Ký hiệu mèo con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bà Tạ vội vàng đi ra cổng, ngoài đường không có ai: "Dao Dao đâu?"

Tạ Chiêu để bao lớn bao nhỏ xuống, hắn đi đến cạnh vại nước múc nước lạnh uống, sau đó hỏi Tạ Phi: "Có gì ăn không?"

Tạ Phi thấy anh trai đói lả thì vội nói: "Có banh bao chay mới hấp, em đi lấy cho anh!"

Tạ Chiêu lau miệng, xách đồ đi vào nhà chính. Trên bàn có một đĩa bánh xốp nóng hổi, Tạ Chiêu cầm lên ăn. Bà Tạ đuổi theo cầm cái muôi đập vào mu bàn tay hắn: "Đừng động vào! Bà mua cho Dao Dao ăn đấy. Không phải cháu đi đón Dao Dao sao, Dao Dao đâu rồi?"

Tạ Chiêu vuốt mu bàn tay, hắn nói: "Em ấy không về."

"Không về?" Bà Tạ hỏi tiếp: "Không phải cháu đến tận nơi đón Dao Dao à? Sao lại không về?"

Tạ Chiếu cúi đầu sắp xếp lại đồ vừa mang về: "Em Dao Dao giận dỗi không chịu về."

Bà Tạ nhìn vẻ mặt này của cháu trai lập tức cầm muôi đập vào người hắn: "Bà thấy cháu mới là người giận dỗi đấy! Dao Dao gửi thư về liên tục, sao có thể giận dỗi không chịu về? Nói, có phải cháu lại trêu chọc Dao Dao phải không?"

Tạ Chiêu ôm đầu buồn bực nói: "Không phải!"

Bà Tạ hỏi: "Vậy vì sao Dao Dao lại giận dỗi?"

"..." Tạ Chiêu mím chặt môi bày ra dáng vẻ dầu muối không ăn, hắn không nói gì cả.

Bà Tạ nói: "Bà thấy cháu to gan lắm rồi! Cháu thấy Dao Dao dính cháu thì cháu liền bắt nạt nó. Bây giờ Dao Dao chạy đi rồi, bà xem cháu tìm ai khóc đây!"

Tạ Chiêu tự tin nói: "Em ấy sẽ quay lại."

Bà Tạ tức giận đập hắn mấy phát nữa, Tạ Chiêu còn nói: "Bà nội, cẩn thận tay đau!"

"Cháu... Đồ cứng đầu!" Bà Tạ tức giận tay run run.

Bà Tạ càng ngày càng không hiểu cháu trai nhà mình nghĩ gì. Một người vừa vô lý vừa cố chấp, một người trời sinh cứng đầu buồn bực cũng không chịu nói ra. Hai người giống như kẻ thù vậy, không biết kết quả thế nào nữa.

Bà Tạ tức giận đau ngực, bà dứt khoát mặc kệ hắn, quay sang nói chuyện với mèo mập: "Cường Cường, mặc kệ anh của cháu, chúng ta đến phòng bếp ăn thịt gà đi."

Tạ Chiêu nói: "Cháu cũng đói bụng."

Bà Tạ lại cầm muôi đánh hắn: "Cháu còn muốn ăn thịt gà sao? Cút đi cho bà!"

Chân sau của mèo mập giẫm mạnh lên đầu hắn rồi nhảy xuống đất, nó vội vàng đuổi theo bà Tạ đi vào phòng bếp: "Meo! Meo!"

Cường Cường không phải là con mèo nhỏ nữa, một cái giẫm chân của nó làm Tạ Chiêu hoài nghi, con vật vừa giẫm mạnh vào đầu hắn rốt cuộc là mèo hay là lợn. Bà Tạ và Tạ Phi có thể chịu được cái đạp của nó không?

Trong phòng bếp, Cường Cường nằm trên đùi bà Tạ ăn thịt gà, thỉnh thoảng nó kêu một tiếng "meo" vừa ngọt ngào vừa mềm mại. Nó chà nhẹ trên đầu gối bà Tạ làm bà cảm thấy ngọt ngào đến tận tim.

Tạ Chiêu vẫn không nhận ra sự thật: Người có thể làm Cường Cường giẫm đạp mạnh mẽ như vậy chỉ có một mình hắn mà thôi.

Tạ Phi đau lòng anh trai cô thúc giục bà Tạ ăn cơm. Đến cùng vẫn là cháu trai yêu dấu, hắn vất vả đi một đoạn đường dài trở về, bà Tạ nhanh chóng dọn cơm.

Thịt gà kho tàu, bí đỏ hầm, đậu bắp xào, rau xanh xào đậu cô ve và bánh bao chay nóng hổi. Tạ chiêu vừa ăn màn thầu vừa gắp thịt gà ăn. Bà Tạ và Tạ Phi cực kỳ thích bình dầu cua kia, bà múc một muôi ra để Tạ Phi ăn với màn thầu, sau đó cất kỹ chỗ còn lại đi.

"Ngày mai bảo anh trai cháu đi đổi mấy cân bột mì, bánh bao ăn kèm với dầu cua ăn ngon lắm! Chỉ có Dao Dao mới nghĩ ra được đồ ăn ngon như vậy."

Nghe thấy tên Trình Dao Dao, Tạ Chiêu dừng đũa, bà Tạ nói lại một lần nữa hắn mới đáp: "Vâng. Trong nhà không còn ạ? Ngày mai cháu đến kho lương thực đổi một ít mang về."

Tạ Phi nháy mắt với Tạ Chiêu: "Anh, xưởng may thông báo ngày mai em phải đến nộp tài liệu kiểm tra chính trị."

Tạ Chiêu nói: "Đừng lo. Ngày mai em đi với anh vào huyện."

Tạ Phi kích động mắt tỏa sáng, cô lén nhìn bà Tạ. Bà Tạ gắp thịt gà vào bát Tạ Chiêu nói: "Không phải tài liệu của Tạ Phi đã nộp rồi sao? Xảy ra vấn đề gì à?"

Tạ Phi lập tức luống cuống, Tạ Chiêu chậm rãi ăn thịt, nói: "Có một số chỗ không rõ cần em ấy đến xem. Không sao đâu ạ."

Bà Tạ vẫn không yên lòng. Thành phần Tạ gia cao như vậy, tuy nói gần đây có nhiều người được sửa lại án xử sai nhưng ánh mắt kỳ thị và xa lánh của xã hội vẫn rất nghiêm trọng. Xưởng may là bát vàng quý giá, Tiểu Phi nhà bà có thể vào đấy làm sao?

Tạ Chiêu nghiêm túc nói: "Bà yên tâm đi ạ."

Bà Tạ nhìn cháu trai nhà mình càng ngày càng chín chắn, cuối cùng bà gật nhẹ đầu: "Ừm."

Tạ Phi vội vàng dọn bát đũa, sau đó chạy tới xem đồ Tạ Chiêu mang về. Tạ Chiêu là anh trai tốt, lúc trước ra ngoài làm công cũng không quên mua kẹo mạch nha hoặc đồ chơi nhỏ cho em gái mình. Bây giờ có tiền, đồ vật càng nhiều thêm.

Phấn trứng vịt đựng trong hộp sứ, dầu bôi tóc mùi hoa quế, kẹo đường Thái Chi Trai, bánh ngọt Đạo Hương Thôn, vải lụa mềm mại bóng loáng, áo lông dê màu sắc sáng rỡ, váy liền kiểu dáng mới nhất...

Tạ Phi cầm váy liền xem một vòng rồi hét ầm lên.

Thân ảnh mèo mập lập tức chạy vèo vèo về phía hướng này, Cường Cường kêu meo meo, không nói gì cào Tạ Chiêu một phát.

Tạ Chiêu: "..."

Bà Tạ cũng chạy từ phòng bếp ra hỏi: "Làm sao thế?"

Tạ Phi vui mừng cho bà Tạ xem cái váy mới của mình: "Bà nội, bà nhìn này! Đây là váy mới của cháu, cháu có váy mới rồi!"

"Trời ạ! Dọa chết bà rồi, cháu học được kiểu hét ầm lên của Dao Dao rồi đấy." Bà Tạ nheo mắt ngắm nghía cái váy này: "Rất đẹp! Chất liệu cũng tốt. Không phải Chiêu ca nhi chọn đúng không?"

Tạ Phi lanh lợi nói: "Nhất định là chị Dao Dao chọn, chị biết cách ăn mặc nhất!"

Tạ Chiêu lấy mấy khối vải và len sợi trong túi đưa cho hai người: "Dao Dao mua cho bà nội và em."

Con gái luôn yêu thích những thứ này. Bà Tạ lau tay trên tạp dề: "Còn có của bà sao? Len sợi này rất đẹp, màu sắc thanh lịch!"

Tạ Phi cầm khối vải màu đỏ mận in hoa văn ướm vào người bà Tạ, cô cười nói: "Cái này có thể làm áo bông mặc ngày Tết!"

Bà Tạ vui vẻ nếp nhăn khóe mắt giãn ra, bỗng nhiên bà nhìn cháu trai nhà mình, sau đó bà chọc trán hắn: "Mau dỗ Dao Dao trở về cho bà!"

Tạ Chiêu cầm một túi điểm tâm quay đầu đi. Bà Tạ hỏi: "Cháu đi đâu thế?"

Tạ Chiêu không quay đầu lại: "Nhà đại đội trưởng!"

"Đồ cứng đầu!" Bà Tạ giận dữ.

Tạ Phi vừa cất cái váy bảo bối vừa nói: "Bà nội, anh mới về, bà đừng mắng anh nữa. Chị Dao Dao không về nhà, anh còn khó chịu hơn chúng ta nhiều."

Bà Tạ tức giận: "Nó khó chịu? Thằng nhóc thối đang giở trò thôi! Nó cũng không sợ Dao Dao chạy đi thật."

Tạ Phi mờ mịt hỏi: "Có ý gì ạ?"

"Con gái hỏi ít chuyện thôi!" Bà Tạ dạy dỗ cô: "Bà thấy anh trai cháu và Dao Dao tự do yêu đương không phải là chuyện tốt, lúc trước bà và ông nội động phòng mới nhìn thấy nhau lần đầu tiên, không phải vẫn trôi qua rất tốt sao? Nhìn hai đứa như kẻ thù này còn không bằng chúng ta!"

Tạ Phi chống cằm. Cô luôn ủng hộ anh trai và Trình Dao Dao yêu đương, nghe bà Tạ nói như vậy lập tức giận dỗi nhưng không dám cãi lại, cô nói nhỏ: "Bà đang khen ngợi phong kiến đó, cẩn thận bị cải tạo."

"Cháu còn dám nói bà à?" Bà Tạ bóp mặt cô: "Bà đã cải tạo tốt rồi! Mau thu dọn đống đồ này đi, đừng để người khác nhìn thấy."

Bây giờ Tạ gia sống tốt hơn nhưng không thể một bước lên trời, để người khác thấy nhiều đồ tốt như vậy sẽ gây chuyện rắc rối.

Bận rộn cả năm, cuối cùng có thể nhàn hạ vào mùa đông. Người trong thôn thường ngồi nói chuyện phiếm ở trước cổng thôn hoặc nghỉ ngơi ở trong nhà.

Bên trong nhà chính bí thư chi bộ, Vương Quế Anh ngồi bóc lạc, bí thư chi bộ mặc áo bông bê một đĩa lạc ra uống rượu. Con trai cả đang làm phó đội trưởng trong thôn, con trai thứ hai làm ở cục công an trong huyện, con trai thứ ba Lâm Gia Tuấn cũng tiến bộ dần. Trong lòng bí thư chi bộ thoải mái, ông đang cầm chén rượu lên nhấp môi thì cửa bị đá văng ra.

Bí thư chi bộ giật mình run tay, chén rượu đổ hết lên áo bông: "Khụ khụ khụ..."

Con gái nhỏ Lâm Lộ Lộ nổi giận đi vào, mắt cô đỏ bừng kéo ghế ngồi xuống phát ra thanh âm lớn.

Vương Quế Anh sợ hãi đứng bật dậy: "Làm sao rồi? Lộ Lộ, có chuyện gì vậy? Ai làm con tức giận?"

Lâm Lộ Lộ nghe thế lập tức khóc to. Bí thư chi bộ đau lòng liếm rượu trên mu bàn tay, rượu trên áo bông không cứu được rồi. Ông tiếc nuối cầm bình rượu Mao Đài trên bàn lên xem, con trai thứ hai đổi phiếu bộ đội mới lấy được cho ông, một bình 7,8 đồng đó!

"Con nhóc chết tiệt kia, mỗi ngày bố mày chỉ dám uống một chén nhỏ như thế mà mày làm đổ hết rồi!"

Lâm Lộ Lộ khóc lớn tiếng hơn.

Vương Quế Anh dùng sức đẩy bí thư chi bộ, bà nháy mắt với ông: "Con gái thế này rồi, ông làm cha mà không hỏi con gì cả!"

Bí thư chi bộ vẫn đau lòng con gái nhỏ, ông thấy con gái khóc thì đặt bình bình rượu xuống tức giận nói: "Còn có thể vì cái gì, Tạ Tam không để ý đến nó chứ gì nữa!"

"Anh ấy tên Tạ Chiêu!" Lâm Lộ Lộ lập tức sửa đúng.

Bí thư chi bộ buồn phiền nói: "Được rồi, được rồi, không phải con suốt ngày mở miệng gọi Tạ Tam hay sao?"

Lâm Lộ Lộ cười khúc khích, cô nắm vạt áo Vương Quế Anh: "Mẹ ~"

Mẹ luôn hiểu tâm sự của con gái, bà ôm Lâm Lộ Lộ nói: "Không thể trách con của tôi được. Năm đó Tạ Chiêu cứu được con bé ở trong núi, con bé này đã nhận định cậu ta rồi."

Bí thư chi bộ thở dài. Hai người không thể làm gì con gái nhỏ, bộ dáng Lâm Lộ rất tốt, hơn nữa còn có công việc tốt ở trong huyện, đừng nói trong thôn, ở trong huyện cũng có thể tìm được đối tượng tốt, nhưng Lâm Lộ Lộ chỉ thích Tạ Tam.

Đúng lúc này Lâm Gia Tuấn cầm một túi thịt kho đi vào nói: "Hôm nay trong thôn náo nhiệt lắm, họ đều nói không biết Tạ Chiêu đi đâu làm giàu, cậu ta xách một đống đồ lớn trở về!"

Vương Quế Anh nháy mắt nói: "Đừng nói nữa!"

Lâm Gia Tuấn đặt túi thịt kho lên bàn rồi nhìn Lâm Lộ Lộ: "Ai bắt nạt em? Nói đi, anh báo thù cho em!"

Bí thư chi bộ quát to: "Báo cái đầu mày ý! Mày bớt gây chuyện cho tao!"

"Được rồi, không phải con trai chỉ đang đau lòng em gái sao?" Vương Quế Anh giải thích: "Còn không phải vì Tạ Tam không thích nó sao, nó lại náo loạn thôi."

Lâm Gia Tuấn nghe xong, hắn vuốt tay áo đang định xắn lên xuống nói nhỏ: "Tạ Tam có gì tốt chứ, sao ai cũng chạy theo cậu ta vậy?"

Lâm Lộ Lộ cãi lại: "Anh ấy không tốt? Vậy sao Trình Dao Dao còn không biết xấu hổ quấn chặt anh ấy?"

Lâm Gia Tuấn trừng mắt, bí thư chi bộ vỗ bàn: "Im miệng ngay! Mày vừa nói cái gì vậy hả?"

Lâm Lộ Lộ giật mình già mồm nói: "Chính cô ta quấn chặt anh Tạ Tam! Cô ta còn không cho anh Tạ Tam để ý đến con, đều do cô ta hết!"

Lâm Gia Tuấn nói: "Em đừng có mà đổ lỗi cho thanh niên trí thức Trình! Từ nhỏ Tạ Tam đã không để ý đến em rồi! Hơn nữa là đàn ông, ai cũng chọn cô ấy chứ không chọn em đâu."

"Anh... Anh muốn chọn cô ta nhưng cô ta quan tâm đến anh sao?" Lâm Lộ Lộ chế giễu: "Trình Dao Dao không có chỗ nào tốt cả, chỉ có ánh mắt tốt thôi!"

Mặt Lâm Gia Tuấn đỏ bừng, hắn ầm ĩ với Lâm Lộ Lộ, bí thư chi bộ vỗ bàn quát to cũng không nói được. Cuối cùng một người khóc chạy về phòng, một người đóng sập cửa bỏ đi.

Bí thư chi bộ tức giận ném cái chén xuống đất: "Nghiệp chướng mà! Sao tôi có thể sinh một đôi trai gái như thế chứ?"

Vương Quế Anh cũng buồn bực, bà an ủi chồng: "Tôi đã bảo Gia Kỳ để ý mấy nhà, đến lúc đó giới thiệu mấy đối tượng tốt cho Gia Tuấn và Lộ Lộ. Trên đời này không phải chỉ có một mình Tạ Tam là đàn ông tốt!"

Phòng bên trong lập tức truyền ra tiếng nói: "Trừ anh Tạ Tam ra, con không cần ai hết!"

"Con nhóc chết tiệt có biết xấu hổ không hả?" Vương Quế Anh tức giận nói.

Cuối cùng bà vẫn thương con gái, và thấp giọng nói với bí thư chi bộ: "Trong thôn đều nói Trình Dao Dao đi rồi không trở lại nữa. Nếu không... Nếu không ông đi hỏi thăm người Tạ gia xem?"

Bí thư chi bộ tức giận nói: "Lúc đầu tôi nói Tạ Tam không tệ, bà còn ghét thành phần cậu ta cao! Nếu lúc đó đến cửa làm mai, chúng ta sẽ được gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đảm bảo Tạ gia cảm kích nhà ta cả đời. Bây giờ người ta sống tốt, chúng ta liền liếm mặt đến làm mai sao? Hơn nữa, Trình Dao Dao và Tạ Tam còn đang yêu nhau, chúng ta đi cầu hôn là thế nào?"

Vương Quế Anh lập tức nói: "Lúc trước tôi muốn Trình Dao Dao đến đây ở, ông lại không cho! Ông nói chúng ta không trèo cao nổi! Bây giờ thì tốt rồi, Tạ Tam góp vui vào! Gia Kỳ nhà chúng ta cũng không chịu đi xem mắt, đều tại ông hết!"

Bí thư chi bộ mơ hồ: "Sao lại trách tôi?"

Hai vợ chồng oán trách nhau, họ nghĩ Trình Dao Dao và Tạ Chiêu có thể kết hôn với một trai một gái nhà mình thì tốt rồi, hai người tiếc đứt ruột.

Tạ Chiêu và Trình Dao Dao không biết chuyện này.

Tạ Chiêu tìm Lâm Đại Phú trả phép, sau đó đề nghị vận chuyển rau xanh trong thôn đến thành phố đổi vật liệu. Thôn Điềm Thủy không có gì mới lạ nhưng có rất nhiều rau xanh và thổ sản. Những thứ này bán ở huyện Lâm An rất rẻ, nếu vận chuyển đến thành phố sẽ lời gấp đôi, còn có thể đổi một số vật liệu cần thiết trong thôn. Lâm Đại Phú đồng ý, ông vung tay lên viết giấy phê chuẩn cho Tạ Chiêu.

Ở Tô Châu, lúc này Trình Dao Dao cũng đang bận rộn.

Trình Dao Dao đưa ra mục tiêu to lớn kiếm được 10 nghìn đồng, mặc dù Mạnh Thư bị dọa sợ nhưng cũng cổ vũ cô, Mạnh Thư đến từ Huy Châu, trong người chảy dòng máu buôn bán, bản thân luôn có một loại nhiệt tình đối với việc kiếm tiền.

Hai bình thủy tinh sáng lấp lánh đặt trên bàn, Mạnh Thư nói: "Dao Dao, cô thấy bình thủy tinh này có phù hợp với yêu cầu của cô không?"

Mạnh Thư có năng lực vượt qua sức tượng tưởng của Trình Dao Dao. Cô chỉ nói một câu muốn đóng gói sản phẩm, miêu tả một số yêu cầu, ngày hôm sau Mạnh Thư đã lấy được mấy bình thủy tinh làm hàng mẫu.

Mạnh Thư cầm hai bình thủy tinh giới thiệu cho Trình Dao Dao: "Đây là kiểu mới nhất ở xưởng, loại này có thể đựng vừa đủ một cân. Loại rẻ hơn chỉ có 8 phân tiền, nhưng nắp đậy hơi kém."

Trình Dao Dao cầm bình thủy tinh đắt tiền xem kỹ, miệng bình tròn tròn, thân hình lồi lõm in hoa văn, nắp bình làm bằng nhôm sáng lấp lánh có thể tháo ra đậy lại. Loại rẻ hơn là bình thủy tinh thường thấy không in hoa văn, nắp chai mỏng, sau khi mở ra sẽ không sử dụng được nữa.

Trình Dao Dao không do dự nói: "Đương nhiên phải chọn loại đắt rồi! Sản phẩm của chúng ta đi theo con đường cao cấp, khâu đóng gói không thể tiết kiệm chút tiền đó được. Không những đựng bằng chai thủy tinh, chúng ta còn phải làm nhãn hiệu. Sau khi được đóng gói cẩn thận khách hàng có thể mua làm quà tặng người thân. Chúng ta phải thiết kế nhãn hiệu."

Mắt Mạnh Thư sáng rực: "Được, tôi hiểu rồi. Nhưng nhãn hiệu này... Nếu xảy ra chuyện gì, họ sẽ tìm được ngay chúng ta sao?"

Lời này cũng có lý. Trình Dao Dao sờ cằm, muốn khách hàng biết đến sản phẩm của mình, nhưng không thể lưu lại dấu vết: "Vậy chúng ta không ghi tên nhãn hiệu nữa, chúng ta sử dụng ký hiệu đặc biệt đi."

Mạnh Thư viết tât cả lời Trình Dao Dao nói vào sổ, cô hỏi: "Làm ký hiệu gì?"

Trình Dao Dao suy nghĩ, cô cầm bút vẽ xoạt xoạt trên giấy.

Các nét vẽ đơn giản dần dần thành hình, một con mèo nhỏ sinh động xuất hiện trên giấy.

Mạnh Thư buồn cười: "Ồ, cô còn biết vẽ nữa."

Trình Dao Dao khoát tay: "Biết chút thôi. Cô mau cầm đi in ra đi."

Dầu cua được đóng gói hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt Trình Dao Dao. Dầu cua màu vàng cam ngưng kết trong bình thủy tinh, mơ hồ có thể rõ gạch cua và mỡ trơn. Bên trên bình thủy tinh sáng lấp lánh là giấy da trâu màu nâu nhạt, bên trái in một con mèo nhỏ đang ngủ nướng, bên phải in mấy dòng chữ xinh đẹp nho nhỏ giới thiệu lịch sử và cách làm dầu cua. Bên ngoài cùng là hộp giấy đựng bình để bảo tồn. Một bình dầu cua trở nên cao cấp, dùng để làm quà sẽ không mất mặt chút nào.

Trình Dao Dao vô cùng hài lòng: "Rất tốt! Cứ làm như vậy đi! Vậy tôi về đoàn làm phim trước, cô cầm mấy cái bình này đi đi!"

Đoàn làm phim quay gần xong rồi. Phần diễn của Trình Dao Dao ít nhưng toàn lả cảnh nhỏ không thể gián đoạn. Trình Dao Dao cất dầu cua vui vẻ quay về đoàn làm phim.

Lúc trước đùa giỡn suốt ngày, đây là lần đầu tiên Trình Dao Dao nghiêm túc kiếm tiền, đạo diễn Vinh là khách hàng đầu tiên của cô. Những vị khách hàng lớn này tiêu tiền sảng khoái, họ còn có thể giới thiệu khách hàng khác cùng cấp bậc cho cô.

Đạo diễn Vinh là đạo diễn cấp quốc gia, ông tùy tiện giới thiệu mấy khách hàng cho cô cũng đủ cô kiếm được một khoản rồi!

Hôm nay phó đạo diễn giám sát đoàn phim, Trình Dao Dao hỏi thư ký trường quay: "Đạo diễn Vinh đâu?"

Thư ký trường quay nói: "Ở trong văn phòng. Lúc này cô đừng đi... Dao Dao!"

Trình Dao Dao không nghe thấy, cô hào hứng chạy tới văn phòng đạo diễn Vinh. Cô vừa đi tới, cửa văn phòng bỗng nhiên bị kéo ra, một người khóc lóc chạy ra suýt nữa đụng vào cô.

Trình Dao Dao vội vàng lùi lại hai bước mới đứng vững, cô nhìn kỹ, là Lưu Duyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nn