220

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 220: [Giao Sơn] Sóng vai đi

Mặc Nhiên không lên tiếng nữa.
Nếu không có một cơn mộng dài này, hắn cũng sẽ không biết được sâu bên trong nội tâm của mình lại ẩn giấu nỗi sợ trông mà phát hoảng như vậy, nỗi sợ về cái chết của Sở Vãn Ninh, nỗi sợ đối với chất vấn về tình cảm của Sư Muội, nỗi sợ rằng đời này kiếp này, kỳ thực chẳng qua chỉ là một giấc Hoàng Lương của mình.
Hắn gục đầu xuống, không biết là Phá Mộng Hàn Thủy bắt đầu có tác dụng, hay là nguyên do khác.
Hắn cảm thấy lạnh, lạnh đến phát run.
Sở Vãn Ninh đứng dậy từ dưới đất. Nơi này có quá nhiều ánh mắt, y và Mặc Nhiên không thể có hành động thân mật hơn, huống chi vừa rồi, trong cơn ác mộng, Mặc Nhiên còn không ngừng ôm y, gọi tên y. Nếu không phải nhờ y cực lực kiềm chế, chỉ sợ sẽ bị Mặc Nhiên đè ngã lên mặt đất ngay trước mặt mọi người —— Mặc dù tất cả những thứ đó cuối cùng vẫn không hề phát sinh, nhưng cảm xúc của Mặc Nhiên kịch liệt như vậy, y không biết xung quanh đã có bao nhiêu người phát hiện ra manh mối khác thường.
Sở Vãn Ninh chậm rãi nâng mình, ngồi có chút lâu, hai chân tê dại.
Tiết Mông vô thức giơ tay lên, nhưng không biết tại sao, cuối cùng lại không hề tiến lên đỡ. Mà Sư Muội lại đưa tay, khẽ giọng nói: “Sư tôn, người chậm một chút.”
Hạ thấp lông mi, Sở Vãn Ninh không nói nhiều lời, cũng không giải thích, chỉ cởi áo ngoài vốn đã lộn xộn xuống. Bạch y phật một tiếng, nhẹ nhàng rơi xuống đầu vai Mặc Nhiên.
“Khoác vào, chờ đến khi khí lạnh của thuốc tan đi thì trả lại ta.”
Mặc Nhiên cũng không dám nhìn y thêm, thấp giọng nói: “Vâng, sư tôn.”
Những người khác đều đang cẩn thận kiểm tra cảnh tượng trong điện, hoặc kiểm tra xem có còn cơ quan ám khí nào không, đều đã giải tán. Tiết Chính Ung hỏi Mặc Nhiên mấy câu, thấy điệt nhi không sao, vỗ vỗ vai hắn, sau đó cũng sải bước về phía các vị chưởng môn.
Tiết Mông lại không đi, chờ mọi người bước xa rồi, hắn đột nhiên cúi người, nhìn xung quanh, sau đó đè thấp giọng, tức giận khẽ gào: “Vừa rồi đến tột cùng ngươi đã mơ thấy cái gì?”
Mặc Nhiên: “…”
Tiết Mông nghiến răng: “Hỏi ngươi đó.”
“Chẳng qua chỉ là mộng cả thôi.”
“Đó cũng là điều ngươi nghĩ trong lòng!” Ánh sáng trong mắt Tiết Mông đã có phần hỗn loạn, hắn cực kỳ sốt ruột, “Ngươi đang nghĩ gì? Có phải ngươi… Có phải ngươi…”
“Ta mơ thấy ta giết người.” Bởi vì cơn lạnh thấu xương, Mặc Nhiên khẽ run rẩy, đôi môi cũng xanh trắng, “Mơ thấy ta giết sư tôn.”
“Ngươi ——!”
“Không còn gì nữa…”
Tiết Mông ngập ngừng, như muốn hỏi thêm gì đó, nhưng nghe lời Mặc Nhiên vừa nói, cũng không giống như nói dối, nhưng hắn nói hắn mơ thấy mình giết sư tôn…
Chưa nói đến việc hiện giờ Mặc Nhiên tôn sư trọng đạo, không biết vì sao lại có nỗi sợ như vậy, nhưng ban nãy hắn ôm chặt lấy Sở Vãn Ninh, thần sắc kia —— là thứ một đồ đệ nên có sao? Có phải là đã có thêm chút gì đó? Thêm chút… Tiết Mông không dám nghĩ thêm nữa.
Giống như tiến thêm một bước, sẽ là vực sâu vạn trượng.
Dược tính dần dần tan hết, Mặc Nhiên chậm rãi đứng dậy từ dưới đất. Tiết Mông do dự một hồi, cuối cùng vẫn đỡ hắn.
Mặc Nhiên nói: “Đa tạ.”
Sau đó hắn nhìn những tu sĩ ở đằng trước: “Người khác cũng bị huân hương mê hoặc sao?”
“Không còn nữa, chỉ có ngươi, ngươi chạy nhanh quá.” Tiết Mông vẫn nặng nề tâm sự, nhưng dù gì cảm xúc cũng không còn kịch liệt như lúc ban đầu, “Trong nháy mắt chúng ta vào điện, Khương Hi đã cảm thấy nơi này đã châm hương Thập Bát Cá Quỷ (mười tám con quỷ) gì đó.”
“… Không phải Thập Bát Cá Quỷ, là Thập Cửu Tằng Chi Ngục.”
“Dù gì cũng chính là thứ này, tên tuổi không quan trọng.” Tiết Mông nói, “Y xua tan hết, chúng ta lại đi vào, cũng không việc gì.” Hắn ngừng một chút, chợt nhớ ra gì đó, lại nói, “Có điều cũng thật trùng hợp, nếu như vừa rồi còn có thêm chút rắc rối nào nữa, vậy thì phiền toái rồi.”
“Nghĩa là sao?”
“Ngươi đi nhanh quá, không nhìn thấy. Trên đường chúng ta lên Thiên Cung, trong cái giỏ mây sau lưng Nam Cung Liễu đột nhiên có mấy con rắn độc bò ra, khá nhiều người không tránh kịp, bị chúng cắn phải. Những người đó đều đã nghỉ ngơi tại chỗ, không được cử động lộn xộn. Độc tính của rắn kia kịch liệt, vốn ban đầu là Khương Hi dặn chúng ta đi trước, y thì ở lại nơi đó khử độc cho bọn họ, khử xong rồi sẽ theo lên… Nếu thật như vậy, chỉ sợ tất cả những người lên đến Thiên Cung đều phải trúng chiêu rồi.” Tiết Mông nói, “Chỉ một bình Phá Mộng Hàn Thủy kia, y lại có thể cứu được bao nhiêu người tỉnh dậy.”
Mặc Nhiên mơ hồ cảm thấy không đúng, hỏi: “Vậy vì sao sau đó y không ở lại bên kia khử độc cho mọi người?”
“Y có một tiểu đồ đệ nói mình biết giải, vậy nên Khương Hi liền để đồ đệ y lại đó, bản thân thì cùng chúng ta đi lên trước.”
Lông mày Mặc Nhiên nhíu càng thêm sâu.
Ánh mắt của hắn lùng sục qua bóng lưng của đám người Cô Nguyệt Dạ kia, vòng đi vòng lại trong đoàn người, lại không hề tìm được hình dáng người muốn tìm.
Nếu như đồ đệ kia của Khương Hi không biết giải loại độc rắn này, vậy thì người phải ở lại chắc chắn chỉ còn lại hai, một người là Khương Hi, còn một người nữa chính là Hoa Bích Nam.
“Hoa Bích Nam đâu?”
Tiết Mông sửng sốt: “Ngươi nghi ngờ Hàn Lân Thánh Thủ?”
“Chỉ hỏi thôi.”
Không có gì đáng nghi ngờ đâu, chính Hoa Bích Nam cũng bị cắn rồi, đang tĩnh tọa ở bên dưới. Có điều độc trong cơ thể y vốn đã nhiều, nói rằng y điều tức một hồi là ổn, đợi lát nữa sẽ lên tụ hội với mọi người.”
Thần sắc Mặc Nhiên lại càng thêm u ám.
Hàn Lân Thánh Thủ bị thương, không thể động đậy, vậy người có thể trị thương chỉ còn Khương Hi. Cũng may thay bên dưới Khương Hi còn có đồ đệ, lại biết giải thứ độc rắn này ngay đúng lúc. Nếu như không có người đó, vậy thì giờ phút này đây chỉ sợ Khương Hi vẫn còn ở bên dưới khử độc cho những tu sĩ bị thương.
Chờ đến khi y lên, bên trong Thiên Cung Từ Đường này, sẽ có cảnh tượng như thế nào? Một bình Phá Mộng Hàn Thủy, có thể vãn hồi cục diện sao?
“Tiết Mông.”
“Hả?”
“Để ý Hoa Bích Nam.”
Câu này chưa dứt, đột nhiên cảm thấy mặt đất chấn động dữ dội, sau đó một tiếng rồng gầm xa xa xẹt qua chân trời, truyền tới từ ngoài điện.
Có người đã như chim gặp cành cong, lo sợ nói: “Có chuyện gì vậy? Động tĩnh vừa rồi kia là gì?”
Một tu sĩ có lá gan khá lớn nói: “Ta đi xem xem.”
Hắn nhanh chân bước tới cửa điện, nhìn xuống phía mặt đất, cũng nhìn quanh trên trời một vòng, sau đó quay đầu nói: “Không sao, hẳn chỉ là ngọn núi này đôi lúc sẽ nổi tiếng vang, dù sao cũng là ác linh Giao Long hóa thành mà.”
Hắn nói xong, chuẩn bị đi về.
Nhưng vào đúng lúc này, mắt cá chân của hắn đột nhiên bị thứ gì đó túm lại. Tu sĩ này cúi đầu xuống, nhìn thấy một bàn tay trắng bệch. Hắn nhất thời không kịp phản ứng, đứng phía xa sững sờ.
Tiết Chính Ung tinh mắt, cũng đã quát to từ phía xa: “Cẩn thận!!”
Nhưng đã không còn kịp, một xác chết vọt lên trên không, thi thể khoác hạc huy của Nho Phong Môn, dây lụa che mắt, một kiếm vững vàng, hung ác đâm trúng vào lồng ngực của tu sĩ kia.
“Ta…” Tu sĩ kia ngỡ ngàng trợn to hai mắt, vô thức đưa tay chạm vào trường kiếm đâm tới, sau đó phun ra một búng máu tươi, ngã bịch xuống đất, cuối cùng bất động.
Tĩnh mịch mấy hồi, mặt đất lại ầm ầm chấn động. Đám người đồng loạt nhìn ra bên ngoài cửa điện, chỉ thấy từng đường gân rồng đang nâng những thi thể đệ tử Nho Phong Môn đời trước bị trói chặt. Từ góc nghiêng nhìn lại, chúng trông giống như một bầy ong lúc nha lúc nhúc tụ thành một mảng giữa không trung, bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào điện, giã mọi người thành thịt nát.
Mã trang chủ sợ hãi che mắt, kêu lên: “Trời ơi, trời ơi, sắp chết rồi, sắp chết rồi.”
Tiết Chính Ung bị gã thương nhân này chọc tức đến mức thổ huyết, giơ một chưởng đập vào sau ót ông ta, bắt ông ta ngậm miệng, sau đó quát lớn lên với mọi người: “Mau đóng cửa điện! Mẹ nó mau chặn kín cửa điện! Đừng để bọn chúng xông vào!”
Ông nói rồi, làm người tiên phong xung trận, đón đầu những cương thi lảo đà lảo đảo cầm trường kiếm nhỏ máu đi tới, vẫy quạt đánh về phía ngoài điện, đạp chân xuống bậc thang dằng dặc, sau đó nắm chắc một bên cửa linh thạch, gào rống muốn đẩy nó lên.
Nhưng cửa kia cũng không biết đã có chuyện gì, từ ngoài đẩy vào vô cùng thuận tiện, từ trong đẩy ra lại nặng như bàn thạch. Tiết Chính Ung nổi gân xanh, nhưng sức lực của ông lại như đá chìm đáy bể. Trông thấy bầu cương thi kia được gân rồng càng lúc càng đưa tới gần, Tiết Chính Ung tức giận mắng: “Chuyện gì thế này? Chẳng phải vừa rồi Nam Cung Trường Anh đã phong ấn hết bọn chúng lại rối ao? Con Giao Long rắm chó không nghe lời này! Đối nghịch lại chủ nhân của chính mình sao!”‘
Mặc Nhiên và Tiết Mông cũng lập tức chạy đến bên cạnh Tiết Chính Ung giúp đỡ, Nam Cung Tứ nói: “Vô dụng thôi! Hai tảng linh thạch này là thái gia gia ta sai bốn ngàn người vác tới, chỉ bằng mọi người thì tuyệt đối không thể chuyển động được chúng.”
Hoàng Khiếu Nguyệt sắp tức đến mức bốc khói, đứng bên cạnh chửi bới: “Thái gia gia nhà ngươi thật có bản lĩnh!”
Nhưng Nam Cung Tứ hoàn toàn không để ý tới lão, Nam Cung Tứ nói với đám người đang gắng sức ngăn chặn đàn cương thi Nho Phong Môn tại cửa vào: “Muốn đóng cửa điện từ bên trong, phải tới điểm cuối kéo cơ quan mới được, mọi người cản một trận trước, ta đi mở cơ quan.”
Cây quạt của Tiết Chính Ung múa thành bóng đen, vung qua đập lại đánh bay ba bốn cương thi đã dồn lên phía trước, máu đen lập tức tóe đầy mặt quạt, bắn lên bốn chữ “Tiết lang rất đẹp”, có điều những cương thi này cũng thực sự quá dũng mãnh, lăn xuống bậc rồi lại lập tức bò lên, tiếp tục xông về phía trước.
Tiết Chính Ung quay đầu nói: “Mau lên! Càng lúc càng nhiều! Ta đệt… Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Mặc Nhiên gọi Gặp Quỷ của hắn ra. Hắn biết đây cửa điện là phòng tuyến cuối cùng, vậy nên hắn dứt khoát lao ra chém giết bầy cương thi kia trên bậc thang. Thế nhưng bậc thang nhỏ hẹp, hắn không thể sử dụng hết sức mình, còn phải cẩn thận không bước hụt chân, rơi vào khoảng không cao ngang chín tầng trời, bởi vậy chiến đấu vô cùng tốn sức.
Một roi của hắn quét rơi một loạt thi thể muốn bò lên, nhưng xung quanh lại càng xuất hiện thêm  nhiều quái vật được gân rồng hôi tanh nâng lên từ mặt đất xa xôi. Đến cuối cùng, hắn gần như đã bị bao vây hai phía, chìm sâu trong biển xác không thể thoát thân.
Có điều Mặc Nhiên cũng không định thoát thân ngay lập tức. Những cương thi này ngửi hơi người mà trào đến, hắn đứng ở đây, chính là mục tiêu gần nhất, cơ hồ toàn bộ xác chết đều đang đi về phía hắn.
Mã trang chủ run lẩy bẩy trốn sau lưng Khương Hi, lúc này lại cảm khái một câu: “Ai da, Mặc tông sư thật sự là hiên ngang lẫm liệt, quá khí phách, quá khí phách.”
Khương Hi tức không nhịn nổi, quay đầu nói: “Ngoài buôn bán ra, có phải ông không có công dụng khác hay không?”
“Những gì ta biết đều tốn thời gian nghiên cứu, giống như trận pháp này, kỹ xảo này, lắp ráp vũ khí, đấu tranh trực diện thì ta thật sự không giỏi…” Mã trang chủ đối mặt với ánh mắt lạnh buốt của Khương Hi, nghẹn họng một hồi, nhăn nhó nửa buổi, thăm dò, “Hay là… ta cổ vũ mọi người?”
Khương Hi: “…”
Có điều lời lão này nói cũng không sai, mỗi môn phái lại có sở trường riêng, sở đoản riêng. Hiện giờ, loại chuyện huyết chiến bức bách như thế này, xông lên rồi có thể giữ mạng cũng chỉ vỏn vẹn vài người, những người khác đi thì đều là chịu chết, ngay cả Khương Hi cũng không thể tới gần, bột thuốc vô dụng với thi thể.
Tiết Mông cầm Long Thành đứng ngay cửa điện, hai mắt nhìn chằm chằm bóng dáng màu đen chìm nổi trong cả vùng hạc huy kia. Thấy một sợi dây leo máu đội đất vươn lên, nâng một đệ tử cấp cao của Nho Phong Môn bổ nhào về phía Mặc Nhiên, Tiết Mông không thể nhịn nổi nữa, rút kiếm phi lên. Soạt một tiếng, cánh tay của thi thể kia bị chặt đứt. Ngay sau đó, hắn và Mặc Nhiên tựa vào lưng nhau, lại thêm một kiếm, chém đứt sợi gân rồng vặn vẹo.
Trong nháy mắt máu bắn cuồng phong!
Tiết Chính Ung thất thanh nói: “Mông nhi! Mau quay lại!”
“Không sao! Con cùng với hắn!”
Hắn là chỉ ai, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Mặc Nhiên nghiêng mặt, nói với Tiết Mông: “Ngươi mau về đi, ở đây có ta là được, ngươi làm lớp phòng tuyến thứ hai, ta không chống đỡ được ngươi lại ——”
“Câm miệng!” Long Thành trong tay Tiết Mông vùn vụt, hắn tức tối nói, “Ngươi là đệ nhất Linh Sơn, hay ta là đệ nhất Linh Sơn? Ngươi là thiếu chủ Đỉnh Tử Sinh, hay ta là thiếu chủ Đỉnh Tử Sinh? Ngươi lợi hại, hay là ta lợi hại?”
“…”
Lồng ngực Mặc Nhiên ấm nóng, không nói thêm lời nào nữa, chuyên tâm tựa lưng chiến đấu cùng Tiết Mông, nghênh đón cương thi dữ dội nổi lên tứ phía.
Lúc này, chợt nghe thấy hai bên cửa đá ầm ầm chấn động, chậm rãi khép vào chính giữa. Tiết Chính Ung mừng rỡ, vội nói: “Tốt tốt tốt, di chuyển rồi! Cửa sắp đóng rồi, hai con, mau quay lại! Tới sát nơi này!”
Hai người Mặc Nhiên và Tiết Mông phối hợp, ánh đỏ của Gặp Quỷ và ánh đỏ của Long Thành như múa thành hình. Chỉ nghe thấy tiếng leng ca leng keng, bao nhiêu thi thể rơi xuống trời cao, gân rồng phun máu đứt rời.
Bọn họ chậm rãi tiến sát về phía cửa, cánh cửa cũng đang dần dần khép lại.
Tiết Mông nói: “Ngươi vào trước đi.”
Mặc Nhiên nói: “Cùng vào.”
“…”
“Đi đi! Còn đứng ngây ra đó làm gì!”
Tiết Chính Ung ở bên trong vội nói: “Mau lên! Mau quay lại!”
Mặc Nhiên túm vạt áo của Tiết Mông lại, Tiết Mông tức giận nói: “Ngươi buông tay ra! Đừng có thể hiện anh hùng với ta, ngươi ——”
“Ai thể hiện anh hùng với ngươi? Đi đi!” Mặc Nhiên nói rồi, một tay túm Tiết Mông, một chân giẫm lên thềm đá, tay kia sau lưng thì hung bạo quất Gặp Quỷ, đánh lùi một đám cương thi muốn xông tới, sau đó cùng Tiết Mông lao về phía cánh cửa.
Cánh cửa còn chưa đóng được một nửa, kỳ thực vốn không cần vội vã. Mặc Nhiên ném Tiết Mông cho Tiết Chính Ung, bản thân thì tựa lưng vào cửa điện, cầm sợi roi đồm độp đốm lửa, đứng đón gió, mặt mày nặng nề, chậm rãi lùi lại.
Đột nhiên, hai tảng đá đang khép lại ngừng bặt.
Tiết Mông cả kinh nói: “Sao lại bất động rồi?”
Hắn quay đầu, thấy Nam Cung Tứ sắc mặt tái xanh, bước ra từ sau cột trụ Thiên Cung lớn đến mức mười nam tử trưởng thành mới ôm hết, cực kỳ phiền muộn nói:
“Trục chính giữa của cơ quan đã bị hỏng, đóng được một nửa, xích đã đứt rời, không thể quay nữa.”
Nam Cung Tứ nói rồi, giơ bàn tay lên, lòng bàn tay chồng chất vết thương kia nắm chặt nửa đoạn mắc cài bằng thiếc, đang lách cách lay động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi