Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Toàn bé con lẽo đẽo bên cạnh Ngọc Hải, hai bàn tay nhỏ nhỏ níu vạt áo hắn. Người qua đường có lẽ cho rằng đây chính là hình ảnh ông chú già đầu cùng nhóc con loắt choắt đi mua đồ.

"Anh ơi xong chưa ?" Văn Toàn giọng mệt mỏi lên tiếng.

"sao thế ?" hắn nghe giọng bé con cất lên có vẻ lạ, liền dừng lại mọi hoạt động quay sang nhìn em.

"em mỏi chân, đi từ nãy đến giờ" mỏi là đúng thôi, hắn từ nãy giờ đã đi vòng vòng siêu thị này tận mấy lần rồi.

"lúc nãy sao không ở nhà đợi đi, cứ mãi đòi đi theo" hắn lại bắt đầu khơi chuyện mắng em rồi đó.

"nhưng em muốn ở cạnh anh mà .." uất ức, người ta là lo cho hắn đi một mình sẽ cô đơn, nên đi theo bầu bạn cho anh thôi.

"lúc nào mà chẳng ở cạnh, tách nhau ra một chút thì có làm sao ?" vào rồi đấy, hắn chuẩn bị nói ra những câu tổn thương cho mà coi.

" ... " Văn Toàn sẽ đứng ở đây khóc một trận cho hắn coi.

"em khóc lóc cái gì ? chẳng phải là đang lo cho em hay sao ?"

"e-em đâu có". hic, tới khóc mà hắn cũng không cho, hết thương mất rồi.

"trời mưa như vậy, em cứ đòi đi lung tung rất nguy hiểm. Nếu em ở yên trong nhà thì nãy giờ tôi không có đứng đây khó chịu với em"

"..."

"em cái gì cũng ngốc nghếch. khiến tôi phải lo lắng cho em đủ điều, hiểu không ?" hắn chuẩn bị buông ra những lời vô cớ đấy.

"..." em sắp khóc rồi đó, hắn lại bắt nạt em rồi.

"Văn Toàn, may cho em. nếu như em 'đủ' thì tôi cho em ngày mai cũng đừng hòng mà đi được". Chuyện bé con cùng với thời tiết thất thường khiến cho đầu óc hắn cũng không được bình tĩnh, liền phun ra một câu cực kì vô liêm sỉ.

"thôi ... em không dám nữa" . Văn Toàn cứng họng nãy giờ, định bụng sẽ ôm cái cục buồn này cả đêm luôn. Cuối cùng cũng phải lên tiếng vì câu nói cuối cùng của hắn, mặt em bộc ra vẻ ngây thơ khó hiểu, hắn là đang nói tới vấn đề gì vậy ? em chỉ hiểu rằng hắn sẽ "đánh em đến không đi được" lập tức liền thôi ... em sẽ không dám chọc vào anh nữa đâu.

"giờ phải làm sao đây ? ở đây lại không có ghế" . Ngọc Hải nhìn nhìn trái phải, nắm lấy tay nhỏ của em kéo sát lại, nói :

"em cố một chút, ra ngoài kia tìm ghế cho em. xoa xoa chân cho em"

Ủa Quế Ngọc Hải ơi ?

Hắn bị làm sao thế ?

Một giây trước còn đang khó chịu mà ?

Sao bây giờ thay đổi 180° thế Quế ơi ơi ?

Thời tiết lúc mưa lúc nắng nên đầu óc hắn cũng như vậy hả ?

"Vâng ạ"

"ngoan, một chút sẽ mua kem cho em. Về nhà sẽ cho em ăn no, không mỏi chân nữa" hắn cúi người hôn "chụt" vào trán người thấp hơn, sau đó xoa xoa đầu nhỏ.

Có thể nào cho tôi gọi hắn là Quế đa nhân cách hay không hả ?

"ngoan lắm, vậy mới là bé con của tôi. cho hôn thêm một chút nữa đi, một lần bằng một hộp sữa chuối"

__________________

End chap 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro