơn 40k cho 1 ly trà sữa trước đó cái t thấy phí vc. xong từ đó trừ khi cần thiết với lúc bú mã giảm giá thì tao hỏng hay ún nữa. kiểu làm cả ngày dc 192k mà bú ly trà sữa hơn 40k thì nó bủh vlll

.

Thực sự không biết mình sẽ cố gắng được đến khi nào nữa. nhưng cái chết sẽ giải thoát tất cả hay chỉ là mở màn cho một địa ngục mới?

tôi cũng muốn sống đấy. êm đẹp ai lại tìm đến cái chết làm gì. còn nhiều điều chưa được nghe được thấy được trải nghiệm mà. cuộc sống ngắn ngủi như kiếp phù du, còn tôi lại thấy cuộc đời tôi như giấc mộng phù hoa đã tàn. mọi thứ có còn quan trọng nữa không? mọi thứ có còn quan trọng nữa không? gia đình có còn quan trọng nữa không? tương lai có còn quan trọng nữa không? có lẽ là việc thoát khỏi nỗi đau lúc này quan trọng hơn tất cả những thứ còn lại nhỉ?

cũng muốn nhắn cho bạn rằng tôi mệt mỏi lắm tôi muốn chết quá nhưng tôi không muốn làm phiền ai cả. có cách nào để chết trong im lặng, và dạng như là xóa sạch sự tồn tại của mình được không nhỉ?

tôi nhận ra là mọi việc, cả deadline vv trở nên bớt quan trọng khi bạn muốn chết. trong đầu bạn, con chữ sẽ lộn mòng mòng, sẽ xoay quanh tất cả về cái chết. tôi có cảm giác tim tôi đau, không phải đau như người bị bệnh tim, không biết diễn tả như thế nào nhưng đó là cái đau thực thể mà tôi có thể cảm nhận được; cảm giác nghèn nghẹn ở ngực, lên cổ họng; đầu cũng đau; mắt cũng thấy nhức; chắc do tôi đã khóc. Biết bao lần, tôi hy vọng những cơn đau này sẽ giết quách tôi đi trong giấc ngủ. tôi không muốn tự tử bằng thuốc - cách mà tôi dễ làm được nhất - chắc là do tôi hèn, mà cũng có thể là do "cái chết bằng paracetamol là cái chết đau đớn nhất" (bạn tôi từng nói vậy). tôi sẽ không thích cảm giác đau đớn khi chết đâu, tôi luôn nghĩ vậy, nhưng tôi cũng không thích cách nỗi đau hiện tại cứ ăn mòn tâm hồn tôi từng chút một, và làm tôi trở nên trơ lì, dị biệt, phòng vệ, mệt mỏi, mất đi động lực sống.

động lực sống của tôi là gì nhỉ?

động lực sống của tôi là gì nhỉ?

động lực sống của tôi là gì nhỉ?

tôi chưa bao giờ ước mình được sinh ra, và thực sự từ tận sâu đáy lòng tôi ước mình chưa bao giờ tồn tại. khi chết, tôi muốn thi thể mình được thiêu và quẳng đi đâu đó cũng được, thiêu cho đỡ chật đất. tôi không muốn được chôn, không muốn được thờ cúng, không muốn được tưởng niệm, không muốn được nhớ về.

tôi ước mình chưa bao giờ tồn tại.

đã xa rồi những chiều hoàng hôn với những rặng mây đỏ treo trên màn trời, rồi màn trời phủ xuống sắc đen thẫm huyền bí như tấm chăn đưa tôi vào giấc ngủ. đã xa rồi những chiều tôi được về quê, ngắm cá con bơi tung tăng ở đáy nước, trốn nắng dưới những bóng cây.

tại sao niềm vui thì chóng qua còn nỗi buồn thì cứ đọng lại?

thấy bế tắc quá. muốn được quan tâm nhưng không muốn làm phiền người khác, muốn có "nhà" nhưng tôi đã từ bỏ "nhà", muốn phấn đấu vì tương lai nhưng khó khăn hiện tại lại bủa vây không có lối thoát.

tôi hi vọng khi tôi ngủ dậy, một ngày mới sẽ đến cùng hi vọng. nhưng tất cả những gì tôi thấy chỉ là màn đêm u tối.

tôi cảm thấy mình chỉ là một khối thân xác trống rỗng đang âm ỉ đau vì những vết thương đang mưng mủ. tôi cảm thấy mình là cành hồng đã lụi tàn và dập nát vì mưa gió bão bùng. tôi cảm thấy mình là một gốc cây đã chết khô trên đất cằn cỗi. tôi cảm thấy mình là chú chim gãy cánh lạc bầy, bải hoải run cánh bất lực trong đêm mưa lạnh. tôi cảm thấy mình là dòng nước đã khô cạn chỉ còn lại sỏi đá. tôi cảm thấy mình là chiếc lá cây héo quắt đã lìa cành. tôi cảm giác mình là giọt nước mưa nhỏ bé rơi dập nát trên sa mạc. tôi cảm thấy mình là con búp bê sờn chỉ đã bị vứt bỏ vào xó xỉnh nào đó không ai nhớ tới.

tôi muốn thoát khỏi thực tại. tôi muốn thoát khỏi thực tại. tôi muốn thoát khỏi thực tại.

có cách nào để thoát khỏi thực tại không?

tôi nhớ mèo của tôi, những bé mèo xinh xắn và mềm mại. muốn được gặp lại chúng lần nữa, ôm chúng vào lòng. tôi yêu mèo của tôi, tôi ước gì chúng có thể về bên tôi dù tôi có phải đánh đổi tính mạng của mình để gặp chúng lần cuối.

vốn dĩ cuộc đời này chẳng có gì nhiều để luyến tiếc. tôi đã từng mong mỏi một cách ích kỷ rằng cái chết của mình sẽ là sự trả thù, sẽ là lời cảnh tỉnh. nhưng mà, thực sự tôi chỉ muốn được giải thoát mà thôi.

tôi không thích những lúc tôi đờ người ra và để bản thân bị vùi lấp bởi những dòng suy nghĩ của mìnhmình. nhưng tôi thực sự cảm thấy mình không có động lực gì để làm thêm thứ gì nữa.

tui phải đi làm đề reading ielts để bình tĩnh lại, target mỗi ngày 20 p học tiếng anh của tui!!!

thôi đi chạy deadline

đáng lẽ nên mang tai nghe ra quán cà phê

see you again, my loved one.

22/3

Bực mình vãi. Ở nhà mà nấu ăn xong bày bừa, xả rác, cắt móng tay móng chân xuống sàn xong không quét, k đổ rác, k dọn cái đống mình bày ra luôn :) Cũng đéo quan tâm con cái có gì ăn hay chưa luôn, suốt ngày chỉ biết lễ với chả lộc, vô nghĩa và sáo rỗng thực sự.

Con thấy ở nhà thì bố chả bao giờ lo hay dọn nhà cho gọn, mà người ta dọn thì không cho. Thời gian rảnh cái là đi lễ. Thực sự con không phản đối việc dành thời gian cho tín ngưỡng, nhưng con thấy việc đi lễ của bố nó rất là sáo rỗng. Mình chỉ biết đi lễ thôi trong khi nhà con cái có gì ăn không thì chả quan tâm, nhà có cái gì hư cũng không thèm sửa mà gọi người về sửa là k chịu, xong còn bày bừa tùm lum không dọn. nói chung con thấy bố không làm tròn trách nhiệm. Thời gian của bố toàn sống cho người ngoài. Cái lúc người ta nhìn vô thì thấy bố con sống tốt lắm mà mấy ai biết ở nhà bố ăn ở như thế nào với vợ với con đâu :) Bố cứ vầy thì cái ngày mà bố sống 1 mình cũng không xa, do ở nhà mà không chăm lo không dọn dẹp 1 cái gì cả. Mốt con đi làm có tiền dọn ra trọ sống cho sướng. Ít ra con không phải dọn cái đống hỗn độn bố con bày ra. Con hỏng biết bố con kể với cô cái gì mà con thấy bố sống vô tâm lắm, nên con chán. Sống vô tâm bầy hầy vậy nói thật sống với chó mèo nó còn chả có ở nổi, nói gì là con người. Ngoài miệng thì yêu thương chứ hành động thì không bao giờ ha

23/3

Được c đồng nghiệp dth bao tà tưa nèk. I luv trà thạch đào lmao. Sao người nước ngoài khoái americano dữ. t ún thấy chát vcl, t thích những thứ ngọt ngào thui hehe. Cổ kể cổ qua đây vì mùa đông ở nước cổ khá là u ám, nó làm cổ thấy trầm cảm. I hope u getbetter soon miss. Liệu cơn trầm cảm vào mùa đông sẽ đóng góp bao nhiêu phần trăm để một người rời khỏi nơi quê hương và đến một đất nước khác một thời gian? Có cảm giác như cổ đang chạy trốn khỏi điều gì đó vậy.

Nay bố đi giao hàng ở gò vấp mua mỳ quảng về nè, ổng kể ổng ăn phần 15k nhưng mua về cho t là phần 25k. Tự nhiên thấy cảm động ngang, đúng là lâu lâu tình thương của cha dâng trào dữ ha.

Nay ăn 2 bữa, đói quá

24/3

Rất mong sale la, cái chức năng bundle save quáo thiệt. 

25/3

chạy deadline

Những năm từ cấp 2 chuyển tiếp qua cấp 3 đến khi thi đại học, cuộc đời t có khá nhiều biến cố, và t học tâm lý với mong muốn đầu tiên là giúp cho bản thân. 4 năm trước khái niệm tham vấn tâm lý khá mơ hồ với t, và t cũng không nghĩ về việc tìm sự giúp đỡ chuyên nghiệp như tham vấn, vả lại t cũng không đủ về tài chính, và nhìn chung những người xung quanh đều cho rằng chỉ có vấn đề cực kì nặng như gặp ảo giác, mất ngủ lâu năm, tâm thần phân liệt,... thì mới cần đến sự hỗ trợ chuyên nghiệp. T học tâm lý vì t nghĩ nếu ngâm cứu về tâm lý học, có lẽ mình có thể tìm lối ra cho tình trạng bế tắc hiện tại và sẽ có thể tự "điều chỉnh" cảm xúc cho thích hợp. T nhận thấy hầu hết ai cũng có những vấn đề riêng của bản thân và nó dù ít dù nhiều, những vấn đề đó đôi khi có thể trở thành khó khăn tâm lý nếu không được giải quyết kịp thời. Vì vậy, t cũng nghĩ về việc giúp đỡ người khác khi chọn ngành tâm lý, t có những người bạn thân có vấn đề về tâm lý và t muốn giúp họ cảm thấy ổn hơn, nhưng điều đầu tiên là mình phải ổn và vững trước thì mới giúp đỡ người khác. Thực ra t vẫn còn nhiều mông lung về ngành, có lẽ đây là tâm thế chung của những sinh viên đang học và sắp ra trường chăng? Nhưng t nghĩ, khi học ngành tâm lý và có định hướng về tham vấn – trị liệu, chỉ mong muốn giúp đỡ người khác thôi là chưa đủ, cần phải trang bị đầy đủ tri thức và kinh nghiệm, nhất là tri thức về những dòng học thuyết quan trọng và cơ bản trong tâm lý học. Thực sự mà nói, t vẫn còn nhiều điều phân vân giữa việc lựa chọn theo đuổi một dòng học thuyết chính hay là lấy mỗi nơi một ít vào thực hành, nhưng hiện tại, t chọn viết bài cảm nhận về hướng tiếp cận hệ thống vì t cảm thấy t hiểu về bản thân, gia đình và những vấn đề bối rối t nhiều năm hơn sau khi t được học về tiếp cận trị liệu gia đình.

Về cơ bản, trong hướng tiếp cận này, hệ thống là một tổng hợp (tổng thể phức hợp) gồm nhiều yếu tố có liên quan đến nhau. Sự biến động trong từng yếu tố sẽ ảnh hưởng lên các yếu tố còn lại và sự vận hành của toàn bộ hệ thống. Gia đình là tập hợp những người có mối quan hệ về mặt huyết thống hoặc luật định; cùng chia sẻ chung một lịch sử, các lợi ích chung và các nghĩa vụ chung. Gia đình là một hệ thống mở. Gia đình được chia thành các tiểu hệ thống, ví dụ: cha mẹ với nhau là một tiểu hệ thống; tiểu hệ thống về thứ bậc (vợ chồng; anh chị t ngang hàng,...); phái tính (mẹ và con gái). Tiểu hệ thống không mang tính chính thức và nó được hình thành rất tự nhiên, đóng góp vào sự vận hành của tổng thể hệ thống. Trong gia đình, đường biên giới chức năng trong gia đình phân chia các tiểu hệ thống với nhau (vợ chồng nên hành xử với nhau như thế nào; con cái thì bị giới hạn về chủ đề và cách nói chuyện với cha mẹ,...). Chu trình đời sống gia đình có 6 giai đoạn mang tính phổ quát với các đặc trưng riêng, gồm: (1) Người trưởng thành độc thân; (2) Lập gia đình chưa có con; (3) Gia đình có con nhỏ; (4) Gia đình có con vị thành niên; (5) Gia đình có con trưởng thành; (6) Gia đình lúc cuối đời. Mỗi giai đoạn đều trải qua những thách thức, khó khăn cũng như có những nguyên lý, đặc điểm mang tính chuyển tiếp; tới giai đoạn đó thì gia đình phải chấp nhận sự thay đổi để phát triển tiếp qua giai đoạn tiếp theo. Nếu gia đình vẫn giữ cách vận hành của giai đoạn trước vào giai đoạn này và cứng nhắc không thay đổi thì sẽ dễ dẫn đến bệnh lý, rối loạn chức năng khi có điểm chuyển.

Có rất nhiều khái niệm thú vị trong tiếp cận trị liệu gia đình. Ví dụ như quá trình phóng chiếu trong gia đình (family projection process), một cách vô thức bố mẹ chuyển đau khổ của mình lên trên đứa con. T nhận thấy điều này xảy ra khá rõ trong gia đình. Bố t mất bố từ năm lên 3, có lẽ vì vậy mà bố không biết cách làm một người bố tốt. Bố mẹ t cũng li dị năm t 3 tuổi, và trong tuổi thơ của t, hầu như bố đều vắng mặt và không hề thực hiện trách nhiệm của một người bố. Thay vì dành thời gian và tiền bạc cho gia đình, bố t chọn thực hiện những hoạt động tôn giáo và lấy đó làm vinh dự. Một cách vô thức, bố t đã chuyển dịch những đau khổ của tuổi thơ một đứa trẻ thiếu vắng bố lên t. Một khái niệm khác là sự chia ly tình cảm (totional cutoff), một cách ứng phó bất lực với căng thẳng đang có; kiềm chế căng thẳng (về mặt cảm xúc) chưa được giải quyết giữa những người thân trong gia đình bằng cách hạn chế hoặc hoàn toàn cắt đứt liên hệ tình cảm/cảm xúc với cá nhân đó. Khi bố, mẹ và t cảm thấy bất lực trong việc giao tiếp vì không ai có thể hiểu đối phương, và ai cũng cho rằng đối phương đang sai lầm và có lỗi, mẹ t chọn cách rời nhà một thời gian. T cũng nhận thấy việc đó không giải quyết được vấn đề gì ngoài việc làm mối quan hệ gia đình càng thêm xa cách hơn cả, nhưng t cũng lực bất tòng tâm không biết cách giải quyết. Ngoài ra, t cũng nhận thấy lòng trung thành vô hình rất rõ ở bố t. Bố t sinh ra vào thời sau nạn đói 1954 và theo gia đình di cư vào Nam, và từ đó đến nay bố t vẫn giữ kiểu ăn mặc cực kì cần kiệm và thậm chí có phần bủn xỉn, dù bố hoàn toàn có đủ khả năng kinh tế để hưởng thụ cuộc sống. T nghĩ việc t nên làm là nuôi dưỡng những khía cạnh tốt đẹp của gia đình, để t vẫn giữ lòng trung thành với những giá trị tốt trong gia đình. T cảm giác chúng ta đều lớn lên từ một cái tôi mỏng manh và đầy phòng vệ, t có những bước đi đầu đời, "cái tôi" của t được bao bọc và trưởng thành trong sự nuôi dưỡng của gia đình, vì vậy t cảm thấy mình thuộc về gia đình. T cần "chất liệu từ gia đình" – những đạo lý đối nhân xử thế, giá trị văn hóa..., t cần sự giúp đỡ của gia đình để bước tiếp. Dù đôi khi, t cảm thấy gia đình không phải là chốn về nhưng hiện tại, hầu hết thời gian của t là ở bên gia đình, và t thấy rằng cũng có những lúc bố mẹ không quá tệ.

Một khái niệm t sâu sắc cảm nhận được sự hiện diện của nó trong gia đình là tính chính đáng. Đây là một khái niệm khá trừu tượng: Tính chính đáng là một giá trị đạo đức, một phẩm chất, uy tín vốn có hay vốn đạo đức của một cá thể. Tính chính đáng là một câu hỏi tu từ: Tôi được lợi điều gì đó khi cho đi? Tôi thu được điều gì đó nếu tôi mạo hiểm dấn thân, quan tâm, lo lắng? Tôi nhận được điều gì nếu tôi cho đi mà không quan tâm đến điều tôi nhận lại? Thời khắc cho đi hay ý định cho đi (là tính chính đáng) là khoảng thời gian thể hiện sự quan tâm đến người khác, đến nhu cầu của họ mà không thiết tha đến bản thân hay việc có nhận được đáp lại hay không. T giúp bố soạn đơn hàng, ghi hóa đơn khi bố cần, bố mua đồ ăn cho t mỗi ngày, và không ai hỏi đối phương rằng tại sao mình cần phải làm vậy cả. Ý định chăm sóc họ, ý định cho mà không màng đến lợi ích của cá nhân mình là tính chính đáng: Tôi thương thì tôi cho, cho không phải vì lợi ích của tôi mà là vì lợi ích của mối quan hệ. Tôi thu được lợi ích không phải vì những người này cho lại tôi, mà bởi vì khi tôi cho đi, tôi cảm thấy tôi thuộc về gia đình và đó là những người tôi thương quý. Đây là tính chính đáng xây dựng. Nhưng nếu một ngày, bố t mua cho t một hộp đồ ăn toàn hành hoặc toàn những thứ t không ăn được và ép t phải ăn vì tốt cho sức khỏe, thì đó là tính chính đáng phá hủy: thời khắc cá nhân thực hiện một ý định, một hành vi vì thương quý / quan tâm nhiều đến một người, đưa cho họ một điều gì đó mà không phù hợp với nhu cầu người đó, bất chấp sự tổn thương của người đó. Hay có những lúc bố và mẹ t cãi nhau, t im lặng. Mẹ trách t tại sao lúc đó t không bênh mẹ và bảo vệ mẹ; và t trả lời là t không sự căng thẳng bị đẩy lên cao và thậm chí t có thể bị cuốn vào vì "trứng mà đòi khôn hơn rận". Vào lúc đó đó, t có tính chính đáng xây dựng khi không hành động gì hết, t muốn giảm sự căng thẳng xuống hoặc ít ra không đẩy nó lên cao nhưng đối với mẹ t, mẹ nhìn thấy sự im lặng đó của t và bà cảm thấy tính chính đáng xây dựng của t không được công nhận, và mẹ cho rằng đó là tính chính đáng phá hủy: "Con đã phá hủy mối quan hệ của hai mẹ con mình, con phản mẹ." Vậy một tính chính đáng xây dựng từ t có thể hình thành tính chính đáng phá hủy trong mẹ. Tính chính đáng là quá trình của lịch sử, khi cho đi thì cá nhân dấn thân vào mối quan hệ, cá nhân xây đắp nó vì tin rằng mối quan hệ này sẽ phát triển, và vào một số thời khắc trong cuộc sống này cá nhân sẽ được nhận lại điều gì đó hoặc đơn giản là khi cho đi, cá nhân có cảm giác rằng tôi thuộc về mối quan hệ đó và tin rằng hành động cho đi của họ làm nên bề dày của một mối quan hệ. "Tại sao việc nhà nhiều mà bố không bao giờ phụ vậy?" Một yêu sách tức thì của mẹ t, những đòi hỏi, đòi phải cho, đòi phải được nhận một cách công bằng quá mức mà không thấy rằng đối phương cũng đang cho ở một dạng khác: bố t trưa 12h nắng chang chang chạy giao giấy ngoài đường không dám uống mua chai nước 8k để tiết kiệm tiền. Dù vậy, tính chính đáng đến từ một người hướng về một người khác, sẽ được tính là xây dựng hay phá hủy tùy thuộc vào những suy nghĩ / cảm xúc / lời đối phương nói với mình. Nếu bố cảm thấy mẹ cũng có phụ giúp việc, cũng làm việc nhà nhiều quá thôi thì để chia ra mỗi người một việc thì đó là tính chính đáng xây dựng, còn lúc không vui bố nghĩ rằng mình đã cực khổ chi trả mọi chi phí cho cái nhà này rồi mà vợ còn trách móc thì đó sẽ là tính chính đáng phá hủy. Còn nếu sau khi bực bội thì bố cũng nghĩ lại về hành vi của mình và đồng ý san sẻ việc nhà thì có thể hiểu tính chính đáng này phía trên là phá hủy nhưng lại ngầm ẩn sự xây dựng ở bên dưới. Có thể nói, trong tiếp cận hệ thống, không có tách bạch hay chia rạch ròi đúng hay sai, xây dựng hay phá hủy. Một hành vi tưởng chừng là rất tốt nhưng có thể để lại hậu quả xấu trong tương lai; một hành vi tưởng chừng là khó hiểu, là đau khổ nhưng lại đt đến động lực cho điều gì khác tốt hơn khi nhìn theo lịch sử, tiến trình của hành vi đó.

Một điều t cảm thấy rất may mắn là tâm lý học dạy t cách thông cảm và hiểu cho người khác, đặt chính mình vào quan điểm của họ (mỗi người luôn đúng trong thế giới của họ). 

ảnh ghép để bỏ vô khung ảnh á.

thương mấy cục cưng nhiều lắm lắm.

kiếp sau đừng làm mèo nữa nha, khổ lắm em ơi.

"Say you love me without saying you love me."

Mèo nhìn hài ghê kkk. Yêu em lắmmm

26/3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jvtr