Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Hải đặt Văn Toàn lên giường, bản thân đi vào phòng tắm.
Khi hắn trở ra đã là chuyện của 20' sau.

Nhìn người đang ngồi trên giường khiến đồng tử hắn giãn ra.
Văn Toàn đang ở trên giường, đôi mắt trong veo, ngây thơ nhìn hắn. Vấn đề ở đây chính là... cậu hoàn toàn khỏa thân, quần áo bị vứt mỗi thứ một nơi.

Nhìn thấy Ngọc Hải, Văn Toàn hơi nghiêng đầu "Quế tổng?"
Hắn đi về phía cậu, nhặt quần áo muốn giúp cậu mặc lại đàng hoàng nhưng lại bị cậu đẩy ra, chu môi nói "Nóng nha. Không muốn mặc."

Ngọc Hải không hề muốn thừa lúc cậu say mà làm ra chuyện đồi bại đó. Nhưng hiện tại hắn cảm thấy lí trí mình đang bị lung lay dữ dội và có nguy cơ không thể tiếp tục giữ bình tĩnh nếu như thầy giáo nhỏ này còn tiếp tục câu dẫn hắn.

"Ngoan. Mặc vào, tôi mở điều hòa, rất nhanh sẽ không còn nóng nữa..."- Ngọc Hải dịu giọng khuyên nhủ con thỏ say xỉn này, trong lòng tự nhủ từ nay tuyệt đối sẽ cấm cậu động vào thức uống chứa cồn.

"Không muốn, không muốn, không muốn!"- Văn Toàn chu chu cái miệng nhỏ, lắc đầu liên tục.

Ngọc Hải thở dài, hết cách với thầy giáo nhỏ nhà mình "Được được, em không muốn sẽ không mặc. Ngoan, nằm ngủ có được hay không?"

Chính hắn cũng không biết trong lời nói và hành động của mình có bao nhiêu ôn nhu cùng trìu mến.

"Muốn ôm ôm~"- Đôi mắt to long lanh hướng hắn chớp chớp. Lông mi dài cong vút khẽ rung động.

Ngọc Hải cảm thấy lí trí của hắn đã vỡ vụn rồi...

Nhìn hai điểm hồng nhô lên trước ngực Văn Toàn làm hắn miệng khô lưỡi khô, hầu kết nhấp nhô lên xuống.
Ngọc Hải ngồi xuống, ôm lấy cậu đặt lên đùi. Lưỡi vươn ra liếm lên vành tai đỏ ửng của Văn Toàn, dần di chuyển xuống cần cổ trắng nõn ấy cắn mút mạnh tạo ra dấu hôn tím đỏ sau đó triệt để chuyển thành cắn xuống.

Văn Toàn đột nhiên bị cắn vào cổ, khẽ rên "Ah, đau..."

Ngọc Hải nhìn dấu răng của mình trên cổ cậu vẻ mặt hài lòng. Hắn cúi đầu, ngậm lấy hạt đậu đỏ trước ngực cậu ra sức mút, còn dùng răng cạ nhẹ khiến Văn Toàn vặn vẹo cơ thể muốn thoát khỏi cảm giác kì quái này.
Nhũ hoa một bên bị cắn mút, bên kia bị tay của Ngọc Hải vân vê đến nỗi sưng đỏ, cứng lên.

"Huhu... Tòn không có sữa, không cần cắn nha... Đau a đau~~~"- Văn Toàn nức nở, cố dùng chút sức lực đẩy đầu hắn ra nhưng bất thành.
Ngọc Hải ngẩng đầu, ngắm nhìn khuôn mặt diễm lệ của cậu liền nhịn không được, xoay người đè cậu xuống giường, lấy thân mình áp lên.

Ngón tay hắn lướt qua bụng Văn Toàn từ từ xuống tới hạ bộ bán cương kia của cậu, nắm lấy thành thạo tuốt lên xuống.

"Vật nhỏ này chảy nước rồi... Rất có tinh thần nha..."

Ngọc Hải dùng móng tay gãi nhẹ lên đỉnh quy đầu, ngay lập tức Văn Toàn run rẩy bắn ra thứ dịch trắng đục vào tay hắn.

"Hửm? Nhanh tới vậy?"

Văn Toàn nức nở càng thêm lợi hại, giơ tay che mặt "Không được khi dễ Tòn, huhu..."

"Không khi dễ em, Tòn ngoan, đừng khóc..."- Ngọc Hải không nghĩ tới khi say thầy giáo nghiêm túc của hắn lại trở thành một tiểu khả ái động lòng người đến như vậy.

"Quế tổng khi dễ Tòn..."

Sắc mặt của Ngọc Hải thoáng kém đi, rất nhanh chóng khôi phục bộ dạng cũ, khuyên nhủ cậu bằng giọng nói trầm thấp đầy dụ hoặc "Không gọi Quế tổng, phải gọi là... ông xã~"

"Ông... xã?"- Văn Toàn chớp mắt.

"Đúng, Tòn Tòn có phải là một bé ngoan không?"- Ngọc Hải bắt đầu kế hoạch dụ dỗ thầy giáo nhỏ.

Văn Toàn bật dậy dụi mắt "Tòn ngoan nhất!"

"Vậy Tòn phải biết nghe lời, gọi ông xã một tiếng nào..."- Ngọc Hải niết đôi môi hồng của cậu, đè gáy hôn xuống, lưỡi cũng theo đó luồn vào, cùng lưỡi của cậu quấn lấy nhau.

"Ông xã..."- Văn Toàn lần này không bị hôn tới choáng váng đầu óc nữa.
"Tòn thật ngoan."- Ngọc Hải lần nữa xâm chiếm khoang miệng cậu, thứ nước trong suốt không thể phân biệt là của ai kia không kịp nuốt xuống theo khóe miệng chảy ra.

Còn đang chìm đắm trong nụ hôn ướt át, ngón tay của Ngọc Hải bất chợt xâm nhập vào hậu đình khiến cả người Văn Toàn co lại. Hai mắt cậu mở lớn, hốt hoảng nhìn Ngọc Hải. Hắn dùng tay kia vuốt ve vật nhỏ lần nữa đứng dậy của cậu, ngón tay vẫn không ngừng khuấy động phía sau, muốn đem nơi đó của cậu nới rộng.

"Không nên a... không muốn... ông xã~"- Văn Toàn ưỡn lưng, tiểu huyệt chặt chẽ cắn lấy đầu ngón tay của Ngọc Hải, phía trước đã bắt đầu rỉ nước.

Hắn cười một tiếng, ánh mắt tối tăm nhìn cậu "Nơi này rõ ràng không muốn để ông xã rời đi..." Nói xong không đợi cậu lên tiếng liền đưa thêm ngón tay thứ hai vào.

Khóe mắt Văn Toàn ngấn lệ, đỏ ửng, lắc đầu liên tục "Như vậy thật kỳ lạ... A... Không muốn, không thể... ư a... Đừng động mà... ân..."

Ngọc Hải ngừng động tác, rút tay ra khỏi miệng huyệt ướt nhẹp nóng bỏng kia, hạ mi bày ra vẻ mặt u buồn "Được, em không muốn chúng ta sẽ không tiếp tục."

Ngọc Hải đứng lên, quay lưng vờ muốn đi, đúng như dự đoán, Văn Toàn nhào đến ôm chặt lấy thắt lưng hắn "Ông xã... Đừng đi."

Giọng mũi nỉ non mềm mại ấy đâm thẳng tới trái tim hắn "Tôi còn ở đây nhất định sẽ không chịu được mà 'làm' em. Vậy nên tạm thời tôi sẽ ngủ phòng khác."
Ngọc Hải gỡ tay cậu, tiếp tục diễn vai nam phụ đau khổ.

"Đừng mà. Anh đừng đi. C- Chúng ta sẽ 'làm' có được hay không? Anh đừng đi mà..."- Văn Toàn khóc càng thêm lợi hại, đứng dậy ôm chặt cổ hắn không buông.

Ngọc Hải nhíu mày đẩy cậu ra "Nhìn cho rõ. Nhìn xem tôi là ai? Không nhận ra tuyệt đối không 'làm'!"

Văn Toàn bị đẩy ra hơi ủy khuất nhưng vẫn cố nén nước mắt nhìn hắn "Anh là Quế tổng ah. Là ông xã ah."

"Quế tổng là ai? Ông xã là ai?"

"A? Quế tổng là ông xã. Là ông xã Ngọc Hải siêu cấp đẹp trai của Tòn Tòn nha!"- Văn Toàn khó hiểu nhìn hắn, hai mắt long lanh còn chớp chớp phụ họa theo.

"Ah?!"- Bất ngờ bị đẩy lên giường, Văn Toàn có hơi giật mình.

"Thỏ nhỏ xấu xa."- Ngọc Hải nhếch môi, cái hắn chờ là một tiếng gọi tên hắn của cậu.

Hắn lật úp người Văn Toàn lại, nâng mông cậu cao lên, làm tiền hí cho cậu một lát liền thẳng lưng đẩy côn thịt to lớn vào bên trong.

Văn Toàn thét một tiếng, hậu huyệt co bóp muốn đẩy thứ đó ra nhưng vô thức càng mời gọi Ngọc Hải khiến hắn đẩy nhanh tốc độ ra vào.
Văn Toàn đau đớn nước mắt trực trào, muốn cầu xin hắn dừng lại nhưng lời ra khỏi miệng đều biến thành tiếng rên rỉ dâm đãng.
Luật động một hồi lâu Ngọc Hải mới bắn ra, hắn nằm đè lên thầy giáo nhỏ đã bị làm tới mềm nhũn phía dưới.

Văn Toàn chưa kịp hoàn hồn thì rất nhanh chóng tính khí của hắn ở trong hậu huyệt nóng bỏng của cậu đã có tinh thần trở lại. Văn Toàn cảm nhận được liền đẩy Ngọc Hải ra muốn chạy, mới gồng mình lấy đà thì cẳng chân đã bị nắm kéo về.

"Huhu... Không làm nữa có được hay k--- Ah!"- Còn chưa nói được hết câu đã bị hắn dùng sức đâm mạnh.
"Ngoan, để ông xã làm em một lần nữa... Quay mặt lại đây."

Văn Toàn khi này đã hoàn toàn tỉnh rượu, nhận thức được bản thân đang bị ai đó 'đè' liền xấu hổ vô cùng, mặt chôn vào trong gối, mặc hắn dụ dỗ thế nào cũng quyết không quay lại.
Ngọc Hải đem vật dưới thân rút ra, cúi người thổi vào tai Văn Toàn, giọng nói trầm thấp đầy sức uy hiếp "Được, em không quay lại đúng không? Vậy thì 1 tuần nữa hãy xuống giường."

Văn Toàn cả kinh vội quay người lại, ôm lấy cổ hắn nức nở "Không muốn, chỉ làm một lần nữa... Huhu... Quế tổng, đau..."

Ngọc Hải nhướn mi "Em rốt cuộc thích cái tên Quế tổng đó cỡ nào?"

Văn Toàn nhận ra bản thân đã lỡ miệng, trước đó là do say rượu mới không biết xấu hổ gọi hắn là ông xã, bây giờ đã ý thức được mọi chuyện, e rằng khó mở miệng. Nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt lạnh lẽo của hắn vẫn là gọi một tiếng "ông xã".

Ngọc Hải liếm vành tai Văn Toàn, nhếch môi "Làm sao? Xấu hổ? Tỉnh rồi?"

Văn Toàn ngại ngùng dí mặt vài hõm vai hắn, gật đầu.
Ngọc Hải bật cười, đây là lần đầu tiên cậu được chiêm ngưỡng nụ cười không chút giả tạo này của hắn. Quá sáng, quá chói!

"Ừ, chúng ta chỉ làm một lần nữa. Sẽ không hành hạ em."- Ngọc Hải bắt đầu động, thắt lưng đưa đẩy nhẹ nhàng.

Lần này phía sau của Văn Toàn đã không còn đau nữa, ngược lại còn cảm thấy được khoái cảm.

Tính khí ban đầu chỉ bán cương nhưng hiện tại có tinh thần mà dựng thẳng, ma sát với bụng dưới của Ngọc Hải.

"Ah! Nơi đó... ưm... a~"- Bị đụng tới điểm mẫn cảm, Văn Toàn giật mình cong người lên.

Ngọc Hải cười xấu xa, ở nơi đó đâm mạnh liên tục. Bị Văn Toàn cào xước mấy đường sau lưng cũng không có dấu hiệu muốn dừng lại.

Hắn rút tính khí vẫn đang cứng ngắc còn nổi gân kia ra, nâng hai chân cậu đặt lên bả vai mình khiến cả cánh mông hoàn toàn lộ ra trước mặt hắn, phía sau bị đâm tới không khép vào được, hé mở liên tục như muốn hắn tới đâm vào "Dưới này có vẻ rất đói khát..."

Ngọc Hải cười khẽ vỗ vào mông Văn Toàn một cái lại dùng hạ thân đâm tới liên tục.

Văn Toàn thở dốc, run rẩy bắn ra, dịch thể trắng đục ấm nóng bắn lên bụng dưới của Ngọc Hải rồi chầm chậm chảy xuống. Ngọc Hải cũng không nỡ làm khổ cậu nữa, ra vào vài lần thì ở bên trong Văn Toàn xuất.
Khi hắn đem tính khí lui ra thì đồng thời phía sau cậu cũng co rút, muốn đem thứ dịch trắng kia đẩy ra toàn bộ.

Ngọc Hải thỏa mãn đứng dậy, khom người ôm Văn Toàn đang mềm nhũn toàn thân vào phòng tắm. Mặc hắn đem nơi đó tẩy rửa thế nào cậu cũng không còn tâm trạng để xấu hổ nữa rồi, chỉ có thể vô lực dựa vào lồng ngực rắn chắc của Ngọc Hải, để hắn thay mình tắm rửa sạch sẽ.

Ngọc Hải câu khóe môi, nhìn người trong lòng mà tâm dâng lên một mạt hạnh phúc, một cảm giác thành tựu mà chưa khi nào hắn cảm thấy...

___END CHAP___

:))) nhanh ghê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro