Phần 1.3: Khởi nguồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoang Mộc Chu nheo mắt: "Vậy, cậu đã tới đây như thế nào?"

"Tôi xuất hiện ở đây không phải sau khi hôn mê." Chris nói.

Tất cả đều há hốc mồm, Bạch Kình nói: "Không lẽ... "

"Đúng, tôi đã bước vào nơi này khi hoàn toàn tỉnh táo." Chris bình thản nói.

"Gì cơ?" Đám đông kêu lên.

Trước những ánh mắt nghi ngờ, Chris bình tĩnh đáp: "Mọi người đừng hiểu lầm, tôi không phải là 'người tổ chức' bí hiểm kia đâu, nếu tôi là người ấy thì đã bịa ra một câu chuyện chứ không nói thật cho mọi người biết đâu."

"Rất khó nói." Hoang Mộc Chu vẫn nhìn Chris chăm chú, "Có thể cậu đã lợi dụng suy nghĩ ấy của chúng tôi nên mới cố ý làm như vậy."

Chris không nói gì.

Nam Thiên đưa tay ra làm động tác, nhìn Chris và nói: "Vậy xin cậu hãy nói cho chúng tôi biết cụ thể là cậu đã đến đây như thế nào?"

Chris nói: "Tối hôm qua, tôi đến chỗ hẹn, một chiếc xe hơi màu đen đợi tôi ở đó. Sau khi tôi lên xe thì lập tức bị bịt mắt bằng một miếng vải đen. Xe chạy chừng nửa tiếng đồng hồ thì dừng lại, rồi sau đó tôi được một người đưa vào bên trong ngôi nhà này, tất nhiên đó chính là nơi đây. Tôi tháo miếng vải tên bịt mắt xuống thì không thấy người đưa tôi đến đây đâu, người ấy đã biến mất cứ như bốc hơi, còn cửa thì đã bị khóa."

Đám đông nín thở nhìn Chris, dường như họ đang nghe một chuyện hoang đường. Sa Gia hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó tôi từ phòng lớn lên gác hai thì thấy 14 căn phòng có tới 13 cánh cửa đóng kín, duy nhất một cánh cửa được mở. Tôi bước vào đóng cửa lại vào ngủ, mãi cho tới sáng, khi nghe thấy tiếng của mọi người tôi mới tỉnh dậy. Chuyện là như thế."

Chris nói xong, mọi người cứ nhìn cậu ta chằm chằm tới hàng phút.

"Cậu biết mục đích của mình khi đến đây nên mới bình tĩnh ung dung đối diện với tình hình, đúng không?" Hạ Hầu Thân hỏi.

"Phải, tôi biết." Chris cúi đầu suy nghĩ, "Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy đây có thể là một cái bẫy."

Hoang Mộc Chu nói: "Nếu không có gì cản trở, cậu hãy nói rõ xem. Rốt cục điều gì đã thu hút cậu đến đây? Cậu đến để làm gì? Người hẹn cậu là ai?"

"Xin lỗi, những điều này hiện giờ tôi chưa thể nói ra được."

Hoang Mộc Chu trừng mắt, hỏi: "Vì sao?"

"Vì đó là việc của tôi, không liên quan gì đến mọi người, tôi xin lỗi."

Căn phòng lớn chìm trong im lặng một hồi. Nam Thiên nói: "Nhưng cậu vẫn có thể nói cho chúng tôi biết thời gian cậu đến đây chứ?"

Chris gật đầu: "Người kia không lấy đồng hồ của tôi, khi bước vào cửa tôi liếc nhìn đồng hồ, vừa đúng 10 giờ 15 phút."

"Số thứ tự của cậu là..."

Chris chìa quả bóng nhỏ có đề số 13 trong tay lên.

Nam Thiên hít một hơi thở dài: "Thứ tự thời gian của cậu vừa đúng với người số 13, giữa Goth (10 giờ 50) và tôi (11 giờ 30)."

"Mẹ kiếp, gặp ma thật rồi!" Ám Hỏa khẽ chửi.

Long Mã như chợt nghĩ ra điều gì, quay sang hỏi Chris "Phải rồi, trước đó cậu đã nghĩ như thế nào về điều đó đó, ý của tôi là, sao cậu lại nghĩ có thể tìm ra manh mối nào đó qua thứ tự thời gian mà mỗi người chúng tôi xuất hiện ở đây?"

"Vì người đã hẹn với tôi tôi rất nhấn mạnh đến thời gian. Ông ta đã nói với người lái xe một câu như sau: "Chúng ta nhất định phải tới đó trước 11 giờ 10 phút." Vì thế tôi cảm thấy thứ tự thời gian có thể để có một ý nghĩa đặc biệt nào đó đối với 'người tổ chức' kia."

Mọi người nhìn nhau, mặt ai cũng bộc lộ một trạng thái rất phức tạp.

"Vậy theo những lời thuật lại của tất cả chúng tôi, cậu đã có thể đoán ra... ai có thể là 'người ấy' được chưa?" Thiên Thu hỏi với vẻ hồi hộp.

Chris lắc đầu: "Không được, người kia che giấu rất giỏi, sẽ không bộc lộ dễ dàng thế đâu. Bây giờ tôi chỉ có thể khẳng định một chuyện..." Chris ngừng một chút, mắt nhìn đám đông chăm chú "Sự việc này hoàn toàn không đơn giản như chúng ta đã nghĩ."

Nam Thiên nằm lên chiếc giường trong 'nhà tù' suy nghĩ về sự việc bí hiểm vô cùng đó.

Sự việc này hoàn toàn không đơn giản như chúng ta đã nghĩ. Câu nói này của Chris hàm chứa ý gì nhỉ?

Cậu ta đã biết chuyện gì chăng? Tại sao lại không muốn nói ra nhỉ?

Bây giờ xem ra, người đáng nghi ngờ nhất chính là cậu ta. Nhưng điều này cũng có thể chỉ là hiện tượng bên ngoài.

Suốt một buổi chiều chẳng biết làm gì, Nam Thiên cảm thấy rất chán nản và rối ren, rất nhiều mối nghi ngờ suy đoán cứ vây bọc lấy anh, sự lo lắng và căng thẳng cũng làm anh không sao bình thường được. Anh nghĩ đến cảnh cha mẹ già đang ở phương xa gọi điện cho con trai mà không sao liên lạc được hẳn sẽ vô cùng lo lắng. Chẳng cần nói cũng biết, cha mẹ anh sẽ lập tức đến thành phố nơi anh ở và phát hiện ra con trai mình mất tích... Nam Thiên đưa tay bóp trán, anh không muốn nghĩ tiếp nữa, những điều tưởng tượng đó khiến trái tim anh thắt lại.

Đúng lúc đó thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Nam Thiên ngồi dậy khỏi giường, hỏi: "Ai đấy?"

"Là tôi." Giọng của một phụ nữ.

Nam Thiên đi ra và mở cửa, Sa Gia đang đứng ở bên ngoài, tay cầm một hộp dành cho bữa trưa và một chai nước khoáng.

"Hơn 6 giờ rồi, anh không đói sao?" Sa Gia đưa đồ ăn cho Nam Thiên.

"Cảm ơn." Nam Thiên đón chai nước và hộp thức ăn mỉm cười với Sa Gia. Thấy Sa Gia không đi ngay bèn hỏi: "À... Có muốn vào ngồi một chút không?"

"Được thôi." Sa Gia bước vào và ngồi lên chiếc ghế salon vải.

Nam Thiên cầm chiếc nút mở, bật nắp hộp thức ăn, sực nhớ ra không có bát đũa. Trong lúc anh đang lúng túng thì Sa Gia như một nhà ảo thuật lấy từ sau lưng ra một chiếc thìa inox đưa cho Nam Thiên, nói: "Này."

Nam Thiên đón lấy chiếc thìa cười và nói: "Cô thật chu đáo!"

Sa Gia chỉ khẽ cười.

Nam Thiên súc mấy thìa thức ăn đưa lên miệng rồi lại uống một ngụm nước, đồng thời nói với Sa Gia: " 'Người tổ chức bí mật' chuẩn bị đồ ăn cho chúng ta cũng được đấy chứ, tốt hơn những điều mà tôi tưởng tượng."

Sa Gia gật đầu: "Có rất nhiều loại đồ ăn trong tủ, xem ra người kia cũng đã suy nghĩ đến việc để cho chúng ta thay đổi khẩu vị."

"Có lẽ là vì lý do anh ta là một trong số chúng ta." Nam Thiên nói với vẻ tư lự.

Ăn hết thức ăn trong hộp, Nam Thiên dùng mu bàn tay quệt miệng, rồi quay sang nói với Sa Gia: "Tôi thấy cô rất kiên cường, một cô gái gặp phải hoàn cảnh này nhưng lại lấy lại sự bình tĩnh rất nhanh chóng."

"Anh gọi tôi là cô gái?" Sa Gia cười "Tôi đã 27 tuổi rồi đấy!"

"Chưa kết hôn thì vẫn có thể gọi là cô gái mà."

"Sao anh lại biết tôi chưa kết hôn?" Sa Gia mở to mắt.

"Tôi cảm thấy như thế. Nếu kết hôn rồi thì có lẽ đã không thể bình tĩnh như vậy được."

Sa Gia mỉm cười gật đầu: "Đúng thế, tôi không vướng bận gì, đúng là không có quá nhiều việc phải lo lắng."

"Còn cha mẹ cô thì sao? Nếu cô mất tích hẳn họ sẽ rất lo lắng."

Sa Gia cúi đầu khẽ nói: "Cha mẹ tôi đều đã mất rồi."

Nam Thiên hơi há miệng nói với vẻ áy náy: "Tôi thực sự xin lỗi."

"Không sao." Sa Gia ngẩng đầu lên nói sang chuyện khác: "Tôi nghĩ, mặc dù chúng ta gặp phải chuyện này nhưng cũng vẫn lên lạc quan một chút. Vì vậy chúng ta nên hiểu biết về nhau, nói chuyện với nhau nhiều hơn, nếu không, chưa tới 14 ngày thì đã không thể chịu nổi cuộc sống ngột ngạt này và suy sụp mất."

"Cô nói rất đúng." Nam Thiên đáp với vẻ tán thành.

"Cái người có tên là Từ Văn ấy đang có xu hướng như thế đó. Lúc nãy khi tôi đưa đồ ăn cho ông ta, ông ta còn không dám mở cửa, như thể ông ta nghĩ rằng ai cũng có thể là kẻ xấu muốn hại mình." Sa Gia thở dài "Chà, Nếu con người luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ như thế này thì nhất định sẽ xảy ra vấn đề."

"Đúng thế." Nam Thiên cũng thở dài theo.

Sa Gia nhìn đồng hồ, "Sắp 7 giờ rồi, chúng ta xuống thôi. Trò chơi tối nay sắp bắt đầu rồi."

"Ừ, được." Nam Thiên và Sa Gia cung rơi khỏi phòng đi xuống căn phòng lớn. Lúc này cả 14 người đều đã có mặt đông đủ, ai cũng ngồi vào vị trí lúc sáng và hình thành một vòng tròn.

Một bên Nam Thiên là Sa Gia, một bên là Long Mã. Nhìn thấy Long Mã lấy từ trong túi ra một cuốn sổ ghi chép nhỏ và một chiếc bút chì cán ngắn, Nam Thiên bên hỏi: "Anh chuẩn bị ghi chép về câu chuyện mà họ kể lại à?"

"Phải." Long Mã gật đầu đáp: "Cũng có thể lưu lại để làm tư liệu gì đó."

Nam Thiên nhìn Uất Trì Thành. Là 'người chơi đầu tiên' tên nên trông anh ta có vẻ căng thẳng, nhất là khi thời gian cận kề 7 giờ và ánh mắt mọi người đổ dồn về phía anh ta. Uất Trì Thành hắng giọng nói: "Có thể Mọi người cho rằng tôi là người đầu tiên nên thuận lợi hơn nhiều, Nhưng, thời gian để tôi sắp xếp ý tứ thì lại ngắn nhất trong tất cả, vì thế coi như là hòa. Do vậy tôi hi vọng sau khi tôi kể xong, các vị sẽ cho điểm tôi một cách khách quan và công bằng."

Nói xong những lời này khuôn mặt của Uất Trì Thành thoắt đỏ lên.

Xem ra anh ta thực sự rất muốn giành chiến thắng trong cuộc thi này để rồi dành bản quyền sáng tác. Nam Thiên thầm nghĩ như vậy. Có vẻ, những lời nói của 'người tổ chức' bí ẩn kia đều gây ra ảnh hưởng tới tất cả mọi người.

Hoang Mộc Chu nói: "Tất nhiên là chúng tôi sẽ cho điểm anh một cách khách quan, công bằng, điều đó không liên quan gì đến việc anh là người đầu tiên hay không, vì vậy anh không cần phải lo lắng."

Những người khác cũng gật đầu tán thưởng.

Uất Trì Thành dường như đã yên tâm hơn, anh ta thở phào rồi nói: "Như thế tôi thấy yên tâm rồi. Nói thật lòng câu chuyện này mặc dù tôi chỉ suy nghĩ trong một buổi chiều, nhưng có lẽ do sự gợi ý của hoàn cảnh gặp phải nên tôi cảm thấy, đây là câu chuyện ly kỳ, rùng rợn nhất mà bao nhiêu năm nay tôi mới nghĩ ra được."

7 giờ đúng, Uất Trì Thành bắt đầu kể.

(Mỗi một câu chuyện kể của một người đều có liên quan quan trọng đối với chuyện xảy ra sau đó).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro