leave

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



anh như một bộ phim kịch
nhưng được em tìm thấy vào một ngày nắng hồng

__________________

xuân trường đứng trước sân bay cùng đống hành lí lỉnh khỉnh, chuyến bay bị hoãn tầm tiếng nữa nên cậu ngồi đời, cùng với tuấn anh

dù nửa đêm rồi nhưng sân bay vẫn còn náo nhiệt lắm, tuấn anh luôn nghĩ sân bay là một nơi gì đấy vừa vui vừa buồn, có thể họ sẽ ra đón ai đó về, cũng có thể là tiễn người thân thương nào đó đi, như cậu lúc này vậy

tuấn anh đang nghĩ gì đó, xuân trường hỏi, cậu vừa buồn vừa vui lẫn lộn, phần vì được đi sang một phương trời mới để học hỏi và phát triển thứ cậu đam mê, nhưng phần lại không muốn chia xa cậu người yêu này chút nào

tớ không biết nữa, chỉ là không nghĩ gì thôi, tuấn anh thoáng thở dài, dựa người ra lưng ghế, đèn trên trần thoáng chiếu lấp lánh vào mắt tuấn anh, làm ánh lên những nỗi buồn lấp lánh chôn sâu trong đấy

tuấn anh nghĩ đến những ngày sau, khi mà không còn xuân trường ở học viện nữa, không còn ai đá cặp với cậu, không còn được thấy, không được nghe tiếng, bỗng dưng lồng ngực đau thắt lại, mắt cay xè lên

tuấn anh không khóc, cậu không muốn khóc và cậu không khóc được, rõ ràng là chỉ đi có mỗi một thời gian thôi, rồi xuân trường sẽ về, nhưng cậu vẫn không ngừng nghĩ về chuyện đó được

không, tớ đang buồn, tuấn anh lại trả lời sau một hồi lâu

đừng buồn, nếu thế tớ cũng buồn lắm, xuân trường trấn an, bỗng nhiên vào lúc này lại cảm thấy mình vô cùng cứng nhắc và gượng gạo,

tuấn anh ở nhà nhớ ăn uống đấy đủ nhé, khuya có đói thì cứ qua phòng thanh mà lấy tạm bánh, tớ để lại một chút cho tuấn anh rồi

tớ sẽ thường xuyên gọi cho cậu nữa, miễn là cậu bắt máy,

nhé, trường lí nhí nói

tớ sẽ nhớ cậu nhiều lắm, tuấn anh đan những ngón tay mình vào nhau, nắm chặt rồi lại thả ra,

tớ không muốn cậu đi chút nào

qua đấy phải hoà đồng với bạn bè nhé

xin cậu, đừng đi

cố gắng tập luyện nữa

tớ thật sự không đủ khả năng và can đảm

vả lại nhớ mặc nhiều áo ấm, bên đấy lạnh lắm đấy

trường ơi,

rồi bầu trời này, tớ phải gánh đỡ như thế nào bây giờ

































mai mình tiễn cô em mình đi, đúng là chia tay không dễ dành tí nào nhỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro