36.VỢ CHƯA CƯỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm tại thành phố Mimosa được ánh đèn thắp lung linh khắp phố. Hương vị núi non cây cỏ len lỏi vào không khí, tạo ra một khung cảnh lãng mạn và bình yên.

Trong căn phòng ngủ, nhờ ánh trăng chiếu sáng càng thấy rõ hình ảnh hỗn độn ở trên giường là một màn kích tình nóng bỏng. Tiếng thở gấp cùng thanh âm yêu kiều đến động lòng người, khiến cho không khí trong phòng càng thêm mờ ám. Lúc này Văn Toàn yếu ớt bị Ngọc Hải đè dưới thân, từng đợt sóng tình ập đến khiến cậu nức nở, cánh môi đỏ mọng dịu dàng rên lên những âm thanh đứt quãng.

*Ngọc Hải nhẹ...nhẹ thôi*

Trên tấm lưng màu đồng mồ hôi như sương lấm tấm, càng khiến cơ thể của anh thêm phần quyến rủ. Ngọc Hải ngồi dậy kéo theo là cơ thể không xương của Văn Toàn, tư thế này khiến cho hai người càng thêm khắng khít. Môi lưỡi giao hòa, chẳng còn biết đâu là hương vị của ai. Đến khi thủy triều ập đến, Văn Toàn cong người hét lên nức nở rồi ỉu xìu trong lòng Ngọc Hải. Ngọc Hải hôn cậu, anh xoa tấm lưng trơn bóng của thiên hạ trong lòng, khàn giọng hưng phấn nói.

*Bảo bối à, đêm còn rất dài mà*

Anh đặt cậu nằm sấp xuống giường cứ như thế đè ép thả từng cái hôn dày đặc trên vai, trên tấm lưng sáng bóng mảnh mai. Phía dưới lại tiếp tục mạnh mẽ đi vào, Ngọc Hải ôm trọn cậu vào lòng, đặt tay mình lên bàn tay nhỏ đang bấu víu grap giường, hai thân thể như hòa làm một.

*Ư...ưm...hức*

Văn Toàn bị sóng tình làm cho lí trí hoàn toàn tan rã, cậu yếu ớt chỉ biết để mặc Ngọc Hải tung hoành. Hai người cứ thế cho đến khi lâng lâng như trên thiên đường. Cảnh đẹp ngoài kia cũng phải nhún nhường cho khung cảnh nóng bỏng bên trong. Ánh trăng ngày càng hắt hiu, rồi cũng lặng lẽ rời đi.

Rồi để khi sáng sớm bình minh vừa ló dạng, Ngọc Hải choàng tay ôm lấy Văn Toàn, hai người im lặng hướng mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, rồi lại trao nhau nụ hôn tinh mơ buổi sáng. Được ở nơi mình thấy bình yên nhất. Mà bình yên là tấm gương phản chiếu của hạnh phúc được soi rọi từ tình yêu.

__________________________

Tại sân đua ngựa Chiang Mai.

Đây được xem là buổi gặp gỡ của quan chức cấp cao và doanh nhân thành đạt. Xem ra mặt nổi chỉ là giao lưu hữu nghị giữa hai bên. Trác Cửu rất không vui khi Ngọc Hải lại đưa Văn Toàn theo, còn không một tấc rời xa tầm mắt. Đây là điều mà ông ta không vừa lòng nhất về Ngọc Hải gần mười năm qua.

Chỉ cần nhìn sơ qua, Ngọc Hải có thể hiểu bọn người đó suy nghĩ gì. Chỉ là anh muốn làm điều mình thích, nhìn qua cậu con trai bên cạnh đang hướng mắt nhìn những chú ngựa chiến ngoài kia. Đặc biệt là thời gian này anh không muốn rời xa Văn Toàn dù là một giây, một phút nào. Rõ ràng một chút cũng không yên lòng.

Arthit nhíu mày từ lúc Văn Toàn xuất hiện, ông ta trầm trọng nói đủ mình với Trác Cửu nghe được.

*Sao lại có người ngoài, phi vụ hôm nay dời sang lần khác đi*

Người ngoài qua miệng Arthit dĩ nhiên không ai khác chính là Văn Toàn.

*Ngài có thể yên tâm, thằng bé vốn không nói chuyện được. Nó cũng là người của chúng tôi không có gì đáng lo ngại*Trác Cửu khó xử hạ giọng.

Somcha từ lúc giờ chưa rời khỏi mắt từ lúc Hải nắm tay Văn Toàn xuất hiện, cô ta đứng bên cạnh ba mình, ánh mắt mang đầy hận ý, làn môi đỏ nhếch lên.

*Không được chú Cửu, chẳng ai chứng minh cậu ta vô hại cả*

Trác Cửu im lặng không nói được gì, tức giận quay đầu nhìn Ngọc Hải đang đi tới. Trác Tư Sở cúi đầu nhếch môi, Bạch Thiển biết phi vụ lần này rất quan trọng với Trác Cửu, là con rể tốt ông ta cũng phải góp phần giúp đỡ.

*Văn Toàn là con trai nuôi của chúng tôi gần mười năm nay. Chúng tôi có thể bảo đảm việc này*

*Không được, tôi vẫn không an tâm, hôm nay xem như tôi mời các người đến đây giải trí đi*Arthit xua tay bác bỏ.

Lúc này Ngọc Hải cùng Văn Toàn đi tới, nhìn sắc mặt Trác Cửu không tốt. Anh có thể đoán ra được vấn đề. Nhưng vẫn bình thản như không quản.

*Chào ngài Arthit*

Rồi khẽ gật đầu với Somcha, Somcha mỉm cười với anh, cô ta ngọt ngào.

*Ngọc Hải có thể giới thiệu một chút được không*

Nụ cười treo trên môi nhưng trong ánh mắt không hề có ý cười nhìn qua Văn Toàn.

*Không nghĩ Tam Gia đã sớm có người bên cạnh*Arthit cũng mở miệng.

Ngọc Hải mỉm cười thoải mái. Choàng tay qua vai Văn Toàn, tự hào giới thiệu.

*Vợ chưa cưới của tôi, Văn Toàn*

ẦM.

Một lời nói của anh nghe thì đơn giản nhưng thu lại tất cả ánh mắt của mọi người ở đây. Căm phẫn có, không thể tin, ngạc nhiên đủ mọi sắc thái. Đặc biệt là Văn Toàn, cậu hé miệng nhìn anh. Không nghĩ anh cho cậu mặt mũi lớn đến vậy, hay là trong lòng anh vốn nghĩ như thế. Trái tim nhỏ của Văn Toàn không yên đập mạnh từng cơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro