7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng tạm giam ở lầu hai, Minh Ngọc bị giam ở nơi đó đã hơn hai mươi ngày. Mỗi ngày đúng giờ người hầu đưa cơm tới, đưa cơm xong thì dùng một cái ổ khóa rất lớn khóa cửa lại, tối tăm không thấy mặt trời.

Bùi Mỹ Linh ngược lại không nói gì, mỗi ngày như trước đi đánh bài dạo phố, khi nhàn hạ ở nhà cùng tôi tán gẫu, nội dung nói chuyện đều là dăm ba đề tài không có một chút dinh dưỡng.
Nàng nói cho tôi, Minh Ngọc bị trừng phạt là phải, ai bảo y không nghe lời mang tôi mang ra ngoài, hại tôi bị thương.
Nghe lời của nàng, đáy lòng tôi thương hại Minh Ngọc, mẹ ruột thân sinh còn như vậy, càng không cần nhắc tới người khác. Sau đó cũng không khỏi liên tưởng đến mẹ của chính mình, nếu như đổi thành bà, bà nhất định sẽ không không quản tôi.
Cùng cha đề cập tới mấy lần, đem thằng bé thả ra đi. Cha cũng không chịu. Nhưng tình cờ nửa đêm tỉnh giấc, tôi có thể nghe thấy trong hành lang tiếng bước chân của hắn lên thang lầu, dừng lại ở lầu hai cùng tiếng thở dài khẽ khàng.


Sắp tới ngày tháo bột.

Ngày đó, cha xin nghỉ không đi làm, tự mình đưa tôi đến bệnh viện. Lén lút cho bác sĩ tiền lì xì, nhờ bọn họ tháo bột cẩn thận chút.
Bỏ tiền tiêu tai. Bác sĩ gỡ bột lại càng thêm cẩn thận. Bất quá vẫn cứ đau xót ruột.
Cha tỏ vẻ bàng quang xem, nhưng thấy tôi đau dữ dội lại ôm lấy tôi, không nói gì động viên.
Chờ gỡ sạch băng gạc, tôi đã muốn đau đến thoát lực, khắp toàn thân ướt nhẹp mồ hôi, như vừa được vớt từ dưới nước lên.
Bác sĩ như trút được gánh nặng, dặn dò vài câu: Hết thảy đều bình thường, chỉ cần một chút thời gian liền có thể khôi phục.
"Có thể đi bộ không?" Tôi hỏi.
Bác sĩ nói: "Lúc đầu chỉ nên vận động một lượng vừa phải, sau đó hẵng gia tăng dần dần, đừng quá nóng lòng, ngày thứ nhất hai mươi phút, sau đó chậm rãi tăng thêm."
"Đã hiểu." Tôi thử đứng lên, chân vừa chạm đất, hai chân liền đau đến run lên, chưa kịp đổ về phía trước đã bị cha ôm ngang lên.
Về đến nhà tôi liền ngủ đến đất trời mờ mịt, thời điểm tỉnh lại thấy sắc trời còn sớm, tôi lại ngủ tiếp.

Giữa mông lung, tựa có một đôi tay sờ mặt của tôi, nhẹ nhàng ôn nhu, từ mi tâm đến sống mũi, lại tới đôi môi, sau đó ngừng ở lại nơi đó, không động đậy.
Tôi cho là Tiếu Tích.
Tôi nắm chặt đôi tay kia, dán lên mặt mình, nội tâm cảm thấy vô cùng thống khổ, nhưng không cách nào tỉnh lại, âm thanh cơ hồ mang theo tiếng nức nở:
"Tiếu Tích, chúng ta lại quay lại đi."
Đôi tay kia cứng đờ một chút, hốt hoảng rút ra. Tôi chạm không tới, trong lòng một trận khủng hoảng, vội vã mở mắt ra.
Trong phòng không có ai, rất yên tĩnh, trong không khí phiêu đãng một luồng nhàn nhạt lạnh lẽo.
Tôi mò tới công tắc đèn bàn. Không gian tối mù nhất thời được phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp.

Chín giờ tối.
Ra là ác mộng.
Khát nước, cổ họng đau dữ dội, ấm nước trên khay trà đã cạn đáy.

Giữa lúc tôi muốn xuống giường đi rót nước uống, cửa phòng bị gõ vang.
"Anh trai, anh trai."
Là Minh Ngọc. Y được thả ra?
Xem ra cuối cùng cha cũng không đành lòng, ha ha, máu mủ tình thâm?
Tôi hắng giọng, nói: "Cửa không khóa, vào đi."
"Kẹt" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Minh Ngọc bưng ly nước đứng ở cạnh cửa, cúi đầu không dám nhìn tôi.
Ánh đèn ấm áp, dát lên một lớp vàng kim trên mái tóc bạc của y. Thoạt nhìn gầy đi không ít, áo sơ mi như treo trên người, trống rỗng.

Đột nhiên khiến tôi tới một câu thơ: Thương thay chưa già đầu đã bạc.
Tôi mím mím môi, nói: "Có chuyện gì sao?"
Minh Ngọc đem chén nước bưng lại đây, nhìn gần, mới phát hiện là thuốc, là một loại chất lỏng đen thùi lùi, khiến người không thoải mái.
Minh Ngọc nói: "Cha bảo em đem thuốc cho anh uống."
Giọng y líu ríu, rất dáng dấp sốt sắng, chén thuốc vừa đặt xuống bàn liền lui sang một bên thấp thỏm.
Tôi ngồi ở bên giường, nhìn y, bỗng nhiên khe khẽ thở dài một hơi, hướng y ngoắc ngoắc tay: "Minh Ngọc, lại đây."
Minh Ngọc hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đứng tại chỗ, không động đậy.
Tôi hỏi: "Sợ anh à?"
Y lắc đầu một cái.
"Anh không trách em, em cũng không cần tự trách bản thâ mình." Tôi ra vẻ ôn hòanói.
Minh Ngọc trầm mặc một chút, rốt cục mở miệng: "Em cần phải chịutrách nhiệm. Anh trai, xin lỗi... Đúng rồi, là do... do em, em hại anh bị thương."
"Có phải là lỗi của em hay không, anh nghĩ em biết rõ hơn anh." Tôi cố gắng đứng dậy, trước mặt liền quay cuồng, liền phải ngồi bệt xuống giường.
Quả nhiên vẫn đau vãi.
Minh Ngọc tưởng tôi bị làm sao, thất kinh hô lên: "Anh ơi anh không sao chứ?"
Một tiếng gọi này kinh động cả nhà.
Bùi Mỹ Linh, cha lần lượt chạy tới, thần sắc vội vội vàng vàng.
Tôi bị điệu bộ này dọa cho phát sợ, lại cảm thấy buồn cười, sao đột nhiên lại quan tâm tôi nhiều thế này, thật là có chút được thương mà sợ.
Bùi Mỹ Linh có vẻ muốn nói gì đó đã bị tôi cắt ngang: "Con không sao, chỉ là một hai tháng không đi bộ nên có chút khôngthích ứng."
Mọi người rốt cục thở ra một hơi.
Cha liếc mắt trên bàn thuốc, cau mày: "Vì sao không uống thuốc?"
"Tôi muốn uống nước."
"Vậy gọi Minh Ngọc bưng cho con."
Tôi lắc đầu: "Con muốn tự đi lấy."
Khuôn mặt cha vô biểu tình, giữ thái độ trầm mặc.
Không khí trong phòng đột nhiên cứng ngắc.
Tất cả mọi người không nói lời nào, đặc biệt là Bùi Mỹ Linh, biểu tình rất làkhó coi.
Qua một hồi lâu, Bùi Mỹ Linh là người đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc.
Nàng cười nói: "Đồng Đồng, chân con mới vừa tháo bột, hãy còn yếu ớt, để chắc chắn cứ để Minh Ngọc hỗ trợ con nhé."
"Không cần!" Cha biểu tình bình thản, ngữ khí lại cương nghị, khôngcho thương lượng, "Cứ để nó tự lấy. Ăn cơm uống thuốc, đều tự làm đi."
Tôi trầm mặc nhìn hắn, cũng chẳng hề phản bác, đứng lên, chậm rãi lê thân ra hướng cửa, mỗi một bước chân đều như bước trên lưỡi dao.
Minh Ngọc không yên lòng đi theo phía sau tôi, nhỏ giọng: "Anh ơi, để em dìu anh nhé?"
"Ai cũng không được giúp! Để chính nó tự đi!" Âm thanh cha ác liệt,âm điệu cao vút.
Minh Ngọc cắn môi, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn lui sang một bên.
Tôi liếm liếm đôi môi nứt nẻ, tiếp tục đi về phía trước.
Thời điểm đi ngang qua cha, dường như tôi nghe thấy được tiếng khớp ngón tay nắm chặt kêu răng rắc đầy kiềm nén.

Sự việc lần này vẫn chưa là lần chúng tôi chân chính trở mặt. Tuy rằng sau đó gặp nhau cũng chẳng có sắc mặt gì tốt, nhưng dù sao cũng là cha ruột, tôi cũng không đến nỗikhông nể mặt mũi cha được.

Trở mặt thực sự là hai tháng sau, khi cú điện thoại của mẹ là mỗi dẫn lửa.
Thời điểm mẹ gọi cho tôi, tôi đang tập trung tập luyện vật lý trị liệu. Lúc này tôi đã có thể bước đi trong một tiếng đồng hồ mà không cảm thấy đau.
Tôi cấp thiết phải khỏe lại sớm để rời khỏi nơi quái quỷ này.
Âm thanh của mẹ vẫn dịu dàng như vậy, khiến tôi có cảm giác như đang mơ.
Tôi đã ba tháng không được nghe giọng bà rồi. 
Tôi lau sạch mồ hồi trên mặt, vui vẻ nói: "Mẹ ơi, sao bây giờ mẹ mới gọi điện cho con?"
Mẹ ở đầu dây kia trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói: "Mẹ gần đây có một chút bận, Đồng Đồng, chân của con đã tốt hơn chưa?"
"Dạ, con đã tốt lắm rồi. Đã có thể đi bộ." Tôi nói. Thanh âm của bà có chút không đúng lắm, bà đang gặp chuyện gì sao?
Mẹ lại trầm mặc thêm mấy giây: "Đồng Đồng, chiều nay về nhà một chuyến,mẹ có việc muốn nói chuyện với con."
"Chuyện gì ạ?"
"Gặp rồi mẹ sẽ nói."
Tôi một tay nắm chặt micro, một bên vân vê điếu thuốc chưa châm lửa: "Nhưng cha không cho con tự ý ra khỏi nhà."
"..." Mẹ không trả lời, tôi xiết chặt ống nghe, đột nhiênhơi sốt sắng.
"Mẹ ơi?" Tôi nhíu mày gọi bà.
"Mẹ ở đây." Mẹ vội vã trả lời tôi, âm thanh có chút run rẩy,"Đừng có nói chuyện này với cha con. Ngày mai con lén lút chạy rangoài, hai giờ chiều, mẹ ở cổng chờ con."
"Dạ vâng ạ."
"Ừ, mẹ lại có việc, khoan mẹ nói sau. Con chú ý giữ gìn sức khỏe."
"Mẹ cũng vậy nhé ạ."

Khi mẹ cúp điện thoại, tôi ngồi ở trên ghế salon hút xong điếu thuốc, nhưng nicotin không làm tôi thả lỏng, tâm trí tôi bị vây trong một tầng sương mù dày đặc, là một cảm giác bất an mãnh liệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro