Ngoại truyện 3: Đánh trận giả (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(*) Tên của ngoại truyện này là "巷战" tức một cuộc chiến đấu trên đường phố (Street Fighting/Combat), ở đây mình sẽ dịch là "đánh trận giả", chi tiết vào link baidu sau: https://baike.baidu.com/item/%E5%B7%B7%E6%88%98/2842041?fr=ge_ala

Phần một

***

Thẩm Tề Âm bỏ ra tiền thuê của 50 năm, thuê một hòn đảo không lớn không nhỏ ở phụ cận thành phố Bình rồi xây dựng một câu lạc bộ vui chơi giải trí.

Trước khi bắt đầu kinh doanh thì mời mấy nhóm bạn đến trải nghiệm.

Hôm La Duật đến nơi, Thẩm Tề Âm không dám gọi nhiều người, chỉ rủ Chu Tử Hào và Tề Diệp, lại thêm ông em họ Lý Bình cùng hắn bay từ thủ đô đến thành phố Bình.

Dù sao thì hắn cũng không rõ La Duật có đưa cậu trai họ Nguyễn kia đi cùng hay không.

Mấy người bạn khác đã lên đảo từ buổi sáng, tham quan một vòng quanh khu vui chơi, ăn xong bữa trưa mà La Duật vẫn chưa đến. Thẩm Tề Âm sắp xếp cho bọn họ ngồi xuống uống một ly, rồi đi qua một bên gọi điện thoại cho La Duật.

La Duật vừa nhận cuộc gọi, hắn đã hỏi ngay: "Muộn thế này rồi còn làm gì thế, làm giá à?"

"Vừa đón Nguyễn Tranh, đang qua đó rồi", La Duật nói, "Em ấy mở họp muộn".

Thẩm Tề Âm trầm mặc vài giây mới nói: "Ồ."

Mối quan hệ của Nguyễn Tranh và La Duật, nói nghiêm túc thì trong vòng này chỉ có ba người hôm đó ở trên du thuyền là biết.

Chu Tử Hào, Tề Diệp đều vì phép lịch sự, khó mà tin tưởng, không muốn chết thảm các loại nguyên nhân mà giữ kín như bưng, Thẩm Tề Âm là người bạn thân nhất của La Duật thì càng không thể nói ra.

Nhưng mà cũng có lời đồn đại, chiếc nhẫn La Duật đeo trên tay, việc người lớn nhà họ La ăn nói cẩn trọng, đủ kiểu dấu hiệu đều là bằng chứng.

Lý Bình từ nhỏ đã rất sùng bái La Duật, nghe người nhà bí mật bàn tán, đối với nửa kia của La Duật tò mò gần chết, nhưng người nhà không muốn nói nhiều với cậu nhóc, vì vậy trên đường đến thành phố Bình cậu còn hỏi Thẩm Tề Âm, có phải La Duật sắp có chuyện vui hay không.

Thẩm Tề Âm chần chừ mãi, nghĩ Lý Bình còn nhỏ tuổi, quan hệ với La Duật cũng bình thường, cuối cùng không nói gì cả.

"Tề Âm", Lý Bình đứng từ xa gọi hắn, "Anh Duật bao giờ mới tới?"

Thẩm Tề Âm đi qua đó hỏi cậu: "Làm gì mà ngóng trông La Duật đến vậy?"

"Anh ấy tới thì em sẽ hỏi anh ấy có muốn cùng nhau đánh trận giả không", Lý Bình chỉ Chu Tử Hào và Tề Diệp, "Bọn em đều muốn chơi".

Câu lạc bộ của Thẩm Tề Âm rất rộng, một mặt tiền bán hàng chính là toàn bộ khu vực mô phỏng kịch bản CS trong nhà trên hòn đảo này.

(*) 室内CS情景模拟基地: Đại khái là phòng đánh trận giả đó, search baidu ra toàn link quảng cáo =)))

Trong đó, mô-đun đánh trận giả được xây dựng cực kỳ thực tế, Lý Bình mới hai mươi tuổi đầu, thích nhất là chơi mấy trò kiểu vậy, đã nhìn chằm chằm vào nơi này từ rất lâu rồi, hôm nay vừa khéo có Chu Tử Hào và Tề Diệp cũng muốn chơi, nên cậu nhóc càng muốn rủ thêm nhiều người hơn nữa.

Thẩm Tề Âm nhớ đến tính tình của La Duật, thật ra cũng không chắc lắm, bèn từ chối: "Cậu ta đến thì mấy cậu tự đi mà hỏi".

"Tính thêm La Duật là năm người rồi, người vẫn chưa đủ, cần gọi thêm mấy huấn luyện viên nữa", Chu Tử Hào nói, "Mà tôi cũng chẳng dám đánh cậu ta, mấy cậu có ai dám không?"

Thẩm Tề Âm gạt phăng cái vấn đề dám hay không này đi, nói: "La Duật còn đưa thêm một người nữa đến".

Tề Diệp nhướng mày, trao đổi một ánh mắt với Thẩm Tề Âm, Chu Tử Hào nhìn thấy biểu cảm của họ cũng lập tức hiểu ra, "ồ" một tiếng, bầu không khí đột nhiên đóng băng.

Lý Bình đứng ngoài quan sát biểu cảm của bọn họ, nghi ngờ hỏi: "Là ai ạ?"

"Đến thì biết", Thẩm Tề Âm bốn lượng địch ngàn cân, sau đó rời đi, "Tôi đi cho người sắp xếp".

Nửa tiếng sau, La Duật đã đến.

Anh dắt theo một cậu thanh niên xinh đẹp mảnh mai, phía sau còn có Hình Lập Thành và Khương Kỳ.

"Phô trương quá đấy", Thẩm Tề Âm thấy nhân viên tạp vụ dẫn bọn họ vào, đi đầu mỉa mai.

Thẩm Tề Âm và Nguyễn Tranh gặp nhau vài lần, hắn đã cam chịu với hiện thực, không còn sợ nữa, Chu Tử Hào và Tề Diệp thì vẫn có hơi lúng túng.

Lý Bình thường đến thành phố Bình để tiếp nhận khai sáng tin vịt từ Tề Diệp và Chu Tử Hào, cũng có vài lần nhìn thấy Khương Kỳ ở tiệc tối, cậu nhóc đảo mắt nhìn người đứng bên La Duật trước, cảm thấy nhan sắc này chắc chắn không phải vợ cả nên cũng lười hỏi nhiều, quay đầu nhìn thấy Khương Kỳ liền nảy sinh dấu hỏi rất to.

La Duật và trợ thủ Khương Kỳ của Nguyễn Tranh đang ở bên nhau, thú vị rồi đây.

La Duật và Khương Kỳ làm quen với Lý Bình.

Lý Bình hỏi bọn họ: "Bọn em chuẩn bị chơi đánh trận giả người thật, anh Duật và Khương tổng có muốn chơi không?"

"Đánh trận giả thì ít nhất cũng phải 5 đấu 5 nhỉ?", rất nhiều năm trước khi Khương Kỳ vẫn còn ở dưới trướng Hà Dũng Quý thường xuyên đi chơi trò này với anh em, rất quen thuộc với quy tắc chơi, "Sợ là không đủ người".

"Không đủ thì gọi thêm huấn luyện viên tới, lão Hình cũng chơi đi", Lý Bình nói với Hình Lập Thành, "Anh Duật thấy sao?"

La Duật cúi xuống hỏi ý Nguyễn Tranh: "Cục cưng có muốn chơi không?"

Nguyễn Tranh dịu dàng vô hại mỉm cười: "Có ạ".

Lý Bình đứng bên cạnh nghe thấy liền sững sờ, cậu nhóc cho rằng kiểu bồ nhí như này sẽ chỉ ở một bên cổ vũ hết mình cho La Duật là được rồi, không ngờ La Duật còn muốn để cậu ta tham gia.

Lý Bình không hề để vào mắt cái người mà La Duật đưa đến này, nhìn qua đã thấy chính là dáng vẻ mà La Duật thích nhất, cổ tay mảnh mai đến mức một tay cũng có thể bẻ gẫy, cả người trắng tới mức phát sáng, nhã nhặn thanh tú, quen giữ im lặng, bình thường đứng đó ngắm thôi còn được, đi ra ngoài chơi với loại người này rất là mất hứng.

Nhưng người mở lời là La Duật mà Lý Bình rất sùng bái, cậu nhóc cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình, rằng nếu như người này thực sự quá vô dụng, vài phút đầu đã bị loại, thì cũng chỉ có thể trách đội rút trúng cậu ta quá xui xẻo.

Thẩm Tề Âm thấy La Duật và Nguyễn Tranh đồng ý chơi, đếm đầu người, muốn 5VS5 thì còn thiếu hai, bèn để cho giám đốc câu lạc bộ tìm thêm hai huấn luyện viên đến bổ sung vào, lại dẫn bọn họ ngồi lên xe tham quan để đi đến trung tâm mô phỏng.

Đến khu đánh trận giả, hai người mặc trang phục huấn luyện viên đã đợi sẵn ở cửa rồi, trên ngực bọn họ đều có bảng tên, một người tên là Bill, người còn lại là Ron, đều cao to vạm vỡ.

Trong đó, Bill cầm trong tay một hộp rút thăm, để mọi người bốc thăm phân nhóm trước, lần lượt từng người một.

La Duật, Tề Diệp, Chu Tử Hào, Hình Lập Thành và Bill rút được phiếu màu đỏ, Nguyễn Tranh, Khương Kỳ, Thẩm Tề Âm, Lý Bình và Ron rút được phiếu màu xanh.

Lý Bình nhìn đội mình có hai con gà yếu ớt Thẩm Tề Âm và Nguyễn Tranh, lại nhìn đội đối diện có Hình Lập Thành mặt mày hung dữ, cậu nhóc tuổi trẻ phơi phới, chơi trò chơi rất để ý chuyện thắng thua, trong lòng không khỏi có hơi bực bội.

Vào phòng thay đồ đổi trang phục, đứng trước tủ đựng trang thiết thị, Nguyễn Tranh vừa khéo đứng cạnh Lý Bình, cậu nhóc lạnh lùng hỏi Nguyễn Tranh: "Tên là gì đấy?"

Nguyễn Tranh khách sáo mỉm cười với Lý Bình: "Cậu cứ gọi tôi là Tiểu Nguyễn là được".

Lý Bình tưởng tên cậu là "Tiểu Nhuyễn", nhức nhức cái đầu gật một cái, lấy xuống một khẩu súng từ trên giá treo đưa cho cậu: "Tí nữa nhìn thấy người thì bắn, đừng bắn trúng người bên mình là được. Cậu có biết bắt súng không? Hay là để Ron dạy cậu đã".

"Tôi biết mà, ngài La đã từng dạy tôi rồi", Nguyễn Tranh cười hì hì, đáp.

Thẩm Tề Âm đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Đột nhiên, cánh tay của hắn bị người ta va vào, Thẩm Tề Âm quay đầu nhìn, Khương Kỳ đang dùng khuỷu tay huých hắn. Hai người nhìn nhau một cái, hắn từ trong ánh mắt của Khương Kỳ tìm thấy sự xấu hổ đồng mệnh tương liên. Khương Kỳ đối diện với Thẩm Tề Âm, lặng im nói ra ba từ, lờ mờ nhận ra được là "Lại nữa rồi".

Lý Bình bên kia vẫn tiếp tục: "Cậu bắn một phát cho tôi xem".

"Bắn vào đâu?" Nguyễn Tranh nghiêm túc đối đáp cùng cậu nhóc.

"Chỗ kia", Lý Bình chỉ bừa vào một bia ngắm điện tử trên bức tường đối diện.

Nguyễn Tranh nâng súng lên, tùy tiện bắn một phát vào bức tường, Lý Bình đi qua đó kiểm tra, kết quả nằm ngoài dự đoán của cậu nhóc, Nguyễn Tranh thế mà bắt trúng bia ngắm, còn được sáu điểm.

Thẩm Tề Âm ở bên cạnh thở dài.

Lý Bình cảm thấy không có vấn đề gì, lại quay đầu hỏi Khương Kỳ: "Khương tổng, chúng ta xếp đội vào cửa như thế nào?"

Khu đánh trận giả có diện tích lên đến 1000 mét vuông, tổng cộng có ba tầng, bản thân nó đã là một cái mê cung.

Hai đội chia ra tiến vào sân chơi từ sáu cửa của ba tầng, phải tiêu diệt toàn bộ thành viên, rồi chiếm được điểm đóng quân mới tính là giành chiến thắng.

Lý Bình kéo mấy người lại thảo luận, quyết định chia binh ba đường, tập hợp ở trung tâm tầng hai, một mình Ron một tổ, Khương Kỳ dẫn theo Thẩm Tề Âm, Lý - tự rước xui xẻo – Bình thu nhận Nguyễn Tranh: "Tiểu Nhuyễn cùng tôi đi vào từ tầng ba".

Nguyễn Tranh ngoan ngoãn gật đầu, theo sau Lý Bình lên tầng. Nguyễn Tranh bước đi rất nhẹ, Lý Bình quay đầu lại nhìn, thấy cậu cầm khẩu tiểu liên như đang giương cung rồi tản bộ lên tầng, trong tim càng mệt hơn, chỉ có thể dặn: "Tí nữa nhớ theo sau tôi, chưa đến giây phút cuối cùng thì đừng bắn lung tung, cũng đừng bắn tôi".

Nguyễn Tranh nhìn cậu, gần như nhịn không nổi nữa mà bật cười, nói: "Được".

Lý Bình sững sờ, đột nhiên có hơi hiểu vì sao La Duật chết mê chết mệt tên Tiểu Nhuyễn này, còn gọi Tiểu Nhuyễn là "Cục cưng", cười lên còn thực sự rất hấp dẫn.

Hai người bọn họ đứng bên ngoài cửa vào tầng ba, chăm chú chờ đợi, tiếng còi hiệu ở dưới tầng kêu lên ba lần, cánh cửa từ từ mở ra, trò chơi chính thức bắt đầu.


Hết phần một.

***

Cảm thấy em Tranh như kiểu cái búa di động ấy =))) Chuyên dùng để vả vỡ alo người khác =)))

Bài học rút ra: Đừng đánh giá ai qua vẻ bề ngoài =)))

Mà ông Duật càng ngày càng simp bé =)))

***

8/10/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro