6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bể nước không có nước, cỏ dại mọc lan tràn, tôi có thể cảm giác được những cái gai sắc nhọn lướt qua làn da tôi, phá vỡ da thịt, mang lại cảm giác đau đớn nóng rát.

Ruồi muỗi, côn trùng mùa hạ không thể chờ đợi mà bay quanh quẩn xung quanh tôi, hung hăng len lỏi bò trườn lên người tôi.

Nơi này cách nhà chính Chu gia gần mười phút đi bộ, mặc dù có kêu cứu cũng không có ai nghe đến, không bằng bảo trì sức lực, ở đây ngủ một giấc.

Cỏ dại cao mà dày đặc, khắp trời đầy sao, đom đóm trên không trung bay lượn, sáng lên lấp loá.
Rất đẹp.
Tôi lẩm nhẩm bài hát Tiếu Tích yêu thích nhất.

Bài hát kia là vào năm đi cùng anh đến concert của RHC nghe được, lúc nhớ tới, cảm tưởng như vẫn còn văng vẳng bên tai tiếng người ca sĩ họ Đường đó tuyệt vọng gào thét trên đài:

Tôi yêu da thịt người, tinh khiết như tuyết trắng.

Tôi yêu động chạm nơi người, lạnh lẽo như băng.

Nhân ảnh người như gần như xa, hồn tôi điên đảo.

Yêu đến từng giọt lệ lướt qua đôi gò má, yêu sinh mệnh người từng chút một trôi đi thẫn thờ.

A, thân ái của tôi, vẻ đẹp tuyệt diệu của người.

A, người yêu của tôi, tôi đã vụng trộm nghĩ.

Người đã biến mất không còn tăm tích, thân ái, người tuyệt diệu như vậy.

Người nói dối!

Tôi mê luyến ánh mắt người toát lên tuyệt vọng

Tôi yêu xiết bao đôi môi bóng loáng hơi rượu nồng

Tôi khát cầu người run rẩy trước tôi như hồng mai đọng tuyết

Tôi tình nguyện cho tính mạng người yên tĩnh chảy xuôi

Nhưng người dối tôi...

Tiếu Tích từ buổi biểu diễn kia trở về luôn trong hưng phấn cao độ. Anh không tiếc lời ca ngợi ca khúc này quá mức tuyệt vời, quá mức động nhân, khiến cho anh nghe xong đã lập tức muốn chịch tôi.

Sau này mỗi lần chúng tôi lên giường, anh đều sẽ mở bài hát này cho tôi nghe, lại kề sát bên tai tôi thủ thỉ. Chu Đồng, anh yêu em. Chu Đồng, anh yêu em.

Tiếu Tích là mặt trời duy nhất của tôi, có lúc lại chính là hung khí kết liễu sinh mạng tôi.

Tôi rên rỉ bài hát kia, linh hồn không tưởng niệm anh, thân thể lại nhớ nhung anh.

Tôi đưa bàn tay luồn vào đũng quần, nắm chặt bộ phận sinh dục của mình, bắt đầu thủ dâm.

Trong đầu óc là khuôn mặt Tiếu Tích.

Rất nhanh, tôi đã bắn.

Trời ơi! Điều này thật đáng sợ, chỉ là hồi tưởng khuôn mặt của một người đã chết, tôi liền bắn. Trước kia tại sao tôi không phát hiện ra tên Tiếu Tích kia có sức hấp dẫn lớn như vậy?

Hơi thở ám ách hổn hển, mãi lâu sau mới bình ổn trở lại, tay tôi chà loạn trên bụi cỏ hoang lau khô tinh dịch vướng bẩn, tôi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cảm giác lại tựa như một lần nữa chìm vào biển sâu, vô số chất lỏng xanh lam tràn vào tứ chi bách hài. Đôi mắt, lỗ mũi, khoang miệng. Gần như muốn nghẹt thở.

Lúc này, một chùm sáng mạnh mẽ chiếu lại đây, tôi nghe có người gọi: "Chu Đồng, Chu Đồng?"
Thanh âm kia trầm thấp tao nhã, mang tôi từ giữa mê man vớt ra.
Tôi lên tinh thần, tiếp lời: "Ở đây."
Cha nhảy xuống, đi đến trước mặt tôi, sắc mặt hiếm khi khó coi tới hù người.
Chỉ một mình hắn.
"Có bị thương nơi nào không?" Hắn hỏi.
Tôi nhìn mặt cha, nhẹ giọng nói: "Chân không thể động, ngoài ra không có gì đáng ngại."
"Để ta gọi bác sĩ." Hắn gọi điện thoại, kêu một bác sĩ tại gia quen biết tới nhà, sau đó ôm vào trong ngực, bước nhanh về nhà.
Khoảng cách rất gần, tôi nghe thấy được hắn trên người có một cỗ mùi hương lành lạnh, rất nhạt, lại khiến người ấn tượng khắc sâu.
Chu gia không mở đèn, Bùi Mỹ Linh không có ở nhà, ngược lại là Minh Ngọc ngồi trên ghế salon trong phòng khách, như là đang đợi ai. Thấy tôi trở về thì vội vã đứng lên, sắc mặt một mảnh tro nguội.
Cha hừ một tiếng, ôm tôi trở về phòng.
Tôi quay đầu lại xem Minh Ngọc, Minh Ngọc cũng đang nhìn tôi, biểu tình dường như thảng thốt.
Tôi gật đầu với cậu một cái.
Cậu liền ngồi lại trên ghế salon, đầu cúi thấp.
Chỉ chốc lát, bác sĩ đến, kiểm tra một phen mới biết không quá mức quá đáng lo, chỉ có hơi bị thương ngoài da, băng bó bôi thuốc, qua mấy ngày là có thể khôi phục.
Cha hỏi: "Chân của Đồng Đồng không sao chứ?"
Bác sĩ: "Không quá đáng lo."
Rốt cuộc yên tâm, cha tiễn người ra cửa. Sau đó trở về phòng, dùng khăn lông ướt lau mồ hôi cho tôi.
Sau khi làm xong hết những thứ này, hắn ở trên ghế salon ngồi xuống, châm một điếu thuốc.
Một làn khói hình bầu dục từ trong miệng hắn phả ra, cha rốt cục mở miệng: "Con đã biết?"
"Biết gì?" Tôi giả ngu.
Khói thuốc lượn lờ, không thấy rõ khuôn mặt hắn.
"Người đã đẩy con xuống hồ. Chuyện này, đừng nhắc lại." Cha thanh âm rất lạnh nhạt.
"Được, còn gì nữa không?" Tôi hỏi, bất động thanh sắc.
"Hết rồi. Con hãy quên chuyện tối nay đi, đây chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên." Một tay hắn đặt lên mặt bàn, ngón tay trỏ gõ gõ, nhìn tôi thâm sâu.

Tôi cười lạnh.
Cha nói tiếp: "Dù sao cũng là người thân."
Người thân? Tôi không có bất luận người thân nào cả. Ngoài trừ mẹ, a, còn có Tiếu Tích.
Tiếu Tích vừa là người yêu tôi, cũng là người thân.

Có lẽ nhận ra sắc mặt tôi khó coi, vẻ mặt của hắn cũng không tốt lắm. Mà vướng cái tôi là người bị hại nên cũng không thể phát hỏa, chỉ có thể nhịn.

Đang trò chuyện, ngoài cửa truyền đến đến giày cao gót vang cành cạch trên mặt đá, Bùi Mỹ Linh vội vã đẩy cửa vào, sốt sắng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Nghe nói Đồng Đồng xảy ra vấn đề?"

Cha cũng không nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Không có gì đáng ngại, yên tâm đi."

Bùi Mỹ Linh tỏ vẻ rất lo lắng, nàng nhìn tôi, ánh mắt ân cần.

Tôi gật đầu với nàng, cười nói: "Dì Bùi, tôi không sao, chỉ là có chút bị thương ngoài da."
Bùi Mỹ Linh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí oán trách: "Tại sao lại không cẩn thận như vậy, không phải đã nói con không được ra ngoài sao? Ta nghe Minh Ngọc nói con bị ngã, làm ta sợ phát khiếp."

Tôi ha ha cười, nói: "Không có chuyện gì, không sao rồi."
Bùi Mỹ Linh nhìn tôi một chút, lại nhìn cha, đóng cửa phòng ra ngoài: "Em đi xem xem Minh Ngọc có uống thuốc chưa." lưu lại hai người cha và tôi.
Cha dập thuốc, đứng dậy, áo sơ mi trắng bạc, quần tây đen dài, đem dáng người của hắn biểu bộ hoàn toàn, càng thêm thon dài tuấn mỹ.

Hắn nói: "Nghỉ ngơi cho tốt. Ta gọi người hầu làm cơm cho con."
"Cha." Tôi gọi.
Hắn dừng bước lại, cũng không quay người.
Tôi nói: "Qua mấy ngày nữa tôi muốn về nhà an dưỡng. Trong nhà cũng có người hầu, không sợ không có ai chăm sóc."
"Không được!" Cha cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Tôi ngẩn ra, lập tức sắc mặt âm trầm: "Nếu cứ ở nơi này chờ đợi, tôi có thể sống sót ra ngoài hay không cũng không biết được..."
"Chuyện như vậy sẽ không có lần thứ hai!" Hắn không kiên nhẫn đánh gãy lời tôi, đẩy cửa.
Tiếng sập cửa rất lớn, chấn động đến mức cửa sổ pha lê cũng rung động.
Tôi cảm thấy không hiểu ra sao, lão già này phát hỏa cái gì? Tôi về nhà hay không khi nào tới phiên hắn quản?

Bệnh thần kinh!
Tôi tức đến nổ phổi vung tay quét khay trà đang yên đang lành trên bàn, một tiếng "Xoảng", miểng thủy tinh văng đầy phòng. 

Ngày kế, Minh Ngọc bị cha cấm túc, suốt một tháng không cho phép ra khỏi cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro