20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thằng nhóc trèo xuống khỏi đùi Duy Cương sau khi lải nhải một mình chán chê mới nhận ra rằng ông chú đáng kính đã ngủ gật từ đời thuở nào, tốt bụng hôn nhẹ lên má anh một cái và ngồi đúng vào vị trí dành cho nó ghi trên vé tàu điện.

Nó nhìn nghiêng sang người phụ nữ kế bên, quá dễ dàng để bắt chuyện với cô nàng chỉ bằng nụ cười mỉm.

"Nhà cô có nuôi con gì không cô?"

Và người phụ nữ cũng vui vẻ đáp trả lại nó.

"Có đấy, nhà cô nuôi chó cảnh, nhóc muốn xem hình nó không?"

Đứa nhóc ngay lập tức gật đầu, nhích gần hơn một chút để tò mò ngó vào màn hình di động, rồi trầm trồ reo lên trong tích tắc.

"Dễ thương thế, Tài cũng muốn một con."

Người phụ nữ nựng nhẹ gò má nó và hỏi.

"Nhà nhóc không nuôi thú cưng à?"

Đứa nhóc nghiêm túc nghĩ ngợi một lát trước khi mắt nó sáng quắc, như thể vừa đột ngột phát hiện điều gì đó.

"Nhà Tài có nuôi."

"Vậy tên nó là gì?"

"Chú Cương, nhà Tài có nuôi một chú Cương."

"Chú Cương? Nhóc gọi nó là chú cơ à?"

"Vì chú Cương già rồi."

"Thế chắc chú Cương phải ăn khỏe lắm, chú Cương là giống chó gì?"

"Chú Cương không phải chó đâu cô."

"Nó là con gì vậy?"

"Nó là con người."
...

"Hôm nay có một cô trên tàu điện nói chú chắc phải ăn khỏe lắm."

"Nói gì kỳ vậy mày?"
_____

Chap 20 fic gốc:

https://www.wattpad.com/story/151709515?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=share_reading&wp_page=reading&wp_uname=dccittk&wp_originator=36fHqkeDT1yx54WFZ4IMuNhp13SFTLcEqtOWjZBuC5kCedeKIAP12jqVb6CFInMVQ1dGJgbrCAwyQipeQuysJY4%2F4d8gBTlrcLUvFoLnwUGSF1p0OGS4JNZutiviWUr7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro