3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đèn đuốc thưa thớt chia đôi hai mảnh sáng tối trong sân, Xuân Trường đứng trong bóng tối, vóc người rất cao, có nét nhanh nhẹn thuộc về riêng người thiếu niên mà lại không quá gầy. Hắn đeo cặp sách sau lưng, ngón cái móc trên quai cặp màu đen, vẫn nghiêng đầu nhìn nơi khác.

Mãi đến khi Trần Minh Tuấn kéo con mình qua hắn mới quay sang nhìn, sau đó bày cái mặt khó ở như ai mắc nợ.

Nhìn đối phương khó chịu như thế, Minh Vương vui hơn chút.

"Ôi xem chú kìa, chẳng làm tròn trách nhiệm bậc cha chú gì cả. Chú mới biết Xuân Trường học lớp 11, thì ra hai đứa cùng một lớp!" Trần Minh Tuấn ôm bả vai con trai, định bụng kéo Minh Vương đang đóng đinh tại chỗ tiến về phía trước: "À thế hôm nay hai đứa đã gặp nhau chưa?"

Ông tương tác với con trai ruột chưa đủ, còn ngẩng đầu nhìn Xuân Trường, cứ như hắn sẽ trả lời ông ngay ấy.

Đương nhiên Xuân Trường sẽ không để ý đến ông.

Chỉ trong giây lát, Xuân Trường đã giấu mọi biểu cảm và quay về với cái mặt lạnh tanh, nhìn Minh Vương như đang nhìn một người xa lạ.

"Xuân Trường." Có người nhẹ nhàng gọi khẽ.

Nghe thấy giọng phụ nữ dịu dàng, bấy giờ Minh Minh Vương mới nhớ ra, ngoại trừ Xuân Trường, còn có một người quan trọng hơn đang góp mặt ở đây.

Cô Dân đứng bên cạnh con trai, ăn diện đơn giản nhẹ nhàng, phong cách khác xa một trời một vực với trong tưởng tượng. Đối với 1 phụ nữ thì cô đã khá cao rồi nhưng vẫn thấp hơn Xuân Trường nhiều. Sự đối lập ấy khiến cô có vẻ không hề ghê gớm, thậm chí còn toát ra cảm giác thân thương mềm yếu.

Cô kéo cánh tay con trai, nhẹ giọng nói: "Trường? Chú Tuấn hỏi con kìa, con và Minh Vương học cùng lớp, đã gặp nhau chưa?"

Xuân Trường quay đầu lại, lông mày nhanh chóng nhăn nhúm, vẻ mặt trong thoáng ấy lộ ra nét sốt ruột và chống cự. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể chịu nổi ánh mặt của mẹ ruột, căng thẳng một lúc mới quay đầu ném một câu thờ ơ: "Ngủ cả buổi nên không để ý."

Minh Vương thầm nghĩ xạo chó, cha này láo xược nhỉ.

Lời ấy vừa thốt ra càng thêm bế tắc, Trần Minh Tuấn kịp thời hòa giải.

Ông nở nụ cười nói: "Ngày đầu tiên học chung không nhớ kỹ mặt là bình thường, sau này sống chung với nhau lâu sẽ từ từ thân thiết thôi, còn nhiều thời gian mà."

Mặt mày Xuân Trường vô cảm nhìn ông, ngón cái móc trên quai cặp trượt lên xốc lại balo. Điệu bộ ấy như thể giây tiếp theo sẽ cất bước bỏ đi.

Quả nhiên, hắn mở miệng trầm giọng nói: "Con"

"Con giúp mẹ nấu cơm được không?" Giọng cô Dân mềm mỏng xen lẫn dè dặt, nghe giống như lời cầu xin.

Xuân Trường: "...."

Minh Vương như nhìn thấy linh hồn bên dưới lớp xác của thằng cha này đang giãy dụa mãnh liệt, rồi cuối cùng nín nhịn nằm im.

Cậu xem náo nhiệt chẳng ngại cười trên nỗi đau của người khác, nhưng một giây sau không sướng nổi nữa, bởi vì cô Dân thu phục con trai xong bèn quay đầu mỉm cười nhìn cậu.

Đây là lần đầu tiên Minh Vương nhìn rõ chính diện người phụ nữ này, thoáng chốc ấy cô cười rộ lên, cậu bỗng nhiên phát hiện gương mặt đối phương có nét na ná mẹ cậu.

Có lẽ vì ngọn đèn làm mờ đường nét, có lẽ vì đều có núm đồng tiền bên khóe môi.

Hoặc có lẽ vì thời gian trôi qua lâu quá rồi, bất kể cậu cố gắng thế nào thì người trong trí nhớ vẫn đang dần phai nhạt, không còn rõ nét như xưa, thậm chí bắt đầu từ từ hơi giống với cái người xa lạ nào đó.

"Minh Vương con?" Giang Âu thấp thỏm gọi cậu.

Minh Vương giật mình lấy lại tinh thần, đột nhiên cậu chẳng còn lòng nào lấy lệ nữa, lẩm bẩm một câu: "Bố, dạ dày con đau, con lên phòng trước đây."

"Ơ kìa đừng chạy, cơm tối đã chứ?" ông định túm cậu lại. "Mình nói với nhau rồi mà, chẳng lẽ không thể giữ mặt mũi cho bố con hay sao?"

Minh Vương đeo cặp sách chui vào cửa, không ngoảnh đầu lại nói: "Con trai bố ngày mai phải thi khảo sát, cả năm môn chưa học một môn nào đây, lấy đâu ra thời gian ăn cơm."

Cô giúp việc đưa dép lê, cậu xỏ dép lệch xệch lên tầng, lúc đi tới chỗ rẽ không nhịn được liếc ra ngoài cửa sổ. Họ vẫn đứng dưới sân, bố cậu đang nói gì đó với cô Dân.

Chắc là đang giải thích con trai mình tính tình cậu ấm này nọ, thỉnh thoảng hay nói đùa thôi, đừng để bụng.

Xuân Trường vẫn bị mẹ hắn giữ tay, không đi đâu được. Hắn thờ ơ đứng dưới bóng tối, tay còn lại cầm di động, cúi đầu lướt màn hình.

Lướt vài cái, dường như hắn nhận ra cái gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên tầng.

Minh Vương kinh ngạc, ngoảnh mặt bước đi.

Cậu mở cửa bước vào căn phòng treo tấm biển "Không phận sự miễn vào", khóa trái phòng, đeo tai nghe chỉnh âm lượng nhạc to đến mức bên ngoài sét đánh cũng chả hay biết gì, bấy giờ mới ngồi xuống.

Sách giáo khoa mới xếp thành chồng đặt trên bàn, cậu thu mình ngồi trên ghế xoay bút.

Màn hình di động đặt bên cạnh thỉnh thoảng lại sáng lên. Cậu chờ thêm vài cái nữa mới thò tay mở khóa.

Người gửi tin nhắn messenger cho cậu là bạn cùng bàn ở trường trước, thi cử không tốt nhưng được cái tốt bụng, trời sinh có khí chất hào hiệp. Minh Vương luôn cảm thấy hắn không nên tới trường bình thường mà hãy lên trường điểm học. Khối 10 ở trường cấp 3, chỉ cần là người sống thì đều được hắn giúp đỡ khi cần.

[Tấn Tài: Đề thi cuối học kỳ Toán Lý Hóa lớp 11 à? Mày cần làm gì? Anh giai à, không phải chứ....mới vừa nghỉ hè xong mà sao đã chuẩn bị bài thế?]

[Tấn Tài: Ơ cơ mà chuẩn bị bài thì mày lấy đề thi làm gì?]

[Tấn Tài: Anh đại? Anh trả lời em một câu đi mờ]

[Tấn Tài : Thằng Vương Béo?]

[Tấn Tài:Ê ê, không gửi bài thì mày không seen à]

Minh Vương một tay xoay bút một tay bấm chữ.

[Béo Béo: Tao vừa thấy]

[Tấn Tài : Thôi đi đừng có mồm điêu. Mày lười chứ gì, gõ thêm một chữ thôi cũng chê mất sức, lần nào chả chờ vài tin liền mới rep một thể]

[Tấn Tài : Đấy, lại bắt đầu.]

[Tấn Tài : Thôi được rồi, mày đẹp giai mày luôn đúng. Bài kiểm tra tao tìm giúp mày, 3 môn Toán Lý Hóa đúng không? Ngữ văn, Tiếng anh sao mày không cần hả? Học hành mà còn phân biệt đối xử]

[Béo Béo: Mày mới phân biệt đối xử ấy, trong một đêm mà học nhiều thế thì đành phải chọn lọc thôi]

[Tấn Tài: Wtf? Một đêm? Mày làm thế để làm gì? Mà bình thường chả phải mày gửi voice được thì chắc chắn sẽ không gõ chữ hay sao, hôm nay bị gì zợ? Tự tay gõ 2 câu luôn]

Minh Vương nhấc ngón tay ngẫm nghĩ, cuối cùng từ bỏ việc đánh chữ, gửi một đoạn ghi âm: "Bởi vì hôm nay tao vừa đến một cái trường xui xẻo, ngày mai có bài thi tuần, kiểm tra toàn bộ kiến thức học kỳ 1 lớp 11, tao mà không học vội thì mai ăn trứng ngỗng đầy mồm. Ngữ văn, Tiếng anh không kịp nữa rồi, thôi đành dựa vào cái duyên cái số vậy, ba môn Toán Lý Hóa tao còn giãy dụa được tí."

"Cơ mà tao không hiểu. Mày làm mỗi một đề thì giãy được tới mức nào? Người ta có ra y hệt cái đề đấy đâu."

Minh Vương: "Ai bảo mày tao định làm đề."

Tấn Tài:"Thế mày định làm gì?"

Minh Vương: "Dựa vào đề thi căn cứ theo dạng cho đề thôi. Đề thi mỗi tỉnh mỗi khác nhưng những câu trọng tâm vẫn có nét giống nhau. Tao chỉ cần xem xem phần nào điểm cao nhất thì tối nay tập trung ôn luyện, thế thì sẽ có hiệu quả hơn."

Tấn Tài: "Những phần khác thì sao?"

Minh Vương: "Tùy duyên."

Thốt ra những lời này, trong lòng thiếu gia đột nhiên thấy chua xót làm sao. Cậu tung hoành giang hồ mười sáu năm rưỡi, thế mà cũng có ngày thi cử phải tùy duyên.

Cậu ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Mà cái mẹo giải đề thi là gì?"

Hơn 12 giờ đêm, Minh Vương nuốt xong Hóa và Lý mà hai mắt chua xót, nhưng chua xót hơn cả là dạ dày cậu sắp chết đói tới nơi rồi.

Cậu đi lòng vòng trong phòng mấy đợt, lần mò mấy chỗ cất đồ ăn vặt nhưng chẳng còn sót gì hết, không thể làm gì khác đành phải mở cửa ra.

Không ngoài dự đoán, trên cửa dán một tờ giấy nhớ viết rằng: "Trong tủ lạnh có nho rửa rồi, cháo thịt hâm nóng trong bếp, với cả ban đêm chớ nên ăn nhiều kẻo nóng dạ dày."

Đây là cô giúp việc để lại, bố cậu thường không về nhà, không có bố mẹ sát sao nên Minh Vương ăn uống chẳng ra giờ ra bữa. Mỗi lần thấy cậu không ra khỏi cửa, cô sẽ phần vài món thích hợp ăn đêm để tiện cho cậu xuống nhà kiếm ăn. Dần dần hình thành thói quen.

Theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Trần Minh Tuấn thì bây giờ chắc chắn đã ngủ rồi.

Minh Vương không xỏ dép lê, đi tất khe khẽ xuống tầng. Cậu vừa mở tủ lạnh thò đầu vào kiếm ăn thì bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện trầm thấp của bố ngoài hiên.

Cậu sửng sốt, cầm chùm nho mò tới gần. Bố đang gọi điện, một tay cầm di động, một tay day day mắt, thoạt nhìn buồn ngủ lắm rồi nhưng giọng nói vẫn dịu dàng vô cùng.

Bố nói với người bên kia điện thoại: "Anh hỏi thử kí túc xá trong trường rồi, sau khai giảng mới xin vào ở được. Nếu Xuân Trường muốn ở thì chỉ sợ tạm thời chưa được đâu."

"Ừ, cứ ở lại đây trước đã."

"Thực ra ở đây càng lâu anh càng thấy vui, sáng mai anh bảo anh Vinh sang dọn đồ đạc cho em. Em có thể nói với Xuân Trường là nhà chia làm hai bên đối xứng, mỗi bên đều có phòng ngủ phòng khách nhà vệ sinh riêng, coi như hai nhà chúng mình thuê chung, chỉ dùng chung phòng bếp mà thôi."

Minh Vương nghẹn nho, nghẹn tới mức tai đỏ cả lên.

Cậu đã đoán trước sau bữa cơm này hai người kia sẽ chính thức dọn vào sớm thôi, nhưng không ngờ nhanh tới vậy, nhanh tới mức khiến cậu nằm mơ thấy ác mộng luôn.

Mơ thấy bị bài thi đuổi, bị chó đuổi và bị Lương Xuân Trường đuổi.

Kì thi tuần của trường cấp ba được sắp xếp khá bệnh hoạn, bắt đầu từ 7 giờ sáng đến tận 9 giờ tối. Môn thi đầu tiên là Toán, chắc muốn giúp bọn cậu tỉnh táo đầu óc đây mà.

Thầy giám thị đứng trước xấp đề thi Toán, chia chồng đề thành mấy phần, đưa cho bạn học bàn đầu truyền xuống dưới. Hoàng Minh ngồi bên trên rút một tờ đề thi, còn thừa bao nhiêu đưa hết cho cậu, thuận miệng hỏi: "Cậu tính sao?"

Minh Vương cười nhếch mép: "Hên xui, nếu không biết đáp án thì chọn toàn C."

"Cậu" Hoàng Minh nhìn cậu, ngập ngừng muốn nói lại thôi, dưới cái nhìn chăm chú của thầy giám thị mà lặng lẽ câm mồm quay lên.

Tôi làm sao?

Minh Vương hoang mang, nhưng một giây sau cậu đã biết vì sao Hoàng Minh trưng cái vẻ mặt như thế rồi. Bởi vì cậu đọc lướt qua đề thi và phát hiện ra rằng....

Môn toán! Thì ra! Không có! Trắc nghiệm!

Ngay tại lúc cậu ngồi im chết lặng, bả vai bỗng bị chọc hai cái, giọng nói trầm trầm của Xuân Trường vang lên phía sau lưng: "Cậu cũng có thể thử điền hết C vào 50 chỗ trống."

Minh Vương quay đầu nhìn hắn chằm chặp: "Tôi muốn điền thế nào là việc của tôi, liên quan khỉ gì đến cậu? Chọc cái gì mà chọc."

Xuân Trường nhìn cậu, bỗng xòe tay ra: "Tôi chọc cậu vì muốn hỏi cậu định cầm đề thi của tôi tới khi nào?"

Minh Vương ngơ ngác: ".....Ò, quên mất."

____________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro