Chương 112: Cua ngâm rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Dao Dao bị Lưu Duyệt lao vào lảo đảo, bả vai đau nhức. Cô còn chưa mở miệng, bỗng nhiên Lưu Duyệt trừng mắt nhìn cô, đôi mắt khóc đỏ bừng tràn đầy oán hận: "Là cô! Là cô bí mật báo cho đạo diễn!"

Trình Dao Dao mờ mịt: "Tôi nói cái gì? Tôi không nói gì cả."

Lưu Duyệt không quan tâm, lòng cô đầy lửa giận đổ hết lên người Trình Dao Dao. Gương mặt Trình Dao Dao xinh đẹp, da trắng mịn, đôi mắt hoa đào vô tội, tất cả mọi thứ đều làm cô nhỏ máu: "Còn nói không phải cô! Tôi biết ngay cô không có ý giúp tôi giữ bí mật, hơn nửa đêm cô không ngủ đứng trước cửa ra vào là vì muốn nắm thóp của tôi đúng không? Cô cho rằng cô đuổi tôi ra khỏi đoàn làm phim thì cô có thể..."

Đạo diễn đi ra quát to: "Chính cô không biết xấu hổ, cô còn trách người khác! Lập tức rời khỏi đoàn làm phim ngay, tôi sẽ báo chuyện này cho lãnh đạo của cô biết!"

Được đạo diễn Vinh tuyển chọn là cơ hội bước lên trời. Mà đắc tội với đạo diễn Vinh, chỉ sợ cô không sống nổi nữa. Lưu Duyệt hung hăng lườm Trình Dao Dao, cuối cùng không dám làm loạn trước mặt đạo diễn Vinh, che mặt khóc chạy đi.

Sau hành lang có rất nhiều người đứng đó, bọn họ đều chỉ trỏ bóng lưng của Lưu Duyệt. Trình Dao Dao nghe mấy câu cũng hiểu rõ mọi chuyện.

Gần đây Lưu Duyệt quen biết mấy "người bạn" có gia thế, cô thường ra ngoài chơi với bọn họ đến nửa đêm mới về, trên người còn đầy mùi rượu. Cô đi theo mấy người này vào những quán cơ cao cấp, thậm chí gần đây cô còn xuất hiện trong "sàn nhảy" của nhóm nhà giàu chủ nghĩa tư bản.

Lưu Duyệt đi ra ngoài cũng không ai phát hiện ra hành vi của cô, nhưng bên trong đoàn làm phim có mốt số lãnh đạo có thể ra vào khu vực này. Cô tự cho rằng mình giấu kín không có kẽ hở, nhưng thực ra có người đến báo cáo với đạo diễn Vinh trước rồi.

Thực ra đạo diễn Vinh không cấm mấy diễn viên trẻ tìm người yêu, nhưng Lưu Duyệt ra ngoài xã giao, ngày nào cũng đến đến khuya mới về, tinh thần và thể lực lúc quay phim bị phân tán, hai ngày nay còn không thể nói ra lời thoại được.

Đạo diễn Vinh giận tím mặt, hơn nữa phần diễn của Lưu Duyệt cũng tạm xong rồi, đạo diễn Vinh vung tay lên cắt đứt phần diễn còn lại của cô, khai trừ cô ra khỏi đoàn làm phim.

Đạo diễn Vinh nói: "Dao Dao, không làm cô sợ chứ?"

Trình Dao Dao không để ý chuyện này ở trong lòng, cô đi theo đạo diễn vào phòng, lấy hai bình dầu cua đặt trước mặt đạo diễn Vinh: "Cho ngài cái này."

"Dầu cua được đóng gói rất có cảm giác nghệ thuật nha." Đạo diễn Vinh vui mừng nói, ông cầm một bình dầu cua nhìn kỹ: "Chữ không tệ, hình ảnh này..."

Trình Dao Dao vội hỏi: "Hình ảnh này thế nào?"

Đạo diễn Vinh kéo dài âm cuối, dưới ánh mắt mong đợi của Trình Dao Dao, ông cứng rắn nói: "Vẽ không tồi, tất thú vị."

"Bình thường thôi, bình thường thôi!" Trình Dao Dao cười, trên gương mặt nhỏ không giấu được sự đắc ý.

Ánh mắt và thẩm mỹ của đạo diễn Vinh không thể nghi ngờ được. Cách đóng gói dầu cua có thể lọt vào mắt đạo diễn Vinh, nhất định rất tốt. Trình Dao Dao yên tâm, chuẩn bị bàn bạc với Mạnh Thư bắt đầu đóng gói.

Đạo diễn Vinh là khách hàng lớn của Trình Dao Dao, ông là người cho cô sự ủng hộ to lớn, hơn nữa còn là người đặt đơn hàng lớn đầu tiên: "Mấy ngày nữa có một nhóm khách quý đến, tôi còn đang lo lắng không kiếm được quà tặng phù hợp gì. Dầu cua này rất tốt nha."

Đạo diễn Vinh đặt 100 bình dầu cua. Trình Dao Dao và Mạnh Thư cực kỳ coi trọng đơn hàng đầu tiên.

Trình Dao Dao dạy phương pháp làm dầu cua cho ba người Lý Tú Trân, nhưng Trình Dao Dao là người pha chế gia vị trước sau đó mới đưa cho họ trộn. Ba người Lý Tú Trân tập luyện nhiều lần cuối cùng cũng làm ra được hương vị dầu cua không khác Trình Dao Dao mấy.

Ba người tăng ca chế biến dầu cua, họ làm thêm 50 cân so với lúc trước, cuối cùng đến ngày đạo diễn Vinh mời khách làm xong 100 bình dầu cua. Đạo diễn Vinh sảng khoái trực tiếp thanh toán tiền mặt, ông không lấy tiền thừa, ông nói muốn cho Trình Dao Dao một sự khởi đầu tốt đẹp. Dù sao số tiền này có thể ghi vào sổ công.

Buổi tối hai người Trình Dao Dao và Mạnh Thư đóng cửa, kích động tính toán sổ sách tiền lời. Trình Dao Dao còn bình thường, Mạnh Thư đếm đi đếm lại tiền một lần, cô xúc động không dám tin vào hai mắt của mình.

Mạnh Thư nói liên tục: "Nhiều tiền quá đi, nhiều tiền quá đi! Dao Dao, ngày mai chúng ta đến bến đò tìm ông nội A Phúc bảo ông bắt thêm nhiều cua cho chúng ta!"

Trình Dao Dao chống cằm: "Cách làm dầu cua quá phiền phức, mà chúng ta chỉ có ba người làm. Cô thấy mấy ngày nay ba người Lý Tú Trân mệt lắm rồi, tay họ bị đâm đau nhức."

Mạnh Thư nếm được mùi ngon ngọt của việc kiếm tiền, cô nói: "Cùng lắm thì chúng ta tăng thêm tiền công cho mấy người họ, hoặc tìm thêm người giúp!"

Trình Dao Dao nói: "Thêm một người nhiều thêm một phần nguy hiểm. Chỉ dựa vào dầu cua kiếm tiền rất khó, cũng rất chậm. Mà dầu cua quá đắt, không phải ai cũng mua được. Chúng ta phải tìm được một món ăn có thể chế biến nhanh chóng mà ai cũng có thể ăn được."

Mạnh Thư nhìn nhân dân tệ rải đầy trên giường, Trình Dao Dao nói gì cô nghe nấy: "Cô nói xem bây giờ nên làm gì, tôi làm cùng cô!"

Trình Dao Dao vỗ tay phát ra tiếng, cô chậm rãi nói: "Tăng thêm sản phẩm."

Huyện Lâm An.

Danh sách đỏ chót được dán trên tường rào xưởng may, rất nhiều cô gái trẻ tuổi và người nhà chen chúc, lo lắng tìm kiếm tên của mình.

Tạ Phi đứng sau đám người cắn ngón tay: "Anh, anh có thấy tên em không?"

Thanh mặc áo khoác đen cao hơn người xung quanh nhiều, bóng lưng thẳng tắp lắc lư trong đám người, hắn nhìn từ từ đầu tiên đến tờ cuối cùng. Tạ Phi càng ngày càng khẩn trương, hi vọng trong lòng càng ngày càng xa vời.

Cô không nên hi vọng xa vời. Cô là con cháu đời sau của nhà địa chủ, bây giờ có thể ăn no mặc ấm, cuộc sống tốt hơn lúc trước nhiều. Vì sao cô còn muốn anh trai nhọc lòng vì mình chứ... Tạ Phi càng nghĩ càng khó chịu, đầu cúi thật thấp.

Một bàn tay lớn vuốt đầu cô, tiếng nói vững vàng của anh trai vang lên trên đầu: "Em đỗ rồi."

"Thật sao?" Tạ Phi lập tức ngẩng đầu lên, cô vừa khóc vừa thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt anh trai, gương mặt cô kích động đỏ bừng: "Em thực sự thi đỗ rồi sao? Anh, có phải anh nhìn nhầm rồi không? Có phải là người trùng tên trùng họ với em..."

Tạ Chiêu dịu dàng nói: "Không nhìn nhầm. Em thông qua thẩm tra chính trị, sang năm có thể tới đây làm."

Tạ Phi vui mừng không lời nào có thể diễn tả được. Từ nhỏ cô đã bị thân phận Hắc Ngũ Loại đè ép, cô không dám đi học, anh trai và bà nội cũng không yêu tâm để cô ra ngoài, bây giờ cô đã có công việc, có thể kiếm tiền chia sẻ một phần giúp anh trai!

Tạ Phi là một cô gái hay suy nghĩ nhiều, mấy ngày nay cô luôn lo lắng mình không đỗ nhưng lại không dám nói cho người trong nhà biết, cô sợ bà nội và anh trai lo lắng. Bây giờ có thể thở phào nhẹ nhõm, cô nói với Tạ Chiêu lúc đi thi mình lo lắng như nào.

Tạ Chiêu mỉm cười nghe cô nói. Hắn tốn rất nhiều công sức vào công việc của Tạ Phi, thấy em gái mình vui vẻ như vậy, hắn vất vả gấp đôi cũng đáng. Hắn nói: "Thích cái gì anh mua cho em."

"Em có đủ mọi thứ rồi. Trước khi chị Dao Dao đi Tô Châu để lại cho em hai cái áo khoác, chị nói em đi làm thì mặc." Tạ Phi bước nhẹ đi sau lưng Tạ Chiêu: "Anh đưa em đến cung tiêu xã mua ít kim khâu đi, em muốn may khối vải chị Dao Dao gửi về."

Tạ Phi há miệng ngậm miệng đều là Trình Dao Dao, Tạ Chiêu nghe thấy dừng chân lại, hắn đưa Tạ Phi đến cung tiêu xã rồi dặn dò cô: "Anh đến bưu cục một lúc, em không được chạy linh tinh đâu đấy."

Tạ Phi cười tươi nói: "Anh, anh đi gọi điện thoại cho chị Dao Dao à?"

Tạ Chiêu chọc trán cô, sau đó quay người đi.

Người nghe máy là biên kịch, ông đang ngồi ở văn phòng không có việc gì làm, vừa đúng lúc tìm người nói chuyện: "Tiểu Tạ à, gọi điện cho Dao Dao sao? Cậu đợi Dao Dao như Ngưu Lang đợic Chức Nữ vậy."

Giọng nói của Tạ Chiêu lễ phép bình thản: "Dao Dao ở đây không?"

Biên kịch nói: "Dao Dao ra ngoài rồi. Cậu có lời gì muốn nói với cô ấy sao?"

"Không cần." Khóe môi Tạ Chiêu mím chặt, hắn cúp điện thoại.

Bỗng nhiên trong loa truyền đến tiếng nói: "Chờ chút! Hình như Dao Dao không ra ngoài! Tôi hỏi giúp cậu."

Tim Tạ Chiêu đập thình thịch. Hắn áp ống nghe vào tai, quá trình chờ đợi ngắn ngủi mà cảm thấy dài dằng dặc, trong điện thoại truyền đến âm thanh xì xì, ngón tay Tạ Chiêu nhẹ nhàng gõ lên tấm ván gỗ cạnh điện thoại.

Một lúc sau, đầu bên kia truyền đến thanh âm ồn ào, tiếng thở gấp gáp ngọt ngào, giống như chạy vội tới.

Đường dây lắc lư, lay động.

Cổ họng Tạ Chiêu khát khô, trong lúc nhất thời hắn không biết nói gì, lúc mở miệng giọng khàn khàn: "Anh nhớ em lắm."

Vừa nói xong câu này, nỗi nhớ lập tức dâng lên như thủy triều.

"..." Đầu bên kia không có âm thanh gì.

Tạ Chiêu gấp gáp gọi: "Em Dao Dao. Lần trước...xin lỗi em."

Tạ Chiêu cảm thấy mình cực kỳ ngu ngốc, tại sao phải dùng khoảng cách chứng minh tình yêu của Dao Dao đối với mình, tại sao phải dùng khoảng cách để Dao Dao ngoan hơn. Trong điện thoại chỉ có tiếng hít thở, hắn không kiềm chế được, trái tim trống rỗng cần ôm chặt Trình Dao Dao vào trong ngực mới có thể lấp đầy khoảng trống đó.

Tạ Chiêu gọi: "Em Dao Dao, em vẫn giận sao?"

Im lặng một lúc, trong loa truyền đến tiếng quát to: "Không có!"

Tạ Chiêu sững sờ, âm thanh trong loa ồn ào: "Không cho mấy người nghe lén! Ra ngoài hết!"

Tạ Chiêu: "..."

Đầu bên kia náo loạn một lúc lâu, Trình Dao Dao cầm điện thoại lên.

Đi kèm với âm thanh dòng điện là tiếng nói quen thuộc, cô làm nũng: "Hừ!"

Lòng Tạ Chiêu rung động.

Tạ Chiêu nắm chặt ống nghe, hắn tham lam muốn nghe người bên kia nói nhiều thêm. Nhưng Trình Dao Dao không lên tiếng nữa.

Cô đang khó chịu rồi. Tạ Chiêu nhẹ nhàng dỗ cô: "Em Dao Dao? Dao Dao? Lời anh vừa mới nói... là thật lòng, em nghe thấy không?"

"Nghe rõ, nghe rõ!" Trình Dao Dao thẹn quá hóa giận nhưng tiếng nói vẫn mềm mại: "Đoàn làm phim nghe thấy hết rồi, bây giờ anh bị người ta cười chết rồi!"

Tạ Chiêu thản nhiên như không: "Anh thương em Dao Dao, không sợ họ chê cười."

"Anh... cách điện thoại nên miệng lưỡi trơn tru hẳn!" Trình Dao Dao tức giận nói: "Không phải anh muốn chia tay với em sao?"

Tạ Chiêu nghe xong cảm thấy đầu gối mềm nhũn, hắn vội vàng dỗ cô: "Không chia tay! Là anh đáng chết, không nên làm em Dao Dao tức giận."

Tạ Chiêu dỗ một lúc, cuối cùng thăm dò: "Em Dao Dao, em còn ở đây không?"

Trình Dao Dao lẩm bẩm một tiếng. Tạ Chiêu nhẹ nhàng thở ra, nói chuyện điện thoại với Trình Dao Dao giống như đang trêu chọc một con mèo nhỏ núp trong hộp, dù hắn dỗ thế nào cũng không thể đoán được suy nghĩ của mèo nhỏ.

Tạ Chiêu chọn chủ đề cô thấy hứng thú nói: "Tiểu Phi thi đỗ xưởng may rồi."

"Em biết mà, Tiểu Phi nhất định thi đỗ." Trình Dao Dao không bất ngờ lắm.

Tạ Chiêu lại nói: "Bà nội nói chuẩn bị làm áo len mới cho em, không biết gần đây em béo hay gần."

"Em không béo!" Trình Dao Dao kích động: "Em vẫn gầy như vậy, anh nói với bà nội em muốn kiểu dáng rộng một chút nha."

Tạ Chiêu nói: "Bà nội bảo chờ em về chọn, cuối năm có thể đan xong, vừa vặn mặc ăn Tết. Bao giờ em về?"

"..." Trình Dao Dao im lặng.

Tạ Chiêu nghĩ cô đang giận dỗi, hắn dịu dàng gọi: "Em Dao Dao?"

Giọng nói của Trình Dao Dao bỗng nhiên trở nên vừa ngọt vừa mềm: "...Thực ra áo len bà nội đan cho em vẫn còn mới, không cần làm thêm đâu."

Tạ Chiêu nói: "Vậy bao giờ em quay phim xong, anh đến đón em."

Giọng nói Trình Dao Dao vui vẻ: "Trong nhà gần đây thế nào? Cường Cường béo hơn rồi đúng không? Gà con bắt về lúc trước đã đẻ trứng chưa? Anh... Anh gần đây vẫn lái máy kéo sao?"

Cô cố ý chuyển hướng vô cùng vụng về. Tạ Chiêu chậm rãi nheo mắt lại.

...

Trình Dao Dao tăng thêm mấy loại sản phẩm nữa: Cua ngâm rượu, ốc xoắn ướp, dầu tôm, tôm chiên khô.

Cua ngâm rượu cũng là sản phẩm cao cấp, một bình 8 đồng, phương pháp chế biến đơn giản hơn nhiều, ba người Lý Tú Trân có thể làm ra mấy trăm cân trong một ngày. Giá ốc xoắn ướp rất rẻ, nhà bình thường có thể mua về ăn với cơm. Những món ăn giá rẻ này rất hiệu quả, Trình Dao Dao làm món ốc xoắn ướp vừa mặn vừa ngon, mùi vị không bị tanh, còn rẻ hơn giá thị trường 10 mao tiền, có thể kiếm được lợi nhuận. Dầu tôm và tôm chiên khô là hai món ăn kèm, chi phí rất rẻ.

Trong phòng bếp, một chậu cua cái được chặt thành miếng to để ngâm rượu, Trình Dao Dao phân phó: "Sáu miếng một bình mới ngon. Khi để vào bình nhất định không được đổ rượu ngập hết cua."

Ba người Lý Tú Trân đứng bên cạnh nhìn Trình Dao Dao làm mẫu, vừa nghe thấy lời này họ vội vàng gật đầu: "Hiểu rồi."

Trình Dao Dao rửa sạch tay, hai bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn không giống người làm bếp chút nào. Hai tay vừa rửa xong dính đầy nước, Lý Tú Trân lập tức đưa khăn cho cô: "Trong quá trình ngâm có cần đảo qua không?"

Trình Dao Dao lau tay: "Cách hai giờ lại đảo qua một lần."

Môi Lý Tú Trân im lặng lặp lại, bà nghiêm túc ghi nhớ.

Trình Dao Dao mỉm cười. Mấy ngày hôm nay ở trong bếp làm dầu cua và mấy loại đồ ăn khác, cô chưa từng giấu ai hết, cô biết mấy người Lý Tú Trân vẫn luôn im lặng học cách làm. Ông ngoại từng nói với cô, người đầu bếp nổi danh không sợ người khác nhìn, cũng không sợ người khác học trộm, chỉ cần giữ bí mật điều chế gia vị là được.

Cách điều chế gia vị làm dầu cua và cua ngâm đều nằm trong tay cô, Trình Dao Dao không sợ họ họ cách làm. Coi như họ biết cách điều chế gia vị cũng không thể làm được mùi vị giống như cô. Cô vẫn phải có một chút tự tin này.

Phần lớn thời gian Trình Dao Dao ở đoàn làm phim. Cô chỉ có thể điều chế gia vị, phần còn lại dựa vào ba người Lý Tú Trân, trách nhiệm tiêu thụ đặt lên người Mạnh Thư.

Ngày nào Mạnh Thư cũng cẩn thận tính toán sau đó chia phần lợi nhuận thuộc về cô. Qua nửa tháng, riêng Mạnh Thư đã kiếm được hơn 100 đồng, cô thực muốn đóng phim cả đời với Trình Dao Dao!

Nhưng không được như mong muốn, bộ phim 《 Xa xôi 》 chính thức quay xong. Việc kinh doanh của Trình Dao Dao và Mạnh Thư cũng chấm dứt. Mạnh Thư tiếc nuối thế nào cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này cô đi theo Trình Dao Dao kiếm tiền đã đủ cho cô sinh hoạt mấy năm. Nghĩ như vậy, tâm tình Mạnh Thư bình tĩnh hơn nhiều.

Mạnh Thư thanh toán tiền cho Lý Tú Trân, phần hàng còn lại chưa bán hết, cô tính thêm hai phần lợi nhuận chuyển cho Lý Tú Trân. Mạnh Thư và Trình Dao Dao tính toán sổ sách trong khoảng thời gian này, hai người chia tiền.

Đoàn làm phim ăn xong bữa cơm giải thể thì chia tay. Mạnh Thư là người Thượng Hải, cô đi theo nhóm đạo diễn Vinh ra cổng chờ xe.

Đạo diễn Vinh nói: "Chờ một chút, còn thiếu một người."

Mạnh Thư ngẩng đầu nhìn, Trình Dao Dao kéo vali chậm rãi đi tới.

Trâu lười:

Hiện tại mình không vào Wattpad để đăng chương mới được, các nàng giúp em vào wattpad bình luận dưới chương mới nhất bảo mọi người qua Wordpess đọc nha ❤

Cảm ơn mọi người ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nn