37.CƯỠI NGỰA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Somcha gượng cười nhưng trong lòng sự gang tị như muốn vỡ tung mất rồi.

*Chúc mừng anh*

Ngọc Hải chỉ khẽ nói cảm ơn, cũng không muốn suy xét từng sắc mặt của bọn họ. Trác Cửu không thể tin được có ngày Ngọc Hải lại trúng tiếng sét ái tình thì lại ngu muội như vậy. Đàn bà con trai trên đời này chết hết rồi hay sao lại chọn một đứa câm làm vợ. Ngoài vẻ xinh đẹp kia, thì yếu đuối, nhu nhược chẳng có thể giúp ích gì. Ông ta mang một bụng tức giận trong cuộc gặp gỡ hôm nay. Ngọc Hải lại lờ đi như không quan tâm càng khiến ông nhìn Văn Toàn thế nào cũng thấy chướng mắt.

Sau khi xem trận đua ngựa đầy phấn khích, Ngọc Hải và Văn Toàn nắm tay nhau ra lựa chọn ngựa. Vì anh biết cậu trai nhỏ này đang mê tít những chú ngựa kia. Anh ôm Văn Toàn từ đằng sau, khẽ hôn lên mặt cậu, nhìn bàn tay trắng muốt đang vuốt ve lông ngựa.

*Muốn cưỡi không?*Anh nhỏ nhẹ hỏi.

Vì lúc này đang ở bên ngoài, nên Văn Toàn vẫn không muốn ai biết mình có thể nói chuyện. Nhưng cậu rất thích liền quay đầu nở nụ cười xinh đẹp, còn thể hiện đôi mắt đầy mong chờ như đang nói.

*Em được cưỡi sao?*

Đứng từ xa Bạch Thiển không thể tin được chỉ mấy ngày vỏn vẹn ở bên cạnh Ngọc Hải, Văn Toàn như trở thành con người khác vậy. Ở bên cạnh ông mười năm, Bạch Thiển chưa bao giờ thấy Văn Toàn mỉm cười vô tư vô lo như bây giờ. Lần đầu ông mới biết cậu còn một bộ mặt đáng yêu, nụ cười lay động lòng người như thế. Trác Tư Sở khoanh tay cười mỉa mai.

*Ánh mắt này chắc là yêu thật rồi, Ngọc Hải thật là lợi hại*

Somcha nhìn đến mắt cũng thấy phát đau, lúc này Ngọc Hải đang đỡ Văn Toàn lên ngựa.

*Ngọc Hải, chờ đã*Somcha vội gọi.

Ngọc Hải quay đầu thấy Somcha đang chạy vội đến chỗ anh.

*Có gì sao?*

*Tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi anh*

Rồi nhìn qua Văn Toàn như có mặt cậu ở đây khiến cô ta không tiện nói. Văn Toàn cũng hiểu ra nhưng cậu cố lờ đi không biết. Cậu còn nhìn Ngọc Hải, rõ ràng là đang đợi anh leo lên lưng ngựa, hành động này của Văn Toàn khiến Somcha tức điên trong lòng. Ngọc Hải nhếch môi.

*Có gì một chút nữa chúng ta nói sau*

Nói rồi anh rất nhanh leo lên ngựa ôm chầm lấy Văn Toàn.

*Ngọc Hải anh đừng đi*Somcha quýnh quáng.

Thái độ lạ thường của Somcha khiến chân mày Ngọc Hải nhíu lại, khiến Somcha biết mình vừa hơi thất thố cứ lo lắng sợ mình bị nghi ngờ. Cô ta cười cười.

*Được rồi, vậy tôi đợi anh*

Ngọc Hải im lặng không nói thêm, huých ngựa một cái. Chú ngựa trắng oai mãnh chạy về phía trước, cảnh tượng hai người ôm nhau trên trường đua ngựa lãng mạn đến mức Trác Tư Sở phải thốt lên câu.

*Họ thật đẹp đôi*

Văn Toàn lần đầu được cưỡi ngựa nên vô cùng thích thú, được lòng ngực dày rộng ấm áp của Ngọc Hải bao lấy, hơi thở hai người quấn quýt ngọt ngào trao nhau. Dưới nắng sớm nhìn một bên mặt của cậu non nớt, trắng mịn, còn thấy cả lông tơ đáng yêu vô cùng. Họ cứ ôm nhau thong thả mặc kệ xung quanh. Ngoài suy đoán của Somcha, một vòng cưỡi ngựa của Ngọc Hải và Văn Toàn lại vô cùng vui vẻ không có gì xảy ra. Somcha quay đầu cầm lấy điện thoại gọi đi.

*Anh đang đùa với tôi à?*Giọng cô ta rít qua kẽ răng.

*Đừng nóng, kịch hay còn ở phía trước*Đằng Long cười haha.

Cúp điện thoại của Đằng Long rồi, Somcha có hơi lo lắng chẳng biết hắn giở trò gì đây. Đang mãi mê bị cuốn với dòng suy nghĩ của bản thân.

*Bằng...bằng*

Bất ngờ lúc này tiếng súng ở đâu vang lên, Somcha hoảng hốt kèm theo sợ hãi đến mức điện thoại trên tay xém tí nữa rơi xuống đất.

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro