Chap 4: Anh Hải làm là vì em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại, một thân lớn một thân nhỏ đã có mặt tại siêu thị lựa lựa đồ, phần hắn thì một tay đẩy giỏ hàng, còn một tay thì liên tục cầm những món hàng trên kệ đưa lên kiểm tra rồi bỏ vào giỏ hàng.                   

Còn em thì đi theo phía sau hắn, có phải vì chân hắn dài quá chăng, một bước của hắn liền bằng hai bước của em, cứ cỡ vài phút thì khoảng cách giữa em với hắn bị cách xa.                      

Hắn ban đầu cứ chăm chú tìm nguyên liệu không để ý em, đến lúc quay sang nhìn thì người bên cạnh chẳng thấy đâu nữa. Nhìn lại phía sau thì lại thấy em, em đi chậm thì không nói đi, đằng này em vừa đi chậm, mà mắt cứ láo liên nhìn nhìn mấy gói kẹo ngọt trên kệ hàng, liền đứng lại nhìn chằm chằm.                   

Hắn đành phải lui ngược về chỗ em, bảo em phải đi bên cạnh hắn, phải đi bên cạnh. Hắn nhắc đi nhắc lại vài lần cho đến khi nghe tiếng dạ ngọt lịm của em.                     

Để tránh trường hợp bị tách xa em lần nữa, hắn biết em nhìn mấy gói kẹo kia chắc chắn là đã để tâm tới rồi. Nên hắn liền quơ tay một lượt, mấy gọi kẹo đủ màu đó đã nằm gọn trong giỏ hàng không chừa một gói nào.                    

Văn Toàn đạt được mục đích liền cười tươi lộ hai răng thỏ, Quế Ngọc Hải cũng không kìm lòng lại được mà nhéo một cái rõ mạnh.                  

Nhưng thật sự có một điều có ai thắc mắc hay không ? Rằng là tại sao Quế Ngọc Hải lại phải rước em tới tận siêu thị để mua đồ về làm cho en, mà không phải là đặt em ngồi yên một chỗ ở nhà còn việc hắn chỉ cần chịu mưa một chút, ra mấy chỗ mà hắn thường đưa em tới mua một suất về cho em. Như vậy có phải là tiện hơn không ?                   

Sao hắn cứ làm khổ bản thân thế ?
                    
Hay do hắn có sở thích tự ngược đãi bản thân?                    

Không phải đâu.                    

Sau nhiều lần Quế Ngọc Hải lạnh lùng đưa em nhỏ đáng yêu của mình đi ăn, hắn liền phát hiện ra những chỗ này ừ thì có ngon đấy nhưng lại không chắc chắn được 100% là an toàn.                    

Nên hắn liền ngày đêm lên mạng tìm cách làm mấy món ăn vặt ngon bổ.
                     
Biết là tính của bé con rất ham ăn, ăn rất nhiều nhiều nhiều nên hắn chưa bao giờ rời mắt khỏi em, bao giờ cũng đi kè kè bên em.                     

Hắn sợ chỉ cần rời mắt em, thì liền không tìm thấy em nữa. Vì em chắc chắn sẽ chạy tới những chỗ kia.
                 
Nếu như Văn Toàn đồng ý giao hết phần ăn cả cuộc đời mình cho hắn, thì hắn cũng sẽ tình nguyện lo cho bé con tất cả.
                 
Đừng nghĩ Quế Ngọc Hải là chủ tịch của một công ty lớn nên mới có nhiều tiền lo cho em đến thế.                 

Hắn cũng chỉ là một người bình thường thôi à.                  

Quế Ngọc Hải tới bây giờ mới là sinh viên năm hai, có một em bé người yêu học lớp mười một trường trung học phổ thông.
                     
Chẳng ai có thể ngờ được, trường đại học của hắn lại gần ngay trường trung học của em. Cho nên việc mỗi ngày hắn cùng em âu yếm trước mặt là điều không thể nào không xảy ra.
                              
Gia đình Ngọc Hải cũng không phải thuộc dạng thượng lưu quý tộc gì kia, Ngọc Hải hắn cũng không phải là cậu ấm được nuông chiều nên mới sinh ra tính khó ở kiêu căng kia, mà nó có từ trong máu mất tiêu.

Năm vừa lên sinh viên năm nhất, Ngọc Hải tự nhận thức được bản thân đã thực sự trưởng thành. Có thể tự lo cho bản thân, liền xin ba mẹ Quế ra ở riêng, cũng bắt đầu tìm kiếm công việc sống qua ngày.

Hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ mở riêng cho mình một công ty, một chi nhánh hay là một tiệm bánh nào đó.

Cho tới khi gặp em nhỏ, người lúc nào bên cạnh cũng sẽ có đồ ăn.

Vì quá thương yêu Văn Toàn, lại không đành lòng để em ăn những món ngoài kia. Hắn ngày đêm lên mạng mò công thức làm mấy món ăn vặt mà em thích, đặc biệt hơn là bánh ngọt.

Mỗi ngày liền làm một loại bánh ngọt khác nhau mang đến cho em.

Chỉ cần nhìn thấy em yêu thích nó, hắn lại không nghĩ tới một việc mà hắn sẽ không bao giờ làm.

Đó là mở một tiệm bánh nhỏ. Để thuận tiện hơn, hắn không thể ngày nào đều làm bánh mang đến cho em được, có hôm hắn bận công việc không làm bánh liền thấy áy náy.

Ngọc Hải lúc bấy giờ cũng chỉ là một tên sinh viên chưa có sự nghiệp vững chắc, tiền cũng không phải là quá nhiều. Nên việc mở một tiệm bánh dù lớn hay nhỏ là điều bất khả thi.

Hắn từ nhỏ đã không quá dựa dẫm vào ba mẹ, cũng ít khi xin điều gì từ hai người họ. Khiến ba mẹ kim xuất hiện một ý nghĩ con trai yêu quý của họ thực sự có phải đang cảm thấy bản thân mình thiếu tình yêu thương từ hai người hay không. Mà lại chẳng bao giờ thấy làm phiền gì đến họ, mặc dù điều đó làm họ thực sự rất thích .

Ấy vậy mà, đến ngày hôm nay hắn đã đường đường chính chính ngồi trước mặt ba mẹ Quế hy vọng họ có thể thực hiện được mong muốn này của hắn.

Ba mẹ Quế nhìn thấy con trai mình như vậy, liền cười hì hì hỏi tại sao. Con trai của họ từ trước tới giờ làm gì có đụng vào bếp mà hôm nay lại hứng thú với bánh như vậy.

Hắn cũng cười mà đáp:

"bởi vì người yêu con thích ăn bánh ạ".

trúng phốc !!

Ba liền đầu tư cho hắn một tiệm bánh nhỏ gần phố, chỉ mong rằng một ngày đẹp trời nào đó hắn dẫn Văn Toàn về cho ba Quế xem mặt.

Từ đó, xuất hiện một tiệm bánh mang tên HaiToan

Quế Ngọc Hải sẽ không cần lo Văn Toàn sẽ ăn gì nếu không có hắn.

Hắn cũng đã âm thầm đe dọa cậu bạn thân nhất của Văn Toàn - Đình Trọng. nếu như cậu nhóc kia dám dẫn Văn Toàn bé con của hắn đi đâu lung tung, hắn mà phát hiện ra. Sẽ bắt cả hai nhóc nhốt vào nhà kho của tiệm bánh, nhóc con kia liền sợ hãi mà đồng ý, hứa sẽ không đưa Văn Toàn đi đâu lung tung, đi ăn cũng sẽ chỉ tới tiệm bánh HaiToan mà thôi.

Nói quá nhiều, chỉ sợ người ta biết rõ về Quế Ngọc Hải sẽ nhanh chóng lập kế hoạch bắt hắn đi khỏi Văn Toàn bé nhỏ này. Nên hãy quay lại với chủ đề chính.

           
______________

End chap 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro