218

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 218: [Giao Sơn] Quân lại về

Hắn cúi đầu
Hắn cúi phắt đầu ——
Máu như chảy ngược, đầu hắn vang lên ong ong, hắn nhìn thấy… Bất Quy.
Nằm trong tay hắn, lại là lưỡi đao bách chiến, thần võ Bất Quy!
Thanh mạch đeo đen bóng kia nham hiểm nằm ngang trong một vùng bóng đêm. Thanh đao dài mảnh, cứng rắn, kiểu thức Đường đao*, không vỏ, rất giống kiếm.
Trên chuôi đảo khảm một đường vòng vàng, có hai từ gân guốc:
Bất. Quy.
Chuyện năm ấy, đồng biếc cầu son.
Lại một năm nữa, quân không về.
Mặc Nhiên như bị sét đánh, ánh sáng trong con ngươi của hắn mảnh như cây kim, sắc mặt hắn tái nhợt hơn người chết, dữ tợn hơn lệ quỷ.
“Không… không… Không phải… Đừng!”
Hắn cơ hồ như tuyệt vọng, ném Bất Quy xuống đất, thế nhưng thần võ liền tâm với hắn, tự động trở về bên thắt lưng.
“Không phải!” Mặc Nhiên cuồng loạn, hắn thử gọi Gặp Quỷ ra, hắn muốn đoạn dây leo đỏ rực kia, hắn gọi lần này đến lần khác, thế nhưng Gặp Quỷ không tới.
Không có Gặp Quỷ, không có đoạn dây leo kia.
Chỉ có Bất Quy bên cạnh hắn.
“Bây giờ ngươi đã tin chưa?” Bóng đen âm hồn bất tán kia lại tụ về, lần này nó tụ nhanh hơn trước. Nó nhanh chóng có hình đáng, tứ chi, eo, đầu…
Mặc Nhiên không chịu tin.
Hắn không chịu tin.
Hắn không để ý đến đám khói đen kia nữa, hắn chạy về đầu cuối nơi có hào quang tỏa sáng.
Đây là huyễn cảnh do Từ Sương Lâm bày ra… Đây chỉ là một huyễn cảnh mà thôi…
Đi tới nơi có chùm sáng kia, hết thảy sẽ kết thúc.
Hắn điên cuồng chạy về nơi đó, chạy hùng hục.
Thế nhưng cánh tay lại bị nắm chặt.
Mặc Nhiên không muốn để tâm thêm nữa, hắn hất nó ra, hắn gầm lên: “Cút đi! Cút đi! Cái gì là thật chứ? Ngươi biết rõ cái gì là thật hơn ta sao? Ta biết cái gì là thật! Người tốt với ta, là thật! Người chưa chết, là thật! Những chuyện mấy năm nay người cùng ta trải qua, sao lại có thể là giả? Kim Thành Trì, Đào Hoa Nguyên, Quỷ Giới, Trấn Thải Điệp chúng ta kết tóc ——”
Thanh âm kia mềm mại ngắt lời hắn, cơ hồ như thở than: “A Nhiên, người kết tóc cùng chàng là thiếp, sao chàng lại không nhớ?”
Hắn quay phắt đầu, nhìn thấy đám khói đen kia đã tụ thành hình, một khuôn mặt tươi như hoa sen, quyến rũ không kể xiết, quả thực là tuyệt sắc nhân gian. Ả ta dịu dàng ngả vào hắn, cài trâm hoa châu ngọc đầy đầu, khoác bộ hoa phục đỏ tươi lúc thành thân.
“Húc Ánh Phong, thiếp không đi nổi, là chàng cõng thiếp lên. Chàng dặn thiếp đừng gọi chàng là bệ hạ, từ nay về sau chỉ gọi chàng là A Nhiên, chàng quên hết rồi sao?”
Nụ cười của ả mềm như cỏ lạ, thế nhưng sức lực trên tay lại mạnh kinh người.
Mặc Nhiên ra sức giãy khỏi ả, đây tuyệt không phải Tống Thu Đồng, cổ tay của hắn đã bị bóp đến mức xanh tím, hắn tiếp tục tiến về trước, tiến về trước… Hào quang màu trắng kia càng lúc càng gần…
Trong chốn u minh, hắn dường như biết được kia là đường ra.
Tới nơi đó… Chỉ cần tới nơi đó…
Hắn nghe thấy Tống Thu Đồng sau lưng hắn đang cười nói: “Bệ hạ, chàng muốn đi đâu vậy? Sở Vãn Ninh đã chết, bị chàng hại chết tươi rồi, chàng thật sự muốn qua bên đó sao?”
“…”
“Bên đó là…”
Hắn không nghe rõ, hắn đã trốn khỏi sự kiềm chế của những bóng mờ, những con lệ quỷ đòi mạng kia. Chân hắn phi nước đại, hắn quăng thanh âm của ả ra sau đầu. Sắc trời thanh khiết kia đang càng lúc càng ngời, càng lúc càng sáng, càng lúc càng lớn lên trước mặt hắn. Hắn như một người sắp chết chìm nơi đáy biển, dốc hết sức đạp hai cẳng chân, bơi về phía ánh sáng vụn vỡ dao động trên mặt biển.
Đột nhiên!
Hắn chui vào trong mảng sáng rừng rực kia, bóng tối biến mất.
Hắn thở hồng hộc, bước chân bủn rủn, không ngừng lấy hơi, giống như một người vừa ngoi đầu lên mặt nước, tham lam hít thở. Trong nhất thời, hắn không thể thích ứng được ánh sáng mạnh đến vậy, hắn nâng cánh tay che kín hai mắt của mình. Một hồi lâu sau, hắn nghe thấy tiếng chim hót líu lo, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của hải đường Tây Phủ.
Hắn chậm rãi mở hai mắt.
… Hắn đang ở đâu?
Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một gốc hoa hải đường um tùm, sắc hồng nhạt rực rỡ đậu đầy cành, giống như hào quang gấm vóc.
Không phải đang ở Thiên Cung từ đường Nho Phong Môn.
Trận huyễn cảnh này… vẫn chưa kết thúc sao?
Nhưng nội tâm của hắn đã phần nào sụp đổ, hắn đột nhiên lại không quá rõ bản thân rốt cuộc là ai, đâu là mộng, đâu là thực.
Hắn ngồi dậy, một đóa hải đường vốn đã rơi lên chóp mũi hắn lại chầm chậm rơi xuống đầu gối.
… Ngồi dậy?
Lúc này hắn mới phát hiện ra bản thân vừa rồi đang nằm, giống như vừa mơ một cơn ác mộng. Hắn nhìn khắp bốn phía, là trước tháp Thông Thiên trên Đỉnh Tử Sinh, mà bản thân hắn, thì đang ngồi trong một quan tài đen kịt mở rộng.
Trong nháy mắt, ngay cả đầu ngón tay của Mặc Nhiên cũng lạnh buốt.
Hắn ngồi nguyên, run rẩy một hồi lâu, sau đó bất ngờ đứng dậy, lảo đảo trèo ra khỏi quan tài. Hắn nhìn thấy trước quan tài được dựng một tấm bia, bên trên không hề có một chữ nào, nhưng lại bày một bát hoành thánh, mấy đĩa rau xào, đều là những món ăn hắt thích nhất. Hắn nhìn chằm chằm những thứ đồ kia, hắn nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài.
Không…
Không.
Ác mộng vẫn chưa kết thúc.
Hắn đã rơi vào một đoạn ác mộng sâu hơn, hay có thể nói, bây giờ hắn mới đang tỉnh?
Lời của đám bóng đen kia, chẳng lẽ lại là thật?
Hắn thật sự chỉ ăn độc dược, nằm xuống trước tháp Thông Thiên, mơ một giấc mộng rất dài thôi sao? Hết thảy trong mộng, đều là…
Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, hắn bò dậy như điên, chạy thẳng về phía Nam Phong Đỉnh Tử Sinh.
Thế nhưng lại không giống như trong ký ức trước khi chết của hắn. Hắn nhớ năm đó mình rõ ràng đã đuổi hết tất cả mọi người đi, nhưng hắn chạy được một nửa, có một đoàn cung nhân lao tới, người cầm đầu là Lưu lão đã phụng dưỡng hắn nhiều năm. Lưu lão bê một chiếc hộp, vẻ hân hoan lan khắp gương mặt đầy nếp nhăn: “Bệ hạ, tiên dược trùng sinh, tìm được rồi! Đây chính là tiên dược trùng sinh!”
Hắn đột nhiên dừng bước.
Ai nấy xung quanh đều quỳ xuống chúc mừng hắn, Lưu lão cũng quỳ xuống, đôi bàn tay khô héo dâng hộp gấm lên, run rẩy giao cho Mặc Nhiên, khàn khàn nói: “Tiên dược đấy, tiên dược bệ hạ vẫn luôn cầu mong, cuối cùng cũng khiến thiên thần cảm động, viên này chính là…”
Mặc Nhiên sững sờ nói: “Không phải… Không phải ta, ta đã đuổi hết các ngươi xuống núi sao?”
Chúng nô bộc mặt vàng như đất, dập đầu tới tấp, Lưu lão cũng hoảng sợ vô cùng: “Vì sao bệ hạ phải đuổi chúng thần đi? Chẳng lẽ lão nô phụng dưỡng không chu toàn ở điểm nào? Lão nô ——”
“Thập đại môn phái đâu?”
Lưu lão mơ hồ khó hiểu, mờ mịt ngẩng đầu: “Thập đại môn phái cái gì? Bệ hạ, người làm sao vậy?”
Mặc Nhiên biết không thể nói rõ, bèn kéo ông ta đến trước tháp Thông Thiên, hắn vừa ra khỏi rừng rậm bèn chỉ vào phần mộ trước tháp: “Lão xem bên kia xem, vừa rồi ta còn ngủ ở nơi đó, ta ——”
Hắn quay đầu, lại phát hiện quan tài cùng phần mộ của mình đều đã không còn.
Chỉ có hai phần mộ trơ trọi của hoàng hậu và phi tử dựng đứng, bên trên xiêu vẹo viết chữ chó bò của hắn.
Mặc Nhiên: “…”
Lưu lão lo lắng: “Bệ hạ, ngài làm sao vậy?”
“Ta…” Mặc Nhiên run sợ nhìn chằm chằm hai ngôi mộ kia, ý thức của hắn đã rất hỗn loạn, có một khắc, hắn có thể ý thức rõ ràng được hết thảy những thứ này đều là giả, thế nhưng một khắc sau, hắn lại cảm thấy thực ảo lẫn lộn, hắn lại không thể phân rõ bản thân ở chốn nào, hôm nay năm nao.
Lưu lão thở dài nói: “Bệ hạ ưu tư quá sâu, nằm mộng rồi ư?”
“Không phải mộng…” Mặc Nhiên thì thào, nhưng ngay lập tức lại lắc đầu, gương mặt tái nhợt, “Không, đây đương nhiên là mộng…” Hắn không đầu không đuôi lặp đi lặp lại thật lâu, sau đó đột nhiên quay mặt, nhìn chằm chằm Lưu lão, “Thuốc trùng sinh kia đâu?”
Lưu lão bèn dâng hộp lên.
Hắn không cầm chiếc hộp kia, hắn trực tiếp mở nó ra, bên trong có một viên thuốc trắng muốt như ngọc, phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Hắn run rẩy cầm nó lên, hầu kết chuyển động, sau đó đi về phía Hồng Liên Thủy Tạ.
Thế nhưng Lưu lão đột nhiên giữ chặt hắn lại. Mặc Nhiên quay phắt đầu, thần kinh của hắn đã căng thẳng cực hạn, sắp như dây đàn đứt phăng, hắn hỏi: “Làm sao?”
Lưu lão vừa rồi còn vui vẻ ôn hòa, đột nhiên sa sầm mặt mày, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ quyệt, âm khí nặng nề, nói: “Bệ hạ, đi nhầm hướng rồi chăng?”
“Đi nhầm hướng cái gì…”
“Nơi bệ hạ nên đi, là Đài Chiêu Hồn.” Lưu lão chậm rãi nói, những đầy tớ kia cũng đã từ từ xông tới, vây quanh Mặc Nhiên, chậm rãi đến gần, “Từ xưa đến nay, việc bệ hạ ngày đêm lo nghĩ, chẳng lẽ không phải là phục sinh sư huynh ngài, Sư Minh Tịnh sao?”
“Ta…”
“Hiện giờ tiên dược trùng sinh nơi tay, vì sao bệ hạ lại bỏ mặc Đài Chiêu Hồn, lại chạy về phía Hồng Liên Thủy Tạ?” Lưu lão cất lời sâu xa, “Vì phép trùng sinh này, bệ hạ đã sát hại ngàn vạn người, san bằng Nho Phong Môn, khiến thiên hạ kêu than ngập trời, máu chảy thành sông. Chẳng lẽ bệ hạ làm hết thảy những thứ này, đến cuối lại làm trái với dự định ban đầu, đưa viên thuốc này vào trong miệng một người khác sao?”
Lòng Mặc Nhiên loạn như ma, hắn nắm chặt viên tiên dược kia, hắn nói: “Ngươi không rõ.”
“Bệ hạ phải tới Đài Chiêu Hồn, không được tới Hồng Liên Thủy Tạ.” Trong mắt tất cả mọi người đều lóe lên tia sáng đáng sợ, gương mặt như quỷ quái, bọn họ vây quanh hắn, lặp đi lặp lại, “Bệ hạ phải tới Đài Chiêu Hồn, không được tới Hồng Liên Thủy Tạ!”
Mặc Nhiên gắt gao bảo vệ tiên dược, sắc mặt hắn xanh trắng, nói: “Tránh ra hết cho ta.”
“Bệ hạ phải tới Đài Chiêu Hồn ——”
“Tránh ra!”
Hắn rút Bất Quy ra, cầm thanh đao lạnh băng đó, những kẻ kia co rúm lại, sau đó đồng tử trở nên hẹp dài như rắn, ai nấy đều để lộ vẻ mặt tươi cười vặn vẹo.
“Ngươi sẽ gặp báo ứng…”
“Ngươi cho rằng ngươi có thể thay đổi thứ gì?”
“Nói không giữ lời.”
“Triêu tam mộ tứ.” (sáng ba chiều bốn – thay đổi quyết định)
“A, kẻ bạc tình bạc nghĩa như vậy sao lại xứng có tiên dược.”
“Cướp về! Đoạt về!”
Mặc Nhiên bảo vệ tiên dược, ra sức chém một con đường máu, chạy về phía Đỉnh Tử Sinh. Mặc kệ đây là ảo mộng hay là sự thực, hắn biết Sở Vãn Ninh ở nơi đó… Cho dù sống hay chết, hắn cũng phải tới nơi đó, hắn phải ở bên cạnh Sở Vãn Ninh mới có thể an tâm.
Hắn chạy vào bên trong kết giới Hồng Liên Thủy Tạ.
Lưu lão cùng những kẻ khác đều bị ngăn ở bên ngoài kết giới.
Hắn quay đầu nhìn bọn họ, sau đó đóng cánh cửa trúc màu xanh biếc lại. Hắn không muốn nhìn thấy kẻ dư thừa thêm nữa, đây là Hồng Liên Thủy Tạ, chỉ nên có chính hắn, còn có…
“Sư tôn?”
Giật mình mà thoáng trợn to hai mắt, hắn nhìn thấy Sở Vãn Ninh đang đứng dưới một gốc hoa hải đường, đuôi ngựa thắt cao, đeo bao tay bằng kim loại, thần sắc chăm chú thử vận hành một người máy Dạ Du Thần sắp hoàn thành. Gió nổi lên, thổi bay lả tả cánh hoa hồng phấn, rơi xuống trước thềm, trên bàn như tuyết đầu mùa, dịu dàng như sóng gợn.
Đuôi mắt Mặc Nhiên đỏ hồng ướt át, nháy mắt đã nghẹn ngào.
“Sư tôn…”
Sở Vãn Ninh nghe thấy thanh âm của hắn, ngẩng đầu lên, vì bận rộn, y còn đang cắn một cây giũa nhỏ. Thấy Mặc Nhiên, y hơi kinh ngạc, lấy giũa xuống, sau đó mới đứng thẳng người lên, gật đầu với hắn: “Sao ngươi lại tới đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi