4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là cuộc thi dài đằng đẵng nhất từ trước tới nay.

Cách khi thu bài còn 30 phút nữa, Minh Vương xoay bút quanh ngón trỏ hai bận rồi đặt xuống bàn. Tiếng động rất khẽ nhưng vẫn kéo tới không ít ánh mắt tò mò, hóng hớt, đồng cảm, có cả tiện mắt nhìn thoáng qua.

Ở cái tuổi dậy thì này ấy mà, tin đồn luôn thổi rất nhanh, vì thiếu niên không có bí mật, mỗi một việc đều có thể trở thành câu chuyện ai ai cũng biết.

Qua tối hôm đó, tất cả mọi người đều biết: cậu chàng đẹp trai mới chuyển tới lớp chuyên hóa 11A9 toang cả 5 môn, chắc điểm chỉ được 1 chữ số thôi, rõ là thảm thiết! Rồi thì đến cả thầy cô lớp khác vào coi thi cũng không nín nổi phải nhìn cậu vài lần.

Tiếng chuông vang lên vào giây phút cuối cùng, thầy giám thị vỗ vỗ tay nói: “Đã hết giờ thi, các em đặt bút xuống. Này cái bạn nam ngồi hàng đầu cạnh cửa sổ, đừng viết nữa. Đều là học sinh lớp chuyên cả, hơn thua gì mười, hai mươi giây? Cho các bạn lớp khác cơ hội vùng dậy nữa chứ.”

Mọi người phì cười, mặt mày cậu bạn kia đỏ bừng đặt bút xuống, xoa xoa bàn tay dính nhớp mồ hôi.

“Cậu lo cái khỉ gì, có mỗi câu cuối thôi mà. Bạn mới vào còn bình tĩnh hơn.” Đứa bạn ngồi sau đá ghế cậu, buột miệng đùa vui. Mọi người lại thò cổ nhìn Minh Vương.

Minh Vương thấy thì thấy nhưng không trách, còn thuận miệng cười đáp lại: “Chuẩn đấy.”

Mọi người không ngờ cậu sẽ đáp lời, bấy giờ sửng sốt.

“Nói ít thôi, các bạn ngồi cuối dãy thu bài từ dưới lên trên cho thầy.” Thầy giám thị dứt lời, trong phòng học vang lên tiếng ghế xê dịch.

Xuân Trường cầm bài thi đứng dậy, hai ngón tay gõ “Cộc” lên bàn Minh Vương ý nhắc cậu nộp bài thi.

Minh Vương liếc xéo hắn, đang định đưa bài thi ra thì Hoàng Minh thừa dịp lộn xộn quay đầu hỏi: “Cậu ổn không?”

“Chắc có.” Minh Vương nói.

“Uầy, thế mà còn cười được.” Hoàng Minh giơ ngón cái: “Tâm lý vững đấy, nếu tôi mà gặp tình huống như cậu thì chắc tôi trầm cảm tám kiếp."

Làm sai không là cái gì hết, ít ra còn viết được. Chẳng biết gì mà còn phải ngồi im suốt 2 tiếng mới là khủng hoảng.

Vài bạn học quay đầu nhìn qua đây, muốn nhìn xem bài thi của Minh Vương trắng trẻo đến cỡ nào. Người bình thường ai chả hiếu kỳ, và Hoàng Minh cũng thế.

Nhưng không ai thành công hết, vì có một học bá mặt lạnh thiếu kiên nhẫn đang đứng bên.

Không đợi họ kịp thấy gì, Xuân Trường đã thu bài bước đi mất rồi. Minh Vương đang định mở miệng, tay bỗng trống trơn, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì Xuân Trường đã gõ bàn Hoàng Minh.

“Đây đây đây.” Hoàng Minh chán chường nộp bài thi.

Cuối cùng đã xong một môn.

Minh Vương vươn vai duỗi eo, sau đó cầm cốc nước đứng dậy.

"Bạn kia em đi đâu đấy?” Thầy giám thị chỉ nhìn cậu.

Minh Vương ngơ hơn cả thầy: “Đi rót cốc nước ạ.”

Cậu nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên phát hiện tất cả mọi người trong lớp vẫn đang ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, cậu là người duy nhất chuẩn bị nghỉ giải lao.

Thầy giám thị thu xấp bài thi đặt gọn sang góc trái bàn, rồi cầm lấy bì đựng đề bên phải nói: “Đã thi xong đâu, vẫn còn đề nữa mà, em quên à?”

Cái quần gì đang diễn ra vậy.

Minh Vương gục ngã trên ghế, thầy giám thị xé bì đựng bắt đầu phát đề thi mới.

Hoàng Minh ngả về phía sau, lưng tì vào bàn cậu hỏi: “Ê này, cậu không biết thật à?  Môn Toán bọn mình có 2 bài thi, thi đề chính trước, thời gian 120 phút. Sau đó sẽ thêm một đề phụ nữa, thời gian 30 phút. Đương nhiên đề thi chính thức sẽ được phát trước 5 phút.”

Hắn nói xong chẳng đợi được trả lời, vừa quay đầu đã thấy cậu ngửa mặt tựa lưng vào ghế, mặt mày tái nhợt mất rồi.

“Tôi muốn hỏi môn Toán của cậu bao nhiêu điểm?” Giọng điệu của Minh Vương như không còn hứng thú gì với đời.

"Thi Khối tự nhiên thì tầm 8đ.”

“…”

Cậu ngửa mặt vài giây, đỉnh đầu bỗng bị ngón tay ai đó chọc cho một cái.

Giọng nói của Xuân Trường vang lên: “Đừng tựa vào mép bàn của tôi.”

Cảm giác bị người ta chọc đỉnh đầu lạ quá, lông tơ sau gáy cậu dựng ngược hết cả lên, ngồi thẳng người như xác chết vùng dậy. Cậu rút đề thi của mình, rồi ném tờ đề cuối cùng qua sau vai.

Cuối cùng cũng kết thúc ngày tệ hại nhất bằng môn văn.

" Trường ơi, thầy Danh gọi cậu đến văn phòng.” Vừa nộp bài thi xong, một nữ sinh ngồi gần cửa sổ cất tiếng.

Minh Vương ngoảnh đầu nhìn thoáng qua, thấy tên ôn thần đang định sách cặp bỏ về nghe vậy thì nhíu mày: “Giờ à?”

“Ừ. Nãy đang thu cặp thì thầy qua đây dặn.” Nữ sinh chỉ chỉ góc cửa sổ. “Bảo cậu thi xong rồi tới văn phòng.”

Xuân Trường có vẻ vội lắm, nét mặt chẳng mấy tươi tỉnh nhưng vẫn đặt cặp xuống bước ra khỏi cửa.

Buổi tối trường học có xe riêng đưa đón học sinh ngoại trú về nhà, chỉ cần quẹt thẻ học sinh là được, thời gian khởi hành được điều chỉnh theo thời gian tan học của lớp 10, 11 và 12. Như ngày hôm nay phải thi khảo sát thì 21 giờ 20 phút sẽ xuất phát, học sinh nộp bài thu dọn cặp sách xong xuôi rồi ra bãi đỗ xe, thời gian thư thả lắm.

“Tôi đi xe của trường, cậu thì sao?” Hoàng Minh hỏi.

Minh Vương đang đứng cạnh bình lọc ở cuối lớp để rót nước: “Tôi đợi người.”

"Ấu kê, thế mai gặp lại.”

Kết quả vừa ra khỏi cửa không bao lâu đã quay lại và nói: “Minh Vương, Hà chiến thần gọi cậu đến văn phòng, tôi vừa ra khỏi cửa thì gặp.”

"Hà chiến thần nào?” Minh Vương uống hớp nước, hỏi.

“Chủ nhiệm lớp mình chứ còn ai nữa.”

Hoàng Minh chuyển lời xong thì đi. Minh Vương đặt cốc nước xuống, gửi tin nhắn âm thanh cho chú Vinh tới đón cậu rồi mới đi về phía văn phòng.

Lớp 11 có một văn phòng lớn, hầu hết giáo viên dạy các lớp đều ở trong đó, bởi vì mỗi giáo viên thường dạy nhiều hơn một lớp, nhưng lớp A thì khác. Từ miệng rộng đã dẫn cậu đi làm quen đường, các thầy cô dạy môn chính của lớp A không dạy lớp khác nên có một văn phòng 5 người riêng.

Minh Vương men theo hành lang đi về phía trước.

Khi cậu đang nhanh chân tới văn phòng thì phát hiện trên hành lang có người. Hai căn phòng không có biển ấy không bật đèn, trước cửa tối tăm mù mịt có hai người đứng đó, đang tựa lan can nói chuyện.

Liếc mắt cái thấy ngay người đưa lưng về phía cậu là Xuân Trường, người còn lại chắc hẳn là thầy Danh.

Minh Vương không có sở thích rình rập việc riêng của người khác, nhưng khoảng cách gần quá nên lời nói vẫn lọt vào tai.

“Được rồi, chuyện cuộc thi cứ thế nhé, ngày mai thầy sẽ trả lời thầy Huy.” Thầy Danh nói.

“Vâng.” Xuân Trường trả lời hết sức đơn giản.

“Vậy bố em”

Thầy Danh vừa mở miệng, Xuân Trường đã cắt lời thầy: “Chuyện của em không liên quan gì đến ông ta.”

Lúc hắn thốt ra những lời ấy, giọng điệu bỗng lạnh hẳn đi, toát ra cảm giác phiền không kể xiết. Ngay cả Minh Vương kết thù kết oán với hắn cũng chưa từng nghe thấy giọng điệu tệ đến vậy.

Thầy Danh không nhiều lời, vỗ vỗ vai hắn.

“Thầy còn chuyện gì nữa không ạ?” Xuân Trường hỏi rất thẳng thừng.

“Không, chỉ thế thôi.”

“Em xin phép đi trước.”

Dứt lời hắn quay đầu định đi, bỗng va vào ánh mắt của Minh Vương. Trong nháy mắt, cậu hiếm khi nảy sinh cảm giác chột dạ.

Chả cần nghĩ cũng biết, nội dung cuộc đối thoại không hợp để người khác nghe thấy.

Minh Vương gần như thốt lên ngay tức thì: “Hà chiến thần gọi tôi tới văn phòng.”

Con ngươi đen thẳm của Xuân Trường nhìn Minh Vương chằm chằm, không biết có tin hay không nữa. Hắn đứng đấy vài giây, rồi vô cảm mà bước đi. Lúc đi ngang qua Minh Vương, hắn bỗng cúi đầu, giọng nói lạnh lùng vắt lên vai cậu: “Cô Hà mới ngoài 30 thôi, chưa đến nỗi bị gọi là chiến thần nghe sợ lắm đấy.”

Nói xong bèn bỏ đi không thèm ngoảnh lại.

Minh Vương đứng đấy sửng sốt chốc lát, lúc quay đầu lại thì hành lang đã chẳng còn một bóng người. Cậu “hừ” trong lòng, cất bước vào văn phòng, vị trí của chủ nhiệm lớp ngay đầu tiên, trên chỗ ngồi có một bảng tên viết “ Lê Nhã Thanh Hà”.

Đúng như Xuân Trường nói, chủ nhiệm lớp nhìn ngoài 30, gương mặt trứng ngỗng đeo cặp mắt kính, da dẻ trắng trẻo, mái tóc xoăn sóng, makeup sương sương trông rất được. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là quá gầy.

Đúng, Thanh Hà là một cô giáo, dạy môn Vật Lý lớp A9.

Minh Vương nở nụ cười với cô: “Cô tìm em có việc gì ạ?”

“Thật ra cũng không có gì, chẳng là chuyện học tập thôi.”

Cô chống cằm, nói: “Bọn cô nghe thầy Huy nói, tiến độ các môn học của em hiện tại chậm hơn trường mình, tại hôm qua cô không ở trường, nếu không đã xin giúp em rồi, thi khảo sát hôm nay không cần phải cố quá.”

Minh Vương mỉm cười mà trong lòng không khỏi gục ngã, thầm nghĩ sao cô không nói sớm!

Thanh Hà nhận ra nội tâm vụn vỡ đằng sau nụ cười của cậu, cô thấy buồn cười quá, nói tiếp: “Mười mấy tiếng vừa qua chắc có hơi khổ cho bạn Vương nhỉ?”

Minh Vương khiêm tốn đáp lời: “Đâu chỉ là có hơi ạ.”

Mấy thầy cô khác cũng cười theo, kể cả thầy Danh vừa nói chuyện với Xuân Trường: “Không sao đâu, thầy cô biết tình huống của em nên thành tích lần này sẽ không tính, 5 điểm 6 điểm cũng bình thường thôi, đừng áp lực quá.”

“Từ từ đã, môn khác tôi mặc kệ, nhưng Văn mà 5 điểm 6 điểm thì còn làm ăn gì nữa hả?”

“Tiếng Anh cũng chả làm ăn được gì.”

Các thầy cô nói đùa mỗi người một câu, bầu không khí trong văn phòng lập tức thoải mái hơn nhiều. Cô Hà đưa mắt nhìn Minh Vương, dường như đang quan sát xem cậu có căng thẳng hay không, kết quả phát hiện tâm lý của anh chàng học sinh mới vững vàng phết.

Vì thế cô không dông dài nữa, nói thẳng: “Cuộc thi lần này không phải lo, nhưng tiến độ chậm hơn nhiều như thế quả thực là một vấn đề, mà còn là vấn đề không hề nhỏ. Chương trình học của lớp A9 đi rất nhanh, các thầy cô phải kết thúc toàn bộ nội dung của 3 năm cấp III trong nửa học kỳ I nên không thể dừng lại chờ một mình em được. Cho nên….chắc em phải tự nghĩ cách thôi, trong lúc tiếp thu bài mới cùng cả lớp, phải bổ sung những lỗ hổng kiến thức.”

Chuyện này nằm trong dự đoán của Minh Vương, cậu gật gật đầu.

Cô Hà nói tiếp: “Phải biết tận dụng thời gian sau giờ học, khó khăn là điều đương nhiên nhưng nếu cố gắng thì chắc chắn sẽ vượt qua được. Trong dịp nghỉ hè, thời gian rảnh rỗi tương đối dư dả, tự học buổi tối chỉ đến 8 giờ, hơn nữa buổi tối trước ngày thi còn được nghỉ cả tự học tối luôn.”

Lần đầu tiên Minh Vương nghe thấy cái kiểu đấy cũng được gọi là nghỉ, cười gượng.

Mấy thầy cô khác bật cười. Thanh Hà xua tay nói: “Đừng nhạt nhẽo thế chứ, được rồi nói chuyện chính tiếp. Kì thi lần này các thầy cô không tính, nhưng cuối tuần vẫn có kì thi tuần, hãy cho cô xem sự tiến bộ của em được không?”

“Đương nhiên là được ạ.”

Lê Nhã Thanh Hà và mấy thầy cô khác nhìn nhau, nói: “Các thầy cô đã ước tính tiến độ có thể đạt được trong vòng 1 tuần và đặt ra cho em một mục tiêu nhỏ.”

Minh Vương trả lời dứt khoát: “Vâng, bao nhiêu ạ?”

“Hai môn Lý Hóa đều trên trung bình, hy vọng sau một tuần em có thể đạt được 5 điểm trở lên. Môn Toán bỏ đề phụ đi không tính, cố gắng đạt được 7 điểm. Ngữ Văn và Tiếng Anh thì chưa biết chắc được, nên cố gắng em nhé.”

Cô Hà nói xong, phát hiện vẻ mặt của anh chàng học sinh mới hơi quái, bèn hỏi: “Sao thế, hơi khó à?”

"Không ạ.”

“Vậy em thấy sao?”

Minh Vương “Ờm” một tiếng, nói: “Không có gì ạ, cứ quyết định thế đi ạ.”

Mấy thầy cô băn khoăn cả một ngày, kết quả, tới buổi tự học tối ngày hôm sau, bài thi tuần đã chấm xong, điểm thi của bạn học mới nhận được sách giáo khoa vào ngay trước hôm thi như sau:

Hóa – Lý một môn 6,2đ, một môn 6,8đ, môn Toán 8,3đ, Ngữ Văn và Tiếng Anh cao hơn hẳn điểm trung bình của lớp A9.

______________________________________
Bé Vương quá siêu mọi người ơi, học như điên trong mười mấy tiếng.
Vote cho tuii nheee.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro