Phần 1.2: Khởi nguồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người phụ nữ sợ hãi bưng chặt miệng, thật ra tất cả mọi người đều khiếp sợ như vậy. Giọng nói trong những chiếc loa tiếp tục vang lên: "Vì thế cách tốt nhất để sống sót rời khỏi đây là, hãy kể những câu chuyện của các vị theo quy định của tôi và cho điểm công bằng với từng người. Người giành chiến thắng cuối cùng không chỉ có được bản quyền sáng tác câu chuyện đó mà còn có quyền đối với sự sinh tồn của tất cả những người kia, đó là chiếc chìa khóa mở cánh cổng sắt kia, chỉ có người giành chiến thắng mới có được nó. Nếu người chiến thắng mà các vị chọn ra là tôi, thì các vị chỉ còn cách xuống địa ngục mà hối hận.

Thế thôi, những điều cần nói tôi đều đã nói rồi. Cuối cùng duy nhất các vị mâý điều sau: một là, các vị đã thấy rồi đấy, đây là một nhà tù cũ đã được cải tạo, ngoài cách mở cánh cửa sắt kia để thoát ra ngoài thì không còn cách nào khác. Các vị đừng phí công sức mà tìm cách thức trốn thoát. Hai là, trong chiếc tủ ở phía tây bắc căn phòng lớn có thức ăn, nước uống đủ cho các vị sống sót trong nửa tháng, chỉ cần các vị đừng lãng phí sau nửa tháng thì sẽ chẳng có vấn đề gì. Điểm cuối cùng, Tôi hi vọng các vị có thể hiểu rõ tính mạng các vị nằm trong tay tôi, tốt nhất đừng có mang động. Tôi đã có thể đưa các vị đến đây mà trời chẳng biết đất chẳng hay thì cũng sẽ có thể đoạt mạng sống của các vị như vậy. Trò chơi sẽ bắt đầu vào tối hôm nay, các vị hãy tự lo liệu cho mình đi."

Cho một lúc lâu không nghe thấy giọng nói từ loa nữa.

"Phù..." Hoang Mộc Chu trút một hơi thở dài, "Không nghi ngờ gì nữa, đây là trò chơi của một kẻ điên."

"Điều đáng sợ là kẻ điên ấy lại nằm trong số chúng ta." Lake nói.

"Đúng thế, chúng ta vừa ngồi xuống thì âm thanh ấy đã vang lên. Như thế là gì? Không lẽ trong căn nhà này còn có người khác đang ở chỗ bí mật nào đó và quan sát cử nhất động của chúng ta?" Từ Văn lo lắng đưa mắt nhìn xung quanh.

Bạch Kình chậm lại lắc đầu nói: "Giọng nói ấy khả năng nhiều là được ghi âm từ trước, rồi sau đó điều khiển bằng điều khiển từ xa. Sau khi chúng ta đều ngồi xuống thì ai đó trong số chúng ta sẽ lẳng lặng nhấn vào nút điều khiển."

"Nói như vậy, bây giờ chúng ta chỉ cần kiểm tra xem trong người ai có điều khiển từ xa thì sẽ có thể lôi 'người đó' ra?" Uất Trì Thành trợn mắt nói.

"Nếu là điều khiển cỡ nhỏ thì có thể giấu được vào rất nhiều nơi trên người, do đó khó mà tìm ra được." Bạch Kình nói với giọng bất lực, "Huống chi, kiểm tra bằng cách nào? Điều quan trọng bây giờ là chúng ta hoàn toàn không biết nên tin tưởng ai."

Nghe những lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh toát và nhìn nhau với ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.

Như thế thì thật là gay. trong hoàn cảnh khó khăn như thế này nếu mọi người không đoàn kết thì lại càng khó khăn hơn. Nam Thiên hít một hơi nói: "Tôi thấy chúng ta không nên đoán mò và nghi ngờ nhau. Ít nhất thì trong số 14 người chúng ta cũng có 13 người là vô tội."

"Cậu này nói đúng" Hạ Hầu Thân nói "Có lẽ gã điên kia nói ra điều này là để khiến chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, chúng ta đừng có mắc mưu gã."

Bắc Đẩu từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu, lúc này bỗng nhếch mép cười một cái.

"Cậu cười gì?" Thiên Thu nhìn cậu ta chăm chú.

Bắc Đẩu ngẩng đầu lên, nhận thấy mọi người đều đang nhìn mình vội lên tiếng "Không có gì, chỉ là tôi không ngờ rằng mình cũng được coi là một trong số 'các nhà văn viết truyện kinh dị ly kỳ xuất sắc nhất' cùng với các bậc thầy như Chris, Hoang Mộc Chu."

Thiên Thu lườm cậu ta một cái rồi nói với vẻ châm biếm: "Vinh dự quá nhỉ?"

Nam Thiên nhìn Hạ Hầu Thân hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

Hạ Hầu Thân xem đồng hồ: "10 giờ 36 phút sáng"

Nam Thiên gật đầu rồi quay ra nhìn chăm chú vào chiếc hòm nhỏ ở góc tường.

Từ Văn nói: "Không lẽ chúng ta phải làm theo lời của người kia sao?"

"Nếu không thế thì sao? Anh cho rằng chúng ta còn có thể khác sao?" Long Mã nói.

"Chúng ta đông thế này mà chẳng có cách gì đối phó với một gã điên đó à?" Ám Hỏa cũng lên tiếng.

"Vấn đề là anh có thể phân biệt được ai là kẻ điên đó trong số chúng ta không?" Long Mã hỏi lại anh ta.

"Giọng nói của người đó... trong số chúng ta có người nào đó có giọng nói giống như vậy?" Từ Văn nói.

Hoang Mộc Chu cười khẩy: "Đừng có ngốc như vậy, Anh nghĩ rằng kẻ đã lên được kế hoạch ấy lại ngốc nghếch tới mức dùng giọng nói thật của mình nói với chúng ta sao? Đó là giọng nói đã được chỉnh lại bằng máy móc, Tôi vừa nghe là biết ngay."

Chris đảo mắt, nhìn Hoang Mộc Chu và hỏi: "Anh đã dùng máy thay đổi giọng nói bao giờ chưa?"

Hoang Mộc Chu ngớ người "....Chưa dùng bao giờ."

"Thế thì làm sao anh biết được giọng nói sau khi dùng máy thay đổi giọng là như thế nào"

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Hoang Mộc Chu, ông ta lập tức trở lên lúng túng và vội giải thích: "trước đây tôi đã từng thấy trên tivi... Nó cũng gần giống như giọng nói vừa phát ra lúc nãy."

Chris "ồ" một tiếng và không nói gì nữa.

Long Mã nói: "Xem ra, chúng ta thực sự chỉ còn cách làm theo lời của người kia thôi, nếu không chúng ta sẽ không thể sống sót mà ra khỏi đây được. Anh ta đã nói rồi, sự sống của chúng ta đang nằm trong tay anh ta. Chẳng có sự lựa chọn đâu."

"Cái chính là hắn ở trong bóng tối còn chúng ta thì lại ở ngoài sáng. Nếu không tìm ra được người ấy thì cũng có nghĩa là chúng ta luôn trong thế bị động." Bạch Kình bổ sung.

"Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu trò chơi đúng như ý muốn của anh ta thôi, người chiến thắng sẽ có được chìa khóa và cứu mọi người ra khỏi đây. Tôi Không tin trí tuệ của người ba người lại không bằng một mình người đó." Nam Thiên nói.

"Nhưng đừng có quên hắn đã lên kế hoạch đó trước rồi, hắn đã có chuẩn bị." Goth nhắc nhở.

Nam Thiên chống cằm suy nghĩ trong giây lát, rồi đột nhiên cùng với Chris đồng thanh lên tiếng: "Không, hắn ta không thể nào chuẩn bị cốt chuyện tốt trước được."

Hai người nhìn nhau.

"Vì sao?" Từ Văn hỏi.

"Theo luật chơi như lời anh ta nói thì chúng ta sẽ bốc thăm ngẫu nhiên. Nội dung của câu chuyện người kể sau không được giống với người kể trước. Vậy nên nếu số thứ tự của anh ta ở cuối, mà nội dung câu chuyện của người kể trước đó gần giống như của anh ta thì câu chuyện mà anh ta đã nghĩ kỹ sẽ không thể dùng được nữa."

Sa Gia "à" một tiếng và khẽ kêu: "nói như vậy không ai trong số chúng ta có thể nghĩ ra nội dung câu chuyện trước được? Chỉ đến ngày đến lượt mình thì mới có thể bắt đầu suy nghĩ?"

"Chính thế" Nam Thiên nhìn cô và nói. "Vì vậy đúng như lời anh ta nói đây là một cuộc thi công bằng với tất cả mọi người, Anh ta muốn thách thức 13 chúng ta bằng chính thực lực của mình."

"Không, có một điểm không công bằng. Đối với những người phía sau mà nói..." Chris nói.

Mọi người đều nhìn về phía Chris.

"Luật chơi là nội dung và chủ đề mà người trước đã sử dụng thì người sau không được sử dụng nữa. Điều đó có nghĩa là càng về sau chủ đề của câu chuyện lại càng hẹp lại, rõ ràng là bất lợi cho người có số thứ tự cuối."

"Cậu nói rất đúng." Bạch Kình khẽ gật đầu.

"Có lẽ anh ta cho rằng may mắn là một phần của thực lực?" Nam Thiên nói với vẻ suy nghĩ.

Hạ Hầu Thân xem đồng hồ một lần nữa: " Tôi xin nhắc mọi người một chút, người ấy nói cho chơi sẽ bắt đầu vào lúc 7 giờ tối nay, cũng có nghĩa là người bốc được số một chỉ còn chưa đầy 9 giờ đồng hồ chuẩn bị mà thôi."

Ánh mắt của mọi người một lần nữa lại dồn lại, họ đưa ra quyết định qua những ánh mắt đó.

"Tôi đi lấy chiếc hòm kia." Bắc Đẩu đi về phía góc của căn phòng lớn. Một lát sau anh ta bê chiếc hòm quay trở lại. Đó là một chiếc hòm nhỏ giống như trước hòm bốc thăm trúng thưởng, trên nóc có một lỗ tròn đủ để thò bàn tay vào."

"Ai bốc trước đây?" Bắc Đẩu nói.

"Tôi bốc trước" Long Mã bước tới, thò tay vào trong hòm lấy ra một quả bóng bàn, trên đó viết số 6. Ông ta quay người lại chìa cho mọi người xem.

Nam Thiên bước lên sau anh ta, lấy từ trong hòm ra một quả bóng, nhìn lên con số viết trên đó đó trong lòng không khỏi hồi hộp.

Gì thế nhỉ? Sao lại trùng hợp thế?

Con số trên quả bóng là 14.

Mình là người sau cùng? Như thế không biết là may hay không may đây?

Đúng lúc Nam Thiên đang gây người thì những người khác lần lượt bước lên và lấy ra một quả bóng.

Sau khi tất cả mọi người đều bốc xong, Bắc Đẩu nói: "Cái còn lại trong hòm chính là của tôi." Nói xong anh ta bỏ tay vào lấy quả bóng cuối cùng, con số viết trên quả bóng ấy là số 9.

Bây giờ thì số thứ tự của mọi người đều đã được xác định, đó sẽ là thứ tự của những câu chuyện trong 14 đêm sắp tới.

Uất Trì Thành xoay quả bóng có viết số 1 trong tay, rồi nói với vẻ lo lắng bất an: "Tôi là người số 1."

"Như thế còn chưa may à?" Người kể đầu tiên thì có thể tùy ý lựa chọn chủ đề và cốt truyện, không cần phải lo lắng đến chuyện có lặp lại và trùng với của người khác hay không." Goth giơ quả bóng có viết số 12 lên cho Uất Trì Thành xem, "Tôi đâu có được may mắn như thế."

"Chẳng đúng thế còn gì? Càng về sau chủ đề và tình tiết càng bị hạn chế." Bạch Kình nói.

Uất Trì Thành nghe mọi người nói như vậy dường như cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, anh ta khẽ gật đầu đáp: "Có lẽ thế thật." Sau đó đứng dậy khỏi ghế "Vậy thì tôi phải vào phòng để nghĩ về câu chuyện của mình đây."

"Chờ chút!" Chris bỗng nhiên lên tiếng: "Tôi muốn hỏi các vị một câu: các vị đã đến đây bằng cách nào?"

Mọi người đều ngây ra. Thiên Thu hỏi lại: "Vấn đề đó có ý nghĩa gì sao? Dù sao thì chúng ta cũng đã bị giam ở đây rồi."

"Tôi nghĩ thông qua cách thức và thời gian chúng ta bị đưa đến đây có thể sẽ phát hiện ra một số manh mối nào đó." Chris bình tĩnh nói.

Nam Thiên hỏi lại: "Ý của anh là có thể đoán ra được ai là 'người tổ chức' bí hiểm đó?"

"Tôi không có cơ sở đầy đủ, chỉ cảm thấy có thể thử một chút thôi."

"Tôi tán thành." Hạ Hầu Thân nhìn đám đông, "Nếu mọi người không có ý kiến gì thì chúng ta hãy lần lượt nói xem mình đã bị đưa đến đây như thế nào, được không?"

"Tôi không biết mình đã bị đưa đến đây như thế nào." Thiên Thu nói.

"Tôi cũng không biết, nhưng có thể nhớ lại tình hình và một số việc mình đã làm trước lúc xuất hiện ở đây." Hạ Hầu Thân nói.

"Tôi được, cứ thế đi." Hoang Mộc Chu nói. "Chúng ta sẽ lần lượt theo thứ tự để nói nhé." Nói rồi ông ta giơ quả bóng trong tay mình lên.

Uất Trì Thành là người bắt đầu trước tiên. "Ồ... Tôi nhớ chiều hôm qua, tôi từ nhà một người bạn tự lái xe về nhà. Lúc đang lái xe tôi bỗng cảm thấy mình rất mệt mỏi, Bèn đánh xe vào lề đường định nghỉ ít phút. Cuối cùng tôi đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì thấy mình đã ở trong một căn phòng ở đây rồi."

"Trước lúc anh thiếp đi có xem đồng hồ không, lúc đó mấy giờ?" Chris hỏi.

Uất Trì Thành suy nghĩ một lúc: "Tôi ra khỏi nhà bạn ở khoảng 3 rưỡi chiều, sau đó lái xe chừng 10 phút..."

"Có nghĩa là vào khoảng 3 giờ 40 phút?"

"Đại khái thế."

Sau khi Uất Trì Thành nói xong, Từ Văn cầm quả bóng có số 2 nhíu mày nói: "Chiều hôm qua tôi ngồi đọc tài liệu trong công ty của mình. Đọc đến lúc thấy mệt tôi nhắm mắt chỉ định thư giãn một lúc thôi, kết quả sau đó... Có lẽ chẳng cần nói nữa."

"Anh có nhớ thời gian cụ thể không?" Chris hỏi.

Từ Văn nghĩ một lúc: "Có lẽ vào khoảng hơn 4 giờ chiều một chút."

Chủ nhân của số 3 là Hạ Hầu Thân thì nói: "Chiều hôm qua tôi nằm trên ghế ở công viên để suy nghĩ và tìm cảm hứng cho sáng tác. Không biết là do ngủ hay do cái gì nữa mà khi mở mắt ra thì đã ở đây rồi."

"Thời gian thì sao?"

Hạ Hầu Thân nhún vai: "Tôi không biết, lúc đó tôi không xem đồng hồ."

"Đại khái là khoảng mấy giờ anh có thể nhớ ra không?" Chris hỏi.

Hạ Hầu Thân nheo mắt suy nghĩ trong giây lát đáp: "Tôi nhớ, đó là lúc mà những cụ già tập võ trong công viên chuẩn bị về nhà, có lẽ chừng gần 5 giờ chiều."

"Ồ" Chris đáp.

Những người khác tiếp tục nói theo số thứ tự.

Số 4 - Lake: "Tôi đang vào mạng ở nhà, thế rồi bỗng nhiên chẳng biết gì nữa. Thời gian... Khoảng trước sau 5 giờ chiều."

Số 5 - Ám Hoả: "Tôi và bạn ăn ở một nhà hàng, tôi có uống một ít rượu... Tôi vào nhà vệ sinh và sau đó không biết gì nữa. Thời gian cụ thể thì tôi không biết, nhưng là khoảng thời gian ăn bữa tối, có lẽ hơn 6 giờ tối."

Số 6 - Long Mã: "7 giờ tối hôm qua tôi ăn cơm tối ở bên ngoài xong thì đi tàu điện ngầm về nhà, thế rồi bỗng thấy đầu váng vất, sau đó thì cũng gần giống như mọi người."

Số 7 - Thiên Thu: "Tối hôm qua tôi đến massage thư giãn tại một trung tâm thẩm mỹ, nhân viên massage đó tay nghề khá thuần thục nên tôi rất dễ chịu, thế rồi tôi ngủ thiếp đi." Nói đến đây Thiên Thu xoè hai tay ra tỏ ý rằng, chuyện sau đó không cần nói nữa.

"Thời gian thì sao?" Chris nhắc.

"Điều này thì tôi nhớ rất rõ, vì trước khi massage tôi đã xem đồng hồ, đúng 7 giờ."

"Này! Khoan đã, như thế... Như thế là sao nhỉ?" Nam Thiên nãy giờ đứng bên chăm chú lắng nghe bỗng nhiên kêu lên sửng sốt, vẻ mặt rất đỗi kinh ngạc.

"Sao thế?" Từ Văn ngạc nhiên nhìn Nam Thiên.

"Không lẽ anh không nhận thấy à? Bắt đầu từ Uất Trì Thành số 1, trật tự thời gian mà mọi người mất tri giác giống hệt như thứ tự mà chúng ta đã bốc được." Nam Thiên kêu to.

Hầu như ai cũng há hốc mồm, thấy không thể nào tin được.

"Không lẽ những người tiếp sau cũng thế?" Hạ Hầu Thân ngạc nhiên nhìn mấy người còn lại.

"Hãy nghe họ nói xem đã." Chris nói.

Bạch Kình, số 8: "Tối qua tôi uống cà phê cùng với một người bạn tại một quán. Cô ấy ra ngoài nghe điện thoại, Còn tôi thì có lẽ mất hết tri giác và đúng lúc đó. Thời gian là vào khoảng 8 giờ."

Bắc Đẩu, số 9: "Tối qua tôi đi uống rượu cùng với một số bạn học thời phổ thông tại một quán vịt quay bình dân. Hầu hết chúng tôi đều uống say và không nhớ được chuyện gì xảy ra sau đó, mãi cho tới khi tôi thấy mình làm trên một chiếc giường ở đây. Lần xem giờ cuối cùng lúc tôi còn tỉnh táo là 9 giờ 15 phút."

Hoang Mộc Chu, số 10: "Tối hôm qua tôi không đi đâu cả, tôi ở nhà. Vợ tôi xem tivi ở phòng khách, tôi thì đọc sách trong phòng ngủ. Tôi không nhớ là mình đã mất tri giác như thế nào, thời gian cũng không chắc chắn, chỉ đoán chừng trước 10 giờ."

Sa Gia, số 11: "Tối hôm qua có một người bạn đến chơi với tôi, chúng tôi nói chuyện với nhau khoảng hơn 1 tiếng đồng hồ. Sau khi cô ấy về tôi nằm nghe nhạc và không lâu sau đó thì không biết gì nữa. Bạn tôi về lúc gần 10 giờ. Ồ... Vậy thì thời gian mà tôi mất tri giác có lẽ vào khoảng 20 phút sau đó, tức là khoảng 10 giờ 20 phút."

Goth, số 12: "Tối hôm qua tôi đi xem phim ở rạp, xem đến giữa chừng không hiểu sao lại cảm thấy rất mệt, sau đó dần dần mất hết ý thức. Tôi nhớ giờ chiếu vào lúc 9 giờ 45. Tôi xem được chừng một nửa, có lẽ và khoảng 10 giờ 50 phút."

Nghe xong lời của Goth, Không ai nói gì nữa. Nam Thiên (số 14) tưởng rằng mình đã là người cuối cùng, anh nói: "Tối hôm qua tôi ở nhà sáng tác, viết đến 11 giờ rưỡi thì xem tivi ở phòng khách, thế rồi chị một lát sau là ngủ tiếp đi."

Nam Thiên vừa dứt lời, Bắc Đẩu lập tức kêu lên: "Trời đất, đúng như vậy thật! Số thứ tự mà chúng ta bốc ngẫu nhiên cũng chính là thứ tự thời gian chúng ta mất tri giác!"

"Sao lại có thể có chuyện lạ lùng đến thế nhỉ?" Hạ Hầu Thân nhíu chặt đôi mày "Đây nhất định không phải là ngẫu nhiên!"

"Không lẽ, thứ tự của chúng ta đã được sắp xếp ngay từ đầu?" Uất Trì Thành kinh ngạc suy đoán.

"Thứ tự trước sau của việc chúng ta bị đưa đến đây có thể sắp đặt được. nhưng số thứ tự mà chúng ta vừa bốc ở cái hôm này ra thì hoàn toàn ngẫu nhiên, làm thế nào mà điều khiển được?" Bạch Kình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Trong lúc mọi người đang bàn luận và suy đoán với vẻ rất kinh ngạc thì Hoang Mộc Chu nói: "Đừng vội, còn có một người trong số chúng ta chưa nói xem mình đã đến đây bằng cách nào."

Mọi người đều quay đầu lại và thấy Hoang Mộc Chu đang chăm chú nhìn Chris thì mới sực nhớ ra, người đưa vấn đề này ra đầu tiên là Chris vẫn còn chưa nói.

Nhưng, trước ánh mắt của tất cả mọi người, Chris lại im lặng.

"Sao thế thần đồng, cậu đưa ra vấn đề này chúng tôi đều nói cả rồi, sao cậu lại không muốn nói?" Hoang Mộc Chu nhìn Chris chăm chăm "Không lẽ, cách thức mà cậu đến đây không giống như chúng tôi?"

Chris im lặng một hồi lâu, mắt nhìn thẳng về phía Hoang Mộc Chu, đáp: "Đúng thế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro