219

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 219: [Giao Sơn] Đừng chia xa

Mặc Nhiên không đáp lời, hoặc có lẽ không đáp nên lời, hắn tiến lên phía trước, không nói lời nào, ôm chầm lấy Sở Vãn Ninh.
“… Ngươi làm sao vậy?”
Trong lòng là y sam lành lạnh cùng thân thể ấm áp.
“Sao lại khóc rồi?”
Hắn không biết, mộng, thực?
Hắn đều không rõ nữa, thế nhưng bên trong Hồng Liên Thủy Tạ, không có thi thể lạnh băng của Sở Vãn Ninh nằm đó, sư tôn hắn còn sống, còn đang lo lắng khớp nối của Dạ Du Thần không đủ linh hoạt, đang suy tư nên quét dầu ngô đồng hay sơn thanh tất. (sơn thanh tất: sơn dầu bóng)
Vậy thôi dường như đã đủ rồi.
Hắn nhất thời lại đắm chìm vào nơi đây, không muốn tỉnh lại nữa.
Hắn cùng Sở Vãn Ninh hoàn thành người máy kia, sắc trời đã muộn, vậy nên hắn kéo Sở Vãn Ninh về phòng, giống như kiếp trước, cùng y quấn cổ triền miên, dây dưa vành tai mái tóc.
Sở Vãn Ninh trong mộng không quá phục tùng, y luôn có vẻ kìm nén thế này thế kia, vẻ khó buông bỏ thế này thế khác.
Dù có sung sướng đến cực hạn trên giường, khi phát tiết ra cũng thường là cắn môi dưới, trong mắt phượng nén hơi nước, nhưng không lên tiếng, chỉ nặng nhọc thở dốc, không thể kìm nén.
Ánh nến không bị dập tắt, hoa đèn ấm áp chiếu lên gương mặt người dưới thân. Mặc Nhiên gần như si mê, chăm chú nhìn dáng vẻ tình mê ý loạn của y, hắn chăm chú nhìn ngũ quan, mày mắt của Sở Vãn Ninh, chăm chú nhìn đôi mắt đen của Sở Vãn Ninh, trong con ngươi thấm bóng hình ngọn nến.
Ánh nến chập chờn, giống như trong đầm sâu có cánh hoa rơi xuống.
Khi Mặc Nhiên đong đưa, cánh hoa kia lại dập dờn trôi nổi trong đầm nước, gợn sóng lan ra từng vòng, cuối cùng có hơi nước ướt át chảy xuống từ đuôi mắt Sở Vãn Ninh, bị Mặc Nhiên hôn lên.
Hắn biết rất rõ Sở Vãn Ninh là người ra sao, nếu như không dùng tình dược, rất khó cao trào trong cơn hoan ái, khả năng tự kiềm chế của y quả thực tốt đến mức khiến người ta tiếc nuối.
Nhưng vậy thì sao đây?
Nước mắt không thể khống chế, hơi thở dồn dập cũng vậy, không kêu cũng không sao, nhìn y bị mình làm đến mức phát khóc, làm đến mức sắc mặt ửng hồng hai mắt thất thần, lồng ngực rắn chắc không ngừng phập phồng, liên tục thở dốc, cũng rất tốt.
Một đêm kiều diễm, đến tận giờ Dần mới ôm nhau vào giấc.
Mặc Nhiên ôm thật chặt người trong lòng, hai thân người đều chảy ròng mồ hôi, thân thể nóng ướt dán vào thân thể nóng ướt, ngay cả tóc mai cũng đã dính lên gò má.
Hắn dịu dàng mà triền miên hôn vành tai, cần cổ Sở Vãn Ninh, ôm y vào trong lồng ngực mình càng thêm chặt.
“Như vậy là tốt rồi, sư tôn, hiện giờ người ở bên cạnh con, như vậy là tốt rồi.”
Hắn ngủ thiếp đi.
Hắn mở to mắt, giật mình thấy Sở Vãn Ninh đã không còn nằm bên giường mình nữa.
“Sư tôn?!”
Run rẩy ngồi dậy.
Sau đó hắn nhìn thấy Sở Vãn Ninh đứng cạnh cửa sổ hé mở một bên, trời đã tảng sáng, ngoài cửa sổ tí tách mưa rơi.
Mặc Nhiên thở phào một hơi, hắn vươn tay về phía y: “Sư tôn, tới đây…”
Thế nhưng Sở Vãn Ninh không hề động đậy, y mặc rất chỉnh tề, bạch y như tuyết, lẳng lặng nhìn nam nhân trên giường. Mặc Nhiên nhìn y chằm chằm, đột nhiên một nỗi bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Sở Vãn Ninh nói với hắn: “Mặc Nhiên, ta phải đi rồi.”
“Đi?” Hắn sững sờ, đệm giường vẫn còn nóng, trên gối có tóc rơi, còn có mùi hương dâm mỹ nhàn nhạt. Thế nhưng Sở Vãn Ninh đứng trước mặt hắn, lại thật giống như xa cách cả một biển một hồ, rất đỗi lạnh nhạt, Mặc Nhiên lo lắng nói: “Người muốn đi đâu? Nơi này chính là Hồng Liên Thủy Tạ, là nhà của người, chúng ta đã ở nhà rồi, người còn muốn đi đâu?”
Sở Vãn Ninh lắc đầu, y nghiêng mặt, nhìn sắc bạc phơ đang dần nổi lên ngoài cửa sổ, y nói: “Không còn thời gian nữa, trời sắp sáng rồi.”
“Vãn Ninh!!”
Chỉ một nháy mắt.
Căn phòng trống rỗng, không còn lại một thứ gì.
Hắn hốt hoảng khoác áo rời giường, tất giày cũng không kịp đi, đã lảo đảo bước ra khỏi cửa.
Một đêm gió thổi, rải vạn đốm tuyết tung bay. Hoa hải đường rực rỡ đầy cành đêm qua đã rụng hơn phân nửa, hoa tàn phủ kín bậc thang cùng bàn ghế, trên mặt bàn đá còn bày một con Dạ Du Thần đã làm xong, bao tay kim loại và giũa được gác bên cạnh, giống như Sở Vãn Ninh vừa mới rời đi, giống như bất cứ lúc nào Sở Vãn Ninh sẽ trở về.
“Vãn Ninh? Vãn Ninh!”
Hắn chạy như điên tìm kiếm trong Hồng Liên Thủy Tạ, thế nhưng hắn vẫn luôn tránh khỏi hồ sen, trong tiềm thức, hắn không dám tới hồ sen, hắn không dám tới…
Nhưng cuối cùng hắn vẫn hồn xiêu phách lạc bước đến.
Bàn chân trần, giẫm lên mặt đường lát đá xanh lành lạnh như băng.
Khi khoảng cách tới hồ sen vẫn còn rất dài, hắn đã dừng bước, ngón chân trắng bợt đi một mạch lên, cuối cùng có thể nhìn thấy một gương mặt không còn sức sống.
Hắn ngỡ ngàng trợn to hai mắt. Từ xa, hắn nhìn nam nhân nằm trong hồ sen kia, dáng vẻ giống như suốt hai năm cuối cùng trước khi hắn chết, cơ hồ ngày nào cũng trông thấy.
Nằm sâu trong ngó hoa, thân thể không hề thối rữa, y quan sạch sẽ, nào có khác gì khi còn sống?
… Có khác gì!!!
Hắn bước qua từng bước.
Tới gần.
Càng gần thêm.
Chỉ cần tiếp tục đi về phía trước, sẽ có thể tới bên bờ ao, sẽ có thể thấy rõ từng sợi lông mi của y, mày kiếm như vẫn còn khẽ cau lại sau khi chết, mắt phượng không còn mở ra.
Nhưng hắn lại bàng hoàng quỳ xuống.
Đầu gối đập lên bản đá, hắn quỳ gập người, run cầm cập một hồi lâu, hắn đột nhiên nhớ ra vẫn còn tiên dược Lưu lão đưa cho hắn, tiên dược có thể cải tử hoàn sinh. Thế là hắn mừng rỡ như điên, móng tay dữ tợn run rẩy gập lại, lục lọi túi càn khôn, móc từng vật từng vật bên trong ra.
“Tiên dược… Tiên dược… Ta muốn tiên dược có thể cải tử hoàn sinh kia… Tiên dược đâu!!! Tiên dược đâu?!!!”
Tất cả mọi thứ đều đã bị móc ra, hắn lộn ngược cả túi càn khôn lên, ngay cả kẽ hở giữ mũi kim cũng không chịu bỏ qua, lần mò từng tấc từng tấc.
Thế nhưng không có.
Không thấy tiên dược nữa, tiên dược không ở bên trong.
Có lẽ vừa rồi va chạm với Lưu lão, có được tiên dược, đó cũng là một giấc mộng?
Không đúng, đây đều là mộng, là hết giấc này đến giấc khác…
Hắn sụp đổ, ý thức của hắn hỗn loạn rời rạc, hắn tuyệt vọng giơ tay chà xát gương mặt, mí mắt của mình, hắn lẩm bẩm: “Không đúng, có… Ta rõ ràng đã bỏ vào trong… Tiên dược… Có tiên dược… Có… Có…”
Hắn lại điên cuồng bắt đầu tìm kiếm, cứ thế mà quỳ gối trước thi thể của Sở Vãn Ninh, cuồng loạn tìm kiếm. Trong mắt hắn bập bùng ánh sáng rực rỡ đáng sợ, thế nhưng giọng nói lại càng lúc càng nghẹn ngào, càng lúc càng tuyệt vọng, cuối cùng hắn cúi người khóc rống.
“Ta đã bỏ vào rồi, ta đã bỏ vào rồi!!”
Hắt hất những thứ đồ vật hỗn tạp trước mặt đi, vô số bình sứ lách cách lăn xuống, thậm chí vỡ tan. Trong đám mảnh vụn rải rác kia, hắn quỳ bò về phía trước. Mảnh vỡ đâm vào đầu gối, vào da thịt hắn, hắn mặc kệ, hắn bò về phía người nằm trong hồ sen.
Cuối cùng hắn ôm y ra khỏi hồ, ôm chặt thi thể lạnh băng này vào trong lòng.
—— Đó là chuyện kiếp trước hắn vẫn luôn muốn làm, nhưng lại chưa từng làm.
Hắn ôm thi thể của Sở Vãn Ninh, mưa phùn còn đang không ngừng triền miên rơi xuống, sắc trời lớp lớp sáng lên, nhưng không liên quan tới bọn họ. Hắn ôm thân thể của Sở Vãn Ninh, bật khóc, hắn áp vào gương mặt y, hôn lên sống mũi, mi mắt, đôi môi y.
“Sư tôn… Van xin người… Để ý con… Van xin người…”
Trong nháy mắt ấy, bóng dáng của hắn cùng cô nhi trên nghĩa địa trước đây, ôm thân thể thối rữa của mẫu thân, sụp đổ gào khóc, khẩn cầu quân tử qua đường mai táng nó cùng mẫu thân, cứ như vậy mà chồng chất lên nhau.
Năm ấy, hắn chỉ mới năm tuổi. Một đứa trẻ năm tuổi thề rằng không muốn nhìn thấy người mình yêu thương cốt xương thối rữa, suy bại thành bùn trước mặt nó nữa.
Thoáng một chớp mắt, đã thật nhiều năm qua đi, Đạp Tiên Quân ba mươi hai tuổi đỡ lấy thi thể của sư tôn hắn, lúc thì điên cuồng cười dài, khi thì ôm xác khóc rống.
Đó là một cơ thể không hề khác lúc sinh tiền, hắn đã làm được, hắn đã có thể khiến người chết như người sống, bên dưới làn da của thi thể này thậm chí còn có sắc hồng nhàn nhạt, trầm tĩnh giống như chìm vào giấc ngủ.
Lần này hắn không khẩn cầu bất kì kẻ nào chôn hắn theo Sở Vãn Ninh vào sâu trong lòng đất.
Nhưng chính Đạp Tiên Quân đã chôn sống bản thân. Sau ngày Sở Vãn Ninh chết, hắn uống một vò Lê Hoa Bạch, từ đó, mỗi một sớm mỗi một ngày, hắn đều sống trong nấm mồ cho xác chết biết đi mang tên Hồng Liên Thủy Tạ, túy sinh mộng tử (Sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao, nói một kẻ sống không có lí tưởng gì, sống bụi chết bờ – Wiktionary). Từ ngày đó trở đi, hắn đã mai táng chính mình.
“Sư tôn, người để ý con đi…”
“Mặc Nhiên!”
“Người… để ý con đi…”
Hắn mơ hồ nghe thấy có người đang gọi hắn, thanh âm rất quen thuộc. Xung quanh lại tối đen, hắn lại giống như một người sắp chết chìm bắt được một miếng gỗ nổi, có người vươn tay về phía hắn. Hắn nghẹn ngào, giữ chặt người kia, “Người đừng đi, con không làm chuyện ác chuyện xấu gì nữa, không chọc người tức giận nữa…”
Hắn bấu víu lấy ngón tay của người kia, cùng y đan xen mười ngón.
Hắn ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt, hương thơm hải đường.
“Con có tiên dược cải tử hoàn sinh, thế nhưng con… Con cũng không biết vì sao, con tìm không thấy nữa… Con tìm không thấy nữa, nhưng người có thể đừng đi được không, cầu xin người…” Hắn bất chấp liều lĩnh lần về tới vị trí của thân thể ấm áp kia, hắn ôm lấy thân thể kia, “Cầu xin người, con thà rằng…”
“Con thà rằng người chết là con.”
“Mặc Nhiên! Mau tỉnh lại!”
Nhưng hắn tỉnh không nổi, đau đớn còn nặng sâu hơn biển, hắn sắp chết đuối rồi, hắn tỉnh không nổi.
Cổ họng hắn nghẹn ngào, hắn ôm chặt lấy người đang gọi hắn kia, giữa hàng mi đã ẩm ướt: “Con thà rằng người chết là con, sư tôn…”
“Đồ chó! Ngươi muốn làm gì đấy! Này!”
Đột nhiên một người xông đến, kéo hắn lại, sau đó xung quanh là một đám hỗn loạn, có người rót một dòng nước lạnh buốt vào miệng hắn.
Mặc Nhiên đột nhiên lạnh run toàn thân, nước lạnh kia giống như huyền băng ngàn năm, cơ hồ sắp đông cứng cả lục phủ ngũ tạng hắn.
Hắn mở bừng mắt!
“…”
Thứ đầu tiên rọi vào tầm mắt là gương mặt u ám của Khương Hi, trong tay y còn cầm một bình ngọc xanh biếc, hiển nhiên vật vừa rồi được rót cho hắn chính là thứ trong bình.
“Ta…”
Hắn vừa mở miệng, đã thẩy cổ họng khản đặc, nhất thời không nói được thêm lời nào.
Sau đó hắn nhìn khắp xung quanh, phát hiện mình lại về tới Thiên Cung Từ Đường, mồ hôi lạnh đã thấm đẫm y sam dày dặn, cả một vòng người xung quanh đều đang nhìn hắn bằng thần sắc kỳ dị, nhất là Tiết Mông, sắc mặt lúca xanh lúc trắng, vô cùng khó coi.
Bản thân hắn thì đang nằm trên đầu gối Sở Vãn Ninh, hai tay ôm chặt eo Sở Vãn Ninh. Y sam vốn được y mặc trang nghiêm ngay ngắn, đã bị hắn lôi kéo thành một đám lộn xộn trong cơn mơ, mép áo ngoài cũng trượt tới tận đầu vai.
Mặc Nhiên: “…”
Hắn chưa… Hắn chưa nói lời gì không nên nói chứ?
Sắc mặt Sở Vãn Ninh cũng không được tốt, nhưng ít nhiều cũng coi như bình tĩnh, y nói: “Vì sao phải chạy một mình lên trước nhanh như vậy?”
“Sư tôn, con… Vừa rồi con…”
“Cậu bị yểm.” Khương Hi cất kĩ bình ngọc, lại đứng dậy, hạ mắt nói, “Nghỉ ngơi một chút, thứ ta cho cậu uống là Phá Mộng Hàn Thủy, cậu sẽ cảm thấy rất lạnh, qua khoảng một chén trà sẽ khỏi.”
Mặc Nhiên còn chưa tỉnh táo lại từ trong tầng tầng lớp lớp mộng cảnh đáng sợ kia, ánh mắt của hắn vẫn còn chút hỗn loạn, thật lâu sau, mới lẩm bẩm: “Bị yểm?… Thế nhưng ta vẫn luôn rất cẩn thận, không hề… không hề cảm thấy có bất kì vết tích pháp thuật nào…”
Khương Hi lại trái tính xòe móng vuốt sắc nhọn: “Pháp thuật? Thứ ngu xuẩn như thế là cái thá gì?”
Mọi người ở đây: “…”
“Thứ tàn nhẫn nhất, giỏi giết người trong vô hình nhất, cậu cho là pháp thuật?” Vị chưởng môn dược tông này híp mắt, phất tay áo khinh thường, “Sai đến mức bất thường. Thứ lợi hại nhất khắp thiên hạ, là dược.”
“Trong thiên cung này, đã được hun một thứ mê hương từ trước, tên “Thập Cửu Tằng Chi Ngục” (tầng Địa Ngục thứ mười chín), thứ hương liệu này không sắc không vị, lại có thể khiến người ngửi gặp phải ảo giác, rơi vào trong nỗi sợ lớn nhất trong cuộc đời.” Khương Hi nói đến đây, ngừng một chút, sau đó quan sát Mặc Nhiên, “Sợ hãi càng mạnh, rơi vào càng sâu. Trước đó ta đã cứu mấy người bị Thập Cửu Tằng Chi Ngục yểm, cho bọn họ uống bốn năm giọt Phá Mộng Hàn Thủy, bọn họ đều tỉnh lại —— Nhưng cậu có biết cậu đã uống bao nhiêu?”
“… Bao nhiêu?”
Khương Hi như có chút không vui, nói: “Hơn nửa bình. Lượng thuốc đủ cứu hơn một trăm người mới có thể gọi ý thức của cậu về… Ta đây có chút hiếu kỳ, Mặc tông sư, tuổi cậu còn trẻ, vì sao lại có nỗi sợ sâu đến thế, đến tột cùng cậu đang sợ hãi điều gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi