Phần 1.1: Khởi nguồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người đàn ông cao lớn hỏi người phụ nữ đó: "Cô sao thế?"

Mọi người đều dồn mắt lại, người phụ nữ ấy đỏ bừng mặt, nói với vẻ lúng túng: "Không có gì tôi chỉ có ý nhắc mọi người hãy cẩn thận"

"Cô nghĩ rằng nếu chúng ta ngồi xuống những chiếc ghế ấy, thì sẽ xảy ra chuyện gì à?" Người phụ nữ tóc ngắn hỏi: "Sao cô lại có cảm giác ấy?"

Người phụ nữ tóc quấn rất đẹp cắn môi, nhíu mày. Một lát sau, chị ta nói: "Vì, trong một cuốn tiểu thuyết của tôi có một tình tiết, trên ghế có dấu một thứ mà nếu người ngồi lên đó... sẽ bị chết."

Câu nói đó khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả Nam Thiên. Nhưng, người phụ nữ tóc ngắn tỏ ra không hề hay biết mọi người sửng sốt vì điều gì.

"Cô nói là trong một bộ tiểu thuyết của cô? Nói vậy cô là một nhà văn?" Nam thiên hỏi.

"Đúng." Người phụ nữ tóc uốn gật đầu đáp, "tôi là một nhà văn chuyên sáng tác truyện bí ẩn li kì."

"Thế thì may quá!" Nam Thiên không kìm được thốt lên, "Tôi cũng vậy. Tôi cũng là người chuyên viết truyện trinh thám, kinh dị."

Tiếp đó, điều khiến mọi người kinh ngạc là, chàng thanh niên đội mũ cũng kêu lên: "Gì cơ? Hai người viết truyện trinh thám kinh dị à? Cũng như tôi sao?"

"Chờ chút, không lẽ mọi người chúng ta giống nhau? Đều là các nhà văn viết truyện trinh thám kinh dị?" Người đàn ông mặc sơ mi trắng trợn tròn mắt.

"Đúng vậy tôi cũng thế!" Người phụ nữ tóc ngắn cũng kêu lên.

Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng quan sát phản ứng của những người xung quanh rồi đảo mắt và khẽ nói: "Xem ra đúng như vậy thật."

Chàng thanh niên đội mũ nhìn người đàn ông khuân mặt lạnh lùng rồi chợt thốt lên: "Ôi! Hèn gì mà vừa nãy tôi thấy anh rất quen, anh là nhà văn lớn Hoang Mộc Chu."

Mọi người quay lại nhìn, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Họ không ngờ, nhà văn lớn có tiếng tăm trong giới viết tiểu thuyết kinh dị Hoang Mộc Chu cũng nếm mùi sự việc kỳ bí như họ.

Hoàng Mộc Chu bình thản nói: "Vâng, đó là bút danh của tôi."

Chàng thanh niên đội mũ dường như quên mất hoàn cảnh mình đang rơi vào, kêu lên đầy hứng khởi: "Mười bốn nhà văn sáng tác truyện trinh thám, kinh dị cùng tập trung ở một nơi bí ẩn, đối diện với một mối nguy hiểm và một câu đố chưa hề biết, đúng là hết sức kịch tính và thú vị! Những điều trải qua của chúng ta bây giờ xứng đáng là một bộ tiểu thuyết hay nhất."

Chàng thanh niên đội mũ nói xong câu này thì bỗng nhiên một cậu thiếu niên chắc chỉ tầm hơn chục tuổi cứ nhìn chăm chăm vào cậu ta, dường như cảm thấy điều gì đó nhưng lại không nói ra.

Hoang Mộc Chu vẫn với giọng nói chậm rãi lạnh như băng: "Bây giờ không phải là lúc thích thú với điều đó đâu? Chúng ta hãy bàn xem tiếp sau đây phải làm gì."

"Đúng, bây giờ thì thấy rõ, việc tất cả chúng ta dồn lại ở đây hoàn toàn không phải là sự trùng hợp nữa rồi. Nếu chúng ta đều là những người biết suy luận, giả tưởng thì hãy cùng nhau phân tích xem, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với chúng ta." Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nói "Hơn nữa, tôi còn thấy chúng ta cần phải tự giới thiệu về mình. Tôi xin giới thiệu bút danh của tôi là Long Mã."

"Ôi, Long Mã, tôi biết!" Chàng thanh niên đội mũ chỉ và người ấy nói: "Tôi đã đọc cuốn 'Thoát khỏi Đảo ma', rất hay! Không ngờ nó là của anh!" Cậu ta xoa tay phấn chấn.

Long Mã mỉm cười, đáp bằng một câu cảm ơn rồi quay sang đám đông "Mọi người lần lượt tới thiệu về mình đi, không có ý kiến gì chứ?"

Soái ca trẻ tuổi tóc vàng nhạt đang định lên tiếng thì chàng thanh niên đội mũ cướp lời như thể vừa phát hiện ra châu lục mới: "Ôi... Anh, tôi cũng nhớ ra rồi. Tôi đã đọc phóng sự chuyên mục của anh rồi. Anh là Goth, người được truyền thông gọi là 'nhà văn thần tượng' đúng không?"

Soái ca vuốt đám tóc mai đang rải trước trán, gật đầu đáp: "Phải, chính tôi."

Chàng thanh niên đội mũ đúng là người có thần kinh thép, trong hoàn cảnh tất cả mọi người đều cảm thấy bất an thế mà cậu ta vẫn có tâm trí tìm ra thần tượng trong đám đông. "Cậu là Bạch Kình" cậu ta chỉ vào một nam sinh trong bộ quần áo thoải mái, nói "Tiểu Thiên Vương kinh dị Tân Tấn, tôi đã đọc tác phẩm của cậu trên mạng."

Nam thiên cũng đã từng nghe nói về người có bút danh là Bạch Kình, cậu ta xuất hiện lần đầu trong giới viết tiểu thuyết kinh dị vào năm ngoái, không có nhiều tác phẩm nhưng rất có triển vọng, tốc độ viết khiến các đàn anh đàn chị trong giới phải trầm trồ.

Bạch Kình gật đầu mỉm cười ngượng ngùng rồi hỏi lại chàng thanh niên đội mũ "Còn cậu thì sao?"

"Tôi thì không so được với mọi người." Chàng thanh niên ngượng ngạo lấy chiếc mũ xuống, gãi đầu. "Tôi chẳng có tiếng tăm gì, chưa xuất bản được cuốn nào thực chất, chỉ là viết trên mạng thôi. Bút danh của tôi là Bắc Đẩu"

Người đàn ông cao lớn tiếp lời: "Bút danh của tôi là Ám Hoả, cũng không phải là nhà văn có tiếng tăm gì."

Người phụ nữ có mái tóc uốn đẹp hơi nhíu mày, nói: "Tôi là Sa Gia... Vâng, đó là bút danh của tôi"

Người phụ nữ tóc ngắn có vẻ chín chắn, khác hẳn với vẻ bẽn lẽn như cô gái nhỏ của Sa Gia: "Còn tôi, bút danh là Thiên Thu." Giọng nói kéo dài của chị ta chứa đầy vẻ điệu đà, gợi cảm và cuốn hút.

   Những người sau đó lần lượt giới thiệu về mình: người đàn ông hơi gầy trừng hơn 30 tuổi có bút danh là Lake; người đàn ông da trắng mặc áo kẻ ô tên là Uất Trì Thành; người đàn ông trung niên có phần bệ vệ bút danh là Hạ Hầu Thân; còn người đàn ông đeo kính trông có vẻ rụt rè tên là Từ Văn, ông ấy nói đó là tên thật, từ trước đến nay ông ấy không dùng bút danh.

  Sau khi Nam Thiên giới thiệu về mình thì chỉ còn lại cậu thiếu niên. Cậu ấy có vẻ là người nhỏ tuổi nhất trong số 14 người có mặt, từ nãy đến giờ chưa nói câu nào. Thấy mọi người đều đổ ánh mắt về mình, cậu ấy mới mở miệng: "À vâng... Bút danh của tôi là Chris..."

   "Chris?" Tất cả đều ngây ra, ngay cả Hoang Mộc Chu cũng ngước đầu lên quan sát kĩ cậu bé đó.

   Bắc Đẩu há hốc mồm ngạc nhiên rồi gần như kêu to lên: "Cậu là Chris thật sao? Là nhà văn thiên tài 16 tuổi đã viết cuốn 'Thế giới ngu muội và cố chấp'?"

   Cậu bé nói với vẻ bình thản "Vâng, là tôi, có điều bây giờ tôi đã 18 tuổi rồi." Nói rồi cậu ấy mỉm cười bẽn lẽn.

   Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không giấu nổi về kinh ngạc. Nam Thiên cũng cảm thấy bất ngờ như mọi người. Trước đó, anh ta đã nghĩ rằng, trong số 14 người thì Hoang Mộc Chu là nhà văn có tên tuổi nhất, không thể nào nghĩ được rằng đến cả Chris cũng nằm trong số bọn họ. Nên nhớ, nhà văn thiếu niên thiên tài Chris là người mà cả thế giới đều biết tiếng. Năm 16 tuổi cậu đã viết cuốn 'Thế giới ngu muội và cố chấp' vừa mới xuất bản đã lập tức nhận được nhiều giải thưởng văn học lớn cả trong và ngoài nước, rồi được dịch ra hơn 10 thứ tiếng, xếp vào hàng sách bán chạy trong nhiều tuần liền. Sau đó Chris chuyển sang viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị, mỗi một cuốn nào cũng đạt kỷ lục tiêu thụ hàng mấy triệu, thậm chí chỉ số IQ của Chris là trên 150, nhưng nhà văn thiếu niên thiên tài đó rất kiệm lời, hầu như không chấp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn và bài viết nào. Vì thế đối với rất nhiều người bao gồm cả người trong giới, Chris luôn là một nhân vật bí ẩn.

   Ấy thế mà, nhân vật ấy lại cũng đang trải qua sự việc kỳ bí này, chưa nói đến người có tính cách dễ dàng bộc lộ ra bên ngoài như Bắc Đẩu mà ngay cả Nam Thiên - người tự nhận là rất biết kiềm chế cũng thấy cảm xúc dâng trào.

  
   Cùng với đó, một nỗi kinh ngạc và lo sợ lớn hơn cũng ùa đến với anh, rốt cục là sức mạnh thần bí nào đã đưa được những con người không đơn giản này tập trung cùng một chỗ? Và với mục đích gì?

   Lúc này, Bắc Đẩu đã không thể kìm được sự phấn chấn, mặt mũi đỏ bừng khua tay múa chân nói: "thật không thể nào tưởng tượng nổi, tối hôm qua tôi còn uống rượu với thịt nướng cùng bạn trên phố, thế mà hôm nay khi tỉnh dậy đã thấy mình ở cùng nhà với Chris, thế giới này đúng là rất kỳ diệu."

   "Sao cậu vẫn tỏ ra vui như thế được nhỉ" Hoang Mộc Chu trừng mắt nhìn cậu ta nói: "Đừng có làm những điều mà chẳng biết nên nói như thế nào nữa, hãy nghĩ về hoàn cảnh của chúng ta lúc này đi! Tôi nhắc cho cậu biết, không phải chúng ta đang họp hoặc nghỉ ngơi đâu mà là đang bị bắt giữ bất hợp pháp đấy, hơn nữa còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đây, xong chắc chắn không phải là chuyện tốt đâu!"

   Bắc Đẩu lè lưỡi, cúi đầu xuống không nói gì nữa.

   "Vậy thì hãy trở lại với chủ đề lúc trước đi." Hạ Hâu Thần nói: "Rốt cuộc chúng ta có ngồi thử những chiếc ghế đó không?"

   Uất Trì Thành nhìn Sa Gia trong một giây, nói: "Tôi nghĩ, điều lo lắng của cô đây là không cần thiết. Thử nghĩ mà xem, chúng ta đã mê man ở đây hơn 10 tiếng đồng hồ, nếu ai đó muốn lấy mạng của chúng ta thì đã có thể ra tay từ trước rồi cần gì phải dùng đến cách giết người bằng việc để vật gì đấy dưới ghế phức tạp ấy."

   "Đúng thế, nếu muốn giết hại chúng ta thì chẳng cần phải đưa chúng ta đến đây." Hạ Hầu Thân nói: "Có thể thấy, điều mà ai đó cần không phải là mạng của chúng ta."

   Trong lúc mọi người nói, Bắc Đẩu ngồi xuống quan sát kỹ từng chiếc ghế một. "Tôi nhìn rồi không có gì đâu, đó chỉ là những chiếc ghế bình thường thôi."

   Người đàn ông có bút danh Ám Hỏa dường như cảm thấy không kiên nhẫn được nữa, "Nó vốn chẳng có gì đáng để nghi ngờ cả." Nói rồi anh ta bước tới một chiếc ghế, ngồi xuống và bắt chéo chân rất tự nhiên.

   Mọi người thấy không xảy ra chuyện gì cũng lần lượt bước đến những chiếc ghế còn lại và ngồi xuống.

   Chỉ còn Sa Gia vẫn đang đứng trước chiếc ghế cuối cùng, tay đặt lên ngực, xem ra cô ấy vẫn đang do dự.

   Nam Thiên ở bên cạnh Sa Gia, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô trong lòng bỗng trào lên cảm giác muốn che chở cho cô gái nhỏ này. Anh kéo tay Sa Gia, đồng thời đứng dậy nói "Đừng sợ, không sao đâu, nếu không thì cô ngồi xuống ghế này đi."

   Nói rồi Nam Thiên ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Sa Gia, chứng tỏ cho cô thấy sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.

   Sa Gia hơi hé miệng nhìn chăm chú Nam Thiên trong mấy giây và tỏ rõ vẻ cảm kích "Cảm ơn anh." Cô cố gắng nở một nụ cười, rồi ngồi xuống chiếc ghế mà Nam Thiên đã nhường cho.

  
   Lúc này tất cả 14 người đều ngồi xuống, thế rồi trong căn phòng rộng lớn bỗng vang lên một giọng nói rất to khiến tất cả đều giật thót người.

   "Rất hoan nghênh các vị khách quý!"

   14 con người trên ghế da đều ngạc nhiên nhìn ra bốn phía, tìm nơi phát ra giọng nói đó. Bắc Đẩu ngẩng đầu lên và phát hiện ra đầu tiên, cậu kêu to "Ở kia kìa!"

   Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn tứ phía mới nhận ra rằng ở bốn góc của trần nhà đều có lắp một chiếc loa, tiếng nói được phát ra từ đó.

   "Rất xin lỗi vì đã mời các nhà văn viết tiểu thuyết kinh dị ly kỳ đến đây khi chưa được sự đồng ý. Cho dù bây giờ các vị đang ở trong tâm trạng như thế nào: giận dữ, phẫn nộ, sợ hãi, thì cũng mong tất cả hãy bình tĩnh và nghe tôi nói hết những lời sau, vì đó là chuyện lớn liên quan tới sinh mệnh của các vị"

   14 con người ngồi trên 14 chiếc ghế da đều nín thở, trong căn phòng lớn không hề có một âm thanh nào khác.

   "Tôi đoán vừa rồi hẳn các vị cũng đã có những trao đổi với nhau. Vì vậy, tên tuổi lai lịch của các vị chẳng cần tôi phải giới thiệu nữa. Tôi chắc chắn vấn đề lúc này các vị quan tâm nhất đó là, tôi 'mời' các vị đến đây rốt cuộc là muốn gì.

   Nói đơn giản thôi, tôi cũng là một nhà văn viết tiểu thuyết ly kỳ như các vị. Nhiều năm nay tôi luôn suy nghĩ về một vấn đề, làm thế nào để viết ra một tác phẩm kinh dị vĩ đại làm chấn động các nhà xuất bản toàn thế giới? Tôi đã suy nghĩ rất lâu và cuối cùng đã tìm ra được đáp án, các vị chính là đáp án của tôi.

   Các vị đang tại vị lúc này, cho dù có tiếng tăm hoặc chưa có thì theo tôi cũng đều là những nhà văn viết tiểu thuyết kinh dị ly kỳ xuất sắc nhất trong nước. Tôi 'mời' các vị đến đây là muốn cùng các vị chơi một trò chơi.

   Tôi xin nói đôi chút về luật chơi. Bây giờ mời các vị hãy chú ý tới góc phía Đông Nam, ở đó có đặt một chiếc hòm."

   Mọi người đều nhìn về phía đó và nhìn thấy mà người kia nói đến.

   "Trong chiếc hộp đó có để 14 quả bóng bàn. Mỗi một quả bóng đều viết một con số lần lượt từ 1 đến 14. Lát nữa mong các vị hãy làm theo như lời tôi nói: mọi người lần lượt đến lấy một quả bóng trong số đó, con số trên quả bóng chính là số hiệu của các vị. Sau khi hoàn thành khâu này thì trò chơi sẽ bắt đầu.

   Nội dung trò chơi như sau: 7 giờ tối hàng ngày, sẽ có một người phải kể lại một câu chuyện kinh dị mà mình mới nghĩ ra và bắt đầu từ người bốc phải số 1. Những người khác trừ người kể chuyện, cho điểm câu chuyện vừa được nghe, điểm tối đa là 10. Sau khi cho điểm xong một người thống kê và tính ra điểm trung bình, con số cuối cùng có được chính là điểm cho câu chuyện đó. Sau 14 ngày người được điểm số cao nhất sẽ chính là người chiến thắng trong trò chơi này.

   Chắc sẽ có người hỏi: chiến thắng trong trò chơi này thì được lợi ích gì? Tôi nghĩ các vị đều là những người làm nghề sáng tác, chắc hẳn sẽ ý thức được rằng sự việc mà các vị đang trải qua thực sự là một đề tài tiểu thuyết kinh dị tuyệt hảo. Hơn nữa điều quý hơn cả, nó không phải là một câu chuyện nặn ra mà chính là sự việc chân thực mà các vị đích thân nếm trải. Tôi tin là mỗi người có mặt ở đây đều rõ, đối với một nhà văn viết truyện kinh dị đây là một cơ hội hiếm có ngàn năm. Nếu chuyển nó thành một bộ tiểu thuyết thì chắc chắn sẽ chấn động thế giới và tạo ra kỳ tích trên thị trường sách."

   Nam Thiên thầm kêu lên trong lòng, người kia nói không sai chút nào, chỉ riêng với tình hình lúc này - 14 nhà văn viết truyện trinh thám kinh dị bao gồm cả Chris, Hoang Mộc Chu, Bạch Kình, Goth bị một người giấu mặt bắt cóc, nhốt cùng một nơi và ép họ phải ở lại đó trong nửa tháng trời, mỗi tối kể một chuyện thì cũng đã đủ ly kỳ lắm rồi. Không nghi ngờ gì nữa, một cuốn sách viết về điều đó chỉ cần qua giới thiệu thôi cũng đã khiến cho rất nhiều người hứng thú và tò mò, nó sẽ thật sự là một cuốn sách hot chưa cần lật xem cũng đã thu hút người mua.

   Giọng nói bí hiểm của người kia kéo Nam Thiên trở về với hiện thực. "Nhưng có điểm này chắc hẳn các vị cũng đã nghĩ tới: không thể nào nhiều người như vậy lại viết về cùng một đề tài. Vì thế bản quyền sáng tác của cuốn sách bán chạy trong tương lai chỉ thuộc về người có số điểm cao nhất, và đó cũng chính là người chiến thắng trong trò chơi này. Cuối cùng ai là người may mắn ấy, với tất cả các vị có mặt ở đây cũng đều là một thử thách như nhau.

  
   Tất nhiên có thể có người sẽ nói: Tôi không đồng ý, tôi cũng không muốn chơi trò chơi này, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà. đối với những ai có suy nghĩ ấy thì tôi cũng sẽ không ép làm bất cứ chuyện gì. Nhưng rõ ràng là tôi cũng sẽ không để người đó ra về như vậy được, mà đành phải lấy làm tiếc để cho người ấy ra khỏi cuộc chơi mà thôi."

   "Ra khỏi cuộc chơi là như thế nào?" Từ Văn trợn tròn đôi mắt vốn đã lồi hỏi Bạch Kình bên cạnh. Bạch Kình lắc đầu ra hiệu rằng câụ ta không muốn nói gì vào lúc này.

   "Bây giờ mọi người đã hiểu về nội dung trò chơi rồi chứ?  Vậy tiếp sau đây tôi xin nói về luật chơi một chút, đây là chi tiết quan trọng nhất mong mọi người nghe cho kỹ"

   "Đầu tiên là về câu chuyện mà mỗi buổi tối mọi người phải kể. Ngoài cốt truyện trinh thám, kinh dị, đặc sắc, điều quan trọng hơn là những câu chuyện sau đó nhất định không được giống về cấu tứ và tình tiết với câu chuyện trước đó. Nếu xảy ra tình huống đó thì coi như người ấy sẽ bị loại khỏi cuộc chơi. Mong các vị chú ý điều này."

   Giọng nói gừng trong giây lát, dường như có ý để cho mọi người suy nghĩ. tiếp đó giọng nói khàn khàn đùng đục ấy lại tiếp tục: "Ngoài ra nói cho các vị biết điều này, người đứng ra tổ chức hoạt động này cũng chính là tôi, hiện tại đang ngồi cùng với các vị. Đúng vậy, tôi là một trong số các vị."

    Câu nói ấy vừa thốt ra đám đông đều há mồm sửng sốt, hóa ra là có người đang diễn kịch thật, ai cũng trợn mắt nhìn người bên cạnh mình, dường như tất cả mọi người đều trở thành nghi phạm.

   Giọng nói kia dường như đã đoán đúng phản ứng của mọi người: "Sau này, các vị hãy dành thời gian để từ từ đoán xem tôi là ai nhé. Còn bây giờ điều mà tôi muốn các vị biết, sở dĩ tôi làm như vậy là để 13 người còn lại trong các vị có một thử thách công bằng. tất nhiên đến lúc đó tôi cũng phải kể một câu chuyện và chờ các vị cho điểm. Nhưng tôi muốn các vị nghe rõ, nếu,  người chiến thắng sau cùng là tôi....."

   Giọng nói kia đột nhiên ngừng bặt, tất cả đều yên lặng đến đáng sợ. Đến khi giọng nói ấy lại vang lên thì tất cả mọi người đều cảm thấy người run bắn, mồ hôi toát ra đầy người.

   "Giả sử kết quả như vậy, thì các vị còn lại đừng hòng sống sót ra khỏi chỗ này."
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro