Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới khi Ngọc Hải đặt nĩa xuống đã là chuyện của 30 phút sau. Hắn lấy trong túi áo ra một chiếc khăn tay màu xanh lam nhạt để lau miệng chứ không dùng khăn giấy của nhà hàng. Chiếc khăn nhìn qua thì hẳn có giá trị không hề nhỏ, ấy vậy mà hắn chỉ lau một lần rồi không thiết tới nữa mà ném lên bàn. Văn Toàn nhìn chiếc khăn nằm yên vị trên bàn thì trách nhiệm thầy giáo lại nổi lên. Cậu ghé vào tai hắn nói thầm.

"Anh nên học lại tính cần cù, tiết kiệm đi. À không, học lại tính tiết kiệm thôi là đủ rồi."

Ngọc Hải nghe xong khóe môi liên tục co rút, lại ở bên tai cậu nói thầm "Vậy dùng khăn tay của em lau miệng cho tôi đi, em không phải đã biết rằng tôi sẽ không tùy tiện dùng những đồ vật ở bên ngoài như vậy mà."

Văn Toàn hừ một tiếng, buồn bực bên tai hắn trách mắng "Nhưng cũng không thể lãng phí như vậy được!"

"Vậy em đem về dùng tiếp đi."- Taehyung tiếp tục nói.

Võ tổng "..."

Trần tổng "..."

Trần Viên "..."

Các người có làm ơn thôi đi không? Bày đặt thì thầm to nhỏ gì chứ, chúng tôi đều có thể nghe thấy hết đó!

Ngọc Hải một giây sau đó lập tức thu lại vẻ mặt bỡn cợt, đáy mắt lập tức tỏa hàn khí nhìn 3 con người đối diện.

"Mọi người biết mục đích của bữa ăn này?"

"Có tôi, Võ tổng và Quế tổng thì hẳn là về vấn đề hợp đồng dự án gần đây đi?"- Trần tổng cười lấy lòng. Điều này ông thật sự không muốn, ai lại thích đi ôm chân một thằng nhóc 27 - 28 tuổi này chứ! Nhưng mà bất đắc dĩ a. Ai bảo con gái cưng của ông ngày xưa chọc vào tên lãnh khốc này làm gì chứ, vốn là đang trên đường tới đỉnh thì ngay sau vụ việc đó liền bị chèn ép tới nỗi V&L suýt bị phá sản còn ông thì thiếu mỗi điều thắt cổ tự tử.

Nếu Viên Viên của ông không chơi trò vụng trộm sau lưng Quế đại Boss thì bây giờ hẳn là ông đang ngồi đây tâm sự hàn huyên cùng tên này với tư cách cha vợ và con rể chứ không phải nịnh bợ hắn rồi. Nhưng dù sao Viên Viên cũng là đứa con gái ông hết mực cưng chiều, sau khi thấy nàng tự nhốt mình trong phòng hơn 1 tháng trời, ngày ngày chỉ ăn uống qua loa tới nỗi gầy đi mấy vòng khiến ông thương xót không hết làm sao còn nỡ tức giận với nàng.

Sau đó Ngọc Hải cũng không làm khó ông, tha cho Trần gia một con đường lui.

"Đúng vậy. Chuyện dự án lần này Trần tổng hẳn phải biết nó có tầm quan trọng cực lớn và đương nhiên sẽ quyết định V&L của ông đi về đâu đúng chứ?"- Ngọc Hải nắm một chiếc ly thủy tinh Bordeaux, bên trong là rượu vang đỏ thượng hạng.

"Tôi hiển nhiên là biết. Cậu... Quế tổng nói như vậy là...?"- Trần Khang Dụ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ông cảm thấy toàn thân đều bất an vô cùng.

Ngọc Hải nhấp một ngụm rượu trong ly mới bình thản hỏi lại "Ông cảm thấy như thế nào nếu tôi không kí xuống dự án đó?"

Một câu nói của hắn thành công khiến 3 người đối diện nhất thời cả kinh. Trần Viên và Võ Nhật Nam đã có thể dùng mắt thường thấy được Trần Khang Dụ đang run đến lợi hại.

Trần tổng lắp bắp "Quế... Kim tổng. C- Cái này tuyệt đối không nên đùa."

Ngọc Hải nghe ông nói lông mày hơi nhíu lại "Ông cảm thấy thời gian của tôi phải phí vào trò đùa này sao? Vậy không cần nhiều lời nữa, ông và tiểu thư nhà ông có thể đi được rồi."

Trần tổng mặt cắt không còn giọt máu, vội vã giải thích "Quế tổng, chúng ta từ từ nói chuyện có được hay không?"

"Quế Ngọc Hải, anh rốt cuộc vô tâm vô phế tới mức này sao? Lại dồn cha em đến nỗi... Anh muốn bức tử ông ấy mới hả dạ có phải không?"- Trần Viên đã chịu không nổi, đứng dậy tức giận chỉ thẳng vào mặt Quế đại Boss.

Sau hành động đó mặt Ngọc Hải liền đen lại, hàng lông mày nhíu chặt tới nỗi kẹp chết được một con muỗi. Một thân như tảng băng tỏa hơi lạnh.

Văn Toàn thấy vậy gần như đoán được kết cục của cha con Trần Viên, bèn vội vã dỗ ngọt Quế đại Boss nhà mình "Ngọc Hải, anh không cần phải dồn ép họ như vậy được không?"

"Em là đang đứng về phía họ?"- Ngọc Hải lập tức chuyển ánh mắt giết người lên Văn Toàn.

"Không có, em chỉ muốn anh không vướng vào mớ phiền phức nào thôi, chó cùng rứt dậu, chẳng biết họ sẽ làm cách nào để trả thù anh."- Ngọc Hải nghe cậu nói liền cười một tiếng, giống như đang nghe một câu chuyện hài.

"Họ sẽ làm gì được tôi? Em cảm thấy khả năng chuyện đó xảy ra là bao nhiêu phần trăm? 2%? 3%? Hay 5%?"

Trần Viên nghe vậy tức tới nội thương, còn Trần Khang Dụ bên cạnh chỉ có thể dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Văn Toàn.

Võ tổng im lặng nãy giờ cũng mở miệng. "Quế tổng, hủy hợp đồng này đối với tôi thiệt hại không đáng là bao nhưng thật sự sẽ quyết định vận mệnh của V&L, cậu có thể niệm phần tình cảm cũ mà buông tha cho Trần thị một đường lui không?"

Võ Nhật Nam tuy rằng không thích xen vào chuyện của người khác nhưng ông qua lại với Trần tổng đôi lần nên cũng gọi là có giao tình. Huống hồ Trần Khang Dụ ngoài sử dụng một chút thủ đoạn trong kinh doanh thì hoàn toàn không có chuyện làm những việc thương thiên hại lý như tham nhũng, buôn bán phi pháp hay hại người gì đó.

"Thầy Nguyễn, vậy em nói xem làm cách nào để Trần tiểu thư biết thu liễm một chút đây?"- Ngọc Hải câu khóe môi, "niệm tình cảm cũ"? Làm gì có chuyện đó.
Hắn trực tiếp hỏi Văn Toàn không chút kiêng dè, dường như muốn để Trần Khang Dụ và Võ Nhật Nam nghe được.

"Quế tổng, cậu nói như vậy là có ý gì?"- Trần tổng mờ mịt nhìn Quế đại Boss lại nhìn đến con gái khuôn mặt dần mất sắc bên cạnh.

Ngọc Hải trong lòng thở dài, JungKook tốt như vậy, hắn mong đợi nhìn thấy một màn cậu vô tình dạy dỗ Trần Viên kia chắc hẳn không có rồi. Vậy nên Quế đại Boss đành phải giúp lão bà nhà mình một chút, không nghĩ tới con thỏ này còn tốt hơn so với tưởng tượng của hắn nữa. Trong lòng chỉ hận rèn sắt không thành.

"Trần tổng, nếu như Trần thị của ông một lần bị chính con gái hại tới mất tất cả thì không phải sau lần thứ hai phất lên nên biết ý tứ hơn một chút sao? Vì cớ gì còn muốn rước phiền vào thân?"- Văn Toàn nói, để ý tới vẻ mặt không hiểu gì của Trần Khang Dụ.

"Tôi nhớ là không có đắc tội với Kim gia lần thứ 2."

"Đúng, ông không làm, chỉ là phúc của Trần tiểu thư đây dành cho tôi tận 2 lần thôi. Không phải tôi nên làm chút gì để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc tới Trần gia sao?"- Thầy Nguyễn chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, bởi vì cậu không có khả năng nha! Mặc dù Ngọc Hải đang có ý thay cậu trút giận nhưng cậu chỉ muốn sau này Trần Viên biết điều hơn chứ không hề có ý định tuyệt đường sống của Trần gia một nhà 3 người kia.

"Viên Viên? Viên Viên, con rốt cuộc lại làm ra cái chuyện thiếu suy nghĩ gì nữa?!"- Trần Khang Dụ phá lệ lớn tiếng với nàng, như vậy còn là chỗ đông người, thành công khiến những người bàn xung quanh phóng ánh mắt tò mò tới. Điều ấy chứng tỏ ông đang cực kỳ phẫn nộ.

"Cha... C- Con..."- Trần Viên hai mắt lưng tròng nhìn cha Trần.

'Chát' một tiếng. Cha Trần nổi tiếng cưng con gái như báu vật, vậy mà bây giờ lại xuống tay với nàng mạnh tới vậy. Trần Viên lần đầu tiên có người đánh, còn là cha nàng không khỏi hai mắt ngập nước mở lớn, một khắc sau bèn ôm má lê hoa đái vũ (*).

Cha Trần ở bên Trung mỗi ngày đều phải cố gắng làm việc, vừa thu lại người ở bên cạnh quan sát con gái, nàng liền lập tức lên máy bay tới Hàn Quốc, mặc dù rất nhanh đã biết chuyện nhưng ông cũng lười quản. Không ngờ sau đó ông được nhận lời ngỏ ý nhận một bản dự án mà được làm việc thẳng với tổng công ty bên Hàn chứ không phải công ty con của Ngọc Hải bên Trung. Đây là một cơ hội để V&L của ông trở lại, vậy nên cha Trần không thèm suy nghĩ nhiều mà vứt bỏ mọi chuyện ở lại cho phó tổng, cùng thư ký bay sang Hàn. Thế nhưng giờ con gái nhỏ lại lần nữa cho ông 'kinh hỉ' to tới nhường này...

(*) Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

"Ngươi rốt cuộc muốn cha ngươi sau này phải sống như thế nào?! Ngươi thật sự có còn coi ta là cha của ngươi nữa không?!"- Trần Khang Dụ rống giận, đuôi mắt cũng đỏ lên. Đương nhiên tâm còn đau hơn cả nơi bị đánh của con gái. Nhưng ông không muốn sau này Trần gia rơi vào đường cùng nữa, ông thì không sao nhưng đứa con gái này... ông làm sao nỡ nhìn nàng chịu khổ, chi bằng dạy dỗ một lần, như vậy nàng mới trưởng thành.

Trần Viên nhiều tính xấu do từ nhỏ được cha mẹ cưng chiều, nhưng nàng vẫn là một người con đúng nghĩa. Thấy cha mình như vậy tâm liền đau xót một trận, nhào đến ôm lấy cổ cha Trần mặc kệ ông có tức giận thế nào đi nữa, khóc lóc như một đứa trẻ.
"Cha... Cha... Viên Viên xin lỗi, xin lỗi cha nhiều lắm. Từ nay Viên Viên không dám như vậy nữa, thật xin lỗi cha..."

Ôm cha Trần khóc xin lỗi một hồi lại nhớ tới chuyện này chưa dừng lại ở đây bèn buông cổ cha Trần, quay lại nhìn Văn Toàn đang gật gù, đuôi mắt có điểm hồng như đang xem bi kịch còn Ngọc Hải bên cạnh nhàn nhã nâng ly rượu nhấp một ngụm lại một ngụm, đối với hai cha con ôm nhau khóc lóc này không quan tâm cho lắm...

Trần Viên ở trước hai người cúi gập "Quế tổng, Nguyễn lão sư, tôi thật sự xin lỗi về hành động thiếu suy nghĩ của mình. Mong hai người lần này không truy cứu tới cùng, tôi xin đảm bảo rằng loại chuyện như vậy sẽ không phát sinh lần thứ hai."

Văn Toàn dùng khăn tay lau khóe mắt ướt át của mình "Được rồi, cô không cần như vậy. Ngọc Hải sẽ không làm khó Trần gia các người nữa nếu cô nói được làm được."

Ngọc Hải nhíu mày, thầy Nguyễn nhà hắn hôm nay gan lớn thật, còn dám thay hắn quyết định. Mặc kệ, bây giờ hắn để cậu tùy ý, về nhà đòi lại cũng không muộn. Không đúng, phải đòi lại trên giường...
Ngọc Hải nghĩ, trong lòng cười xấu xa. Nhớ lại thân thể thơm mềm, trắng nõn kia... Hắc hắc, thật mê người.

"Ngọc Hải!! A- Anh chảy máu mũi, không... không làm sao đó chứ?!"

...

Vậy là bữa ăn đó kết thúc bằng việc Văn Toàn hốt hoảng dùng khăn tay ngăn máu mũi cho Ngọc Hải sau đó thay hắn lái xe về biệt thự, bỏ lại ba con người đối diện, hai cha con Trần Viên, Trần Khang Dụ và Võ Nhật Nam ngơ ngác nhìn nhau.
Thầm nghĩ có lẽ Quế đại Boss làm việc quá lao lực... Trần tổng và Oh tổng trong lòng cảm khái. Đúng là người đứng đầu Quế thị, vất vả tới nỗi chảy máu cam...

___END CHAP___

Happy Birthday to me 🎉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro