274

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 274: [Thiên Âm Các] Ngàn cân treo sợi tóc

Có lẽ con người đều sẽ thay đổi, cho dù là cùng một người, lúc ban đầu là dáng vẻ như nhau, nhưng bởi vì đủ đường nhân duyên đan cài, biến số thay đổi, qua mười năm, hai mươi năm, tính cách và cảnh ngộ đều sẽ không còn giống nhau hoàn toàn.
Kỳ thực, khi xưa, lúc gieo lời nguyền xuống Mặc Nhiên, Sư Muội cũng là người tâm lạnh như sắt, ý chí kiên quyết.
Trong mắt y, ngoài sự trả thù của bản thân, mục đích của bản thân, không còn chứa gì khác.
Thế nhưng khi đó, y nhìn những gì mình của một hồng trần khác làm, y đặt tay lên ngực tự hỏi, đột nhiên lại rất muốn biết, trong trái tim của Hoa Bích Nam liệu có bao giờ cảm thấy không thoải mái, có khi nào cảm thấy khinh rẻ.
Cuối cùng y vẫn làm theo phân phó của Hoa Bích Nam. Hi sinh đến mức này, y đâm lao theo lao.
Y biết rõ, tình cảm riêng tư sẽ khiến đại sự thất bại trong gang tấc, không gì quan trọng hơn giữ vững Mặc Nhiên, bảo vệ bản thân mình.
Dù sao y cũng đã diễn kịch bao lâu nay, đeo mặt nạ bao năm nay, buồn nôn đến tận xương tủy, cũng đã chai lì. Gặp dịp mua vui, trong ngoài bất nhất này kia, cho dù là cái chết của Sở Vãn Ninh cũng không thể thay đổi điều gì.
Thế nhưng khi cầm Dẫn Hồn Đăng Hoài Tội đại sư đưa cho, đứng bên cạnh cầu Nại Hà, không hề đi nơi nào, thậm chí còn không thể xông vào nước sôi lửa bỏng vì người yêu thương, y cũng sẽ không nhịn được mà sinh lòng đố kỵ.
Nếu như y cũng có thể giống như Tiết Mông, giống như Mặc Nhiên, làm chủ cuộc đời mình, hoặc giả thuyết tự cho rằng có thể làm chủ cuộc đời mình, vậy thì tốt rồi.
Nhưng vận mệnh lại không do y, y giống như một tiểu sinh ở lê viên, không cam lòng lại trầm mặc lo liệu cho màn kịch trong tay mà chỉ có mình mới hoàn thành viên mãn.
Bắt đầu, quyến rũ Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên xông tới mình cười nói: “Sư Muội, ta thật sự rất thích huynh.”
Sau đó, lợi dụng Từ Sương Lâm.
Từ Sương Lâm biếng nhác ném quýt đi, liếc mắt: “Ta phiêu linh cả đời, không ngờ rằng còn có thể gặp được bằng hữu như cậu, đa tạ cậu đã bằng lòng dạy ta cấm thuật Trùng Sinh. Đến khi phế vật La Phong Hoa kia sống lại, ta nhất định sẽ bắt y nấu một bát bánh trôi cho cậu ăn —— Cậu không biết đâu, bánh trôi y nấu ngon lắm. Nể mặt cậu, ta mới chịu cho cậu nếm.”
Đến cuối cùng, chân tướng phơi bày.
Giống như dự tính xấu nhất y và Hoa Bích Nam đã thương lượng, y không thể không hi sinh bản thân mình một chút, để sư tôn bằng hữu rối loạn, khiến cánh cổng thời không thuận lợi mở ra trong lúc ngàn cân treo sợi tóc kia.
Y vốn là người nắm quân cờ.
Nhưng bản thân của mười năm sau tới, y lại cũng trở thành quân cờ của chính mình.
Cảm giác bị thao túng kỳ thực rất khó chịu, y cũng không phải hoàn toàn không căm ghét, chỉ có điều chấp niệm trong lòng quá mạnh, nguyện vọng quá sâu, y không muốn dễ dàng từ bỏ.
Thế nhưng.
Y thật sự, thật sự không biết, mình của hồng trần kia, nói rằng “Hi sinh nhỏ bé”, là chỉ mấy chục vạn mạng người, sự sụp đổ của một trần thế.
Sau khi y mở ra Thời Không Sinh Tử Môn, mới trông thấy chân tướng tàn khốc như vậy.
Sư Minh Tịnh này, chung quy vẫn không phải là Sư Minh Tịnh kia. Y chưa từng trải qua mười năm đó, chưa từng bước vào sự đắm chìm hết ngày này qua ngày khác kia.
Đến giờ khắc này, y thật sự không thể hiểu được bản thân của mười năm sau nữa.
Nhưng đã không còn đường lùi.
Giờ khắc này, y chẳng qua chỉ là một quân cờ bị vứt bỏ, giống như tất cả những binh giáp đen trắng hỗn loạn trên bàn cờ, đã mất sự lợi hại, không còn đất dụng võ.
“Sư tôn.” Ánh đèn mông lung, chiếu lên gương mặt thanh tú xinh đẹp của y, y vẫn lặng yên mà dịu dàng, “Kỳ thực con nhớ tới một chuyện, đã rất lâu rồi… Con nghĩ, Mặc Nhiên cũng có thể làm lại từ đầu, có thể trở nên khác biệt. Con bèn nghĩ rằng, nếu như tất cả có thể quay lại, liệu có thể nào vì một ý nghĩ sai lầm mà con có lựa chọn khác hay không.”
Căn phòng rất lặng, chỉ có thanh âm của một người.
“Có điều, giờ đây cũng không còn kịp nữa.” Sư Muội nói, “Con biết, sư tôn đã hận con thấu xương, Mặc Nhiên cũng đã hận con thấu xương, thiếu chủ cũng cũng sẽ không coi con như bằng hữu nữa… Dù trên con đường này, con có do dự hay không, cuối cùng con vẫn biến thành dáng vẻ của y.”
Bàn tay của y áp lên gương mặt nóng bỏng của Sở Vãn Ninh, lẳng lặng, phân linh lực trị liệu của mình cho y.
“Xin lỗi, vẫn đã để sư tôn thất vọng rồi.” Y nói, “Điều may mắn duy nhất, chính là hai mắt con đã mù, khỏi phải nhìn thấy dáng vẻ hận con của người.”
Ngừng một chút, Sư Muội cười, một tiếng cười, xuân đẫm khắp phòng.
“Điều cuối cùng mắt con có thể nhìn thấy, là mọi người buồn vì con. Đủ rồi.”
Y tháo Khổn Tiên Thằng trên tay Sở Vãn Ninh ra, loại bỏ cấm chú trên giường, sau đó xóa đi pháp chú trên cửa đá.
Làm xong những chuyện này, Sư Muội xoay người, mò mẫm, chậm rãi rời khỏi mật thất.
Y đi xa, bị một vùng tối tăm nuốt chửng.
Cùng lúc đó, địa phận Thiên Âm Các.
Mã tiên sinh hủ nho dạy học vừa trở về từ trường tư thục, y gõ lên bả vai đau nhức, tiến vào phòng, theo thường lệ muốn vào nhà bếp pha một chén trà Bát Bảo uống trước.
Đẩy cửa tiến vào, tối như hũ nút.
Mã tiên sinh không khỏi nhíu màu, vừa sờ soạng đế đèn, vừa gọi: “Phu nhân? Đêm hôm khuya khoắt, sao nàng không thắp ngọn nến nào? Nàng…”
Xoẹt một tiếng, đao lửa đá lửa đánh sáng.
Mã tiên sinh câm lặng thất thanh, sợ hãi không thể nói lời nào mà đứng chính giữa phòng —— Y đã nhìn rõ, nô bộc trong nhà mình đều đã bị siết chết, bị treo trên xà nhà giống như hàng chuỗi chuông gió đung đưa. Vợ y đã bị phanh ngực mổ bụng, phần ruột nhầy nhụa máu me chảy đầy đất, mắt và miệng đều mở ra, quay đầu nhìn về phía cửa.
“A…” Mã tiên sinh muốn kêu, lại chỉ phát ra khỏi miệng một tiếng rên rỉ yếu ớt run lẩy rẩy, một lát sau, da đầu tê rần, y mới kêu thảm thành tiếng, vãi ra quần, “A!!!!”
“Chậc. Ồn ào cái gì.” Một nam nhân ra khỏi phòng, trong tay cầm quyển <Thượng Thư>, hắn dùng sách gãi sau cổ, ngáp một cái, “Chưa từng thấy người chết à?”
“Ngươi… Ngươi ngươi ngươi!! Mặc —— Mặc…!!”
Nam nhân búng tay, biếng nhác giải thích: “Mẫn Âm Chú.”
“Chú, chú gì?”
“Mẫn Âm Chú đó, cái này cũng không biết.” Nam nhân trợn mắt, “Bản tọa đang có vinh dự được đọc sách kinh điển trong phòng tiên sinh đây, biết đêm hôm khuya khoắt làm ồn hàng xóm nghỉ ngơi là không tốt. Nào, giờ cứ mặc sức mà kêu, nếu có ai nghe thấy được, xin tiên sinh cứ việc oán trách bản tọa.”
Sắc mặt Mã tiên sinh trắng bệch như ma, hai chân lẩy bẩy, bình thường y chỉ biết chi, hồ, giả, dã, nào đã nhìn thấy cảnh tượng máu me thế này, đã tiểu ra quần từ lâu, người vã mồ hôi, hồi lâu sau mới run giọng nói: “Mặc… tên ma… ma đầu… Ngươi… Ngươi không phải đang ở pháp trường Thiên Âm Các sao… Ngươi… Ngươi…”
“Pháp trường Thiên Âm Các?”
Nam nhân ngước đôi mắt đen đến mức ánh tím, nở nụ cười.
“Không sai, bản tọa đã đến đó xem rồi, không thì sao có thể nghe thấy cao kiến của tiên sinh hôm trước?”
Hắn nói xong, thuận tay ném sách, đứng thẳng thân người cao ngất, chậm rãi đi về phía tiên sinh dạy học.
Ánh nến chiếu lên gương mặt cực anh tuấn của hắn, không phải là Đạp Tiên Quân thì còn là ai?
Đạp Tiên Quân nhe răng cười tươi, lúm đồng tiền sâu hoắm, vái một vái với tiên sinh dạy học kia: “Trên đời bản tọa bội phục nhất là người đọc sách. Mạo muội tới cửa giết cả nhà ngài, thật là đã mạo phạm tiên sinh rồi. Vấn an tiên sinh.”
Ngữ khí dở âm dở dương quái gở này, còn thêm người chết oan la liệt.
Dù họ Mã có mười bảy mười tám lá gan cũng không thể đủ, y ngã phịch một tiếng xuống đất, thở hổn hển: “Ngươi muốn làm gì… Ngươi muốn làm gì!!”
Đạp Tiên Quân chỉ cười, giơ tay hất lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh mạch đao.
HẮn nghiêng mặt nhìn tiên sinh dạy học: “Ngươi đoán xem?”
“Đừng giết ta!!!” Mã tiên sinh hét thảm lên, không ngừng lùi về sau, “Đừng giết ta!!!”
Lùi lại, đụng phải thứ gì đó, y vừa quay đầu đã đối diện với gương mặt trợn trơ mắt của vợ mình, càng thất thanh kêu gào: “Không không không!!! Không không —— Chớ, xin ngươi… Đừng… A a a!! A a a a!!”
Đáp lại y là một đao bổ xuống, cắm thẳng trên vào y, xuyên thẳng xuống sàn.
“A ——!!!”
Đạp Tiên Quân nheo mắt, nụ cười nhã nhặn lại ngọt ngào: “Xin hỏi tiên sinh… Nhạc linh và kỹ nữ có gì khác nhau?”
“Cái, cái gì?” Mã tiên sinh sửng sốt, đau đến mức không còn đầu óc để nghĩ, chỉ khóc lóc, “Cái gì…”
“Chính ngươi nói mà.” Đạp Tiên Quân chậm rãi, “Tiên sinh từng nói trước Thiên Âm Các. Nhạc linh à, kỹ nữ à, đều là mấy kẻ không biết tự trọng tự ái, không biết xấu hổ. Thời nay lại còn có người giảo biện cho kỹ nữ, không ngờ rằng Thượng Tu Giới mênh mông, đạo đức lại thấp hèn đến mức này.”
Y bắt chước ngữ khí nói chuyện của tiên sinh dạy học,  trầm bổng du dương, bình chân như vại.
Sau khi nói xong, dừng một lát, cười khẩy một tiếng, nghiêng gương mặt anh tuấn.
“Đọc cũng chuẩn chứ, tiên sinh?”
Trong đau đớn và sợ hãi, cuối cùng Mã tiên sinh cũng có chút ý thức mơ hồ, nhớ ra đây là lời mình đã dùng để công kích mẫu thân Mặc Vi Vũ, vội vàng giàn giụa nước mắt nữa mũi nói: “Không không không, hồ đồ rồi! Ta hồ đồ rồi! Đây…” Y nuốt nước miếng, mặt đầy mồ hôi, “Kỹ là kỹ, nhạc linh là nhạc linh… Không, không giống nhau, không giống nhau…”
“Sao lại không giống chứ? Bản tọa lại cảm thấy tiên sinh nói rất có đạo lý.” Đạp Tiên Quân mặt cười nhưng lòng không cười, bước tới giơ mạch đao lên, “Nói ra, não bản tọa không tốt lắm, bên cạnh lại toàn thiếu người chỉ điểm. Tiên sinh có cái lưỡi khéo léo như vậy, không bằng tặng cho bản tọa, hả?”
“Không… Không không không!! Tông sư tha mạng!! Đạo gia tha mạng!!” Mã tiên sinh nói năng lộn xộn lưng mướt mồ hôi, “Van xin ngươi, đại ân đại đức, đại nhân đại nghĩa…”
Đạp Tiên Quân cười híp mắt: “Tông sư đạo gia cái gì. Có lỗ tai không? —— Phải gọi bệ hạ.”
“Bệ… Bệ hạ?” Mã tiên sinh sửng sốt, nhưng mặc kệ, chỉ cần mình sống, gọi gì cũng được, lập tức luôn miệng, “Bệ hạ bệ hạ! Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ khai ân!”
Đạp Tiên Quân ngồi xổm xuống, nắm cằm y, cười nói: “Ôi. Đạo đức mẫu mực, hỏi ngươi một câu, rốt cuộc là bản tọa không biết xấu hổ hay là tiên sinh không biết xấu hổ vậy?”
“Ta ta ta! Là ta là ta! Là ta… Là…”
Lòng bàn tay Đạp Tiên Quân ra sức, trong tiếng xin tha và la khóc của y, cười tươi rói, bóp gãy cổ y.
Làm xong chuyện này, nam nhân áo đen nhìn quanh phòng, hài lòng xác nhận không còn ai sống sót, sau đó mới đứng lên, chùi vết máu trên tay, đẩy cửa ra sân.
Bên ngoài, Hoa Bích Nam đang chờ hắn.
“Phát tiết xong rồi?”
“Gần như thế.”
“Có thể theo ta về Thiên Âm Các chuẩn bị chưa?”
Đạp Tiên Quân nhìn y: “Đi thôi.”
Hoa Bích Nam lắc đầu: “Thật là không có cách nào với ngươi. Tí thù cỏn con như vậy cũng phải so đo, không phải chỉ nói mẹ ngươi vài câu, ngươi đã…”
“Hay là bản tọa cũng nói mẹ ngươi vài câu?”
“…”
Thần sắc Hoa Bích Nam khẽ thay đổi, cuối cùng nghiêng mặt qua, không trả lời nữa.
“Đi thôi. Không phải ngươi nói ngày mai có được trái tim của Mặc tông sư xong sẽ thả vào trong cơ thể bản tọa sao? Vậy còn ngây ra đó làm gì, bản tọa sốt ruột lắm rồi.”
Đạp Tiên Quân nói xong, áo bào lướt qua, nhanh chân đi về phía Thiên Âm Các.
Ánh kim tràn ngập, ráng mây mờ ảo, trời nhanh chóng bừng sáng.
Cùng với một tiếng kêu thảm thiết kinh khủng tột cùng, thi thể cả nhà Mã tiên sinh bị hàng xóm dậy sớm phát hiện ra. Hung án như vậy, theo lý có thể dấy lên một hồi sóng to gió lớn, đáng tiếc lại không hề.
Bởi giờ khắc này, có một phán quyết còn thu hút con mắt người ta hơn đang tiến hành.
Trên đài hành hình của Thiên Âm Các, ngọn đuốc cháy hừng hực. Sáp dầu tan chảy, phát ra hương thơm tùng bách, hai thị nữ Thiên Âm Các khoác áo bào lấp lánh tơ vàng, tay ngọc uyển chuyển, thắp sáng từng đế đèn hai bên hình đài.
Nói cũng kỳ quái, tướng mạo cả đội cận vệ của Thiên Âm Các này đều đẹp đẽ khác thường, nam tuấn nữ diễm, cũng không biết đây là do tâm pháp Thiên Âm Các tu luyện, hay vì Mộc Yên Ly cực kỳ coi trong tướng mạo khi nhận đệ tử.
“Thiên địa tự có linh minh, thiện ác cuối cùng sẽ có hồi báo.” (linh minh: chỉ sự sáng suốt)
Từng ngọn đèn đồng man sợ bừng ánh lửa, ngọn lửa kia như lụa đỏ rực rỡ, phất phơ tản ra.
Khắp nơi đều là người.
Trên đài, dưới đài, Tây Bắc Đông Nam.
Hình đài bị lấp kín, chật như nêm cối, Tiết Mông ngồi trên ghế của Đỉnh Tử Sinh, vẫn luôn khẽ run rẩy.
Ba hôm nay, Tiết Chính Ung nhờ vả tứ phía, nhưng không thấm vào đâu. Những tu sĩ kia mê tín sự công bằng công chính của cán cân thần võ, cũng e sợ Mặc Vi Vũ nắm giữ Trân Lung Kì Cục.
“Hắn đã cứu chúng ta.”
Người Đỉnh Tử Sinh không ngại phiền, cố gắng giải thích với từng đối tượng có thể giải thích, “Hôm đó là hắn đã phóng thích linh hạch để cứu chúng ta, nếu như hắn có âm mưu, cớ gì phải làm đến mức này?”
Nhưng có quá nhiều điểm đáng ngờ trên người Mặc Nhiên, vậy nên vẫn không môn phái nào chịu đứng về phía họ, ngay cả Cô Nguyệt Dạ và Đạp Tuyết Cung cũng giữ trung lập, im lặng không nói.
——
Cấm thuật thất truyền mấy ngàn năm bỗng nhiên tái xuất, so với công đường công thẩm đệ nhất mấy ngàn năm.
Chỉ có kẻ đần mới lựa chọn tin vế thứ nhất.
Vậy nên sự chạy vạy của Tiết Chính Ung trông thật ngu xuẩn, lời giải thích của Đỉnh Tử Sinh trông thật yếu ớt bất lực.
Tiết Mông từng mơ hồ nghĩ, chẳng bằng, cướp ngục đi.
Nhưng hắn cũng biết không thể nào.
Ở đây khắp nơi là thủ vệ Thiên Âm Các, hơn nữa còn có chưởng môn và đệ tử của môn phái khác, bên dưới khán đài là bách tính như đại dương.
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, có chắp cánh cũng khó chạy.
Vậy nên, moi sống linh hạch, chung quy vẫn là kết cục của Mặc Nhiên.
“Ba ngày thị chúng Thiên Âm Các, tội phạt đã định.” Mộc Yên Ly trang nghiêm mà đoan chính nhìn biển người bên dưới, gõ chiếc chuông trong tay, “Đưa phạm nhân Mặc Nhiên.”
Từ đài Sám Tội, đến Hình Đài, Mặc Nhiên bị áp giải, một người đã vỡ linh hạch, lại bị mấy chục đệ tử Thiên Âm Các cấp cao nhìn chằm chằm.
Bọn họ là những con ó, mà hắn sắp phải chết, không mấy ai có thể sống sót sau khi moi sống linh hạch. Những con ó ngửi thấy mùi máu tươi, đồng tử lóe ánh sáng.
“Kẻ mang trọng tội Mặc Nhiên, buổi trưa hôm nay, sẽ xử hình phạt tước đoạt linh hạch.” Giọng nói của Mộc Yên Ly lạnh lùng, “Tội trạng có mười, tuyên đọc tại đây, báo với thiên địa.”
Mưa đã tạnh, nhưng mặt đất vẫn còn ẩm ướt, Mặc Nhiên đứng trong vũng nước, bóng mây sắc trời quẩn quanh dưới chân hắn, hắn dời ánh mắt lên trên, tìm được Diệp Vong Tích trong đám người.
Con mắt đen như mực của hắn nhìn nàng chằm chằm, giống như đang hỏi. Hỏi rằng có phải nàng đã tới nhắc nhở người của Đỉnh Tử Sinh theo lời căn dặn của mình. Hỏi rằng có phải nàng đã rõ những việc mà hắn không thể buông bỏ sau khi chết không.
Diệp Vong Tích gật đầu với hắn, khóe môi Mặc Nhiên nở một nụ cười rạng rỡ mà nhẹ nhàng, đáy mắt thấm hào quang.
Thời tiết thật đẹp.
Mưa tạnh rồi.
“Tội trạng thứ nhất, tàn sát bách tính, coi mạng người như cỏ rác.”
Thanh âm Mộc Yên Ly réo rắt vang vọng khắp Thiên Âm Các, nghiêm túc trang trọng.
“Tội trạng thứ hai, phóng hỏa đốt lầu, báo oán cho mình.”
Trước phật hương dâng, chư thiên thần phật đang hỏi trong mây, hoặc phẫn nộ hoặc hiền từ, xếp bằng cầm chuỗi, nhìn xuống chúng sinh mênh mông. Mấy năm nay, Mặc Nhiên không thích nhìn trời cao, như thể trên trời thật sự có thần linh, trong mắt của hắn ẩn giấu tội nghiệt, chôn vùi dã tâm, sợ bị phát hiện.
Nhưng giờ khắc này, hắn cuối cùng lại trầm tĩnh lại, hắn ngửa đầu nhìn về phía chân trời, ánh nắng như gột rửa, thấm vào đôi mắt đen đến ánh tím của hắn, biến nó thành màu nâu nhạt như ngọc lưu ly, lại trở nên trong trẻo.
Hắn nhìn lên bầu trời, bầu trời quang đãng sáng sủa, ngay cả mây cũng thưa thớt.
Giọng nói của Mộc Yên Ly thật xa xôi, hắn nhắm mắt lại.
Không nhìn Đỉnh Tử Sinh, cũng không nhìn lại bất kì gương mặt cố nhân nào nữa.
“Tội trạng thứ sáu, lén luyện cấm thuật, xúc phạm đại giới.”
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, giữa lông mày hắn lộ chút vẻ tiếc nuối và lưu luyến.
Vốn cả đời này, muốn đối với Sở Vãn Ninh thật tốt, đáng tiếc cũng không làm được, ngay cả lần triền miên chân chính đầu tiên mà hắn vẫn luôn hứa hẹn, cuối cùng cũng thành một đám hỗn độn.
Kết thúc bằng thất bại.
Hắn thật sự không phải người lương thiện, là tai tinh, là ôn thần, là một trò cười sứt sẹo.
Hai đời này.
Muốn bảo vệ mẫu thân, không bảo vệ nổi.
Mong báo ân tình, chưa từng toại nguyện.
Thời thơ ấu muốn làm anh hùng, sau này muốn đổi trắng thay đen, làm cháu trai của Tiết chưởng môn cả đời, cùng đường cuối ngõ, lại đánh cược một trái tim, muốn làm Đạp Tiên Đế Quân máu lạnh vô tình nhất trên đời.
Tuy nhiên lại đều không nên việc gì.
“Đạp Tiên Quân, Mặc Vi Vũ, Mặc tông sư…” Lông mi hắn run rẩy, hầu kết chuyển động, cuối cùng than một tiếng cảm khái và giễu cợt mà chỉ có mình hắn có thể nghe thấy.
“Ngươi thật sự là kẻ nực cười nhất trên đời này.”
Hắn than xong một tiếng đó, ngẩng đầu trông lên trời cao, gió phe phẩy những sợi tóc mai lưa thưa của hắn, hắn nheo mắt lại, sau đó nghĩ, Sở Vãn Ninh giờ đang ở đâu?
Có lẽ bởi vì từng có được quá nhiều, đã dốc cạn tất cả duyên phận, vậy nên đời này, đoạn đường cuối cùng, chung quy vẫn không được gặp lại quân một lần.
Rất tốt. Hắn cong mắt, cười hà hà trên Hình Đài.
Chí ít, không phải để Sở Vãn Ninh nhìn thấy bộ dáng thảm hại đến mức này của hắn.
“Thời giờ sắp tới! Chuẩn bị hình ——!”
Một tiếng xướng uy nghiêm, kèn lệnh thổi vang.
Giống như ác mộng gieo bóng, giống như tiếng “chuẩn bị hình” kia truyền tới màng nhĩ từ xa vạn dặm, trong mật thất Giao Sơn, Sở Vãn Ninh mở bừng mắt, ngồi dậy thức tỉnh từ trong cơn mê.
“Mặc Nhiên!”
Ánh nến lập lòe, y thở phì phò từng hơi, mồ hôi ướt sũng áo.
Y khẽ run rẩy, gần như vô thức, mới mở miệng đã đọc lên cái tên dây dưa cả hai đời này. Sau đó hầu kết chuyển động lên xuống, ánh mắt có phần xa xăm.
Vừa rồi y như nhìn thấy ánh đao, phát run mãnh liệt, lòng như nổi trống, không biết vì sao mà sợ hãi tột cùng.
“…”
Ngồi trên giường, lòng bàn tay ra sức giày vò gương mặt, mồ hôi dần lạnh buốt, y mới tỉnh táo lại.
Trước mắt không ngừng lóe lên ký ức rõ ràng, nhưng những ký ức kia không thuộc về y —— Một nửa Địa Hồn của y ở lại trong cơ thể Mặc Nhiên quá lâu, đến mức khi quay về với y, cũng mang theo rất nhiều ký ức thuộc về Mặc Nhiên, những ký ức bị Bát Khổ Trường Hận Hoa nuốt chửng, bị vứt bỏ.
Những hồi ức quan trọng thậm chí chính bản thân Mặc Nhiên cũng không còn nhớ.
Sở Vãn Ninh đều trông thấy…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi